Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 32: linh hồn giận dữ (6)
Sau ngày hôm đó, những giấc mơ chết chóc của Thanh bỗng xuất hiện một cách dày đặc. Lý do chính là bởi chứng trầm cảm của cô lại tái phát, nó khiến cho cô rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ, và gần như lúc nào Thanh cũng cảm thấy bất an. Rất khó để nói rõ là cô đang lo sợ điều gì, trong đầu hoàn toàn mơ hồ, tất cả chỉ là cảm giác nhưng Thanh không cách nào xua nó đi được, mỗi khi bước ra khỏi nhà, cô luôn phải cảnh giác, giống như bất cứ ai cũng có thể làm hại cô, dù chỉ bằng một ánh mắt hoặc một hành động vô tình nào đó. Tâm hồn Thanh bỗng nhiên trở lên nhạy cảm hơn bao giờ hết, cô đem theo mối nghi ngờ của một ngày dồn lại, để khi được ở một mình giữa bốn bức tường, được bóng tối và sự tĩnh lặng che lấp, những bức bối đó mới bộc phát ra, biến thành rất nhiều dạng thù hình, làm cho cô không ngừng suy nghĩ.
Chúng theo Thanh vào trong mơ, kể cả khi cô không muốn, chúng vẫn cứ hiện ra, giống như ép buộc cô phải chứng kiến cái chết của những người xa lạ, những người mà cô chỉ vô tình chạm mặt. Một lần đang đi trên phố, tâm lý nặng nề khiến Thanh không dám nhìn ai, cứ cúi mặt bước vội vãi, bất chợt có ai đó đi ngược chiều va vào vai cô, Thanh giật mình ngẩng đầu lên, thấy kia là một ông già, ông ta cũng nhìn cô một cái rồi quay đi, chuyện vốn dĩ không có gì đáng nói. Nhưng đêm hôm đó, Thanh nằm mơ thấy mình đang ở trong nhà người khác, cô đứng giữa hành lang chật hẹp, bên cạnh là một cái cầu thang, có tiếng bước chân từ bên dưới vọng lên. Ai đó đang đi trên cầu thang, giây lát sau Thanh liền thấy một ông già, người mà buổi sáng va vào vai mình, đang bước rất chật vật lên. Thanh nhìn ông ta một lát, thầm nghĩ tại sao mình lại ở đây, người này đâu có ấn tượng gì với cô. Đang tự hỏi, bỗng thấy ông già khựng lại, mặt ông ta nhăn nhó, dường như bị đau ở đâu, cũng không kịp thốt lên một tiếng, người ông ta liền ngửa ra sau, trượt chân ngã lăn xuống dưới cầu thang. Thanh nhìn ngây người, liên tiếp là những tiếng bịch bịch, tới khi không nghe thấy nữa, cô mới ló ra nhìn, đập vào mắt là cảnh ông già nằm gục đầu bất động dưới sàn. Rất nhanh liền có người hô hoán, đám đông xúm lại đỡ lấy ông ta, vừa động thì từ mũi và miệng ông già ộc ra máu, mặt ông ta đã thâm đen lại, Thanh kinh hãi choàng tỉnh.
