Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1850
- Các ngươi, nhưng lại trong vô tri vô giác đạt tới cảnh giới này?
Thi Hoàng khiếp sợ, những biến cố này quá đột ngột, vượt qua tưởng tượng và dự liệu của hắn.
Nếu bọn họ yếu hơn rất nhiều sao có thể tập kích đắc thủ? Chỉ có người không kém quá xa mới có thể làm cho bọn họ bị thương phun ra máu.
- Các ngươi cho là chuẩn bị nhiều năm là có thể giết được sư phụ ta sao? Không riêng các ngươi có nội tình, chúng ta cũng vẫn luôn chờ mong giờ khắc này!
Diệp Đồng hét lớn.
Nhiều năm qua ẩn nhẫn như vậy, chính là để phá kết cục hôm nay, đánh giết chí tôn trong vùng cấm, chiến một trận mà bình định hắc ám náo động.
- Giỏi lắm! Thật là có chút thủ đoạn, các ngươi đạt tới cảnh giới bực này rồi mà chúng ta lại không biết, quá khứ bị che mắt!
Tiên Mỗ căm hận, lau sạch máu nơi khóe miệng, nhìn chằm chằm vào Nhân Ma.
Tới hiện tại, hết thảy đều đã sáng từ, mấy trăm năm Diệp Phàm chưa từng xuất thế, ngồi xếp bằng trong Bất Tử Sơn, là đang chờ người bên cạnh hắn đột phá, đạt tới cảnh giới có thể chiến với chí tôn, với cầu chiến một trận đánh hạ được bọn họ!
Những năm gần đây, vùng cấm tìm kiếm Trận đồ và bốn thanh Tiên kiếm của Linh Bảo Thiên Tôn, hy vọng phải trả bằng cái giá nhỏ giết chết Diệp Phàm, không tổn thất một người nào.
Mà đối phương có lý nào không phải như thế chứ? cũng đang cầu một trận chiến ổn thòa nhất, rốt cục đợi cho đến một ngày này, cảnh giới của mấy người cùng đối xứng, không sợ chiến một trận chung cực với họ.
- Khó trách, mấy trăm năm nay có mấy lần thiên cơ hỗn loạn, không thể thôi diễn, vả lại ngẫu nhiên có Hỗn Độn đại kiếp buông xuống, vốn tưởng là Thái Dương thể đang bám riết không tha, hóa ra đều là biếu hiện giả dối, là để che giấu người độ kiếp, dĩ nhiên là các ngươi! Thánh thể ngươi đạo hạnh quả nhiên cao thâm đáng sợ, che giấu được chúng ta!
Linh Hoàng nhìn chằm chằm Diệp Phàm ở trung tâm đại trận.
- Chỉ sợ củng có liên quan với tấm tiên đồ này, dùng nó che giấu thiên cơ!
Đại Bằng Hoàng thần sắc lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào đồ quyển trong suốt như vầng hào quang tinh tú luyện chế thành kia.
Tiên đồ này từ xưa truyền lưu lại, từ thời đại thần thoại đến thời đại thái cổ, tiếp đến thời đại hoang cổ, qua tay rất nhiều chủ nhân, như Thiên Tôn, Đấu Chiến Thánh Hoàng, Độc Nhân Đại đế.
Trên Tiên đồ vốn trước kia chị có tinh tú, cũng không có gì khác, không biết từ niên đại nào, mặt trái bức Tiên đồ bị người hóa sinh một ít dấu ấn khác, cũng còn có ghi dấu của thành tiên địa.
Tiên đồ này thực thần bí, lâu dài dọa người, có người nói nó là dấu ấn của phiến vũ trụ này.
Cũng có người nói nguồn gốc từ thời đại loạn cổ, là một vị Thiên Đế nào đó luyện hóa, ghi lại thần tích khắp vũ trụ, có áo nghĩa chung cực. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Các ngươi cho rằng chúng ta thật sự là miếng thịt trên thót gỗ sao? Kiếp này không giống trước kia, chí tôn cùng không có thể hoành hành!
Diệp Đồng quát to.
- Ha ha ha...
Đại Bằng Hoàng ngừa mặt lên trời cười to, đầu đầy sợi tóc màu vàng rực rỡ loá mắt, hắn như một Thiên thần, có một loại khí phách vô địch cái thế, chỉ có ta độc tôn, nói:
- Cho dù các ngươi không đơn giản, nhưng cùng chỉ mới vừa sờ vào bậc thềm cửa kia mà thôi, còn xa không phải đối thủ của chí tôn!
