Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Chương 1. Hai thế giới
Trong một lớp học ở một trường tiểu học...
" Con nhỏ đáng ghét, nhìn mặt cũng thật khó ưa mà ".
Một đám học sinh nữ đang xúm lại đánh một học sinh nữ khác.
Cô bé đáng thương bị bạn học giật tóc rồi còn ném cặp sách vào người mình.
" Hay chúng ta cắt tóc nó đi, Cố Ly "
Một đứa bé đứng lên nói.
" Ừ đúng rồi. Cắt tóc nó đi "
Bao nhiêu người vây quanh Băng, cô bé đáng thương không có người nào bênh vực.
Thật may là lúc một học sinh nữ đang định cắt tóc của Băng thì cô giáo tới...
" Các em làm cái gì ở đây vậy? Băng em có sao không?"
Cô giáo đi tới lo lắng hỏi Băng.
Băng rớt nước mắt nhưng chỉ lắc đầu.
" Các em những ai gây ra chuyện hôm nay đến phòng giáo viên gặp cô ngay. Còn Băng, em đến phòng y tế nhé?"
" Cô là do con nhỏ đó gây sự trước mà "- Cố Ly lên tiếng.
" Đúng đó cô "- Cả một đám học sinh cũng lên tiếng.
Nhưng cô Trần Thư biết rõ ai là người gây sự trước. Cô bé hiền lành này làm gì có chuyện đi gây sự với những đám học sinh kia.
...
Trong phòng y tế.
Trần Thư lấy bông gạc dán vào vết thương trên tay cô.
" Nếu lần sao các bạn còn làm vậy phải báo cho cô biết không?"
" Con không sao ạ. Chỉ là con không hòa nhập được với các bạn thôi ".
Băng gục đầu xuống không để cô giáo biết mình đang khóc
" Cô biết con rất tốt bụng. Nhưng đây không phải là bảo vệ các bạn, mà chỉ để các bạn ấy được đà lấn tới thôi ".- Trần Thư vuốt tóc cô bé nói.
" Con ...không có giống các bạn ".
" Haizz...Cô biết. Vì vậy nên con cần cố gắng học tập, có như vậy mới cho những bạn đó biết con thật sự rất giỏi dù không cần nhờ bất cứ ai ".
Trần Thư rất thương Băng. Cô bé là học sinh mà cô yêu quý nhất. Ngoan hiền, hay giúp đỡ bạn bè nhưng lại hay bị bạn bè ngược đãi.
Băng chào cô giáo rồi trở về lớp học.
Trần Thư đang ở phòng y tế đóng hộp băng sơ cứu thì một cô giáo khác đi vào.
" Cô bé đó lại bị bạn bè bắt nạt sao?"
" Haizz...Tôi đã răn đe mấy em học sinh đấy rồi mà vẫn không được ".
" Khổ thân, tôi thấy học sinh đó của cô thông minh, còn ngoan hiền, nhìn giống như một bông tuyết nhỏ mỏng manh, đáng thương quá. Tôi lại chả làm gì được."
" Tôi đang kiến nghị với nhà trường là cho con bé nhảy cấp cô thấy sao?"
Trần Thư hỏi cô bạn dạy cùng mình.
" Có thể, tôi thấy con bé đã lấy được nhiều thành tích đáng nể cho trường chúng ta. Từ trước không có cô bé đó chả ai ngó ngàng đến ngôi trường trong vùng này. Sau đợt con bé đi thi huyện đã được nhiều người chú ý hơn."- Lạc Y Y nói.
" Tôi nghĩ ở cấp cao hơn thì học sinh cũng đã biết suy nghĩ. Băng cũng sẽ không phải chịu cảnh bị bắt nạt như bây giờ."
Ngay từ lần đầu thấy Băng, Trần Thư đã thấy cô bé này không giống những học sinh khác ganh đua nhau từng tí. Băng chỉ ngồi đó chăm chú nghe giảng ngoài ra còn rất hay giúp đỡ bạn bè. Nhưng các bạn học sinh trong trường và trong lớp lại không thích chơi với Băng, chỉ vì cô là một đứa trẻ mồ côi. Trần Thư rất muốn nhận nuôi Băng nhưng vì kinh tế còn không nuôi nổi chính mình, cô không dám nghĩ ngợi cao xa.
