Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-20
Chương 16. Dự tiệc ở trường (2)
Băng và Mộng Khiết nghe thấy tiếng nói liền ngoảnh lại nhìn.
Triệu Ninh Ninh mặc bộ váy đỏ cúp ngực khoét sâu, chiếc váy bó sát khoe chọn thân hình uốn lượn của cô. Chiếc váy dài chạm đất.
- À thì ra là Triệu tiểu thư sao?- Mộng Khiết tỏ vẻ không thích.
- E-em chào chị.- Băng cúi đầu chào Triệu Ninh Ninh.
- Thiên Vũ, hôm nay anh đẹp lắm.- Triệu Ninh Ninh chả thèm để ý tới hai người con gái này mà đi tới bàn Thiên Vũ đang đứng.
Thiên Vũ liếc nhìn Triệu Ninh Ninh một cái rồi cúi đầu cầm ly rượu lên uống.
- Sắp tới giờ trao giải thưởng rồi đấy, anh mau vào phòng chuẩn bị đi.- Triệu Ninh Ninh đến gần nói.
Thiên Vũ chầm ngâm một lúc mới đi.
- Thông báo tới các em học sinh sắp được nhận giải thưởng mau về phòng chờ ở sau khu nhà B để chuẩn bị.
Mọi người đang đứng yên thì tiếng loa vang lên. Những ai nhận giải thưởng cũng bắt đầu về khu nhà B.
- Em phải đi rồi, chị ở đây nhé.- Bắng vẫy tay chào Mộng Khiết rồi đi.
...
Đi qua hành lang dãy nhà B để tới phòng chờ thì Băng đột nhiên đâm trúng vào người nào đó.
- A.- Băng xoa đầu.
- Em học sinh không sao chứ?
Băng lắc đầu ngẩng lên. Đạp vào mặt cô là một người con trai cao lớn, mặc bộ vest màu xanh than với chiếc sơ mi trắng. Khuôn mặt anh tuấn tú, hài hòa. Tóc nhuộm màu xanh than đồng bộ với chiếc vest anh đang mặc.
- Xin...lỗi, em không cố ý đâm phải anh. Là em đang vội thôi ạ.- Băng cúi đầu xin lỗi.
- Không có gì đâu.- Mạc Hạ Lãng điềm đạm nói.
- Em cảm ơn, vậy em đi đây.- Băng nói xong liền đi mất.
Mạc Hạ Lãng đứng đấy không dấu nổi cảm xúc của mình. Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác với con gái. Từ trước đến nay anh chỉ nói chuyện bình thường, gặp gỡ rất nhiều người con gái, đây là người con gái duy nhất khiến tim anh lệch một nhịp. Mạc Hạ Lãng sờ tay vào ức của mình cảm nhận lại cảm giác khi đầu Băng đập vào ức của anh. Mùi hương trên người cô nhè nhẹ mùi hoa anh đào, không có thêm mùi nước hoa nồng nặc như những người dự tiệc hôm nay. Mạc Hạ Lãng nhìn về phía Băng vừa đi mỉm cười rồi đi tiếp.
...
Keng!
Người chủ trì bữa tiệc hôm nay lấy chiếc dĩa gõ nhẹ vào ly rượu.
- Hèm...Xin chào tất cả mọi người. Như mọi người đã biết hôm nay là người tổ chức lễ cho các sinh viên đạt thành tích xuất sắc nhất trong trường ta. Xin mời Hội trưởng Hội học sinh Âu Dương Thiên Vũ lên chủ trì lễ trao giải hôm nay.
Nói xong Thiên Vũ đi từ sau cánh gà đi ra.
Mọi người ai cũng cổ vũ nồng nhiệt.
- Không để mọi người chờ lâu, sau đây là lễ trao giải thưởng cho các bạn sinh viên xuất sắc nhất. Xin mời bạn Hoàng Tử Sâm, bạn Trình Tranh...- Thiên Vũ không dài dòng mà bắt đầu đọc tên.
Mọi người nghe thấy tên của mình cũng lên sân khấu.
Thiên Vũ cũng đi đến tặng từng phần qua cho từng người rồi bắt tay.
- Cuối cùng là xin mời bạn học sinh mới được nhận học bổng của trường lên.- Thiên Vũ hơi cúi xuống nói vào mic.
Băng có hơi run đi lên.
Tất cả ai cũng để ý tới Băng làm cho cô hơi sợ, còn đổ mồ hôi tay.
Thiên Vũ trao hộp quà cho Băng nhưng khác với mọi người, anh không có bắt tay Băng.
Băng nhận quà xong thì cầm lấy mic để phát biểu.
Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, Băng mới bắt đầu nói:
- Xin chào mọi người. Em tên là Băng, em rất biết ơn khi đã được nhận học bổng của trường mình....
Mọi người đều bất ngờ với khả năng nói của Băng, không cần giấy tờ để ghi, cô nói rõ từng chi tiết, luận điểm mà mình nhắc đến. Cùng với giọng nói nhẹ nhàng làm cho mọi người cũng có cảm giác dễ chịu khi nghe.
Sau khi Băng nói xong thì hàng loạt tràng pháo tay vang lên.
Mọi người bắt đầu hòa mình vào âm nhạc, tiếng nhạc quá ồn ào làm Băng hơi đau đầu. Cô đành đi ra ngồi xích đu nhìn ngắm bầu trời đêm.
Thật đẹp! Băng nghĩ.
Băng đưa hai tay lên tạo thành khung như chụp ảnh rồi nhìn lên bầu trời. Đột nhiên, một cơ thể nam che lấp mất bầu trời trong khung tay của Băng. Coi bỏ tay xuống ngước lên nhìn.
- A...học trưởng.- Băng liền đứng dậy chào.
- Ừ.- Thiên Vũ đút tay trong túi nói.
Đây là lần thứ hai khi Băng chào Thiên Vũ mà anh ấy đáp lại.
- Học...học trưởng tại sao cũng ra đây vậy?- Băng thấy không khí có chút ngột ngạt.
- Yên tĩnh.- Thiên Vũ nhìn lên bầu trời đầy sao nói.
- À, chắc học trưởng cũng thấy ở trong đấy nhạc hơi to đúng không?- Băng cảm thấy đỡ ngột ngạt hơn.
- Có lẽ.
Băng ngượng ngùng không biết nói gì thì lại có một tiếng vang lên:
- Anh, sao anh ở ngoài này vậy?- Mạc Hạ Lãng đi đến hỏi.
- Ra ngoài hóng mát.- Thiên Vũ nhìn Mạc Hạ Lãng nói.
- A...là anh.- Băng hơi bất ngờ nói.
- Lại gặp nhau rồi cô bé.- Mạc Hạ Lãng mỉm cười nhìn Băng.
- Dạ, anh cũng ra ngoài ngắm cảnh sao?- Băng cũng mỉm cười nhìn Mạc Hạ Lãng.
- Không hẳn, nếu anh nói là ra ngoài gặp em thì em có tin không?- Mạc Hạ Lãng tiến đến gần Băng cúi gần mặt cô nói.
- Em...- Băng thấy Mạc Hạ Lãng đứng sát gần mình liền lùi vài bước về phía sau.
Lùi về phía sau lại đụng phải Thiên Vũ.
- Xin...xin lỗi học trưởng em không cố ý.- Băng cúi thấp xuống xin lỗi.
Thiên Vũ nhìn Băng một lúc mới nói:
- Hạ Lãng, đến phòng anh có chút việc.
- À, ok. Tạm biệt cô gái nhỏ, anh sẽ gặp em sau.- Mạc Hạ Lãng vẫy tay chào Băng rồi đi theo Thiên Vũ vào trong.
Ở đằng xa, có đám người quay lại được cảnh Băng cùng hai người con trai.
- Nhất định tin này sẽ hot lắm đây.- Một giọng nói cất lên.
....
Cuối cùng tiệc cũng tàn.
- Băng, không về ngủ đi còn ở đây làm gì vậy?- Mộng Khiết khó hiểu lại gần hỏi.
- Em dọn tiệc.- Băng ngây thơ nói.
Mộng Khiết phì cười vì lối suy nghĩ của Băng.
- Băng về ngủ đi, ở đây có người khác lo rồi.
Mộng Khiết vừa nói vừa thúc đẩy lưng Băng đi ra khỏi bể bơi.
Băng đành về kí túc xá.
Màn đêm lại bao trùm toàn thành phố.
______________
Chương 17. Tin đồn
Sáng hôm sau...
Băng dậy bình thường để đi học nhưng ánh mắt mấy bạn học hôm nay nhìn cô rất khác. Băng nắm hai tay vào dây ba lô đi đến phòng học.
Đi đến lớp mọi người đang bàn tán xôn xao thấy Băng liền bàn tán nhỏ hơn. Băng mím môi đi về phía bàn của mình ngồi.
Một lúc sau Mộng Khiết chạy vội vào, Băng hơi khó hiểu...
- Băng chưa đọc tin sáng nay trên diễn đàn trường sao?- Mộng Khiết đi đến hỏi.
- Em...không có đọc.- Băng lắc đầu không hiểu gì.
- Lại đây đi với mình.- Mộng Khiết cầm tay Băng kéo đi.
Bảng tin của trường vô cùng đông, họ thấy Băng đến liền che miệng nói nhỏ.
Mộng Khiết lách qua đám đông để đứng ở chính giữa bảng tin.
Đập vào mắt Băng là rất nhiều hình ảnh cô tối hôm qua nói chuyện với Thiên Vũ và Mạc Hạ Lãng, còn đụng chạm vào người Thiên Vũ.
Băng nhìn những hình ảnh đó rồi nhìn lại mọi người, ánh mắt họ đang xỉa xói cô. Băng nắm lấy gấu áo, mím môi, mắt cô không tự chủ được mà khóc.
Mộng Khiết đang định dỗ Băng thì Băng chạy nhanh khỏi đám đông.
Băng chạy không biết nhìn đường lại đâm chúng một người.
Mạc Hạ Nhiên...
- Ui, ai đi không có mắt vậy?- Mạc Hạ Nhiên bị đụng trúng người hơi khó chịu.
- Em...em xin lỗi chị. Em không...để ý đường.- Băng lật đật xin lỗi.
