Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Chương 47: Từ chối Ôn Thanh Thanh
“Hả? Một chai nữa?”
Tần Kiệt thấy Ôn Thanh Thanh đã say đến độ gò má ửng hồng, nếu uống thêm một chai nữa chắc chắn sẽ ngất luôn, đến lúc ấy hẳn là sẽ rắc rối lắm.
Anh khá do dự.
Tần Kiệt nói: “Một chai thì nhiều quá, hay chỉ uống “hình thức” tí thôi nhé?”
Lời này vừa dứt, đôi lông mày của Ôn Thanh Thanh đã dựng ngược lên, cô ấy đanh mặt: “Sao hả? Cậu không muốn uống cùng tôi chứ gì?”
Tần Kiệt không biết nói gì cho ổn thỏa.
Tình hình này chắc không uống một chai là không xong đâu.
Có cần đến mức vậy không?
Ban nãy còn rất hòa nhã, bây giờ đã đanh mặt lại, tốc độ trở mặt nhanh hơn cả lật sách luôn.
Lần đầu tiên Tần Kiệt hiểu ra ý nghĩa thực sự của “chân lý” đừng bao giờ đoán mò tâm trạng của con gái, càng đoán càng không hiểu nổi.
“Được rồi, cậu muốn uống, tôi uống cùng cậu là được chứ gì!”
Ực ~ Ực ~
Tần Kiệt cũng khui một chai bia, không nói nhiều lời, dốc thẳng vào miệng.
Chỉ trong chớp mắt anh đã uống xong rồi.
Ôn Thanh Thanh càng thêm không vui: “Có ai uống rượu với con gái như cậu không? Uống một hơi cạn, cậu định chuốc tôi say khướt đấy à, chẳng biết cảm thông cho con gái gì cả! Khỏi uống nữa!”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.
Một cô gái bên cạnh Ôn Thanh Thanh vội vàng kéo cô ấy ngồi xuống.
Ý đồ rất rõ ràng, đó là muốn Ôn Thanh Thanh đừng nói nhăng nói cuội nữa.
Nhưng Ôn Thanh Thanh vẫn không chịu buông tha, đôi mắt của cô ấy như sắp ăn tươi Tần Kiệt, cực kỳ bất mãn.
Tần Kiệt nhức đầu vô cùng.
Chuyện gì thế này chứ.
Cậu bảo tôi uống, tôi uống rồi đây.
Nhưng cậu vẫn thấy không vui.
Chuyện quái quỷ gì vậy.
Đến mức như vậy không.
Dù sao anh cũng là thằng đàn ông, sẽ không so đo với Ôn Thanh Thanh vì chuyện nhỏ nhặt như vậy.
“Được, coi như tôi thua. Tôi tự phạt mình một chai, thế là được rồi chứ?”
Nói xong, Tần Kiệt khui thêm một chai, ra hiệu với Ôn Thanh Thanh rồi tiếp tục tu ừng ực.
Nhưng lần này anh uống chậm hơn một chút.
Dường như đang chờ Ôn Thanh Thanh tiếp tục kiếm cớ.
Thấy vậy, Ôn Thanh Thanh vẫn nhíu mày: “Sao cậu lại thế chứ nhỉ? Người ta thường tự phạt ba cốc chứ đâu có ai tự phạt một chai?”
Tần Kiệt: “...”
VietWriter
Anh biết Ôn Thanh Thanh cố tình làm khó anh đây mà.
Hết sức cạn lời.
“Được rồi, tôi uống thêm ba cốc nữa, được chưa?”
Ôn Thanh Thanh không nói gì.
Tần Kiệt coi như cô đã ngầm chấp thuận.
Anh tự rót đầy cho mình thêm ba cốc nữa.
Sau đó anh uống từng cốc một trước mặt Ôn Thanh Thanh.
Mỗi khi uống xong một cốc, anh cố tình lật cái cốc lại để thể hiện cho cô thấy rằng anh đã uống hết sạch, không giở trò chơi xấu.
Tới khi uống xong cốc cuối cùng.
Tần Kiệt hỏi: “Bây giờ được rồi chứ?”