Hắn bễ nghễ thiên hạ, đây là một loại tự tin vô địch, đừng nói mấy người còn không có leo tới lĩnh vực cực hạn kia, cho dù là hoàn toàn thành đạo theo loại khác, nghiêm khắc mà nói cũng không phải địch thủ của chí tôn thăng hoa.
- Nhiều người như vậy đi tìm cái chết sao, một lưới bắt hết!
Linh Hoàng nói.
Bọn họ tuy rằng khiếp sợ, nhưng dù sao đều từng là Hoàng thái cổ, rất nhanh liền ổn định tâm thần, cường thế tuyên bố phải giải quyết mọi người.
Vả lại sau khi bình tĩnh trở lại, mấy người nhìn chằm chằm vào Diệp Đồng, Lão Phong Tử bọn họ, ánh mắt lộ ra tia sáng nóng rực, đối với bọn họ mà nói đây quả thực chính là "đại dược nhân thế", nếu lấy được luyện hóa, đối với bọn họ có ích rất lớn.
- Đại Bang Hoàng nhất định thịt ăn rất ngon đây!
Thế nhưng. Nhân Ma nói một câu lập tức khơi dậy phẫn nộ của họ. Thực vật, đại dược ở trong mắt bọn họ, vậy mà còn ôm ý niệm trong đầu như vậy, quả thực là cuồng vọng đến mức "làm cho người ta giận sôi gan".
Đại nghịch bất đạo, có người dám ăn cường giả Hoàng Đạo? Xưa nay chưa từng có, chưa từng bị người khinh nhờn như vậy.
- Ngươi muốn chết!
Thi Hoàng phẫn nộ quát to.
- Muốn chết chính là các ngươi!
Trên vòm trời vang lên một tiếng quát như tiếng sấm, một con khi toàn thân ánh vàng từ trên trời giáng xuống, cầm trong tay một cây Tiên thiết côn đập xuống.
"Keng!"
Mặc dù Thi Hoàng được xưng là kim thân bất hủy, vạn kiếp bất diệt, bị thiết côn này đột ngột nện xuống bổ trúng, vẫn là hổ khẩu vỡ ra, máu tuôn loang lổ, vội thối lui lại.
Thánh Hoàng tử đến đây, hoả nhãn kim tinh, huyết khí như biến, chiến ý bốc cao, giống như một Chiến Thần bất bại, dũng mãnh không thể đỡ!
- Tốt, tốt, tốt! Ta xem nhẹ các ngươi rồi!
Thi Hoàng điềm nhiên nói, thoắt chỉ thẳng vào Diệp Phàm trong trận, nói:
- Ngay cả bốn người các ngươi đến đây, cùng khó cứu hắn thoát ra ngoài, nhất định chết ởtrong sát trận!
- Ngươi tự đánh giá mình quá cao rồi! Sư phụ ta vào trận, chính là muốn mượn các ngươi trợ giúp luyện công. Lúc này chúng ta đến đây, chính là chứng minh người đã hành công xong!
Diệp Đồng nói.
Những lời này vừa nói ra, bốn đại chí tôn mặc dù có siêu thoát mấy đi nữa, cùng lửa giận dâng lên. Từ xưa đến nay ai có thể lợi dụng bọn họ? Điều này cũng quá khinh người đi!
Một Thánh thể mà thôi, dù có mạnh mấy đi nữa, dù sao không phải Đại đế chân chính, không ngờ làm như vậy. Thật khinh người quá đáng!
Đương nhiên, bọn họ hiểu rõ phần lớn là Diệp Đồng cố ý châm chọc bọn họ, trên đời này hẳn là không có kẻ điên như vậy, dám xông vào tuyệt cảnh để ngộ đạo.
- Các ngươi đều là con kiến, tất cả đều phải chết!
Tới giờ khắc này, có lẽ chỉ có một câu như vậy mới có thể hiển lộ rõ uy nghiêm của họ, cùng với không chấp nhận địch thủ miệt thị.
- Các ngươi quá tự phụ!
Ở trung tâm đại trận. Diệp Phàm mượn dùng phù văn hỏa diễm cùng với Tiên đồ phòng ngự, trong cơ thể "ù ù" vang động, chữa trị thương thể lành lặn, nói:
- Đây là một đại thế hoàng kim từ xưa đến nay mới thấy!
- Thì tính sao?
Đại Bằng Hoàng hét to.
