Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Toàn văn hoàn
Pt 26: Kết cục 1.
A Kim luôn nói, gần đây tâm trạng tôi rất tốt.
"Phải không?"
"Vâng, chị, từ khi chị đi chợ Đương Gia với anh A Kha, mua rất nhiều đồ, chị đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều..."
Tôi đóng sách lại, nhân cơ hội đưa tay ra đánh vào đầu cô ấy, "Em cũng biết?"
A Kim dễ dàng né tránh, còn dám nói đùa: "Chị, sự thật chứng minh, con người ta nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn, ngoại cảnh có thể thay đổi tâm trạng, đây chắc là cách mà người Trung Quốc thường nói..."
A Kim đăm chiêu suy nghĩ một hồi, nhưng vẫn không thể nhớ chính xác từ này, mà chỉ đại khái nhớ được nghĩa của từ: "Người ta thường nói... như vậy gọi là thay đổi lòng... Đúng, chính là từ đó."
Tôi sửa lại cho cô ấy: "Là thay đổi tâm trạng".
Nó có ý nghĩa tương tự như điều A Kim vừa nói, đó là tâm trạng tốt lên theo sự thay đổi của môi trường.
A Kim hơi ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Chị, chị hiểu em muốn diễn đạt điều gì là được rồi. Văn hóa của nước chị phức tạp quá. Việc phân chia chữ Hán thành giản thể, phồn thể cũng như các thành ngữ và cụm từ thật là khó. "
"Nhưng A Kim, khả năng học của em rất tốt. Em xem, em đã học được cách sử dụng thành ngữ", tôi đưa một ngón tay cái lên "Em đã tiến bộ rất nhiều. Việc học là suốt đời. Hãy tiếp tục chăm chỉ."
A Kim không hiểu lắm về từ "việc học là suốt đời ": "Chị, “việc học là suốt đời”nghĩa là gì ạ?"
"Có nghĩa là..." Tôi đang định trả lời A Kim thì Lục Lan Châu bước vào phòng, anh đứng sau lưng A Kim nói: "Có nghĩa là học không bao giờ kết thúc, em nên tiếp tục duy trì sự chăm chỉ và tinh thần ham học hỏi."
A Kim vẫn chưa hiểu lắm, cô nháy mắt, chào A Kha một cách kính trọng rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy cuốn sách trong tay tôi, Lục Lan Châu cầm lấy, không thèm để ý lời giới thiệu, nói: "Tại sao em lại đọc sách về cách nuôi dạy con cái?"
Tôi cố ý đề cập đến nó, "Em xem vì những đứa con tương lai của chúng ta"
Lục Lan Châu không hỏi thêm câu nào, đi tới trước giá sách lấy ra một cuốn sách tranh: "Em là sinh viên mỹ thuật, xem cuốn sách này đi. Đây là cuốn sách về những bức tranh nổi tiếng khắp thế giới." Anh ta không hỏi việc tại sao tôi và A Kim lại xuất hiện trong phòng làm việc của mình, mà im lặng đặt cuốn sách lên bàn rồi bỏ đi không nói một lời.
Sau khi từ bệnh viện trở về, tôi tình cờ nghe được một vài người lính tuần tra nói bằng tiếng nước ngoài, nói rằng Lục Lan Châu đã mang xác của Mahote về tổ chức và dùng roi quất cái xác trước mặt mọi người.
Đứa con là nỗi đau cả đời của anh ta.
Vậy nên vừa rồi, tôi cố ý nhắc đến, để đánh lạc sự chú ý của anh ta, tôi không muốn bị hỏi tại sao lại xuất hiện trong phòng làm việc của anh ta.
——
Chỉ còn một ngày nữa là đến thời hạn tôi và Nghễ Dĩ Thanh hẹn nhau.
Tối hôm đó, trong màn đêm u ám, tiếng súng nổ vang khắp thành phố Abo.
Nỗi sợ hãi về tiếng súng đã đánh thức tôi khỏi giấc ngủ.
Tôi thực sự sợ tiếng súng, trong tiềm thức cảm thấy mu bàn chân phải hơi đau.
Sau khi tôi bị tiếng súng đánh thức, Lục Lan Châu cũng lập tức tỉnh dậy, phản ứng rất nhanh mà ôm lấy tôi, chậm rãi vỗ về: "Hoan Hoan, không sao đâu, đừng sợ."
Cánh tay phải đắc lực của Lục Lan Châu, một người đàn ông da trắng, lúc đó cũng tìm gặp Lục Lan Châu để báo cáo tình hình: "Anh A Kha, cuộc tấn công này là một tấn công chung do Tổ chức Fahena và một số tổ chức khác phát động, cách Abo hơn 100 km. "
Lục Lan Châu thấy sắc mặt tôi đã bình tĩnh hơn một chút, sau khi tôi không còn sợ hãi nữa, anh ta không có thời gian quan tâm đến phía trên để trần của mình, lấy ra một khẩu súng từ dưới gối, xoay người đi ra ngoài: "Hoan Hoan, ở lại đây, đừng đi đâu cả, rất nhanh sẽ ổn thôi."
Sau khi Lục Lan Châu rời đi, trong lúc hỗn loạn, có người nhanh chóng đẩy cửa ra, đưa cho tôi một chiếc khăn trùm đầu kiểu giống như những phụ nữ địa phương: "Che kín đầu và mặt cô lại, nhanh lên, không còn nhiều thời gian, chúng ta phải đi thôi!"
——
Nghễ Dĩ Thanh lái xe như bay, chở tôi vượt qua thành phố Abo.
Trong xe, tôi luôn phải lấy tay che ngực, vẫn chưa thoát ra được sự vui mừng và phấn khích, như được sống sót sau thảm họa.
“Cảm ơn.” Đây là lời cảm ơn thứ mười ba tôi nói với Nghễ Dĩ Thanh từ lúc lên xe.
Nghễ Dĩ Thanh hai tay nắm vô lăng, không ngừng nhìn hai bên kính chiếu hậu, lúc nào cũng cảnh giác xem phía sau có phương tiện gì không. Anh ta cười, nói không có gì: “Trước khi cô biến mất, cô đã rất hot, lúc đó em gái tôi đang học cấp 3, con bé xem cô như thần tượng và rất thích cô, nếu biết tôi cứu được thần tượng của mình, tôi nghĩ nó sẽ rất vui. "
Tôi do dự, nhưng vẫn quyết định nói: "Tôi xin lỗi, trước đây tôi đã nói dối anh..."
“Không sao, cô cũng không cố ý làm vậy.” Nghễ Dĩ Thanh thẳng thắn nói, “Tối hôm ấy tôi trốn ở đó và nghe được cuộc nói chuyện giữa cô với người đàn ông kia. Cô không bị bắt cóc, mà là bị anh ta giam cầm bảy năm. "
Anh ta nói tiếp: "Cũng chính sau đêm đó, tôi càng muốn đưa cô theo. Tôi hi vọng em gái tôi trong lúc tuyệt vọng, cũng có người sẽ kéo nó lên".
"Tờ giấy anh đưa cho tôi nói rằng sẽ có một động thái lớn vào tối nay. Anh làm sao dự đoán được?"
"Tổ chức Fahena tấn công thành phố Abo đêm nay, có một người cung cấp tin tức cho tôi. Thành phố Abo bị tấn công, A Kha nhất định sẽ mang người đến chặn đánh, cho nên đêm nay là cơ hội duy nhất tôi và cô có thể cùng nhau trốn khỏi thành phố Abo."
Xe phóng nhanh trên đường, mười lăm phút sau dừng lại trước một biệt thự bỏ hoang.
Lúc này bầu trời đã sáng hẳn.
Nghễ Dĩ Thanh mở cửa xe, liếc nhìn tôi: "Nào, chúng ta vào thôi."
Nhìn căn biệt thự đổ nát trước mặt, tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng tôi nhanh chóng bước theo Nghễ Dĩ Thanh, bước vào căn biệt thự, nơi nào cũng là gió lạnh thôi.
Nghễ Dĩ Thanh nhìn thấy sự sợ hãi của tôi, vừa đi vừa giải thích: "Đây là nơi ở trước đây của Phó tổng thống nước Húc. Trong phòng làm việc của ông ta, có một lối đi bí mật dẫn thẳng đến những ngọn đồi cằn cỗi bên ngoài thành phố. Tên A Kha đó, một khi cậu ta phát hiện ra cô mất tích, nhất định sẽ tìm kiếm cô khắp ở thành phố Abo này, vì vậy chúng ta phải nhanh chóng vượt qua lối đi bí mật này và rời khỏi thành phố Abo. "
Trong lối đi bí mật, tôi lặng lẽ đi theo sau Nghễ Dĩ Thanh, anh ta đi một bước, tôi cũng đi một bước.
“Làm sao anh phát hiện ra lối đi bí mật này?” Để giảm bớt nỗi sợ hãi bóng tối, tôi đã chủ động nói chuyện với Nghễ Dĩ Thanh.
"Để tìm ra dấu vết của em gái, tôi đã gần như tìm kiếm toàn bộ thành phố Abo, tìm được lối đi bí mật này cũng không tính là gì."
Khi anh ta đột nhập vào căn cứ của tổ chức và đưa tôi đi, tôi biết Nghễ Dĩ Thanh không phải là một người bình thường, cơ thể anh ta rất rất khỏe, chiến đấu nhanh nhẹn có vẻ đã được huấn luyện rất tốt. Tôi đoán vậy, nhưng tôi không chắc. Đó sẽ là một cựu chiến binh, hoặc là một tay súng?
Chúng tôi mất khoảng nửa giờ để ra khỏi lối đi bí mật.
Như Nghễ Dĩ Thanh đã nói, có một ngọn núi bên ngoài lối đi bí mật, và lối ra ẩn dưới một phiến đá.
Dưới một tảng đá cách lối ra không xa, một chiếc xe bán tải màu vàng đang đậu cùng với vài can xăng ở bên.
Nghễ Dĩ Thanh nắm cổ tay và dẫn tôi đi về hướng xe bán tải mà không dừng lại.
Tôi và anh ta đều biết, nếu không chạy đua với thời gian, Lục Lan Châu và người của anh ta sẽ đuổi kịp ngay lập tức.
Pt 27: Kết cục (Phần cuối)
Xe của Nghễ Dĩ Thanh và tôi đi về hướng Tây.
Đêm đầu tiên của cuộc vượt ngục bắt đầu.
Chúng tôi trú tại một khu dân cư bỏ hoang cách Thành phố Abo 60 km.
Xung quanh là những ngôi nhà đã bị đạn pháo vùi dập, có nhiều ngôi nhà thủng một mảng đạn lớn, thậm chí còn có những ngôi nhà dính máu khô trên tường.
Đây đều là những bằng chứng sắt đá, tất cả đều cho thấy khu dân cư này đã từng bị đánh bom và thảm sát.
Nghễ Dĩ Thanh nhóm lửa, sau khi ăn thịt bò đóng hộp, tôi và Nghễ Dĩ Thanh ngồi bên đống lửa và trò chuyện một lúc.
Tháng Chín ở nước Húc nhiệt độ trung bình vào ban đêm khoảng 20 độ, không quá lạnh.
Tôi không buồn ngủ, Nghễ Dĩ Thanh trông cũng không buồn ngủ lắm.
Đột nhiên, tôi nhớ ra một việc.
Tôi luôn nghĩ về việc chạy trốn, nhưng tôi đã quên điều quan trọng nhất...
Tôi cởi giày và lấy ra một trang tài liệu từ đế giày: "Tôi tìm thấy thứ gì đó liên quan đến em gái anh trong phòng làm việc của A Kha... Đây là dữ liệu và ảnh lưu trữ về nạn buôn người mà tôi đã xé từ một tập tài liệu.. "
Tôi đã xem ảnh của Nghễ Dĩ Tình, vì vậy tôi có thể nhận ra ảnh của cô ấy từ tập hồ sơ đó ngay lập tức.
"Em gái anh đã bị bán sang châu Âu..." Tôi không thể nói được nửa câu tiếp theo.
Nghễ Dĩ Tình bị bán cho tổ chức buôn bán nội tạng ở châu Âu.
Ban đầu, tôi cũng nghĩ giống như Nghễ Dĩ Thanh, cho rằng đó chỉ đơn thuần là nạn buôn người, nhưng không ai có thể ngờ rằng nó lại liên quan đến buôn bán nội tạng.
Nghễ Dĩ Thanh cầm trang hồ sơ trên tay, anh ta thẫn thờ nhìn bức ảnh trong đó, đôi mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên. Sau cùng, anh ta trực tiếp xé nhỏ tờ hồ sơ, thứ có thể chúng mình rằng em gái anh ta đã chết, rồi ném nó vào lửa
Đàn ông không dễ khóc, điều này đã được Nghễ Dĩ Thanh chứng minh. Anh ta không khóc, nhưng kìm nén trong lòng. Một lúc lâu sau, anh ta đứng dậy đi đến một bức tường, một cú, hai cú,…năm cú đấm trút bỏ tất cả những phẫn nộ và xót xa lên bức tường.
Tôi biết giờ phút này anh ta không muốn bị làm phiền, cho nên đã không lên tiếng an ủi.
...
Ánh nắng xuyên qua bức tường, những tia nắng còn sót lại lọt vào nhà qua khe hở, tôi dụi mắt và chỉnh lại mái tóc của mình.
Nghễ Dĩ Thanh đưa cho tôi một hộp thịt bò, sau một đêm nghỉ ngơi, anh ta đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, "Tối hôm qua tôi có làm cô sợ không?"
Tôi cầm lấy cái hộp thịt, nói: "Không sao, anh không cần phải để ý đâu."
Nghễ Dĩ Thanh ngây ra một lúc rồi bất ngờ nói: "Cha tôi mất từ khi tôi còn rất nhỏ. Tôi theo chú đến Myanmar để kiếm sống. Tôi đã giết người và làm nhiều điều tồi tệ. Sự mất tích của em gái có thể là quả báo mà ông trời dành cho tôi. Khi cứu cô, tôi đã nghĩ là để tích đức cho em gái mình, nhưng lỗi lầm là lỗi lầm, quả báo nhất định phải chịu, không thể thay đổi ”.
Tôi không an ủi được, chỉ có thể thầm vỗ vai anh ta: "Biết đâu em gái anh đã trốn thoát trước khi bị bắt vào chợ đen?"
Ánh mắt Nghễ Dĩ Thanh lập tức sáng lên: "Đúng, có lẽ nó vẫn còn sống."
Thấy Nghễ Dĩ Thanh không còn buồn nữa, tôi cố ý đổi chủ đề, không thể để anh ta chìm trong nỗi buồn: "Anh Nghễ, anh có biết đại sứ quán Trung Quốc ở nước Húc ở đâu không?"
“Đi hơn 70km về phía tây là Golanli, thủ đô của nước Húc. Ở đó có Đại sứ quán Trung Quốc.” Nghễ Dĩ Thanh mở điện thoại và cho tôi xem bản đồ.
"Đưa tôi đến đó đi, anh không cần phải đưa tôi đến nước láng giềng. Anh vốn định đưa tôi đến nước láng giềng, vì muốn tìm kiếm tin tức của em gái anh đúng không, bây giờ anh đã biết được tin tức của cô ấy rồi, em gái không có ở đó, vì vậy hãy đưa tôi đến Đại sứ quán. "
"Tôi là một người Trung Quốc, tìm nơi ẩn náu trong đại sứ quán tốt hơn là tiếp tục chạy trốn không mục đích."
Nghễ Dĩ Thanh không đồng ý với ý kiến của tôi: "Tôi không định giao cô cho Đại sứ quán Trung Quốc nước Húc, tìm sự giúp đỡ từ đại sứ quán, A Kha cũng sẽ nghĩ đến điều này, tôi sợ rằng một khi cô đến Golanli, không cần đến Đại sứ quán thì cô đã bị bắt trở lại. Tôi muốn đưa cố đến Đại sứ quán của nước láng giềng, nơi đó an toàn hơn ”.
Lời nói của anh ấy đã thuyết phục tôi.
Đúng vậy, Lục Lan Châu biết tôi luôn muốn chạy trốn, và người duy nhất có thể giúp tôi ở nước ngoài chính là Đại sứ quán.
Tôi sợ làm mất thời gian của Nghễ Dĩ Thanh, "Nhưng không phải anh muốn tìm tung tích của em gái mình sao?"
Anh sững sờ một hồi, sau đó cười khổ: "Con bé mất tích nửa năm, muộn thêm mấy ngày nữa cũng không tính là gì. Trước tiên phải bảo vệ an toàn của chính mình. Dù sao thì cô vẫn còn sống." Đến cuối lời nói của anh trở nên rất nhẹ nhàng, rất thoải mái, nhưng giọng nói của anh càng lúc càng thấp dần, cho đến khi anh ấy trở nên nghẹn ngào.
Không ai dám chắc.
Nghễ Dĩ Tình vẫn còn sống.
Đêm thứ hai của cuộc vượt ngục.
Nghễ Dĩ Thanh và tôi tiếp tục tìm kiếm những ngôi nhà của cư dân đã bị phá hủy dọc đường để làm chỗ ở.
Nhưng điều mà tôi và Nghễ Dĩ Thanh không ngờ là Lục Lan Châu chỉ mất hai ngày để đuổi kịp chúng tôi.
Vào buổi sáng ngày thứ ba của cuộc chạy trốn, là tôi lái xe.
Lúc đó, Nghễ Dĩ Thanh đã lái xe hai ngày liên tục, mỗi đêm anh hầu như chỉ ngủ được một hai tiếng, bởi vì buổi tối anh không dám ngủ quá sâu, anh ấy luôn đề phòng sự xuất hiện bất ngờ của Lục Lan Châu. Để anh ấy bớt mệt, tôi đã đề nghị để tôi lái xe và anh ấy ngủ trên ghế phụ một lúc.
Qua gương chiếu hậu bên trái, tôi thấy ba chiếc xe màu đen thường xuyên vượt lên, bám theo xe chúng tôi ở một khoảng cách xa.
Khi họ đến rất gần và cố gắng không đụng vào xe tôi, tôi mới biết đó là Lục Lan Châu.
Anh ta đuổi theo phía sau.
Nhìn dáng vẻ của anh ta, người đến ngăn cản tôi chắc chắn đã ở hai đầu, có nghĩa là con đường phía trước phải có một trạm kiểm soát.
Tôi liếc nhìn Nghễ Dĩ Thanh đang ngủ mà nhíu mày... Tôi có thể chết, nhưng tôi không thể liên lụy người khác, anh ta vẫn phải tìm em gái đang sống chết không rõ của mình, vì vậy tôi không thể làm hại đến anh ta.
Tôi với lấy dây an toàn của ghế lái phụ, cố tình tăng tốc, vòng qua khúc cua và mở khóa cửa. Ghế lái phục của chiếc xe này có vấn đề. Chỉ cần cửa xe không khóa, nó sẽ tự động mở ra.
Tôi kịp thời vội vàng quay tay lái, quay người về phía Nghễ Dĩ Thanh. Khi cảm thấy mình sắp bị ném xuống đất, anh ta, người đã được đào tạo chuyên nghiệp, vô thức ôm đầu và tiếp đất an toàn trong tư thế lăn.
Tôi nhìn thấy khoảnh khắc anh ấy tiếp đất an toàn qua gương chiếu hậu, 3 chiếc xe ô tô màu đen phía sau đã đuổi kịp.
Khi Nghễ Dĩ Thanh nhìn thấy ba chiếc xe cùng kiểu, anh ấy cuối cùng cũng nhận ra ý định của tôi đã đẩy anh xuống xe, nấp sau bụi cây, nhìn về phía tôi đang lái xe đi, đập mạnh đầy ân hận.
Đêm qua anh ấy vừa nói với tôi, dù không cùng huyết thống thì anh ấy cũng sẽ bảo vệ tôi như em gái, cho đến khi tôi được bình an vô sự.
Tôi rất biết ơn vì đã gặp được Nghễ Dĩ Thanh.
Thật đấy.
Dù thế nào, anh ấy cũng đã cho tôi niềm hy vọng ngắn ngủi.
Sau khi lái xe thêm bảy cây số, tôi nhìn thấy ba chiếc xe bọc thép đang đậu trên con đường phía trước.
Phía trước có xe bọc thép, phía sau có người của Lục Lan Châu.
Đằng trước và đằng sau đều là ngõ cụt.
Không còn đường nào để sống.
Tôi dừng xe cách chiếc xe bọc thép hai trăm mét.
Nhặt khẩu súng lục mà Nghễ Dĩ Thanh đưa cho tôi đêm qua, anh ấy nói để tôi tự vệ.
Giờ đây nó đã có tác dụng.
Tôi đẩy cửa, chậm rãi bước ra khỏi xe, khóe miệng nở nụ cười, bình tĩnh nhìn về phía sau.
Lục Lan Châu xuống xe, ánh mắt lạnh lùng rơi trên mặt tôi, tôi có thể thấy anh ta đang tức giận như thế nào.
Tôi lại bỏ trốn một lần nữa.
Có nghĩa là tôi đã phản bội anh ta một lần nữa.
Khi anh ta đi về phía tôi, tôi chĩa khẩu súng đã nạp đạn vào thái dương bên phải của mình.
Nếu không thoát được, chỉ còn cách chết.
Lục Lan Châu nén giận, lạnh lùng nói: "Bỏ súng xuống."
Những người phía sau Lục Lan Châu cũng đang chĩa súng về phía tôi, bọn họ đều sợ tôi sẽ bất ngờ chĩa súng vào Lục Lan Châu và giết chết anh A Kha thân yêu của họ.
"Anh biết ai đã đưa em vào đêm đó. Anh ta họ Nghễ, anh đã từng bán em gái của anh ta sang châu Âu..."
Lục Lan Châu nhẹ giọng nhắc tới quá khứ, tựa hồ không phải là một người buôn bán hàng hóa, mà là cầm thú.. "Chỉ cần tên họ Nghễ ở nước Húc một ngày, hắn đã trốn thoát khỏi anh một lần, anh sẽ không bao giờ cho hắn cơ hội sống sót lần thứ hai."
“Hoan Hoan, nghe lời, bỏ súng xuống.” Lục Lan Châu cố gắng thuyết phục tôi, “Chỉ cần em bỏ súng xuống, anh liền thả hắn đi.”
Không.
Lục Lan Châu sẽ không để Nghễ Dĩ Thanh đi.
Với tính cách của anh ta thì hoàn toàn không.
Anh ta đang nói dối tôi.
Tôi cười hờ hững: "Lục Lan Châu, bị tôi lừa dối suốt nửa năm qua anh có vui không?"
“Anh từng nói nếu tôi muốn lừa dối anh, thì nãy lừa dối anh cả đời... Nhưng Lục Lan Châu, một đời người quá dài.” Tôi nghiến răng nói từng chữ một, “Tôi không thể sống cả đời với một con chó điên, Lục Lan Châu, anh biết không, anh khiến tôi vô cùng ghê tởm. "
Ánh mắt Lục Lan Châu bắt đầu xuất hiện tia sát khí lạnh lùng: "Anh khiến em ghê tởm?"
Anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức kìm nén lửa giận trong lòng, "Hoan Hoan, ngoan, đừng nói nhảm, bỏ súng xuống, cùng anh trở về đi, mọi chuyện đã qua không nên nhắc đến nữa."
“Không nhắc đến nữa?” Tôi cảm thấy những lời của Lục Lan Châu thật buồn cười, "Lục Lan Châu, anh không phải người tốt, đột nhiên trở nên tốt như vậy, anh sẽ không trừng phạt tôi chạy trốn sao! Lần trước tôi chạy trốn, chân phải suýt nữa bị gãy, lần này, anh sẽ tha cho chân trái của tôi sao? Hay là muốn hủy bỏ đôi chân của tôi rồi đưa tôi lên xe lăn? ”
"Hoan Hoan, em không tin anh sao."
"Tôi chưa bao giờ tin anh!"
Lửa giận trong lồng ngực Lục Lan Châu không ngừng tích tụ: "Nghe lời, bỏ súng xuống!"
"Lục Lan Châu, ta không phải con mèo bị anh thuần hóa!"
"Diệp Hoan Ngôn!"
Tôi không muốn đôi co với Lục Lan Châu nữa.
Tôi mệt rồi, tôi rất mệt.
Tôi không muốn bị anh ta bắt về, không muốn tiếp tục bị nhốt.
Tôi ghét nước Húc, tôi ghét nơi luôn có tiếng súng này, và tôi ghét nơi có sự tồn tại Lục Lan Châu.
Vào giây phút cuối cùng của cái chết, tôi cười và nói những lời cuối cùng --
"Lục Lan Châu, hãy tha cho Nghễ Dĩ Tình. Sau khi tôi chết, xin hãy gửi xác tôi về Trung Quốc, tôi muốn được chôn cùng mẹ tôi."
"Diệp Hoan Ngôn!"
"Em dám!"
Trong cơn tức giận của Lữ Lan Châu, có tiếng súng nổ...
Tiếng súng ngừng lại, người ngã xuống đất.
Trần tiên sinh, em yêu anh.
Nhưng... em xin lỗi, em đi trước.
Kiếp sau, em sẽ lại tìm anh.
——
Có một cô gái đến từ Trung Quốc, cô ấy luôn muốn về nhà, nhưng cô ấy chưa bao giờ làm được.
Ngày 10 tháng 9 năm 2019.
Hôm nay, cô ấy chết trên đường về nhà.
Sinh ngày 27 tháng 1 năm 1989, ba mươi tuổi.
Ca sĩ yêu thích nhất là Eason Chan, loại kẹo thích ăn nhất là kẹo soda ở trước cổng trường tiểu học.
Cô ấy tên là Diệp Hoan Ngôn.
* Eason Chan (1974-), ca sĩ và diễn viên nhạc pop Hồng Kông.
Hoàn.
Ngoại truyện:
Bảy năm đã trôi qua.
Số lượng người theo dõi trên Weibo của Diệp Hoan Ngôn đã tăng lên thay vì giảm.
Cách đây 7 năm, chỉ 3 tháng sau khi debut, cô nàng đã có hơn 5 triệu fan. Cái tên Diệp Hoan Ngôn hót đến mức nào cũng chỉ có những fan nữ và fan nam theo đuổi cô 7 băn trước mới biết được
Một số fan cứng, Sau khi Diệp Hoan Ngôn biến mất nhiều năm, họ vẫn không tin được thần tượng yêu thích của mình có thể đã chết, thậm chí còn tạo cả siêu thoại đặc biệt cho cô ấy, mỗi ngày đề vào cả weibo và siêu thoại gọi tên cô, nhất định đợi cô ấy quay lại và tiếp tục hâm mộ của cô ấy.
Fan của cô.
Bạn bè cô
Người cô ấy yêu thương nhất – Trần tiên sinh.
Không ai muốn tin rằng cô ấy đã ra đi.
Mọi người đang đợi cô ấy quay lại.
Trước khi Diệp Hoan Ngôn biến mất, mối quan hệ của cô và Trần Mặc đã được các tay săn ảnh chụp được.
Weibo duy nhất của Trần Mặc, có nội dung được đăng tải cách đây bảy năm, [Đừng mắng cô ấy, hãy mắng tôi.]
Đây là bài đăng trên Weibo của Trần Mặc, sau khi mối quan hệ của họ được tiết lộ.
Một fan đã để lại lời nhắn cho Trần Mặc: [Anh Trần, chúng tôi sẽ đồng hành cùng anh chờ Ngôn Ngôn trở lại.]
Một anti fan đã gửi lời xin lỗi đến Trần Mặc: [Lúc đó, cô ấy không phủ nhận mối quan hệ, hai người chắc hẳn là rất yêu nhau. Nếu lúc đó mọi người chấp nhận và không nhắn tin xúc phạm anh, tấn công cô ấy thì liệu cô ấy có thể quay lại không? Xin lỗi.]
Thật đáng tiếc.
Diệp Hoan Ngôn không thể nghe thấy lời xin lỗi muộn màng này.
Mỗi năm, nhiều cư dân mạng đều chú ý đến tình trạng hôn nhân của Trần Mặc.
Hàng năm, nhân viên của công ty Trần Mặc sẽ đăng trên Weibo rằng sếp của chúng tôi vẫn chưa kết hôn.
Cô đang ở nước Húc xa xôi nhớ đến anh.
Mà anh, đã chờ đợi cô, tìm kiếm cô, và nhớ cô.
Một số cư dân mạng đã từng chạy đến Weibo của Trần Mặc để bình luận: [Anh à, đã bảy năm rồi, đã đến lúc bỏ cuộc rồi.]
Người quản lý của Diệp Hoan Ngôn, chị Triệu, là người quản lý “huy chương vàng” trong ngành, vào mỗi đêm giao thừa hàng năm, cô ấy đều gửi lời chúc phúc đến các nghệ sĩ dưới quyền của mình trên Weibo.
Trong bảy năm qua, trong mọi lời chúc, @ đầu tiên luôn là tài khoản của Diệp Hoan Ngôn.
Bởi vì cô ấy là nghệ sĩ đầu tiên mà chị Triệu nâng đỡ.
Tất cả các nghệ sĩ đã được @ sẽ vào phần bình luận để cảm ơn những lời chúc phúc của chị Triệu.
Chỉ có tài khoản Weibo của Diệp Hoan Ngôn, mỗi năm đều không có hồi âm,.
Trong lòng nhiều người đều biết điều đó.
Có thể, tài khoản này sẽ không bao giờ được đăng nhập lại...
Có một chủ đề rất hot trên Zhihu: Điều gì đã xảy ra với sự biến mất của ngôi sao Diệp Hoan Ngôn?
Trước câu hỏi này, rất nhiều cư dân mạng đã phản hồi tích cực và đưa ra những suy luận.
Một số người nói là bị giết vì thù hận?
Tuy nhiên, cư dân mạng đã tìm kiếm Diệp Hoan Ngôn khắp nơi và họ không tìm ra người có thù oán với cô là ai.
Một số người nói rằng nó là một vụ giết người vì tình?
Nhìn thấy nữ thần yêu quý có bạn trai, trong cơn tức giận, anh ta đã ra tay sát hại...
Nhưng không ai nghĩ tới.
Diệp Hoan Ngôn không chết vào ngày cô ấy mất tích, mà là vào ngày 10 tháng 9, bảy năm sau khi mất tích.
Điều ước cuối cùng của cô đã không được tôn trọng.
Cái xác không được Lục Lan Châu gửi về Trung Quốc mà được làm thành tiêu bản người, giữ lại ở nước Húc.
Như vậy, cô sẽ ở bên anh mãi mãi.
——
Năm thứ hai sau khi Diệp Hoan Ngôn biến mất.
Anh cả của Trần Mặc đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi, và sau đó Trần Mặc được gọi về Bắc Kinh để tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Trần Mặc vốn là con trai út trong gia đình, ít được coi trọng nhất, bị nhà họ Trần để sống tự do bên ngoài. Sau đó, anh gia nhập Trần thị nhưng không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm cô.
Ban ngày, Trần Mặc có thể bận rộn với công việc của công ty.
Nhưng vào ban đêm, đặc biệt là trong đêm khuya thanh vắng, anh sẽ luôn nghĩ đến Ngôn Ngôn của mình.
Anh nhớ khuôn mặt cô, nhớ cái nhíu mày và nụ cười của cô.
Nhiều lúc, nếu không có rượu, Trần Mặc hoàn toàn không thể ngủ được.
Anh nhớ cô ấy rất nhiều.
Nhớ đến tận xương tủy.
Để xoa dịu nổi của mình, Trần Mặc đã thành lập một viện bảo tàng mang tên Diệp Hoan Ngôn.
Các tác phẩm trưng bày trong bảo tàng đều là những bức tranh cô vẽ trước khi mất tích.
Bảo tàng không nhận vé, luôn cửa mở, những ai yêu thích và nhớ mong Ngôn Ngôn của anh thì luôn được hoan nghênh.
Không quan tâm có phải fan của Diệp Hoan Ngôn hay không, ai cũng có thể thấy được rằng, Trần Mặc vẫn không chịu bước ra, anh ấy vẫn đắm chìm vào đoạn tình cảm của quá khứ, đắm chìm suốt bảy năm, đau khổ bảy năm, và tìm kiếm bảy năm...
Năm thứ 10 Diệp Hoan Ngôn mất tích.
Người theo dõi Weibo của cô đã vượt quá 10 triệu.
Hàng ngày, mọi người vẫn vào Weibo để lại tin nhắn cho cô và check in siêu thoại của cô.
Hầu hết những người hâm mộ từng theo dõi Diệp Hoan Ngôn đều là những cô bé, cậu bé mười bảy, mười tám. Bây giờ, ai cũng đã trưởng thành, một số bắt đầu lập gia đình và sinh con, một số tiếp tục làm việc chăm chỉ.
Trong năm nay, Tập đoàn Trần Thị cũng đã trở thành một gã khổng lồ trong ngành.
Tất cả mọi người đều hối hả với cuộc sống mới, chỉ mình cô ấy, mãi ở lại ngày hôm đó.
TOÀN VĂN HOÀN
A Kim luôn nói, gần đây tâm trạng tôi rất tốt.
"Phải không?"
"Vâng, chị, từ khi chị đi chợ Đương Gia với anh A Kha, mua rất nhiều đồ, chị đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều..."
Tôi đóng sách lại, nhân cơ hội đưa tay ra đánh vào đầu cô ấy, "Em cũng biết?"
A Kim dễ dàng né tránh, còn dám nói đùa: "Chị, sự thật chứng minh, con người ta nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn, ngoại cảnh có thể thay đổi tâm trạng, đây chắc là cách mà người Trung Quốc thường nói..."
A Kim đăm chiêu suy nghĩ một hồi, nhưng vẫn không thể nhớ chính xác từ này, mà chỉ đại khái nhớ được nghĩa của từ: "Người ta thường nói... như vậy gọi là thay đổi lòng... Đúng, chính là từ đó."
Tôi sửa lại cho cô ấy: "Là thay đổi tâm trạng".
Nó có ý nghĩa tương tự như điều A Kim vừa nói, đó là tâm trạng tốt lên theo sự thay đổi của môi trường.
A Kim hơi ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Chị, chị hiểu em muốn diễn đạt điều gì là được rồi. Văn hóa của nước chị phức tạp quá. Việc phân chia chữ Hán thành giản thể, phồn thể cũng như các thành ngữ và cụm từ thật là khó. "
"Nhưng A Kim, khả năng học của em rất tốt. Em xem, em đã học được cách sử dụng thành ngữ", tôi đưa một ngón tay cái lên "Em đã tiến bộ rất nhiều. Việc học là suốt đời. Hãy tiếp tục chăm chỉ."
A Kim không hiểu lắm về từ "việc học là suốt đời ": "Chị, “việc học là suốt đời”nghĩa là gì ạ?"
"Có nghĩa là..." Tôi đang định trả lời A Kim thì Lục Lan Châu bước vào phòng, anh đứng sau lưng A Kim nói: "Có nghĩa là học không bao giờ kết thúc, em nên tiếp tục duy trì sự chăm chỉ và tinh thần ham học hỏi."
A Kim vẫn chưa hiểu lắm, cô nháy mắt, chào A Kha một cách kính trọng rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy cuốn sách trong tay tôi, Lục Lan Châu cầm lấy, không thèm để ý lời giới thiệu, nói: "Tại sao em lại đọc sách về cách nuôi dạy con cái?"
Tôi cố ý đề cập đến nó, "Em xem vì những đứa con tương lai của chúng ta"
Lục Lan Châu không hỏi thêm câu nào, đi tới trước giá sách lấy ra một cuốn sách tranh: "Em là sinh viên mỹ thuật, xem cuốn sách này đi. Đây là cuốn sách về những bức tranh nổi tiếng khắp thế giới." Anh ta không hỏi việc tại sao tôi và A Kim lại xuất hiện trong phòng làm việc của mình, mà im lặng đặt cuốn sách lên bàn rồi bỏ đi không nói một lời.
Sau khi từ bệnh viện trở về, tôi tình cờ nghe được một vài người lính tuần tra nói bằng tiếng nước ngoài, nói rằng Lục Lan Châu đã mang xác của Mahote về tổ chức và dùng roi quất cái xác trước mặt mọi người.
Đứa con là nỗi đau cả đời của anh ta.
Vậy nên vừa rồi, tôi cố ý nhắc đến, để đánh lạc sự chú ý của anh ta, tôi không muốn bị hỏi tại sao lại xuất hiện trong phòng làm việc của anh ta.
——
Chỉ còn một ngày nữa là đến thời hạn tôi và Nghễ Dĩ Thanh hẹn nhau.
Tối hôm đó, trong màn đêm u ám, tiếng súng nổ vang khắp thành phố Abo.
Nỗi sợ hãi về tiếng súng đã đánh thức tôi khỏi giấc ngủ.
Tôi thực sự sợ tiếng súng, trong tiềm thức cảm thấy mu bàn chân phải hơi đau.
Sau khi tôi bị tiếng súng đánh thức, Lục Lan Châu cũng lập tức tỉnh dậy, phản ứng rất nhanh mà ôm lấy tôi, chậm rãi vỗ về: "Hoan Hoan, không sao đâu, đừng sợ."
Cánh tay phải đắc lực của Lục Lan Châu, một người đàn ông da trắng, lúc đó cũng tìm gặp Lục Lan Châu để báo cáo tình hình: "Anh A Kha, cuộc tấn công này là một tấn công chung do Tổ chức Fahena và một số tổ chức khác phát động, cách Abo hơn 100 km. "
Lục Lan Châu thấy sắc mặt tôi đã bình tĩnh hơn một chút, sau khi tôi không còn sợ hãi nữa, anh ta không có thời gian quan tâm đến phía trên để trần của mình, lấy ra một khẩu súng từ dưới gối, xoay người đi ra ngoài: "Hoan Hoan, ở lại đây, đừng đi đâu cả, rất nhanh sẽ ổn thôi."
Sau khi Lục Lan Châu rời đi, trong lúc hỗn loạn, có người nhanh chóng đẩy cửa ra, đưa cho tôi một chiếc khăn trùm đầu kiểu giống như những phụ nữ địa phương: "Che kín đầu và mặt cô lại, nhanh lên, không còn nhiều thời gian, chúng ta phải đi thôi!"
——
Nghễ Dĩ Thanh lái xe như bay, chở tôi vượt qua thành phố Abo.
Trong xe, tôi luôn phải lấy tay che ngực, vẫn chưa thoát ra được sự vui mừng và phấn khích, như được sống sót sau thảm họa.
“Cảm ơn.” Đây là lời cảm ơn thứ mười ba tôi nói với Nghễ Dĩ Thanh từ lúc lên xe.
Nghễ Dĩ Thanh hai tay nắm vô lăng, không ngừng nhìn hai bên kính chiếu hậu, lúc nào cũng cảnh giác xem phía sau có phương tiện gì không. Anh ta cười, nói không có gì: “Trước khi cô biến mất, cô đã rất hot, lúc đó em gái tôi đang học cấp 3, con bé xem cô như thần tượng và rất thích cô, nếu biết tôi cứu được thần tượng của mình, tôi nghĩ nó sẽ rất vui. "
Tôi do dự, nhưng vẫn quyết định nói: "Tôi xin lỗi, trước đây tôi đã nói dối anh..."
“Không sao, cô cũng không cố ý làm vậy.” Nghễ Dĩ Thanh thẳng thắn nói, “Tối hôm ấy tôi trốn ở đó và nghe được cuộc nói chuyện giữa cô với người đàn ông kia. Cô không bị bắt cóc, mà là bị anh ta giam cầm bảy năm. "
Anh ta nói tiếp: "Cũng chính sau đêm đó, tôi càng muốn đưa cô theo. Tôi hi vọng em gái tôi trong lúc tuyệt vọng, cũng có người sẽ kéo nó lên".
"Tờ giấy anh đưa cho tôi nói rằng sẽ có một động thái lớn vào tối nay. Anh làm sao dự đoán được?"
"Tổ chức Fahena tấn công thành phố Abo đêm nay, có một người cung cấp tin tức cho tôi. Thành phố Abo bị tấn công, A Kha nhất định sẽ mang người đến chặn đánh, cho nên đêm nay là cơ hội duy nhất tôi và cô có thể cùng nhau trốn khỏi thành phố Abo."
Xe phóng nhanh trên đường, mười lăm phút sau dừng lại trước một biệt thự bỏ hoang.
Lúc này bầu trời đã sáng hẳn.
Nghễ Dĩ Thanh mở cửa xe, liếc nhìn tôi: "Nào, chúng ta vào thôi."
Nhìn căn biệt thự đổ nát trước mặt, tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng tôi nhanh chóng bước theo Nghễ Dĩ Thanh, bước vào căn biệt thự, nơi nào cũng là gió lạnh thôi.
Nghễ Dĩ Thanh nhìn thấy sự sợ hãi của tôi, vừa đi vừa giải thích: "Đây là nơi ở trước đây của Phó tổng thống nước Húc. Trong phòng làm việc của ông ta, có một lối đi bí mật dẫn thẳng đến những ngọn đồi cằn cỗi bên ngoài thành phố. Tên A Kha đó, một khi cậu ta phát hiện ra cô mất tích, nhất định sẽ tìm kiếm cô khắp ở thành phố Abo này, vì vậy chúng ta phải nhanh chóng vượt qua lối đi bí mật này và rời khỏi thành phố Abo. "
Trong lối đi bí mật, tôi lặng lẽ đi theo sau Nghễ Dĩ Thanh, anh ta đi một bước, tôi cũng đi một bước.
“Làm sao anh phát hiện ra lối đi bí mật này?” Để giảm bớt nỗi sợ hãi bóng tối, tôi đã chủ động nói chuyện với Nghễ Dĩ Thanh.
"Để tìm ra dấu vết của em gái, tôi đã gần như tìm kiếm toàn bộ thành phố Abo, tìm được lối đi bí mật này cũng không tính là gì."
Khi anh ta đột nhập vào căn cứ của tổ chức và đưa tôi đi, tôi biết Nghễ Dĩ Thanh không phải là một người bình thường, cơ thể anh ta rất rất khỏe, chiến đấu nhanh nhẹn có vẻ đã được huấn luyện rất tốt. Tôi đoán vậy, nhưng tôi không chắc. Đó sẽ là một cựu chiến binh, hoặc là một tay súng?
Chúng tôi mất khoảng nửa giờ để ra khỏi lối đi bí mật.
Như Nghễ Dĩ Thanh đã nói, có một ngọn núi bên ngoài lối đi bí mật, và lối ra ẩn dưới một phiến đá.
Dưới một tảng đá cách lối ra không xa, một chiếc xe bán tải màu vàng đang đậu cùng với vài can xăng ở bên.
Nghễ Dĩ Thanh nắm cổ tay và dẫn tôi đi về hướng xe bán tải mà không dừng lại.
Tôi và anh ta đều biết, nếu không chạy đua với thời gian, Lục Lan Châu và người của anh ta sẽ đuổi kịp ngay lập tức.
Pt 27: Kết cục (Phần cuối)
Xe của Nghễ Dĩ Thanh và tôi đi về hướng Tây.
Đêm đầu tiên của cuộc vượt ngục bắt đầu.
Chúng tôi trú tại một khu dân cư bỏ hoang cách Thành phố Abo 60 km.
Xung quanh là những ngôi nhà đã bị đạn pháo vùi dập, có nhiều ngôi nhà thủng một mảng đạn lớn, thậm chí còn có những ngôi nhà dính máu khô trên tường.
Đây đều là những bằng chứng sắt đá, tất cả đều cho thấy khu dân cư này đã từng bị đánh bom và thảm sát.
Nghễ Dĩ Thanh nhóm lửa, sau khi ăn thịt bò đóng hộp, tôi và Nghễ Dĩ Thanh ngồi bên đống lửa và trò chuyện một lúc.
Tháng Chín ở nước Húc nhiệt độ trung bình vào ban đêm khoảng 20 độ, không quá lạnh.
Tôi không buồn ngủ, Nghễ Dĩ Thanh trông cũng không buồn ngủ lắm.
Đột nhiên, tôi nhớ ra một việc.
Tôi luôn nghĩ về việc chạy trốn, nhưng tôi đã quên điều quan trọng nhất...
Tôi cởi giày và lấy ra một trang tài liệu từ đế giày: "Tôi tìm thấy thứ gì đó liên quan đến em gái anh trong phòng làm việc của A Kha... Đây là dữ liệu và ảnh lưu trữ về nạn buôn người mà tôi đã xé từ một tập tài liệu.. "
Tôi đã xem ảnh của Nghễ Dĩ Tình, vì vậy tôi có thể nhận ra ảnh của cô ấy từ tập hồ sơ đó ngay lập tức.
"Em gái anh đã bị bán sang châu Âu..." Tôi không thể nói được nửa câu tiếp theo.
Nghễ Dĩ Tình bị bán cho tổ chức buôn bán nội tạng ở châu Âu.
Ban đầu, tôi cũng nghĩ giống như Nghễ Dĩ Thanh, cho rằng đó chỉ đơn thuần là nạn buôn người, nhưng không ai có thể ngờ rằng nó lại liên quan đến buôn bán nội tạng.
Nghễ Dĩ Thanh cầm trang hồ sơ trên tay, anh ta thẫn thờ nhìn bức ảnh trong đó, đôi mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên. Sau cùng, anh ta trực tiếp xé nhỏ tờ hồ sơ, thứ có thể chúng mình rằng em gái anh ta đã chết, rồi ném nó vào lửa
Đàn ông không dễ khóc, điều này đã được Nghễ Dĩ Thanh chứng minh. Anh ta không khóc, nhưng kìm nén trong lòng. Một lúc lâu sau, anh ta đứng dậy đi đến một bức tường, một cú, hai cú,…năm cú đấm trút bỏ tất cả những phẫn nộ và xót xa lên bức tường.
Tôi biết giờ phút này anh ta không muốn bị làm phiền, cho nên đã không lên tiếng an ủi.
...
Ánh nắng xuyên qua bức tường, những tia nắng còn sót lại lọt vào nhà qua khe hở, tôi dụi mắt và chỉnh lại mái tóc của mình.
Nghễ Dĩ Thanh đưa cho tôi một hộp thịt bò, sau một đêm nghỉ ngơi, anh ta đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, "Tối hôm qua tôi có làm cô sợ không?"
Tôi cầm lấy cái hộp thịt, nói: "Không sao, anh không cần phải để ý đâu."
Nghễ Dĩ Thanh ngây ra một lúc rồi bất ngờ nói: "Cha tôi mất từ khi tôi còn rất nhỏ. Tôi theo chú đến Myanmar để kiếm sống. Tôi đã giết người và làm nhiều điều tồi tệ. Sự mất tích của em gái có thể là quả báo mà ông trời dành cho tôi. Khi cứu cô, tôi đã nghĩ là để tích đức cho em gái mình, nhưng lỗi lầm là lỗi lầm, quả báo nhất định phải chịu, không thể thay đổi ”.
Tôi không an ủi được, chỉ có thể thầm vỗ vai anh ta: "Biết đâu em gái anh đã trốn thoát trước khi bị bắt vào chợ đen?"
Ánh mắt Nghễ Dĩ Thanh lập tức sáng lên: "Đúng, có lẽ nó vẫn còn sống."
Thấy Nghễ Dĩ Thanh không còn buồn nữa, tôi cố ý đổi chủ đề, không thể để anh ta chìm trong nỗi buồn: "Anh Nghễ, anh có biết đại sứ quán Trung Quốc ở nước Húc ở đâu không?"
“Đi hơn 70km về phía tây là Golanli, thủ đô của nước Húc. Ở đó có Đại sứ quán Trung Quốc.” Nghễ Dĩ Thanh mở điện thoại và cho tôi xem bản đồ.
"Đưa tôi đến đó đi, anh không cần phải đưa tôi đến nước láng giềng. Anh vốn định đưa tôi đến nước láng giềng, vì muốn tìm kiếm tin tức của em gái anh đúng không, bây giờ anh đã biết được tin tức của cô ấy rồi, em gái không có ở đó, vì vậy hãy đưa tôi đến Đại sứ quán. "
"Tôi là một người Trung Quốc, tìm nơi ẩn náu trong đại sứ quán tốt hơn là tiếp tục chạy trốn không mục đích."
Nghễ Dĩ Thanh không đồng ý với ý kiến của tôi: "Tôi không định giao cô cho Đại sứ quán Trung Quốc nước Húc, tìm sự giúp đỡ từ đại sứ quán, A Kha cũng sẽ nghĩ đến điều này, tôi sợ rằng một khi cô đến Golanli, không cần đến Đại sứ quán thì cô đã bị bắt trở lại. Tôi muốn đưa cố đến Đại sứ quán của nước láng giềng, nơi đó an toàn hơn ”.
Lời nói của anh ấy đã thuyết phục tôi.
Đúng vậy, Lục Lan Châu biết tôi luôn muốn chạy trốn, và người duy nhất có thể giúp tôi ở nước ngoài chính là Đại sứ quán.
Tôi sợ làm mất thời gian của Nghễ Dĩ Thanh, "Nhưng không phải anh muốn tìm tung tích của em gái mình sao?"
Anh sững sờ một hồi, sau đó cười khổ: "Con bé mất tích nửa năm, muộn thêm mấy ngày nữa cũng không tính là gì. Trước tiên phải bảo vệ an toàn của chính mình. Dù sao thì cô vẫn còn sống." Đến cuối lời nói của anh trở nên rất nhẹ nhàng, rất thoải mái, nhưng giọng nói của anh càng lúc càng thấp dần, cho đến khi anh ấy trở nên nghẹn ngào.