“Cậu...”, Ôn Thanh Thanh phùng má lên.
Cô ấy còn định nói thêm gì đó, nhưng bị cô gái bên cạnh kéo ra khỏi phòng.
Về việc hai người họ nói với nhau những gì.
Tần Kiệt không có hứng thú tìm hiểu.
Lâu béo Trương Lâu và cậu Khương Tiểu Nha cũng không có hứng tìm hiểu.
Hai người này ghé lại gần.
“Kiệt Tử, vẫn trụ được chứ?”
“Không sao chứ?”
Hai người hỏi han đầy quan tâm.
“Không sao!”, Tần Kiệt xua xua tay: “Đừng để tâm tới cô ấy nữa, chúng ta uống tiếp thôi!”
“Hả? Vẫn uống nữa à?”, Lâu béo và Bốn Mắt đưa mắt nhìn nhau: “Thôi không cần đâu, cậu mà uống nữa sẽ say ngất ngưởng đấy!”
“Không được, tối nay hiếm có được lúc tụ tập, nhất định phải uống! Mỗi người một cốc! Đừng lề mề nữa, nhanh lên!”, Tần Kiệt rót Lâu béo và Bốn Mắt mỗi người một cốc đầy.
Sau đó đưa cốc cho hai người này.
Hai người này tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, thấy thái độ nghiêm túc của Tần Kiệt, không dám nói gì hơn.
Chỉ có thể uống cạn cốc cùng Tần Kiệt.
Uống xong, Trương Lâu béo cúi tới gần, khoác vai Tần Kiệt, thì thầm: “Kiệt Tử, cậu thực sự xác nhận Tần Tuyết à?”
Lâu béo Trương Lâu vàKhương Tiểu Nha đều nhìn ra được hành vi và lời nói bất thường của Ôn Thanh Thanh ban nãy.
Hiển nhiên người ta thích Tần Kiệt rồi, cố tình gây sự để Tần Kiệt theo đuổi cô ấy.
Ban nãy có mặt Ôn Thanh Thanh ở đây, cậu ta không tiện hỏi.
Bây giờ nhân cơ hội này, cậu ta muốn xác thực suy nghĩ thật của Tần Kiệt.
Tần Kiệt tức giận lườm Lâu béo một cái: “Cậu nghĩ tôi là Trần Thế Mỹ à!”
Lâu béo: “...”
Cậu ta ho mấy cái.
“Cũng phải nha, cậu không phải Trần Thế Mỹ, không phải cứ gặp ai sẽ yêu người đó. Nhưng tôi không hiểu lắm, cậu cũng đâu được như Phan An, tại sao một hoa khôi của lớp với một hoa khôi của khoa đều thích cậu thế?”
Tần Tuyết là hoa khôi của lớp, bị Tần Kiệt tán đổ, có lẽ còn hợp lý.
Họ học chung một lớp, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, qua một thời gian dài vừa cứng rắn vừa dỗ ngọt, kiểu gì cũng sẽ chấp nhận thôi.
Nhưng Ôn Thanh Thanh là hoa khôi của khoa.
Một trong “Tứ đại mỹ nhân” của khoa.
Đến cả đám con nhà giàu cũng thèm khát sắc đẹp của cô ấy.
Cô gái như thế, chỉ cần cô ấy muốn nói, cần dạng đàn ông nào mà không tìm được chứ.
Cho dù cô ấy muốn tìm một anh chàng đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ cũng không phải không tìm nổi.
Tại sao cứ thích đúng Tần Kiệt chứ?
Tần Kiệt không đẹp trai hơn mình đâu nhỉ?
Kỳ lạ ghê.
Tâm tình của con gái khó đoán thật đấy.
Nhưng Trương Lâu béo đâu biết rằng, Tần Kiệt chỉ mong Ôn Thanh Thanh càng tránh xa anh càng tốt.
Nếu cô ấy thực sự quấn lấy anh.
Chưa biết được những ngày tháng sau này của anh sẽ phiền phức đến mức nào.
Phụ nữ ấy hả, thôi thì ít ít vẫn tốt hơn.
Nhiều thêm, rắc rối lắm.
Nhất là khi hai người phụ nữ đều biết đến sự tồn tại của đối phương.
Một khi lún sâu vào, càng thêm rắc rối.
Đương nhiên.
Nói thật lòng, Ôn Thanh Thanh xinh đẹp hơn Tần Tuyết.
Cô ấy cũng rất dịu dàng.
Nếu anh chưa theo đuổi Tần Tuyết, chưa biết chừng sẽ chấp nhận Ôn Thanh Thanh.
Nhưng thói đời, không có “nếu như”.
Nếu bây giờ anh đã chọn Tần Tuyết thì phải làm một thằng đàn ông có trách nhiệm.
Chỉ đành từ chối Ôn Thanh Thanh thôi.
Đây là nguyên tắc làm người tối thiểu nhất của một thằng đàn ông.
Nghĩ tới nghĩ lui, một mình Tần Kiệt khui thêm chai bia nữa, tiếp tục uống.
Thỉnh thoảng còn vừa uống vừa ngâm thơ.
Ví dụ như, “đối ảnh thành tam nhân”. (Thơ Lý Bạch, Lý Bạch uống rượu khi bên cạnh không có người thân hay bạn bè, bèn mời ánh trăng và cái bóng của chính mình làm bạn đối ẩm, biến thành bữa tiệc rượu ba người.)
Ví dụ như “đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà, hà dĩ giải ưu, duy hữu Đỗ Khang”. (Đối mặt với rượu ngon, cùng với tiếng ca vũ, nhân sinh ngắn ngủi. Chỉ có rượu Đỗ Khang mới hóa giải được sầu muộn.)
Sau cùng, anh uống đến khi say mèm.
Ôn Thanh Thanh thấy vậy cũng đau lòng.
Muốn quan tâm hỏi han anh, nhưng bị Tần Kiệt lấy cớ từ chối.
Ôn Thanh Thanh cuống quýt cả lên.
Nhưng không có cách nào.
Trước mặt bạn cùng trường, có rất nhiều câu cô không tiện nói ra, cũng không thể nói được.
Chỉ có thể nhìn Tần Kiệt cứ uống mãi.
Sau cùng Tần Kiệt say quá, bất tỉnh.
Ôn Thanh Thanh chủ động đề nghị đưa Tần Kiệt về.
Tần Kiệt run bắn lên.
Nửa đêm nửa hôm, cô nam quả nữ, ra cái thể thống gì chứ?
Một cô gái như Ôn Thanh Thanh chủ động đưa mình về để làm gì?
Chẳng lẽ muốn chơi chiêu “gạo nấu thành cơm?”
Không được.
Tuyệt đối không thể dẫn sói vào nhà.
Anh lập tức nháy mắt ra hiệu cho Trương Lâu béo.
Lâu béo này hiểu ra Tần Kiệt đang giả bộ, anh chẳng hề say.
“Tôi với cậu ấy ở chung phòng ký túc xá, hay để tôi đưa cậu ấy về. Một cô gái như cô đưa cậu ấy về không tiện lắm đâu!”
Nói xong, cậu ta cũng không cho Ôn Thanh Thanh cơ hội nói gì thêm, bèn đỡ Tần Kiệt và kéo Dương Liễu đi ra ngoài.
Bốn Mắt Khương Tiểu Nha cũng không phải tên ngốc.
Cậu ta vừa nghe là hiểu ngay.
Bốn Mắt cũng vội vàng kiếm cớ rồi đuổi theo họ.
Ôn Thanh Thanh càng nhìn càng cuống quýt, lòng dạ bỗng dưng trống rỗng.
Khi cơn gió lạnh của đêm hè thổi vào mặt Tần Kiệt.
Khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười điềm nhiên.
Sự việc tối nay chắc là đủ để Ôn Thanh Thanh dứt hẳn tâm tư dành cho anh.
Chuyện này cứ như vậy đi.
Chấm dứt tại đây.
Qua tối nay, anh sẽ nghênh đón một cuộc sống mới.
Mà Ôn Thanh Thanh cũng sẽ nghênh đón một hành trình đời người khác biệt của cô ấy.
----------------------------
“Hả? Một chai nữa?”
Tần Kiệt thấy Ôn Thanh Thanh đã say đến độ gò má ửng hồng, nếu uống thêm một chai nữa chắc chắn sẽ ngất luôn, đến lúc ấy hẳn là sẽ rắc rối lắm.
Anh khá do dự.
Tần Kiệt nói: “Một chai thì nhiều quá, hay chỉ uống “hình thức” tí thôi nhé?”
Lời này vừa dứt, đôi lông mày của Ôn Thanh Thanh đã dựng ngược lên, cô ấy đanh mặt: “Sao hả? Cậu không muốn uống cùng tôi chứ gì?”
Tần Kiệt không biết nói gì cho ổn thỏa.
Tình hình này chắc không uống một chai là không xong đâu.
Có cần đến mức vậy không?
Ban nãy còn rất hòa nhã, bây giờ đã đanh mặt lại, tốc độ trở mặt nhanh hơn cả lật sách luôn.
Lần đầu tiên Tần Kiệt hiểu ra ý nghĩa thực sự của “chân lý” đừng bao giờ đoán mò tâm trạng của con gái, càng đoán càng không hiểu nổi.
“Được rồi, cậu muốn uống, tôi uống cùng cậu là được chứ gì!”
Ực ~ Ực ~
Tần Kiệt cũng khui một chai bia, không nói nhiều lời, dốc thẳng vào miệng.
Chỉ trong chớp mắt anh đã uống xong rồi.
Ôn Thanh Thanh càng thêm không vui: “Có ai uống rượu với con gái như cậu không? Uống một hơi cạn, cậu định chuốc tôi say khướt đấy à, chẳng biết cảm thông cho con gái gì cả! Khỏi uống nữa!”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.
Một cô gái bên cạnh Ôn Thanh Thanh vội vàng kéo cô ấy ngồi xuống.
Ý đồ rất rõ ràng, đó là muốn Ôn Thanh Thanh đừng nói nhăng nói cuội nữa.
Nhưng Ôn Thanh Thanh vẫn không chịu buông tha, đôi mắt của cô ấy như sắp ăn tươi Tần Kiệt, cực kỳ bất mãn.
Tần Kiệt nhức đầu vô cùng.
Chuyện gì thế này chứ.
Cậu bảo tôi uống, tôi uống rồi đây.
Nhưng cậu vẫn thấy không vui.
Chuyện quái quỷ gì vậy.
Đến mức như vậy không.
Dù sao anh cũng là thằng đàn ông, sẽ không so đo với Ôn Thanh Thanh vì chuyện nhỏ nhặt như vậy.
“Được, coi như tôi thua. Tôi tự phạt mình một chai, thế là được rồi chứ?”
Nói xong, Tần Kiệt khui thêm một chai, ra hiệu với Ôn Thanh Thanh rồi tiếp tục tu ừng ực.
Nhưng lần này anh uống chậm hơn một chút.
Dường như đang chờ Ôn Thanh Thanh tiếp tục kiếm cớ.
Thấy vậy, Ôn Thanh Thanh vẫn nhíu mày: “Sao cậu lại thế chứ nhỉ? Người ta thường tự phạt ba cốc chứ đâu có ai tự phạt một chai?”
Tần Kiệt: “...”
VietWriter
Anh biết Ôn Thanh Thanh cố tình làm khó anh đây mà.
Hết sức cạn lời.
“Được rồi, tôi uống thêm ba cốc nữa, được chưa?”
Ôn Thanh Thanh không nói gì.
Tần Kiệt coi như cô đã ngầm chấp thuận.
Anh tự rót đầy cho mình thêm ba cốc nữa.
Sau đó anh uống từng cốc một trước mặt Ôn Thanh Thanh.
Mỗi khi uống xong một cốc, anh cố tình lật cái cốc lại để thể hiện cho cô thấy rằng anh đã uống hết sạch, không giở trò chơi xấu.
Tới khi uống xong cốc cuối cùng.
Tần Kiệt hỏi: “Bây giờ được rồi chứ?”
“Cậu...”, Ôn Thanh Thanh phùng má lên.
Cô ấy còn định nói thêm gì đó, nhưng bị cô gái bên cạnh kéo ra khỏi phòng.
Về việc hai người họ nói với nhau những gì.
Tần Kiệt không có hứng thú tìm hiểu.
Lâu béo Trương Lâu và cậu Khương Tiểu Nha cũng không có hứng tìm hiểu.
Hai người này ghé lại gần.
“Kiệt Tử, vẫn trụ được chứ?”
“Không sao chứ?”
Hai người hỏi han đầy quan tâm.
“Không sao!”, Tần Kiệt xua xua tay: “Đừng để tâm tới cô ấy nữa, chúng ta uống tiếp thôi!”
“Hả? Vẫn uống nữa à?”, Lâu béo và Bốn Mắt đưa mắt nhìn nhau: “Thôi không cần đâu, cậu mà uống nữa sẽ say ngất ngưởng đấy!”
“Không được, tối nay hiếm có được lúc tụ tập, nhất định phải uống! Mỗi người một cốc! Đừng lề mề nữa, nhanh lên!”, Tần Kiệt rót Lâu béo và Bốn Mắt mỗi người một cốc đầy.
Sau đó đưa cốc cho hai người này.
Hai người này tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, thấy thái độ nghiêm túc của Tần Kiệt, không dám nói gì hơn.
Chỉ có thể uống cạn cốc cùng Tần Kiệt.
Uống xong, Trương Lâu béo cúi tới gần, khoác vai Tần Kiệt, thì thầm: “Kiệt Tử, cậu thực sự xác nhận Tần Tuyết à?”
Lâu béo Trương Lâu vàKhương Tiểu Nha đều nhìn ra được hành vi và lời nói bất thường của Ôn Thanh Thanh ban nãy.
Hiển nhiên người ta thích Tần Kiệt rồi, cố tình gây sự để Tần Kiệt theo đuổi cô ấy.
Ban nãy có mặt Ôn Thanh Thanh ở đây, cậu ta không tiện hỏi.
Bây giờ nhân cơ hội này, cậu ta muốn xác thực suy nghĩ thật của Tần Kiệt.
Tần Kiệt tức giận lườm Lâu béo một cái: “Cậu nghĩ tôi là Trần Thế Mỹ à!”
Lâu béo: “...”
Cậu ta ho mấy cái.
“Cũng phải nha, cậu không phải Trần Thế Mỹ, không phải cứ gặp ai sẽ yêu người đó. Nhưng tôi không hiểu lắm, cậu cũng đâu được như Phan An, tại sao một hoa khôi của lớp với một hoa khôi của khoa đều thích cậu thế?”
Tần Tuyết là hoa khôi của lớp, bị Tần Kiệt tán đổ, có lẽ còn hợp lý.
Họ học chung một lớp, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, qua một thời gian dài vừa cứng rắn vừa dỗ ngọt, kiểu gì cũng sẽ chấp nhận thôi.
Nhưng Ôn Thanh Thanh là hoa khôi của khoa.
Một trong “Tứ đại mỹ nhân” của khoa.
Đến cả đám con nhà giàu cũng thèm khát sắc đẹp của cô ấy.
Cô gái như thế, chỉ cần cô ấy muốn nói, cần dạng đàn ông nào mà không tìm được chứ.
Cho dù cô ấy muốn tìm một anh chàng đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ cũng không phải không tìm nổi.
Tại sao cứ thích đúng Tần Kiệt chứ?
Tần Kiệt không đẹp trai hơn mình đâu nhỉ?
Kỳ lạ ghê.
Tâm tình của con gái khó đoán thật đấy.
Nhưng Trương Lâu béo đâu biết rằng, Tần Kiệt chỉ mong Ôn Thanh Thanh càng tránh xa anh càng tốt.
Nếu cô ấy thực sự quấn lấy anh.
Chưa biết được những ngày tháng sau này của anh sẽ phiền phức đến mức nào.
Phụ nữ ấy hả, thôi thì ít ít vẫn tốt hơn.
Nhiều thêm, rắc rối lắm.