....
Ở Âu Dương gia.
Trên bàn ăn sa hoa có đầy đủ cả gia đình Thiên Vũ.
" Ba, hôm nay con sẽ đi đến nhà Khả Thi chơi một lúc rồi sẽ về nhé?" - Mộng Khiết cười nhìn Ngạo Thần.
" Ừ, nhưng đừng về muộn quá."
" Con biết rồi cảm ơn ba ".
Mộng Khiết nói xong liền đến hôn lên má Ngạo Thần rồi rời khỏi bàn ăn.
Thiên Vũ không lâu sau cũng đứng lên để đi học.
Bác tài xế riêng đã đứng chờ Mộng Khiết và Thiên Vũ ở ngoài sân.
Hai đứa trẻ được bác tài xế lai đến trường Quốc tế dành cho các quý tộc.
Đi xuống xe ai cũng chú ý đến hai người. Thiên Vũ dù mới chỉ học lớp 8 cũng thật sự ra dáng một người trưởng thành. Cậu bé không còn mặt bụ bẫm như ngày nào mà bây giờ mặt đã góc cạnh hơn, rất hợp gu con gái thời nay. Nhưng mặt cậu thì nghìn năm không đổi. Cho dù là Tuyết Vi có đùa thì Thiên Vũ cũng chỉ lắc đầu cho qua.
Mọi học sinh trong trường ai cũng chú ý hai anh em học Âu Dương. Khỏi phải bàn cãi vì hai anh em này quá mức đẹp rồi. Đúng là gen di truyền quá tốt.
Các học sinh hay cả giáo viên trong trường ai cũng đều yêu quý họ. Còn cho họ rất nhiều quyền lợi nữa.
Thật khác với Băng, cô học ở một ngôi trường xa tít ở một vùng quê hẻo lánh, không mấy ai quan tâm. Còn hay bị bạn học bắt nạt.
Thế giới của Băng và Thiên Vũ cực kì khác xa nhau.
Trong một lớp học ở một trường tiểu học...
" Con nhỏ đáng ghét, nhìn mặt cũng thật khó ưa mà ".
Một đám học sinh nữ đang xúm lại đánh một học sinh nữ khác.
Cô bé đáng thương bị bạn học giật tóc rồi còn ném cặp sách vào người mình.
" Hay chúng ta cắt tóc nó đi, Cố Ly "
Một đứa bé đứng lên nói.
" Ừ đúng rồi. Cắt tóc nó đi "
Bao nhiêu người vây quanh Băng, cô bé đáng thương không có người nào bênh vực.
Thật may là lúc một học sinh nữ đang định cắt tóc của Băng thì cô giáo tới...
" Các em làm cái gì ở đây vậy? Băng em có sao không?"
Cô giáo đi tới lo lắng hỏi Băng.
Băng rớt nước mắt nhưng chỉ lắc đầu.
" Các em những ai gây ra chuyện hôm nay đến phòng giáo viên gặp cô ngay. Còn Băng, em đến phòng y tế nhé?"
" Cô là do con nhỏ đó gây sự trước mà "- Cố Ly lên tiếng.
" Đúng đó cô "- Cả một đám học sinh cũng lên tiếng.
Nhưng cô Trần Thư biết rõ ai là người gây sự trước. Cô bé hiền lành này làm gì có chuyện đi gây sự với những đám học sinh kia.
...
Trong phòng y tế.
Trần Thư lấy bông gạc dán vào vết thương trên tay cô.
" Nếu lần sao các bạn còn làm vậy phải báo cho cô biết không?"
" Con không sao ạ. Chỉ là con không hòa nhập được với các bạn thôi ".
Băng gục đầu xuống không để cô giáo biết mình đang khóc
" Cô biết con rất tốt bụng. Nhưng đây không phải là bảo vệ các bạn, mà chỉ để các bạn ấy được đà lấn tới thôi ".- Trần Thư vuốt tóc cô bé nói.
" Con ...không có giống các bạn ".