- Ra là mày, cái con mà khiến cả anh tao và anh Thiên Vũ phải dính đạn. Mày mê hoặc hai anh ấy đúng không?- Mạc Hạ Nhiên nhìn rõ được mặt Băng khi cô ngẩng lên liền nắm chặt hai vai Băng lay.
- E-em không có ạ.- Băng rớt nước mắt không dám phản kháng.
- Đủ rồi đấy, Mạc Hạ Nhiên. - Mạc Hạ Lãng đi đến nói.
- Anh bị con nhỏ này mê hoặc rồi đúng không?- Mạc Hạ Nhiên bức xúc nói.
- Ờ, phải rồi.- Mạc Hạ Lãng gật đầu cười.
Băng nghe như vậy không biết nói sao. Mạc Hạ Nhiên càng tức giận hơn.
- Được rồi bỏ em ấy ra đi. Anh nói đùa thôi mà.- Mạc Hạ Lãng thấy Băng nhìn anh với ánh mặt đọng nước như vậy đành nói.
- Nó làm xấu mặt anh với anh Thiên Vũ như vậy, ai mà chịu được. Em phải thay mặt anh Thiên Vũ với anh trừng trị con nhỏ hỗn láo này.- Mạc Hạ Nhiên còn định ra tay đánh Băng thì Mạc Hạ Lãng giữa tay lại.
- Anh thì không cần, còn anh Thiên Vũ em đã hỏi anh ấy xem anh ấy có cần em ra tay hộ anh ấy chưa. Hơn nữa, tiểu thư họ Mạc sẽ không hành xử như này đâu.
- Em...
Mạc Hạ Nhiên không biết nói gì.
Băng được thả ra, đi về lớp.
Thiên Vũ cũng vừa từ phòng Hội trưởng về.
Hai người đụng mặt nhau không biết nói gì. Băng hơi khó xử nhưng vẫn cúi đầu chào anh.
- Học...trưởng.
Băng nói xong liền đi vào ngay, tạo khoảng cách đúng mực với Thiên Vũ.
- Băng, có biết mình lo lắm không? Băng chạy nhanh quá mình còn không biết đi đường nào.- Mộng Khiết thấy Băng liền nhào đến hỏi.
- Em xin lỗi.- Băng nhìn Mộng Khiết mà đôi mắt rưng rưng muốn khóc lần nữa.
- Có gì đâu, về chỗ ngồi đi.- Mộng Khiết kéo Băng về chỗ ngồi.
Vừa ngồi vào bàn Mộng Khiết đã quay xuống hỏi Thiên Vũ...
- Anh, anh định xử lí vụ này ra sao?
- Mặc kệ.- Thiên Vũ lạnh lùng nói.
- Kệ là kệ thế nào. Làm tin đồn thất thiệt về mình mà anh nói kệ.
- Không phải họ nói ba người gặp mặt sao, thì đúng là như vậy còn gì.
Băng nghe vậy liền quay lại nhìn Thiên Vũ, thật đúng lúc anh cũng đang nhìn Băng.
- Học trưởng... thật sự xin lỗi. Là do em làm ảnh hưởng đến hai người.
- Không phải lỗi của cô.- Thiên Vũ nhìn Băng một lúc mới nói.
Thật sự là khi đấy Thiên Vũ ra ngoài cho yên tĩnh thì nhìn thấy Băng đang ngồi ở xích đu ngắm bầu trời. Chân anh lại không tự chủ được mà đi đến phía Băng. Nếu nói đúng hơn là anh đến tiếp cận Băng chứ không phải Băng đến tiếp cận anh như lời đồn thổi.
....
Dù mọi người không có bắt nạt hay làm gì Băng nhưng mà nhìn ánh mắt mọi người xăm xoi nhìn vào mình, Băng cũng rất khó chịu. Cô không thể nói ra với ai, im lặng để chịu đựng một mình.
__________
- Chị Nhiên, gọi tụi em đến có việc gì không?
Một đám học sinh đi đến.
- Tìm hiểu tất cả về người này.- Mạc Hạ Nhiên đưa tấm hình về phía bọn họ.
- Chị yên tâm, em sẽ tìm nhanh nhất có thể cho chị.
Đám người nhận hình xong liền đi ra.
- Họ có chắc tìm được không?- Triệu Ninh Ninh từ đâu đi ra liền hỏi.
- Đương nhiên là chắc.- Mạc Hạ Nhiên nhìn Triệu Ninh Ninh nói.
- Nếu phải nhận đối thủ cạnh tranh với tôi thì chỉ có cô. Con nhỏ đó không xứng đáng.- Mạc Hạ Nhiên nhìn xa xăm đôi mắt hiện rõ sự tức giận.
Chương 18. Nhắc lại chuyện cũ
Lại một buổi sáng đến.
Băng đến lớp rất sớm, trong lớp không có ai.
Dần dần, các sinh viên cũng đến lớp. Nhưng hôm nay còn khác hơn hôm qua. Mọi người nhìn Băng lắc đầu, có người còn nói xấu Băng này nọ.
- Băng, ra sân trường một chút đi.
Một người đứng ở cửa lớp nói.
- Dạ.- Băng đứng dậy đi khỏi.
Vừa mới đi xuống sân trường đập vào mắt Băng là phông chiếu video mà cô bị Cố Xuyên và Cao Thắng Nam đề cô ra giường.
Chân Băng run run, cô ngã khụy xuống. Cả người đều run lẩy bẩy, video còn có cả âm thanh. Băng lấy tay bịt tay để cố gắng không nghe những thứ tiếng đấy. Cả người cô đều co quắp lại không dám làm gì.
Thật đúng lúc Mộng Khiết mới đến trường, phông màn hình to chiếu rõ từng chi tiết khiến Mộng Khiết đứng hình mất mấy giây. Ở phía xa là Băng đang ngồi ôm lấy đầu mình. Mộng Khiết chạy nhanh tới.
Thiên Vũ nhìn video đang chiếu hơi nheo mắt, không biết anh nghĩ gì.
- Băng, có sao không? Đừng sợ, có mình ở đây rồi.- Mộng Khiết ôm lấy Băng an ủi.
Băng giờ này còn tâm trí đâu để nghe, cô đã cần thời gian để quên đi những quá khứ ấy, bây giờ lại bị đào lại.
Mộng Khiết còn định đi nói tắt bỏ màn hình chiếu video thì màn hình cũng đã tối om.
- Tất cả về lớp đi, đứng đây làm gì.- Mộng Khiết nói lớn.
Mộng Khiết là tiểu thư danh giá có tiếng nói trong trường nên cô vừa nói xong thì mọi người cũng đi.
- Đứng dậy, mình đưa Băng đến nơi yên tĩnh.- Mộng Khiết nhấc Băng lên.
Băng ngước lên nhìn Mộng Khiết ánh mắt cô ánh lên sự xấu hổ, thẹn. Không biết nói gì với Mộng Khiết.
Mộng Khiết đưa Băng vào phòng Hội trưởng, vì chỉ có ở đây mới hoàn toàn yên tĩnh không có ai làm phiền mà nói đúng hơn thì không có ai dám đến đây làm phiền.
Mở cửa đi vào làm Thiên Vũ hơi khó hiểu, sao lại đưa Băng vào đây.
- Anh cho em nhờ địa điểm một tí, lúc nữa sẽ trả lại.- Mộng Khiết nói trước khi Thiên Vũ định nói.
- Nào lại đây ngồi.- Mộng Khiết dìu Băng đến ghế sofa gần đó ngồi xuống.
Băng bây giờ chả còn tâm trí nhớ đến ai, trong đầu cô hiện lên toàn hình ảnh lúc đó. Thật sự rất đáng sợ.
- Anh nhìn Băng hộ em, em đi lấy đồ rồi quay lại ngay.- Mộng Khiết nói xong cũng chạy nhanh ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại mình Băng với Thiên Vũ.
Thiên Vũ nhìn Băng định nói lại thôi.
Băng thì chỉ im lặng, tay chân run lẩy bẩy.
Một lúc sau, Mộng Khiết quay lại mang thêm đồ ăn và nước đến cho Băng.
- Băng à, uống một chút nước đi.- Mộng Khiết cầm lấy tay Băng định đưa cốc nước.
Băng sợ hãi rụt tay về còn ngồi hơi dịch ra một chút.
- Đ-đừng...động vào em.- Băng run rẩy nói.
Mộng Khiết cũng hiểu được lí do.
- Không động. Băng mau uống nước đi để bình tĩnh lại.
Băng run run cầm cốc nước cũng sóng sánh uống một ít rồi để lại bàn.
- Băng yên tâm, mình sẽ tìm ra kẻ chủ mưu trong việc lần này.- Mộng Khiết kiên định nói.
- Không...không cần...làm vậy.- Băng lắc đầu nói.
- Không là không thế nào, người đó hại Băng như vậy mà.- Mộng Khiết bức xúc nói.
- Nhưng...nó là sự thật mà.- Băng cúi đầu nói.
Cả Mộng Khiết và Thiên Vũ đều ngây người.
- Vậy...hai người đó...đã thật sự làm vậy sao?- Mộng Khiết hơi khó nói.
Băng không nói gì chỉ gật đầu. Nước mắt rơi trên đùi Băng từng giọt một.
Mộng Khiết cũng không biết nói gì để an ủi Băng.
Đột nhiên Thiên Vũ đi đến đánh vào sau gáy Băng làm cô bất tỉnh ngả về phía sofa.
- Anh làm cái gì vậy?- Mộng Khiết khó hiểu.
- Như vậy cho nhanh.- Thiên Vũ quay lại bàn mở laptop lên không biết làm gì.
- Alo, cháu cần chú điều tra hộ cháu việc này.- Mộng Khiết cầm điện thoại lên bấm số.
- ...
- Chú điều tra rõ hộ cháu trong ngày hôm nay luôn nhé, cháu cần gấp.- Mộng Khiết nói xong liền tắt máy.
_______
Đến chiều, lớp có tiết học bồi dường thể chất nên thầy giáo đã cho cả lớp đến hồ bơi để tập luyện.
Băng thì xin kiến tập nên ngồi ở trên nhìn mọi người.
