Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62: Ngoại truyện 3
Hiểu là người có tấm lòng nhân hậu và bao dung, những việc anh làm trước đây với anh Đông, với mẹ già và con nhỏ của anh ấy đã làm cho họ rất nể phục và yêu mến anh. Được giao làm quản lý ở mỏ quặng, do làm lâu năm nên anh Đông có kinh nghiệm hơn những người khác, hơn nữa lại có ơn với Hiểu nên đặc biệt thật thà và chăm chỉ, làm việc đến nơi đến chốn. Hiểu trở về sau một thời gian đi xa nhưng công việc ở mỏ quặng vẫn hoạt động rất tốt, sản lượng thu được không thể chê trách điều gì, điều này đúng ra mà nói là nhờ có sự gánh vác nhiệt tình của anh Đông.
Kiểm tra tình hình một lượt rồi Hiểu lái xe đến bệnh viện nơi bố đang dưỡng bệnh. Bố anh bị đột quỵ năm đó khiến cho nửa người không thể hoạt động bình thường được (liệt nửa người) nên đặc biệt phải nằm viện để hằng ngày bác sỹ vật lý trị liệu giúp các mạch máu lưu thông. Và cũng là do anh bận công việc, không thể thường xuyên ở bên bố nên chọn chế độ chăm sóc đặc biệt cho ông thì vẫn hơn.
Khu điều trị dành cho bệnh nhân cao tuổi VIP khá là yên tĩnh và sạch sẽ, không một tiếng ồn, đúng là mất tiền có khác, mỗi lần bước vào luôn cho người ta có cảm giác dễ chịu. Hiểu mang vào phòng bệnh một giỏ trái cây tươi, thấy bố đang ngồi xe lăn và nhìn ngắm cảnh vật, anh vui vẻ chào hỏi. (Giao tiếp bằng Tiếng Trung).
Bố đang làm gì vậy?
Bố không làm gì cả...
Bố có thể làm gì được chứ?
Nghe tiếng Hiểu ông biết ngay là con trai mình đến, không quay người lại nhưng ông vẫn ôn tồn trả lời. Từ ngày bệnh nặng, tính tình ông đã dễ chịu hơn trước đây rất nhiều, cảm giác như là một người khác vậy.
Lâu rồi con không đến thăm bố... có chút việc con cần giải quyết... cho nên...
Bố hiểu rồi. Mỏ quặng cần có con ở bên, ở đây mọi thứ đều ổn, con không cần lo cho bố!
Hiểu ngập ngừng chưa dám nói ra sự thật thời gian qua anh vắng nhà là gì....
Bố ơi!
Hiểu mạnh dạn đi vào câu chuyện.
Gì thế?
Bố Hiểu xoay cái ghế đẩu lại ngồi đối diện với con trai, trên tay ông là một ly trà xanh thơm ngát.
Hiểu mở ví ra và đưa cho bố xem tấm hình người con gái mặc váy cô dâu, thoáng nhìn ông lại sửng sốt:
Người này?
Ý ông là tại sao người này lại giống mẹ của Hiểu đến vậy?
Bố còn nhớ cô ấy không ạ?
Cô ta... cô ta là ai?
Ông đang tưởng tượng đến việc cô gái ấy có thể là người nhà (họ hàng xa gì đó với mẹ anh).
Là cô gái mà ba năm trước đây đã từng sống trong nhà mình...
Bố còn nhớ cuộc cãi lộn năm vài với cô gái nhà đối tác bạn của bố không?
À...
Bố Hiểu như nhớ ra chuyện năm xưa.
Cô ấy vì ghen với cô gái trong ảnh này... bởi vậy đã làm ầm ĩ mọi chuyện lên...
Từ đó con cũng mất tích luôn chứ gì?
Bố anh hỏi lại vì ông cũng đoán ra được cô gái ấy và Hiểu có chút gì đó liên quan đến nhau.
Bố không giận con chứ ạ?
Hiểu có chút hối hận vì hành động ngày đó của bản thân, nếu anh không quyết định vội vàng thì sản nghiệp của bố đã không lụi tàn, hơn nữa bố bây giờ lại bệnh nặng... càng nghĩ càng thấy bản thân thật có lỗi.
