Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
"Ngươi nhìn rõ đó là thứ gì không?"
Bàng Bác hỏi, hắn muốn hiểu rõ nguồn gốc của sự nguy hiểm. Con người hắn thường ngày tuỳ tiện, nhưng rất trầm ổn ở thời khắc mấu chốt.
"Không thấy cái gì, chỉ cảm giác được một cỗ khí tức đáng sợ bao phủ toàn thân ta, sau đó cái chuông đồng này bỗng nhiên rung động."
Lúc này, Vương Tử Văn bị bao phủ bởi kim sắc quang huy, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nghe được mấy lời này, phàm là ai đã lấy được Phật khí đều nắm chắc trong tay. Mấy thứ này đã được chứng thực là đồ vật của Thần, khẳng định là bất phàm.
Cái chuông đồng tàn tạ ngừng rung động, tiếng chuông du dương dần dần biến mất, thần diễm kim sắc trên người Vương Tử Văn cũng biến mất, dường như ánh sáng của Hoàng Kim Chiến Y đã quay trở về bên trong chuông đồng.
"Đi, chúng ta mau rời khỏi mảnh phế tích này!"
Thanh Đồng Cổ Đăng trong tay Diệp Phàm toả ra điểm điểm thần huy, hắn dẫn đầu đi về phía Tế Đàn Ngũ Sắc.
Mọi người đi theo sát phía sau. Mảnh Thiên cung phế tích khổng lồ này chắc chắn là có thứ gì đó đáng sợ tồn tại, dừng lại thêm một giây chính là thêm một phần hiểm nguy.
"A…"
Tiếng kêu thảm thiết lại truyền đến. Một người bạn học nam khi đi đến gần biên giới của khu phế tích bỗng ngửa mặt lên trời, ngã lăn trên mặt đất, ở giữa trán có một cái lỗ máu to bằng ngón cái, máu tươi từ đó chảy ra ồ ồ. Hắn cũng chết cùng một kiểu!
Hắn chết mà không nhắm mắt, hai mắt hắn mở to, thần sắc kinh khủng trước khi chết vẫn còn đọng lại.
Vào lúc này rất nhiều người đã vô cùng sợ hãi, một người bạn học nữa lại chết rồi. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không có cách nào ngăn cản, thậm chí là không biết thứ gì đã lấy đi tính mạng của hắn.
Sinh ly tử biệt nói nghe thì dễ, thế nhưng tự mình trải qua làm người ta cảm giác cay đắng không gì bằng.
Bạn học thân cận bên người chết mạc danh kì diệu, một câu di ngôn cũng không thể nói ra, làm sao người ta tiếp thu cho nổi? Không ít nữ bạn học đã gần như tan vỡ tinh thần, thấp giọng khóc ồ lên, trước đây bọn họ làm sao có thể gặp trường hợp như vậy.
"Đi!"
Mọi người không dừng lại, cũng không thể dừng lại, nhanh chóng hướng về ngũ sắc tế đàn chạy tới. Rốt cục họ đã thoát đi mảnh phế tích này, thế nhưng hai sinh mệnh vĩnh viễn ở lại nơi đó, đã không còn cách nào gặp được.
Chạy được một đoạn xa, quay đầu lại quan sát, bức tường đổ kia như ác ma dữ tợn, mờ mờ ảo ảo dưới bầu trời đêm, khiến tim người ta đập thình thịch.
Thế nhưng mọi người vẫn chưa kịp thở dài một hơi, ba tiếng hét thảm hầu như đồng thời liên tiếp vang lên, hai gã bạn học nam cùng một người bạn học nữ trước sau ngã rầm rầm trên mặt đất, vết thương vẫn như cũ là cái trán, ba cái lỗ máu giống nhau như đúc làm người ta nhìn thấy mà giật mình!
Máu tươi nhiễm đỏ cả mặt đất, 3 người bạn học ngày xưa, bằng hữu cứ như vậy chết thảm, hai mắt bọn họ trợn trừng trừng, biểu tình vô cùng sợ hãi.
Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, đã có 5 người mất đi sinh mệnh, điều này làm cho mọi người vừa thương cảm vừa lạnh băng cả người, da đầu tê dại, có thể kế tiếp sẽ đến phiên chính mình, không ai có thể xác định khi nào sinh mệnh của mình kết thúc.