Nhất là khi hai người phụ nữ đều biết đến sự tồn tại của đối phương.
Một khi lún sâu vào, càng thêm rắc rối.
Đương nhiên.
Nói thật lòng, Ôn Thanh Thanh xinh đẹp hơn Tần Tuyết.
Cô ấy cũng rất dịu dàng.
Nếu anh chưa theo đuổi Tần Tuyết, chưa biết chừng sẽ chấp nhận Ôn Thanh Thanh.
Nhưng thói đời, không có “nếu như”.
Nếu bây giờ anh đã chọn Tần Tuyết thì phải làm một thằng đàn ông có trách nhiệm.
Chỉ đành từ chối Ôn Thanh Thanh thôi.
Đây là nguyên tắc làm người tối thiểu nhất của một thằng đàn ông.
Nghĩ tới nghĩ lui, một mình Tần Kiệt khui thêm chai bia nữa, tiếp tục uống.
Thỉnh thoảng còn vừa uống vừa ngâm thơ.
Ví dụ như, “đối ảnh thành tam nhân”. (Thơ Lý Bạch, Lý Bạch uống rượu khi bên cạnh không có người thân hay bạn bè, bèn mời ánh trăng và cái bóng của chính mình làm bạn đối ẩm, biến thành bữa tiệc rượu ba người.)
Ví dụ như “đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà, hà dĩ giải ưu, duy hữu Đỗ Khang”. (Đối mặt với rượu ngon, cùng với tiếng ca vũ, nhân sinh ngắn ngủi. Chỉ có rượu Đỗ Khang mới hóa giải được sầu muộn.)
Sau cùng, anh uống đến khi say mèm.
Ôn Thanh Thanh thấy vậy cũng đau lòng.
Muốn quan tâm hỏi han anh, nhưng bị Tần Kiệt lấy cớ từ chối.
Ôn Thanh Thanh cuống quýt cả lên.
Nhưng không có cách nào.
Trước mặt bạn cùng trường, có rất nhiều câu cô không tiện nói ra, cũng không thể nói được.
Chỉ có thể nhìn Tần Kiệt cứ uống mãi.
Sau cùng Tần Kiệt say quá, bất tỉnh.
Ôn Thanh Thanh chủ động đề nghị đưa Tần Kiệt về.
Tần Kiệt run bắn lên.
Nửa đêm nửa hôm, cô nam quả nữ, ra cái thể thống gì chứ?
Một cô gái như Ôn Thanh Thanh chủ động đưa mình về để làm gì?
Chẳng lẽ muốn chơi chiêu “gạo nấu thành cơm?”
Không được.
Tuyệt đối không thể dẫn sói vào nhà.
Anh lập tức nháy mắt ra hiệu cho Trương Lâu béo.
Lâu béo này hiểu ra Tần Kiệt đang giả bộ, anh chẳng hề say.
“Tôi với cậu ấy ở chung phòng ký túc xá, hay để tôi đưa cậu ấy về. Một cô gái như cô đưa cậu ấy về không tiện lắm đâu!”
Nói xong, cậu ta cũng không cho Ôn Thanh Thanh cơ hội nói gì thêm, bèn đỡ Tần Kiệt và kéo Dương Liễu đi ra ngoài.
Bốn Mắt Khương Tiểu Nha cũng không phải tên ngốc.
Cậu ta vừa nghe là hiểu ngay.
Bốn Mắt cũng vội vàng kiếm cớ rồi đuổi theo họ.
Ôn Thanh Thanh càng nhìn càng cuống quýt, lòng dạ bỗng dưng trống rỗng.
Khi cơn gió lạnh của đêm hè thổi vào mặt Tần Kiệt.
Khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười điềm nhiên.
Sự việc tối nay chắc là đủ để Ôn Thanh Thanh dứt hẳn tâm tư dành cho anh.
Chuyện này cứ như vậy đi.
Chấm dứt tại đây.
Qua tối nay, anh sẽ nghênh đón một cuộc sống mới.
Mà Ôn Thanh Thanh cũng sẽ nghênh đón một hành trình đời người khác biệt của cô ấy.
----------------------------