Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6. Chợ phiên âm phủ
Hôm sau tôi dậy muộn, thiếu ngủ khiến đầu óc tôi nặng như chì, mặt mày nhắn nhó và cũng dễ nổi cáu hơn bình thường. Cả ngày tôi chỉ lầm lì làm việc, tới bữa ăn cũng không buồn nói câu nào, thực chất là tôi chưa thể quên được cái hình ảnh đêm qua. Thằng Cường vẫn tươi tỉnh như mọi ngày, cậu ta dường như không để ý tới ánh mắt thù địch của tôi, thậm chí suốt buổi sáng chúng tôi cũng không hề nói chuyện với nhau.
Sao tôi có thể làm như chưa xảy ra chuyện gì được, bao nhiêu điều kinh khủng đã đổ lên đầu tôi, yêu ma quỷ quái cứ lần lượt xuất hiện hù dọa tôi, người ta bảo ai bị ma trêu, sớm muộn gì cũng sẽ gặp họa mà chết. Tôi không tin, nếu trên đời này có ma thật thì nó phải sợ người mới đúng, ma dẫu sao cũng chỉ là không khí, dùng máy hút bụi cũng hút được.
Nghĩ rồi tôi lên mạng tìm hiểu về mấy chuyện tâm linh, đọc vài trang đều thấy chỉ cách tránh tà đơn giản và đại trà nhất là dùng ba nhánh tỏi đập dập rồi bọc vào giấy nhét ở đầu giường, cách này được tin tưởng là sẽ khiến cho ma quỷ không phạm được vào đầu óc. Hoặc là dùng một vốc muối biển, nó tốt cho những người yếu bóng vía, hay bệnh tật, trước khi đi ngủ đổ muối vào tay xát qua bảy lần, xong trút hết muối đó xuống đất ngay cạnh mép giường, người ta bảo là dương khí trong tay người chung hòa với âm khí bốc lên từ mặt đất sẽ xua đuổi tà ma. Còn một cách nữa, khi mà đã thử hết những cách trên vẫn không thể trục được tà ma khỏi mình, người ta sẽ đi xin một bát máu chó đen về. Phải là loại máu mới, còn chưa đông và sờ vào vẫn hơn ấm ấm. Tới tối thì lấy máu đó quệt vào lòng bàn chân, rồi nằm nghiêng để máu tự khô, nghe đâu hiệu quả vô cùng.
Thú thật là đọc xong tôi chỉ thấy buồn cười, là một thằng con trai bình thường mà lại đi sợ mấy chuyện ma tà vô lý như thế này, nếu ai đó biết được chắc chắn là tôi sẽ rất mất mặt. Nhưng đấy là nếu có ai biết được, tạm thời tôi phải đặt an toàn của bản thân lên trước, trừ cách số ba ra thì hai cách còn lại không phức tạp gì lắm. Dù vẫn do dự nhưng thời gian không còn nhiều, chỉ mấy tiếng nữa là trời sẽ tối, tôi phải hành động ngay trước khi quá muộn.
Tôi lập tức ra khỏi phòng, đầu tiên phải đi lấy nguyên liệu, muối và tỏi thì trong canteen rất sẵn, tôi có móc lối với các bác nuôi ăn trong canteen, vì thế việc xin mấy nhánh tỏi và vốc muối là chuyện đơn giản. Sau khi đã có nguyên liệu trong tay, tôi bắt đầu làm phép, trước hết là đập dập tỏi, bọc giấy vào, lựa lúc mọi người không để ý thì nhét xuống dưới gối. Nghe đâu nếu thời gian làm phép kéo dài, phép sẽ hao bớt linh nghiệm, vậy nên phải đợi tới 10h tôi mới bắt đầu giấu tỏi. Muối cũng được để sẵn trong túi bóng, chỉ cần tắt đèn đi ngủ là tôi sẽ giở ra để niệm chú.