Hôm sau, trên đường đi học về, Thanh mải nghĩ mà không để ý xung quanh, cô chạy xe qua ngã tư bấy giờ có một chiếc xe con cũng lao đến. Thiếu chút nữa thì xảy ra tai nạn, may mà xe con phanh lại kịp, người phụ nữ lái xe hạ kính xuống hỏi cô đi đứng kiểu gì vậy, Thanh không nhìn người kia, trên mặt cũng không tỏ vẻ gì khác lạ. Cô lùi lại để cho xe con đi qua, lúc đó vô tình Thanh có ngước mắt lên, khuôn mặt người phụ nữ trong xe chỉ hiện ra trong giây lát, vậy mà tối hôm đó cô lại mơ thấy người đó. Thanh ngồi trong xe của người phụ nữ, cảm giác rất thật, thậm chí cô còn ngửi thấy cả mùi nước hoa trong xe, nó khiến cô bị nôn nao khó chịu. Trời bên ngoài rất tối, nhìn đồng hồ thì đã gần mười hai giờ đêm, người phụ nữ một tay cầm vô lăng, một tay nghe điện thoại, giọng nói rất gay gắt. Cô ta đang cãi nhau với ai đó, vừa nói vừa khóc, Thanh đoán là chuyện tình cảm, thỉnh thoảng lại hét lên nói anh im đi, sau đó lại khóc lóc thảm thiết xin lỗi. Người phụ nữ tập trung hoàn toàn vào cuộc điện thoại, vô thức đạp sâu chân ga, tốc độ xe lao đi rất nhanh, Thanh nhìn những cột đèn vụt qua, trong lòng bất an. Bỗng phía sau có xe bim còi xin vượt, người phụ nữ liếc vào gương hậu, đánh lái bằng một tay, trong khi xe vẫn đang chạy tốc độ cao, kết quả lập tức mất lái, xe lao vào dải phân cách nghe ầm một tiếng. Thanh vùng dậy, người cô toát đầy mồ hôi, tim đập thình thịch trong lồng ngực, một giây trước cô còn tưởng mình đã chết rồi, tỉnh dậy mới biết chỉ là mơ, Thanh bất giác nhìn vào đồng hồ, gần mười hai giờ, cô chợt nghĩ, lẽ nào vụ tai nạn vừa xảy ra?
Cả đêm Thanh không chợp mắt được, sáng ra tinh thần vô cùng mệt mỏi, cô tới lớp, hôm nay là buổi thi hết học phần cuối cùng, Thanh làm xong bài rất sớm, lúc lên nộp bài cô bỗng thấy có cục tẩy bị rơi, Thanh nhặt nó lên, đồng thời có người cũng đang với ra, cô đưa nó cho người ấy, vì thi trộn lớp nên cô không biết đó là ai. Ra khỏi phòng thi, hai mắt Thanh đã nặng trĩu, môn tiếp theo còn gần hai tiếng nữa mới thi, cô liền tranh thủ vào thư viện ngủ một chút. Không nghĩ tới là đang lim dim, Thanh lại bị đánh thức vì một tiếng động lạ, cô mở mắt, kinh ngạc thấy mình không còn ở thư viện, đây là một phòng ký túc xá, xung quanh là những dãy giường tầng, tiếng động lạ là ở phía sau lưng cô. Vừa quay lại, đập vào mắt Thanh là một bóng đen lơ lửng giữa không trung, nhìn mà cô giật thót, có người treo cổ trên trần nhà, chân người đó vẫn còn giật giật, thân hình lắc lư, khuôn mặt Thanh nhìn thấy chính là của người cô gặp trong phòng thi ban nãy. Mặt đất vứt đầy những mảnh giấy bị xé vụn hoặc vò nát, Thanh nhận ra đó là đề thi, có thể do áp lực thi cử không tốt nên người kia sinh ra quẫn trí. Thanh cứ thế đứng chôn chân nhìn cái xác lạnh dần, cô bàng hoàng không biết phải làm gì, ai đó cứu với!
Thanh hét lớn rồi choàng tỉnh, vài người ở gần đó nhìn qua, cô lập tức đứng dậy, chắc chắn giấc mơ này chưa xảy ra, phải gặp người kia để nói chuyện, nhưng khốn nỗi môn tiếp lại theo không thấy người đó thi nữa. Cả buổi Thanh không thể tập trung làm bài được, trong lòng thấp thỏm không yên, ngồi hết 2/3 thời gian thi cô liền nộp bài ra khỏi phòng. Thanh chạy vào ký túc xá, cố gắng nhớ xem đó là phòng nào, đang chạy loạn thì cô nghe thấy có tiếng hét, lúc tới nơi thì đã muộn, cửa phòng mở toang, vài người ôm nhau run sợ, nhìn vào trong, bất giác tay cô siết chặt lại. Một nữ sinh treo cổ giữa phòng ký túc, mặt hướng ra cửa, da dẻ sưng vù, mắt lộn tròng, lưỡi đùn ra khỏi miệng, cái xác đã sớm lạnh, dưới sàn nhà đầy những mảnh giấy xé vụn, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Cứ liên tiếp chứng kiến những cái chết rùng rợn như vậy, tinh thần của Thanh gần như suy sụp, cô không tài nào kiểm soát được năng lực của bản thân, thậm chí không hiểu được vì sao mình lại trở lên như vậy, giống như bất cứ ai tiếp xúc với Thanh đều sẽ phải chết! Suy nghĩ đó khiến cô khiếp đảm, Thanh không dám ra ngoài, cô trốn vào một góc, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, bằng cách đó Thanh tin là mình sẽ áp chế sự điên cuồng của con quỷ trong lòng, ngay cả mẹ cô cũng giấu, chỉ nói là mình bị bệnh, muốn được yên tĩnh. Suốt một tuần liền Thanh vật vã, cô đã đọc hết những cuốn sách mình có, làm hết mọi thứ để giết thời gian, hai ngày thậm chí là ba ngày không dám ngủ, mắt cô khô rát, thân thể kiệt quệ, nhiều lúc Thanh muốn phát điên được. Đau khổ nhất là, cô không dám nghĩ tới Quân, Thanh sợ chỉ cần trong đầu hiện ra khuôn mặt hắn, thì có thể hại chết hắn được ngay.
