Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Ngoại truyện 2: Vẹn nguyên
Tin tức sốc nhất mà Thịnh Hi nhận được sau khi đi tuần trăng mật trở về đó là Cố Tịnh Miên có thai. Thịnh Hi lúc đầu nghĩ bạn mình đang nói chơi. Nhưng sau khi nghe cô nàng kể đầu đuôi, cô thực sự bị sốc.
Thực sự cô không thể tin được. Rõ ràng là Thịnh Hi kết hôn trước vậy mà Tịnh Miên đã mang thai trước cô. Cái tốc độ ánh sáng này Thịnh Hi chưa theo kịp.
Nhưng cô không ngờ một người kinh nghiệm tình trường đầy mình như Cố Tịnh Miên lại bị một tên nhóc nhỏ hơn mình năm tuổi xỏ mũi.
Tịnh Miên kể lại, ở buổi tiệc cuối năm cô nàng có uống chút rượu nên đã không kiềm chế được cảm xúc, phát sinh quan hệ với Hạ Vĩ Kiện. Nhưng cô nàng đã dùng lý trí cuối cùng của mình bảo cậu ta mang bao cao su.
Hạ Vĩ Kiện sau đó lấy trong hộc tủ nhà mình ra mấy bao cao su, nói mẹ đã chuẩn bị cho mình. Lúc đó Cố Tịnh Miên chỉ nghĩ mẹ cậu ta thật chu đáo. Nhưng sau này khi phát hiện mình có thai, cô nàng mới biết mấy cái bao cao su đã bị mẹ Hạ Vĩ Kiện đâm thủng vì mong nhanh có cháu nội. Mà Tịnh Miên lại là người phụ nữ đầu tiên của cậu ta nên cuối cùng cô nàng trở thành nạn nhân.
Lúc đầu, Hạ Vĩ Kiện đòi chịu trách nhiệm muốn cưới cô nàng nhưng Tịnh Miên không chịu. Cô nàng nói bản thân có thể tự sinh con tự nuôi con, không cần đàn ông.
Nhưng sau khi mẹ của Hạ Vĩ Kiện biết tin cô có thai đã ngay lập tức dọn đến nhà Tịnh Miên, đòi phải chăm sóc cho cô nàng. Thực sự Tịnh Miên rất ngại nhưng không thể đuổi bà đi.
Mẹ của Hạ Vĩ Kiện vậy mà nhiệt tình chăm sóc cho cô nàng, quan tâm Tịnh Miên từng chút một giống như mẹ ruột của cô vậy. Cái cảm giác được mẹ chăm sóc mà từ trước đến nay Tịnh Miên chưa từng được hưởng thụ nay lại bất ngờ xuất hiện.
Sau này cô mới phát hiện gia đình của Hạ Vĩ Kiện là một gia đình quyền thế ở thành phố A. Nhưng Tịnh Miên chưa từng nghĩ một phu nhân như mẹ Hạ Vĩ Kiện lại nhiệt tình và tốt bụng với cô như vậy. Bà rất giản dị, thoải mái không giống như những phu nhân giàu có mà cô nàng biết. Ngay cả Hạ Vĩ Kiện cũng rất giống mẹ mình, chưa từng khoe khoang.
Cuối cùng sau lần cầu hôn thứ ba của Hạ Vĩ Kiện, Cố Tịnh Miên mới chịu cảm động mà đồng ý.
Vậy là đám cưới của Cố Tịnh Miên được chuẩn bị gấp gáp trong vòng 2 tháng.
Một buổi tối, Thịnh Hi nằm trong lòng Khương Viễn Tước ngủ. Hắn thấy cô cứ lăn qua lăn lại không ngủ được liền xoa xoa lưng cô, lên tiếng hỏi.
"Em làm sao vậy?"
Cô ngập ngừng mở miệng.
"Anh có cảm thấy Miên Miên kết hôn quá nhanh không? Em biết là cậu ấy mang thai nhưng nếu vì vậy mà quyết định vội vàng cưới một người mà mình còn chưa hẹn hò, em sợ cậu ấy sẽ chọn lựa sai."
Thì ra là cô đang lo lắng cho Tịnh Miên. Khương Viễn Tước ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói.
"Thịnh Hi, chuyện của người trong cuộc chỉ có người trong cuộc hiểu rõ nhất. Anh chỉ có thể nói một câu, tình yêu sẽ đến rất nhanh và ở lại với chúng ta rất lâu nếu chúng ta gặp đúng người và đúng thời điểm."
Lời của hắn không sai nhưng cô không biết nó có phù hợp với chuyện của Tịnh Miên hay không. Thịnh Hi cũng mong rằng Hạ Vĩ Kiện là Mr.Right của cô nàng. Tịnh Miên đã có một tuổi thơ bất hạnh, một gia đình đổ vỡ. Cô không muốn nhìn thấy Tịnh Miên chịu đựng cảnh đó lần nữa.
"Mọi chuyện sẽ cần câu trả lời từ thời gian."