Con nghĩ là có thể không giận được sao?...
Bố Hiểu ngập ngừng rồi chậm rãi nói tiếp, nhìn dáng vẻ ân cần ấy Hiểu cũng bớt được chút căng thẳng vì sự bồng bột của tuổi trẻ, hơn nữa, gợi lại chuyện cũ sợ bố tức giận sẽ không tốt cho bệnh tình. Căn bệnh bố mắc phải chính là sự tổn thương ở não bộ, nếu như tâm trạng quá kích động, mạch máu não sẽ căng và đứt... e là rất khó để cứu chữa. Bởi vậy, khi nhắc tới chuyện này Hiểu rất lo lắng, chỉ sợ....
Mọi thứ gần như là sụp đổ, cái gì cũng dần dần rời bỏ chúng ta mà đi, tiền bạc, tình cảm rồi người thân...
Nhưng tất cả đã qua rồi, ông trời vẫn còn thương xót cho bố giữ lại cái mạng này đã là quý giá lắm.
Trải qua biến cố mới thực sự biết được ai là người thật lòng với ta, hiểu ta và bên ta.
Con trai à, nhờ đó mà con đã thực sự trưởng thành rồi, dù không có bố nhưng con vẫn làm rất tốt!
Bố tự hào về con...
Nghe những lời chân thành ấy từ bố, Hiểu xúc động không nói lên lời. Phải chi bao năm qua anh đã hiểu sai về bố? Anh đã nghĩ không tốt cho bố?...
Con xin lỗi bố!
Hiểu nói trong nghẹn ngào.
Con trai... Bố tin con...
Vậy người con gái này là sao?
Bố Hiểu không muốn khó xử nên nhanh chóng chuyển hướng vào cô gái trong bức hình.
Con muốn lấy cô ấy!
Bố đồng ý nhé.
Bố Hiểu không mấy ngạc nhiên, anh không biết vì sao khi mình nói ra lời đề nghị ấy mà bố vẫn bình thản như vậy. Hiểu sợ bố nghe không rõ nên nhắc lại:
Bố... con muốn lấy cô ấy làm vợ!!
Con bé là người Việt Nam sao?
Bố Hiểu hỏi lại.
Ông cảm thấy Hiểu khá giống bản thân mình thời trai trẻ, nhưng có lẽ anh còn quyết đoán hơn bố mình.
Dạ.!
Hai đứa chụp ảnh cưới với nhau rồi còn xin phép bố làm gì?
Sao bố biết?
Con bé nó mặc váy cưới đấy thôi!
Bố Hiểu đáp thản nhiên.
Đúng thế, Mùa trong bức hình đang mặc bộ váy cưới màu trắng gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng nét đẹp vẫn rất hút mắt người nhìn.
Con đã quyết định rồi thì cứ thế mà làm, bố không có ý kiến gì cả!
Con xin lỗi, không được sự cho phép của bố mà đã tự ý làm như vậy...
Nhưng con thật lòng với cô ấy bố ạ..
Hiểu phân trần.
Thôi được rồi... con giống y chang bố năm xưa, gặp được mẹ con là quyết lấy bằng được.
Đáng tiếc... mẹ con mất sớm quá...
Nói đoạn ông lại bùi ngùi xúc động.
Có lẽ duyên của bà ấy và bố chỉ đứt đoạn có thế...
Con không hối hận chứ?
Con bé liệu có chấp nhận theo con về đây không?
Con không hối hận.
Chúng con đã có với nhau một đứa nhỏ rồi bố ạ!
Thật không?
Nghe Hiểu nói mà bố anh ngạc nhiên hết sức.
Đây... cu cậu tên Tiểu Bảo bố ạ!
Bố xem này.
Hiểu mở điện thoại lên, anh đưa tấm hình chụp Tiểu Bảo đang ngồi trong lòng cho bố xem. Bố anh trầm ngâm quan sát rồi nói:
Như hai giọt nước!