"Hu hu..." 1 người bạn học nữ gần như hoàn toàn sụp đổ, khóc rống lên, nói:
"Mấy người bị chết đều là người không tìm được đồ vật gì ở trong miếu, con ma quỷ kia ở ngay gần đây, người nào không nắm giữ Thánh vật do Thần để lại, sớm muộn đều phải chết..."
Đây là một sự thực, 5 người vừa chết ở bên trong miếu thờ đều là không có thu hoạch, mà Vương Tử Văn cũng đồng dạng gặp tập kích, thế nhưng chính là nhờ cái chuông đồng rách nát này mới bình yên vô sự.
"Giúp giúp chúng ta..."
Nhưng người không ở bên trong miếu thờ tìm được đồ vật, tất cả đều kinh khủng không gì sánh được, tiếp cận người có thu hoạch, dùng ngữ khí gần như cầu xin khẩn cầu được cứu giúp. Thế nhưng, ở trước ranh giới sinh tử, ai sẽ đưa ra cọng cỏ cứu mạng của mình cho người khác?
Có mấy người không hề dừng lại, thậm chí không quay đầu lại, nhanh chóng xông về hướng tới tế đàn ngũ sắc, tình nghĩa bạn học cố nhiên là đáng quý, thế nhưng khi đối mặt với sinh tử, không ít người lựa chọn thái độ lạnh lùng, chỉ cần tự bảo vệ mình.
Quan hệ giữa người với người, sự mâu thuẫn của nhân tính, lúc này đã phải đối mặt với lần thử thách khó khăn đầu tiên.
"Cầu xin các ngươi, cứu ta với..."
Người bạn học nữa kia đã gần như sụp đổ, vừa chạy vừa gào khóc, khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ, vừa thấp thỏm vừa lo âu, cực kỳ là đáng thương, hai chiếc giầy của nàng đã rơi mất, thế nhưng nàng vẫn hoàn toàn không biết, tâm linh của nàng lúc này chỉ tràn ngập sợ hãi.
Diệp Phàm la lớn: " Đồ vật tìm được ở trong miếu thờ, chúng ta có thể dùng chung cùng người khác."
Bàng Bác từ trước đến nay luôn cùng Diệp Phàm cùng tiến thối, nghe vậy bèn đứng ở bên người hắn, cũng la lớn:
"Không sai, chúng ta có thể để 2,3 người cùng nhau nắm giữ một đồ vật tìm được từ trong cổ miếu."
Rất nhiều người đều nhìn lại, nhưng cũng mang theo vẻ chần chờ, lại có người mở miệng nói:
"Nhữngđồ vật rách nát này vạn nhất không có tác dụng lớn như vậy thì phải làm sao bây giờ? Nếu như chúng chỉ có thể che chở một người, chẳng phải sẽ làm nguyên bản chủ nhân rơi vào nguy hiểm sống chết..."
Vừa nói như vậy, lập tức lại làm người ta dao động rồi, thậm chí có hai người bắt đầu tăng tốc độ, không quay đầu lại, xông thẳng về phía trước.
"Cảm ơn ngươi, Diệp Phàm..."
Người bạn học nữ làm mất giầy, nước mắt giàn giụa, điềm đạm đáng yêu, lảo đảo đi tới trước người Diệp Phàm, trên mặt lộ ra thần sắc cảm kích vô cùng, lại kết hợp với những giọt nước mắt lăn xuống, làm người ta sinh ra cảm giác rất đáng thương hại.
Nàng run run vươn tay phải, thế nhưng khi còn cách cổ đăng một thước, khuôn mặt nàng chợt cứng ngắc lại, sau đó hai mắt thất thần, nặng nề ngã lăn trên mặt đất.
Biến cố xảy ra đột nhiên như vậy, Diệp Phàm chỉ kịp trơ mắt nhìn hai mắt của nàng mất đi ánh sáng, gương mặt điềm đạm đáng yêu lại mỹ lệ mang theo nước mắt, cùng với nụ cười cảm kích vừa kịp loé lên đọng lại ở đó, khiến người ta cảm giác khó chịu trong lòng.
Diệp Phàm rất muốn nâng nàng lên, nhưng chung quy chỉ có thể hơi duỗi duỗi tay, lại thu lại rồi.
Người bạn học nữ đáng thương này bị xuyên thủng sau não chứ không phải cái trán, máu tươi chảy ra từ giữa mái tóc dài đen nhánh. Nàng chỉ còn cách một bước, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn chết ở ngay trước mắt Diệp Phàm.
