Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Liễu hi hiên (2)
"Bổn đại gia đây là đại công tử của Liễu gia, danh tự Liễu Hi Hiên, tuấn tú tài tử, nổi tiếng như vậy..., lẽ nào tất cả các ngươi cũng không một ai biết ta là ai sao? Đúng là một lũ hiểu biết hạn hẹp!"
Ừm..., đây cũng là một tên mặt dày không biết xấu hổ, đệ nhị a...! Vừa rồi còn mất mặt như vậy, nháy mắt cái đã thay đổi thành một người khác, coi như lúc nãy không có chuyện gì xảy ra, giỏi, khụ, không phải, là mặt dày vô liêm sỉ a...
"Ngươi biết chúng ta, chúng ta không biết ngươi, chúng ta mới là người nổi tiếng!" Tất cả mọi người đồng loạt nói, chất giọng phát ra đủ thể loại, có lạnh nhạt, có khinh thường, có tự hào, có to có nhỏ, cũng không tránh khỏi có sự chế giễu nhắm về phía Liễu Hi Hiên.
Ngay cả hệ thống cũng buông lời đối nghịch: [Đệ nhất ngu xuẩn của Vân Thiền đại lục!]
Đệ nhất ngu xuẩn?
"Phụt..." Vân Ngạo Phong cười, Vô Ly đã là đệ nhất 'mặt dày không biết xấu hổ', bây giờ danh xưng của tên Liễu Hi Hiên này lại là 'đệ nhất ngu xuẩn'! Vậy sau này không biết sẽ còn bao nhiêu cái 'đệ nhất' chưa ra đời nữa đây?...
Tức giận đến lửa cháy ngậm đầu, Liễu Hi Hiên trong suy nghĩ như bị đông lại thành hồ dán, không thể nghĩ ra được lời nào thích hợp để nói, hắn đưa tay chỉ vào Vân Ngạo Phong: "Ngươi dám cười...?" Sau đó lại vươn tay chỉ về hướng bốn người Vân Tuân Vũ, rất lâu mới nghẹn ra hai chữ: "Các ngươi...!"
"Sao? Ý kiến gì?" Lại đồng loạt.
"Các ngươi... các ngươi ỷ đông ức hiếp người quá đáng. Ta... ta... ta đi mách với cha, bảo người trừng trị các ngươi, hừ..."
Gì?
Vân Ngạo Phong, ngươi có nghe nhầm không?
Hở tí là đi mách lẻo với người lớn, đây rõ ràng là một đứa trẻ con chưa chịu lớn mà? Sao lại chạy tới nơi xâm lâm hung hiểm này chứ? Chẳng lẽ muốn chết sao? Mà cũng không đúng, một người cao ngạo như Liễu Hi Hiên muốn sống còn không kịp, nói gì đến tìm chết?
Nhưng mấy ngày trước, Vân Ngạo Phong vô tình nghe được Vân gia gia chủ có nhắc đến một cái tên, cũng là họ Liễu, hình như là Liễu Thương thì phải, chắc không phải có liên quan đến tên tiểu tử Liễu Hi Hiên này đấy chứ?
Hắn còn nhớ, hình như lúc đó Vân Hư Nghi có nói Liễu gia là gia tộc mạnh xếp thứ chín hay tám gì đó, còn nói là có quan hệ qua lại thân thiết với Vân gia. Nhưng trước giờ hắn chưa từng gặp qua người này, ngay cả ký ức của nguyên chủ được hệ thống kể lại, cũng không nhắc đến có quen biết người này, Vân Ngạo Phong cảm thấy tò mò, không biết thân phận thật sự của tên Liễu Hi Hiên này là như thế nào?
Haizzz...
Cũng phải trách ông trời bây giờ tối mù tối mịt, cho dù hắn tinh mắt cỡ nào cũng chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ một dáng người. Nhưng may là có ánh lửa chiếu sáng, hắn đã mơ hồ nhìn ra được hình dáng ngũ quan của người này, chỉ thuộc hạng trung bình.
Vô Ly bước qua vỗ một cái 'bốp' vào vai Liễu Hi Hiên: "Ai ức hiếp ngươi chứ, nói đi, ngươi một mình tại sao lại đi đến chỗ này?"
Liễu Hi Hiên ấp a ấp úng, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Ta...ta trốn cha ta ra ngoài chơi, nào ngờ gặp được các người nên ta một đường theo tới đây."
Vô Ly khoanh tay lại, suy tư một lát sau: "Không đúng, ta hình như có từng gặp qua ngươi thì phải, ta nhớ..."
"Nhớ cái gì mà nhớ? Lão già chết tiệt đó, thật tức chết ta mà, hừ, còn muốn nhốt ta đến chết? Cha sao? Nằm mơ đi! Ta khinh!" Liễu Hi Hiên biểu cảm này rất khiến người khác nảy sinh nghi hoặc, tại sao lại phải cắt ngang lời của Vô Ly? Tại sao phải di chuyển đề tài? Ngay cả chính cha mình còn muốn chửi là 'lão già chết tiệt', ngôn từ quá sàng bậy rồi.