Bởi Tiểu Bảo giống bố từ hàng lông mày đến khóe mi, sống mũi cao và đặc biệt là bờ môi chúm chím. Nhìn cậu bé rất đáng yêu, ông thấy vui vô cùng nhưng không thể hiện thái quá. Hiểu nghe bố nhận xét thế thì mừng quá, không ngờ bố anh lại dễ tính như vậy, anh còn sợ hai bố con vì chuyện này mà trở nên căng thẳng như trước...
Mẹ con nó bây giờ đang ở đâu?
Chuyện đã là quá khứ của ba năm trước đây, cộng thêm xảy ra bao nhiêu chuyện nên ông cũng không nhớ đến cô gái năm nào nữa. Ông cứ nghĩ rằng Hiểu đang giấu Mùa ở một nơi nào đó để bảo vệ cho cô nên hỏi vậy.
Ở Việt Nam bố ạ.
Nó về bao giờ?
Ba năm trước!
Thì ra thời gian con đi vắng không liên lạc được là đưa nó về nhà đấy à?
Bố Hiểu ngạc nhiên và thốt lên câu đó. Không ngờ con trai của ông lại có bản lĩnh vì một người con gái mà bất chấp như vậy.
Vânggg..
Bố đánh giá anh quá thấp rồi!!
Vậy khi nào đón mẹ con nó sang đây cho bố gặp... nhìn thằng nhóc ghét quá đi.
Chỉ cần bố vui vẻ thì sớm ngày nữa con sẽ đón hai mẹ con cô ấy qua đây gặp bố ạ!
Ừm.. đi đi.
Hiểu vui mừng thể hiện rõ trên khuôn mặt, anh thấy lòng nhẹ bẫng đi, cảm giác như vừa làm được điều gì lớn lao lắm, vừa đi vừa huýt sáo rõ yêu đời. Lái xe đi giải quyết mấy chuyện làm ăn, Hiểu lại lên kế hoạch lên đường đi đón mẹ con Tiểu Bảo qua gặp ông nội. Hiểu đi khỏi, bố anh vì vui vẻ quá nên hát nghêu ngao mấy câu vè, gương mặt ông tươi như ánh nắng ban mai, ông đã có cháu nội rồi.. thật sự đã có rồi... thằng bé giống bố nó quá!!
Sở dĩ ông không ngăn cản chuyện Hiểu yêu ai và lấy ai nữa cũng là bởi anh giờ đây đã thực sự trưởng thành, trong kinh doanh thể hiện mình là người khôn khéo, biết lo toan bộn bề. Và ông cũng thấy được bản thân mình ở trong con người của Hiểu, sự quyết đoán của anh chính là tuổi trẻ của ông năm nào. Con ông đã có tiền, ông không quan trọng cô gái đó giàu có hay không, chỉ cần các con hạnh phúc thì cuối đời ông đã mãn nguyện rồi!
Hiểu mới về nước chưa được bao lâu đã có mặt ở nhà Mùa. Cô ngạc nhiên nhưng vẫn là vui hơn cả, chỉ cần có anh thì cuộc sống có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Tiểu Bảo thấy bố về thì thích quá, vẫn như lần trước, cu cậu bám bố không rời. Hiểu chiều con, cứ ôm con và chơi đùa với con cho đến khi con ngủ say mới chịu buông tay. Tình cảm cha con xa cách bao lâu thực sự nhung nhớ không sao kể xiết. Khi con đã say giấc nồng, Hiểu mới quay sang thủ thỉ với mẹ nó, đúng là "phải nhường bố cho cu cậu trước thôi",
Mùa nằm bên cạnh thầm nghĩ trong vui vẻ.
Hiểu vùi đầu vào ngực Mùa, anh háo hức như đứa trẻ khát sữa mẹ, hơi thở gấp gáp. Mùa mặc anh muốn làm gì thì làm, thỉnh thoảng cô cũng phối hợp đưa hai tay và ôm ấp bờ vai trần của anh, toàn thân thả lỏng và chìm đắm trong hương vị tình ái ngây ngất...