Dáng tươi cười vẫn còn lưu lại, làm hai mắt Diệp Phàm đau đớn. Hắn chậm rãi lui về phía sau, rời khỏi bộ thi thể đang dần dần lạnh đi.
"Rốt cuộc nó là cái gì?" Là câu hỏi lởn vởn trong đầu mọi người.
Tử vong gần trong gang tấc như thế, làm mọi người vô cùng sợ hãi, 3,4 người rất nhanh vây quanh Diệp Phàm cùng Bàng Bác, bọn họ khẩn cấp chộp tới cổ đăng cùng biển đồng. Tư thế của bọn họ gần như là muốn chiếm làm của riêng vậy.
"Các ngươi muốn làm gì?" Bàng Bác liền trợn trừng hai mắt lên, quát to:
"Chúng ta đang cứu các ngươi, muốn cùng nhau nắm giữ mấy thứ này cùng các ngươi, chứ không phải hi sinh tính mạng bản thân, đem Biển Đồng cùng Cổ Đăng tặng cho các ngươi!"
Vóc người hắn rất khôi ngô, khổ người rất lớn, trừng mắt tức giận như thế tất nhiên là rất có uy thế, làm chi mấy người này đồng thời ngừng lại, chỉ là ngượng ngùng tiến tới, đặt tay lên trên Biển Đồng và Cổ Đăng.
Mọi người không có thời gian dừng lại, nhanh chóng chạy trốn. Thế nhưng có người bắt đầu không an phận, hai mắt nóng bỏng muốn cướp giật Phật khí. Còn những người nắm giữ mấy thứ phật khí rách nát thì trong lòng tràn ngập đề phòng, bắt đầu hối hận vì đã chia sẻ với người khác.
"Chúng ta đến từ cùng một nơi, cùng lớp bốn năm, đừng để đến lúc tuổi già các ngươi sẽ phải hối hận vì hành động của mình ngày hôm nay!"
Diệp Phàm cao giọng quát, lời hắn càng kiềm chế người ta hơn so với Bàng Bác, để cho rất nhiều người đã bắt đầu trở nên an phận.
"Rầm "
Đúng vào lúc này, trên người Lưu Vân Chí ở phía trước đột nhiên bộc phát ra hàng trăm hàng ngàn tia lôi điện, tia điện bay lượn, làm cho hắn giống như Lôi Thần hàng thế!
Thiểm điện dày đặc, hoàn toàn bao trùm lại thân thể của hắn, ánh chớp nhấp nháy, làm chung quanh sáng rực, mà cái Kim Cương Xử ở trong tay hắn càng toả ra quang mang óng ánh, tất cả đều bắt nguồn từ nửa đoạn bảo xử tàn tạ trên đó.
Lưu Vân Chí giống như đang mặc một chiếc chiến y bằng thiểm điện, cả người phát ra một cỗ khí thế sắc bén vô cùng, quanh người từng đạo tia điện lượn lờ, quả thực giống như là một vị lôi điện Chiến Thần.
"Ta vừa bị thứ kia tập kích."
Hắn chỉ vẻn vẹn nói một câu như vậy, sau đó liền không tiếp tục nhiều lời.
Ánh mắt sắc bén của hắn trong lúc vô ý đảo qua chỗ Diệp Phàm, nhưng sau khi nhìn thấy cái thanh đồng cổ đăng này, hai đạo lệ mang kia liền biến mất rất nhanh.
Chốc lát sau, tia điện trên người Lưu Vân Chí mới dần dần biến mất, trong tay hắn kim cương bảo xử lạ lờ mờ xuống.
Đồ vật của Thần linh!
Mọi người đều rõ ràng thấy được uy năng của cái bảo xử này, ai nấy đều kinh hãi.
Trên đương đi, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói, rốt cục đi tới phái trước ngũ sắc tế đàn, vẫn may là không còn xuất hiện tử vong, làm cho mọi người thoáng thở dài một hơi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chín bộ xác rồng khổng lồ bên trên Tế Đàn Ngũ sắc còn có cổ quan tài bằng đồng thau vẫn lẳng lặng nằm ở chỗ kia, vẫn làm người chấn động như cũ.
"Đây là..."
Đi tới phía trước tế đàn, tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi, bởi vầng sáng mông lung bao quanh Ngũ sắc tế đàn, điểm điểm quang hoa yếu ớt từ bốn phương tám hướng ngưng tụ tới, nhập vào phía dưới nền đá.