- Ở kiếp này, tất cả anh kiệt thiên kiêu các thời đại từ muôn đời đến nay đều đã thức tỉnh ở kiếp này, ở cùng một đời. Ở loại niên đại này, dù là chí tôn cũng không thể làm theo ý mình. Niên đại này không phải các ngươi muốn phát động hắc ám náo động, muốn diệt thế là được!
Diệp Phàm hét lớn, thần sắc vô cùng lạnh lùng, lại nói tiếp:
- Là rồng ta cho ngươi quay vòng, là hổ ta cho ngươi nằm úp sắp! Nếu muốn ở kiếp này hiển lộ rõ uy nghiêm vô thượng của các ngươi, thực xin lỗi, chờ đợi các ngươi chính là chống lại với rất nhiều anh kiệt chí cường đại từ muôn đời đến nay!
Hắn dùng ngón tay chỉ về hướng Nhân Ma, hướng Diệp Đồng: chỉ hướng Thánh Hoàng tử, lại đối mặt với bốn đại chí tôn cổ đại, nói:
- Các ngươi cho rằng bọn họ so với Thái Dương Thánh Hoàng, Đấu Chiến Thánh Hoàng trước khi nhảy lên chung cực yếu hơn sao? Người như vậy, các ngươi có biết ở kiếp này có bao nhiêu không? Không rõ cái gì gọi là đại thế hoàng kim chân chính, ở niên đại này các ngươi chỉ có thể suy bại, diệt vong!
- Chân nghia của đại thế hoàng kim ở giờ khắc này mới chỉnh thức thể hiện đi ra, cái gì chư vương cùng nổi lên, cái gì vạn loại huyết mạch tranh phong, đều không là thực. Kiếp này trấn áp chí tôn vùng cấm không naẩng đầu lên được, mới là chỗ hàm nghĩa chân chính của đại thế hoàng kim. Nếu các ngươi không phải thành thật ngủ đỏng, tất cả đều phải bị chung kết!
Lời nói tuyên truyền giác ngộ của Diệp Phàm, nhằm về phía phương xa truyền ra ngoài chiến trường thần thoại, cuồn cuộn lan khắp vũ trụ, lan đến gần cấm địa Sinh Mênh chân chính trong Bắc Đẩu.
Không hề nghi ngờ những lời này có lực đánh vào rất mạnh khiến chư tôn đều phát lạnh trong lòng.
Những lời này có lẽ cũng không là giả, kiếp này anh kiệt khủng bố thật sự không ở số ít!
Đạo Nhất, Trương Bách Nhẫn, Đế Hoàng... thật sự rất nhiều. Có một số người là hậu nhân của Đại đế, nói vậy cuối cùng khi bọn họ độ kiếp, có bậc cha chú chuẩn bị ở sau có thể ẩn nấp. Mà có một số người còn lại là đến nay thân phận không rõ, ngay cả khi chí tôn cổ đại chú ý và miệt mài theo đuổi đều không nhất định có thể phỏng đoán ra được.
Kiếp này bất đồng với dĩ vãng, chân nghĩa của đại thế hoàng kim đến nay mới được thể hiện!
"Ầm!"
Một trận chiến này không thể tránh khỏi bạo phát, Nhân Ma càng ngày càng trẻ lại khí huyết tràn đầy, bởi vì thực lực tiến nhanh, sợi tóc trên đầu dày rậm đen nhánh, hơn nữa cơ thể không hề khô héo, cường tráng hơn rất nhiều, giống như một người nguyên thủy, trần trụi nửa thân trên, cầm trong tay Bạch cốt đại bổng cứng choi cứng với một cửa trân.
Lão nhìn chòng chọc vào Đại Bằng Hoàng, lộ ra một miệng hàm răng trắng tuyết, trong miệng phát ra tiếng "hu hu" khi săn bắn của bộ lạc nguyên thủy, rõ ràng giống như muốn săn giết ác điểu.
Loại khiêu khích này đương nhiên chọc giận Đại Bằng Hoàng, hai người va chạm mạnh kịch liệt, chiến khí ngập trời!
Hiện tại không phải lúc do dự, bắt đầu quyết chiến, Diệp Đồng ra tay toàn thân ánh lửa bốc lên vạn trượng, những năm gần đây thành quả của hắn ngộ đạo toàn bộ bày ra, nhằm phía một cửa trận khác, hắn công về phía Thi Hoàng.
Bởi vì trong cơ thể vị chí tôn này có thi khí, mà hắn lại là thân thể chí dương, Thái Dương Hỏa tinh cuồn cuộn mãnh liệt tràn ngập, vừa lúc chống lại chí tôn thi đạo trong cơ thể có tử khí.