Anh nói bận việc mà sao quay lại sớm thế?
Đang hì hục mà Mùa lại thốt ra câu đấy khiến Hiểu ngưng lại, anh khẽ mơn trớn hai núm nhọn nhỏ xinh rồi đáp:
Anh nhớ hai mẹ con quá nên phải quay lại ngay...
Nhớ quá không chịu được...
Nói rồi anh lại làm mạnh hơn.
Ứm...
Còn công việc ai lo cho được mãi chứ?
Anh Đông quán xuyến rất tốt. Sắp tới anh sẽ tăng lương cho anh ấy!
Hiểu nhấp nhô trong bóng tối nhưng vẫn không quên cảm thán sự nhiệt tình của anh Đông trong công việc. Đúng là không có anh Đông thì Hiểu không thể yên tâm mà giao việc cho người khác được.
Đang nhớ nhau muốn chết mà cứ nói chuyện đâu đâu...
Hư này... hư này..
Hiểu quay ra mắng yêu, mỗi câu anh nói lại dùng sức và ấn sâu vào người cô, Mùa đê mê đến mức không nói thêm được gì, cả cơ thể cũng ưỡn ẹo và hòa quyện theo sự vận động của anh.
Xem ra, mình phải đẻ thêm đứa nữa rồi!
Hiểu nằm ngửa, hai mắt nhắm nghiền vì sự phóng thích đầy thoả mãn, anh nói vu vơ câu đó khiến Mùa suy nghĩ.
Tại sao lại đẻ đứa nữa?
Đẻ ra thì anh đi mà trông..
Em cứ đẻ đi, 10 đứa anh cũng trông được.
Điêuuu...
Chỉ sợ em mệt thôi!
Thôi, em chưa muốn đẻ đâu, một đưâ thôi đi làm về em đã không còn thời gian cho bản thân nữa đây này.
Anh biết, nhưng sắp tới sẽ không để em chịu thiệt thòi nữa, anh sẽ kiếm người đỡ đần mọi việc cho em.
Anh nói thật hay đùa thế? Em chưa muốn đẻ đâu..
Thật.
Anh nói chuyện chúng mình cho bố biết rồi, lần này em cùng Tiểu Bảo theo anh về gặp bố nhé!
Hiểu thành thật nói mục đích quay trở lại của mình.
Nhưng... em sợ lắm.
Mùa nghĩ lại lúc trước, cô đã hạ quyết tâm không quay về bên ấy một lần nào nữa, còn mẹ già... cô không muốn bỏ mẹ ở đây một mình.
Không sợ. Bố đồng ý rồi, hơn nữa Tiểu Bảo là cháu nội của ông ấy, giờ ông già bệnh tật, hãy cho con được gặp ông, cho Tiểu Bảo biết ông, như vậy sẽ phần nào an ủi được tuổi thơ thiệt thòi của con... Cũng như cho bố có niềm vui tuổi già.
Mình đẻ thêm nữa cũng được, mấy lần rồi anh cứ cho thẳng vào trong, em không có thai mới lạ đấy!
Anh....
Có thêm con nhà càng vui chứ gì?
Bố có mình anh là con trai, anh nghĩ em sẽ phải đẻ hết trứng mất..
Anh đang nói cái gì vậy... ghét quá đi!
Em sợ để mẹ ở nhà buồn đúng không?
Đúng vậy.
Đừng lo, tạm thời cứ qua gặp bố và cho con gặp ông nội đã, mọi việc đã có anh lo, bây giờ di chuyển nhanh chóng nên ở đâu cũng được.
Em đồng ý cho con đi nhé!
Anh rào trước đón sau như vậy em có thể từ chối được sao?
Hiểu mỉm cười thích thú khi biết Mùa đồng ý.
Vậy khi nào thì lên đường anh?
Ngày kia nhé. Ngồi máy bay nhanh thôi!
Em sợ con không chịu được...
Có anh đây rồi, anh sẽ chăm sóc cho con, em yên tâm đi!
Mùa thấy mình đúng là dại trai quá đáng, trước đây kiên quyết là thế mà giờ Hiểu mới nói mấy câu đã mủi lòng theo anh về gặp bố. Yêu anh là một chuyện, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Bảo là con anh ấy, cũng nên cho thằng bé gặp ông nội. Cô muốn cho con có một gia đình hoàn chỉnh, còn mọi chuyện sau này ra sao bản thân có tính trước cũng không được. Đành thuận theo tự nhiên thôi!
Kiểm tra tình hình một lượt rồi Hiểu lái xe đến bệnh viện nơi bố đang dưỡng bệnh. Bố anh bị đột quỵ năm đó khiến cho nửa người không thể hoạt động bình thường được (liệt nửa người) nên đặc biệt phải nằm viện để hằng ngày bác sỹ vật lý trị liệu giúp các mạch máu lưu thông. Và cũng là do anh bận công việc, không thể thường xuyên ở bên bố nên chọn chế độ chăm sóc đặc biệt cho ông thì vẫn hơn.
Khu điều trị dành cho bệnh nhân cao tuổi VIP khá là yên tĩnh và sạch sẽ, không một tiếng ồn, đúng là mất tiền có khác, mỗi lần bước vào luôn cho người ta có cảm giác dễ chịu. Hiểu mang vào phòng bệnh một giỏ trái cây tươi, thấy bố đang ngồi xe lăn và nhìn ngắm cảnh vật, anh vui vẻ chào hỏi. (Giao tiếp bằng Tiếng Trung).
Bố đang làm gì vậy?
Bố không làm gì cả...
Bố có thể làm gì được chứ?
Nghe tiếng Hiểu ông biết ngay là con trai mình đến, không quay người lại nhưng ông vẫn ôn tồn trả lời. Từ ngày bệnh nặng, tính tình ông đã dễ chịu hơn trước đây rất nhiều, cảm giác như là một người khác vậy.
Lâu rồi con không đến thăm bố... có chút việc con cần giải quyết... cho nên...
Bố hiểu rồi. Mỏ quặng cần có con ở bên, ở đây mọi thứ đều ổn, con không cần lo cho bố!
Hiểu ngập ngừng chưa dám nói ra sự thật thời gian qua anh vắng nhà là gì....
Bố ơi!
Hiểu mạnh dạn đi vào câu chuyện.
Gì thế?
Bố Hiểu xoay cái ghế đẩu lại ngồi đối diện với con trai, trên tay ông là một ly trà xanh thơm ngát.
Hiểu mở ví ra và đưa cho bố xem tấm hình người con gái mặc váy cô dâu, thoáng nhìn ông lại sửng sốt:
Người này?
Ý ông là tại sao người này lại giống mẹ của Hiểu đến vậy?
Bố còn nhớ cô ấy không ạ?
Cô ta... cô ta là ai?
Ông đang tưởng tượng đến việc cô gái ấy có thể là người nhà (họ hàng xa gì đó với mẹ anh).
Là cô gái mà ba năm trước đây đã từng sống trong nhà mình...
Bố còn nhớ cuộc cãi lộn năm vài với cô gái nhà đối tác bạn của bố không?
À...
Bố Hiểu như nhớ ra chuyện năm xưa.
Cô ấy vì ghen với cô gái trong ảnh này... bởi vậy đã làm ầm ĩ mọi chuyện lên...
Từ đó con cũng mất tích luôn chứ gì?
Bố anh hỏi lại vì ông cũng đoán ra được cô gái ấy và Hiểu có chút gì đó liên quan đến nhau.
Bố không giận con chứ ạ?
Hiểu có chút hối hận vì hành động ngày đó của bản thân, nếu anh không quyết định vội vàng thì sản nghiệp của bố đã không lụi tàn, hơn nữa bố bây giờ lại bệnh nặng... càng nghĩ càng thấy bản thân thật có lỗi.
Con nghĩ là có thể không giận được sao?...
Bố Hiểu ngập ngừng rồi chậm rãi nói tiếp, nhìn dáng vẻ ân cần ấy Hiểu cũng bớt được chút căng thẳng vì sự bồng bột của tuổi trẻ, hơn nữa, gợi lại chuyện cũ sợ bố tức giận sẽ không tốt cho bệnh tình. Căn bệnh bố mắc phải chính là sự tổn thương ở não bộ, nếu như tâm trạng quá kích động, mạch máu não sẽ căng và đứt... e là rất khó để cứu chữa. Bởi vậy, khi nhắc tới chuyện này Hiểu rất lo lắng, chỉ sợ....
Mọi thứ gần như là sụp đổ, cái gì cũng dần dần rời bỏ chúng ta mà đi, tiền bạc, tình cảm rồi người thân...
Nhưng tất cả đã qua rồi, ông trời vẫn còn thương xót cho bố giữ lại cái mạng này đã là quý giá lắm.
Trải qua biến cố mới thực sự biết được ai là người thật lòng với ta, hiểu ta và bên ta.
Con trai à, nhờ đó mà con đã thực sự trưởng thành rồi, dù không có bố nhưng con vẫn làm rất tốt!
Bố tự hào về con...
Nghe những lời chân thành ấy từ bố, Hiểu xúc động không nói lên lời. Phải chi bao năm qua anh đã hiểu sai về bố? Anh đã nghĩ không tốt cho bố?...
Con xin lỗi bố!
Hiểu nói trong nghẹn ngào.
Con trai... Bố tin con...
Vậy người con gái này là sao?
Bố Hiểu không muốn khó xử nên nhanh chóng chuyển hướng vào cô gái trong bức hình.
Con muốn lấy cô ấy!
Bố đồng ý nhé.
Bố Hiểu không mấy ngạc nhiên, anh không biết vì sao khi mình nói ra lời đề nghị ấy mà bố vẫn bình thản như vậy. Hiểu sợ bố nghe không rõ nên nhắc lại:
Bố... con muốn lấy cô ấy làm vợ!!
Con bé là người Việt Nam sao?
Bố Hiểu hỏi lại.
Ông cảm thấy Hiểu khá giống bản thân mình thời trai trẻ, nhưng có lẽ anh còn quyết đoán hơn bố mình.
Dạ.!
Hai đứa chụp ảnh cưới với nhau rồi còn xin phép bố làm gì?
Sao bố biết?
Con bé nó mặc váy cưới đấy thôi!
Bố Hiểu đáp thản nhiên.
Đúng thế, Mùa trong bức hình đang mặc bộ váy cưới màu trắng gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng nét đẹp vẫn rất hút mắt người nhìn.
Con đã quyết định rồi thì cứ thế mà làm, bố không có ý kiến gì cả!
Con xin lỗi, không được sự cho phép của bố mà đã tự ý làm như vậy...
Nhưng con thật lòng với cô ấy bố ạ..
Hiểu phân trần.
Thôi được rồi... con giống y chang bố năm xưa, gặp được mẹ con là quyết lấy bằng được.
Đáng tiếc... mẹ con mất sớm quá...
Nói đoạn ông lại bùi ngùi xúc động.
Có lẽ duyên của bà ấy và bố chỉ đứt đoạn có thế...
Con không hối hận chứ?
Con bé liệu có chấp nhận theo con về đây không?
Con không hối hận.
Chúng con đã có với nhau một đứa nhỏ rồi bố ạ!
Thật không?
Nghe Hiểu nói mà bố anh ngạc nhiên hết sức.
Đây... cu cậu tên Tiểu Bảo bố ạ!
Bố xem này.
Hiểu mở điện thoại lên, anh đưa tấm hình chụp Tiểu Bảo đang ngồi trong lòng cho bố xem. Bố anh trầm ngâm quan sát rồi nói:
Như hai giọt nước!
Bởi Tiểu Bảo giống bố từ hàng lông mày đến khóe mi, sống mũi cao và đặc biệt là bờ môi chúm chím. Nhìn cậu bé rất đáng yêu, ông thấy vui vô cùng nhưng không thể hiện thái quá. Hiểu nghe bố nhận xét thế thì mừng quá, không ngờ bố anh lại dễ tính như vậy, anh còn sợ hai bố con vì chuyện này mà trở nên căng thẳng như trước...
