-
Ký sự 2h59' - Cầu cơ (13)
Phòng 134 (tiếp)
Trải qua một ngày làm việc bình thường, tôi lết xác về phòng, mệt tới độ không còn sức để mở cửa. Đang loay hoay tra chìa vào ổ khóa, phòng bên cạnh bỗng nhiên mở ra, tôi chột dạ liếc sang, tên Quân xuất hiện, trông hắn hầm hầm tiến đến chỗ mình mà tay tôi cuống lên, muốn ngay lập tức tông cửa vào phòng. Nhưng tên đó nhanh hơn tôi một bước, khi mà tôi vừa vặn xong chìa thì hắn đã đứng trước mặt, không nói không rằng đẩy cửa đi vào, còn ra vẻ trách móc tôi nói:
- Hôm nào mày cũng về muộn thế này à? Tao đợi mày mãi.
- Có chuyện gì? – tôi theo sau hắn vào phòng.
- Hiện trường là phòng mày, đương nhiên tao phải nhìn thử, để xem suy luận của tao có đúng không – hắn liếc quanh phòng một lượt, rất lâu sau không thấy nói thêm gì, tôi sốt ruột hỏi:
- Mày suy luận xong chưa?
- Theo tao thấy thì mày nhầm rồi – Tên Quân dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn tôi, giống như muốn phủ định điều tôi luôn lo lắng bấy lâu nay.
Trông mặt tôi rõ ràng là không hiểu gì cả, hắm mới trầm ngâm ngồi xuống ghế sopha, chỉ tôi ngổi ở bên đối diện, từ tốn nói:
- Trước hết những chuyện mày từng kể với tao, ngoài việc trực tiếp chứng kiến thì có bao nhiêu phần là mày tự suy diễn?
- Cái này… - Thoạt tiên tôi không hiểu ý hắn, sao lại suy diễn, chính mắt tôi nhìn thấy kia mà.
- Tao không bảo là tất cả, nhưng từ đầu đến cuối không hoàn toàn là mày tự trải qua, có thể là mày nghe người khác kể lại, hoặc tự mày cảm thấy như vậy?
- Là sao?
- Thế này đi, tao với mày cùng vào hiện trường nơi trực tiếp xảy ra thảm án, rồi mày sẽ hiểu.
Tôi dẫn hắn vào nhà tắm, chuyện này chính xác phải bắt đầu từ đây, nơi người phụ nữ kia phá thai và nhẫn tâm phi tang cái xác còn đỏ hỏn ấy trong bồn cầu. Tên Quân chậm rãi liếc mắt, biểu cảm lãnh đạm, không đoán được là hắn nghĩ gì trong đầu. Tôi chỉ chỏ một chút, nói đây là chỗ mình phát hiện ra cái xác, rồi người phụ nữ đi qua cái gương đằng kia, còn máu thì chảy lênh láng khắp mặt sàn này. Tên đó chợt nhếch miệng cười, hắn đậy nắp bồn cầu lại và thản nhiên ngồi lên, hình như mỗi lần suy luận hắn thường phải ngồi xuống, không phải hắn suy luận bằng mông chứ?
- Là mày cho rằng người phụ nữ đi qua chiếc gương kia đã sinh non đứa trẻ rồi phi tang nó, chứ không tận mắt thấy cảnh tượng ấy phải không? – Quân hỏi.
Tôi gật đầu.
- Đấy, mấu chốt là ở chỗ này. Hoạt cảnh diễn ra ngày hôm đó, mày không phải chỉ đơn thuần nhìn thấy, mà còn trực tiếp tham gia vào. Không hiểu phải không?
Tôi lắc đầu.
Tên Quân bước tới vỗ vai tôi, bắt đầu giải thích cặn kẽ hơn. Rằng thì là mà, thời điểm tôi bước vào nhà tắm đêm hôm đó cũng chính là thời điểm xảy ra thảm án, đây là điều không phải bàn cãi. Nhưng mà, trên đời này lại không thiếu những chuyện kỳ lạ, chuyện mà tôi gặp phải, trong khoa học huyền bí từng ghi nhận vài trường hợp, người ta gọi đây là hiện tượng vòng lặp. (Đây là hiện tượng có thật, trên wiki có giải thích và chứng minh.)