Thiên Vũ mặc chiếc quần đùi không để lộ cơ bắp săn chắc cùng cơ bụng khiến ai cũng mê mệt.
- Đẹp quá đi.
- Ước gì mình có được trái tim của Hội trưởng thì tốt rồi.
- Đừng có mơ.
...
Rất nhiều lời bàn tán khen ngợi Thiên Vũ.
- Băng, em không có làm gì thì lấy hộ mọi người khăn lau người đi.- Một học sinh lên tiếng.
- Dạ.- Băng đứng dậy đi, chân vẫn hơi run vì chuyện buổi sáng.
Vừa mới đi đến gần hồ bơi Băng đã bị một bàn tay nào đó đẩy xuống nước.
Cả người rơi tõm một cái, Băng chưa kịp định hình. Đến lúc không thở được mới giãy giụa.
Thiên Vũ đúng lúc đang ngụp ở dưới nước nhìn thấy Băng không nghĩ nhiều liền bơi nhanh đến ôm cô lên bờ.
Lúc này mọi người mới tóa hỏa. Đúng lúc thầy giáo lại đi có việc, đây không phải là ngẫu nhiên. Chắc chắn đã có người dở trò sau lưng Băng.
Băng vừa lên bờ liền ôm chặt lấy người Thiên Vũ, cả cơ thể cô cũng ôm sát lấy Thiên Vũ, mặt cũng úp vào lồng ngực anh.
Thiên Vũ khó hiểu đẩy Băng ra.
Mọi người thấy Băng ôm Thiên Vũ như vậy còn tưởng cô mượn cớ để gần gũi Thiên Vũ.
Mộng Khiết chạy nhanh tới gần chỗ Băng, chưa hiểu gì cũng bị Băng ôm lấy. Còn ôm rất chặt không buông, giống như Thiên Vũ lúc nãy vậy.
- Cô ấy bị sao vậy?- Mạc Hạ Lãng lấy khăn tới đắp lên người Băng.
- Chị không biết nhưng em đưa Băng đến phòng y tế hộ chị.- Mộng Khiết lắc đầu sốt sắng nói.
Mạc Hạ Lãng không nói một lời ôm Băng đứng dậy. Băng cảm nhận được hơi ấm liền ôm chặt lấy người Mạc Hạ Lãng, cô giống như người mất lí trí vậy, còn định cởi áo Mạc Hạ Lãng để tìm hơi ấm. Vì Mạc Hạ Lãng không có bơi mà vừa mới đi đến liền thấy cảnh tượng này nên người cũng rất khô ráo.
Thiên Vũ thấy Băng ôm Mạc Hạ Lãng như vậy, anh không tự chủ được mà nắm chặt chiếc khăn trắng trong tay mình.
...
Chương 19. Bệnh Cold Disease
Băng được đưa tới phòng y tế trong tình trạng không ổn đinh, toàn thân lạnh toát còn có lúc co giật.
- Cô bé bị sao vậy?- Hoàng Tranh Tử nhìn thấy Băng đang được Mạc Hạ Lãng ôm đến liền hỏi..
- Cô ấy bị ngã ở hồ bơi, có vẻ không nhận thức được.- Mạc Hạ Lãng bế Băng đặt lên giường.
- Cứ để đấy, tôi khám cho cô bé.- Hoàng Tranh Tử đi đến giường bệnh nói.
Hoàng Tranh Tử là một bác sĩ danh giá, được làm tiến sĩ và được người trong ngành đánh giá rất cao. Bà được mời về đây để chăm sóc cho các cậu ấm cô chiêu.
Bà sờ tay chân Băng hơi nhíu mày. Đo nhịp tim và huyết áp cho Băng xong bà mới đứng lên...
- Giữ chặt tay con bé lại giúp tôi, tôi cần tiêm cho con bé một liều an thần.
Mạc Hạ Lãng nghe vậy liền đến giữ tay Băng tránh lúc cô run rẩy rồi co giật.
Hoàng Tranh Tử lấy một lọ thuốc nhỏ, rút một lượng vừa đủ trên ống kim tiêm rồi tiêm ở phần bắp tay Băng.
Chưa đầy 10 giây Băng đã không còn run rẩy co giật nữa, nằm im bất động.
Vừa hay Mộng Khiết và Thiên Vũ mới đến.
Hoàng Tranh Tử nhìn mọi người rồi nói:
- Cô bé có vẻ mắc chứng bệnh Cold Disease.
- Là bệnh gì ạ?- Mộng Khiết lo lắng hỏi.
- Là một loại bệnh khi bị suy giáp và thiếu máu. Suy giáp là khi tuyến giáp bị rối loạn ảnh hưởng dẫn đến chức năng trao đổi chất. Vì tuyến giáp không tiết đủ hormone cần thiết nên làm cho chức năng điều hòa giảm chậm lại hoặc hiệu quả. Thiếu máu là do không cung cấp đủ oxi dẫn đến cơ thể suy nhược làm ảnh hưởng tới sức khỏe. Bệnh này là do tác nhân gây nên, ví dụ như ở ngoài trời rét quá lâu, máu đông lại tuần hoàn máu không thể trao đổi khiến cho các lớp da co rút lại bảo vệ hơi ấm cuối cùng. Những người như vậy lúc bị lạnh sẽ không có ý thức việc mình làm, họ sẽ tìm kiếm hơi ấm để giúp họ lưu thông máu hơn, có khi cả một đám lửa cũng nhảy vào. Cô bé này có vẻ bị bệnh khá lâu rồi.- Hoàng Tranh Tử ngồi xuống bàn giải thích kĩ càng.
- Vậy...có chữa được bệnh này không? Với lại có nguy hiểm đến tính mạng không?- Mộng Khiết nghe vậy càng lo lắng.
- Bệnh này trên thế giới cũng rất hiếm gặp, tôi mới chỉ nghe qua. Các nhà khoa học vẫn đang nghiên cứu thuốc. Còn về phần nguy hiểm hay không thì không biết nói sao. Có thể nguy hiểm cũng có thể không. Nếu chỉ bị lạnh như này vẫn chưa ảnh hưởng đến tính mạng cô bé, nhưng nếu để cô bé trong tình trạng như vậy quá lâu mà không giữ ấm cho cô bé ngay lúc ấy sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng. Khi đó các mao mạch vỡ ra rất khó kiểm soát - Hoàng Tranh Tử trầm ngâm rồi nói.
- Vâng, cảm ơn cô.
...
Mộng Khiết sau khi học xong cũng đến phòng y tế để thăm Băng.
Vừa vào đã thấy Mạc Hạ Lãng ngồi đó.
- Này, không phải em có ý gì đó với bạn chị đó chứ?- Mộng Khiết huých khuỷu tay vào vai Mạc Hạ Lãng nói.
- Nếu em nói có thì sao?- Mạc Hạ Lãng cười.
- Thì gì chứ, em với Băng cũng khá hợp nhau, Băng hiền lành ít nói, em lại ấm áp dịu hiền. Hai người là sự kết hợp hoàn hảo. - Mộng Khiết giơ tay lên like.
- Nói đủ chưa?- Thiên Vũ lạnh lùng nói.
- Em có miệng em cứ nói, anh cấm được chắc?- Mộng Khiết bĩu môi nói.
Một lúc sau thì Triệu Ninh Ninh đi tới...
- Ôi mọi người ở đây đông đủ vậy?- Triệu Ninh Ninh nói.
Cả ba người đều nhìn Triệu Ninh Ninh nhưng không ai nói gì với cô. Triệu Ninh Ninh ngượng ngùng đi đến gần Thiên Vũ. Cô đang định nắm lấy tay anh thì anh đã đi đến gần giường bệnh Băng đang nằm, đút tay vào trong túi.
- Anh, anh cũng ở đây sao?- Mạc Hạ Nhiên chả biết từ đâu đi đến, phá vỡ bầu không khí im lặng.
- Ừ, mà em tới đây làm gì?- Mạc Hạ Lãng quay lại hỏi.
- Ờ thì...tình cờ.- Mạc Hạ Nhiên gãi đầu nói.
Thật đúng lúc Băng mở mắt tỉnh lại. Cả người cô đều mệt mỏi không có sức lực. Đầu như muốn nổ tung.
- Băng tỉnh rồi sao, làm mình lo quá.- Mộng Khiết nhìn thấy Băng mở mắt liền tươi cười đi đến.
- Em...đang ở đâu...ạ?- Băng khó khăn nói.
- Là phòng y tế của trường. Băng bị ngã xuống hồ bơi nên đã được đưa đến đây, Băng thấy trong người sao rồi?- Mộng Khiết nắm bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của Băng.
- Em...đỡ...rồi.
- Băng không biết thôi lúc đó người Băng lạnh toát như đá ở Bắc Cực vậy. Đã vậy còn bị co giật làm mình sợ gần chết.
Băng nghe vậy thì cố gắng nở nụ cười.
Bọn họ ngồi nói chuyện một lúc rồi chào Băng để về. Băng ở lại phòng y tế để Hoàng Tranh Tử chăm sóc nốt tốt nay.
_________
Mk muốn nói căn bệnh trên là do mk tự nghĩ ra tên, mk chỉ phóng đại sự việc chứ còn suy giáp và thiếu máu dẫn đến cảm lạnh không lí do thôi. Mk nói lại lần nx là bệnh k có thật nhé. Mk chỉ nghĩ ra để vt truyện mong m.n hiểu cho mk ạ. Mk cảm ơn.
Chương 20. Gặp lại người cũ
Âu Dương gia....
- Dạ tiểu thư đây là những gì mà chúng tôi đã điều tra được về thân thế của cô bé đó.- A Tứ đi đến đưa cho Mộng Khiết đang ngồi ăn trên bàn.
- Dạ cháu cảm ơn.- Mộng Khiết đang ăn cơm cũng đón nhận lấy tập tài liệu.
Đọc một lúc, Mộng Khiết càng thấy tức giận thay cho Băng.
- Bạn học là lũ thiếu học thức, thầy giáo thì lại là loại cặn bã.- Mộng Khiết tức giận đập bàn.
- Tiểu Khiết tức giận sao?- Tuyết Vi nhìn Mộng Khiết như vậy liền hỏi.
