Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136: Thương thế
Chiến trường bây giờ đã loạn thành một đoàn, huyết tinh vương lại trên mặt đất cùng với hàng trăm, hàng ngàn thi thể.
Mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào khoang mũi, làm ai cũng mặt xám mày tro.
Nghe cuộc đối thoại gay gắt giữa Vân Ngạo Phong và Thiên Minh, Tô Thanh liền hơi nhíu mày, dường như ngộ ra vài chuyện cũ đã qua. Đồng thời, động tác vẫn rất lưu loát như vậy. 'Keng' một tiếng, thân trường kiếm chắn ở phía sau Tô Ngọc, ngăn lại một đòn.
Ma chúng đã bị tiêu diệt gần hết, thi thể nằm la liệt trên nền đất. Chỉ còn lại vài tên cũng bắt đầu sợ hãi, cầm vũ khí mà không dám tấn công, mặt mày tái mét.
Lúc này, giao đấu kịch liệt nhất chỉ có Vân Ngạo Phong cùng với Thiên Minh. Tiếng đao kiếm chạm nhau tựa hồ lấn át cả tiếng gầm lớn của hai người.
"Tất cả mọi chuyện đều là ngươi ép ta, ngươi giết Yên Vân, là ngươi ép ta đi đến nước đường này!" Thiên Minh rống lên, mỗi câu mỗi từ, đều giống như hận không thể nhấn chìm người trước mặt.
Hai người phân tranh ở giữa không trung, mặt đối mặt. Liền có thể nhìn thấy rõ ràng nét mặt của đối phương. Trong mắt vằn vện tơ máu, Vân Ngạo Phong cũng không vừa mà đáp trả.
"Ngươi không nhớ? Y là nội gián do Ma giới phái đến. Nhân giới năm lần bảy lượt gặp nạn đều là do y gây ra. Mà ngươi, lại là người tiếp tay cho giặc. Cuối cùng giết chết phụ mẫu của mình, ngươi không xứng làm người!"
Thiên Minh nhất thời không thể đáp trả, liền bị Oán kiếm đâm xuyên cánh tay trái. Nhưng rất nhanh, hắn ta liền phản đòn.
Một kích này, hai người dường như đều dùng toàn lực ứng đối. Lực đạo quá lớn, khi đụng chạm liền sinh ra một luồng sức mạnh hùng hậu. Nhất thời đem cả hai chấn ngã, từ trên không trung bị áp về phía sau.
Khi rơi xuống mặt phẳng phía dưới, còn ma sát trên mặt đất một đường dài mới có thể dừng lại.
Oán kiếm thoát cái đảo ngược, bay đến cắm vào một bên mắt rồng ở Cổng Tự Loan.
Vân Ngạo Phong chỉ cảm thấy trong họng có mùi vị rỉ sét, kế tiếp liền nôn ra một búng máu thẫm đen. Đầu vai bị Thiên Minh cào trúng, hiển nhiên là đã bị độc tố thâm nhập.
Miệng vết thương tản ra vài sợi hắc khí lượn lờ, máu đã hơi ngừng chảy.
Một đường ma sát trên nền đá cứng ngắc, khiến cho cơ thể hắn như bị banh ra, đau đớn tột độ. Thậm chí, trong một chốc đó còn va chạm với vài cái thi thể ở dưới đất.
Một trận đầu váng mắt hoa, ho khan mấy hơi. Vân Ngạo Phong bớt chợt cảm giác được hai bàn tay đỡ lấy mình, để đầu hắn tựa vào lồng ngực ấm áp.
Ngửi được mùi hương quen thuộc khó quên này, hắn liền bất giác ngẩng đầu nhìn lên. Ánh vào mắt hắn chính là y, người mà hắn ngày nhớ đêm mong kia.
Trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của Vân Tuân Vũ, cư nhiên lại để lại một vết thương dài trên má. Dù miệng vết thương không sâu, nhưng ngự trị trên làn da trắng nõn của y lại rất chói mắt, tạo thành điểm nhấn.
