-
Chương 79: Chương 79:
Dương Vi lẳng lặng đứng sau lưng Tống Triết trong chốc lát, cả người phảng phất như đột nhiên tràn ngập điện, cô mở miệng nói: “Kỳ thật không phải em không tha thứ được cho sai lầm của mình. Mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, điều này em hiểu, em chỉ nhịn không được mà suy nghĩ, có phải em thật sự có năng lực, thực hiện chương trình biểu diễn vào lúc này hay không.”
Nghe được lời này, Tống Triết vớt mì sợi ra, đặt trong chén, ôn hòa nói: “Vì sao lại nghĩ như vậy ?”
“Tất cả mọi thứ của em đều là ngẫu nhiên, không phải sao?”
Tống Triết nghe được lời này, bình tĩnh đặt hành vào trong chén, nghe Dương Vi tiếp tục thì thầm: “Sự nổi tiếng của em là ngẫu nhiên, kế tiếp kỳ thật cũng có rất nhiều thành phần marketing ở bên trong, trong lòng em đều biết rõ ràng, em không biết liệu mình có thật sự có năng lực độc lập chống đỡ buổi biểu diễn này hay không.”
“Dương Vi,” Tống Triết đột nhiên nói, “Em đã nói bao nhiêu chương trình trò chuyện?”
Nghe thấy câu hỏi này, Dương Vi ngẩn người, trong nháy mắt đầu cô hiện lên số lần cô làm chương trình trò chuyện.
Lúc trước khi cô làm streamer, cô biểu diễn trên đường phố; sau đó lại tham gia thi đấu, cô phải chuẩn bị cho cuộc thi; trong hai năm, cô đi qua trời nam biển bắc, tới mỗi một chỗ, cô đều làm một, thậm chí vài buổi biểu diễn.
Có đôi khi là ngẫu hứng dựng lên, có đôi khi lại chính thức tập luyện, cô muốn cho Tống Triết một đáp án, thế nhưng cô lại phát hiện trong nhất thời mình không nhớ rõ.
Quá nhiều.
Cô ý thức được.
Tống Triết bưng mì sợi, dẫn cô ra khỏi phòng bếp, ngồi trước bàn ăn . Tống Triết giơ chiếc đũa lên, thong thả ung dung quấy đều gia vị cùng mì sợi, giống như một người lớn tuổi ân cần dạy dỗ , nhu hòa nói: “Lúc đầu khi mới nổi tiếng, mọi người không chỉ muốn nghe câu chuyện về sự phức tạp trong hào môn của em, thứ họ còn muốn nghe chính là, cách em kể về sự phức tạp đó. Nhưng một mối quan hệ, một câu chuyện xưa, có thể chống đỡ bao lâu ? em có biết thời điểm anh nhận được số liệu về em, anh đã cảm thấy vị streamer này quá ưu tú không ?”
“Khi đó Hướng Duy muốn ký hợp đồng với em, sợ anh không đồng ý, anh nhìn số liệu, không biết em là ai, nhưng anh trực tiếp đồng ý cho Hướng Duy ký hợp đồng. Bởi vì anh biết trong tương lai, streamer này sẽ có tiền đồ vô lượng.”
Dương Vi nghe lời khen mà Tống Triết dành cho cô, trong lòng cao hứng , cô chống cằm nói: “Khen, tiếp tục khen.”
Tống Triết ngẩng đầu nhìn cô một cái, có chút bất đắc dĩ: “Fans của em bởi vì năng lực của em mà thích em, không phải bởi vì chúng ta quảng bá mà thích em. Em thi đấu chiến thắng bằng năng lực của mình, không phải anh thao túng, lúc trước anh cũng chỉ muốn Mộ Nhu cho em một cơ hội cạnh tranh công bằng, tuy nhiên lúc trước cho dù em bị bôi đen, em cũng là người thứ hai.”
“Em đã có rất nhiều buổi biểu diễn trong mấy năm nay, anh cũng không có cố tình làm gì cho em. Mà bộ phim của Tô Giản thành công, cũng là do bản thân bộ phim có chất lượng, đổi thành bất cứ người đầu tư tinh mắt nào, đều sẽ ra quyết định giống anh.”