- Đúng vậy đó mẹ. Mẹ biết không bạn con đã chịu rất nhiều khổ cực haizzzz....Con có nên làm gì để giúp đỡ không nhỉ?- Mộng Khiết thở dài.
- Là cô bé mà con đưa đến nhà chơi?- Ngạo Thần hỏi.
- Vâng, ba thấy sao ạ?
- Có vẻ cô bé đó có rất nhiều chuyện, con không nên quan tâm thái quá thì hơn.
- Ba không biết thôi, Băng là một người tốt, hiếm ai có được tâm hồn thuần khiết đấy đâu.
- Băng là ai vậy Tiểu Khiết?
- Là thiên thần mà mẹ nói đó, mẹ có thích Băng không?
- A, là thiên thần hả. Vi thích lắm,Tiểu Khiết đưa thiên thần đến đây chơi đi.
- Em lo nhai nhanh lên nào.
- Sau buổi học con sẽ đưa Băng đến nhà mình chơi.
Mộng Khiết và hai người lớn đều nói chuyện qua lại. Riêng có Thiên Vũ là từ nãy giờ vẫn cắm cúi ăn.
Nhìn tập tài liệu, Thiên Vũ lại vô thức cầm nó lên đọc. Anh đọc mà lông màu cũng nhíu lại.
-Anh thấy sao?- Mộng Khiết thấy Thiên Vũ cầm đọc liền hỏi.
- Sao chăng cái gì?- Thiên Vũ quay lại đặt tập tài liệu xuống nói.
- Là về Băng ý, đáng thương. Cả chuyện hôm qua nữa, em chắc chắn có người dật dây đằng sau, nếu anh muốn có thể tìm ra thủ phạm trong tích tắc. Anh tìm giúp bọn em đi.- Mộng Khiết nói.
- Lo chuyện bao đồng. Con ăn xong rồi.- Thiên Vũ lạnh lùng nói rồi đứng dậy đi lên tầng.
Mộng Khiết muốn đổi người anh trai này quá rồi.
.....
Băng sức khỏe đã ổn định hơn nên hôm nay đi học trở lại. Mọi người cũng chỉ dám nói xấu sau lưng cô mà không dám nói trực diện đơn giản vì có Mộng Khiết nên họ cũng không thể làm gì.
...
- Các em đến phòng nghiên cứu để làm bài kiểm tra theo nhóm nhé.- Thầy Vu Quân nói.
- Dạ.- Tất cả đều đồng loạt nói.
...
Phòng nghiên cứu.
- Tất cả chia nhóm để làm bài nhé.
Mọi người ai nấy cũng đều tìm bạn để chung nhóm. Băng chỉ biết đứng im nhìn.
- Băng đứng đờ ra đấy làm gì, chúng ta về bàn còn kiểm tra nữa.- Mộng Khiết đi đến khoác tay Băng nói.
- Dạ.- Băng nở nụ cười với Mộng Khiết.
Thật đẹp. Tất cả đều đứng hình trước mấy giây với nụ cười của Băng.
- Anh, anh cùng nhóm với bọn em đi.- Mộng Khiết đi đến chỗ Thiên Vũ nói.
Băng chỉ dám nhìn Thiên Vũ không dám nói gì. Thiên Vũ cũng chả nói gì.
- Yên tâm, anh ấy không nói gì tức là đồng ý đấy.- Mộng Khiết nháy mắt với Băng.
- Các em có tất cả 50 phút để làm. Nhanh tay lên nhé.- Thầy giáo nói.
Tất cả ai nấy đều bắt tay vào làm.
- Băng giỏi ghê ta cũng làm được rồi này.- Mộng Khiết đứng gần Băng tán thưởng.
- Như vậy bài này của chúng ta sẽ đạt điểm cao cho xem.- Mộng Khiết cười như nắc nẻ.
- Không làm mà đòi có ăn.- Thiên Vũ lạnh lùng nói.
- Có Băng ở đấy em sợ gì chứ. Đúng không Băng?- Mộng Khiết bĩu môi nhìn Thiên Vũ rồi lại quay sang Băng cười tươi.
- D-dạ.- Băng không dám nói to, cô sợ Thiên Vũ nghe thấy nên chỉ nói nhỏ cho Mộng Khiết.
Nói nhỏ là một chuyện chứ Thiên Vũ vẫn nghe thấy.
Băng cắm cúi làm chả may khi lấy lọ dung dịch lại chạm nhẹ vào tay Thiên Vũ. Anh quay lại nhìn Băng.
- X-xin lỗi học...trưởng. Em...không cố ý.- Băng lắp bắp cúi đầu xin lỗi.
- Bỏ đi.- Thiên Vũ vẫn lạnh lùng nói vậy.
Mọi người làm xong bài thì ghi lại tên nhóm rồi để mẫu ở đấy để thầy giáo chấm điểm. Tất cả đi về.
...
- Ai là Băng nhỉ?- Một người đến cửa hỏi.
- Dạ...là em.- Băng hơi khó hiểu.
- Có người đợi ở dưới căng tin nói là muốn gặp .
Băng nghe xong thì suy nghĩ mãi không biết là ai.
- Anh đi với em.- Mộng Khiết kéo tay Thiên Vũ.
- Đi đâu?- Thiên Vũ lười nhác nói.
- Đi sau Băng, nhỡ lần này cũng là một trò đùa thì sao.
Mộng Khiết kéo tay Thiên Vũ đi, nhưng Thiên Vũ cũng không có từ chối mà đút tay vào túi đi theo.
...
Ở căng tin.
Băng đứng mãi mà không thấy bóng dáng ai. Đang định quay về lớp thì có một bàn tay nắm lấy Băng.
Băng hơi giật mình quay lại nhìn...
Là Cao Thắng Nam?
- Anh...anh...- Băng không nói nổi, tay chân run cầm cập.
- Nghe anh nói đã Băng, anh không làm như vậy nữa đâu Băng.- Cao Thắng Nam cố giải thích.
Băng chỉ khóc cố gắng gỡ bỏ tay Cao Thắng Nam ra. Nhưng anh ta nắm chặt không buông. Còn ôm Băng nữa chứ, Băng yếu đuối không thoát ra nổi.
- Anh, đến giúp Băng một tay đi.- Mộng Khiết quay sang chỗ Thiên Vũ đứng nói.
Chợt nhận ra Thiên Vũ đã không còn đứng ở đấy.
Cao Thắng Nam đang ôm Băng liền bị kéo cổ áo ra, bị đấm một cái đến choáng váng ngã ra sàn.
Băng đứng đó mở to mắt không biết nói gì.
Thiên Vũ còn tức giận kéo cổ áo Cao Thắng Nam lên đấm vào mặt anh ta liên tục làm hộc cả máu mũi lẫn máu mồm.
Mọi người ở đấy ai cũng khiếp sợ, một phần là vì nhìn Cao Thắng Nam bị đánh thê thảm, một phần vì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Thiên Vũ tức giận đáng sợ đến mức nào. Tốt nhất là không nên rước họa vào thân.
Mộng Khiết đứng đó thì bất ngờ toàn tập. Anh trai cô, một người đánh nhau từ trước đến nay vẫn mang một vẻ mặt, vậy mà hôm nay lại tức giận đi đánh một người chỉ vì thấy một người đàn ông lạ ôm lấy bạn của em gái mình??? Quá là lạ rồi, hiện tượng nghìn năm có một.
- Đừng...đánh anh ấy nữa.- Băng cố gắng giữ tay Thiên Vũ nói.
Thiên Vũ nhìn Băng một lúc mới buông cổ áo Cao Thắng Nam ra.
Băng nhìn Cao Thắng Nam một lúc nhưng vẫn không đành lòng đỡ anh ta lên, mặc dù chạm vào người Cao Thắng Nam khiến Băng vẫn run lẩy bẩy. Nhưng vì Cao Thắng Nam quá nặng Băng không đỡ nổi lên liền nói:
- Anh...đứng được không?
Cao Thắng Nam thấy vậy liền gật đầu, cố gắng chống tay xuống sàn có đà để đưng dậy.
Thiên Vũ nhíu mày kéo tay Băng về chỗ mình không để hắn ta tiếp cần.
- À, ai đó đưa cậu ta đến phòng y tế hộ tôi.- Mộng Khiết cũng chạy đến chỗ đó rồi nói.
Cao Thắng Nam được đưa đến phòng y tế. Thiên Vũ, Băng và Mộng Khiết chỉ im lặng không biết nói gì.
Đột nhiên, Băng lại nhìn thấy vết xước hơi chảy máu trên tay Thiên Vũ. Băng đứng dậy nói:
- Đ- đợi em một chút.
Nói xong liền chạy nhanh đi.
Trở về Băng cầm trên tay lọ sát trùng với mấy băng gạc.
- Học...trưởng tay của anh.- Băng nhìn Thiên Vũ nói.
Thiên Vũ nghe xong cũng nhìn lại tay mình thì có vết xước chả đáng kể với anh, thế mà Băng lại cho là nghiêm trọng. Dù vậy vẫn đưa tay ra cho Băng.
Băng cầm lấy bàn tay to dài của Thiên Vũ cẩn thận sát trùng, sợ Thiên Vũ đau.
Mộng Khiết còn há hốc mồm không tin nổi vào mắt mình. Người anh trai không thích gần với con gái, ngay cả mẹ và em gái còn ít khi động chạm. Vậy mà hôm nay lại để cho Băng cầm tay sát trùng còn nhìn tay mình đang được sát trùng nữa chứ.
Thiên Vũ cũng không hiểu nổi bản thân. Vừa nãy thấy Cao Thắng Nam ôm Băng thì tức giận, bây giờ lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng vì được Băng sát trùng cho. Từ trước đến nay anh đâu có như vậy, đến ngay cả Mạc Hạ Nhiên anh cũng giữ khoảng cách nhất định không động chạm gì. Vậy mà không hiểu sao anh vẫn bình thản để cho Băng làm.
...
Cao Thắng Nam sau khi băng bó xong vết thương cũng bị đuổi ra khỏi trường.
Mộng Khiết lại rủ Băng đến nhà mình chơi.
