Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103: Giọng nói quái dị
Bốn người được lão bá tóc bạc dẫn đến trước hai gian phòng.
Bên trong thập phần thoáng mát, nói sao đây. Mỗi gian phòng tuy nói là rộng, nhưng vô cùng trống trải, vừa quét mắt liền có thể nhìn thấy từng món đồ đạc được bày trong phòng.
Nói tóm lại, cách bày trí vô cùng đơn giản, gọn gàng. Bởi vì, ngoài hai chiếc giường, một bộ bàn ghế ra, thì chẳng còn gì nữa cả. Muốn không gọn gàng cũng không được.
Trời đã chợp chờn tối rồi, thế nhưng ngoài kia vẫn có người đánh đấm này nọ. Quả thực, Vân Ngạo Phong cũng kìm lòng không đặng mà chạy tới góp vui.
Chỉ là, không ngờ lại gặp gỡ người quen.
Vị Bạch công tử được người ta hô hào cổ vũ kia, ấy thế mà lại là Bạch Yên.
Chen chúc trong dòng người đông nghịt, đưa mắt nhìn nam tử bạch y phiêu dật phía dưới. Chỉ thấy... ờ, Bạch Yên không dùng dung mạo thật, nhưng khuôn mặt so với lúc trước cũng giống đến bảy tám phần, không khó để có thể nhận ra.
Đường nét trên gương mặt kia vừa thanh tú vừa phong lưu. Nhưng mà... mày rậm mắt to, nhìn tổng thể lại giống như có thêm vài phần tinh nghịch, đáng yêu.
Trên đầu, tóc được búi gọn vào một chỗ bằng phát quan. Nhìn từ sau lưng thì đúng là không khác gì một công tử ôn nhuận phong lưu.
Xung quanh vẫn là không ngừng truyền đến từng tiếng hô vang, sôi nổi cực kỳ.
Dưới chân Bạch Yên còn có hai tên nam tử râu ria xồm xoàm, một tên quỳ, một tên nằm úp sấp. Quả thực là... tàn tạ đến không nỡ nhìn, ước chừng người gãy tay, kẻ gãy chân cũng nên.
Bạch Yên giống như đang buông lời giáo huấn hai tên nam tử kia. Nhưng xin lỗi, thính lực của hắn không tốt, nghe không lọt tai.
Bấy giờ, Vân Ngạo Phong mới chú ý tới một điều khác biệt.
Thứ nhất, bọn họ đang ở trên hành lang lầu hai. Cái này không thể coi là kỳ cục. Chỉ là... khung cảnh ở đây khác xa vừa rồi rất nhiều.
Lẽ ra phía đối diện phải có một tửu lâu khang trang, lộng lẫy. Nhưng bây giờ, ngó đông ngó tây cũng chẳng thấy tửu lâu hoa lệ nào. Điều này khiến cho Vân Ngạo Phong không khỏi cảm thấy kì quái.
Đúng lúc này, Bạch Yên giương mắt nhìn lên. Nụ cười trên miệng ngay lập tức cứng đờ, giật giật, có một loại ý niệm hiện ra trong đầu: Chạy. Chạy càng xa càng tốt!
Bạch Yên cho dù là thay đổi dung mạo, nhưng mà làm sao thoát khỏi mắt ai kia chứ. Hắn cũng chỉ có thể thầm lặng than thở, số mệnh do trời sắp đặt, đành chịu thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Yên cuối cùng vẫn là nhịn xuống ý niệm chạy trốn.
Bởi vì sao?
Cho dù hắn có chạy đi bao xa, chạy tới chân trời góc bể, thì vị sư thúc tổ này chỉ cần phất tay một cái là tóm gọn được người. Suy cho cùng, chạy với không chạy, kết quả đoán chừng cũng không có sai biệt lắm, chạy chi cho mệt!
Với một suy nghĩ trực thẳng như vậy, Bạch Yên liền từ lúc nào đã bày ra một vẻ mặt quyết đoán. Những người xung quanh nhìn vào, còn tưởng rằng hắn dũng khí lớn. Nhưng thực chất thì, chính là đại kinh thất sắc a.
Lúc này, lại có người hô hào hưng phấn, kéo Bạch Yên từ trong cơn ác mộng tỉnh lại.
"Bạch công tử, hai kẻ này trộm cướp khắp nơi, cưỡng hiếp dân lành, hành động quá trớn như vậy. Chi bằng cứ bắt người trói lại, đưa cho Chu chưởng môn xử phạt, thế nào?"