Người đàn ông khẽ nói lại lần xuống môi cô, tham luyến hôn vợ mình.
Thịnh Hi để mặc người đàn ông cắn mút môi mình. Chủ động vòng tay qua cổ ôm hắn. Khương Viễn Tước rất nhanh nắm lấy thế chủ động giam cô dưới cơ thể to lớn.
"Bà xã..."
Hơi thở hắn thô ráp phả vào tai cô.
Thịnh Hi biết hắn muốn. Cô nở nụ cười e lệ, dịu dàng cởi đồ cho hắn. Hai người rất nhanh quấn lấy nhau trong đêm tối tĩnh lặng.
************
- Năm năm sau -
Người ta hay nói con trai thì thường theo mẹ nhưng con trai của Khương Thịnh Hi thì trái ngược. Khương Giai Hàn suốt ngày cứ bám theo cha nó. Việc này cô có thể hiểu vì sao.
Thịnh Hi là một người mẹ khá nghiêm khắc, cô muốn con mình ngay từ nhỏ phải được giáo dục theo nề nếp nên đôi khi cô bắt buộc phải tỏ ra cứng rắn với con trai mình. Ngược lại, chồng cô suốt ngày bày trò quậy phá với con trai. Đôi khi Thịnh Hi có cảm tưởng nhà cô có tận hai đứa trẻ con.
Khương Viễn Tước rất cưng chiều con trai, mua cho nó đủ loại đồ chơi, thiếu điều muốn bưng luôn cái cửa hàng đồ chơi về nhà. Thịnh Hi rất nhiều lần cản hắn, sợ hắn chiều con quá mức. Nhưng Viễn Tước chỉ cứng rắn được vài ngày thì không đành lòng, lại quay trở lại như cũ, cưng chiều con trai mình.
Có lần hắn tập vẽ cho con trai, cuối cùng hai cha con bôi trét sơn màu khắp phòng ngủ của Khương Giai Hàn. Từ giường ngủ màu trắng đến rèm cửa đều bị hai cha con làm cho dính đủ loại sơn màu. Thịnh Hi đi làm về nhìn thấy cảnh tượng đó mà không khỏi tức giận. Một người nề nếp sạch sẽ như cô đương nhiên không thích con trai mình chơi bẩn như vậy.
Rốt cuộc, cô không thèm mắng nữa. Suốt cả ngày hôm đó Thịnh Hi không nói chuyện với hai cha con. Buổi tối, Khương Giai Hàn mon men vào phòng làm việc của cô, cầm theo con gấu bông nho nhỏ.
"Mẹ, mẹ chơi với Hàn Hàn đi."
Giọng Giai Hàn rụt rè vang lên.
Khương Thịnh Hi ngước mặt nhìn con trai mình, lạnh nhạt hỏi.
"Sao con không ra chơi với cha đi, chẳng phải con thích cha hơn mẹ sao?"
Giai Hàn vội vàng lắc đầu chạy lại ôm cô, mếu máo lên tiếng.
"Không có mà, Hàn Hàn thích mẹ nhất. Mẹ đừng giận Hàn Hàn nữa có được không?"
Vẻ đáng thương của con trai rất nhanh làm cô mềm lòng nhưng Thịnh Hi vẫn nghiêm giọng nói.
"Vậy con nói cho mẹ biết, con sai chỗ nào?"
Gương mặt phúng phính nức nở mấy tiếng.
"Là Hàn Hàn làm bẩn phòng ngủ. Hàn Hàn không được làm như vậy. Hàn Hàn xin lỗi mẹ."
Thịnh Hi cảm thấy tội nghiệp, ôm con trai mình vào lòng, xoa đầu nói.
"Không phải mẹ không cho con vẽ, vẽ dính một chút ra tay ra chân thì không sao. Nhưng con không được bôi màu ra khắp phòng và đồ đạc như thế. Cuối tuần này con với cha phải lau chùi sạch sẽ căn phòng đó cho mẹ."
Giai Hàn có chút không muốn, phụng phịu nói.
"Không phải có chị giúp việc sao mẹ?"
"Con là nam tử hán đại trượng phu. Chuyện con làm con phải tự chịu trách nhiệm. Không thể bắt người khác giải quyết cho mình được. Khi nào làm xong thì mẹ mới chơi với con."
Thịnh Hi lại nghiêm khắc dạy dỗ.
Cuối cùng, Khương Giai Hàn đành thất thểu cầm gấu bông ra khỏi phòng báo tin cho cha mình đang hồi hộp đi qua đi lại ngoài hàng lang.
Đến giờ ngủ, Thịnh Hi mặt vẫn lạnh như băng từ phòng tắm đi ra, chui thẳng lên giường đắp mền đi ngủ không thèm nhìn cái tên đàn ông đang ngồi trên sofa đọc sách.
