Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Nếu luận về tốc độ trong những cường giả ở đây mà nói, thì người nhanh nhất chẳng cần phải nghi ngờ đó chính là thiếu nữ tóc vàng, hai cánh của nàng chớp động, giống như một tia chớp màu vàng xẹt qua ngang trời, nàng là người đầu tiên đến được Cổ Điện, đưa tay đẩy Ngũ Sắc Ngọc Môn (1).
(1): Ngũ Sắc Ngọc Môn: Cửa ngọc năm màu
"Ầm "
Nhưng mà, ngoài sự tưởng tượng của mọi người, một đạo thần quang ngũ sắc bắn ra, hất nàng bay ra ngoài, một Đại yêu mạnh như nàng cũng phải 5, 6 lần lộn nhào mới đứng vững được.
Những người khác giật mình, hít một hơi khí lạnh, không ai dám khinh thị nữa, ai nấy đều lấy ra vũ khí của mình, chen lấn nhau xông về Cổ Điện, ý muốn mở lăng tẩm của Yêu đế.
Tòa Cổ Điện do Ngũ sắc Thần Ngọc tạo thành, giống như từ thời Thái Cổ phá không bay tới đây, người khác nhìn vào có thể cảm thấy được sự vương vấn của thời gian, và mùi vị của lịch sử.
Cổ Điện trong suốt lấp lánh, nền của Cổ Điện có khắc không ít hình khắc cổ xưa, hình khắc Rồng thì cứng cáp uy nghiêm, hình khắc Phượng thì mềm mại bay bổng, khắc Huyền Quy thì chậm chạp, nặng nề, khắc hình Kỳ Lân thì hùng tráng, mạnh mẽ, Long – Phụng - Quy - Lân, nét vẽ như bạc, hào hùng tráng lệ, đúng là văn tự của Đế yêu thời Thái Cổ.
Những văn tự cổ này có một lực lượng thần bí, làm cho tất cả mọi người đều chấn động, bị thần quang ngũ sắc đánh bay, không một ai có thể đến gần Cổ Điện mà mở Ngọc Môn.
"Ầm "
Mấy vị Đại yêu cùng với cường giả của Linh Khư Động Thiên hợp lực đánh một đòn, Tử Sắc Lư Đồng, Kim Kiếm, Bát Quái Kính, Giao Lân Đao … đủ loại vũ khí đập vào Ngọc môn trước đại điện, rốt cục cũng làm nó rung chuyển, mở ra một cái khe nhỏ.
Nhất thời, mọi người lập tức bị một cỗ khí tức Thái Cổ đập thẳng vào mặt, một làn sóng sinh mệnh cuồng nộ như biển gầm, cuồn cuộn dâng trào, hất mọi người lộn nhào ra xa.
"Ầm "
Âm thanh trầm thấp lại vang lên nhưng lại đáng sợ hơn rất nhiều, tất cả mọi người đều biến sắc, cảm giác được sự đau đớn từ trái tim truyền đến.
Nhưng cũng chẳng có ai thèm dừng lại, chỉ ổn định thân thể một chút, rồi nhanh chóng bay tới gần Cổ Điện hùng vĩ.
"Vù, Vù, Vù "
Quang hoa lấp lánh, các loại vũ khí không ngừng va chạm với Thần quang ngũ sắc, âm thanh leng keng liên tiếp truyền tới, cường giả nhân tộc và Đại yêu chen nhau xông vào cửa điện, chiến đấu lại một lần nữa xảy ra, không ai muốn cho đối phương nhanh chân hơn mình, ai cũng muốn mình là người đầu tiên xông vào.
Trước Cổ Điện hùng vĩ, quang hoa chói mắt, yêu khí trùng thiên, tất cả đều bộc lộ bản lĩnh thực sự của mình, trong trận chiến sinh tử này, không một ai hạ thủ lưu tình, phần một Yêu đế đối với họ quá trọng yếu.
Quang mang rực rỡ tỏa ra, chấn động của bầu trời, các loại vũ khí đều tỏa ra thần quang, sát khí xông thẳng lên trời cao, thần lực cuộn trào, ở trước cửa điện bây giờ là một nơi hỗn loạn.
Đại chiến vô cùng kịch liệt, chưa tới nửa khắc thời gian, một Thái thượng trưởng lão liên lục lui lại, dần dần không chống đỡ được nữa, bị một Đại yêu xuyên thủng lồng ngực, móc ra một trái tim vẫn còn đập, máu tươi tung tóe, dính ở trên thân thể đại yêu, bộ dáng vô cùng hung ác.
Chưởng môn của Linh Khư Động Thiên lạnh lùng, hai tay hắn bấm quyết, vẽ ra một quỹ tích kì dị ở trên bầu trời, làm cho Tử sắc Lư Đồng chấn động, tỏa ra khí tức màu tím, trong phút chốc đã hút 2 tên đại yêu vào trong Lư Đồng.
"Ầm"
Tử sắc thần hỏa ngập trời, hai tiếng kêu thảm thiết từ trong Lư Đồng truyền ra, hai đại yêu trong nháy mắt đã bị luyện hóa, chỉ còn một làn khói trắng bay ra.
Ở phía xa xa, Diệp Phàm kinh hãi, chém giết thảm thiết đến mức này, quả thật đáng sợ, một người hiện đại như hắn, quả thật rất khó chấp nhận, hắn không ngừng suy nghĩ, làm một người tu sĩ có ý nghĩa gì, có đáng giá hay không.
Lúc này, trên ngọn núi lửa, mấy con Hung cầm mãnh thú cũng đã đại chiến với các trưởng lão của Linh Khư Động Thiên, cũng vô cùng thảm liệt.
Một con hung thú hình người miệng đầy răng nanh nhọn hoắt, lông thú dài tới hơn nửa thước, vô cùng dự tợn, đem một trưởng lão xé làm 2, máu tươi bắn tung tóe, những mảnh vụn của thi thể rơi xuống, thê thảm đến mức không nỡ nhìn.
Một trưởng lão ở bên cạnh đã rút Trảm Yêu Đao, chém một con hung cầm làm 2 mảnh, máu tươi vắt ngang trời, quang hoa của Trảm yêu đao tỏa ra bốn phía, khung cảnh vô cùng đẫm máu.
Trong mười mấy con hung cầm mãnh thú, thì Thiểm Điện Điểu là đáng sợ nhất, tốc độ của nó cực nhanh, bay vút lên trời, móng vuốt sắc bén màu vàng lộ ra, bên dưới đã cắp cổ 1 vị trưởng lão, hàng trăm đạo lôi điện bổ xuống, tiếng sấm rền vang, một lười trảm yêu đao đã rơi xuống đất.
"Vù vù "
Vị trưởng lão của Linh Khư Động Thiên kia đã khống chế Thần Hồng vọt lên, nhưng vẫn không cách nào tránh né được mấy trăm đạo lôi điện, cả người cháy đen, chỉ lắc lư mấy cái rồi rơi vào bên trong ngọn núi lửa, bị nham thạch nóng chảy nuốt sống.
Trận đại chiến này vô cũng đẫm máu, cả yêu tộc và nhân loại đều có thương vong, tất cả đang liều mạng, ai cũng muốn người bên mình xông vào Cổ Điện đầu tiên.
"Đây là cuộc sống của Tu sĩ hay sao..."
Diệp Phàm tự nói, trong lòng hắn dậy sóng, cuộc sống này với cuộc sống ngự thần hồng, tiêu dao thiên địa mà hắn đã tưởng tượng thì khác nhau một trời một vực.
"Có lẽ, mỗi tu sĩ đều có 1 con đường khác nhau để đi."
Nói tới đây, ánh mắt trong suốt của hắn, lộ ra kiên nghị vẻ, nói:
"Nếu đã lựa chọn con đường này, thì phải tiếp tục mà bước đi. Vận mệnh của ta không để cho bất kỳ kẻ nào nắm giữ, ta phải mạnh hơn..."
Đột nhiên, một tiếng vang nhỏ cắt đứt luồng suy nghĩ của Diệp Phàm, trên mặt đất, cả người Bàng Bác tỏa ra khí xanh, quang mang màu xanh biếc từ trong thân thể hắn tỏa ra ngày một sáng.
"Bụp Bụp "
Từng đạo quang mang lưu chuyển trong thân thể Bàng Bác, đây chính là đạo văn do Ngô Thanh Phong trưởng lão bày bố, trong nó có lực lượng để phong ấn, giờ khắc này tất cả đều bị bật ra, phong ấn đã vô hiệu!
Lúc này, Khổ Hải của Bàng Bác tỏa ra quang mang xanh lục, thân thể của hắn chấn động, hai mắt hắn mở to, hai đạo lục mang bắn ra, vô cùng yêu dị.
Trên trán Bàng Bác còn xuất hiện một đạo phù văn kỳ dị, vừa giống như những nét vẽ không ý nghĩa, lại vừa giống văn tự cổ.
Phù văn này hư hư thực thực, lúc giống như Long Phượng, lúc lại giống như Huyền Quy, lúc lại uốn éo như Đằng Xà.
Diệp Phàm nhất thời cả kinh, hắn mặc dù không biết phù văn này có ý nghĩa gì, nhưng lại vô cùng giống văn tự của yêu tộc và Truyền Pháp Trưởng lão đã từng nói qua.
Trong mắt Bàng Bác chỉ có một màu xanh thăm thẳm, hắn ngồi dậy và đứng lên không phát ra một tiếng động, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Phàm, dường như muốn động thủ, nhưng khi giơ bàn tay lên, thì lại vô cùng run rẩy, biểu hiện vô cùng không muốn.
"Bàng Bác..."
Diệp Phàm lớn tiếng gọi hắn, hắn biết ý chí của Bàng Bác không hoàn toàn ngủ say, nhất định là đang giành quyền không chế thân thể.
Nghe được tiếng gọi này, thân thể hắn lắc lư, yêu văn trên trán cũng nhạt đi không ít.
Đúng lúc này, lại có 1 âm thanh trầm thấp vang lên, thân thể Bàng Bác chấn động mãnh liệt, lục quang đại thịnh, yêu văn trên trán cũng nhiều hơn, sau đó trở lại bình thường.
Lúc này, hắn không nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nữa, mà xoay người về phía ngọn núi lửa, mở miệng cất lên tiếng nói khàn khàn:
"Ta chỉ cố ý để cho các ngươi phong ấn mà thôi..."
Trong lòng Diệp Phàm cả kinh, người chiếm cứ thân thể Bàng Bác không biết đáng sợ tới mức nào.
Lúc này, chiến đấu trước Cổ Điện càng thêm thảm khốc, cửa điện đã được mở ra, hai bên vẫn đang chiến đấu trước cửa điện, chưởng môn Linh Khư Động Thiên và hai gã đại yêu đều đặt được 1 chân vào bên trong.
Đúng lúc này, Bàng Bác quay đầu lại nhìn lướt qua Diệp Phàm, sau đó đột nhiên bay lên trời, hóa thành một đạo lục quang, bay thẳng vào Cổ Điện trong ngọn núi lửa.
Ở trước Cổ Điện vẫn đang chiến đấu kịch liệt, bất phân thắng bại, hai bên đều có thương vong. Bàng Bác đột nhiên xuất hiện, làm cho các trưởng lão Linh Khư Động Thiên cả kinh thất sắc, mà mấy tên đại yêu nhìn thấy Yêu văn trên trán hắn, cũng nghi hoặc không rõ.
Nhưng mà không ai lường được, khi Chưởng môn Linh Khư Động Thiên và hai gã đại yêu tiến được vào trong Cổ Điện, Bàng Bác chỉ để lại trên bầu trời 1 đạo tàn ảnh, theo sát 3 vị cường giả xông vào trong. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Trên bầu trời quang hoa rực rỡ, hai Thái Thượng trưởng lão cùng với mấy tên đại yêu còn lại cũng xông vào. Ở bên dưới, Thiểm Điện Điểu, các loại siêu cấp hung cầm mãnh thú, cùng với các trưởng lão của Linh Khư Động Thiên đều tiến vào bên trong.
"Ầm "
Đúng lúc này, âm thanh trầm thấp từ trong Cổ Điện lại vang lên, mạnh mẽ cường liệt hơn trước gấp nhiều lần.
"Phốc "
Hai trưởng lão của Linh Khư Động Thiên miệng phun ra máu, lập tức lui ngay ra ngoài. Mà Ngân sắc Ngô công thì cả người lập tức nổ tung, thân thể như bạc trắng vỡ thành những mảnh nhỏ, rơi xuống phía dưới Cổ Điện.
Còn một Đại yêu thân như mãng ngưu, đầu lại như Sư Tử, vảy màu xanh bao trùm cả thân thể, người cao tới 10 mét, đúng lúc đang bay lên không trung như một tòa núi nhỏ, thì âm thanh trầm thấp vang lên, máu tươi phun tứ tung, trái tim bị vỡ vụn cũng theo máu trào ra.
"Ầm, Ầm, Ầm..."
Âm thanh trầm thấp liên tục vang lên, những Đại yêu và trưởng lão Linh Khư Động Thiên đều loạng choạng, nhanh chóng rút ra ngoài, thất khiếu chảy máu, thân thể bị thương nặng.
Mấy hung cầm man thú và các trưởng lão yếu hơn, thì trực tiếp chết ngay trong Cổ Điện, lồng ngực vỡ nát, máu tươi chảy loang lổ, không còn cơ hội để rút ra ngoài.
Ở phía xa, Diệp Phàm khiếp sợ, phần mộ Yêu Đế này rốt cục ẩn chứa lực lượng mạnh đến mức nào, mà lại đáng sợ tới như vậy.
Hắn mặc dù ở cách rất xa, nhưng cũng cảm giác được âm thanh càng ngày càng mạnh, thiếu chút nữa làm hắn không chịu đựng nổi.
Cổ điện hùng vĩ đang chấn động, có người đang chiến đấu ở bên trong, tiếng quát tháo của mấy tên Đại Yêu, cùng những tiếng thét lớn của Chưởng môn và 2 vị Thái thượng trưởng lão của Linh Khư Động Thiên.
"Ầm "
Một quang mang xanh biếc lóe lên, Bàng Bác xuất hiện trước cửa điện, dường như đang bị người khác đuổi giết.
Sắc mặt của hắn xanh mét, mấy cái xác khô quanh người hắn bị đánh bay đi, không biết bị một lực lượng lớn đến cỡ nào đánh bay đi, ầm ầm rơi xuống chỗ Diệp Phàm.
Diệp Phàm trong lòng chấn động, hắn phát hiện ra Bàng Bác với khuôn mặt xanh mét nhìn lướt qua hắn, sau đó lại rống lên, một lần nữa xông vào trong Cổ Điện.
Diệp Phàm lật qua lật lại mấy cỗ thi thể, cẩn thận quan sát, sau đó phát hiện điều dị thường trên thi thể của một dị thú, có một chút quang mang yếu ớt từ trong miệng vết thương tỏa ra, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát giác được.
"Có chuyện gì vậy..."
Diệp Phàm duỗi ngón tay, ấn vào trong miệng vết thương, hắn cảm giác như đang đụng phải vật gì đó, lấy 2 ngón tay gắp ra ngoài.
Đột nhiên, có một đạo quang hoa đẹp mắt vọt lên, sáng rực rỡ làm cho Diệp Phàm phải nhắm tịt mắt. Đây là một trang giấy màu vàng, trên mặt có vô tận thần huy lưu chuyển, xán lạn huy hoàng.
Chỉ là một trang giấy màu vàng nhưng so với Kim loại còn nặng hơn, trên mặt kín mít, khắc toàn chữ cổ, bé tới mức không nhận rõ chữ nào, mỗi một chữ đều như một ngôi sao sáng lấp lánh.
Trái tim của Diệp Phàm đập đùng đùng, dường như nhảy lên tới tận cổ, cảm giác miệng lưỡi khô khốc, hai mắt phải nheo lại vì thần huy chói mắt của trang giấy màu vàng.
(1): Ngũ Sắc Ngọc Môn: Cửa ngọc năm màu
"Ầm "
Nhưng mà, ngoài sự tưởng tượng của mọi người, một đạo thần quang ngũ sắc bắn ra, hất nàng bay ra ngoài, một Đại yêu mạnh như nàng cũng phải 5, 6 lần lộn nhào mới đứng vững được.
Những người khác giật mình, hít một hơi khí lạnh, không ai dám khinh thị nữa, ai nấy đều lấy ra vũ khí của mình, chen lấn nhau xông về Cổ Điện, ý muốn mở lăng tẩm của Yêu đế.
Tòa Cổ Điện do Ngũ sắc Thần Ngọc tạo thành, giống như từ thời Thái Cổ phá không bay tới đây, người khác nhìn vào có thể cảm thấy được sự vương vấn của thời gian, và mùi vị của lịch sử.
Cổ Điện trong suốt lấp lánh, nền của Cổ Điện có khắc không ít hình khắc cổ xưa, hình khắc Rồng thì cứng cáp uy nghiêm, hình khắc Phượng thì mềm mại bay bổng, khắc Huyền Quy thì chậm chạp, nặng nề, khắc hình Kỳ Lân thì hùng tráng, mạnh mẽ, Long – Phụng - Quy - Lân, nét vẽ như bạc, hào hùng tráng lệ, đúng là văn tự của Đế yêu thời Thái Cổ.
Những văn tự cổ này có một lực lượng thần bí, làm cho tất cả mọi người đều chấn động, bị thần quang ngũ sắc đánh bay, không một ai có thể đến gần Cổ Điện mà mở Ngọc Môn.
"Ầm "
Mấy vị Đại yêu cùng với cường giả của Linh Khư Động Thiên hợp lực đánh một đòn, Tử Sắc Lư Đồng, Kim Kiếm, Bát Quái Kính, Giao Lân Đao … đủ loại vũ khí đập vào Ngọc môn trước đại điện, rốt cục cũng làm nó rung chuyển, mở ra một cái khe nhỏ.
Nhất thời, mọi người lập tức bị một cỗ khí tức Thái Cổ đập thẳng vào mặt, một làn sóng sinh mệnh cuồng nộ như biển gầm, cuồn cuộn dâng trào, hất mọi người lộn nhào ra xa.
"Ầm "
Âm thanh trầm thấp lại vang lên nhưng lại đáng sợ hơn rất nhiều, tất cả mọi người đều biến sắc, cảm giác được sự đau đớn từ trái tim truyền đến.
Nhưng cũng chẳng có ai thèm dừng lại, chỉ ổn định thân thể một chút, rồi nhanh chóng bay tới gần Cổ Điện hùng vĩ.
"Vù, Vù, Vù "
Quang hoa lấp lánh, các loại vũ khí không ngừng va chạm với Thần quang ngũ sắc, âm thanh leng keng liên tiếp truyền tới, cường giả nhân tộc và Đại yêu chen nhau xông vào cửa điện, chiến đấu lại một lần nữa xảy ra, không ai muốn cho đối phương nhanh chân hơn mình, ai cũng muốn mình là người đầu tiên xông vào.
Trước Cổ Điện hùng vĩ, quang hoa chói mắt, yêu khí trùng thiên, tất cả đều bộc lộ bản lĩnh thực sự của mình, trong trận chiến sinh tử này, không một ai hạ thủ lưu tình, phần một Yêu đế đối với họ quá trọng yếu.
Quang mang rực rỡ tỏa ra, chấn động của bầu trời, các loại vũ khí đều tỏa ra thần quang, sát khí xông thẳng lên trời cao, thần lực cuộn trào, ở trước cửa điện bây giờ là một nơi hỗn loạn.
Đại chiến vô cùng kịch liệt, chưa tới nửa khắc thời gian, một Thái thượng trưởng lão liên lục lui lại, dần dần không chống đỡ được nữa, bị một Đại yêu xuyên thủng lồng ngực, móc ra một trái tim vẫn còn đập, máu tươi tung tóe, dính ở trên thân thể đại yêu, bộ dáng vô cùng hung ác.
Chưởng môn của Linh Khư Động Thiên lạnh lùng, hai tay hắn bấm quyết, vẽ ra một quỹ tích kì dị ở trên bầu trời, làm cho Tử sắc Lư Đồng chấn động, tỏa ra khí tức màu tím, trong phút chốc đã hút 2 tên đại yêu vào trong Lư Đồng.
"Ầm"
Tử sắc thần hỏa ngập trời, hai tiếng kêu thảm thiết từ trong Lư Đồng truyền ra, hai đại yêu trong nháy mắt đã bị luyện hóa, chỉ còn một làn khói trắng bay ra.
Ở phía xa xa, Diệp Phàm kinh hãi, chém giết thảm thiết đến mức này, quả thật đáng sợ, một người hiện đại như hắn, quả thật rất khó chấp nhận, hắn không ngừng suy nghĩ, làm một người tu sĩ có ý nghĩa gì, có đáng giá hay không.
Lúc này, trên ngọn núi lửa, mấy con Hung cầm mãnh thú cũng đã đại chiến với các trưởng lão của Linh Khư Động Thiên, cũng vô cùng thảm liệt.
Một con hung thú hình người miệng đầy răng nanh nhọn hoắt, lông thú dài tới hơn nửa thước, vô cùng dự tợn, đem một trưởng lão xé làm 2, máu tươi bắn tung tóe, những mảnh vụn của thi thể rơi xuống, thê thảm đến mức không nỡ nhìn.
Một trưởng lão ở bên cạnh đã rút Trảm Yêu Đao, chém một con hung cầm làm 2 mảnh, máu tươi vắt ngang trời, quang hoa của Trảm yêu đao tỏa ra bốn phía, khung cảnh vô cùng đẫm máu.
Trong mười mấy con hung cầm mãnh thú, thì Thiểm Điện Điểu là đáng sợ nhất, tốc độ của nó cực nhanh, bay vút lên trời, móng vuốt sắc bén màu vàng lộ ra, bên dưới đã cắp cổ 1 vị trưởng lão, hàng trăm đạo lôi điện bổ xuống, tiếng sấm rền vang, một lười trảm yêu đao đã rơi xuống đất.
"Vù vù "
Vị trưởng lão của Linh Khư Động Thiên kia đã khống chế Thần Hồng vọt lên, nhưng vẫn không cách nào tránh né được mấy trăm đạo lôi điện, cả người cháy đen, chỉ lắc lư mấy cái rồi rơi vào bên trong ngọn núi lửa, bị nham thạch nóng chảy nuốt sống.
Trận đại chiến này vô cũng đẫm máu, cả yêu tộc và nhân loại đều có thương vong, tất cả đang liều mạng, ai cũng muốn người bên mình xông vào Cổ Điện đầu tiên.
"Đây là cuộc sống của Tu sĩ hay sao..."
Diệp Phàm tự nói, trong lòng hắn dậy sóng, cuộc sống này với cuộc sống ngự thần hồng, tiêu dao thiên địa mà hắn đã tưởng tượng thì khác nhau một trời một vực.
"Có lẽ, mỗi tu sĩ đều có 1 con đường khác nhau để đi."
Nói tới đây, ánh mắt trong suốt của hắn, lộ ra kiên nghị vẻ, nói:
"Nếu đã lựa chọn con đường này, thì phải tiếp tục mà bước đi. Vận mệnh của ta không để cho bất kỳ kẻ nào nắm giữ, ta phải mạnh hơn..."
Đột nhiên, một tiếng vang nhỏ cắt đứt luồng suy nghĩ của Diệp Phàm, trên mặt đất, cả người Bàng Bác tỏa ra khí xanh, quang mang màu xanh biếc từ trong thân thể hắn tỏa ra ngày một sáng.
"Bụp Bụp "
Từng đạo quang mang lưu chuyển trong thân thể Bàng Bác, đây chính là đạo văn do Ngô Thanh Phong trưởng lão bày bố, trong nó có lực lượng để phong ấn, giờ khắc này tất cả đều bị bật ra, phong ấn đã vô hiệu!
Lúc này, Khổ Hải của Bàng Bác tỏa ra quang mang xanh lục, thân thể của hắn chấn động, hai mắt hắn mở to, hai đạo lục mang bắn ra, vô cùng yêu dị.
Trên trán Bàng Bác còn xuất hiện một đạo phù văn kỳ dị, vừa giống như những nét vẽ không ý nghĩa, lại vừa giống văn tự cổ.
Phù văn này hư hư thực thực, lúc giống như Long Phượng, lúc lại giống như Huyền Quy, lúc lại uốn éo như Đằng Xà.
Diệp Phàm nhất thời cả kinh, hắn mặc dù không biết phù văn này có ý nghĩa gì, nhưng lại vô cùng giống văn tự của yêu tộc và Truyền Pháp Trưởng lão đã từng nói qua.
Trong mắt Bàng Bác chỉ có một màu xanh thăm thẳm, hắn ngồi dậy và đứng lên không phát ra một tiếng động, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Phàm, dường như muốn động thủ, nhưng khi giơ bàn tay lên, thì lại vô cùng run rẩy, biểu hiện vô cùng không muốn.
"Bàng Bác..."
Diệp Phàm lớn tiếng gọi hắn, hắn biết ý chí của Bàng Bác không hoàn toàn ngủ say, nhất định là đang giành quyền không chế thân thể.
Nghe được tiếng gọi này, thân thể hắn lắc lư, yêu văn trên trán cũng nhạt đi không ít.
Đúng lúc này, lại có 1 âm thanh trầm thấp vang lên, thân thể Bàng Bác chấn động mãnh liệt, lục quang đại thịnh, yêu văn trên trán cũng nhiều hơn, sau đó trở lại bình thường.
Lúc này, hắn không nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nữa, mà xoay người về phía ngọn núi lửa, mở miệng cất lên tiếng nói khàn khàn:
"Ta chỉ cố ý để cho các ngươi phong ấn mà thôi..."
Trong lòng Diệp Phàm cả kinh, người chiếm cứ thân thể Bàng Bác không biết đáng sợ tới mức nào.
Lúc này, chiến đấu trước Cổ Điện càng thêm thảm khốc, cửa điện đã được mở ra, hai bên vẫn đang chiến đấu trước cửa điện, chưởng môn Linh Khư Động Thiên và hai gã đại yêu đều đặt được 1 chân vào bên trong.
Đúng lúc này, Bàng Bác quay đầu lại nhìn lướt qua Diệp Phàm, sau đó đột nhiên bay lên trời, hóa thành một đạo lục quang, bay thẳng vào Cổ Điện trong ngọn núi lửa.
Ở trước Cổ Điện vẫn đang chiến đấu kịch liệt, bất phân thắng bại, hai bên đều có thương vong. Bàng Bác đột nhiên xuất hiện, làm cho các trưởng lão Linh Khư Động Thiên cả kinh thất sắc, mà mấy tên đại yêu nhìn thấy Yêu văn trên trán hắn, cũng nghi hoặc không rõ.
Nhưng mà không ai lường được, khi Chưởng môn Linh Khư Động Thiên và hai gã đại yêu tiến được vào trong Cổ Điện, Bàng Bác chỉ để lại trên bầu trời 1 đạo tàn ảnh, theo sát 3 vị cường giả xông vào trong. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Trên bầu trời quang hoa rực rỡ, hai Thái Thượng trưởng lão cùng với mấy tên đại yêu còn lại cũng xông vào. Ở bên dưới, Thiểm Điện Điểu, các loại siêu cấp hung cầm mãnh thú, cùng với các trưởng lão của Linh Khư Động Thiên đều tiến vào bên trong.