Thái Dương Hỏa tinh bao phủ cả cửa trận này, chiến hỏa thiêu đốt, máu tươi vẩy ra, Diệp Đồng liều mạng đọ sức.
"Ầm!"
Thiên địa chấn động, có một loại khí tức cái thế lan tràn chấn động trời xanh muôn thuở, đây là một loại quyền lực, quá mức bá đạo cương liệt.
Lão Phong Tử ra tay, tay trái là Lục Đạo Luân Hồi Quyền, tay phải là Thần ấn che phủ bầu trời, hai tay diễn biến, một quyền một ấn chấn khiếp nhân gian giới, cương mảnh mà khí phách, đánh thẳng tới Linh Hoàng.
Loại thủ đoạn này khiến lòng người kinh sợ, chấn động cửa trận kia đều ù ù lay động.
Hầu tử cười khổ, đối thủ đều bị chọn hết rồi, hắn chỉ đành xoay người, đi đối mặt với Tiên Mỗ. Ngược lại hắn cũng không hề khách sáo chút nào, Đấu Chiến thánh khí mãnh liệt, một côn quét tới càn khôn!
- Thằng khi con! Phụ thân ngươi nếu sống lại cũng chỉ là ngang hàng luận đạo với ta, ngươi dám hỗn xược?!
Tiên Mỗ trừng mắt.
- Yêu bà! ít cậy già lên mặt đi! Ta tiễn ngươi lên đường!
Đại chiến vô cùng kịch liệt, bốn tòa tiên môn đều lay động, khắp chiến trường thần thoại đều rung chuyển.
Đại trận mất đi người chủ trì, Trận đồ như trước xoay tròn, nhưng cũng không có uy thế ngập trời như vừa rồi, Diệp Phàm rung Tiên Trân đồ một cái, cuốn tới hướng bốn thanh Tiên kiếm, muốn đoạt lại đây.
Đại chiến phá trận bắt đầu!
Nghiêm khắc mà nói, bốn đại chí tôn tự nhiên mạnh hơn so với người đối chiến, nhưng càng đánh càng kinh ngạc, bởi vì trên bầu trời lại có người đến.
Một thiếu niên thoạt nhìn thực hồn nhiên ngại ngùng ngồi xếp bằng ở nơi đó, mắt to như hắc bảo thạch, khuôn mặt vô cùng trong sáng.
Hắn tĩnh như bàn thạch, ngồi xếp bằng trong hư không, bắt đầu dẫn động đại đạo thiên địa, nội ứng ngoại hợp với Diệp Phàm, muốn làm tan rã sát trận đệ nhất cổ kim.
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, thiếu niên này có một loại khí tức gần với tiên, sâu không lường được, so với đại đệ tử của Diệp Phàm dường như còn thần bí và đáng sợ hơn.
- Các ngươi không phải thích quần ẩu sao? Chúng ta đến đây, một đám đánh bốn người các ngươi, ngược đãi các ngươi lên Tây Thiên!
Lại một thân ảnh cao lớn xuất hiện, vô cùng hùng vĩ, đường hoàng mà khí phách, đúng là phần tử hiểu chiến Dương Hi.
Mọi người đều lưng phát lạnh, Thánh thể Diệp Phàm này thật đúng là chuẩn bị sung túc, nếu muốn bình định một cái vùng cấm, bằng nhân thủ hiện tại có thể làm được ngay!
Dương Hi lập tức bay xuống, gia nhập trong chiến đoàn, địa phương này tức thì sôi trào.
- Thánh thể ngươi nạp mệnh đây!
Đúng lúc này, một phương chí tôn này cũng có người đến viện trợ. Hoàng Hư Đạo mất tích nhiều năm hiện thân, hắn hẳn là đến báo thù cho phụ thân.
Bởi vì, ở bảy trăm năm trước trong trận chiến thành tiên Diệp Phàm đánh nát giết chết phụ thân hắn lúc đó hóa thành Phượng Sí Lưu Kim Tòa.
Hắn vốn là một người là đạo mà sinh ra, là đạo mà cuồng, cuồng nhân chuyên tâm tu luyện, nhưng cũng không ngãn được thân tình quấy nhiễu, hôm nay tới đây muốn giết người trả thù.
- Thực náo nhiệt! Cũng coi như có ta một phần!
Đạo Nhất mất tích nhiều năm xuất hiện, chặn Hoàng Hư Đạo, cùng hắn chiến đấu kịch liệt.
- Các ngươi muốn hủy diệt vũ trụ hay sao?!
Xa xa có người đứng sừng sững truyền âm tới, lại có người tới, tình hình chiến đấu càng ngày càng phức tạp.