_____________
Happy Birthday to me
Cảm ơn m.n đã ủng hộ và support truyện của mình. Cảm ơn rất nhiều
Băng và Mộng Khiết nghe thấy tiếng nói liền ngoảnh lại nhìn.
Triệu Ninh Ninh mặc bộ váy đỏ cúp ngực khoét sâu, chiếc váy bó sát khoe chọn thân hình uốn lượn của cô. Chiếc váy dài chạm đất.
- À thì ra là Triệu tiểu thư sao?- Mộng Khiết tỏ vẻ không thích.
- E-em chào chị.- Băng cúi đầu chào Triệu Ninh Ninh.
- Thiên Vũ, hôm nay anh đẹp lắm.- Triệu Ninh Ninh chả thèm để ý tới hai người con gái này mà đi tới bàn Thiên Vũ đang đứng.
Thiên Vũ liếc nhìn Triệu Ninh Ninh một cái rồi cúi đầu cầm ly rượu lên uống.
- Sắp tới giờ trao giải thưởng rồi đấy, anh mau vào phòng chuẩn bị đi.- Triệu Ninh Ninh đến gần nói.
Thiên Vũ chầm ngâm một lúc mới đi.
- Thông báo tới các em học sinh sắp được nhận giải thưởng mau về phòng chờ ở sau khu nhà B để chuẩn bị.
Mọi người đang đứng yên thì tiếng loa vang lên. Những ai nhận giải thưởng cũng bắt đầu về khu nhà B.
- Em phải đi rồi, chị ở đây nhé.- Bắng vẫy tay chào Mộng Khiết rồi đi.
...
Đi qua hành lang dãy nhà B để tới phòng chờ thì Băng đột nhiên đâm trúng vào người nào đó.
- A.- Băng xoa đầu.
- Em học sinh không sao chứ?
Băng lắc đầu ngẩng lên. Đạp vào mặt cô là một người con trai cao lớn, mặc bộ vest màu xanh than với chiếc sơ mi trắng. Khuôn mặt anh tuấn tú, hài hòa. Tóc nhuộm màu xanh than đồng bộ với chiếc vest anh đang mặc.
- Xin...lỗi, em không cố ý đâm phải anh. Là em đang vội thôi ạ.- Băng cúi đầu xin lỗi.
- Không có gì đâu.- Mạc Hạ Lãng điềm đạm nói.
- Em cảm ơn, vậy em đi đây.- Băng nói xong liền đi mất.
Mạc Hạ Lãng đứng đấy không dấu nổi cảm xúc của mình. Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác với con gái. Từ trước đến nay anh chỉ nói chuyện bình thường, gặp gỡ rất nhiều người con gái, đây là người con gái duy nhất khiến tim anh lệch một nhịp. Mạc Hạ Lãng sờ tay vào ức của mình cảm nhận lại cảm giác khi đầu Băng đập vào ức của anh. Mùi hương trên người cô nhè nhẹ mùi hoa anh đào, không có thêm mùi nước hoa nồng nặc như những người dự tiệc hôm nay. Mạc Hạ Lãng nhìn về phía Băng vừa đi mỉm cười rồi đi tiếp.
...
Keng!
Người chủ trì bữa tiệc hôm nay lấy chiếc dĩa gõ nhẹ vào ly rượu.
- Hèm...Xin chào tất cả mọi người. Như mọi người đã biết hôm nay là người tổ chức lễ cho các sinh viên đạt thành tích xuất sắc nhất trong trường ta. Xin mời Hội trưởng Hội học sinh Âu Dương Thiên Vũ lên chủ trì lễ trao giải hôm nay.
Nói xong Thiên Vũ đi từ sau cánh gà đi ra.
Mọi người ai cũng cổ vũ nồng nhiệt.
- Không để mọi người chờ lâu, sau đây là lễ trao giải thưởng cho các bạn sinh viên xuất sắc nhất. Xin mời bạn Hoàng Tử Sâm, bạn Trình Tranh...- Thiên Vũ không dài dòng mà bắt đầu đọc tên.
Mọi người nghe thấy tên của mình cũng lên sân khấu.
Thiên Vũ cũng đi đến tặng từng phần qua cho từng người rồi bắt tay.
- Cuối cùng là xin mời bạn học sinh mới được nhận học bổng của trường lên.- Thiên Vũ hơi cúi xuống nói vào mic.
Băng có hơi run đi lên.
Tất cả ai cũng để ý tới Băng làm cho cô hơi sợ, còn đổ mồ hôi tay.
Thiên Vũ trao hộp quà cho Băng nhưng khác với mọi người, anh không có bắt tay Băng.
Băng nhận quà xong thì cầm lấy mic để phát biểu.
Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, Băng mới bắt đầu nói:
- Xin chào mọi người. Em tên là Băng, em rất biết ơn khi đã được nhận học bổng của trường mình....
Mọi người đều bất ngờ với khả năng nói của Băng, không cần giấy tờ để ghi, cô nói rõ từng chi tiết, luận điểm mà mình nhắc đến. Cùng với giọng nói nhẹ nhàng làm cho mọi người cũng có cảm giác dễ chịu khi nghe.
Sau khi Băng nói xong thì hàng loạt tràng pháo tay vang lên.
Mọi người bắt đầu hòa mình vào âm nhạc, tiếng nhạc quá ồn ào làm Băng hơi đau đầu. Cô đành đi ra ngồi xích đu nhìn ngắm bầu trời đêm.
Thật đẹp! Băng nghĩ.
Băng đưa hai tay lên tạo thành khung như chụp ảnh rồi nhìn lên bầu trời. Đột nhiên, một cơ thể nam che lấp mất bầu trời trong khung tay của Băng. Coi bỏ tay xuống ngước lên nhìn.
- A...học trưởng.- Băng liền đứng dậy chào.
- Ừ.- Thiên Vũ đút tay trong túi nói.
Đây là lần thứ hai khi Băng chào Thiên Vũ mà anh ấy đáp lại.
- Học...học trưởng tại sao cũng ra đây vậy?- Băng thấy không khí có chút ngột ngạt.
- Yên tĩnh.- Thiên Vũ nhìn lên bầu trời đầy sao nói.
- À, chắc học trưởng cũng thấy ở trong đấy nhạc hơi to đúng không?- Băng cảm thấy đỡ ngột ngạt hơn.
- Có lẽ.
Băng ngượng ngùng không biết nói gì thì lại có một tiếng vang lên:
- Anh, sao anh ở ngoài này vậy?- Mạc Hạ Lãng đi đến hỏi.
- Ra ngoài hóng mát.- Thiên Vũ nhìn Mạc Hạ Lãng nói.
- A...là anh.- Băng hơi bất ngờ nói.
- Lại gặp nhau rồi cô bé.- Mạc Hạ Lãng mỉm cười nhìn Băng.
- Dạ, anh cũng ra ngoài ngắm cảnh sao?- Băng cũng mỉm cười nhìn Mạc Hạ Lãng.
- Không hẳn, nếu anh nói là ra ngoài gặp em thì em có tin không?- Mạc Hạ Lãng tiến đến gần Băng cúi gần mặt cô nói.
- Em...- Băng thấy Mạc Hạ Lãng đứng sát gần mình liền lùi vài bước về phía sau.
Lùi về phía sau lại đụng phải Thiên Vũ.
- Xin...xin lỗi học trưởng em không cố ý.- Băng cúi thấp xuống xin lỗi.
Thiên Vũ nhìn Băng một lúc mới nói:
- Hạ Lãng, đến phòng anh có chút việc.
- À, ok. Tạm biệt cô gái nhỏ, anh sẽ gặp em sau.- Mạc Hạ Lãng vẫy tay chào Băng rồi đi theo Thiên Vũ vào trong.
Ở đằng xa, có đám người quay lại được cảnh Băng cùng hai người con trai.
- Nhất định tin này sẽ hot lắm đây.- Một giọng nói cất lên.
....
Cuối cùng tiệc cũng tàn.
- Băng, không về ngủ đi còn ở đây làm gì vậy?- Mộng Khiết khó hiểu lại gần hỏi.
- Em dọn tiệc.- Băng ngây thơ nói.
Mộng Khiết phì cười vì lối suy nghĩ của Băng.
- Băng về ngủ đi, ở đây có người khác lo rồi.
Mộng Khiết vừa nói vừa thúc đẩy lưng Băng đi ra khỏi bể bơi.
Băng đành về kí túc xá.
Màn đêm lại bao trùm toàn thành phố.
______________
Chương 17. Tin đồn
Sáng hôm sau...
Băng dậy bình thường để đi học nhưng ánh mắt mấy bạn học hôm nay nhìn cô rất khác. Băng nắm hai tay vào dây ba lô đi đến phòng học.
Đi đến lớp mọi người đang bàn tán xôn xao thấy Băng liền bàn tán nhỏ hơn. Băng mím môi đi về phía bàn của mình ngồi.
Một lúc sau Mộng Khiết chạy vội vào, Băng hơi khó hiểu...
- Băng chưa đọc tin sáng nay trên diễn đàn trường sao?- Mộng Khiết đi đến hỏi.
- Em...không có đọc.- Băng lắc đầu không hiểu gì.
- Lại đây đi với mình.- Mộng Khiết cầm tay Băng kéo đi.
Bảng tin của trường vô cùng đông, họ thấy Băng đến liền che miệng nói nhỏ.
Mộng Khiết lách qua đám đông để đứng ở chính giữa bảng tin.
Đập vào mắt Băng là rất nhiều hình ảnh cô tối hôm qua nói chuyện với Thiên Vũ và Mạc Hạ Lãng, còn đụng chạm vào người Thiên Vũ.
Băng nhìn những hình ảnh đó rồi nhìn lại mọi người, ánh mắt họ đang xỉa xói cô. Băng nắm lấy gấu áo, mím môi, mắt cô không tự chủ được mà khóc.
Mộng Khiết đang định dỗ Băng thì Băng chạy nhanh khỏi đám đông.
Băng chạy không biết nhìn đường lại đâm chúng một người.
Mạc Hạ Nhiên...
- Ui, ai đi không có mắt vậy?- Mạc Hạ Nhiên bị đụng trúng người hơi khó chịu.
- Em...em xin lỗi chị. Em không...để ý đường.- Băng lật đật xin lỗi.