Vài phút sau Thịnh Hi cảm thấy giường bên cạnh mình bị lún xuống. Bàn tay thô ráp mò vào trong váy ngủ của cô. Thịnh Hi nhanh chóng né tránh bàn tay của hắn nhích xa ra ngoài mép giường, cuộn chặt người trong chăn như một con sâu.
"Thịnh Hi..."
Khương Viễn Tước bị cô lạnh lùng từ chối cảm thấy thật mất mát nhào đến ôm cô.
"Bà xã, em đừng giận nữa có được không? Cuối tuần này, anh và Hàn Hàn sẽ dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ của con mà. Anh biết lỗi rồi, là anh không nên bày trò quậy phá cho con. Sau này anh nhất định sẽ nghiêm túc dạy dỗ Hàn Hàn, không cưng chiều thằng bé quá mức nữa. "
Người đàn ông tốn hết nước bọt năn nỉ cô.
Thịnh Hi gỡ bỏ tay của hắn trên eo mình ra.
"Em cũng không tin là anh làm nổi."
Cũng không phải lần đầu tiên cô nghe hắn hứa.
Khương Viễn Tước không biết phải làm sao, càng trở nên nôn nóng.
"Thịnh Hi, phải làm sao em mới hết giận anh?"
Thịnh Hi tự nhiên xoay người lại nhìn hắn, cao giọng nói.
"Muốn em tha thứ cũng được. Vậy em muốn mang Hàn Hàn qua đây ngủ. Em không an tâm để con ngủ với vú nuôi."
Vì phòng ngủ của Giai Hàn đã bị phá bẩn hết nên thằng bé phải ngủ với vú nuôi nhưng Thịnh Hi không đành lòng.
"Chuyện này..."
Riêng chuyện này Khương Viễn Tước mới đành lòng.
Thịnh Hi không để hắn suy nghĩ, trực tiếp đi qua phòng vú nuôi bế con trai mình sang phòng hai vợ chồng. Giai Hàn nghe nói được ngủ với cha mẹ thì vô cùng phấn khích.
"Hàn Hàn, lại đây nằm với mẹ."
Thịnh Hi nằm lên giường giang tay ra nói với con trai.
Hàn Hàn thấy mẹ không giận mình nữa liền lật đật trèo lên giường chui vào giữa hai người, nằm trong lòng mẹ. Thịnh Hi vỗ vỗ mông con trai.
"Hàn Hàn ngoan, mau ngủ đi."
Hai mẹ con không hề nhìn đến người đàn ông bên cạnh mặt đang đen lại thành cục than. Giai Hàn lúc này mới nhìn qua cha mình, thấy vẻ mặt cha đang cau có.
Đột nhiên, thằng bé bốn tuổi ngây thơ hỏi một câu.
"Cha ơi, cha buồn ị sao?"
Khương Viễn Tước trong một khoảnh khắc liền đứng hình. Mặt của người đàn ông đã đen nay lại càng trở nên méo mó.
Đột nhiên mẹ của cậu phá ra cười. Giai Hàn ngây ngô không biết sao mẹ lại thấy buồn cười. Lúc cậu buồn ị cũng có vẻ mặt như vậy mà.
"Cha mau đi ị đi, nếu giữ trong người sẽ không tốt đâu."
Giai Hàn không biết gì vẫn lo lắng cho cha mình.
Thịnh Hi cười muốn lăn xuống giường lại nhìn qua người đàn ông mặt hầm hầm như nồi cháo kia phải ráng nhịn xuống.
Thằng con trai mà Khương Viễn Tước luôn cưng chiều nay lại hại cha mình ra nông nỗi này. Vừa không được ngủ với vợ vừa bị mất mặt.
Thế là chẳng cần đợi đến cuối tuần, ngay chiều hôm sau Viễn Tước đã lôi con trai mình vô phòng ngủ, tức tốc dọn dẹp sạch sẽ. Để buổi tối còn đem thằng con trai bé bỏng của mình về phòng của nó.
**************
Hôm nay là giáng sinh cũng là kỷ niệm ngày cưới của Thịnh Hi và Viễn Tước. Hai người đã quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Nói là bữa tiệc nhưng chỉ mời vài người bạn thân thiết đến dùng bữa tối chung.
Đầu bếp chính của bữa tối hôm nay chính là Cao Khải và Viễn Tước. Mấy năm nay hắn theo cha cô học nấu ăn tay nghề cũng rất khá. Chủ yếu Viễn Tước muốn có thể tự mình nấu cho Thịnh Hi ăn.
Để chuẩn bị cho giáng sinh, Thịnh Hi đã trang hoàng Lâu Đài Trắng từ trên xuống dưới bằng những vòng nguyệt quế, cây thông noel, những chiếc nón và những chiếc vớ màu đỏ được treo khắp nơi.
Khương Giai Hàn rất háo hức đến ngày lễ này vì cậu muốn được ông già noel tặng quà giáng sinh. Cậu còn được trang trí cây thông giáng sinh cùng với cha mẹ mình.