Không ai dám chắc.
Nghễ Dĩ Tình vẫn còn sống.
Đêm thứ hai của cuộc vượt ngục.
Nghễ Dĩ Thanh và tôi tiếp tục tìm kiếm những ngôi nhà của cư dân đã bị phá hủy dọc đường để làm chỗ ở.
Nhưng điều mà tôi và Nghễ Dĩ Thanh không ngờ là Lục Lan Châu chỉ mất hai ngày để đuổi kịp chúng tôi.
Vào buổi sáng ngày thứ ba của cuộc chạy trốn, là tôi lái xe.
Lúc đó, Nghễ Dĩ Thanh đã lái xe hai ngày liên tục, mỗi đêm anh hầu như chỉ ngủ được một hai tiếng, bởi vì buổi tối anh không dám ngủ quá sâu, anh ấy luôn đề phòng sự xuất hiện bất ngờ của Lục Lan Châu. Để anh ấy bớt mệt, tôi đã đề nghị để tôi lái xe và anh ấy ngủ trên ghế phụ một lúc.
Qua gương chiếu hậu bên trái, tôi thấy ba chiếc xe màu đen thường xuyên vượt lên, bám theo xe chúng tôi ở một khoảng cách xa.
Khi họ đến rất gần và cố gắng không đụng vào xe tôi, tôi mới biết đó là Lục Lan Châu.
Anh ta đuổi theo phía sau.
Nhìn dáng vẻ của anh ta, người đến ngăn cản tôi chắc chắn đã ở hai đầu, có nghĩa là con đường phía trước phải có một trạm kiểm soát.
Tôi liếc nhìn Nghễ Dĩ Thanh đang ngủ mà nhíu mày... Tôi có thể chết, nhưng tôi không thể liên lụy người khác, anh ta vẫn phải tìm em gái đang sống chết không rõ của mình, vì vậy tôi không thể làm hại đến anh ta.
Tôi với lấy dây an toàn của ghế lái phụ, cố tình tăng tốc, vòng qua khúc cua và mở khóa cửa. Ghế lái phục của chiếc xe này có vấn đề. Chỉ cần cửa xe không khóa, nó sẽ tự động mở ra.
Tôi kịp thời vội vàng quay tay lái, quay người về phía Nghễ Dĩ Thanh. Khi cảm thấy mình sắp bị ném xuống đất, anh ta, người đã được đào tạo chuyên nghiệp, vô thức ôm đầu và tiếp đất an toàn trong tư thế lăn.
Tôi nhìn thấy khoảnh khắc anh ấy tiếp đất an toàn qua gương chiếu hậu, 3 chiếc xe ô tô màu đen phía sau đã đuổi kịp.
Khi Nghễ Dĩ Thanh nhìn thấy ba chiếc xe cùng kiểu, anh ấy cuối cùng cũng nhận ra ý định của tôi đã đẩy anh xuống xe, nấp sau bụi cây, nhìn về phía tôi đang lái xe đi, đập mạnh đầy ân hận.
Đêm qua anh ấy vừa nói với tôi, dù không cùng huyết thống thì anh ấy cũng sẽ bảo vệ tôi như em gái, cho đến khi tôi được bình an vô sự.
Tôi rất biết ơn vì đã gặp được Nghễ Dĩ Thanh.
Thật đấy.
Dù thế nào, anh ấy cũng đã cho tôi niềm hy vọng ngắn ngủi.
Sau khi lái xe thêm bảy cây số, tôi nhìn thấy ba chiếc xe bọc thép đang đậu trên con đường phía trước.
Phía trước có xe bọc thép, phía sau có người của Lục Lan Châu.
Đằng trước và đằng sau đều là ngõ cụt.
Không còn đường nào để sống.
Tôi dừng xe cách chiếc xe bọc thép hai trăm mét.
Nhặt khẩu súng lục mà Nghễ Dĩ Thanh đưa cho tôi đêm qua, anh ấy nói để tôi tự vệ.
Giờ đây nó đã có tác dụng.
Tôi đẩy cửa, chậm rãi bước ra khỏi xe, khóe miệng nở nụ cười, bình tĩnh nhìn về phía sau.
Lục Lan Châu xuống xe, ánh mắt lạnh lùng rơi trên mặt tôi, tôi có thể thấy anh ta đang tức giận như thế nào.
Tôi lại bỏ trốn một lần nữa.
Có nghĩa là tôi đã phản bội anh ta một lần nữa.
Khi anh ta đi về phía tôi, tôi chĩa khẩu súng đã nạp đạn vào thái dương bên phải của mình.
Nếu không thoát được, chỉ còn cách chết.
Lục Lan Châu nén giận, lạnh lùng nói: "Bỏ súng xuống."
Những người phía sau Lục Lan Châu cũng đang chĩa súng về phía tôi, bọn họ đều sợ tôi sẽ bất ngờ chĩa súng vào Lục Lan Châu và giết chết anh A Kha thân yêu của họ.
"Anh biết ai đã đưa em vào đêm đó. Anh ta họ Nghễ, anh đã từng bán em gái của anh ta sang châu Âu..."
Lục Lan Châu nhẹ giọng nhắc tới quá khứ, tựa hồ không phải là một người buôn bán hàng hóa, mà là cầm thú.. "Chỉ cần tên họ Nghễ ở nước Húc một ngày, hắn đã trốn thoát khỏi anh một lần, anh sẽ không bao giờ cho hắn cơ hội sống sót lần thứ hai."
“Hoan Hoan, nghe lời, bỏ súng xuống.” Lục Lan Châu cố gắng thuyết phục tôi, “Chỉ cần em bỏ súng xuống, anh liền thả hắn đi.”
Không.
Lục Lan Châu sẽ không để Nghễ Dĩ Thanh đi.
Với tính cách của anh ta thì hoàn toàn không.
Anh ta đang nói dối tôi.
Tôi cười hờ hững: "Lục Lan Châu, bị tôi lừa dối suốt nửa năm qua anh có vui không?"
“Anh từng nói nếu tôi muốn lừa dối anh, thì nãy lừa dối anh cả đời... Nhưng Lục Lan Châu, một đời người quá dài.” Tôi nghiến răng nói từng chữ một, “Tôi không thể sống cả đời với một con chó điên, Lục Lan Châu, anh biết không, anh khiến tôi vô cùng ghê tởm. "
Ánh mắt Lục Lan Châu bắt đầu xuất hiện tia sát khí lạnh lùng: "Anh khiến em ghê tởm?"
Anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức kìm nén lửa giận trong lòng, "Hoan Hoan, ngoan, đừng nói nhảm, bỏ súng xuống, cùng anh trở về đi, mọi chuyện đã qua không nên nhắc đến nữa."
“Không nhắc đến nữa?” Tôi cảm thấy những lời của Lục Lan Châu thật buồn cười, "Lục Lan Châu, anh không phải người tốt, đột nhiên trở nên tốt như vậy, anh sẽ không trừng phạt tôi chạy trốn sao! Lần trước tôi chạy trốn, chân phải suýt nữa bị gãy, lần này, anh sẽ tha cho chân trái của tôi sao? Hay là muốn hủy bỏ đôi chân của tôi rồi đưa tôi lên xe lăn? ”
"Hoan Hoan, em không tin anh sao."
"Tôi chưa bao giờ tin anh!"
Lửa giận trong lồng ngực Lục Lan Châu không ngừng tích tụ: "Nghe lời, bỏ súng xuống!"
"Lục Lan Châu, ta không phải con mèo bị anh thuần hóa!"
"Diệp Hoan Ngôn!"
Tôi không muốn đôi co với Lục Lan Châu nữa.
Tôi mệt rồi, tôi rất mệt.
Tôi không muốn bị anh ta bắt về, không muốn tiếp tục bị nhốt.
Tôi ghét nước Húc, tôi ghét nơi luôn có tiếng súng này, và tôi ghét nơi có sự tồn tại Lục Lan Châu.
Vào giây phút cuối cùng của cái chết, tôi cười và nói những lời cuối cùng --
"Lục Lan Châu, hãy tha cho Nghễ Dĩ Tình. Sau khi tôi chết, xin hãy gửi xác tôi về Trung Quốc, tôi muốn được chôn cùng mẹ tôi."
"Diệp Hoan Ngôn!"