Cứ tới tối là phòng tôi lại ồn ào đầy tiếng cười nói, mọi người tập trung lại chơi game, chơi bài, nghe nhạc, xem phim, đây là thời điểm tôi cảm thấy an toàn nhất. Qua 10h, anh em bắt đầu giã đám, rốt cục thì trong phòng chỉ còn lại bốn người chúng tôi. Thằng Cường ngồi trên giường ôm điện thoại, mặt không có gì kỳ lạ, cậu ta cũng không nhìn tôi như mọi ngày nữa. Duy và Mạnh đang chúi đầu vào chơi gam trên máy tính. Tôi thầm nghĩ, từ giờ tới lúc đi ngủ cũng vừa kịp để thuật phát huy tác dụng, tôi liền lấy gói tỏi ra rồi để xuống dưới gối.
Bước một đã xong, giờ chỉ đợi lúc tắt đèn đi ngủ, đêm nay tôi sẽ đánh cược một phen, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì có thể phép này linh nhiệm thật.
11h30, cả bọn lục đục đi ngủ, tôi đợi cho mấy thằng kia lên giường hết rồi mới rút gói muối ra, đổ vào lòng bàn tay, trong bóng tối tôi có thể cảm giác được những hạt muối lẩn nhẩn chảy xuống tay mình. Tới lúc muối đổ hết thì tay tôi cũng được đầy một vốc, giờ tới lượt xát hai tay vào nhau.
Xạt… Xạt…
Tiếng hạt muối lạo xạo vang lên, tôi nín lặng, nhắm mắt đếm từ một tới bảy, lòng thầm nói mấy thằng kia đừng nghe thấy. Khi đã xát đủ bảy lần, tôi từ từ rải hết muối trong tay ra nền đất cạnh mép giường. Xong, vậy là tôi có thể an tâm được một nửa, chỉ còn việc nằm đợi xem đêm nay có chuyện gì nữa không.
Koong…
Tiếng kẻng vừa vang lên, 12h, có tiếng khò khè từ mấy giường xung quanh truyền tới. Đêm lúc nào cũng tĩnh lặng như vậy, tiếng tim đập trong lồng ngực nghe dồn dập, có chút hồi hộp dội lên trong lòng tôi.
Qua một lúc, tôi bắt đầu buồn ngủ, hai mắt lim dim và những suy nghĩ miên man cũng lắng xuống. Kẹt…
Cuối giường bỗng phát ra tiếng động, cảm giác giường nặng hơn một chút. Tôi lập tức mở mắt. Bao nhiêu mơ màng vừa rồi tan sạch, trong mắt chỉ có một màu đen kịt. Vội rút cái bọc tỏi dưới gối ra, tôi ôm chặt nó trong tay, mẹ ơi, ma vượt qua tường muối rồi, giờ nó đang ngồi ở cuối giường, làm sao bây giờ.
Im lặng.
Không thấy ai gọi mình như hôm qua nữa, tôi hơi ngóc đầu dậy nhòm xuống cuối giường. Đúng là có bóng người ngồi dưới cuối giường thật. Ngồi nguyên một đống không động đậy gì.
Hết một phút, vẫn thấy cái đống dưới cuối giường ngồi im, tôi lấy hết can đảm nhỏm người dậy, tay nắm chặt cái bọc tỏi. Mùi tỏi sực nức cả giường. Không biết có phải thằng Cường đấy không, phải lấy điện thoại soi mới được.
– Đêm mai mày đi với tao được không.
Ách, tôi suýt hét lên. Tim và não không biết bốc hơi theo đường nào hết, miệng bỗng cứng đờ.
– Tao bị một đứa con gái bắt rồi, vì mày rắc muối ở giường nên đứa con gái ấy không theo vào được. Nhưng nó nói với tao là muốn đi với mày ra chợ.
Mày bị cái gì bắt? Đứa con gái nào? Mấy lời vừa rồi tôi chưa kịp tiêu hóa hết, đột nhiên lại nghe thấy từ “chợ”. Đi chợ chứ gì, đơn giản, tôi lập tức đáp:
– Tao không hiểu mày nói gì, nhưng mà nếu nó muốn tao đi chợ cùng thì cũng được, chiều mai đi làm về tao sẽ dẫn nó đi, mày yên tâm.
– Đêm mai, giờ Tý.
– Đi chợ à, giờ Tý là giờ nào?
– 1h sáng.
– Mày …
Chợt chân tôi lạnh ngắt, thằng Cường vừa tóm vào chân tôi, tay nó như bị đóng đá. Câu chửi của tôi lập tức nghẹn lại trong cổ.