Lồng ánh sáng bao phủ trên bầu trời dần dần tan rã, chậm rãi biến mất, dĩ nhiên là bởi vì ngũ sắc tế đàn tựa hồ đang tích tụ một loại năng lượng thần bí nào đó.
Mọi người đầu tiên là giật mình, sau đó đều lộ ra sắc mặt vui mừng, bởi vì Ngũ sắc tế đàn đang lóng lánh, giống như khi ở Thái sơn, cho nên rất có khả năng là đang mở tinh không cổ
lộ. Bất quá lúc này đây cũng không phải "Thạch thư, Sách Ngọc" cung cấp năng lượng, mà là một cái lồng ánh sáng mông lung cực lớn.
"Ầm ầm ầm "
Lồng ánh sáng mông lung trên bầu trời đang tan rã, bão táp ở bên ngoài ù ù rung động như sấm nổ, phảng phất toàn bộ mặt đất đều bắt đầu lay động.
Lồng ánh sáng đang dần ảm đạm, còn mọi người đã leo lên ngũ sắc tế đàn, khẩn trương nhìn chăm chú tất cả những chuyện này.
Cái thứ đáng sợ tồn tại ở trong bóng tối kia, giống như là một cái bóng ma lượn lờ trong trái tim mọi người, tuy rằng tạm thời không hiện ra nữa, nhưng chỉ cần chưa rời khỏi nơi này,nó vẫn là một uy hiếp lớn lao, làm cho tất cả mọi người đều bức thiết muốn chạy trốn khỏi sao Hoả.
Ròng rã kéo dài đến nửa giờ, cái này lờ mờ lồng ánh sáng không ngừng áp súc lại, cuối cùng chỉ miễn cưỡng bao trùm ngũ sắc tế đàn, đường kính đã từ hơn ngàn mét thu nhỏ lại còn gần 200 mét, hầu như đã sắp ép tới mặt đất, hết thảy thần bí năng lượng của nó đều đã bị ngũ sắc tế đàn hấp thu rồi.
Bàng Bác hạ giọng nói nhỏ ở bên tai Diệp Phàm:
"Lưu Vân Chí có mấy lần vô ý đảo qua chỗ chúng ta, hắn tâm cơ rất sâu, phải cẩn thận một chút."
Hắn là người bên ngoài thô kệch, bên trong tỉ mỉ cẩn thận, nhạy cảm phát giác được chuyện này.
"Yên tâm, ta biết!"
Diệp Phàm quay đầu nhìn về phía Lưu Vân Chí, lộ ra một nụ cười ôn hoà.
Lưu Vân Chí rất thong dong, gật đầu một cách thân mật, không nhìn ra bất cứ điều gì lạ thường. Ở bên người hắn còn có hai người, một người bạn học nam trong đó chính là vừa mới nhờ Thanh Đồng Cổ Đăng của Diệp Phàm bảo vệ, mới bình an đến nơi này.
Điều này làm cho Bàng Bác rất bất mãn, hắn thấp giọng nói:
"Tên vong ân phụ nghĩa này, lúc còn ở trường đều cả ngày vây quanh Lưu Vân Chí, chúng ta vừa mới bảo vệ tính mạng của hắn, thế mà hiện tại lại cùng đi với Lưu Vân Chí."
Nửa phút sau, lồng ánh sáng mông lung bên ngoài đã thu nhỏ lại đến mức sắp ép xuống tế đàn ngũ sắc, làm mọi người có thể rõ ràng cảm ứng được sự đáng sợ của bão táp bên ngoài.
Tiếng gió "Ù ù" giống như quỷ khóc thần hào, cát đá va đập ở bên trên lồng ánh sáng, sinh ra tiếng vang như sấm rền, thậm chí có chút cát bụi còn thổi vào bên trong rồi, cho nên có thể thấy được lồng ánh sáng đã yếu đuối đến mức nào, tùy thời sẽ hoàn toàn biến mất.
Mọi người kinh hãi, lui về phía sau, vạn nhất rơi ra ngoài tế đàn, sợ rằng sẽ lập tức bị gió bão cuốn bay lên trời cao.
Lúc này tên nam bạn học vong ân phụ nghĩa mà Bàng Bác nói tới, chậm rãi đi từ chỗ Lưu Vân Chí tới bên Diệp Phàm, rồi đột nhiên một tay giằng lấy Thanh Đồng cổ đăng trong tay Diệp Phàm, tay kia thì lại đẩy mạnh Diệp Phàm, vừa muốn cướp đoạt Thanh Đồng cổ đăng vừa muốn đẩy hắn ra khỏi tế đàn.
Bàng Bác hỏi, hắn muốn hiểu rõ nguồn gốc của sự nguy hiểm. Con người hắn thường ngày tuỳ tiện, nhưng rất trầm ổn ở thời khắc mấu chốt.
"Không thấy cái gì, chỉ cảm giác được một cỗ khí tức đáng sợ bao phủ toàn thân ta, sau đó cái chuông đồng này bỗng nhiên rung động."
Lúc này, Vương Tử Văn bị bao phủ bởi kim sắc quang huy, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nghe được mấy lời này, phàm là ai đã lấy được Phật khí đều nắm chắc trong tay. Mấy thứ này đã được chứng thực là đồ vật của Thần, khẳng định là bất phàm.
Cái chuông đồng tàn tạ ngừng rung động, tiếng chuông du dương dần dần biến mất, thần diễm kim sắc trên người Vương Tử Văn cũng biến mất, dường như ánh sáng của Hoàng Kim Chiến Y đã quay trở về bên trong chuông đồng.
"Đi, chúng ta mau rời khỏi mảnh phế tích này!"
Thanh Đồng Cổ Đăng trong tay Diệp Phàm toả ra điểm điểm thần huy, hắn dẫn đầu đi về phía Tế Đàn Ngũ Sắc.
Mọi người đi theo sát phía sau. Mảnh Thiên cung phế tích khổng lồ này chắc chắn là có thứ gì đó đáng sợ tồn tại, dừng lại thêm một giây chính là thêm một phần hiểm nguy.
"A…"
Tiếng kêu thảm thiết lại truyền đến. Một người bạn học nam khi đi đến gần biên giới của khu phế tích bỗng ngửa mặt lên trời, ngã lăn trên mặt đất, ở giữa trán có một cái lỗ máu to bằng ngón cái, máu tươi từ đó chảy ra ồ ồ. Hắn cũng chết cùng một kiểu!
Hắn chết mà không nhắm mắt, hai mắt hắn mở to, thần sắc kinh khủng trước khi chết vẫn còn đọng lại.
Vào lúc này rất nhiều người đã vô cùng sợ hãi, một người bạn học nữa lại chết rồi. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không có cách nào ngăn cản, thậm chí là không biết thứ gì đã lấy đi tính mạng của hắn.
Sinh ly tử biệt nói nghe thì dễ, thế nhưng tự mình trải qua làm người ta cảm giác cay đắng không gì bằng.
Bạn học thân cận bên người chết mạc danh kì diệu, một câu di ngôn cũng không thể nói ra, làm sao người ta tiếp thu cho nổi? Không ít nữ bạn học đã gần như tan vỡ tinh thần, thấp giọng khóc ồ lên, trước đây bọn họ làm sao có thể gặp trường hợp như vậy.
"Đi!"
Mọi người không dừng lại, cũng không thể dừng lại, nhanh chóng hướng về ngũ sắc tế đàn chạy tới. Rốt cục họ đã thoát đi mảnh phế tích này, thế nhưng hai sinh mệnh vĩnh viễn ở lại nơi đó, đã không còn cách nào gặp được.
Chạy được một đoạn xa, quay đầu lại quan sát, bức tường đổ kia như ác ma dữ tợn, mờ mờ ảo ảo dưới bầu trời đêm, khiến tim người ta đập thình thịch.
Thế nhưng mọi người vẫn chưa kịp thở dài một hơi, ba tiếng hét thảm hầu như đồng thời liên tiếp vang lên, hai gã bạn học nam cùng một người bạn học nữ trước sau ngã rầm rầm trên mặt đất, vết thương vẫn như cũ là cái trán, ba cái lỗ máu giống nhau như đúc làm người ta nhìn thấy mà giật mình!
Máu tươi nhiễm đỏ cả mặt đất, 3 người bạn học ngày xưa, bằng hữu cứ như vậy chết thảm, hai mắt bọn họ trợn trừng trừng, biểu tình vô cùng sợ hãi.
Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, đã có 5 người mất đi sinh mệnh, điều này làm cho mọi người vừa thương cảm vừa lạnh băng cả người, da đầu tê dại, có thể kế tiếp sẽ đến phiên chính mình, không ai có thể xác định khi nào sinh mệnh của mình kết thúc.
"Hu hu..." 1 người bạn học nữ gần như hoàn toàn sụp đổ, khóc rống lên, nói:
"Mấy người bị chết đều là người không tìm được đồ vật gì ở trong miếu, con ma quỷ kia ở ngay gần đây, người nào không nắm giữ Thánh vật do Thần để lại, sớm muộn đều phải chết..."
Đây là một sự thực, 5 người vừa chết ở bên trong miếu thờ đều là không có thu hoạch, mà Vương Tử Văn cũng đồng dạng gặp tập kích, thế nhưng chính là nhờ cái chuông đồng rách nát này mới bình yên vô sự.
"Giúp giúp chúng ta..."
Nhưng người không ở bên trong miếu thờ tìm được đồ vật, tất cả đều kinh khủng không gì sánh được, tiếp cận người có thu hoạch, dùng ngữ khí gần như cầu xin khẩn cầu được cứu giúp. Thế nhưng, ở trước ranh giới sinh tử, ai sẽ đưa ra cọng cỏ cứu mạng của mình cho người khác?
Có mấy người không hề dừng lại, thậm chí không quay đầu lại, nhanh chóng xông về hướng tới tế đàn ngũ sắc, tình nghĩa bạn học cố nhiên là đáng quý, thế nhưng khi đối mặt với sinh tử, không ít người lựa chọn thái độ lạnh lùng, chỉ cần tự bảo vệ mình.
Quan hệ giữa người với người, sự mâu thuẫn của nhân tính, lúc này đã phải đối mặt với lần thử thách khó khăn đầu tiên.
"Cầu xin các ngươi, cứu ta với..."
Người bạn học nữa kia đã gần như sụp đổ, vừa chạy vừa gào khóc, khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ, vừa thấp thỏm vừa lo âu, cực kỳ là đáng thương, hai chiếc giầy của nàng đã rơi mất, thế nhưng nàng vẫn hoàn toàn không biết, tâm linh của nàng lúc này chỉ tràn ngập sợ hãi.
Diệp Phàm la lớn: " Đồ vật tìm được ở trong miếu thờ, chúng ta có thể dùng chung cùng người khác."
Bàng Bác từ trước đến nay luôn cùng Diệp Phàm cùng tiến thối, nghe vậy bèn đứng ở bên người hắn, cũng la lớn:
"Không sai, chúng ta có thể để 2,3 người cùng nhau nắm giữ một đồ vật tìm được từ trong cổ miếu."
Rất nhiều người đều nhìn lại, nhưng cũng mang theo vẻ chần chờ, lại có người mở miệng nói:
"Nhữngđồ vật rách nát này vạn nhất không có tác dụng lớn như vậy thì phải làm sao bây giờ? Nếu như chúng chỉ có thể che chở một người, chẳng phải sẽ làm nguyên bản chủ nhân rơi vào nguy hiểm sống chết..."
Vừa nói như vậy, lập tức lại làm người ta dao động rồi, thậm chí có hai người bắt đầu tăng tốc độ, không quay đầu lại, xông thẳng về phía trước.
"Cảm ơn ngươi, Diệp Phàm..."
Người bạn học nữ làm mất giầy, nước mắt giàn giụa, điềm đạm đáng yêu, lảo đảo đi tới trước người Diệp Phàm, trên mặt lộ ra thần sắc cảm kích vô cùng, lại kết hợp với những giọt nước mắt lăn xuống, làm người ta sinh ra cảm giác rất đáng thương hại.
Nàng run run vươn tay phải, thế nhưng khi còn cách cổ đăng một thước, khuôn mặt nàng chợt cứng ngắc lại, sau đó hai mắt thất thần, nặng nề ngã lăn trên mặt đất.
Biến cố xảy ra đột nhiên như vậy, Diệp Phàm chỉ kịp trơ mắt nhìn hai mắt của nàng mất đi ánh sáng, gương mặt điềm đạm đáng yêu lại mỹ lệ mang theo nước mắt, cùng với nụ cười cảm kích vừa kịp loé lên đọng lại ở đó, khiến người ta cảm giác khó chịu trong lòng.
Diệp Phàm rất muốn nâng nàng lên, nhưng chung quy chỉ có thể hơi duỗi duỗi tay, lại thu lại rồi.
Người bạn học nữ đáng thương này bị xuyên thủng sau não chứ không phải cái trán, máu tươi chảy ra từ giữa mái tóc dài đen nhánh. Nàng chỉ còn cách một bước, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn chết ở ngay trước mắt Diệp Phàm.
Dáng tươi cười vẫn còn lưu lại, làm hai mắt Diệp Phàm đau đớn. Hắn chậm rãi lui về phía sau, rời khỏi bộ thi thể đang dần dần lạnh đi.