Đúng sáu giờ, ba chiếc xe sang trọng đậu lại trước Lâu Đài Trắng. Một chiếc là của gia đình Tịnh Miên và Hạ Vĩ Kiện, cô nàng năm nay đã có thai đứa thứ ba. Cái thai đầu, Tịnh Miên đã sinh đôi hai đứa con trai.
Chiếc xe thứ hai là của Bạch Kiến Dĩnh và vợ của mình. Như Khương Viễn Tước dự đoán, anh ta thực sự đã tìm ra mèo nhỏ cho bản thân mình. Một cô gái rất đặc biệt.
Chiếc xe thứ ba là của Andy và cô bạn gái sắp cưới.
Ba gia đình được mời tới ăn tối cùng gia đình cô.
"Bọn con chào cô."
Hạ Lãng Phi và Hạ Nhật Thành vừa nhìn thấy cô đã lễ phép chào hỏi.
"Chào hai đứa, nay bọn con lớn quá rồi."
Thịnh Hi nhanh chóng cúi xuống, cưng nựng nói.
Lãng Phi và Nhật Thành bằng tuổi con trai cô nên ba đứa chơi rất thân với nhau. Nói vài câu cô liền để hai đứa bé sinh đôi ra chỗ Giai Hàn chơi. Còn cô nói chuyện với Tịnh Miên.
Thịnh Hi nhìn thấy Tịnh Miên bụng bầu đã vượt mặt cười nói.
"Cậu lại vượt mặt mình nữa rồi."
Cô cũng đang muốn sinh đứa thứ hai, theo kế hoạch là năm sau. Cô vốn dĩ muốn để Giai Hàn trưởng thành một chút rồi mới có đứa thứ hai.
Nhưng không ngờ Tịnh Miên lại càm ràm.
"Cậu không biết đâu, mình đâu có muốn sinh thêm. Hai thằng nhóc kia đã đủ quậy phá mình mệt rồi. Cũng tại Vĩ Kiện lừa mình."
Tịnh Miên không biết sao số cô lại khổ như vậy.
Thịnh Hi nghe cô nàng càm ràm mà ngạc nhiên hỏi.
"Vĩ Kiện lừa cậu chuyện gì?"
Tịnh Miên liếc nhìn chồng mình đang ngồi chơi với ba đứa trẻ dưới cây thông giáng sinh, lại ghé vào tai cô, bực mình nói.
"Anh ấy lại chọc thủng bao cao su."
Cô nàng bị Hạ Vĩ Kiện lừa đến hai lần, đúng là uất ức không chịu nổi.
Thịnh Hi không nhịn được bật cười.
"Cậu còn dám cười mình?"
Cố Tịnh Miên cau mày mở miệng.
"Có con thì nhà thêm vui mà. Mình thấy Vĩ Kiện rất yêu cậu nên mới muốn sinh con tiếp cùng cậu, đừng có giận dỗi cậu ấy nữa."
Thịnh Hi cười cười khuyên nhủ.
Năm năm trôi qua, cô thật sự đã thấy rõ Hạ Vĩ Kiện rất yêu Tịnh Miên, cưng chiều cô nàng từng chút một. Tuy Vĩ Kiện nhỏ hơn Tịnh Miên nhiều tuổi nhưng lại tỏ ra rất chững chạc, cực kỳ chu đáo với vợ mình.
Mà không biết vì sao số của hai người bọn cô lại dính với phi công.
Bốn gia đình ăn tối cùng nhau xong, liền tụ tập trong phòng khách ấm cúng, ngồi trò chuyện với nhau bên lò sưởi. Khương Viễn Tước bật nhạc trên máy đĩa than lên. Chiếc đĩa màu đen lớn xoay tròn phát ra âm thanh du dương. Các cặp vợ chồng liền đứng giữa phòng khách khiêu vũ cùng nhau.
Khương Viễn Tước rất nhanh chóng kéo tay cô ra chính giữa phòng, ôm lấy eo Thịnh Hi. Người đàn ông bắt đầu dẫn dắt cô lướt đi trên sàn nhảy.
Khương Viễn Tước mê đắm ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô. Thịnh Hi hôm nay đặc biệt chọn một màu son đỏ, màu của lễ giáng sinh làm nổi bật làn da trắng của mình. Cô đã ba mươi hai tuổi rồi nhưng vẫn xinh đẹp như vậy.
Khương Viễn Tước chưa bao giờ ngừng muốn nhìn ngắm cô. Thỉnh thoảng hắn vẫn lén lút nhìn ngắm vợ mình như khi còn nhỏ.
Người đàn ông ôm cô vào lồng ngực rắn chắc của mình, khẽ thỏ thẻ bên tai người phụ nữ.
"Thịnh Hi, sinh cho anh thêm một đứa đi."
Thịnh Hi cũng không từ chối hắn, mỉm cười đáp.
"Được"
Khương Viễn Tước không kiềm được cúi đầu xuống hôn cô, hơi thở nóng bỏng tan ra thành mật ngọt. Đôi môi của hai người hòa quyện vào nhau, quấn quýt rất lâu. Cho đến những năm tháng sau này, cô và hắn vẫn giữ được tình cảm vẹn nguyên như thuở ban đầu.
- - Hoàn Toàn Văn --
Thực sự cô không thể tin được. Rõ ràng là Thịnh Hi kết hôn trước vậy mà Tịnh Miên đã mang thai trước cô. Cái tốc độ ánh sáng này Thịnh Hi chưa theo kịp.
Nhưng cô không ngờ một người kinh nghiệm tình trường đầy mình như Cố Tịnh Miên lại bị một tên nhóc nhỏ hơn mình năm tuổi xỏ mũi.
Tịnh Miên kể lại, ở buổi tiệc cuối năm cô nàng có uống chút rượu nên đã không kiềm chế được cảm xúc, phát sinh quan hệ với Hạ Vĩ Kiện. Nhưng cô nàng đã dùng lý trí cuối cùng của mình bảo cậu ta mang bao cao su.
Hạ Vĩ Kiện sau đó lấy trong hộc tủ nhà mình ra mấy bao cao su, nói mẹ đã chuẩn bị cho mình. Lúc đó Cố Tịnh Miên chỉ nghĩ mẹ cậu ta thật chu đáo. Nhưng sau này khi phát hiện mình có thai, cô nàng mới biết mấy cái bao cao su đã bị mẹ Hạ Vĩ Kiện đâm thủng vì mong nhanh có cháu nội. Mà Tịnh Miên lại là người phụ nữ đầu tiên của cậu ta nên cuối cùng cô nàng trở thành nạn nhân.
Lúc đầu, Hạ Vĩ Kiện đòi chịu trách nhiệm muốn cưới cô nàng nhưng Tịnh Miên không chịu. Cô nàng nói bản thân có thể tự sinh con tự nuôi con, không cần đàn ông.
Nhưng sau khi mẹ của Hạ Vĩ Kiện biết tin cô có thai đã ngay lập tức dọn đến nhà Tịnh Miên, đòi phải chăm sóc cho cô nàng. Thực sự Tịnh Miên rất ngại nhưng không thể đuổi bà đi.
Mẹ của Hạ Vĩ Kiện vậy mà nhiệt tình chăm sóc cho cô nàng, quan tâm Tịnh Miên từng chút một giống như mẹ ruột của cô vậy. Cái cảm giác được mẹ chăm sóc mà từ trước đến nay Tịnh Miên chưa từng được hưởng thụ nay lại bất ngờ xuất hiện.
Sau này cô mới phát hiện gia đình của Hạ Vĩ Kiện là một gia đình quyền thế ở thành phố A. Nhưng Tịnh Miên chưa từng nghĩ một phu nhân như mẹ Hạ Vĩ Kiện lại nhiệt tình và tốt bụng với cô như vậy. Bà rất giản dị, thoải mái không giống như những phu nhân giàu có mà cô nàng biết. Ngay cả Hạ Vĩ Kiện cũng rất giống mẹ mình, chưa từng khoe khoang.
Cuối cùng sau lần cầu hôn thứ ba của Hạ Vĩ Kiện, Cố Tịnh Miên mới chịu cảm động mà đồng ý.
Vậy là đám cưới của Cố Tịnh Miên được chuẩn bị gấp gáp trong vòng 2 tháng.
Một buổi tối, Thịnh Hi nằm trong lòng Khương Viễn Tước ngủ. Hắn thấy cô cứ lăn qua lăn lại không ngủ được liền xoa xoa lưng cô, lên tiếng hỏi.
"Em làm sao vậy?"
Cô ngập ngừng mở miệng.
"Anh có cảm thấy Miên Miên kết hôn quá nhanh không? Em biết là cậu ấy mang thai nhưng nếu vì vậy mà quyết định vội vàng cưới một người mà mình còn chưa hẹn hò, em sợ cậu ấy sẽ chọn lựa sai."
Thì ra là cô đang lo lắng cho Tịnh Miên. Khương Viễn Tước ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói.
"Thịnh Hi, chuyện của người trong cuộc chỉ có người trong cuộc hiểu rõ nhất. Anh chỉ có thể nói một câu, tình yêu sẽ đến rất nhanh và ở lại với chúng ta rất lâu nếu chúng ta gặp đúng người và đúng thời điểm."
Lời của hắn không sai nhưng cô không biết nó có phù hợp với chuyện của Tịnh Miên hay không. Thịnh Hi cũng mong rằng Hạ Vĩ Kiện là Mr.Right của cô nàng. Tịnh Miên đã có một tuổi thơ bất hạnh, một gia đình đổ vỡ. Cô không muốn nhìn thấy Tịnh Miên chịu đựng cảnh đó lần nữa.
"Mọi chuyện sẽ cần câu trả lời từ thời gian."
Người đàn ông khẽ nói lại lần xuống môi cô, tham luyến hôn vợ mình.
Thịnh Hi để mặc người đàn ông cắn mút môi mình. Chủ động vòng tay qua cổ ôm hắn. Khương Viễn Tước rất nhanh nắm lấy thế chủ động giam cô dưới cơ thể to lớn.
"Bà xã..."
Hơi thở hắn thô ráp phả vào tai cô.
Thịnh Hi biết hắn muốn. Cô nở nụ cười e lệ, dịu dàng cởi đồ cho hắn. Hai người rất nhanh quấn lấy nhau trong đêm tối tĩnh lặng.
************
- Năm năm sau -
Người ta hay nói con trai thì thường theo mẹ nhưng con trai của Khương Thịnh Hi thì trái ngược. Khương Giai Hàn suốt ngày cứ bám theo cha nó. Việc này cô có thể hiểu vì sao.
Thịnh Hi là một người mẹ khá nghiêm khắc, cô muốn con mình ngay từ nhỏ phải được giáo dục theo nề nếp nên đôi khi cô bắt buộc phải tỏ ra cứng rắn với con trai mình. Ngược lại, chồng cô suốt ngày bày trò quậy phá với con trai. Đôi khi Thịnh Hi có cảm tưởng nhà cô có tận hai đứa trẻ con.
Khương Viễn Tước rất cưng chiều con trai, mua cho nó đủ loại đồ chơi, thiếu điều muốn bưng luôn cái cửa hàng đồ chơi về nhà. Thịnh Hi rất nhiều lần cản hắn, sợ hắn chiều con quá mức. Nhưng Viễn Tước chỉ cứng rắn được vài ngày thì không đành lòng, lại quay trở lại như cũ, cưng chiều con trai mình.
Có lần hắn tập vẽ cho con trai, cuối cùng hai cha con bôi trét sơn màu khắp phòng ngủ của Khương Giai Hàn. Từ giường ngủ màu trắng đến rèm cửa đều bị hai cha con làm cho dính đủ loại sơn màu. Thịnh Hi đi làm về nhìn thấy cảnh tượng đó mà không khỏi tức giận. Một người nề nếp sạch sẽ như cô đương nhiên không thích con trai mình chơi bẩn như vậy.
Rốt cuộc, cô không thèm mắng nữa. Suốt cả ngày hôm đó Thịnh Hi không nói chuyện với hai cha con. Buổi tối, Khương Giai Hàn mon men vào phòng làm việc của cô, cầm theo con gấu bông nho nhỏ.
"Mẹ, mẹ chơi với Hàn Hàn đi."
Giọng Giai Hàn rụt rè vang lên.
Khương Thịnh Hi ngước mặt nhìn con trai mình, lạnh nhạt hỏi.
"Sao con không ra chơi với cha đi, chẳng phải con thích cha hơn mẹ sao?"
Giai Hàn vội vàng lắc đầu chạy lại ôm cô, mếu máo lên tiếng.
"Không có mà, Hàn Hàn thích mẹ nhất. Mẹ đừng giận Hàn Hàn nữa có được không?"
Vẻ đáng thương của con trai rất nhanh làm cô mềm lòng nhưng Thịnh Hi vẫn nghiêm giọng nói.
"Vậy con nói cho mẹ biết, con sai chỗ nào?"
Gương mặt phúng phính nức nở mấy tiếng.
"Là Hàn Hàn làm bẩn phòng ngủ. Hàn Hàn không được làm như vậy. Hàn Hàn xin lỗi mẹ."
Thịnh Hi cảm thấy tội nghiệp, ôm con trai mình vào lòng, xoa đầu nói.
"Không phải mẹ không cho con vẽ, vẽ dính một chút ra tay ra chân thì không sao. Nhưng con không được bôi màu ra khắp phòng và đồ đạc như thế. Cuối tuần này con với cha phải lau chùi sạch sẽ căn phòng đó cho mẹ."
Giai Hàn có chút không muốn, phụng phịu nói.
"Không phải có chị giúp việc sao mẹ?"
"Con là nam tử hán đại trượng phu. Chuyện con làm con phải tự chịu trách nhiệm. Không thể bắt người khác giải quyết cho mình được. Khi nào làm xong thì mẹ mới chơi với con."
Thịnh Hi lại nghiêm khắc dạy dỗ.
Cuối cùng, Khương Giai Hàn đành thất thểu cầm gấu bông ra khỏi phòng báo tin cho cha mình đang hồi hộp đi qua đi lại ngoài hàng lang.
Đến giờ ngủ, Thịnh Hi mặt vẫn lạnh như băng từ phòng tắm đi ra, chui thẳng lên giường đắp mền đi ngủ không thèm nhìn cái tên đàn ông đang ngồi trên sofa đọc sách.
Vài phút sau Thịnh Hi cảm thấy giường bên cạnh mình bị lún xuống. Bàn tay thô ráp mò vào trong váy ngủ của cô. Thịnh Hi nhanh chóng né tránh bàn tay của hắn nhích xa ra ngoài mép giường, cuộn chặt người trong chăn như một con sâu.
"Thịnh Hi..."