– Mày phải đi, vì mày là người sống duy nhất biết chuyện của tao, nếu mày không đi, tao chắc chắn chết.
1h sáng ai điên đi ra đường làm gì, mà giờ ấy không có họp chợ, tôi định nói nhưng lời ra tới miệng lại thành:
– Sao lại là tao.
– Mày nợ đứa con gái một mạng, nhưng đứa con gái bảo số mày chưa tận, nó còn bảo đêm mai 16 âm lịch, chợ phiên âm phủ sẽ mở cửa, nó muốn mày đi, để giữ mạng cho tao.
– Mày cũng đi à?
– Đứa con gái bắt tao rồi, giờ giữ được mạng hay không là ở mày và nó.
Tôi lặng người, thằng Cường nói gì vậy, mạng cậu ta liên quan gì tới tôi, mà tôi lại nợ ai một mạng, nợ mạng là thế nào? Đi chợ đêm, riêng việc trèo ra khỏi khu tập thể giữa đêm đã là bất khả thi rồi, sao mà đi được.
Nhưng nếu đúng lời thằng Cường nói, cậu ta sẽ chết nếu tôi không đi thì đó cũng là nợ mạng phải không? Nợ mạng thì trả bằng gì, tôi chỉ có một cái mạng, nợ mạng trả mạng, vậy tôi chẳng phải cũng sẽ chết. Trong lòng bỗng lạnh ngắt, tôi phải làm gì đây. Nếu tôi đi mà giữ được mạng cho thằng Cường, vậy là tôi phải thế mạng cho cậu ta sao.
– Tao thế mạng cho mày à?
Thằng Cường im lặng, một lát sau mới đáp:
– Mạng mày không phạm vào được.
Yeah! Phải thế chứ, tôi chợt mừng húm, bà đồng hồi trước nói đúng lắm, tôi có bát tự tốt, ma quái dễ gì bắt được tôi. Vậy tức là chuyến này tôi sẽ đi giữ mạng cho thằng Cường, tôi sẽ thành ân nhân của cậu ta, xem chừng trò phiêu lưu như vậy cũng đủ khiến tôi hứng thú.
– Vậy được, tao sẽ đi với mày, sau đó giúp mày tróc con ma nữ ấy ra.
– Ừ.
Hệch hệch…
Một giọng cười lạc lõng vang lên, trong bóng tối như có thứ gì đó chuyển động, tôi nhìn chằm chằm vào bóng đen trước mặt, dường như nó đang tan dần ra, rồi biến mất.
Sao tôi có thể làm như chưa xảy ra chuyện gì được, bao nhiêu điều kinh khủng đã đổ lên đầu tôi, yêu ma quỷ quái cứ lần lượt xuất hiện hù dọa tôi, người ta bảo ai bị ma trêu, sớm muộn gì cũng sẽ gặp họa mà chết. Tôi không tin, nếu trên đời này có ma thật thì nó phải sợ người mới đúng, ma dẫu sao cũng chỉ là không khí, dùng máy hút bụi cũng hút được.
Nghĩ rồi tôi lên mạng tìm hiểu về mấy chuyện tâm linh, đọc vài trang đều thấy chỉ cách tránh tà đơn giản và đại trà nhất là dùng ba nhánh tỏi đập dập rồi bọc vào giấy nhét ở đầu giường, cách này được tin tưởng là sẽ khiến cho ma quỷ không phạm được vào đầu óc. Hoặc là dùng một vốc muối biển, nó tốt cho những người yếu bóng vía, hay bệnh tật, trước khi đi ngủ đổ muối vào tay xát qua bảy lần, xong trút hết muối đó xuống đất ngay cạnh mép giường, người ta bảo là dương khí trong tay người chung hòa với âm khí bốc lên từ mặt đất sẽ xua đuổi tà ma. Còn một cách nữa, khi mà đã thử hết những cách trên vẫn không thể trục được tà ma khỏi mình, người ta sẽ đi xin một bát máu chó đen về. Phải là loại máu mới, còn chưa đông và sờ vào vẫn hơn ấm ấm. Tới tối thì lấy máu đó quệt vào lòng bàn chân, rồi nằm nghiêng để máu tự khô, nghe đâu hiệu quả vô cùng.