Mẹ con nó bây giờ đang ở đâu?
Chuyện đã là quá khứ của ba năm trước đây, cộng thêm xảy ra bao nhiêu chuyện nên ông cũng không nhớ đến cô gái năm nào nữa. Ông cứ nghĩ rằng Hiểu đang giấu Mùa ở một nơi nào đó để bảo vệ cho cô nên hỏi vậy.
Ở Việt Nam bố ạ.
Nó về bao giờ?
Ba năm trước!
Thì ra thời gian con đi vắng không liên lạc được là đưa nó về nhà đấy à?
Bố Hiểu ngạc nhiên và thốt lên câu đó. Không ngờ con trai của ông lại có bản lĩnh vì một người con gái mà bất chấp như vậy.
Vânggg..
Bố đánh giá anh quá thấp rồi!!
Vậy khi nào đón mẹ con nó sang đây cho bố gặp... nhìn thằng nhóc ghét quá đi.
Chỉ cần bố vui vẻ thì sớm ngày nữa con sẽ đón hai mẹ con cô ấy qua đây gặp bố ạ!
Ừm.. đi đi.
Hiểu vui mừng thể hiện rõ trên khuôn mặt, anh thấy lòng nhẹ bẫng đi, cảm giác như vừa làm được điều gì lớn lao lắm, vừa đi vừa huýt sáo rõ yêu đời. Lái xe đi giải quyết mấy chuyện làm ăn, Hiểu lại lên kế hoạch lên đường đi đón mẹ con Tiểu Bảo qua gặp ông nội. Hiểu đi khỏi, bố anh vì vui vẻ quá nên hát nghêu ngao mấy câu vè, gương mặt ông tươi như ánh nắng ban mai, ông đã có cháu nội rồi.. thật sự đã có rồi... thằng bé giống bố nó quá!!
Sở dĩ ông không ngăn cản chuyện Hiểu yêu ai và lấy ai nữa cũng là bởi anh giờ đây đã thực sự trưởng thành, trong kinh doanh thể hiện mình là người khôn khéo, biết lo toan bộn bề. Và ông cũng thấy được bản thân mình ở trong con người của Hiểu, sự quyết đoán của anh chính là tuổi trẻ của ông năm nào. Con ông đã có tiền, ông không quan trọng cô gái đó giàu có hay không, chỉ cần các con hạnh phúc thì cuối đời ông đã mãn nguyện rồi!
Hiểu mới về nước chưa được bao lâu đã có mặt ở nhà Mùa. Cô ngạc nhiên nhưng vẫn là vui hơn cả, chỉ cần có anh thì cuộc sống có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Tiểu Bảo thấy bố về thì thích quá, vẫn như lần trước, cu cậu bám bố không rời. Hiểu chiều con, cứ ôm con và chơi đùa với con cho đến khi con ngủ say mới chịu buông tay. Tình cảm cha con xa cách bao lâu thực sự nhung nhớ không sao kể xiết. Khi con đã say giấc nồng, Hiểu mới quay sang thủ thỉ với mẹ nó, đúng là "phải nhường bố cho cu cậu trước thôi",
Mùa nằm bên cạnh thầm nghĩ trong vui vẻ.
Hiểu vùi đầu vào ngực Mùa, anh háo hức như đứa trẻ khát sữa mẹ, hơi thở gấp gáp. Mùa mặc anh muốn làm gì thì làm, thỉnh thoảng cô cũng phối hợp đưa hai tay và ôm ấp bờ vai trần của anh, toàn thân thả lỏng và chìm đắm trong hương vị tình ái ngây ngất...
Anh nói bận việc mà sao quay lại sớm thế?
Đang hì hục mà Mùa lại thốt ra câu đấy khiến Hiểu ngưng lại, anh khẽ mơn trớn hai núm nhọn nhỏ xinh rồi đáp:
Anh nhớ hai mẹ con quá nên phải quay lại ngay...
Nhớ quá không chịu được...
Nói rồi anh lại làm mạnh hơn.