Thật ra lúc nãy Vô Ly muốn nói là, ta nhớ năm đó...khi ta còn là một đứa trẻ lang thang, đã từng bị ngươi bắt nạt.
"Ngươi nói ngươi phải trốn ra? Vậy tại sao lại bị cha ngươi nhốt?" Vô Ly tra khảo.
"Ta, ta không thể nói!" Liễu Hi Hiên chột dạ.
Đúng rồi, hắn nhớ Liễu Hi Hiên nói Mộc Du Tử đi cho ngựa ăn, bây giờ trời tối thế này rồi, sao còn chưa trở về? Có khi nào gặp nguy hiểm không? Dù sao thì trong phim hay trong tiểu thuyết gì gì đó đều có một tình tiết như thế này a...
"Mộc Du Tử sao vẫn chưa về, chúng ta đi tìm hắn đi, tối rồi... ta sợ..." Vân Ngạo Phong cố ý cắt ngang lời mà Vô Ly sắp nói ra, nếu không, một tí nữa không có chiến tranh xảy ra mới lạ. Nhưng một phần cũng là vì lo cho an nguy của Mộc Du Tử, chỗ này khắp nơi đều là rừng xanh núi thẳm, để hắn ta một mình không chừng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Đúng rồi! Tiểu tử đó sao lại đi lâu như vậy? Không được, ta phải đi tìm hắn!" Vô Ly như bừng tỉnh đại ngộ, nói xong là chạy đi ngay.
"Này, Vô Ly chờ ta với, ta cũng đi! Vân Ngạo Phong hô với theo, vốn dĩ Vô Lý đã đi khuất bóng tối, nhưng nghe thấy tiếng gọi của hắn lại quay lưng lại, kéo tay hắn, chạy đi.
Vân Tuân Vũ thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, cũng đi theo.
Còn lại ba người Ý Hiên, không khí có chút nặng nề.
"Ta ta ta cũng đi!" Liễu Hi Hiên nói xong biến mất dạng.
Ý Hiên mặt liệt vốn dĩ chẳng định đi theo, liền ngồi xuống bên đống lửa, tựa vào thân cây sau lưng, nhắm mắt lại, ngủ!
Trịnh Trúc đứng đơ đơ một mình, lát sau không biết nghĩ gì mà chạy đi, nhưng con đường hắn ta đi lại không phải hướng mà Vân Ngạo Phong bọn hắn đi...
***
Cách hành văn không hay, ngôn ngữ dùng từ cũng hạn hẹp.
Nên các bạn ai đọc truyện của mình thì bình luận gợi ý cho mình với...
Ừm..., đây cũng là một tên mặt dày không biết xấu hổ, đệ nhị a...! Vừa rồi còn mất mặt như vậy, nháy mắt cái đã thay đổi thành một người khác, coi như lúc nãy không có chuyện gì xảy ra, giỏi, khụ, không phải, là mặt dày vô liêm sỉ a...
"Ngươi biết chúng ta, chúng ta không biết ngươi, chúng ta mới là người nổi tiếng!" Tất cả mọi người đồng loạt nói, chất giọng phát ra đủ thể loại, có lạnh nhạt, có khinh thường, có tự hào, có to có nhỏ, cũng không tránh khỏi có sự chế giễu nhắm về phía Liễu Hi Hiên.
Ngay cả hệ thống cũng buông lời đối nghịch: [Đệ nhất ngu xuẩn của Vân Thiền đại lục!]
Đệ nhất ngu xuẩn?
"Phụt..." Vân Ngạo Phong cười, Vô Ly đã là đệ nhất 'mặt dày không biết xấu hổ', bây giờ danh xưng của tên Liễu Hi Hiên này lại là 'đệ nhất ngu xuẩn'! Vậy sau này không biết sẽ còn bao nhiêu cái 'đệ nhất' chưa ra đời nữa đây?...
Tức giận đến lửa cháy ngậm đầu, Liễu Hi Hiên trong suy nghĩ như bị đông lại thành hồ dán, không thể nghĩ ra được lời nào thích hợp để nói, hắn đưa tay chỉ vào Vân Ngạo Phong: "Ngươi dám cười...?" Sau đó lại vươn tay chỉ về hướng bốn người Vân Tuân Vũ, rất lâu mới nghẹn ra hai chữ: "Các ngươi...!"
"Sao? Ý kiến gì?" Lại đồng loạt.
"Các ngươi... các ngươi ỷ đông ức hiếp người quá đáng. Ta... ta... ta đi mách với cha, bảo người trừng trị các ngươi, hừ..."
Gì?
Vân Ngạo Phong, ngươi có nghe nhầm không?
Hở tí là đi mách lẻo với người lớn, đây rõ ràng là một đứa trẻ con chưa chịu lớn mà? Sao lại chạy tới nơi xâm lâm hung hiểm này chứ? Chẳng lẽ muốn chết sao? Mà cũng không đúng, một người cao ngạo như Liễu Hi Hiên muốn sống còn không kịp, nói gì đến tìm chết?