Thú thật là đọc xong tôi chỉ thấy buồn cười, là một thằng con trai bình thường mà lại đi sợ mấy chuyện ma tà vô lý như thế này, nếu ai đó biết được chắc chắn là tôi sẽ rất mất mặt. Nhưng đấy là nếu có ai biết được, tạm thời tôi phải đặt an toàn của bản thân lên trước, trừ cách số ba ra thì hai cách còn lại không phức tạp gì lắm. Dù vẫn do dự nhưng thời gian không còn nhiều, chỉ mấy tiếng nữa là trời sẽ tối, tôi phải hành động ngay trước khi quá muộn.
Tôi lập tức ra khỏi phòng, đầu tiên phải đi lấy nguyên liệu, muối và tỏi thì trong canteen rất sẵn, tôi có móc lối với các bác nuôi ăn trong canteen, vì thế việc xin mấy nhánh tỏi và vốc muối là chuyện đơn giản. Sau khi đã có nguyên liệu trong tay, tôi bắt đầu làm phép, trước hết là đập dập tỏi, bọc giấy vào, lựa lúc mọi người không để ý thì nhét xuống dưới gối. Nghe đâu nếu thời gian làm phép kéo dài, phép sẽ hao bớt linh nghiệm, vậy nên phải đợi tới 10h tôi mới bắt đầu giấu tỏi. Muối cũng được để sẵn trong túi bóng, chỉ cần tắt đèn đi ngủ là tôi sẽ giở ra để niệm chú.
Cứ tới tối là phòng tôi lại ồn ào đầy tiếng cười nói, mọi người tập trung lại chơi game, chơi bài, nghe nhạc, xem phim, đây là thời điểm tôi cảm thấy an toàn nhất. Qua 10h, anh em bắt đầu giã đám, rốt cục thì trong phòng chỉ còn lại bốn người chúng tôi. Thằng Cường ngồi trên giường ôm điện thoại, mặt không có gì kỳ lạ, cậu ta cũng không nhìn tôi như mọi ngày nữa. Duy và Mạnh đang chúi đầu vào chơi gam trên máy tính. Tôi thầm nghĩ, từ giờ tới lúc đi ngủ cũng vừa kịp để thuật phát huy tác dụng, tôi liền lấy gói tỏi ra rồi để xuống dưới gối.
Bước một đã xong, giờ chỉ đợi lúc tắt đèn đi ngủ, đêm nay tôi sẽ đánh cược một phen, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì có thể phép này linh nhiệm thật.
11h30, cả bọn lục đục đi ngủ, tôi đợi cho mấy thằng kia lên giường hết rồi mới rút gói muối ra, đổ vào lòng bàn tay, trong bóng tối tôi có thể cảm giác được những hạt muối lẩn nhẩn chảy xuống tay mình. Tới lúc muối đổ hết thì tay tôi cũng được đầy một vốc, giờ tới lượt xát hai tay vào nhau.
Xạt… Xạt…
Tiếng hạt muối lạo xạo vang lên, tôi nín lặng, nhắm mắt đếm từ một tới bảy, lòng thầm nói mấy thằng kia đừng nghe thấy. Khi đã xát đủ bảy lần, tôi từ từ rải hết muối trong tay ra nền đất cạnh mép giường. Xong, vậy là tôi có thể an tâm được một nửa, chỉ còn việc nằm đợi xem đêm nay có chuyện gì nữa không.
Koong…
Tiếng kẻng vừa vang lên, 12h, có tiếng khò khè từ mấy giường xung quanh truyền tới. Đêm lúc nào cũng tĩnh lặng như vậy, tiếng tim đập trong lồng ngực nghe dồn dập, có chút hồi hộp dội lên trong lòng tôi.
Qua một lúc, tôi bắt đầu buồn ngủ, hai mắt lim dim và những suy nghĩ miên man cũng lắng xuống. Kẹt…
Cuối giường bỗng phát ra tiếng động, cảm giác giường nặng hơn một chút. Tôi lập tức mở mắt. Bao nhiêu mơ màng vừa rồi tan sạch, trong mắt chỉ có một màu đen kịt. Vội rút cái bọc tỏi dưới gối ra, tôi ôm chặt nó trong tay, mẹ ơi, ma vượt qua tường muối rồi, giờ nó đang ngồi ở cuối giường, làm sao bây giờ.
Im lặng.