Nghe đến Chu chưởng môn, Vân Ngạo Phong tức thì quay đầu lại, có chút kích động. Hắn nhìn phía dưới, giống như đang chờ đợi câu trả lời của Bạch Yên.
"Hai tên trộm vặt vãnh thôi, không cần kinh động nhiều người, tự ta có thể xử lý được." Bạch Yên cười ôn hòa nhìn đám người phía trên, nhưng ánh mắt lại không dám lia đến chỗ đứng của Mộc Du Tử.
Lần này hắn đến đây, mục tiêu rất đơn giản, chỉ là bắt hai con chó điên mà thôi. Bây giờ bắt được rồi, phải mang về cho Vương xử phạt, cũng không dám chậm trễ.
Sau khi nghe được câu trả lời này của Bạch Yên, Vân Ngạo Phong rốt cuộc cũng bình ổn tinh thần. Hắn cũng không rõ vì sao mình lại căng thẳng, kích động như vậy.
Lúc này, bên tai bỗng vang lên một giọng nói âm dương quái khí, lạnh toát mà lại giống như ấm áp, lúc thăng lúc trầm, rất khó phân biệt.
"Bạch công tử làm như vậy là thất kính với Chu chưởng môn rồi."
Mọi người vừa nghe vậy, tất cả đều lẳng lặng im lìm, ánh mắt không tự chủ được mà tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kì lạ kia.
Ngặt nỗi, ngó đông ngó tây cũng chẳng thấy ai.
Lúc này, Mộc Du Tử khẽ nhíu mày. Tầm nhìn dừng lại trên một khoảng không, nhưng hắn vẫn im lặng, không nói tiếng nào.
Không có gì, Mộc Du Tử cũng không nhìn thấy gì hết. Chỉ là, giọng nói kia là phát ra từ khoảng không nọ.
Nhốn nháo một hồi, rốt cuộc vẫn không nhìn thấy chủ nhân của giọng nói kia.
Bạch Yên ở dưới đường cái xách hai tên nam tử từ dưới đất lên, thấy tình thế xoay chiều, liền lập tức bỏ chạy!
Trong lòng thầm nghĩ: "Đắc tội với Chu chưởng môn gì đấy thì sao chứ? Đắc tội với Vương nhà ta mới đáng sợ kia kìa!"
**...Mệt...**
Bên trong thập phần thoáng mát, nói sao đây. Mỗi gian phòng tuy nói là rộng, nhưng vô cùng trống trải, vừa quét mắt liền có thể nhìn thấy từng món đồ đạc được bày trong phòng.
Nói tóm lại, cách bày trí vô cùng đơn giản, gọn gàng. Bởi vì, ngoài hai chiếc giường, một bộ bàn ghế ra, thì chẳng còn gì nữa cả. Muốn không gọn gàng cũng không được.
Trời đã chợp chờn tối rồi, thế nhưng ngoài kia vẫn có người đánh đấm này nọ. Quả thực, Vân Ngạo Phong cũng kìm lòng không đặng mà chạy tới góp vui.
Chỉ là, không ngờ lại gặp gỡ người quen.
Vị Bạch công tử được người ta hô hào cổ vũ kia, ấy thế mà lại là Bạch Yên.
Chen chúc trong dòng người đông nghịt, đưa mắt nhìn nam tử bạch y phiêu dật phía dưới. Chỉ thấy... ờ, Bạch Yên không dùng dung mạo thật, nhưng khuôn mặt so với lúc trước cũng giống đến bảy tám phần, không khó để có thể nhận ra.
Đường nét trên gương mặt kia vừa thanh tú vừa phong lưu. Nhưng mà... mày rậm mắt to, nhìn tổng thể lại giống như có thêm vài phần tinh nghịch, đáng yêu.
Trên đầu, tóc được búi gọn vào một chỗ bằng phát quan. Nhìn từ sau lưng thì đúng là không khác gì một công tử ôn nhuận phong lưu.
Xung quanh vẫn là không ngừng truyền đến từng tiếng hô vang, sôi nổi cực kỳ.
Dưới chân Bạch Yên còn có hai tên nam tử râu ria xồm xoàm, một tên quỳ, một tên nằm úp sấp. Quả thực là... tàn tạ đến không nỡ nhìn, ước chừng người gãy tay, kẻ gãy chân cũng nên.
Bạch Yên giống như đang buông lời giáo huấn hai tên nam tử kia. Nhưng xin lỗi, thính lực của hắn không tốt, nghe không lọt tai.