- Ra là mày, cái con mà khiến cả anh tao và anh Thiên Vũ phải dính đạn. Mày mê hoặc hai anh ấy đúng không?- Mạc Hạ Nhiên nhìn rõ được mặt Băng khi cô ngẩng lên liền nắm chặt hai vai Băng lay.
- E-em không có ạ.- Băng rớt nước mắt không dám phản kháng.
- Đủ rồi đấy, Mạc Hạ Nhiên. - Mạc Hạ Lãng đi đến nói.
- Anh bị con nhỏ này mê hoặc rồi đúng không?- Mạc Hạ Nhiên bức xúc nói.
- Ờ, phải rồi.- Mạc Hạ Lãng gật đầu cười.
Băng nghe như vậy không biết nói sao. Mạc Hạ Nhiên càng tức giận hơn.
- Được rồi bỏ em ấy ra đi. Anh nói đùa thôi mà.- Mạc Hạ Lãng thấy Băng nhìn anh với ánh mặt đọng nước như vậy đành nói.
- Nó làm xấu mặt anh với anh Thiên Vũ như vậy, ai mà chịu được. Em phải thay mặt anh Thiên Vũ với anh trừng trị con nhỏ hỗn láo này.- Mạc Hạ Nhiên còn định ra tay đánh Băng thì Mạc Hạ Lãng giữa tay lại.
- Anh thì không cần, còn anh Thiên Vũ em đã hỏi anh ấy xem anh ấy có cần em ra tay hộ anh ấy chưa. Hơn nữa, tiểu thư họ Mạc sẽ không hành xử như này đâu.
- Em...
Mạc Hạ Nhiên không biết nói gì.
Băng được thả ra, đi về lớp.
Thiên Vũ cũng vừa từ phòng Hội trưởng về.
Hai người đụng mặt nhau không biết nói gì. Băng hơi khó xử nhưng vẫn cúi đầu chào anh.
- Học...trưởng.
Băng nói xong liền đi vào ngay, tạo khoảng cách đúng mực với Thiên Vũ.
- Băng, có biết mình lo lắm không? Băng chạy nhanh quá mình còn không biết đi đường nào.- Mộng Khiết thấy Băng liền nhào đến hỏi.
- Em xin lỗi.- Băng nhìn Mộng Khiết mà đôi mắt rưng rưng muốn khóc lần nữa.
- Có gì đâu, về chỗ ngồi đi.- Mộng Khiết kéo Băng về chỗ ngồi.
Vừa ngồi vào bàn Mộng Khiết đã quay xuống hỏi Thiên Vũ...
- Anh, anh định xử lí vụ này ra sao?
- Mặc kệ.- Thiên Vũ lạnh lùng nói.
- Kệ là kệ thế nào. Làm tin đồn thất thiệt về mình mà anh nói kệ.
- Không phải họ nói ba người gặp mặt sao, thì đúng là như vậy còn gì.
Băng nghe vậy liền quay lại nhìn Thiên Vũ, thật đúng lúc anh cũng đang nhìn Băng.
- Học trưởng... thật sự xin lỗi. Là do em làm ảnh hưởng đến hai người.
- Không phải lỗi của cô.- Thiên Vũ nhìn Băng một lúc mới nói.
Thật sự là khi đấy Thiên Vũ ra ngoài cho yên tĩnh thì nhìn thấy Băng đang ngồi ở xích đu ngắm bầu trời. Chân anh lại không tự chủ được mà đi đến phía Băng. Nếu nói đúng hơn là anh đến tiếp cận Băng chứ không phải Băng đến tiếp cận anh như lời đồn thổi.
....
Dù mọi người không có bắt nạt hay làm gì Băng nhưng mà nhìn ánh mắt mọi người xăm xoi nhìn vào mình, Băng cũng rất khó chịu. Cô không thể nói ra với ai, im lặng để chịu đựng một mình.
__________
- Chị Nhiên, gọi tụi em đến có việc gì không?
Một đám học sinh đi đến.
- Tìm hiểu tất cả về người này.- Mạc Hạ Nhiên đưa tấm hình về phía bọn họ.
- Chị yên tâm, em sẽ tìm nhanh nhất có thể cho chị.
Đám người nhận hình xong liền đi ra.
- Họ có chắc tìm được không?- Triệu Ninh Ninh từ đâu đi ra liền hỏi.
- Đương nhiên là chắc.- Mạc Hạ Nhiên nhìn Triệu Ninh Ninh nói.
- Nếu phải nhận đối thủ cạnh tranh với tôi thì chỉ có cô. Con nhỏ đó không xứng đáng.- Mạc Hạ Nhiên nhìn xa xăm đôi mắt hiện rõ sự tức giận.
Chương 18. Nhắc lại chuyện cũ
Lại một buổi sáng đến.
Băng đến lớp rất sớm, trong lớp không có ai.
Dần dần, các sinh viên cũng đến lớp. Nhưng hôm nay còn khác hơn hôm qua. Mọi người nhìn Băng lắc đầu, có người còn nói xấu Băng này nọ.
- Băng, ra sân trường một chút đi.
Một người đứng ở cửa lớp nói.
- Dạ.- Băng đứng dậy đi khỏi.
Vừa mới đi xuống sân trường đập vào mắt Băng là phông chiếu video mà cô bị Cố Xuyên và Cao Thắng Nam đề cô ra giường.
Chân Băng run run, cô ngã khụy xuống. Cả người đều run lẩy bẩy, video còn có cả âm thanh. Băng lấy tay bịt tay để cố gắng không nghe những thứ tiếng đấy. Cả người cô đều co quắp lại không dám làm gì.
Thật đúng lúc Mộng Khiết mới đến trường, phông màn hình to chiếu rõ từng chi tiết khiến Mộng Khiết đứng hình mất mấy giây. Ở phía xa là Băng đang ngồi ôm lấy đầu mình. Mộng Khiết chạy nhanh tới.
Thiên Vũ nhìn video đang chiếu hơi nheo mắt, không biết anh nghĩ gì.
- Băng, có sao không? Đừng sợ, có mình ở đây rồi.- Mộng Khiết ôm lấy Băng an ủi.
Băng giờ này còn tâm trí đâu để nghe, cô đã cần thời gian để quên đi những quá khứ ấy, bây giờ lại bị đào lại.
Mộng Khiết còn định đi nói tắt bỏ màn hình chiếu video thì màn hình cũng đã tối om.
- Tất cả về lớp đi, đứng đây làm gì.- Mộng Khiết nói lớn.
Mộng Khiết là tiểu thư danh giá có tiếng nói trong trường nên cô vừa nói xong thì mọi người cũng đi.
- Đứng dậy, mình đưa Băng đến nơi yên tĩnh.- Mộng Khiết nhấc Băng lên.
Băng ngước lên nhìn Mộng Khiết ánh mắt cô ánh lên sự xấu hổ, thẹn. Không biết nói gì với Mộng Khiết.
Mộng Khiết đưa Băng vào phòng Hội trưởng, vì chỉ có ở đây mới hoàn toàn yên tĩnh không có ai làm phiền mà nói đúng hơn thì không có ai dám đến đây làm phiền.
Mở cửa đi vào làm Thiên Vũ hơi khó hiểu, sao lại đưa Băng vào đây.
- Anh cho em nhờ địa điểm một tí, lúc nữa sẽ trả lại.- Mộng Khiết nói trước khi Thiên Vũ định nói.
- Nào lại đây ngồi.- Mộng Khiết dìu Băng đến ghế sofa gần đó ngồi xuống.
Băng bây giờ chả còn tâm trí nhớ đến ai, trong đầu cô hiện lên toàn hình ảnh lúc đó. Thật sự rất đáng sợ.
- Anh nhìn Băng hộ em, em đi lấy đồ rồi quay lại ngay.- Mộng Khiết nói xong cũng chạy nhanh ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại mình Băng với Thiên Vũ.
Thiên Vũ nhìn Băng định nói lại thôi.
Băng thì chỉ im lặng, tay chân run lẩy bẩy.
Một lúc sau, Mộng Khiết quay lại mang thêm đồ ăn và nước đến cho Băng.
- Băng à, uống một chút nước đi.- Mộng Khiết cầm lấy tay Băng định đưa cốc nước.
Băng sợ hãi rụt tay về còn ngồi hơi dịch ra một chút.
- Đ-đừng...động vào em.- Băng run rẩy nói.
Mộng Khiết cũng hiểu được lí do.
- Không động. Băng mau uống nước đi để bình tĩnh lại.
Băng run run cầm cốc nước cũng sóng sánh uống một ít rồi để lại bàn.
- Băng yên tâm, mình sẽ tìm ra kẻ chủ mưu trong việc lần này.- Mộng Khiết kiên định nói.
- Không...không cần...làm vậy.- Băng lắc đầu nói.
- Không là không thế nào, người đó hại Băng như vậy mà.- Mộng Khiết bức xúc nói.
- Nhưng...nó là sự thật mà.- Băng cúi đầu nói.
Cả Mộng Khiết và Thiên Vũ đều ngây người.
- Vậy...hai người đó...đã thật sự làm vậy sao?- Mộng Khiết hơi khó nói.
Băng không nói gì chỉ gật đầu. Nước mắt rơi trên đùi Băng từng giọt một.
Mộng Khiết cũng không biết nói gì để an ủi Băng.
Đột nhiên Thiên Vũ đi đến đánh vào sau gáy Băng làm cô bất tỉnh ngả về phía sofa.
- Anh làm cái gì vậy?- Mộng Khiết khó hiểu.
- Như vậy cho nhanh.- Thiên Vũ quay lại bàn mở laptop lên không biết làm gì.
- Alo, cháu cần chú điều tra hộ cháu việc này.- Mộng Khiết cầm điện thoại lên bấm số.
- ...
- Chú điều tra rõ hộ cháu trong ngày hôm nay luôn nhé, cháu cần gấp.- Mộng Khiết nói xong liền tắt máy.
_______
Đến chiều, lớp có tiết học bồi dường thể chất nên thầy giáo đã cho cả lớp đến hồ bơi để tập luyện.
Băng thì xin kiến tập nên ngồi ở trên nhìn mọi người.