"Em dám!"
Trong cơn tức giận của Lữ Lan Châu, có tiếng súng nổ...
Tiếng súng ngừng lại, người ngã xuống đất.
Trần tiên sinh, em yêu anh.
Nhưng... em xin lỗi, em đi trước.
Kiếp sau, em sẽ lại tìm anh.
——
Có một cô gái đến từ Trung Quốc, cô ấy luôn muốn về nhà, nhưng cô ấy chưa bao giờ làm được.
Ngày 10 tháng 9 năm 2019.
Hôm nay, cô ấy chết trên đường về nhà.
Sinh ngày 27 tháng 1 năm 1989, ba mươi tuổi.
Ca sĩ yêu thích nhất là Eason Chan, loại kẹo thích ăn nhất là kẹo soda ở trước cổng trường tiểu học.
Cô ấy tên là Diệp Hoan Ngôn.
* Eason Chan (1974-), ca sĩ và diễn viên nhạc pop Hồng Kông.
Hoàn.
Ngoại truyện:
Bảy năm đã trôi qua.
Số lượng người theo dõi trên Weibo của Diệp Hoan Ngôn đã tăng lên thay vì giảm.
Cách đây 7 năm, chỉ 3 tháng sau khi debut, cô nàng đã có hơn 5 triệu fan. Cái tên Diệp Hoan Ngôn hót đến mức nào cũng chỉ có những fan nữ và fan nam theo đuổi cô 7 băn trước mới biết được
Một số fan cứng, Sau khi Diệp Hoan Ngôn biến mất nhiều năm, họ vẫn không tin được thần tượng yêu thích của mình có thể đã chết, thậm chí còn tạo cả siêu thoại đặc biệt cho cô ấy, mỗi ngày đề vào cả weibo và siêu thoại gọi tên cô, nhất định đợi cô ấy quay lại và tiếp tục hâm mộ của cô ấy.
Fan của cô.
Bạn bè cô
Người cô ấy yêu thương nhất – Trần tiên sinh.
Không ai muốn tin rằng cô ấy đã ra đi.
Mọi người đang đợi cô ấy quay lại.
Trước khi Diệp Hoan Ngôn biến mất, mối quan hệ của cô và Trần Mặc đã được các tay săn ảnh chụp được.
Weibo duy nhất của Trần Mặc, có nội dung được đăng tải cách đây bảy năm, [Đừng mắng cô ấy, hãy mắng tôi.]
Đây là bài đăng trên Weibo của Trần Mặc, sau khi mối quan hệ của họ được tiết lộ.
Một fan đã để lại lời nhắn cho Trần Mặc: [Anh Trần, chúng tôi sẽ đồng hành cùng anh chờ Ngôn Ngôn trở lại.]
Một anti fan đã gửi lời xin lỗi đến Trần Mặc: [Lúc đó, cô ấy không phủ nhận mối quan hệ, hai người chắc hẳn là rất yêu nhau. Nếu lúc đó mọi người chấp nhận và không nhắn tin xúc phạm anh, tấn công cô ấy thì liệu cô ấy có thể quay lại không? Xin lỗi.]
Thật đáng tiếc.
Diệp Hoan Ngôn không thể nghe thấy lời xin lỗi muộn màng này.
Mỗi năm, nhiều cư dân mạng đều chú ý đến tình trạng hôn nhân của Trần Mặc.
Hàng năm, nhân viên của công ty Trần Mặc sẽ đăng trên Weibo rằng sếp của chúng tôi vẫn chưa kết hôn.
Cô đang ở nước Húc xa xôi nhớ đến anh.
Mà anh, đã chờ đợi cô, tìm kiếm cô, và nhớ cô.
Một số cư dân mạng đã từng chạy đến Weibo của Trần Mặc để bình luận: [Anh à, đã bảy năm rồi, đã đến lúc bỏ cuộc rồi.]
Người quản lý của Diệp Hoan Ngôn, chị Triệu, là người quản lý “huy chương vàng” trong ngành, vào mỗi đêm giao thừa hàng năm, cô ấy đều gửi lời chúc phúc đến các nghệ sĩ dưới quyền của mình trên Weibo.
Trong bảy năm qua, trong mọi lời chúc, @ đầu tiên luôn là tài khoản của Diệp Hoan Ngôn.
Bởi vì cô ấy là nghệ sĩ đầu tiên mà chị Triệu nâng đỡ.
Tất cả các nghệ sĩ đã được @ sẽ vào phần bình luận để cảm ơn những lời chúc phúc của chị Triệu.
Chỉ có tài khoản Weibo của Diệp Hoan Ngôn, mỗi năm đều không có hồi âm,.
Trong lòng nhiều người đều biết điều đó.
Có thể, tài khoản này sẽ không bao giờ được đăng nhập lại...
Có một chủ đề rất hot trên Zhihu: Điều gì đã xảy ra với sự biến mất của ngôi sao Diệp Hoan Ngôn?
Trước câu hỏi này, rất nhiều cư dân mạng đã phản hồi tích cực và đưa ra những suy luận.
Một số người nói là bị giết vì thù hận?
Tuy nhiên, cư dân mạng đã tìm kiếm Diệp Hoan Ngôn khắp nơi và họ không tìm ra người có thù oán với cô là ai.
Một số người nói rằng nó là một vụ giết người vì tình?
Nhìn thấy nữ thần yêu quý có bạn trai, trong cơn tức giận, anh ta đã ra tay sát hại...
Nhưng không ai nghĩ tới.
Diệp Hoan Ngôn không chết vào ngày cô ấy mất tích, mà là vào ngày 10 tháng 9, bảy năm sau khi mất tích.
Điều ước cuối cùng của cô đã không được tôn trọng.
Cái xác không được Lục Lan Châu gửi về Trung Quốc mà được làm thành tiêu bản người, giữ lại ở nước Húc.
Như vậy, cô sẽ ở bên anh mãi mãi.
——
Năm thứ hai sau khi Diệp Hoan Ngôn biến mất.
Anh cả của Trần Mặc đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi, và sau đó Trần Mặc được gọi về Bắc Kinh để tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Trần Mặc vốn là con trai út trong gia đình, ít được coi trọng nhất, bị nhà họ Trần để sống tự do bên ngoài. Sau đó, anh gia nhập Trần thị nhưng không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm cô.
Ban ngày, Trần Mặc có thể bận rộn với công việc của công ty.
Nhưng vào ban đêm, đặc biệt là trong đêm khuya thanh vắng, anh sẽ luôn nghĩ đến Ngôn Ngôn của mình.
Anh nhớ khuôn mặt cô, nhớ cái nhíu mày và nụ cười của cô.
Nhiều lúc, nếu không có rượu, Trần Mặc hoàn toàn không thể ngủ được.
Anh nhớ cô ấy rất nhiều.
Nhớ đến tận xương tủy.
Để xoa dịu nổi của mình, Trần Mặc đã thành lập một viện bảo tàng mang tên Diệp Hoan Ngôn.
Các tác phẩm trưng bày trong bảo tàng đều là những bức tranh cô vẽ trước khi mất tích.
Bảo tàng không nhận vé, luôn cửa mở, những ai yêu thích và nhớ mong Ngôn Ngôn của anh thì luôn được hoan nghênh.
Không quan tâm có phải fan của Diệp Hoan Ngôn hay không, ai cũng có thể thấy được rằng, Trần Mặc vẫn không chịu bước ra, anh ấy vẫn đắm chìm vào đoạn tình cảm của quá khứ, đắm chìm suốt bảy năm, đau khổ bảy năm, và tìm kiếm bảy năm...
Năm thứ 10 Diệp Hoan Ngôn mất tích.
Người theo dõi Weibo của cô đã vượt quá 10 triệu.
Hàng ngày, mọi người vẫn vào Weibo để lại tin nhắn cho cô và check in siêu thoại của cô.
Hầu hết những người hâm mộ từng theo dõi Diệp Hoan Ngôn đều là những cô bé, cậu bé mười bảy, mười tám. Bây giờ, ai cũng đã trưởng thành, một số bắt đầu lập gia đình và sinh con, một số tiếp tục làm việc chăm chỉ.
Trong năm nay, Tập đoàn Trần Thị cũng đã trở thành một gã khổng lồ trong ngành.
Tất cả mọi người đều hối hả với cuộc sống mới, chỉ mình cô ấy, mãi ở lại ngày hôm đó.
TOÀN VĂN HOÀN