Tới một ngày, mẹ Thanh gọi điện từ công ty, báo cô ra bến xe bus đón mẹ, xe của mẹ bị hỏng rồi. Hôm đó trời mưa rất to, đường vắng tanh vắng ngắt, Thanh ngồi đợi ở điểm dừng xe bus, cô hơi yên tâm vì không phải gặp ai. Đang ngóng mẹ về thì có người tấp vào lán tránh mưa, Thanh giật mình tránh đi, bỗng nghe người đó gọi:
- Thanh! Phải Thanh không?
Ngay lập tức cô nhận ra đó là giọng của ai, trong lòng xốn xang, cô quay lại, ánh mắt không giấu nổi vui mừng, đúng là Quân rồi! Nhưng hôm nay trông hắn lạ quá, quần áo đứng đắn, không phải mấy bộ đồ xuề xòa thường mặc ngoài chợ, tóc dính nước mưa được hắn vuốt lên, thành ra mặt mũi càng thêm sáng sủa, lâu không gặp nên nhìn hắn như vậy có phần lạ lẫm, Thanh ngẩn người không nói gì, trong khi Quân luôn miệng hỏi:
- Dạo này em bận thi cử à? Lâu không thấy qua chỗ anh, mà nhà em gần đây không? Hay em đợi xe bus?
Bỗng Thanh quay đi, cô khó nghĩ quá, được gặp hắn tất nhiên là vui, nhưng sau đó thì sao? Nhỡ đâu đêm nay về cô lại mơ thấy hắn, khi đó không biết sẽ có chuyện khủng khiếp gì xảy đến, cô phải làm thế nào mới ngăn được chuyện này lại. Thanh khổ tâm nghĩ, cô muốn nói với hắn sự thật, nhưng nói ra thì cũng có thay đổi được gì đâu, không biết chừng hắn sẽ nghĩ cô bị điên, hoặc là ghê sợ cô, Thanh đã phải sống trong cảm giác bị ruồng bỏ bấy lâu nay, giờ có một người chịu chấp nhận cô, thì mọi chuyện lại rơi vào bế tắc. Trước mắt cô nhòe đi, trên khuôn mặt vô cảm của Thanh lã chã rơi hai hàng nước mắt, nghĩ mà cô bật khóc lúc nào không biết.
- Có chuyện gì với em vậy? – Quân thấy Thanh tự nhiên khóc, hắn đoán có sự bất thường, tuy không phải bác sĩ tâm lý nhưng chuyên môn của hắn cũng có thể giải quyết được ít nhiều.
- Em sợ lắm – Thanh nghẹn ngào nói, cô nhìn Quân bằng ánh mắt cầu cứu – buổi tối em hay gặp những chuyện rất đáng sợ, em không ngủ được, nếu em ngủ thì chuyện đó sẽ xảy ra,.. Có ai đó xúi giục em, chứ em không muốn làm thế…
- Ai xúi giục em? – Quân hỏi lại.
- Em không thấy được – Thanh lắc đầu – người đó điều khiển cơ thể em, nhiều lúc em không kiểm soát được hành động của mình.