“Hơn nữa, cho tới nay, anh đều cảm thấy thực xin lỗi chính là,” Tống Triết lẳng lặng nhìn cô “Cũng là vì anh, cho nên em vẫn luôn không liên hệ với những người trong quá khứ đi?”
Dương Vi ngẩn người, nghe Tống Triết nói: “Em sợ thiếu nợ Tống gia, cho nên tất cả những người có quan hệ với Tống gia trong quá khứ, một người em cũng không liên hệ. Nếu em nguyện ý dùng tài nguyên, cho dù anh không giúp em, bản thân em vẫn có thể làm được. Dương Vi, có thể xây dựng nhân mạch cho chính mình, cũng là một loại năng lực.”
“Tuy nhiên, nếu không có Tống gia,” Dương Vi cười khổ, “Em thì tính là cái gì đâu?”
“Nếu không có Tống gia, vậy anh là gì?” Tống Triết hỏi lại, anh cúi đầu ăn mì, bình thản nói, “Xuất thân của anh tốt, có thể trách anh nỗ lực đầu thai sao?”
“May mắn cũng chính là một bộ phận của thực lực, trời cao đã cho anh những thứ đó, nếu anh còn ra sức khước từ, đó chính là làm ra vẻ. Anh muốn làm một tên phú nhị đại tính tình tốt, nhất định từ nhỏ phải học tại trường học kém cỏi nhất, bị cha mẹ vứt bỏ để tránh bọn họ dùng sự ưu tú để hun đúc anh , chấp nhận những tài nguyên giống mấy đứa trẻ nghèo nhất ở Trung Quốc, chỉ vì muốn chứng minh mình có năng lực, đây không phải là đầu óc có bệnh sao?”
Dương Vi thấp giọng cười ra tiếng, Tống Triết buông đũa, đứng dậy, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu cô một chút, nói thẳng: “Còn nghĩ lung tung, anh sẽ gõ đầu em.”
Dương Vi nhấp môi không nói chuyện, chờ tới thời điểm đi ngủ, cô nằm một mình trên giường, lẳng lặng nghĩ về lời Tống Triết nói.
Từ khi dì Lâm ở lại bệnh viện, cô và Tống Triết đã chia phòng ngủ.
Cô không biết mối quan hệ giữa mình và Tống Triết, được xác định thành cái dạng gì. Nếu không phải người yêu, hai người lại ôm nhau , hôn môi một cách tự nhiên; nếu là người yêu, trong hai người lại không có ai, mở miệng, tiến một bước qua Lôi Trì.
Dương Vi không mở miệng, có lẽ là sự rụt rè thuộc về phụ nữ, cũng có thể là do cô đã từng chủ động một lần cô không muốn lần thứ hai vẫn là cô tiếp tục chủ động, hoặc là tình cảm của cô đối với Tống Triết vẫn còn một chút bất an không xác định, đủ loại lý do phức tạp, khiến cô trầm mặc không nói.
Vết thương lòng mà cư dân mạng gây ra cho cô thực sự khiến cô gần như sụp đổ, chính sự an ủi của Tống Triết đã mang lại cho cô dũng khí mới, cô nhịn không được vươn tay, ôm lấy con thỏ lớn bên cạnh, dùng sức hôn một cái, vui vẻ nói: “Cố lên!”
Một giấc ngủ đến bình minh, khi Dương Vi tỉnh lại, Tống Triết đã làm xong bữa sáng, chờ cô dậy, hai người cùng ăn sáng, Tống Triết nói: “Anh đưa em đi tập luyện?”
“Không cần đâu.”
Dương Vi cười nói: “Hôm nay nghỉ ngơi một chút, điều chỉnh trạng thái.”
Tống Triết suy nghĩ, gật đầu nói: “Cũng tốt.”
Nói xong, anh cầm cặp công văn , chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng anh suy nghĩ, lại cầm cặp công văn quay trở về.
Dương Vi có chút nghi hoặc, quay đầu lại nói: “Làm cái gì?”
Tống Triết đột nhiên ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Đừng để ý đến bọn họ, mà hãy nhìn anh nhiều hơn.”