Khi mà một người ở thì hiện tại bước vào một khoảng không gian - thời gian đặc biệt, trùng khớp với thời điểm từng xảy ra một sự kiện trong quá khứ, điều kiện tiên quyết nằm ở mức độ bất thường của sự kiện, và nó thường gắn với một hoặc nhiều vụ án mạng. Và người rơi vào vòng lặp sẽ rất khó để phân biệt được đâu là thật đâu là ảo, nhưng chúng không diễn ra quá lâu, có khi chỉ là một khoảnh khắc trước khi cái chết ập đến.
Ngoại cảnh có phức tạm thì cũng chỉ ảnh hưởng một phần, phần còn lại liên quan đến bản thân người rơi vào vòng lặp. Tên Quân không khẳng định được tôi và người chết có mối liên hệ gì, khả năng lớn nhất là do tôi từng gặp phải chuyện ma quỷ, âm khí vẫn bám trên người đã dẫn dụ nó đên. Theo hắn thì chuyện đêm hôm đó phải là: tôi bước vào vòng lặp với vai trò là người tham gia vụ án.
- Hiện trường thực chất có ba người chứ không phải là hai như mày nghĩ. Nói cách khác người phụ nữ mày nhìn thấy trong gương không phải là mẹ của đứa trẻ, xét vị trí của mày, tao dám cá mày đã nhập vai người mẹ kia. Vì sao ư? Không có người phụ nữ nào đủ khỏe để vừa phá thai xong đã có thể đứng dậy đi lại bình thường được. Vẻ mặt tái nhợt của cô ta chỉ là do phải tận tay xử lý mọi chuyện. Thêm nữa là vệt máu kéo dài trên nền nhà mà mày thấy, có thể là do đã xảy ra ẩu đả từ trước, dựa theo kinh nghiệm của tao thì đây là một vụ tấn công có chủ đích và việc sát hại hai mẹ con kia đều đã nằm trong kế hoạch.
Vậy có nghĩa là vũng máu lênh láng tôi bước lên, đó là của người phụ nữ mà tôi nhập vai, vì thế tôi mới không nhìn thấy cô ta. Điều hắn nói nghe có vẻ vô lý, nhưng trong đầu tôi đã lập tức tưởng tượng ra hết thảy, từ cảnh hai người họ đánh nhau, rồi một người bị người kia kéo lê vào nhà tắm, máu dây ra khắp sàn nhà. Tôi hỏi hắn có thể tìm ra nguyên nhân của chuyện này không?
Hắn lắc đầu. Chỉ suy luận bằng chút hình ảnh không rõ ràng của tôi thì đâu thể khẳng định điều gì, nhưng hắn dám chắc rằng, hai người này có mối quan hệ không tầm thường. Cũng không ngoại trừ khả năng bọn họ đã gặp phải biến cố lắn trong chính khu chung cư này.
Tên Quân lấy làm buồn cười khi nói đến phép thử mà tôi đọc được trên mạng để xem là trong phòng có ma thật hay không. Hắn nói chỉ có kẻ ngốc mới làm thế, ma quỷ vốn dĩ ở lại một nơi là vì nó có chấp niệm không thể rời khỏi đó, cắt nghĩa một cách dễ hiểu là nó chưa giải quyết hết những việc còn dang dở lúc còn sống. Sao có thể dùng một vật vô tri vô giác mà lôi kéo nó rời đi, càng là vong nhi thì càng khó giải quyết, vì đơn giản thứ ma đó không có chấp niệm, phần lớn chúng chỉ muốn được tồn tại.
Tôi hiểu ý nghĩa của từ “tồn tại” mà tên đó sử dụng, vong nhi là những đứa trẻ chưa được sinh ra, chúng có thể lành hoặc dữ tùy vào hoàn cảnh bị bỏ rơi, đó là lý do vì sao đứa trẻ con trốn trong phòng tôi lại quấy phá như vậy.
- Không chỉ thế - Tên đó đột ngột cao giọng – hoàn cảnh tử vong của nó mới là một phần, phần khác theo tao nghĩ là do có người đã sắp đặt, nói đúng hơn là vong nhi bị phong bế lại trong căn phòng này.