"Rốt cuộc nó là cái gì?" Là câu hỏi lởn vởn trong đầu mọi người.
Tử vong gần trong gang tấc như thế, làm mọi người vô cùng sợ hãi, 3,4 người rất nhanh vây quanh Diệp Phàm cùng Bàng Bác, bọn họ khẩn cấp chộp tới cổ đăng cùng biển đồng. Tư thế của bọn họ gần như là muốn chiếm làm của riêng vậy.
"Các ngươi muốn làm gì?" Bàng Bác liền trợn trừng hai mắt lên, quát to:
"Chúng ta đang cứu các ngươi, muốn cùng nhau nắm giữ mấy thứ này cùng các ngươi, chứ không phải hi sinh tính mạng bản thân, đem Biển Đồng cùng Cổ Đăng tặng cho các ngươi!"
Vóc người hắn rất khôi ngô, khổ người rất lớn, trừng mắt tức giận như thế tất nhiên là rất có uy thế, làm chi mấy người này đồng thời ngừng lại, chỉ là ngượng ngùng tiến tới, đặt tay lên trên Biển Đồng và Cổ Đăng.
Mọi người không có thời gian dừng lại, nhanh chóng chạy trốn. Thế nhưng có người bắt đầu không an phận, hai mắt nóng bỏng muốn cướp giật Phật khí. Còn những người nắm giữ mấy thứ phật khí rách nát thì trong lòng tràn ngập đề phòng, bắt đầu hối hận vì đã chia sẻ với người khác.
"Chúng ta đến từ cùng một nơi, cùng lớp bốn năm, đừng để đến lúc tuổi già các ngươi sẽ phải hối hận vì hành động của mình ngày hôm nay!"
Diệp Phàm cao giọng quát, lời hắn càng kiềm chế người ta hơn so với Bàng Bác, để cho rất nhiều người đã bắt đầu trở nên an phận.
"Rầm "
Đúng vào lúc này, trên người Lưu Vân Chí ở phía trước đột nhiên bộc phát ra hàng trăm hàng ngàn tia lôi điện, tia điện bay lượn, làm cho hắn giống như Lôi Thần hàng thế!
Thiểm điện dày đặc, hoàn toàn bao trùm lại thân thể của hắn, ánh chớp nhấp nháy, làm chung quanh sáng rực, mà cái Kim Cương Xử ở trong tay hắn càng toả ra quang mang óng ánh, tất cả đều bắt nguồn từ nửa đoạn bảo xử tàn tạ trên đó.
Lưu Vân Chí giống như đang mặc một chiếc chiến y bằng thiểm điện, cả người phát ra một cỗ khí thế sắc bén vô cùng, quanh người từng đạo tia điện lượn lờ, quả thực giống như là một vị lôi điện Chiến Thần.
"Ta vừa bị thứ kia tập kích."
Hắn chỉ vẻn vẹn nói một câu như vậy, sau đó liền không tiếp tục nhiều lời.
Ánh mắt sắc bén của hắn trong lúc vô ý đảo qua chỗ Diệp Phàm, nhưng sau khi nhìn thấy cái thanh đồng cổ đăng này, hai đạo lệ mang kia liền biến mất rất nhanh.
Chốc lát sau, tia điện trên người Lưu Vân Chí mới dần dần biến mất, trong tay hắn kim cương bảo xử lạ lờ mờ xuống.
Đồ vật của Thần linh!
Mọi người đều rõ ràng thấy được uy năng của cái bảo xử này, ai nấy đều kinh hãi.
Trên đương đi, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói, rốt cục đi tới phái trước ngũ sắc tế đàn, vẫn may là không còn xuất hiện tử vong, làm cho mọi người thoáng thở dài một hơi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chín bộ xác rồng khổng lồ bên trên Tế Đàn Ngũ sắc còn có cổ quan tài bằng đồng thau vẫn lẳng lặng nằm ở chỗ kia, vẫn làm người chấn động như cũ.
"Đây là..."
Đi tới phía trước tế đàn, tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi, bởi vầng sáng mông lung bao quanh Ngũ sắc tế đàn, điểm điểm quang hoa yếu ớt từ bốn phương tám hướng ngưng tụ tới, nhập vào phía dưới nền đá.
Lồng ánh sáng bao phủ trên bầu trời dần dần tan rã, chậm rãi biến mất, dĩ nhiên là bởi vì ngũ sắc tế đàn tựa hồ đang tích tụ một loại năng lượng thần bí nào đó.