Thiên Vũ mặc chiếc quần đùi không để lộ cơ bắp săn chắc cùng cơ bụng khiến ai cũng mê mệt.
- Đẹp quá đi.
- Ước gì mình có được trái tim của Hội trưởng thì tốt rồi.
- Đừng có mơ.
...
Rất nhiều lời bàn tán khen ngợi Thiên Vũ.
- Băng, em không có làm gì thì lấy hộ mọi người khăn lau người đi.- Một học sinh lên tiếng.
- Dạ.- Băng đứng dậy đi, chân vẫn hơi run vì chuyện buổi sáng.
Vừa mới đi đến gần hồ bơi Băng đã bị một bàn tay nào đó đẩy xuống nước.
Cả người rơi tõm một cái, Băng chưa kịp định hình. Đến lúc không thở được mới giãy giụa.
Thiên Vũ đúng lúc đang ngụp ở dưới nước nhìn thấy Băng không nghĩ nhiều liền bơi nhanh đến ôm cô lên bờ.
Lúc này mọi người mới tóa hỏa. Đúng lúc thầy giáo lại đi có việc, đây không phải là ngẫu nhiên. Chắc chắn đã có người dở trò sau lưng Băng.
Băng vừa lên bờ liền ôm chặt lấy người Thiên Vũ, cả cơ thể cô cũng ôm sát lấy Thiên Vũ, mặt cũng úp vào lồng ngực anh.
Thiên Vũ khó hiểu đẩy Băng ra.
Mọi người thấy Băng ôm Thiên Vũ như vậy còn tưởng cô mượn cớ để gần gũi Thiên Vũ.
Mộng Khiết chạy nhanh tới gần chỗ Băng, chưa hiểu gì cũng bị Băng ôm lấy. Còn ôm rất chặt không buông, giống như Thiên Vũ lúc nãy vậy.
- Cô ấy bị sao vậy?- Mạc Hạ Lãng lấy khăn tới đắp lên người Băng.
- Chị không biết nhưng em đưa Băng đến phòng y tế hộ chị.- Mộng Khiết lắc đầu sốt sắng nói.
Mạc Hạ Lãng không nói một lời ôm Băng đứng dậy. Băng cảm nhận được hơi ấm liền ôm chặt lấy người Mạc Hạ Lãng, cô giống như người mất lí trí vậy, còn định cởi áo Mạc Hạ Lãng để tìm hơi ấm. Vì Mạc Hạ Lãng không có bơi mà vừa mới đi đến liền thấy cảnh tượng này nên người cũng rất khô ráo.
Thiên Vũ thấy Băng ôm Mạc Hạ Lãng như vậy, anh không tự chủ được mà nắm chặt chiếc khăn trắng trong tay mình.
...
Chương 19. Bệnh Cold Disease
Băng được đưa tới phòng y tế trong tình trạng không ổn đinh, toàn thân lạnh toát còn có lúc co giật.
- Cô bé bị sao vậy?- Hoàng Tranh Tử nhìn thấy Băng đang được Mạc Hạ Lãng ôm đến liền hỏi..
- Cô ấy bị ngã ở hồ bơi, có vẻ không nhận thức được.- Mạc Hạ Lãng bế Băng đặt lên giường.
- Cứ để đấy, tôi khám cho cô bé.- Hoàng Tranh Tử đi đến giường bệnh nói.
Hoàng Tranh Tử là một bác sĩ danh giá, được làm tiến sĩ và được người trong ngành đánh giá rất cao. Bà được mời về đây để chăm sóc cho các cậu ấm cô chiêu.
Bà sờ tay chân Băng hơi nhíu mày. Đo nhịp tim và huyết áp cho Băng xong bà mới đứng lên...
- Giữ chặt tay con bé lại giúp tôi, tôi cần tiêm cho con bé một liều an thần.
Mạc Hạ Lãng nghe vậy liền đến giữ tay Băng tránh lúc cô run rẩy rồi co giật.
Hoàng Tranh Tử lấy một lọ thuốc nhỏ, rút một lượng vừa đủ trên ống kim tiêm rồi tiêm ở phần bắp tay Băng.
Chưa đầy 10 giây Băng đã không còn run rẩy co giật nữa, nằm im bất động.
Vừa hay Mộng Khiết và Thiên Vũ mới đến.
Hoàng Tranh Tử nhìn mọi người rồi nói:
- Cô bé có vẻ mắc chứng bệnh Cold Disease.
- Là bệnh gì ạ?- Mộng Khiết lo lắng hỏi.
- Là một loại bệnh khi bị suy giáp và thiếu máu. Suy giáp là khi tuyến giáp bị rối loạn ảnh hưởng dẫn đến chức năng trao đổi chất. Vì tuyến giáp không tiết đủ hormone cần thiết nên làm cho chức năng điều hòa giảm chậm lại hoặc hiệu quả. Thiếu máu là do không cung cấp đủ oxi dẫn đến cơ thể suy nhược làm ảnh hưởng tới sức khỏe. Bệnh này là do tác nhân gây nên, ví dụ như ở ngoài trời rét quá lâu, máu đông lại tuần hoàn máu không thể trao đổi khiến cho các lớp da co rút lại bảo vệ hơi ấm cuối cùng. Những người như vậy lúc bị lạnh sẽ không có ý thức việc mình làm, họ sẽ tìm kiếm hơi ấm để giúp họ lưu thông máu hơn, có khi cả một đám lửa cũng nhảy vào. Cô bé này có vẻ bị bệnh khá lâu rồi.- Hoàng Tranh Tử ngồi xuống bàn giải thích kĩ càng.
- Vậy...có chữa được bệnh này không? Với lại có nguy hiểm đến tính mạng không?- Mộng Khiết nghe vậy càng lo lắng.
- Bệnh này trên thế giới cũng rất hiếm gặp, tôi mới chỉ nghe qua. Các nhà khoa học vẫn đang nghiên cứu thuốc. Còn về phần nguy hiểm hay không thì không biết nói sao. Có thể nguy hiểm cũng có thể không. Nếu chỉ bị lạnh như này vẫn chưa ảnh hưởng đến tính mạng cô bé, nhưng nếu để cô bé trong tình trạng như vậy quá lâu mà không giữ ấm cho cô bé ngay lúc ấy sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng. Khi đó các mao mạch vỡ ra rất khó kiểm soát - Hoàng Tranh Tử trầm ngâm rồi nói.
- Vâng, cảm ơn cô.
...
Mộng Khiết sau khi học xong cũng đến phòng y tế để thăm Băng.
Vừa vào đã thấy Mạc Hạ Lãng ngồi đó.
- Này, không phải em có ý gì đó với bạn chị đó chứ?- Mộng Khiết huých khuỷu tay vào vai Mạc Hạ Lãng nói.
- Nếu em nói có thì sao?- Mạc Hạ Lãng cười.
- Thì gì chứ, em với Băng cũng khá hợp nhau, Băng hiền lành ít nói, em lại ấm áp dịu hiền. Hai người là sự kết hợp hoàn hảo. - Mộng Khiết giơ tay lên like.
- Nói đủ chưa?- Thiên Vũ lạnh lùng nói.
- Em có miệng em cứ nói, anh cấm được chắc?- Mộng Khiết bĩu môi nói.
Một lúc sau thì Triệu Ninh Ninh đi tới...
- Ôi mọi người ở đây đông đủ vậy?- Triệu Ninh Ninh nói.
Cả ba người đều nhìn Triệu Ninh Ninh nhưng không ai nói gì với cô. Triệu Ninh Ninh ngượng ngùng đi đến gần Thiên Vũ. Cô đang định nắm lấy tay anh thì anh đã đi đến gần giường bệnh Băng đang nằm, đút tay vào trong túi.
- Anh, anh cũng ở đây sao?- Mạc Hạ Nhiên chả biết từ đâu đi đến, phá vỡ bầu không khí im lặng.
- Ừ, mà em tới đây làm gì?- Mạc Hạ Lãng quay lại hỏi.
- Ờ thì...tình cờ.- Mạc Hạ Nhiên gãi đầu nói.
Thật đúng lúc Băng mở mắt tỉnh lại. Cả người cô đều mệt mỏi không có sức lực. Đầu như muốn nổ tung.
- Băng tỉnh rồi sao, làm mình lo quá.- Mộng Khiết nhìn thấy Băng mở mắt liền tươi cười đi đến.
- Em...đang ở đâu...ạ?- Băng khó khăn nói.
- Là phòng y tế của trường. Băng bị ngã xuống hồ bơi nên đã được đưa đến đây, Băng thấy trong người sao rồi?- Mộng Khiết nắm bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của Băng.
- Em...đỡ...rồi.
- Băng không biết thôi lúc đó người Băng lạnh toát như đá ở Bắc Cực vậy. Đã vậy còn bị co giật làm mình sợ gần chết.
Băng nghe vậy thì cố gắng nở nụ cười.
Bọn họ ngồi nói chuyện một lúc rồi chào Băng để về. Băng ở lại phòng y tế để Hoàng Tranh Tử chăm sóc nốt tốt nay.
_________
Mk muốn nói căn bệnh trên là do mk tự nghĩ ra tên, mk chỉ phóng đại sự việc chứ còn suy giáp và thiếu máu dẫn đến cảm lạnh không lí do thôi. Mk nói lại lần nx là bệnh k có thật nhé. Mk chỉ nghĩ ra để vt truyện mong m.n hiểu cho mk ạ. Mk cảm ơn.
Chương 20. Gặp lại người cũ
Âu Dương gia....
- Dạ tiểu thư đây là những gì mà chúng tôi đã điều tra được về thân thế của cô bé đó.- A Tứ đi đến đưa cho Mộng Khiết đang ngồi ăn trên bàn.
- Dạ cháu cảm ơn.- Mộng Khiết đang ăn cơm cũng đón nhận lấy tập tài liệu.
Đọc một lúc, Mộng Khiết càng thấy tức giận thay cho Băng.
- Bạn học là lũ thiếu học thức, thầy giáo thì lại là loại cặn bã.- Mộng Khiết tức giận đập bàn.
- Tiểu Khiết tức giận sao?- Tuyết Vi nhìn Mộng Khiết như vậy liền hỏi.