Y nhíu chặt mày, tay phải truyền linh lực cho hắn. Lúc này Vân Ngạo Phong mới ứng định, bắt lấy cánh tay y: "Đừng... không cần!"
Cơ thể của hắn hiện tại quả thực rất hư nhược, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể chống đỡ được. Vân Tuân Vũ nghe hắn cự tuyệt, cũng không muốn vòng vo, liền rút tay về.
Có lẽ giữa hai người vẫn có gì đó hiểu lầm, thế nên không khí lúc này có chút vi diệu khó hình dung.
"Khụ khụ..." Vân Ngạo Phong lại ho khan hai tiếng, nôn ra một đống máu bầm đen. Cho thấy thương thế bây giờ của hắn có bao nhiêu nặng.
"Đừng động." Đem hắn dựa vào trong lòng, Vân Tuân Vũ liền lấy ra một lọ sứ. Y đem thuốc bột màu trắng bên trong đổ lên vai hắn, thuốc vừa chạm vào vết thương liền tan thành nước, thấm vào da thịt.
Giọng nói của y giống như lạnh lẽo hơn rất nhiều so với trước đây. Nét mặt mang theo lo lắng, thấy hắn nhăn mặt, y lập tức thổi thổi hơi ở miệng vết thương để giảm đau.
Bất tri bất giác, trong lòng Vân Ngạo Phong sinh ra một tia ấm áp. Hắn nhớ đến lời Tiểu Cửu nói trước khi tắt thở. Ngay lúc muốn mở miệng giải thích, thì Oán kiếm bỗng nhiên động đậy, vụt một cái dứt ra khỏi mắt của tượng rồng vàng kia, bay thẳng lên trời.
Một chút động tĩnh, liền đã đem sự chú ý của mọi người dời đi.
Lúc này, Thiên Minh bỗng nhiên vực dậy, lao về hướng tượng rồng. Tô Thanh vừa giết hết Ma chúng, cũng nhận ra điểm khác biệt, lập tức cầm kiếm cản lại Thiên Minh.
Kế tiếp, một tiếng nổ thật lớn vang lên. Gần kề Cổng Tự Loan, cát bụi mù mịt bốn phương tám hướng.
Ngay tức khắc, Tô Thanh cùng Thiên Minh cũng bị bật ra, ngã ngửa trên mặt đất.
"A Thanh!" Gọi to, Tô Ngọc liền lao tới bên cạnh Tô Thanh, đem hắn đỡ dậy: "Đệ có sao không?"
Hắn mím môi khẽ lắc đầu, một mùi vị rỉ sét vừa dâng đến cổ họng lại bị hắn nuốt trở về.
Ngay lúc này, bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Ẩn ẩn trong mây đen là những tia sét tím nhạt đang không ngừng vũ động, tiếng sấm rền vang.
Chỉ thấy một cột linh quang vàng kim từ trên cao cắm xuống mặt đất. Ngay lập tức xuất hiện một ông lão râu tóc bạc phơ, từ đầu đến chân cũng chỉ độc một màu trắng.
Trên tay ông cầm một thanh kiếm, giơ lên hỏi: "Đây là kiếm của ai?"
Vân Ngạo Phong vừa nhìn liền nhận ra, chính là Oán kiếm. Lại phát hiện người vừa đến thế nhưng mình có biết, hắn bèn nói: "Là của vãn bối."
Nghe được có người đáp lại, ông quay đầu nhìn, lập tức hai mắt sáng long lanh, bộ dạng nghiêm túc vừa rồi cũng trở thành mây bay: "A, hóa ra là tiểu tử nhà ngươi. Ta nói này, kiếm của ngươi oán khí quá nặng, không nên sử dụng. Vẫn là để ta giúp ngươi cất giữ đi thôi."
Dứt lời, Oán kiếm lại lần nữa vọt thẳng lên trời!