Bấy giờ, Vân Ngạo Phong mới chú ý tới một điều khác biệt.
Thứ nhất, bọn họ đang ở trên hành lang lầu hai. Cái này không thể coi là kỳ cục. Chỉ là... khung cảnh ở đây khác xa vừa rồi rất nhiều.
Lẽ ra phía đối diện phải có một tửu lâu khang trang, lộng lẫy. Nhưng bây giờ, ngó đông ngó tây cũng chẳng thấy tửu lâu hoa lệ nào. Điều này khiến cho Vân Ngạo Phong không khỏi cảm thấy kì quái.
Đúng lúc này, Bạch Yên giương mắt nhìn lên. Nụ cười trên miệng ngay lập tức cứng đờ, giật giật, có một loại ý niệm hiện ra trong đầu: Chạy. Chạy càng xa càng tốt!
Bạch Yên cho dù là thay đổi dung mạo, nhưng mà làm sao thoát khỏi mắt ai kia chứ. Hắn cũng chỉ có thể thầm lặng than thở, số mệnh do trời sắp đặt, đành chịu thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Yên cuối cùng vẫn là nhịn xuống ý niệm chạy trốn.
Bởi vì sao?
Cho dù hắn có chạy đi bao xa, chạy tới chân trời góc bể, thì vị sư thúc tổ này chỉ cần phất tay một cái là tóm gọn được người. Suy cho cùng, chạy với không chạy, kết quả đoán chừng cũng không có sai biệt lắm, chạy chi cho mệt!
Với một suy nghĩ trực thẳng như vậy, Bạch Yên liền từ lúc nào đã bày ra một vẻ mặt quyết đoán. Những người xung quanh nhìn vào, còn tưởng rằng hắn dũng khí lớn. Nhưng thực chất thì, chính là đại kinh thất sắc a.
Lúc này, lại có người hô hào hưng phấn, kéo Bạch Yên từ trong cơn ác mộng tỉnh lại.
"Bạch công tử, hai kẻ này trộm cướp khắp nơi, cưỡng hiếp dân lành, hành động quá trớn như vậy. Chi bằng cứ bắt người trói lại, đưa cho Chu chưởng môn xử phạt, thế nào?"
Nghe đến Chu chưởng môn, Vân Ngạo Phong tức thì quay đầu lại, có chút kích động. Hắn nhìn phía dưới, giống như đang chờ đợi câu trả lời của Bạch Yên.
"Hai tên trộm vặt vãnh thôi, không cần kinh động nhiều người, tự ta có thể xử lý được." Bạch Yên cười ôn hòa nhìn đám người phía trên, nhưng ánh mắt lại không dám lia đến chỗ đứng của Mộc Du Tử.
Lần này hắn đến đây, mục tiêu rất đơn giản, chỉ là bắt hai con chó điên mà thôi. Bây giờ bắt được rồi, phải mang về cho Vương xử phạt, cũng không dám chậm trễ.
Sau khi nghe được câu trả lời này của Bạch Yên, Vân Ngạo Phong rốt cuộc cũng bình ổn tinh thần. Hắn cũng không rõ vì sao mình lại căng thẳng, kích động như vậy.
Lúc này, bên tai bỗng vang lên một giọng nói âm dương quái khí, lạnh toát mà lại giống như ấm áp, lúc thăng lúc trầm, rất khó phân biệt.
"Bạch công tử làm như vậy là thất kính với Chu chưởng môn rồi."
Mọi người vừa nghe vậy, tất cả đều lẳng lặng im lìm, ánh mắt không tự chủ được mà tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kì lạ kia.
Ngặt nỗi, ngó đông ngó tây cũng chẳng thấy ai.
Lúc này, Mộc Du Tử khẽ nhíu mày. Tầm nhìn dừng lại trên một khoảng không, nhưng hắn vẫn im lặng, không nói tiếng nào.
Không có gì, Mộc Du Tử cũng không nhìn thấy gì hết. Chỉ là, giọng nói kia là phát ra từ khoảng không nọ.
Nhốn nháo một hồi, rốt cuộc vẫn không nhìn thấy chủ nhân của giọng nói kia.
Bạch Yên ở dưới đường cái xách hai tên nam tử từ dưới đất lên, thấy tình thế xoay chiều, liền lập tức bỏ chạy!
Trong lòng thầm nghĩ: "Đắc tội với Chu chưởng môn gì đấy thì sao chứ? Đắc tội với Vương nhà ta mới đáng sợ kia kìa!"
**...Mệt...**