Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-526
Chương 526
Nếu là Triệu Tự Nguyên hoặc các anh em họ khác lên ngôi thì mấy vị nguyên lão kia sẽ chẳng khác nào người đầy quyền lực đứng thao túng sau màn.
Như vậy sẽ có thể có được quyền lực rất lớn ở dòng tộc Ngoan Nhân.
Dưới một người trên vạn người, thậm chí cả chủ nhân dòng tộc Ngoan Nhân cũng phải nể mặt họ.
Cuộc đấu tranh ngầm trong biệt thự nhà họ Triệu đã càng ngày càng nghiêm trọng.
Triệu Tự Nguyên sắp được hủy bỏ lệnh giam cầm rồi.
Mấy vị nguyên lão nhà họ Triệu đã không chờ được nữa.
Tới lúc đó họ sẽ dùng chút mánh khóe tạo ra chút phiền phức cho Triệu Phong đang luyện tập ở Giang Nam.
Có điều đây cũng là một thử thách với Triệu Phong.
Tựa như một con rồng đích thực phải qua chín kiếp mới có thể tự thành chính quả.
Triệu Phong trở về Thúy Tâm Tiểu Trúc, lấy một tấm thẻ ra đặt vào tay Thi Thanh Thanh, "Thanh Thanh, đây là thẻ ghi nợ, trong đó có 10 triệu tệ.
Tạm thời 10 triệu tệ này em không dùng đến nên anh sẽ lập một cái quỹ cho em.
Những tài khoản ghi nợ khác sau này cũng sẽ để vào quỹ này.
Anh sẽ sắp xếp người chuyên nghiệp quản lý quỹ giúp em."
Triệu Phong thấy Thị Thanh Thanh thì sẽ nhớ tới sư phụ Thị Bất Du, trong lòng dâng lên sự buồn phiền.
"Anh, anh sắp rời khỏi em à? Em không muốn.
Em không muốn tách khỏi anh đầu" Thị Thanh Thanh nhào vào lòng Triệu Phong, khóc nước mắt như mưa.
Thị Thanh Thanh tưởng Triệu Phong dặn dò những chuyện này xong sẽ rời đi.
Bây giờ cô ấy không nơi nương tựa, với cô ấy mà nói thì tiền bạc không phải là quan trọng nhất.
Mẹ qua đời, bố mất tích, cô ấy đã không còn sức để chấp nhận chuyện bất cứ người thân nào rời đi.
Bây giờ tâm lý cô ấy vô cùng yếu đuối.
"Không rời đi.
Anh đồng ý với em là sẽ không rời đi.
Sau này chúng ta và chị Nhược Nhược của em sẽ ở bên nhau.
Mấy ngày nữa chúng ta chuyển nhà tới một tòa nhà lớn" Triệu Phong ôm Thị Thanh Thanh dỗ dành cô em gái đáng thương này.
Lâm Nhược Nhược thấy thế cũng tới dỗ dành Thanh Thanh.
"Đúng đó em Thanh Thanh.
Sau này chúng ta là người một nhà.
Em ở bên bọn chị, sẽ không rời khỏi nhau nữa.
Sở dĩ anh em lập quỹ cho em là lập kế hoạch tốt cho tương lai, không để số tiền kia bị phung phí hết.
Thanh Thanh đừng khóc..
Triệu Phong và Lâm Nhược Nhược đưa Thi Thanh Thanh vào nhà sưởi ấm.
Thị Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ khóc lóc thảm thiết kia thực sự khiến người ta đau lòng.
Triệu Phong nắm chặt tay.
Anh thề nhất định phải tìm ra hung thủ ám sát sư phụ Thị Bất Du.
Chờ dỗ dành Thị Thanh Thanh xong, để cô ấy ngủ trong phòng, Lâm Nhược Nhược và Triệu Phong ngồi trên ghế sô pha vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
"Chúng ta dọn tới Trang viên Tống Nghị thật à?" Lâm Nhược Nhược hỏi.
"Đúng vậy.
Dự định là ngày mai có thể vào ở."
Triệu Phong gật đầu, nói.
"Vừa rồi em đã tìm kiếm về Trang viên Tống Nghị trên mạng.
Ở khu vực Giang Nam này có rất nhiều tiểu khu tên là Trang viên Tống Nghị.
Chúng ta chuyển tới cái nào vậy?" Lâm Nhược Nhược hỏi tiếp.
"Chúng ta không chuyển tới tiểu khu mà là nhà riêng.
Trong một trăm kilomet xung quanh không có gia đình nào khác mà chỉ có chúng ta ở đó" Triệu Phong nói.
"A...Chuyện này là thật à?" Lâm Nhược Nhược quả thực là kinh hãi rồi.
Khái niệm một trăm kilomet xung quanh là thế nào? Đây là có thể so với vài lâm viên lớn thuộc khu vực Giang Nam đó! Triệu Phong khẽ nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, sau đó trả lời: "Đương nhiên là thật.
Em tra trên mạng về nhà vườn tư nhân, Trang viên Tống Nghị là được rồi."
Dường như Lâm Nhược Nhược đã hiểu ra.
Nhưng cô cảm thấy thật là không thể tin được.
"Khó tin quá...
Chẳng lẽ là Trang viên Tống Nghị kia à? Ông trời ơi, điều này sao có thể chứ!"