Vân Ngạo Phong:.....................
Mọi người:...................
**Từ giờ ngọt đến cuối nha.
Mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào khoang mũi, làm ai cũng mặt xám mày tro.
Nghe cuộc đối thoại gay gắt giữa Vân Ngạo Phong và Thiên Minh, Tô Thanh liền hơi nhíu mày, dường như ngộ ra vài chuyện cũ đã qua. Đồng thời, động tác vẫn rất lưu loát như vậy. 'Keng' một tiếng, thân trường kiếm chắn ở phía sau Tô Ngọc, ngăn lại một đòn.
Ma chúng đã bị tiêu diệt gần hết, thi thể nằm la liệt trên nền đất. Chỉ còn lại vài tên cũng bắt đầu sợ hãi, cầm vũ khí mà không dám tấn công, mặt mày tái mét.
Lúc này, giao đấu kịch liệt nhất chỉ có Vân Ngạo Phong cùng với Thiên Minh. Tiếng đao kiếm chạm nhau tựa hồ lấn át cả tiếng gầm lớn của hai người.
"Tất cả mọi chuyện đều là ngươi ép ta, ngươi giết Yên Vân, là ngươi ép ta đi đến nước đường này!" Thiên Minh rống lên, mỗi câu mỗi từ, đều giống như hận không thể nhấn chìm người trước mặt.
Hai người phân tranh ở giữa không trung, mặt đối mặt. Liền có thể nhìn thấy rõ ràng nét mặt của đối phương. Trong mắt vằn vện tơ máu, Vân Ngạo Phong cũng không vừa mà đáp trả.
"Ngươi không nhớ? Y là nội gián do Ma giới phái đến. Nhân giới năm lần bảy lượt gặp nạn đều là do y gây ra. Mà ngươi, lại là người tiếp tay cho giặc. Cuối cùng giết chết phụ mẫu của mình, ngươi không xứng làm người!"
Thiên Minh nhất thời không thể đáp trả, liền bị Oán kiếm đâm xuyên cánh tay trái. Nhưng rất nhanh, hắn ta liền phản đòn.
Một kích này, hai người dường như đều dùng toàn lực ứng đối. Lực đạo quá lớn, khi đụng chạm liền sinh ra một luồng sức mạnh hùng hậu. Nhất thời đem cả hai chấn ngã, từ trên không trung bị áp về phía sau.
Khi rơi xuống mặt phẳng phía dưới, còn ma sát trên mặt đất một đường dài mới có thể dừng lại.
Oán kiếm thoát cái đảo ngược, bay đến cắm vào một bên mắt rồng ở Cổng Tự Loan.
Vân Ngạo Phong chỉ cảm thấy trong họng có mùi vị rỉ sét, kế tiếp liền nôn ra một búng máu thẫm đen. Đầu vai bị Thiên Minh cào trúng, hiển nhiên là đã bị độc tố thâm nhập.
Miệng vết thương tản ra vài sợi hắc khí lượn lờ, máu đã hơi ngừng chảy.
Một đường ma sát trên nền đá cứng ngắc, khiến cho cơ thể hắn như bị banh ra, đau đớn tột độ. Thậm chí, trong một chốc đó còn va chạm với vài cái thi thể ở dưới đất.
Một trận đầu váng mắt hoa, ho khan mấy hơi. Vân Ngạo Phong bớt chợt cảm giác được hai bàn tay đỡ lấy mình, để đầu hắn tựa vào lồng ngực ấm áp.
Ngửi được mùi hương quen thuộc khó quên này, hắn liền bất giác ngẩng đầu nhìn lên. Ánh vào mắt hắn chính là y, người mà hắn ngày nhớ đêm mong kia.
Trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của Vân Tuân Vũ, cư nhiên lại để lại một vết thương dài trên má. Dù miệng vết thương không sâu, nhưng ngự trị trên làn da trắng nõn của y lại rất chói mắt, tạo thành điểm nhấn.