Không thấy ai gọi mình như hôm qua nữa, tôi hơi ngóc đầu dậy nhòm xuống cuối giường. Đúng là có bóng người ngồi dưới cuối giường thật. Ngồi nguyên một đống không động đậy gì.
Hết một phút, vẫn thấy cái đống dưới cuối giường ngồi im, tôi lấy hết can đảm nhỏm người dậy, tay nắm chặt cái bọc tỏi. Mùi tỏi sực nức cả giường. Không biết có phải thằng Cường đấy không, phải lấy điện thoại soi mới được.
– Đêm mai mày đi với tao được không.
Ách, tôi suýt hét lên. Tim và não không biết bốc hơi theo đường nào hết, miệng bỗng cứng đờ.
– Tao bị một đứa con gái bắt rồi, vì mày rắc muối ở giường nên đứa con gái ấy không theo vào được. Nhưng nó nói với tao là muốn đi với mày ra chợ.
Mày bị cái gì bắt? Đứa con gái nào? Mấy lời vừa rồi tôi chưa kịp tiêu hóa hết, đột nhiên lại nghe thấy từ “chợ”. Đi chợ chứ gì, đơn giản, tôi lập tức đáp:
– Tao không hiểu mày nói gì, nhưng mà nếu nó muốn tao đi chợ cùng thì cũng được, chiều mai đi làm về tao sẽ dẫn nó đi, mày yên tâm.
– Đêm mai, giờ Tý.
– Đi chợ à, giờ Tý là giờ nào?
– 1h sáng.
– Mày …
Chợt chân tôi lạnh ngắt, thằng Cường vừa tóm vào chân tôi, tay nó như bị đóng đá. Câu chửi của tôi lập tức nghẹn lại trong cổ.
– Mày phải đi, vì mày là người sống duy nhất biết chuyện của tao, nếu mày không đi, tao chắc chắn chết.
1h sáng ai điên đi ra đường làm gì, mà giờ ấy không có họp chợ, tôi định nói nhưng lời ra tới miệng lại thành:
– Sao lại là tao.
– Mày nợ đứa con gái một mạng, nhưng đứa con gái bảo số mày chưa tận, nó còn bảo đêm mai 16 âm lịch, chợ phiên âm phủ sẽ mở cửa, nó muốn mày đi, để giữ mạng cho tao.
– Mày cũng đi à?
– Đứa con gái bắt tao rồi, giờ giữ được mạng hay không là ở mày và nó.
Tôi lặng người, thằng Cường nói gì vậy, mạng cậu ta liên quan gì tới tôi, mà tôi lại nợ ai một mạng, nợ mạng là thế nào? Đi chợ đêm, riêng việc trèo ra khỏi khu tập thể giữa đêm đã là bất khả thi rồi, sao mà đi được.
Nhưng nếu đúng lời thằng Cường nói, cậu ta sẽ chết nếu tôi không đi thì đó cũng là nợ mạng phải không? Nợ mạng thì trả bằng gì, tôi chỉ có một cái mạng, nợ mạng trả mạng, vậy tôi chẳng phải cũng sẽ chết. Trong lòng bỗng lạnh ngắt, tôi phải làm gì đây. Nếu tôi đi mà giữ được mạng cho thằng Cường, vậy là tôi phải thế mạng cho cậu ta sao.
– Tao thế mạng cho mày à?
Thằng Cường im lặng, một lát sau mới đáp:
– Mạng mày không phạm vào được.
Yeah! Phải thế chứ, tôi chợt mừng húm, bà đồng hồi trước nói đúng lắm, tôi có bát tự tốt, ma quái dễ gì bắt được tôi. Vậy tức là chuyến này tôi sẽ đi giữ mạng cho thằng Cường, tôi sẽ thành ân nhân của cậu ta, xem chừng trò phiêu lưu như vậy cũng đủ khiến tôi hứng thú.
– Vậy được, tao sẽ đi với mày, sau đó giúp mày tróc con ma nữ ấy ra.
– Ừ.
Hệch hệch…
Một giọng cười lạc lõng vang lên, trong bóng tối như có thứ gì đó chuyển động, tôi nhìn chằm chằm vào bóng đen trước mặt, dường như nó đang tan dần ra, rồi biến mất.
Last edited by a moderator: