-
Phần 4
7.
Tần Thiêm hơi nhướng mày, nhìn tôi hỏi: "Thật à?"
Tôi: ...
Đây là chủ đề có thể nói ra miệng sao?
Tần Thiêm híp mắt, theo thói quen ném cho Liên Dịch Chu một ánh mắt đầy áp bức.
Liên Dịch Chu không hề tránh né, trừng mắt đáp lễ.
Nhìn hai người đàn ông im lặng đối đầu, trong lòng tôi chẳng hiểu sao lại thấy hơi bực bội.
Kẻ không thức thời tới quấy rầy tôi là Tần Thiêm, chẳng hiểu vì sao còn tới dây dưa cũng là Tần Thiêm, hắn có tư cách gì mà bất mãn với Liên Dịch Chu?
Tôi đứng lên giữa hai người, quay sang túm cằm Liên Dịch Chu lắc lắc.
"Đừng tào lao nữa, gom thiệp cưới lại cho em, nhà như cái chuồng heo, mất mặt quá đi."
Liên Dịch Chu nhất thời như c.h.ó choai thắng trận, hếch mặt lên trời, kiêu ngạo nhìn Tần Thiêm rồi trề môi đáp: "Dạ thưa vợ!"
Tôi: ...
Ông chồng chưa cưới này chắc đem bán cho rồi.
Tôi mím môi, quay lại nhìn gương mặt đen thui như đ.ít nồi của Tần Thiêm
"Anh Tần, cám ơn anh đã mang đồ cho tôi."
"Nếu không có chuyện gì nữa, thì bên tôi còn bận việc, không tiếp anh được."
Lấy đồ gì chứ, ai nhìn vào mà chẳng hiểu, rõ ràng chỉ là cái cớ để Tần Thiêm được gặp tôi.
Thậm chí có thể là mượn cớ để tâm sự riêng, giảng hòa cứu vãn.
Nhưng bậc thang này tôi không muốn bước, cơ hội này, tôi cũng không muốn cho hắn.
Tôi đi theo bên cạnh Tần Thiêm không phải bảy ngày, mà là bảy năm.
Trả giá bảy năm, cũng không nhận được một thân phận bạn gái.
Thậm chí đêm đó cãi nhau to như vậy, tôi nói chia tay, đội mưa bỏ đi, hắn còn không cảm thấy hắn tổn thương tôi, mà nghĩ là tôi làm mình làm mẩy.
Bây giờ tôi bỏ đi, mất trí nhớ, không yêu nữa, gửi cho hắn hai tin nhắn ngắn gọn, hắn mới nhận ra hắn sai, mới đồng ý cho tôi hết.
Chuyện này còn sỉ nhục bảy năm kia của tôi hơn cả câu "chơi đùa mà thôi" kia nữa.
"À đúng rồi."
Tôi vội vàng xoay người, cầm lấy tấm thiệp mời trắng vừa nãy bị Liên Dịch Chu vo lại, trịnh trọng viết địa chỉ thời gian tên tuổi, đưa cho Tần Thiêm.
Ngay cả tôi cũng ngạc nhiên về sự bình tĩnh của mình lúc này.
Tựa như bây giờ nghĩ tới Tần Thiêm, trái tim không còn đau đớn như trước kia nữa.
"Mẫu thiệp còn chưa chốt, chỉ là thiệp mẫu thôi, anh Tần đừng chê nha."
"Hoan nghênh anh Tần ngày đó tới chung vui."
Thiệp mời nằm chờ giữa không trung, Tần Thiêm mãi không nhận lấy.
Chỉ lẳng lặng nhìn tôi chăm chú, con ngươi đen như mực, nhìn lâu lại có cảm giác thương cảm của một chú c.h.ó con bị vứt bỏ.
Cho đến cuối, Tần Thiêm cũng không nhận thiệp mời, nhìn tôi một cái thật sâu rồi xoay người bỏ đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Liên Dịch Chu đúng lúc sáp tới, vẻ mặt ấm ức: "Bây giờ anh càng ghét thiệp trắng hơn."
Tôi mỉm cười: "Được, vậy chọn thiệp đỏ."
Thấy tôi đồng ý, Liên Dịch Chu sửng sốt: "Đơn giản vậy à?"
"Chứ sao nữa?" Tôi nguýt anh ấy một cái, "Còn anh nữa, không phải hôm trước còn đầy hào hứng muốn xem hắn khổ sở cua lại vợ à? Sao giờ không muốn xem nữa?"
Liên Dịch Chu như mèo bị giẫm phải đuôi, hếch cằm lên, vẻ mặt câng câng muốn ăn đấm.
"Chuyện đó khác nha! Lúc đó là thăm dò thái độ của em..."
"Ai dà! Nói chung là đừng hỏi nữa! Không giống nhau!"
Tôi ngân giọng "Ồ!" một tiếng thật dài.
Ồ cho Liên Dịch Chu đỏ hết cả mặt mày.
Ha, sao trước giờ không phát hiện anh ấy dễ thương thế này nhỉ?
Ngày qua ngày lại, quả thực Tần Thiêm không còn xuất hiện nữa.
Tôi vừa bận trả đơn, vừa cùng Liên Dịch Chu chuẩn bị hôn lễ, bận tối tăm mặt mũi, không còn nhớ tới Tần Thiêm nữa.
Ngày cưới càng lúc càng gần, mắt thấy chỉ còn một tuần, bên tiệm áo cưới gọi tôi báo rằng váy cưới đã sửa xong.
Liên Dịch Chu đang tới khách sạn kiểm tra sân bãi, chưa quay lại, tôi cũng lười chờ, nên tự mình lái xe đến tiệm áo cưới.
Váy cưới lần trước nhỏ quá mặc không vừa, sau khi sửa xong thì vừa hơn nhiều.
Đứng trước gương trong cửa hàng áo cưới, tôi nhìn mình mặc váy voan trắng, ánh đèn rọi xuống, lấp lánh đẹp đẽ.
Tôi bỗng thấy viền mắt cay cay.
Trong đầu lóe lên rất nhiều hình ảnh: cảm giác hụt hẫng sau bảy năm chờ đợi, cảm giác giải thoát trong nháy mắt tông xe, cảm giác bình tĩnh ban ngày đau khổ thầm rơi lệ ban đêm sau khi tỉnh lại, cũng có cảm giác cảm động khi bất ngờ có Liên Dịch Chu trân trọng, còn có cảnh hôm ấy chọn váy cưới, vành mắt anh ấy ửng đỏ...
Có một đáp án trước kia không dám nghĩ thêm, bây giờ trở nên rất rõ ràng.
Trong gương đột nhiên xuất hiện gương mặt của Tần Thiêm, khiến tôi sợ hết hồn, vội vàng quay đầu nhìn.
Lúc này mới phát hiện trong đại sảnh không thấy nhân viên nào!
"Tần Thiêm, anh..."
8.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi rất giật mình vì trạng thái của Tần Thiêm rất không tốt.
Tuy không để râu ria xồm xoàm, cũng không mặc quần áo lôi thôi, nhưng cả người lộ ra một cảm giác mệt mỏi khó tả.
"Tưởng Nguyễn."
Tần Thiêm đứng lại trước mặt tôi, cúi đầu giữ chặt mặt tôi, ánh mắt thâm tình.
Giọng nói trầm thấp trịnh trọng, tựa như thỏa hiệp với thứ gì đó.
"Anh đã thử, nhưng không làm được."
"Anh không thể nào trơ mắt nhìn em rời xa anh như thế."
"Những ngày qua anh đã thử buông bỏ, nhưng mặc kệ anh chè chén với bạn bè cỡ nào, lao đầu vào công việc ra sao, chỉ cần cuộc sống của anh tạm dừng một thoáng, sẽ nhớ em điên cuồng."
"Chỉ cần nghĩ tới việc em không yêu anh nữa, em phải gả cho người khác, anh liền hận không thể gi.ế.t ch.ế.t Liên Dịch Chu, c.ư.ớ.p. em về lại.
Lời này của Tần Thiêm đúng là thật tình, nhưng tôi chỉ thấy bất đắc dĩ và mệt mỏi.
Vì tôi không thể đáp lại, cũng không muốn đáp lại, tôi thậm chí còn không muốn gặp mặt người này nữa.
Cho nên tôi không trả lời, xoay người muốn rời đi.
Nhưng váy cưới quá cồng kềnh, tôi vừa xoay người đã bị túm tay kéo giật ngược lại.
Tần Thiêm vội vàng tỏ thái độ với tôi, giống như những lời này nói chậm một chút sẽ bị hết hạn vậy.
"Hôm đó em nói đúng, anh sai nhiều lắm."
"Anh hưởng thụ tình yêu của em, rồi lại xem nhẹ em, tổn thương em."
"Thực ra lúc hiểu được điều này, anh hối hận đến tê dại bởi vì anh hiểu rõ một điều, sai lầm của anh đã hết thuốc chữa, anh và em gần như không thể quay lại."
"Nhưng mà, cứ coi như anh hèn hạ đi, anh lại thấy rất mừng, cám ơn ngày đó mưa to, để em mất trí nhớ."
"Cho anh hi vọng xóa bỏ tất cả, làm lại từ đầu."