Dương Vi “Phụt” cười, đẩy anh và nói: “Nhìn anh càng phiền.”
Tống Triết “Tê” một tiếng, sau đó nói: “Khẩu thị tâm phi.”(*)
(*): Ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá.
Nói xong, anh lại hôn cô một cái, cảm giác được tâm tình người này vui vẻ lên, Tống Triết mới xoay người ra cửa.
Sau khi anh ra khỏi cửa, Dương Vi cảm thấy cả người tràn ngập sức sống, cô quay lại mở máy tính ra, lại mở bài đăng của người kia ra xem, nhưng lần này tâm thái hoàn toàn không giống những lần trước.
Không phải soi mói sao?
Cô nên cảm ơn người này, nhận xét nghiêm túc như vậy, khiến cô có khả năng tiến bộ!
Dương Vi nghiêm túc phân tích cách đánh giá đối phương, suy nghĩ về phương pháp cải thiện. Bất tri bất giác qua nửa giờ, di động Dương Vi đột nhiên vang lên. Cô tùy ý tiếp điện thoại, có lệ nói: “Alo?”
“Là…… Dương tổng sao?”
Đối diện truyền đến một thanh âm chần chờ, Dương Vi ngẩn người.
Dương tổng - cách xưng hô này đã rất nhiều năm rồi, chính cô cũng không xa lạ, năm đó thời điểm Triệu Dương Lan còn sống, mọi người trong công ty đều gọi cô như vậy. Căn cơ của cô ở tập đoàn Tống thị rất sâu rộng, thậm chí sau khi cô gả cho Tống Triết, thời gian xuất hiện ở công ty càng ngày càng ít, tiếp đó Triệu Dương Lan lại bệnh, vẫn sẽ có người không đổi được cách xưng hô, gọi cô như vậy. Cô nhíu mày, khách khí nói: “Xin hỏi ngài là?”
“Dương tổng, em là Hàn Tiểu Quỳ, ngài nhớ rõ sao?”
Nghe thấy cái tên này, trong nháy mắt Dương Vi phản ứng lại.
Đây là trợ lý cá nhân cuối cùng của cô, khi đó Hàn Tiểu Quỳ còn gọi cô là phu nhân, sau này khi cô và Tống Triết ly hôn rồi, cô sắp xếp Hàn Tiểu Quỳ vào công ty, cô không khỏi cười nói: “Em như thế nào lại vẫn gọi chị là Dương tổng? Tiểu quỳ, đã lâu không gặp, có việc sao?”
“Dương tổng,” thanh âm Hàn Tiểu Quỳ rất nhỏ, dường như có chút khẩn trương, cô không trả lời vấn đề của Dương Vi để giảm bớt đề tài, mà nói với Dương Vi “Hiện tại em là trợ lý của Tống Minh, vừa rồi em không cẩn thận nghe thấy anh ta nói chuyện điện thoại, anh ta nói đã tố giác Tống tổng, Tống tổng nhanh chóng sẽ bị bắt .”
Nghe được lời này, thần sắc Dương Vi ngay tức khắc tối lại, cô lập tức nói: “Còn nghe được chuyện gì khác không?”
“Không có.” thanh âm Hàn Tiểu Quỳ có chút run rẩy, “Dương tổng, em nói với hai người một tiếng, em……”
“Em không phải sợ,” Dương Vi lập tức nói, “Tiểu quỳ, trước tiên em cứ làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, xóa số điện thoại của chị đi, không cần liên hệ lại với chị, giúp chị để ý Tống Minh một chút.”
Nói xong, Dương Vi trịnh trọng nói: “Lần này cảm ơn em, chị sẽ nhớ rõ, em yên tâm.”
Dường như Hàn Tiểu Quỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngữ điệu Dương Vi trấn định và cứng rắn, tựa như tất cả mọi chuyện đều không phải chuyện gì lớn lao cả, những năm tháng Hàn Tiểu Quỳ đi theo người này, rất rõ ràng thủ đoạn của Dương Vi, cô ngay lập tức yên lòng, nhanh chóng cúp điện thoại.
Chờ Hàn Tiểu Quỳ tắt điện thoại xong, Dương Vi ngồi trước mặt máy tính.
Tống Minh và Tống Triết vẫn luôn đấu tranh không ngừng, bởi vì hai người có mục tiêu phát triển công ty hoàn toàn bất đồng. Hai người đều có dã tâm của chính mình, thế cho nên nhiều năm như vậy , Tống Minh toàn tâm toàn muốn đuổi Tống Triết ra khỏi hội đồng quản trị.
Ở bên ngoài Tống Minh có rất nhiều công ty cá nhân và cổ phần đầu tư, anh ta muốn đào rỗng tập đoàn Tống thị để trợ cấp cho công ty của mình, điểm này trong lòng Tống Triết rất rõ ràng.
Tố giác, đi tù.
Mặc dù không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, cụ thể sẽ phát sinh chuyện gì, Dương Vi vẫn có thể suy đoán đại khái rằng, mặc kệ bước tiếp theo như thế nào, một khi tin tức Tống Triết thật sự có tai ương lao ngục bị truyền ra ngoài, đối với công ty mà nói chính là đả kích trí mạng, giá cổ phiếu nhanh chóng tụt dốc là việc có thể đoán trước.
Đặc biệt là, hạng mục lớn nhất trong năm nay của công ty sắp được phát sóng, thời điểm mẫn cảm như vậy, một khi khoản đầu tư khổng lồ này của bộ phim xảy ra sơ xuất, cho dù Tống Triết có bình yên vô sự trở về, bất mãn của hội đồng quản trị về anh sẽ bùng nổ ngay lập tức.
Dương Vi nhắm mắt lại, nhanh chóng mô phỏng những chuyện có thể phát sinh một lần, cô lập tức ý thức được một chuyện.
Cô cần được ủy quyền, cũng như nắm giữ cổ phần.
Giờ khắc này, cô cần một thân phận, có thể hoàn toàn đại biểu cho Tống Triết, cho dù phát sinh bất cứ một tình huống gì, cô đều có quyền ký tên, chỉ có như thế, cô mới có thể bảo đảm tình huống kế tiếp nằm trong lòng bàn tay mình.
Chỉ trong chốc lát, Dương Vi liền quyết định, cô lập tức vọt lên trên lầu, lục tung các ngăn tủ tìm sổ hộ khẩu của mình và Tống Triết.
Cô vừa mở, vừa gọi điện thoại cho Tống Triết, Tống Triết đang họp, không nhận điện thoại của cô, cô dứt khoát kiểm tra định vị của Tống Triết, lái xe thẳng đến trước tập đoàn Tống thị.
Cô đợi ở dưới lầu năm phút đồng hồ, rốt cuộc Tống Triết cũng từ phòng họp đi ra, vừa vặn nhận được điện thoại của cô, Tống Triết còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy giọng nói của cô vừa nhanh vừa lạnh nhạt nói: “Anh ở đâu?”
“Anh? Anh ở công ty?”
“Xuống dưới.”
“A?”
Tống Triết có chút mê mang, Dương Vi thấy xe cảnh sát từ xa đang hướng tới tập đoàn Tống thị, cô lái xe vòng đến cửa hông dùng để đổ rác của tập đoàn, nhanh chóng nói: “Anh lập tức xuống dưới bằng lối an toàn, đi vào cửa đổ rác số 3, em ở chỗ này chờ anh, nhanh một chút, bằng không cảnh sát lên rồi!”
Tống Triết nghe được lời này, tuy rằng anh không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng thần sắc ngay lập tức lạnh lùng, phân phó với người khác một câu: “Ai tới hỏi đều nói không biết tôi đi đâu.” Sau đó, mạnh mẽ kéo cửa thoát hiểm, một đường chạy như điên xuống.
Thể lực của anh rất tốt, nhanh chóng vọt xuống dưới lầu, anh vừa lao ra ngoài cửa, liền thấy xe Dương Vi , Tống Triết lập tức nhảy lên ghế phó lái, một mặt cài đai an toàn, một mặt nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Em muốn mang anh đi đâu?”
“Đi kết hôn.”
“Cái gì?!”