Thi Hoàng khiếp sợ, những biến cố này quá đột ngột, vượt qua tưởng tượng và dự liệu của hắn.
Nếu bọn họ yếu hơn rất nhiều sao có thể tập kích đắc thủ? Chỉ có người không kém quá xa mới có thể làm cho bọn họ bị thương phun ra máu.
- Các ngươi cho là chuẩn bị nhiều năm là có thể giết được sư phụ ta sao? Không riêng các ngươi có nội tình, chúng ta cũng vẫn luôn chờ mong giờ khắc này!
Diệp Đồng hét lớn.
Nhiều năm qua ẩn nhẫn như vậy, chính là để phá kết cục hôm nay, đánh giết chí tôn trong vùng cấm, chiến một trận mà bình định hắc ám náo động.
- Giỏi lắm! Thật là có chút thủ đoạn, các ngươi đạt tới cảnh giới bực này rồi mà chúng ta lại không biết, quá khứ bị che mắt!
Tiên Mỗ căm hận, lau sạch máu nơi khóe miệng, nhìn chằm chằm vào Nhân Ma.
Tới hiện tại, hết thảy đều đã sáng từ, mấy trăm năm Diệp Phàm chưa từng xuất thế, ngồi xếp bằng trong Bất Tử Sơn, là đang chờ người bên cạnh hắn đột phá, đạt tới cảnh giới có thể chiến với chí tôn, với cầu chiến một trận đánh hạ được bọn họ!
Những năm gần đây, vùng cấm tìm kiếm Trận đồ và bốn thanh Tiên kiếm của Linh Bảo Thiên Tôn, hy vọng phải trả bằng cái giá nhỏ giết chết Diệp Phàm, không tổn thất một người nào.
Mà đối phương có lý nào không phải như thế chứ? cũng đang cầu một trận chiến ổn thòa nhất, rốt cục đợi cho đến một ngày này, cảnh giới của mấy người cùng đối xứng, không sợ chiến một trận chung cực với họ.
- Khó trách, mấy trăm năm nay có mấy lần thiên cơ hỗn loạn, không thể thôi diễn, vả lại ngẫu nhiên có Hỗn Độn đại kiếp buông xuống, vốn tưởng là Thái Dương thể đang bám riết không tha, hóa ra đều là biếu hiện giả dối, là để che giấu người độ kiếp, dĩ nhiên là các ngươi! Thánh thể ngươi đạo hạnh quả nhiên cao thâm đáng sợ, che giấu được chúng ta!
Linh Hoàng nhìn chằm chằm Diệp Phàm ở trung tâm đại trận.
- Chỉ sợ củng có liên quan với tấm tiên đồ này, dùng nó che giấu thiên cơ!
Đại Bằng Hoàng thần sắc lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào đồ quyển trong suốt như vầng hào quang tinh tú luyện chế thành kia.
Tiên đồ này từ xưa truyền lưu lại, từ thời đại thần thoại đến thời đại thái cổ, tiếp đến thời đại hoang cổ, qua tay rất nhiều chủ nhân, như Thiên Tôn, Đấu Chiến Thánh Hoàng, Độc Nhân Đại đế.
Trên Tiên đồ vốn trước kia chị có tinh tú, cũng không có gì khác, không biết từ niên đại nào, mặt trái bức Tiên đồ bị người hóa sinh một ít dấu ấn khác, cũng còn có ghi dấu của thành tiên địa.
Tiên đồ này thực thần bí, lâu dài dọa người, có người nói nó là dấu ấn của phiến vũ trụ này.
Cũng có người nói nguồn gốc từ thời đại loạn cổ, là một vị Thiên Đế nào đó luyện hóa, ghi lại thần tích khắp vũ trụ, có áo nghĩa chung cực. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Các ngươi cho rằng chúng ta thật sự là miếng thịt trên thót gỗ sao? Kiếp này không giống trước kia, chí tôn cùng không có thể hoành hành!
Diệp Đồng quát to.
- Ha ha ha...
Đại Bằng Hoàng ngừa mặt lên trời cười to, đầu đầy sợi tóc màu vàng rực rỡ loá mắt, hắn như một Thiên thần, có một loại khí phách vô địch cái thế, chỉ có ta độc tôn, nói:
- Cho dù các ngươi không đơn giản, nhưng cùng chỉ mới vừa sờ vào bậc thềm cửa kia mà thôi, còn xa không phải đối thủ của chí tôn!
Hắn bễ nghễ thiên hạ, đây là một loại tự tin vô địch, đừng nói mấy người còn không có leo tới lĩnh vực cực hạn kia, cho dù là hoàn toàn thành đạo theo loại khác, nghiêm khắc mà nói cũng không phải địch thủ của chí tôn thăng hoa.
- Nhiều người như vậy đi tìm cái chết sao, một lưới bắt hết!
Linh Hoàng nói.
Bọn họ tuy rằng khiếp sợ, nhưng dù sao đều từng là Hoàng thái cổ, rất nhanh liền ổn định tâm thần, cường thế tuyên bố phải giải quyết mọi người.
Vả lại sau khi bình tĩnh trở lại, mấy người nhìn chằm chằm vào Diệp Đồng, Lão Phong Tử bọn họ, ánh mắt lộ ra tia sáng nóng rực, đối với bọn họ mà nói đây quả thực chính là "đại dược nhân thế", nếu lấy được luyện hóa, đối với bọn họ có ích rất lớn.
- Đại Bang Hoàng nhất định thịt ăn rất ngon đây!
Thế nhưng. Nhân Ma nói một câu lập tức khơi dậy phẫn nộ của họ. Thực vật, đại dược ở trong mắt bọn họ, vậy mà còn ôm ý niệm trong đầu như vậy, quả thực là cuồng vọng đến mức "làm cho người ta giận sôi gan".
Đại nghịch bất đạo, có người dám ăn cường giả Hoàng Đạo? Xưa nay chưa từng có, chưa từng bị người khinh nhờn như vậy.
- Ngươi muốn chết!
Thi Hoàng phẫn nộ quát to.
- Muốn chết chính là các ngươi!
Trên vòm trời vang lên một tiếng quát như tiếng sấm, một con khi toàn thân ánh vàng từ trên trời giáng xuống, cầm trong tay một cây Tiên thiết côn đập xuống.
"Keng!"
Mặc dù Thi Hoàng được xưng là kim thân bất hủy, vạn kiếp bất diệt, bị thiết côn này đột ngột nện xuống bổ trúng, vẫn là hổ khẩu vỡ ra, máu tuôn loang lổ, vội thối lui lại.
Thánh Hoàng tử đến đây, hoả nhãn kim tinh, huyết khí như biến, chiến ý bốc cao, giống như một Chiến Thần bất bại, dũng mãnh không thể đỡ!
- Tốt, tốt, tốt! Ta xem nhẹ các ngươi rồi!
Thi Hoàng điềm nhiên nói, thoắt chỉ thẳng vào Diệp Phàm trong trận, nói:
- Ngay cả bốn người các ngươi đến đây, cùng khó cứu hắn thoát ra ngoài, nhất định chết ởtrong sát trận!
- Ngươi tự đánh giá mình quá cao rồi! Sư phụ ta vào trận, chính là muốn mượn các ngươi trợ giúp luyện công. Lúc này chúng ta đến đây, chính là chứng minh người đã hành công xong!
Diệp Đồng nói.
Những lời này vừa nói ra, bốn đại chí tôn mặc dù có siêu thoát mấy đi nữa, cùng lửa giận dâng lên. Từ xưa đến nay ai có thể lợi dụng bọn họ? Điều này cũng quá khinh người đi!
Một Thánh thể mà thôi, dù có mạnh mấy đi nữa, dù sao không phải Đại đế chân chính, không ngờ làm như vậy. Thật khinh người quá đáng!
Đương nhiên, bọn họ hiểu rõ phần lớn là Diệp Đồng cố ý châm chọc bọn họ, trên đời này hẳn là không có kẻ điên như vậy, dám xông vào tuyệt cảnh để ngộ đạo.
- Các ngươi đều là con kiến, tất cả đều phải chết!
Tới giờ khắc này, có lẽ chỉ có một câu như vậy mới có thể hiển lộ rõ uy nghiêm của họ, cùng với không chấp nhận địch thủ miệt thị.
- Các ngươi quá tự phụ!
Ở trung tâm đại trận. Diệp Phàm mượn dùng phù văn hỏa diễm cùng với Tiên đồ phòng ngự, trong cơ thể "ù ù" vang động, chữa trị thương thể lành lặn, nói:
- Đây là một đại thế hoàng kim từ xưa đến nay mới thấy!
- Thì tính sao?
Đại Bằng Hoàng hét to.
- Ở kiếp này, tất cả anh kiệt thiên kiêu các thời đại từ muôn đời đến nay đều đã thức tỉnh ở kiếp này, ở cùng một đời. Ở loại niên đại này, dù là chí tôn cũng không thể làm theo ý mình. Niên đại này không phải các ngươi muốn phát động hắc ám náo động, muốn diệt thế là được!
Diệp Phàm hét lớn, thần sắc vô cùng lạnh lùng, lại nói tiếp:
- Là rồng ta cho ngươi quay vòng, là hổ ta cho ngươi nằm úp sắp! Nếu muốn ở kiếp này hiển lộ rõ uy nghiêm vô thượng của các ngươi, thực xin lỗi, chờ đợi các ngươi chính là chống lại với rất nhiều anh kiệt chí cường đại từ muôn đời đến nay!
Hắn dùng ngón tay chỉ về hướng Nhân Ma, hướng Diệp Đồng: chỉ hướng Thánh Hoàng tử, lại đối mặt với bốn đại chí tôn cổ đại, nói:
- Các ngươi cho rằng bọn họ so với Thái Dương Thánh Hoàng, Đấu Chiến Thánh Hoàng trước khi nhảy lên chung cực yếu hơn sao? Người như vậy, các ngươi có biết ở kiếp này có bao nhiêu không? Không rõ cái gì gọi là đại thế hoàng kim chân chính, ở niên đại này các ngươi chỉ có thể suy bại, diệt vong!
- Chân nghia của đại thế hoàng kim ở giờ khắc này mới chỉnh thức thể hiện đi ra, cái gì chư vương cùng nổi lên, cái gì vạn loại huyết mạch tranh phong, đều không là thực. Kiếp này trấn áp chí tôn vùng cấm không naẩng đầu lên được, mới là chỗ hàm nghĩa chân chính của đại thế hoàng kim. Nếu các ngươi không phải thành thật ngủ đỏng, tất cả đều phải bị chung kết!
Lời nói tuyên truyền giác ngộ của Diệp Phàm, nhằm về phía phương xa truyền ra ngoài chiến trường thần thoại, cuồn cuộn lan khắp vũ trụ, lan đến gần cấm địa Sinh Mênh chân chính trong Bắc Đẩu.
Không hề nghi ngờ những lời này có lực đánh vào rất mạnh khiến chư tôn đều phát lạnh trong lòng.
Những lời này có lẽ cũng không là giả, kiếp này anh kiệt khủng bố thật sự không ở số ít!
Đạo Nhất, Trương Bách Nhẫn, Đế Hoàng... thật sự rất nhiều. Có một số người là hậu nhân của Đại đế, nói vậy cuối cùng khi bọn họ độ kiếp, có bậc cha chú chuẩn bị ở sau có thể ẩn nấp. Mà có một số người còn lại là đến nay thân phận không rõ, ngay cả khi chí tôn cổ đại chú ý và miệt mài theo đuổi đều không nhất định có thể phỏng đoán ra được.
Kiếp này bất đồng với dĩ vãng, chân nghĩa của đại thế hoàng kim đến nay mới được thể hiện!
"Ầm!"
Một trận chiến này không thể tránh khỏi bạo phát, Nhân Ma càng ngày càng trẻ lại khí huyết tràn đầy, bởi vì thực lực tiến nhanh, sợi tóc trên đầu dày rậm đen nhánh, hơn nữa cơ thể không hề khô héo, cường tráng hơn rất nhiều, giống như một người nguyên thủy, trần trụi nửa thân trên, cầm trong tay Bạch cốt đại bổng cứng choi cứng với một cửa trân.
Lão nhìn chòng chọc vào Đại Bằng Hoàng, lộ ra một miệng hàm răng trắng tuyết, trong miệng phát ra tiếng "hu hu" khi săn bắn của bộ lạc nguyên thủy, rõ ràng giống như muốn săn giết ác điểu.
Loại khiêu khích này đương nhiên chọc giận Đại Bằng Hoàng, hai người va chạm mạnh kịch liệt, chiến khí ngập trời!
Hiện tại không phải lúc do dự, bắt đầu quyết chiến, Diệp Đồng ra tay toàn thân ánh lửa bốc lên vạn trượng, những năm gần đây thành quả của hắn ngộ đạo toàn bộ bày ra, nhằm phía một cửa trận khác, hắn công về phía Thi Hoàng.
Bởi vì trong cơ thể vị chí tôn này có thi khí, mà hắn lại là thân thể chí dương, Thái Dương Hỏa tinh cuồn cuộn mãnh liệt tràn ngập, vừa lúc chống lại chí tôn thi đạo trong cơ thể có tử khí.
Thái Dương Hỏa tinh bao phủ cả cửa trận này, chiến hỏa thiêu đốt, máu tươi vẩy ra, Diệp Đồng liều mạng đọ sức.
"Ầm!"
Thiên địa chấn động, có một loại khí tức cái thế lan tràn chấn động trời xanh muôn thuở, đây là một loại quyền lực, quá mức bá đạo cương liệt.
Lão Phong Tử ra tay, tay trái là Lục Đạo Luân Hồi Quyền, tay phải là Thần ấn che phủ bầu trời, hai tay diễn biến, một quyền một ấn chấn khiếp nhân gian giới, cương mảnh mà khí phách, đánh thẳng tới Linh Hoàng.
Loại thủ đoạn này khiến lòng người kinh sợ, chấn động cửa trận kia đều ù ù lay động.
Hầu tử cười khổ, đối thủ đều bị chọn hết rồi, hắn chỉ đành xoay người, đi đối mặt với Tiên Mỗ. Ngược lại hắn cũng không hề khách sáo chút nào, Đấu Chiến thánh khí mãnh liệt, một côn quét tới càn khôn!
- Thằng khi con! Phụ thân ngươi nếu sống lại cũng chỉ là ngang hàng luận đạo với ta, ngươi dám hỗn xược?!
Tiên Mỗ trừng mắt.
- Yêu bà! ít cậy già lên mặt đi! Ta tiễn ngươi lên đường!
Đại chiến vô cùng kịch liệt, bốn tòa tiên môn đều lay động, khắp chiến trường thần thoại đều rung chuyển.
Đại trận mất đi người chủ trì, Trận đồ như trước xoay tròn, nhưng cũng không có uy thế ngập trời như vừa rồi, Diệp Phàm rung Tiên Trân đồ một cái, cuốn tới hướng bốn thanh Tiên kiếm, muốn đoạt lại đây.
Đại chiến phá trận bắt đầu!
Nghiêm khắc mà nói, bốn đại chí tôn tự nhiên mạnh hơn so với người đối chiến, nhưng càng đánh càng kinh ngạc, bởi vì trên bầu trời lại có người đến.
Một thiếu niên thoạt nhìn thực hồn nhiên ngại ngùng ngồi xếp bằng ở nơi đó, mắt to như hắc bảo thạch, khuôn mặt vô cùng trong sáng.
Hắn tĩnh như bàn thạch, ngồi xếp bằng trong hư không, bắt đầu dẫn động đại đạo thiên địa, nội ứng ngoại hợp với Diệp Phàm, muốn làm tan rã sát trận đệ nhất cổ kim.
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, thiếu niên này có một loại khí tức gần với tiên, sâu không lường được, so với đại đệ tử của Diệp Phàm dường như còn thần bí và đáng sợ hơn.
- Các ngươi không phải thích quần ẩu sao? Chúng ta đến đây, một đám đánh bốn người các ngươi, ngược đãi các ngươi lên Tây Thiên!
Lại một thân ảnh cao lớn xuất hiện, vô cùng hùng vĩ, đường hoàng mà khí phách, đúng là phần tử hiểu chiến Dương Hi.
Mọi người đều lưng phát lạnh, Thánh thể Diệp Phàm này thật đúng là chuẩn bị sung túc, nếu muốn bình định một cái vùng cấm, bằng nhân thủ hiện tại có thể làm được ngay!
Dương Hi lập tức bay xuống, gia nhập trong chiến đoàn, địa phương này tức thì sôi trào.
- Thánh thể ngươi nạp mệnh đây!
Đúng lúc này, một phương chí tôn này cũng có người đến viện trợ. Hoàng Hư Đạo mất tích nhiều năm hiện thân, hắn hẳn là đến báo thù cho phụ thân.
Bởi vì, ở bảy trăm năm trước trong trận chiến thành tiên Diệp Phàm đánh nát giết chết phụ thân hắn lúc đó hóa thành Phượng Sí Lưu Kim Tòa.
Hắn vốn là một người là đạo mà sinh ra, là đạo mà cuồng, cuồng nhân chuyên tâm tu luyện, nhưng cũng không ngãn được thân tình quấy nhiễu, hôm nay tới đây muốn giết người trả thù.
- Thực náo nhiệt! Cũng coi như có ta một phần!
Đạo Nhất mất tích nhiều năm xuất hiện, chặn Hoàng Hư Đạo, cùng hắn chiến đấu kịch liệt.
- Các ngươi muốn hủy diệt vũ trụ hay sao?!
Xa xa có người đứng sừng sững truyền âm tới, lại có người tới, tình hình chiến đấu càng ngày càng phức tạp.