Y nhíu chặt mày, tay phải truyền linh lực cho hắn. Lúc này Vân Ngạo Phong mới ứng định, bắt lấy cánh tay y: "Đừng... không cần!"
Cơ thể của hắn hiện tại quả thực rất hư nhược, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể chống đỡ được. Vân Tuân Vũ nghe hắn cự tuyệt, cũng không muốn vòng vo, liền rút tay về.
Có lẽ giữa hai người vẫn có gì đó hiểu lầm, thế nên không khí lúc này có chút vi diệu khó hình dung.
"Khụ khụ..." Vân Ngạo Phong lại ho khan hai tiếng, nôn ra một đống máu bầm đen. Cho thấy thương thế bây giờ của hắn có bao nhiêu nặng.
"Đừng động." Đem hắn dựa vào trong lòng, Vân Tuân Vũ liền lấy ra một lọ sứ. Y đem thuốc bột màu trắng bên trong đổ lên vai hắn, thuốc vừa chạm vào vết thương liền tan thành nước, thấm vào da thịt.
Giọng nói của y giống như lạnh lẽo hơn rất nhiều so với trước đây. Nét mặt mang theo lo lắng, thấy hắn nhăn mặt, y lập tức thổi thổi hơi ở miệng vết thương để giảm đau.
Bất tri bất giác, trong lòng Vân Ngạo Phong sinh ra một tia ấm áp. Hắn nhớ đến lời Tiểu Cửu nói trước khi tắt thở. Ngay lúc muốn mở miệng giải thích, thì Oán kiếm bỗng nhiên động đậy, vụt một cái dứt ra khỏi mắt của tượng rồng vàng kia, bay thẳng lên trời.
Một chút động tĩnh, liền đã đem sự chú ý của mọi người dời đi.
Lúc này, Thiên Minh bỗng nhiên vực dậy, lao về hướng tượng rồng. Tô Thanh vừa giết hết Ma chúng, cũng nhận ra điểm khác biệt, lập tức cầm kiếm cản lại Thiên Minh.
Kế tiếp, một tiếng nổ thật lớn vang lên. Gần kề Cổng Tự Loan, cát bụi mù mịt bốn phương tám hướng.
Ngay tức khắc, Tô Thanh cùng Thiên Minh cũng bị bật ra, ngã ngửa trên mặt đất.
"A Thanh!" Gọi to, Tô Ngọc liền lao tới bên cạnh Tô Thanh, đem hắn đỡ dậy: "Đệ có sao không?"
Hắn mím môi khẽ lắc đầu, một mùi vị rỉ sét vừa dâng đến cổ họng lại bị hắn nuốt trở về.
Ngay lúc này, bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Ẩn ẩn trong mây đen là những tia sét tím nhạt đang không ngừng vũ động, tiếng sấm rền vang.
Chỉ thấy một cột linh quang vàng kim từ trên cao cắm xuống mặt đất. Ngay lập tức xuất hiện một ông lão râu tóc bạc phơ, từ đầu đến chân cũng chỉ độc một màu trắng.
Trên tay ông cầm một thanh kiếm, giơ lên hỏi: "Đây là kiếm của ai?"
Vân Ngạo Phong vừa nhìn liền nhận ra, chính là Oán kiếm. Lại phát hiện người vừa đến thế nhưng mình có biết, hắn bèn nói: "Là của vãn bối."
Nghe được có người đáp lại, ông quay đầu nhìn, lập tức hai mắt sáng long lanh, bộ dạng nghiêm túc vừa rồi cũng trở thành mây bay: "A, hóa ra là tiểu tử nhà ngươi. Ta nói này, kiếm của ngươi oán khí quá nặng, không nên sử dụng. Vẫn là để ta giúp ngươi cất giữ đi thôi."
Dứt lời, Oán kiếm lại lần nữa vọt thẳng lên trời!
Vân Ngạo Phong:.....................
Mọi người:...................
**Từ giờ ngọt đến cuối nha.