"Ầm "
Đúng lúc này, âm thanh trầm thấp từ trong Cổ Điện lại vang lên, mạnh mẽ cường liệt hơn trước gấp nhiều lần.
"Phốc "
Hai trưởng lão của Linh Khư Động Thiên miệng phun ra máu, lập tức lui ngay ra ngoài. Mà Ngân sắc Ngô công thì cả người lập tức nổ tung, thân thể như bạc trắng vỡ thành những mảnh nhỏ, rơi xuống phía dưới Cổ Điện.
Còn một Đại yêu thân như mãng ngưu, đầu lại như Sư Tử, vảy màu xanh bao trùm cả thân thể, người cao tới 10 mét, đúng lúc đang bay lên không trung như một tòa núi nhỏ, thì âm thanh trầm thấp vang lên, máu tươi phun tứ tung, trái tim bị vỡ vụn cũng theo máu trào ra.
"Ầm, Ầm, Ầm..."
Âm thanh trầm thấp liên tục vang lên, những Đại yêu và trưởng lão Linh Khư Động Thiên đều loạng choạng, nhanh chóng rút ra ngoài, thất khiếu chảy máu, thân thể bị thương nặng.
Mấy hung cầm man thú và các trưởng lão yếu hơn, thì trực tiếp chết ngay trong Cổ Điện, lồng ngực vỡ nát, máu tươi chảy loang lổ, không còn cơ hội để rút ra ngoài.
Ở phía xa, Diệp Phàm khiếp sợ, phần mộ Yêu Đế này rốt cục ẩn chứa lực lượng mạnh đến mức nào, mà lại đáng sợ tới như vậy.
Hắn mặc dù ở cách rất xa, nhưng cũng cảm giác được âm thanh càng ngày càng mạnh, thiếu chút nữa làm hắn không chịu đựng nổi.
Cổ điện hùng vĩ đang chấn động, có người đang chiến đấu ở bên trong, tiếng quát tháo của mấy tên Đại Yêu, cùng những tiếng thét lớn của Chưởng môn và 2 vị Thái thượng trưởng lão của Linh Khư Động Thiên.
"Ầm "
Một quang mang xanh biếc lóe lên, Bàng Bác xuất hiện trước cửa điện, dường như đang bị người khác đuổi giết.
Sắc mặt của hắn xanh mét, mấy cái xác khô quanh người hắn bị đánh bay đi, không biết bị một lực lượng lớn đến cỡ nào đánh bay đi, ầm ầm rơi xuống chỗ Diệp Phàm.
Diệp Phàm trong lòng chấn động, hắn phát hiện ra Bàng Bác với khuôn mặt xanh mét nhìn lướt qua hắn, sau đó lại rống lên, một lần nữa xông vào trong Cổ Điện.
Diệp Phàm lật qua lật lại mấy cỗ thi thể, cẩn thận quan sát, sau đó phát hiện điều dị thường trên thi thể của một dị thú, có một chút quang mang yếu ớt từ trong miệng vết thương tỏa ra, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát giác được.
"Có chuyện gì vậy..."
Diệp Phàm duỗi ngón tay, ấn vào trong miệng vết thương, hắn cảm giác như đang đụng phải vật gì đó, lấy 2 ngón tay gắp ra ngoài.
Đột nhiên, có một đạo quang hoa đẹp mắt vọt lên, sáng rực rỡ làm cho Diệp Phàm phải nhắm tịt mắt. Đây là một trang giấy màu vàng, trên mặt có vô tận thần huy lưu chuyển, xán lạn huy hoàng.
Chỉ là một trang giấy màu vàng nhưng so với Kim loại còn nặng hơn, trên mặt kín mít, khắc toàn chữ cổ, bé tới mức không nhận rõ chữ nào, mỗi một chữ đều như một ngôi sao sáng lấp lánh.
Trái tim của Diệp Phàm đập đùng đùng, dường như nhảy lên tới tận cổ, cảm giác miệng lưỡi khô khốc, hai mắt phải nheo lại vì thần huy chói mắt của trang giấy màu vàng.