Khương Viễn Tước bị cô lạnh lùng từ chối cảm thấy thật mất mát nhào đến ôm cô.
"Bà xã, em đừng giận nữa có được không? Cuối tuần này, anh và Hàn Hàn sẽ dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ của con mà. Anh biết lỗi rồi, là anh không nên bày trò quậy phá cho con. Sau này anh nhất định sẽ nghiêm túc dạy dỗ Hàn Hàn, không cưng chiều thằng bé quá mức nữa. "
Người đàn ông tốn hết nước bọt năn nỉ cô.
Thịnh Hi gỡ bỏ tay của hắn trên eo mình ra.
"Em cũng không tin là anh làm nổi."
Cũng không phải lần đầu tiên cô nghe hắn hứa.
Khương Viễn Tước không biết phải làm sao, càng trở nên nôn nóng.
"Thịnh Hi, phải làm sao em mới hết giận anh?"
Thịnh Hi tự nhiên xoay người lại nhìn hắn, cao giọng nói.
"Muốn em tha thứ cũng được. Vậy em muốn mang Hàn Hàn qua đây ngủ. Em không an tâm để con ngủ với vú nuôi."
Vì phòng ngủ của Giai Hàn đã bị phá bẩn hết nên thằng bé phải ngủ với vú nuôi nhưng Thịnh Hi không đành lòng.
"Chuyện này..."
Riêng chuyện này Khương Viễn Tước mới đành lòng.
Thịnh Hi không để hắn suy nghĩ, trực tiếp đi qua phòng vú nuôi bế con trai mình sang phòng hai vợ chồng. Giai Hàn nghe nói được ngủ với cha mẹ thì vô cùng phấn khích.
"Hàn Hàn, lại đây nằm với mẹ."
Thịnh Hi nằm lên giường giang tay ra nói với con trai.
Hàn Hàn thấy mẹ không giận mình nữa liền lật đật trèo lên giường chui vào giữa hai người, nằm trong lòng mẹ. Thịnh Hi vỗ vỗ mông con trai.
"Hàn Hàn ngoan, mau ngủ đi."
Hai mẹ con không hề nhìn đến người đàn ông bên cạnh mặt đang đen lại thành cục than. Giai Hàn lúc này mới nhìn qua cha mình, thấy vẻ mặt cha đang cau có.
Đột nhiên, thằng bé bốn tuổi ngây thơ hỏi một câu.
"Cha ơi, cha buồn ị sao?"
Khương Viễn Tước trong một khoảnh khắc liền đứng hình. Mặt của người đàn ông đã đen nay lại càng trở nên méo mó.
Đột nhiên mẹ của cậu phá ra cười. Giai Hàn ngây ngô không biết sao mẹ lại thấy buồn cười. Lúc cậu buồn ị cũng có vẻ mặt như vậy mà.
"Cha mau đi ị đi, nếu giữ trong người sẽ không tốt đâu."
Giai Hàn không biết gì vẫn lo lắng cho cha mình.
Thịnh Hi cười muốn lăn xuống giường lại nhìn qua người đàn ông mặt hầm hầm như nồi cháo kia phải ráng nhịn xuống.
Thằng con trai mà Khương Viễn Tước luôn cưng chiều nay lại hại cha mình ra nông nỗi này. Vừa không được ngủ với vợ vừa bị mất mặt.
Thế là chẳng cần đợi đến cuối tuần, ngay chiều hôm sau Viễn Tước đã lôi con trai mình vô phòng ngủ, tức tốc dọn dẹp sạch sẽ. Để buổi tối còn đem thằng con trai bé bỏng của mình về phòng của nó.
**************
Hôm nay là giáng sinh cũng là kỷ niệm ngày cưới của Thịnh Hi và Viễn Tước. Hai người đã quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Nói là bữa tiệc nhưng chỉ mời vài người bạn thân thiết đến dùng bữa tối chung.
Đầu bếp chính của bữa tối hôm nay chính là Cao Khải và Viễn Tước. Mấy năm nay hắn theo cha cô học nấu ăn tay nghề cũng rất khá. Chủ yếu Viễn Tước muốn có thể tự mình nấu cho Thịnh Hi ăn.
Để chuẩn bị cho giáng sinh, Thịnh Hi đã trang hoàng Lâu Đài Trắng từ trên xuống dưới bằng những vòng nguyệt quế, cây thông noel, những chiếc nón và những chiếc vớ màu đỏ được treo khắp nơi.
Khương Giai Hàn rất háo hức đến ngày lễ này vì cậu muốn được ông già noel tặng quà giáng sinh. Cậu còn được trang trí cây thông giáng sinh cùng với cha mẹ mình.
Đúng sáu giờ, ba chiếc xe sang trọng đậu lại trước Lâu Đài Trắng. Một chiếc là của gia đình Tịnh Miên và Hạ Vĩ Kiện, cô nàng năm nay đã có thai đứa thứ ba. Cái thai đầu, Tịnh Miên đã sinh đôi hai đứa con trai.