- Em có nghĩ là mình bị ma ám không? – Quân suy nghĩ rất nhanh, hắn thấy sắc mặt Thanh không tốt, so với lần gặp trước thì tiều tụy hơn nhiều, cùng với những gì cô ấy vừa nói thì có vẻ như có thế lực vô hình nào đó đang quấy nhiễu cuộc sống của cô ấy.
Thanh không đáp, ánh mắt cô bỗng tỏ ra sợ sệt, một vẻ rất khác biệt so với bình thường, Quân liền nghĩ là mình đoán đúng suy nghĩ trong lòng cô ấy rồi, hắn liền giải thích ngắn gọn:
- Thực ra bị ma ám chỉ là một cách nói thôi, kiểu như người chết mà vẫn còn chấp niệm, không thể siêu thoát thì sẽ vất vưởng trần gian này, nếu gặp ai hợp với mình thì người đó sẽ bám theo để mượn xác làm nốt những việc mà khi sống chưa làm được.
Mấy câu lý thuyết này ngày trước hắn đã thuộc nằm lòng khi hành nghề dưỡng quỷ, điệu bộ khi nói cũng phải thật đặc biệt, phải vừa thâm trầm vừa ma mị, vậy thì từng câu từng chữ mới đi vào lòng người. Với khả năng của Quân hiện tại, hắn vẫn có thể hàng yêu phục ma vân vân, nhưng phương pháp lại vô cùng tiêu cực, hoàn toàn không kiêng rè người sống, cần thiết hắn sẽ thẳng tay giết luôn để trị quỷ. Vì thế mà sau một hồi nói luyên thuyên, Quân chặc lưỡi, kết luận:
- Tiếc là anh không thể giúp được em – nếu hắn động thủ, khả năng Thanh cũng khó mà toàn mạng, vì hắn vốn không biết nương tay là gì.
Thanh nghe xong thì ngừng khóc, cô biết trước là mình đã hết thuốc chữa, cũng chẳng rõ có phải mình bị vong theo hay ma ám gì không, nhưng không thể dùng cách thông thường để giải trừ. Cô thở dài, Quân nhìn Thanh sầu não như vậy cũng không đành, hắn lại nói:
- Nhưng mà anh biết một người có thể giúp em – vừa nói hắn vừa sờ túi áo, có một cái bút ở đó, nhưng giấy đã bị mưa làm ướt hết, Quân giở ví ra, lấy một đồng hai nghìn, hắn bấm bút viết lên đồng tiền mấy chữ, xong đưa cho Thanh, tiếp – em tới địa chỉ này, tìm người tên là Cường, nói cho người đó biết vấn đề của em, chắc chắn người đó sẽ có cách.
Thanh cầm tờ tiền, “ngách 1031 - Đường Đuôi Cá – GP”, còn chưa kịp hỏi thì trước mặt liền có một chiếc xe bus đỗ lại, mẹ cô bước xuống, trời đã ngớt mưa, Quân chào hai mẹ con rồi nhanh chân đi sang đường. Nãy giờ mải nói chuyện, cô quên không hỏi hắn đi đâu qua đây, cũng muộn vậy rồi mà sao còn chưa về. Mẹ Thanh hỏi người Thanh niên vừa rồi là ai, cô lí nhí đáp, mẹ nhìn cô cười ôn hòa, nói người đó trông chín chắn, cũng lễ độ và nhẹ nhàng, nếu chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong thì hẳn là người đàng hoàng. Thanh trong lòng khấp khởi, Quân đối với cô quả thực rất tốt, thấy hắn nhiệt tình như vậy thì không lý nào lại lừa cô. Thực ra Quân là muốn kiếm thêm khách cho Cường, trình độ của cậu rất phù hợp với loại chuyện thế này, tính ra là một công đôi việc.
Hôm sau Thanh theo địa chỉ tìm đến tòa chung cư cũ sâu trong ngách 1031, thấy có chỉ dẫn đi lên tầng 3, phòng số 5, cô mạnh dạn gõ cửa. Rất nhanh liền có người mở cửa, đó là một nam Thanh niên, thoạt nhìn thì hiền lành, Thanh ngập ngừng hỏi:
- Cho tôi tìm người tên Cường.