- Đúng vậy đó mẹ. Mẹ biết không bạn con đã chịu rất nhiều khổ cực haizzzz....Con có nên làm gì để giúp đỡ không nhỉ?- Mộng Khiết thở dài.
- Là cô bé mà con đưa đến nhà chơi?- Ngạo Thần hỏi.
- Vâng, ba thấy sao ạ?
- Có vẻ cô bé đó có rất nhiều chuyện, con không nên quan tâm thái quá thì hơn.
- Ba không biết thôi, Băng là một người tốt, hiếm ai có được tâm hồn thuần khiết đấy đâu.
- Băng là ai vậy Tiểu Khiết?
- Là thiên thần mà mẹ nói đó, mẹ có thích Băng không?
- A, là thiên thần hả. Vi thích lắm,Tiểu Khiết đưa thiên thần đến đây chơi đi.
- Em lo nhai nhanh lên nào.
- Sau buổi học con sẽ đưa Băng đến nhà mình chơi.
Mộng Khiết và hai người lớn đều nói chuyện qua lại. Riêng có Thiên Vũ là từ nãy giờ vẫn cắm cúi ăn.
Nhìn tập tài liệu, Thiên Vũ lại vô thức cầm nó lên đọc. Anh đọc mà lông màu cũng nhíu lại.
-Anh thấy sao?- Mộng Khiết thấy Thiên Vũ cầm đọc liền hỏi.
- Sao chăng cái gì?- Thiên Vũ quay lại đặt tập tài liệu xuống nói.
- Là về Băng ý, đáng thương. Cả chuyện hôm qua nữa, em chắc chắn có người dật dây đằng sau, nếu anh muốn có thể tìm ra thủ phạm trong tích tắc. Anh tìm giúp bọn em đi.- Mộng Khiết nói.
- Lo chuyện bao đồng. Con ăn xong rồi.- Thiên Vũ lạnh lùng nói rồi đứng dậy đi lên tầng.
Mộng Khiết muốn đổi người anh trai này quá rồi.
.....
Băng sức khỏe đã ổn định hơn nên hôm nay đi học trở lại. Mọi người cũng chỉ dám nói xấu sau lưng cô mà không dám nói trực diện đơn giản vì có Mộng Khiết nên họ cũng không thể làm gì.
...
- Các em đến phòng nghiên cứu để làm bài kiểm tra theo nhóm nhé.- Thầy Vu Quân nói.
- Dạ.- Tất cả đều đồng loạt nói.
...
Phòng nghiên cứu.
- Tất cả chia nhóm để làm bài nhé.
Mọi người ai nấy cũng đều tìm bạn để chung nhóm. Băng chỉ biết đứng im nhìn.
- Băng đứng đờ ra đấy làm gì, chúng ta về bàn còn kiểm tra nữa.- Mộng Khiết đi đến khoác tay Băng nói.
- Dạ.- Băng nở nụ cười với Mộng Khiết.
Thật đẹp. Tất cả đều đứng hình trước mấy giây với nụ cười của Băng.
- Anh, anh cùng nhóm với bọn em đi.- Mộng Khiết đi đến chỗ Thiên Vũ nói.
Băng chỉ dám nhìn Thiên Vũ không dám nói gì. Thiên Vũ cũng chả nói gì.
- Yên tâm, anh ấy không nói gì tức là đồng ý đấy.- Mộng Khiết nháy mắt với Băng.
- Các em có tất cả 50 phút để làm. Nhanh tay lên nhé.- Thầy giáo nói.
Tất cả ai nấy đều bắt tay vào làm.
- Băng giỏi ghê ta cũng làm được rồi này.- Mộng Khiết đứng gần Băng tán thưởng.
- Như vậy bài này của chúng ta sẽ đạt điểm cao cho xem.- Mộng Khiết cười như nắc nẻ.
- Không làm mà đòi có ăn.- Thiên Vũ lạnh lùng nói.
- Có Băng ở đấy em sợ gì chứ. Đúng không Băng?- Mộng Khiết bĩu môi nhìn Thiên Vũ rồi lại quay sang Băng cười tươi.
- D-dạ.- Băng không dám nói to, cô sợ Thiên Vũ nghe thấy nên chỉ nói nhỏ cho Mộng Khiết.
Nói nhỏ là một chuyện chứ Thiên Vũ vẫn nghe thấy.
Băng cắm cúi làm chả may khi lấy lọ dung dịch lại chạm nhẹ vào tay Thiên Vũ. Anh quay lại nhìn Băng.
- X-xin lỗi học...trưởng. Em...không cố ý.- Băng lắp bắp cúi đầu xin lỗi.
- Bỏ đi.- Thiên Vũ vẫn lạnh lùng nói vậy.
Mọi người làm xong bài thì ghi lại tên nhóm rồi để mẫu ở đấy để thầy giáo chấm điểm. Tất cả đi về.
...
- Ai là Băng nhỉ?- Một người đến cửa hỏi.
- Dạ...là em.- Băng hơi khó hiểu.
- Có người đợi ở dưới căng tin nói là muốn gặp .
Băng nghe xong thì suy nghĩ mãi không biết là ai.
- Anh đi với em.- Mộng Khiết kéo tay Thiên Vũ.
- Đi đâu?- Thiên Vũ lười nhác nói.
- Đi sau Băng, nhỡ lần này cũng là một trò đùa thì sao.
Mộng Khiết kéo tay Thiên Vũ đi, nhưng Thiên Vũ cũng không có từ chối mà đút tay vào túi đi theo.
...
Ở căng tin.
Băng đứng mãi mà không thấy bóng dáng ai. Đang định quay về lớp thì có một bàn tay nắm lấy Băng.
Băng hơi giật mình quay lại nhìn...
Là Cao Thắng Nam?
- Anh...anh...- Băng không nói nổi, tay chân run cầm cập.
- Nghe anh nói đã Băng, anh không làm như vậy nữa đâu Băng.- Cao Thắng Nam cố giải thích.
Băng chỉ khóc cố gắng gỡ bỏ tay Cao Thắng Nam ra. Nhưng anh ta nắm chặt không buông. Còn ôm Băng nữa chứ, Băng yếu đuối không thoát ra nổi.
- Anh, đến giúp Băng một tay đi.- Mộng Khiết quay sang chỗ Thiên Vũ đứng nói.
Chợt nhận ra Thiên Vũ đã không còn đứng ở đấy.
Cao Thắng Nam đang ôm Băng liền bị kéo cổ áo ra, bị đấm một cái đến choáng váng ngã ra sàn.
Băng đứng đó mở to mắt không biết nói gì.
Thiên Vũ còn tức giận kéo cổ áo Cao Thắng Nam lên đấm vào mặt anh ta liên tục làm hộc cả máu mũi lẫn máu mồm.
Mọi người ở đấy ai cũng khiếp sợ, một phần là vì nhìn Cao Thắng Nam bị đánh thê thảm, một phần vì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Thiên Vũ tức giận đáng sợ đến mức nào. Tốt nhất là không nên rước họa vào thân.
Mộng Khiết đứng đó thì bất ngờ toàn tập. Anh trai cô, một người đánh nhau từ trước đến nay vẫn mang một vẻ mặt, vậy mà hôm nay lại tức giận đi đánh một người chỉ vì thấy một người đàn ông lạ ôm lấy bạn của em gái mình??? Quá là lạ rồi, hiện tượng nghìn năm có một.
- Đừng...đánh anh ấy nữa.- Băng cố gắng giữ tay Thiên Vũ nói.
Thiên Vũ nhìn Băng một lúc mới buông cổ áo Cao Thắng Nam ra.
Băng nhìn Cao Thắng Nam một lúc nhưng vẫn không đành lòng đỡ anh ta lên, mặc dù chạm vào người Cao Thắng Nam khiến Băng vẫn run lẩy bẩy. Nhưng vì Cao Thắng Nam quá nặng Băng không đỡ nổi lên liền nói:
- Anh...đứng được không?
Cao Thắng Nam thấy vậy liền gật đầu, cố gắng chống tay xuống sàn có đà để đưng dậy.
Thiên Vũ nhíu mày kéo tay Băng về chỗ mình không để hắn ta tiếp cần.
- À, ai đó đưa cậu ta đến phòng y tế hộ tôi.- Mộng Khiết cũng chạy đến chỗ đó rồi nói.
Cao Thắng Nam được đưa đến phòng y tế. Thiên Vũ, Băng và Mộng Khiết chỉ im lặng không biết nói gì.
Đột nhiên, Băng lại nhìn thấy vết xước hơi chảy máu trên tay Thiên Vũ. Băng đứng dậy nói:
- Đ- đợi em một chút.
Nói xong liền chạy nhanh đi.
Trở về Băng cầm trên tay lọ sát trùng với mấy băng gạc.
- Học...trưởng tay của anh.- Băng nhìn Thiên Vũ nói.
Thiên Vũ nghe xong cũng nhìn lại tay mình thì có vết xước chả đáng kể với anh, thế mà Băng lại cho là nghiêm trọng. Dù vậy vẫn đưa tay ra cho Băng.
Băng cầm lấy bàn tay to dài của Thiên Vũ cẩn thận sát trùng, sợ Thiên Vũ đau.
Mộng Khiết còn há hốc mồm không tin nổi vào mắt mình. Người anh trai không thích gần với con gái, ngay cả mẹ và em gái còn ít khi động chạm. Vậy mà hôm nay lại để cho Băng cầm tay sát trùng còn nhìn tay mình đang được sát trùng nữa chứ.
Thiên Vũ cũng không hiểu nổi bản thân. Vừa nãy thấy Cao Thắng Nam ôm Băng thì tức giận, bây giờ lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng vì được Băng sát trùng cho. Từ trước đến nay anh đâu có như vậy, đến ngay cả Mạc Hạ Nhiên anh cũng giữ khoảng cách nhất định không động chạm gì. Vậy mà không hiểu sao anh vẫn bình thản để cho Băng làm.
...
Cao Thắng Nam sau khi băng bó xong vết thương cũng bị đuổi ra khỏi trường.
Mộng Khiết lại rủ Băng đến nhà mình chơi.
_____________
Happy Birthday to me
Cảm ơn m.n đã ủng hộ và support truyện của mình. Cảm ơn rất nhiều