Chiếc xe thứ hai là của Bạch Kiến Dĩnh và vợ của mình. Như Khương Viễn Tước dự đoán, anh ta thực sự đã tìm ra mèo nhỏ cho bản thân mình. Một cô gái rất đặc biệt.
Chiếc xe thứ ba là của Andy và cô bạn gái sắp cưới.
Ba gia đình được mời tới ăn tối cùng gia đình cô.
"Bọn con chào cô."
Hạ Lãng Phi và Hạ Nhật Thành vừa nhìn thấy cô đã lễ phép chào hỏi.
"Chào hai đứa, nay bọn con lớn quá rồi."
Thịnh Hi nhanh chóng cúi xuống, cưng nựng nói.
Lãng Phi và Nhật Thành bằng tuổi con trai cô nên ba đứa chơi rất thân với nhau. Nói vài câu cô liền để hai đứa bé sinh đôi ra chỗ Giai Hàn chơi. Còn cô nói chuyện với Tịnh Miên.
Thịnh Hi nhìn thấy Tịnh Miên bụng bầu đã vượt mặt cười nói.
"Cậu lại vượt mặt mình nữa rồi."
Cô cũng đang muốn sinh đứa thứ hai, theo kế hoạch là năm sau. Cô vốn dĩ muốn để Giai Hàn trưởng thành một chút rồi mới có đứa thứ hai.
Nhưng không ngờ Tịnh Miên lại càm ràm.
"Cậu không biết đâu, mình đâu có muốn sinh thêm. Hai thằng nhóc kia đã đủ quậy phá mình mệt rồi. Cũng tại Vĩ Kiện lừa mình."
Tịnh Miên không biết sao số cô lại khổ như vậy.
Thịnh Hi nghe cô nàng càm ràm mà ngạc nhiên hỏi.
"Vĩ Kiện lừa cậu chuyện gì?"
Tịnh Miên liếc nhìn chồng mình đang ngồi chơi với ba đứa trẻ dưới cây thông giáng sinh, lại ghé vào tai cô, bực mình nói.
"Anh ấy lại chọc thủng bao cao su."
Cô nàng bị Hạ Vĩ Kiện lừa đến hai lần, đúng là uất ức không chịu nổi.
Thịnh Hi không nhịn được bật cười.
"Cậu còn dám cười mình?"
Cố Tịnh Miên cau mày mở miệng.
"Có con thì nhà thêm vui mà. Mình thấy Vĩ Kiện rất yêu cậu nên mới muốn sinh con tiếp cùng cậu, đừng có giận dỗi cậu ấy nữa."
Thịnh Hi cười cười khuyên nhủ.
Năm năm trôi qua, cô thật sự đã thấy rõ Hạ Vĩ Kiện rất yêu Tịnh Miên, cưng chiều cô nàng từng chút một. Tuy Vĩ Kiện nhỏ hơn Tịnh Miên nhiều tuổi nhưng lại tỏ ra rất chững chạc, cực kỳ chu đáo với vợ mình.
Mà không biết vì sao số của hai người bọn cô lại dính với phi công.
Bốn gia đình ăn tối cùng nhau xong, liền tụ tập trong phòng khách ấm cúng, ngồi trò chuyện với nhau bên lò sưởi. Khương Viễn Tước bật nhạc trên máy đĩa than lên. Chiếc đĩa màu đen lớn xoay tròn phát ra âm thanh du dương. Các cặp vợ chồng liền đứng giữa phòng khách khiêu vũ cùng nhau.
Khương Viễn Tước rất nhanh chóng kéo tay cô ra chính giữa phòng, ôm lấy eo Thịnh Hi. Người đàn ông bắt đầu dẫn dắt cô lướt đi trên sàn nhảy.
Khương Viễn Tước mê đắm ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô. Thịnh Hi hôm nay đặc biệt chọn một màu son đỏ, màu của lễ giáng sinh làm nổi bật làn da trắng của mình. Cô đã ba mươi hai tuổi rồi nhưng vẫn xinh đẹp như vậy.
Khương Viễn Tước chưa bao giờ ngừng muốn nhìn ngắm cô. Thỉnh thoảng hắn vẫn lén lút nhìn ngắm vợ mình như khi còn nhỏ.
Người đàn ông ôm cô vào lồng ngực rắn chắc của mình, khẽ thỏ thẻ bên tai người phụ nữ.
"Thịnh Hi, sinh cho anh thêm một đứa đi."
Thịnh Hi cũng không từ chối hắn, mỉm cười đáp.
"Được"
Khương Viễn Tước không kiềm được cúi đầu xuống hôn cô, hơi thở nóng bỏng tan ra thành mật ngọt. Đôi môi của hai người hòa quyện vào nhau, quấn quýt rất lâu. Cho đến những năm tháng sau này, cô và hắn vẫn giữ được tình cảm vẹn nguyên như thuở ban đầu.
- - Hoàn Toàn Văn --