- Tôi là Cường, cô tìm tôi là có việc gì? – Cường mỉm cười tin cẩn.
- Anh có thể giúp tôi không, tôi… tôi nghĩ là mình bị ma ám rồi – Thanh run giọng đáp.
- Mời cô vào, chuyện thế nào xin cô hãy nói rõ – Cường ra hiệu mời khách, nhưng thấy Thanh có vẻ không thoải mái nên cậu đổi lại – nếu không thấy bất tiện thì đứng đây cũng được, cô kể đi.
Thường thì những chuyện quái dị như thế này nên tìm nơi kín đáo để nói, nhưng Thanh không có niềm tin vào người lạ, cô luôn cảnh giác với những lời mời, nhất là mời vào nhà, nơi chỉ có hai người. Còn chưa biết bắt đầu từ đâu, bỗng Thanh rùng mình, trực giác mách bảo có nguy hiểm, ngay lập tức cô lùi lại, mắt liếc về phía hành lang, phát hiện một người đang đi tới. Cường thấy Thanh đột nhiên biến sắc, đồng thời cậu nghe có tiếng gừ gừ đâu đây, vừa quay sang liền thấy chó điên đi học về, kỳ lạ là thằng bé có vẻ không được bình tĩnh, lông tóc trên người nó đã dựng đứng, hai đầu mày nhăn lại, ánh mắt đe dọa nhìn về phía Thanh. Cường không hiểu sao đột nhiên chó điên lại hung dữ như vậy, tính cách hoang dã của thằng bé rất ít khi lộ ra, đối với người lạ nó thường nhìn mặt Cường để phán đoán, cậu vội ra đón thằng bé, còn chưa kịp nói gì thì nó đã gầm lên:
- Mùi người chết!
May lúc đó Cường kịp giữ lại, chó điên đã muốn nhào đến, nó không chỉ ra vẻ hung dữ mà thực sự là muốn tấn công Thanh. Nhìn thằng bé nổi cạu rất đáng sợ, Thanh bị hành động đó dọa cho thót tim, cô lùi xa khỏi hai người kia, trong lòng chấn động. Thằng bé đó có ý gì vậy, mùi người chết là sao?
- Đồ ma quỷ, ăn thịt người!
Chó điên vẫn sừng sộ muốn lao về phía Thanh, mặc Cường quát nạt nó, thằng bé giống như một con chó dữ bất trị. Thanh nghe mấy lời chó điên gào lên, cảm thấy không thể chịu được nữa, cô lập tức lách qua hai người, vội vã chạy xuống cầu thang, một nỗi tủi hờn ghê gớm dấy lên trong lòng cô. Đột ngột đón nhận sự đả kích quá lớn khiến cho Thanh chạy không nổi, cô nấp vào một góc tường, cho tay lên bưng mặt khóc nức nở. Tại sao ai cũng muốn lăng nhục cô? Còn gọi cô là ma quỷ, là đồ ăn thịt người, cô đâu có muốn trở lên như vậy, tại sao không ai chịu nghe hiểu nỗi khổ tâm của cô? Thanh thấy tim mình đau vô cùng, dường như mỗi câu hỏi đều là một mũi dao đâm vào tim cô, uất ức tới độ Thanh khóc không thành tiếng, giờ thì chẳng còn ai có thể cứu dỗi tâm hồn này nữa, cô đã quá tuyệt vọng rồi.
Cường thấy Thanh kinh hãi bỏ chạy, cậu lập tức quát chó điên bình tĩnh lại, sau đó hỏi thằng bé vừa nói cái gì vậy, nó đáp, cô ta có mùi người chết, mùi của nghĩa địa, đó tuyệt đối không phải con người, chó điên nhận ra mùi này vì trước kia từng sống ở bãi tha ma, nó ngửi thấy từ Thanh toát ra thứ mùi đặc trưng của nơi đó. Nghe xong cậu nhíu mày, bảo nó vào nhà đi, còn bản thân thì đuổi theo Thanh, cô ấy tới tìm cậu vì phát hiện ra mình bị ma ám, hẳn là cuộc sống cũng không dễ dàng, tới mức tìm cậu để xin giúp đỡ, vậy mà lại bị chó điên dọa chạy, nghĩ cũng tội nghiệp cô ấy, chắc vừa rồi phải sợ lắm.