Tôi nhìn hắn khó hiểu, hắn liền ra hiệu im lặng, trong giây lát tên đó nhắm mắt, hình như là đang nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Rồi bất thình lình hắn lao ra phòng khách giống như đang tìm kiếm cái gì mà tuyệt nhiên không thấy, đầu mày hắn nhíu chặt lại. Cuối cùng hắn áp tai vào cửa, bên ngoài là hành lang, sao hắn không mở cửa ra đó tìm cho nhanh? Bất giác tôi cũng muốn ghé tai nghe thử, vừa tiến tới gần thì thấy hắn đột nhiên mở choàng mắt, còn tưởng là nó xuất hiện rồi cơ, tóc gáy tôi lập tức dựng đứng lên.
- Không phải ở đây, dù là đứng ngay trong hiện trường cũng không nghe thấy tiếng gì kỳ lạ, bên phòng tao cũng thế, nhưng đứng gần cửa lại nghe thấy loáng thoáng như có ai đó khóc hờ, ngoài hành lang âm thanh quá hỗn độn, không thể phân biệt được gì cả.
Tôi hiểu là hắn đang ám chỉ căn phòng này có vấn đề, nên không thể nào phán đoán được hành vi của mấy hồn ma ở đây. Chuyện này vẫn còn mơ hồ lắm, gặn hỏi tên kia mấy câu, hắn mới quay ra nói:
- Mày nhớ từng kể với tao chuyện bắt gặp ma nữ ở ngoài ban công không? – tôi gật đầu, hắn tiếp – theo tao tìm hiểu thì sau khu chung cư này từng có một hố vôi, nhưng chuyện phát hiện xác người dưới đó, lại không đồng nhất. Mày kể là vụ án đó xảy ra từ cách đây khá lâu rồi, trong khi những người tao hỏi lại nói là mới chỉ xảy ra đầu năm nay. Mà tất cả các nguồn tin đều không xác thực được, nói đúng ra thì đó chỉ là tin đồn.
- Thế thì lạ thật, vụ trọng án như vậy mà gần như không ai biết đến, liệu có thế lực nào đứng sau chuyện này không? – tôi nhỏ giọng hỏi.
- Chính xác, án mạng là có thật, nhưng không rõ vì lý do gì nó lại biến mất không chút dấu vết. Ma nữ mày nhìn thấy đếm đó có thể là nạn nhân trong vụ thảm án tại căn phòng này, cô ta tới là để tìm đứa con đang bị nhốt lại đây.
Tôi à lên một tiếng, có lý lắm, chắc là sau khi xuống tay giết hai mẹ con nhà kia, người phụ nữ tôi bắt gặp ở ghế đá đã phi tang xác chết bằng cách vứt mỗi thi thể một nơi.
- Vậy người phụ nữ đó vì sao vẫn quay lại đây? Cô ta không sợ chuyện xấu của mình bị phát giác sao?
- Chắc là không, chính cái thế lực đứng sau đã chi phối hết thảy các luồng thông tin ở đây. Sợ rằng tất cả những người biết đến nó đều sẽ bị hại chết.
Thế lực gì mà ghê gớm vậy? Nghe có vẻ giống với kịch bản phim đấy, tôi đột nhiên nhớ đến những bộ phim hình sự dạo này tivi hay chiếu, nhưng đây là đời thực, tôi đồng thời nhận ra là mình đã đi sai đường rồi.
- Vậy người phụ nữ mặc blouse trắng thì sao? Cô ta có phải cũng bị vong nhi kia hại chết không?
- Không ai bị vong nhi kia hại chết cả - Tên Quân thản nhiên đáp, so với lúc trước thì lời này hắn nói rất chắc chắn – người phụ nữ kia là bị mất tích, như tao phân tích đấy, bất cứ ai liên quan đến căn hộ chung cư này đều không có tung tích rõ ràng. Hoặc là chết, hoặc là đột nhiên biến mất, kiểu như sự tồn tại của họ bị xóa sạch vậy.
- Vô lý, ở đây đâu phải chỉ có một vong nhi, người phụ nữ chết đầu tháng dưới tầng 10 cũng là bị vong nhi hại chết, chúng nó thì có gì khác nhau?