Nếu là Triệu Tự Nguyên hoặc các anh em họ khác lên ngôi thì mấy vị nguyên lão kia sẽ chẳng khác nào người đầy quyền lực đứng thao túng sau màn.
Như vậy sẽ có thể có được quyền lực rất lớn ở dòng tộc Ngoan Nhân.
Dưới một người trên vạn người, thậm chí cả chủ nhân dòng tộc Ngoan Nhân cũng phải nể mặt họ.
Cuộc đấu tranh ngầm trong biệt thự nhà họ Triệu đã càng ngày càng nghiêm trọng.
Triệu Tự Nguyên sắp được hủy bỏ lệnh giam cầm rồi.
Mấy vị nguyên lão nhà họ Triệu đã không chờ được nữa.
Tới lúc đó họ sẽ dùng chút mánh khóe tạo ra chút phiền phức cho Triệu Phong đang luyện tập ở Giang Nam.
Có điều đây cũng là một thử thách với Triệu Phong.
Tựa như một con rồng đích thực phải qua chín kiếp mới có thể tự thành chính quả.
Triệu Phong trở về Thúy Tâm Tiểu Trúc, lấy một tấm thẻ ra đặt vào tay Thi Thanh Thanh, "Thanh Thanh, đây là thẻ ghi nợ, trong đó có 10 triệu tệ.
Tạm thời 10 triệu tệ này em không dùng đến nên anh sẽ lập một cái quỹ cho em.
Những tài khoản ghi nợ khác sau này cũng sẽ để vào quỹ này.
Anh sẽ sắp xếp người chuyên nghiệp quản lý quỹ giúp em."
Triệu Phong thấy Thị Thanh Thanh thì sẽ nhớ tới sư phụ Thị Bất Du, trong lòng dâng lên sự buồn phiền.
"Anh, anh sắp rời khỏi em à? Em không muốn.
Em không muốn tách khỏi anh đầu" Thị Thanh Thanh nhào vào lòng Triệu Phong, khóc nước mắt như mưa.
Thị Thanh Thanh tưởng Triệu Phong dặn dò những chuyện này xong sẽ rời đi.
Bây giờ cô ấy không nơi nương tựa, với cô ấy mà nói thì tiền bạc không phải là quan trọng nhất.
Mẹ qua đời, bố mất tích, cô ấy đã không còn sức để chấp nhận chuyện bất cứ người thân nào rời đi.
Bây giờ tâm lý cô ấy vô cùng yếu đuối.
"Không rời đi.
Anh đồng ý với em là sẽ không rời đi.
Sau này chúng ta và chị Nhược Nhược của em sẽ ở bên nhau.
Mấy ngày nữa chúng ta chuyển nhà tới một tòa nhà lớn" Triệu Phong ôm Thị Thanh Thanh dỗ dành cô em gái đáng thương này.
Lâm Nhược Nhược thấy thế cũng tới dỗ dành Thanh Thanh.
"Đúng đó em Thanh Thanh.
Sau này chúng ta là người một nhà.
Em ở bên bọn chị, sẽ không rời khỏi nhau nữa.
Sở dĩ anh em lập quỹ cho em là lập kế hoạch tốt cho tương lai, không để số tiền kia bị phung phí hết.
Thanh Thanh đừng khóc..
Triệu Phong và Lâm Nhược Nhược đưa Thi Thanh Thanh vào nhà sưởi ấm.
Thị Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ khóc lóc thảm thiết kia thực sự khiến người ta đau lòng.
Triệu Phong nắm chặt tay.
Anh thề nhất định phải tìm ra hung thủ ám sát sư phụ Thị Bất Du.
Chờ dỗ dành Thị Thanh Thanh xong, để cô ấy ngủ trong phòng, Lâm Nhược Nhược và Triệu Phong ngồi trên ghế sô pha vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
"Chúng ta dọn tới Trang viên Tống Nghị thật à?" Lâm Nhược Nhược hỏi.
"Đúng vậy.
Dự định là ngày mai có thể vào ở."
Triệu Phong gật đầu, nói.
"Vừa rồi em đã tìm kiếm về Trang viên Tống Nghị trên mạng.
Ở khu vực Giang Nam này có rất nhiều tiểu khu tên là Trang viên Tống Nghị.
Chúng ta chuyển tới cái nào vậy?" Lâm Nhược Nhược hỏi tiếp.
"Chúng ta không chuyển tới tiểu khu mà là nhà riêng.
Trong một trăm kilomet xung quanh không có gia đình nào khác mà chỉ có chúng ta ở đó" Triệu Phong nói.
"A...Chuyện này là thật à?" Lâm Nhược Nhược quả thực là kinh hãi rồi.
Khái niệm một trăm kilomet xung quanh là thế nào? Đây là có thể so với vài lâm viên lớn thuộc khu vực Giang Nam đó! Triệu Phong khẽ nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, sau đó trả lời: "Đương nhiên là thật.
Em tra trên mạng về nhà vườn tư nhân, Trang viên Tống Nghị là được rồi."
Dường như Lâm Nhược Nhược đã hiểu ra.
Nhưng cô cảm thấy thật là không thể tin được.
"Khó tin quá...
Chẳng lẽ là Trang viên Tống Nghị kia à? Ông trời ơi, điều này sao có thể chứ!"