Thanh thấy Cường chạy qua, cô nuốt nước mắt lại, nghĩ cậu ta đuổi theo để hại mình nên Thanh tìm đường khác trốn đi, thẳng tới khi về đến phòng mình cô mới có cảm giác an toàn. Tối hôm đó, Thanh nằm mơ thấy mình quay lại hành lang của tòa chung cư cũ kỹ, cô nhìn lên cửa phòng đóng kín, sau đó bất giác nhìn về phía cầu thang, có một bóng lưng nhỏ bé đang chầm chậm rời đi, Thanh nhận ra chính là đứa trẻ đã nguyền của cô ban sáng. Lửa giận trong lòng mơ hồ nhen nhóm, Thanh đi theo nó, trước mắt cô hiện ra hình ảnh đứa trẻ hung dữ như một con chó điên, nó không ngừng nói những lời mạt sát cô, thái độ như muốn ăn tươi nuốt sống cô, sự xúc phạm đó đáng bị trừng phạt.
Tới cầu thang, thằng bé định bước xuống, Thanh đứng sau lưng nó, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, linh hồn cô đang bị lửa giận thiêu đốt, tất cả suy nghĩ đều tràn ngập chết chóc, Thanh không thể điều khiển được hành động của mình vì cô luôn chọn thỏa mãn với cơn giận, tất cả những gì cô làm chỉ là để thoát khỏi sự tra tấn trong tâm hồn. Những hình ảnh hiện ra trước mắt giống như gió thổi vào ngọn lửa đang âm ỉ cháy, bỗng chốc khiến nó bùng lên dữ dội, nội tâm của Thanh bị nung trong lửa bỏng rát, nó tạo thành vô số vết thương không bao giờ lành lại trong lòng cô. Nó in vào tiềm thức của Thanh một nỗi sợ hãi khủng khiếp với cơn giận, và mỗi khi bạo phát, vết thương cũ và vết thương mới sẽ giày vò tâm can cô, bắt buộc khi đó Thanh phải tìm nơi nào đó để giải tỏa.
Nói đúng ra, Thanh bây giờ chỉ là nô lệ cho cơn giận, cô chưa từng nghĩ tới việc chống lại hay kiềm chế nó, đơn giản vì nó cũng là một phần của linh hồn cô, không thể tách rời. Thanh vô thức tiến tới, cô vươn tay định đẩy thằng bé kia xuống cầu thang, bên dưới có một cái gờ rất nhọn, nếu ngã với một lực đủ mạnh thì có thể chết người. Vừa bước lên, bỗng thấy thằng bé quay người, nó nhìn Thanh, ánh mắt dã thú sắc lạnh, cô sợ tới ngây người, không thể nào, nó không thể nhìn thấy cô được! Đồng thời từ dưới cầu thang có một bóng đen rất lớn chồm tới, Thanh kinh thần nhìn hàm răng nhọn như bẫy gấu chớp mắt vồ xuống đầu mình, tưởng như nửa người đã nằm gọn trong mồm con quái vật đó!
Thanh choàng tỉnh, cô vùng dậy, trong mắt toàn là bóng tối, vẫn chưa hoàn hồn, Thanh vội bật đèn, cô ngồi thu mình, chùm chăn, toàn thân run lên bần bật. Chuyện vừa rồi là sao, một con thú to lớn, với bộ lông đen rậm rạp, ánh mắt và cách tấn công của nó và của thằng bé hoàn toàn giống nhau, con thú đó từ đâu ra, có phải chúng nhìn thấy cô không? Sau khi bình tĩnh lại, Thanh còn bàng hoảng hơn nữa, nếu không có con thú đó xông tới, có lẽ cô đã làm ra một sai lầm tồi tệ nhất trong đời. Giờ thì cô còn muốn hại chết một đứa trẻ, điều này chỉ có ma quỷ mới làm được, thằng bé nói đúng, cô không phải con người!