Tần Thiêm thở dốc mấy lần, móc trong túi ra hộp nhẫn nhung đỏ.
Hắn trịnh trọng quỳ một chân.
"Tưởng Nguyễn, em đã từng cầu hôn anh, hỏi cưới anh."
"Lúc đó anh đã chọn sai, cho nên bây giờ anh nhận sai."
"Nếu giờ anh nói, anh muốn cưới em, em sẽ đi theo anh chứ?"
Không hề do dự một giây nào, tôi lắc đầu.
"Không đâu."
"Cho dù khôi phục ký ức, cũng là không."
"Tần Thiêm, chính anh cũng nói rồi đấy, chúng ta không có quá khứ tốt đẹp để mà nhớ."
"Nhưng chúng ta cũng không có tương lai cùng nhau đâu."
"Tôi và anh cứ làm người dưng thế này, là lựa chọn tốt nhất."
Lời này của tôi, là thật lòng.
Nói xong, tôi thành khẩn nhìn Tần Thiêm, lại phát hiện có thứ gì đó trong mắt đôi phương đang chậm rãi sụp đổ.
Sau đó chỉ còn lại sự hoảng loạn vô tận.
"Vậy... em yêu Liên Dịch Chu sao? Cho dù em còn nhớ tới hắn thì sao chứ? Em với hắn cũng chưa từng có ký ức nào để nhớ cả."
"Nếu như đều là kết hôn không quan tâm quá khứ, thì anh và Liên Dịch Chu đều có cùng khởi điểm! Sao không thể là anh?"
"Không giống nhau mà!"
Trong đầu tôi không khỏi hiện lên dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Liên Dịch Chu, không nhịn được cong khóe môi.
"Quá khứ ra sao không quan trọng, tương lai của tôi, tất cả cuối cùng đều sẽ là cùng Liên Dịch Chu."
"Mà tôi, cam tâm tình nguyện."
"Ồ, cam tâm tình nguyện?"
Tần Thiêm nhắc lại bốn chữ ấy, đột nhiên cười lạnh, trong mắt dâng lên bóng tối khiến tôi lạnh cả sống lưng.
"Hay cho một câu cam tâm tình nguyện."
"Tưởng Nguyễn, người đã trải qua tuyệt vọng, tuyệt đối sẽ không từ bỏ một tia hi vọng nào đâu."
Hôm nay chia tay, cũng giống ngày mưa hôm ấy tôi chia tay với Tần Thiêm.
Nhưng phản ứng của Tần Thiêm đáng sợ hơn tôi nhiều.
Sau khi ném lại cho tôi câu này, hắn bèn xoay người rời đi, nhưng tâm trạng của tôi thì không buông xuống được.
Hơi hoảng hốt.
"Rốt cục hắn muốn làm gì chứ?"
Trước hôn lễ một ngày, lúc nói chuyện điện thoại với Liên Dịch Chu, tôi vẫn rất lo lắng.
Thanh âm của Liên Dịch Chu dịu dàng nhưng lại có sự kiên định khiến tôi an tâm.
"Mặc kệ hắn muốn làm gì, nhà họ Liên bọn anh cũng không phải ngồi không, nhưng mà cái này cũng coi như nhắc nhở anh, sau này em có đi đâu cũng phải nói với anh một tiếng, đừng đi đâu một mình."
Lo âu trong lòng tôi giảm xuống, tôi mỉm cười: "Ô, không phải kết hôn đối phó sao? Bây giờ lại muốn quản em cơ à?"
"Kết hôn đối phó cũng là kết hôn nhá! Sau này ông đây là chồng hợp pháp của em đấy!"
Nghe giọng Liên Dịch Chu không giấu được vui vẻ, tôi thoáng do dự, tâm trạng cũng hơi chùng xuống.
"Liên Dịch Chu, anh thật sự... không để ý bảy năm kia của em sao?"
Đầu dây bên kia, Liên Dịch Chu dừng một thoáng, ngữ điệu cợt nhả bỗng hóa nghiêm túc lạ thường.
"Tưởng Nguyễn, bóng trăng phản chiếu nước bẩn, cũng không thể làm ô uế sự thánh khiết của mặt trăng."
"Tôn nghiêm của một người là do chính mình đánh giá, biết chưa?"
Nói xong câu này, anh lại tiếp bằng một câu đùa không đàng hoàng.
"Anh mặc kệ! Tưởng Nguyễn đại vương nhà anh là con khỉ xinh nhất Hoa Quả Sơn! Đám cưới ngày mai em phải làm anh nở mày nở mặt đấy!"
Tôi: ...
Giờ tôi đổi ý còn kịp không?