Nhưng mấy ngày trước, Vân Ngạo Phong vô tình nghe được Vân gia gia chủ có nhắc đến một cái tên, cũng là họ Liễu, hình như là Liễu Thương thì phải, chắc không phải có liên quan đến tên tiểu tử Liễu Hi Hiên này đấy chứ?
Hắn còn nhớ, hình như lúc đó Vân Hư Nghi có nói Liễu gia là gia tộc mạnh xếp thứ chín hay tám gì đó, còn nói là có quan hệ qua lại thân thiết với Vân gia. Nhưng trước giờ hắn chưa từng gặp qua người này, ngay cả ký ức của nguyên chủ được hệ thống kể lại, cũng không nhắc đến có quen biết người này, Vân Ngạo Phong cảm thấy tò mò, không biết thân phận thật sự của tên Liễu Hi Hiên này là như thế nào?
Haizzz...
Cũng phải trách ông trời bây giờ tối mù tối mịt, cho dù hắn tinh mắt cỡ nào cũng chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ một dáng người. Nhưng may là có ánh lửa chiếu sáng, hắn đã mơ hồ nhìn ra được hình dáng ngũ quan của người này, chỉ thuộc hạng trung bình.
Vô Ly bước qua vỗ một cái 'bốp' vào vai Liễu Hi Hiên: "Ai ức hiếp ngươi chứ, nói đi, ngươi một mình tại sao lại đi đến chỗ này?"
Liễu Hi Hiên ấp a ấp úng, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Ta...ta trốn cha ta ra ngoài chơi, nào ngờ gặp được các người nên ta một đường theo tới đây."
Vô Ly khoanh tay lại, suy tư một lát sau: "Không đúng, ta hình như có từng gặp qua ngươi thì phải, ta nhớ..."
"Nhớ cái gì mà nhớ? Lão già chết tiệt đó, thật tức chết ta mà, hừ, còn muốn nhốt ta đến chết? Cha sao? Nằm mơ đi! Ta khinh!" Liễu Hi Hiên biểu cảm này rất khiến người khác nảy sinh nghi hoặc, tại sao lại phải cắt ngang lời của Vô Ly? Tại sao phải di chuyển đề tài? Ngay cả chính cha mình còn muốn chửi là 'lão già chết tiệt', ngôn từ quá sàng bậy rồi.
Thật ra lúc nãy Vô Ly muốn nói là, ta nhớ năm đó...khi ta còn là một đứa trẻ lang thang, đã từng bị ngươi bắt nạt.
"Ngươi nói ngươi phải trốn ra? Vậy tại sao lại bị cha ngươi nhốt?" Vô Ly tra khảo.
"Ta, ta không thể nói!" Liễu Hi Hiên chột dạ.
Đúng rồi, hắn nhớ Liễu Hi Hiên nói Mộc Du Tử đi cho ngựa ăn, bây giờ trời tối thế này rồi, sao còn chưa trở về? Có khi nào gặp nguy hiểm không? Dù sao thì trong phim hay trong tiểu thuyết gì gì đó đều có một tình tiết như thế này a...
"Mộc Du Tử sao vẫn chưa về, chúng ta đi tìm hắn đi, tối rồi... ta sợ..." Vân Ngạo Phong cố ý cắt ngang lời mà Vô Ly sắp nói ra, nếu không, một tí nữa không có chiến tranh xảy ra mới lạ. Nhưng một phần cũng là vì lo cho an nguy của Mộc Du Tử, chỗ này khắp nơi đều là rừng xanh núi thẳm, để hắn ta một mình không chừng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Đúng rồi! Tiểu tử đó sao lại đi lâu như vậy? Không được, ta phải đi tìm hắn!" Vô Ly như bừng tỉnh đại ngộ, nói xong là chạy đi ngay.
"Này, Vô Ly chờ ta với, ta cũng đi! Vân Ngạo Phong hô với theo, vốn dĩ Vô Lý đã đi khuất bóng tối, nhưng nghe thấy tiếng gọi của hắn lại quay lưng lại, kéo tay hắn, chạy đi.
Vân Tuân Vũ thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, cũng đi theo.
Còn lại ba người Ý Hiên, không khí có chút nặng nề.
"Ta ta ta cũng đi!" Liễu Hi Hiên nói xong biến mất dạng.
Ý Hiên mặt liệt vốn dĩ chẳng định đi theo, liền ngồi xuống bên đống lửa, tựa vào thân cây sau lưng, nhắm mắt lại, ngủ!
Trịnh Trúc đứng đơ đơ một mình, lát sau không biết nghĩ gì mà chạy đi, nhưng con đường hắn ta đi lại không phải hướng mà Vân Ngạo Phong bọn hắn đi...
***
Cách hành văn không hay, ngôn ngữ dùng từ cũng hạn hẹp.
Nên các bạn ai đọc truyện của mình thì bình luận gợi ý cho mình với...
Bình luận facebook