- Ai bảo mày là người phụ nữ dưới tầng 10 bị vong nhi hại chết? – tên Quân thẳng thắn nhìn tôi, câu hỏi khiến tôi nhất thời cứng họng – tao có xuống đó hỏi thăm một chút, trên đời này muốn tìm ra nguyên chết thì đầy, chỉ khi nào tất cả những nguyên nhân đó đều không hợp lý thì mày hãy nghĩ đến ma quỷ. Người phụ nữ kia thực chất là tự sát chứ không phải bị tai nạn.
- Tự sát? Bị vong theo nên mới tự sát ư?
- Không phải, chồng cô ta là một gã tệ bạc, hàng xóm nói hắn nghiện cờ bạc, hai vợ chồng nhiều lần đánh nhau vì chuyện đó, có lẽ hắn nợ nần ở ngoài nhiều quá nên cách đây hai tháng đã bỏ trốn, chủ nợ tìm tới ép cô ta phải trả tiền. Do áp lực mà cô ta nghĩ quẩn, điều này cũng dễ hiểu thôi – hắn nói tới đây liền rút thuốc ra, lại sờ không thấy bật lửa nên liếc nhìn tôi.
- Còn đứa bé sau yên xe cô ấy thì sao? – tôi lấy bật lửa đưa cho hắn.
- Tao không rõ, nhưng có câu ma quỷ do tâm sinh, thực tế khi đã muốn chết thì bị ma quỷ đeo bám cũng đâu có gì lạ - Hắn không châm thuốc, tay cầm bật lửa vô thức gõ xuống thành ghế, mặt có vẻ đăm chiêu.
Chắc đây chỉ là trùng hợp thôi, tôi tự nhủ, đấy người ta chán sống thì mới gặp ma, yêu đời như tôi mà cũng bị ám là sao? Ông trời nhiều khi quá đáng lắm!
- Mày là hơi bị may đấy, người khác dễ gì thấy được thứ đeo bám mình, ngay cả tao nhiều khi cũng phải bó tay, so với nghe thì nhìn tận mắt vẫn dễ đối phó hơn nhiều.
Làm như thằng nào cũng thích chơi với ma như mày vậy, tao thà mù chứ không bao giờ muốn mở mắt ra là thấy mấy cái bóng trắng be bét máy trừng trừng ngó tao đâu. À, hắn nói thì tôi mới để ý, tại sao tôi lại nhìn thấy ma nhỉ? Trước đây tôi đâu có thể, hẳn là từ sau khi ở Thái Nguyên trở về tôi mới có khả năng đó. Thử nhớ lại xem là vì sao mà tôi như vậy, mấy chuyện tôi trải qua đến giờ vẫn chưa phai nhạt đi bao nhiêu, ngẫm giây lát tôi lập tức ngộ ra, là trong lần lão thầy bùa người Hoa cho tôi dùng nước mắt trâu, thứ chất lỏng không màu đó hóa ra lại có tác dụng lâu bền như vậy. Không biết bao giờ thì nó hết tác dụng, nếu tôi phải sống chung với đôi mắt này cả đời, chắc chỉ mấy năm nữa là tôi toi mạng, không điên thì cũng vỡ tim mà chết mất.
- Mà khoan,mày bảo vong nhi không hề hại chết ai? Thế vụ án của Khương sư phụ mày giải thích thế nào? – đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện, chính nó vẫn ám ảnh tôi mấy ngày gần đây, dẫu sao cũng là lần đầu thấy án mạng, bảo tôi không bận tâm là nói dối.
Hắn không đáp ngay, cũng không hút thuốc, mặt hắn vốn chẳng có biểu cảm gì đặc sắc, nhưng tôi cảm thấy tên đó đang suy nghĩ lung lắm, ánh mắt nhìn rất lâu vào khoảng không, cũng chẳng rõ hắn có nghe tôi hỏi không nữa. Mãi đến khi tôi toan đứng dậy, tay Quân mới khẽ động, hắn chớp mắt, chậm rãi nói:
- Mày biết Thiên linh cái là đạo giáo thế nào không?
Tôi đương nhiên lắc đầu, dù biết Khương sư phụ theo thứ đạo giáo kỳ lạ đó nhwung tôi không có hứng thú để tìm hiểu. Tên Quân tiếp:
- Tao không giao du nhiều với giới đạo giáo, trong hội mà tao từng tham gia, chỉ có Đại ca là người thuộc Mật tông, đó thực ra là chính đạo, mà Thiên linh cái lại là tà đạo, hai trường phái ấy vốn trái ngược nhau nên tao không cần thiết phải thu thập thông tin về nó. Chẳng qua tao làm bên điều tra, mấy năm gần đây những vụ án liên quan tới tà đạo bỗng nhiều lên đáng kể, trong số đó nổi bật nhất phải nói đến Thiên linh cái.
Đại loại tên Quân giải thích cho tôi nghe về Thiên linh cái, đạo giáo đó đi ngược lại nhân tính, tôi nghe thôi chứ không hiểu hết những từ ngữ chuyên môn hắn nói. Tà thuật ấy có phần giống với ngải, nhưng thay vì dùng bán thực vật như cây ngải thì thầy pháp sẽ dùng một phần hoặc toàn bộ cơ thể con người để luyện. Như Khương sư phụ kia là dùng bào thai sáu tháng tuổi để làm bùa hộ thân, cách thức và phương pháp chế bùa ra sao người ngoại đạo không thể biết được, vì mỗi thấy pháo đều giữ cho mình bí mật luyện Thiên linh cái riêng, nhằm để cho bùa của họ là mạnh nhất và không ai cso thể phá giải được.
Tên Quân không dám chắc nhưng hắn cho rằng, Khương sư phụ đã bằng cách nào đó lấy được những bào thai ấy, điều kiện để luyện được Thiên linh cái là phải lấy được tế vật từ một cơ thể sống. Tôi hiểu ngụ ý của hắn, tách bào thai khỏi người mẹ nó, tất cả các khâu đều phải do chính tay thầy pháp làm, có như vậy bùa mới quen mùi chủ. Việc bất nhân như thế trên đời hiếm có ai dám xuống tay, chỉ trừ những kẻ cuồng tín mê muội không phân biệt được đâu là chính đâu là tà mới làm được.
Lại nói, Khương sư phụ đem theo bùa hộ thân như thế mà vẫn bị hại chết tức tưởi, nguyên nhân do đâu? Tên Quân cho rằng, chính bào thai dùng làm bùa vào bào thai chết oan trong phòng này đã bắt được vía nhau, không rõ là chúng triệu tiêu hay là giúp nhau phóng thích nữa. Nói vậy có phải trong phòng tôi giờ đang có hai vong nhi ư? Nghĩ thế là sai, vì Khương sư phụ bị kéo ra khỏi đây nên vong nhi kia không được tính còn ở lại phòng này, mà suy cho cùng thì ma cũ ma mới không thể cùng yên ổn sống chung, về điểm này tôi lấy làm yên tâm lắm.
Người khác có thể nghi ngờ chứ tôi thì không, cái khiến tôi bận tâm bây giờ là vai trò của bản thân trong chuyện này, là con mồi hay là người đi săn? Nguồn gốc của vấn đề vẫn là một dấu hỏi lớn, nếu không tìm ra đáp án cho nó, sợ rằng tôi tới chết vẫn không thoát được vòng luẩn quẩn này.
- Còn gì thắc mắc nữa không? – tên Quân vừa mới châm thuốc, nãy giờ tôi mải nghỉ nên khi nghe giọng hắn có hơi giật mình.
- Tao chưa nghĩ ra.
- Thế tổng kết lại những gì tao nói với mày xem mày nghe hiểu được những gì nào.
- Kiểu như có một thế lực đứng sau giam hãm vong nhi trong căn phòng này, trước đó từng xảy ra thám án dẫn đến cái chết của hai mẹ con ở đây, người tiếp theo chuyển đến lại biến mất một cách bí ẩn, tao vẫn mơ hồ lắm, thân thế của hai mẹ con kia, rồi thế lực đứng sau là người hay ma, bản thân tao khi bị lôi vào cuộc là vô tình hay có sắp đặt từ trước?
Tôi xổ ra một tràng những nghi vấn, đó chưa phải là tất cả, nhưng nếu giải quyết được ba câu hỏi ấy, tự nhiên những chuyện liên quan sẽ trở lên rõ ràng. Đợi tôi nói xong tên Quân mới phản ứng lại, hắn gật đầu mấy cái, rít một hơi thuốc rồi đứng dậy, nói:
- Tao sẽ cân nhắc mấy câu hỏi của mày, giờ cái gì cũng đừng vội, trước mắt chúng ta mới biết được tình hình xơ bộ, về lâu về dài còn nhiều chuyện phát sinh, cứ bình tĩnh mà theo dõi.
Về lâu về dài cái mẹ gì chứ, sắp đến ngày đáo hạn hợp đồng rồi, sợ rằng tôi chỉ có từng ấy thời gian để nghĩ cách thôi. Tên đó dứt lời liền bước đến cửa, tôi sực nhớ ra một chuyện, vội hỏi:
- Vậy còn chuyện bên phòng mày? – hắn quay lại nhìn tôi giây lát, ý hỏi phòng hắn làm sao? – con ma treo cổ trong phòng mày là thế nào?
- À, tao chưa có thời gian tìm hiểu, thông tin quá ít, nhưng chắc cũng không khá hơn phòng mày mấy đâu, phải ở đây dăm bữa nửa tháng mới biết được.
Nói xong hắn liền bước khỏi phòng, tác phong của tên đó so với lần đầu tôi gặp không hề thay đổi, vẫn ngắn gọn và nhanh nhẹn như vậy, nếu không tính mối thù giết hụt thì tôi thấy hắn làm việc cũng mẫn cán và hiệu quả đấy. Nhưng chẳng biết có vì mục đích cá nhân nào không, người như hắn chỉ nên tin một nửa thôi, trong đầu hắn nghĩ gì ai mà biết được, tốt nhất vẫn phải đề phòng.
Đó là buổi tối hiếm hoi mà tôi không bị thứ gì quấy nhiễu, mai là chủ nhật nữa nên tôi còn được thể ngủ thả cửa không cần suy nghĩ. Đang lúc say giấc, tôi loáng thoáng nghe thấy có tiếng gõ cửa, thần trí còn mơ hồ nên tự nhủ là mình bị âm thanh ấy ám ảnh, tôi quyết không mở mắt, còn cố gắng xua tiếng động ấy đi. Nhưng không phải tôi bị nó ám nên sinh hoang tưởng, tiếng gõ cửa ban đầu còn thưa thớt, rất nhanh liền trở lên dồn dập, lực gõ cũng rất mạnh, nghe như muốn phá cửa ra vậy. Rốt cuộc tôi vẫn phải ngóc đầu dậy, nhìn đồng hồ thì còn chưa đến 6h, sớm thế này đã đi phá làng phá xóm, bị điên à?
- Đập cái gì mà đập, biết giờ là mấy giờ không?
Tôi đạp cửa bước ra, không nghĩ người đứng bên ngoài lại là tên Quân, hắn thấy tôi bực tức cũng mặc, một tay hắn cầm túi rác, tay còn lại cầm cái gì trông như mảnh gỗ sần sùi, tôi vừa định chửi, tên đó đã dúi ngay túi rác vào tay tôi, nói:
- Đi vứt hộ tao.
Hắn thậm chí còn không nhìn tôi một cái, cứ thế cắm mặt vào mảnh gỗ, lại còn tự tiện gạt tôi sang một bên để đi vào phòng. Khốn nạn, tôi điên tiết vung tay ném túi rác sang cửa phòng hắn, hầm hầm quay vào, lần này tôi quyết ăn thua với hắn. Tên Quân ngồi bất động trên sopha, tưởng hắn không chú ý nên tôi tiến đến chuẩn bị tóm áo hắn, đột nhiên nghe tên đó nói:
- Mày biết đây là cái gì không? – hắn giơ mảnh gỗ lên trước mặt tôi. Thoạt nhìn tôi chưa nhận ra, sau mấy giây, trong đầu bỗng lóe sáng, lập tức đón lấy mảnh gỗ, gấp gáp hỏi:
- Cái này sáng hôm qua tao thấy ở cửa phòng, nhưng tao vứt nó vào thùng rác rồi mà, sao mày lại có nó?
- Tao thấy nó ở ngoài cửa phòng sáng nay, thứ này lai lịch rất đặc biệt, sự xuất hiện của nó có thể là chìa khóa để giải quyết bí ẩn phía sau mọi vấn đề ở đây, mày có biết ai là người ở tầng này lâu nhất không?
- Tao không chắc, nhưng so với tao thì người ở phòng 132 đã đến đây trước một thời gian, người ở phòng 131 thì tao chưa gặp.
- Đi, sang nói chuyện với chủ phòng 132 xem thế nào.