" Haizz...Cô biết. Vì vậy nên con cần cố gắng học tập, có như vậy mới cho những bạn đó biết con thật sự rất giỏi dù không cần nhờ bất cứ ai ".
Trần Thư rất thương Băng. Cô bé là học sinh mà cô yêu quý nhất. Ngoan hiền, hay giúp đỡ bạn bè nhưng lại hay bị bạn bè ngược đãi.
Băng chào cô giáo rồi trở về lớp học.
Trần Thư đang ở phòng y tế đóng hộp băng sơ cứu thì một cô giáo khác đi vào.
" Cô bé đó lại bị bạn bè bắt nạt sao?"
" Haizz...Tôi đã răn đe mấy em học sinh đấy rồi mà vẫn không được ".
" Khổ thân, tôi thấy học sinh đó của cô thông minh, còn ngoan hiền, nhìn giống như một bông tuyết nhỏ mỏng manh, đáng thương quá. Tôi lại chả làm gì được."
" Tôi đang kiến nghị với nhà trường là cho con bé nhảy cấp cô thấy sao?"
Trần Thư hỏi cô bạn dạy cùng mình.
" Có thể, tôi thấy con bé đã lấy được nhiều thành tích đáng nể cho trường chúng ta. Từ trước không có cô bé đó chả ai ngó ngàng đến ngôi trường trong vùng này. Sau đợt con bé đi thi huyện đã được nhiều người chú ý hơn."- Lạc Y Y nói.
" Tôi nghĩ ở cấp cao hơn thì học sinh cũng đã biết suy nghĩ. Băng cũng sẽ không phải chịu cảnh bị bắt nạt như bây giờ."
Ngay từ lần đầu thấy Băng, Trần Thư đã thấy cô bé này không giống những học sinh khác ganh đua nhau từng tí. Băng chỉ ngồi đó chăm chú nghe giảng ngoài ra còn rất hay giúp đỡ bạn bè. Nhưng các bạn học sinh trong trường và trong lớp lại không thích chơi với Băng, chỉ vì cô là một đứa trẻ mồ côi. Trần Thư rất muốn nhận nuôi Băng nhưng vì kinh tế còn không nuôi nổi chính mình, cô không dám nghĩ ngợi cao xa.
....
Ở Âu Dương gia.
Trên bàn ăn sa hoa có đầy đủ cả gia đình Thiên Vũ.
" Ba, hôm nay con sẽ đi đến nhà Khả Thi chơi một lúc rồi sẽ về nhé?" - Mộng Khiết cười nhìn Ngạo Thần.
" Ừ, nhưng đừng về muộn quá."
" Con biết rồi cảm ơn ba ".
Mộng Khiết nói xong liền đến hôn lên má Ngạo Thần rồi rời khỏi bàn ăn.
Thiên Vũ không lâu sau cũng đứng lên để đi học.
Bác tài xế riêng đã đứng chờ Mộng Khiết và Thiên Vũ ở ngoài sân.
Hai đứa trẻ được bác tài xế lai đến trường Quốc tế dành cho các quý tộc.
Đi xuống xe ai cũng chú ý đến hai người. Thiên Vũ dù mới chỉ học lớp 8 cũng thật sự ra dáng một người trưởng thành. Cậu bé không còn mặt bụ bẫm như ngày nào mà bây giờ mặt đã góc cạnh hơn, rất hợp gu con gái thời nay. Nhưng mặt cậu thì nghìn năm không đổi. Cho dù là Tuyết Vi có đùa thì Thiên Vũ cũng chỉ lắc đầu cho qua.
Mọi học sinh trong trường ai cũng chú ý hai anh em học Âu Dương. Khỏi phải bàn cãi vì hai anh em này quá mức đẹp rồi. Đúng là gen di truyền quá tốt.
Các học sinh hay cả giáo viên trong trường ai cũng đều yêu quý họ. Còn cho họ rất nhiều quyền lợi nữa.
Thật khác với Băng, cô học ở một ngôi trường xa tít ở một vùng quê hẻo lánh, không mấy ai quan tâm. Còn hay bị bạn học bắt nạt.
Thế giới của Băng và Thiên Vũ cực kì khác xa nhau.