Ứm...
Còn công việc ai lo cho được mãi chứ?
Anh Đông quán xuyến rất tốt. Sắp tới anh sẽ tăng lương cho anh ấy!
Hiểu nhấp nhô trong bóng tối nhưng vẫn không quên cảm thán sự nhiệt tình của anh Đông trong công việc. Đúng là không có anh Đông thì Hiểu không thể yên tâm mà giao việc cho người khác được.
Đang nhớ nhau muốn chết mà cứ nói chuyện đâu đâu...
Hư này... hư này..
Hiểu quay ra mắng yêu, mỗi câu anh nói lại dùng sức và ấn sâu vào người cô, Mùa đê mê đến mức không nói thêm được gì, cả cơ thể cũng ưỡn ẹo và hòa quyện theo sự vận động của anh.
Xem ra, mình phải đẻ thêm đứa nữa rồi!
Hiểu nằm ngửa, hai mắt nhắm nghiền vì sự phóng thích đầy thoả mãn, anh nói vu vơ câu đó khiến Mùa suy nghĩ.
Tại sao lại đẻ đứa nữa?
Đẻ ra thì anh đi mà trông..
Em cứ đẻ đi, 10 đứa anh cũng trông được.
Điêuuu...
Chỉ sợ em mệt thôi!
Thôi, em chưa muốn đẻ đâu, một đưâ thôi đi làm về em đã không còn thời gian cho bản thân nữa đây này.
Anh biết, nhưng sắp tới sẽ không để em chịu thiệt thòi nữa, anh sẽ kiếm người đỡ đần mọi việc cho em.
Anh nói thật hay đùa thế? Em chưa muốn đẻ đâu..
Thật.
Anh nói chuyện chúng mình cho bố biết rồi, lần này em cùng Tiểu Bảo theo anh về gặp bố nhé!
Hiểu thành thật nói mục đích quay trở lại của mình.
Nhưng... em sợ lắm.
Mùa nghĩ lại lúc trước, cô đã hạ quyết tâm không quay về bên ấy một lần nào nữa, còn mẹ già... cô không muốn bỏ mẹ ở đây một mình.
Không sợ. Bố đồng ý rồi, hơn nữa Tiểu Bảo là cháu nội của ông ấy, giờ ông già bệnh tật, hãy cho con được gặp ông, cho Tiểu Bảo biết ông, như vậy sẽ phần nào an ủi được tuổi thơ thiệt thòi của con... Cũng như cho bố có niềm vui tuổi già.
Mình đẻ thêm nữa cũng được, mấy lần rồi anh cứ cho thẳng vào trong, em không có thai mới lạ đấy!
Anh....
Có thêm con nhà càng vui chứ gì?
Bố có mình anh là con trai, anh nghĩ em sẽ phải đẻ hết trứng mất..
Anh đang nói cái gì vậy... ghét quá đi!
Em sợ để mẹ ở nhà buồn đúng không?
Đúng vậy.
Đừng lo, tạm thời cứ qua gặp bố và cho con gặp ông nội đã, mọi việc đã có anh lo, bây giờ di chuyển nhanh chóng nên ở đâu cũng được.
Em đồng ý cho con đi nhé!
Anh rào trước đón sau như vậy em có thể từ chối được sao?
Hiểu mỉm cười thích thú khi biết Mùa đồng ý.
Vậy khi nào thì lên đường anh?
Ngày kia nhé. Ngồi máy bay nhanh thôi!
Em sợ con không chịu được...
Có anh đây rồi, anh sẽ chăm sóc cho con, em yên tâm đi!
Mùa thấy mình đúng là dại trai quá đáng, trước đây kiên quyết là thế mà giờ Hiểu mới nói mấy câu đã mủi lòng theo anh về gặp bố. Yêu anh là một chuyện, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Bảo là con anh ấy, cũng nên cho thằng bé gặp ông nội. Cô muốn cho con có một gia đình hoàn chỉnh, còn mọi chuyện sau này ra sao bản thân có tính trước cũng không được. Đành thuận theo tự nhiên thôi!