Mọi người đầu tiên là giật mình, sau đó đều lộ ra sắc mặt vui mừng, bởi vì Ngũ sắc tế đàn đang lóng lánh, giống như khi ở Thái sơn, cho nên rất có khả năng là đang mở tinh không cổ
lộ. Bất quá lúc này đây cũng không phải "Thạch thư, Sách Ngọc" cung cấp năng lượng, mà là một cái lồng ánh sáng mông lung cực lớn.
"Ầm ầm ầm "
Lồng ánh sáng mông lung trên bầu trời đang tan rã, bão táp ở bên ngoài ù ù rung động như sấm nổ, phảng phất toàn bộ mặt đất đều bắt đầu lay động.
Lồng ánh sáng đang dần ảm đạm, còn mọi người đã leo lên ngũ sắc tế đàn, khẩn trương nhìn chăm chú tất cả những chuyện này.
Cái thứ đáng sợ tồn tại ở trong bóng tối kia, giống như là một cái bóng ma lượn lờ trong trái tim mọi người, tuy rằng tạm thời không hiện ra nữa, nhưng chỉ cần chưa rời khỏi nơi này,nó vẫn là một uy hiếp lớn lao, làm cho tất cả mọi người đều bức thiết muốn chạy trốn khỏi sao Hoả.
Ròng rã kéo dài đến nửa giờ, cái này lờ mờ lồng ánh sáng không ngừng áp súc lại, cuối cùng chỉ miễn cưỡng bao trùm ngũ sắc tế đàn, đường kính đã từ hơn ngàn mét thu nhỏ lại còn gần 200 mét, hầu như đã sắp ép tới mặt đất, hết thảy thần bí năng lượng của nó đều đã bị ngũ sắc tế đàn hấp thu rồi.
Bàng Bác hạ giọng nói nhỏ ở bên tai Diệp Phàm:
"Lưu Vân Chí có mấy lần vô ý đảo qua chỗ chúng ta, hắn tâm cơ rất sâu, phải cẩn thận một chút."
Hắn là người bên ngoài thô kệch, bên trong tỉ mỉ cẩn thận, nhạy cảm phát giác được chuyện này.
"Yên tâm, ta biết!"
Diệp Phàm quay đầu nhìn về phía Lưu Vân Chí, lộ ra một nụ cười ôn hoà.
Lưu Vân Chí rất thong dong, gật đầu một cách thân mật, không nhìn ra bất cứ điều gì lạ thường. Ở bên người hắn còn có hai người, một người bạn học nam trong đó chính là vừa mới nhờ Thanh Đồng Cổ Đăng của Diệp Phàm bảo vệ, mới bình an đến nơi này.
Điều này làm cho Bàng Bác rất bất mãn, hắn thấp giọng nói:
"Tên vong ân phụ nghĩa này, lúc còn ở trường đều cả ngày vây quanh Lưu Vân Chí, chúng ta vừa mới bảo vệ tính mạng của hắn, thế mà hiện tại lại cùng đi với Lưu Vân Chí."
Nửa phút sau, lồng ánh sáng mông lung bên ngoài đã thu nhỏ lại đến mức sắp ép xuống tế đàn ngũ sắc, làm mọi người có thể rõ ràng cảm ứng được sự đáng sợ của bão táp bên ngoài.
Tiếng gió "Ù ù" giống như quỷ khóc thần hào, cát đá va đập ở bên trên lồng ánh sáng, sinh ra tiếng vang như sấm rền, thậm chí có chút cát bụi còn thổi vào bên trong rồi, cho nên có thể thấy được lồng ánh sáng đã yếu đuối đến mức nào, tùy thời sẽ hoàn toàn biến mất.
Mọi người kinh hãi, lui về phía sau, vạn nhất rơi ra ngoài tế đàn, sợ rằng sẽ lập tức bị gió bão cuốn bay lên trời cao.
Lúc này tên nam bạn học vong ân phụ nghĩa mà Bàng Bác nói tới, chậm rãi đi từ chỗ Lưu Vân Chí tới bên Diệp Phàm, rồi đột nhiên một tay giằng lấy Thanh Đồng cổ đăng trong tay Diệp Phàm, tay kia thì lại đẩy mạnh Diệp Phàm, vừa muốn cướp đoạt Thanh Đồng cổ đăng vừa muốn đẩy hắn ra khỏi tế đàn.