“Em nói,” trong giọng nói của Dương Vi không mang nửa phần vui đùa, tốc độ lái xe vừa ổn vừa mau, phảng phất như đang quay phim hành động của Mỹ, bình tĩnh lại trầm ổn nói: “Đi kết hôn.”
Nghe được lời này, Tống Triết vớt mì sợi ra, đặt trong chén, ôn hòa nói: “Vì sao lại nghĩ như vậy ?”
“Tất cả mọi thứ của em đều là ngẫu nhiên, không phải sao?”
Tống Triết nghe được lời này, bình tĩnh đặt hành vào trong chén, nghe Dương Vi tiếp tục thì thầm: “Sự nổi tiếng của em là ngẫu nhiên, kế tiếp kỳ thật cũng có rất nhiều thành phần marketing ở bên trong, trong lòng em đều biết rõ ràng, em không biết liệu mình có thật sự có năng lực độc lập chống đỡ buổi biểu diễn này hay không.”
“Dương Vi,” Tống Triết đột nhiên nói, “Em đã nói bao nhiêu chương trình trò chuyện?”
Nghe thấy câu hỏi này, Dương Vi ngẩn người, trong nháy mắt đầu cô hiện lên số lần cô làm chương trình trò chuyện.
Lúc trước khi cô làm streamer, cô biểu diễn trên đường phố; sau đó lại tham gia thi đấu, cô phải chuẩn bị cho cuộc thi; trong hai năm, cô đi qua trời nam biển bắc, tới mỗi một chỗ, cô đều làm một, thậm chí vài buổi biểu diễn.
Có đôi khi là ngẫu hứng dựng lên, có đôi khi lại chính thức tập luyện, cô muốn cho Tống Triết một đáp án, thế nhưng cô lại phát hiện trong nhất thời mình không nhớ rõ.
Quá nhiều.
Cô ý thức được.
Tống Triết bưng mì sợi, dẫn cô ra khỏi phòng bếp, ngồi trước bàn ăn . Tống Triết giơ chiếc đũa lên, thong thả ung dung quấy đều gia vị cùng mì sợi, giống như một người lớn tuổi ân cần dạy dỗ , nhu hòa nói: “Lúc đầu khi mới nổi tiếng, mọi người không chỉ muốn nghe câu chuyện về sự phức tạp trong hào môn của em, thứ họ còn muốn nghe chính là, cách em kể về sự phức tạp đó. Nhưng một mối quan hệ, một câu chuyện xưa, có thể chống đỡ bao lâu ? em có biết thời điểm anh nhận được số liệu về em, anh đã cảm thấy vị streamer này quá ưu tú không ?”
“Khi đó Hướng Duy muốn ký hợp đồng với em, sợ anh không đồng ý, anh nhìn số liệu, không biết em là ai, nhưng anh trực tiếp đồng ý cho Hướng Duy ký hợp đồng. Bởi vì anh biết trong tương lai, streamer này sẽ có tiền đồ vô lượng.”
Dương Vi nghe lời khen mà Tống Triết dành cho cô, trong lòng cao hứng , cô chống cằm nói: “Khen, tiếp tục khen.”
Tống Triết ngẩng đầu nhìn cô một cái, có chút bất đắc dĩ: “Fans của em bởi vì năng lực của em mà thích em, không phải bởi vì chúng ta quảng bá mà thích em. Em thi đấu chiến thắng bằng năng lực của mình, không phải anh thao túng, lúc trước anh cũng chỉ muốn Mộ Nhu cho em một cơ hội cạnh tranh công bằng, tuy nhiên lúc trước cho dù em bị bôi đen, em cũng là người thứ hai.”
“Em đã có rất nhiều buổi biểu diễn trong mấy năm nay, anh cũng không có cố tình làm gì cho em. Mà bộ phim của Tô Giản thành công, cũng là do bản thân bộ phim có chất lượng, đổi thành bất cứ người đầu tư tinh mắt nào, đều sẽ ra quyết định giống anh.”
“Hơn nữa, cho tới nay, anh đều cảm thấy thực xin lỗi chính là,” Tống Triết lẳng lặng nhìn cô “Cũng là vì anh, cho nên em vẫn luôn không liên hệ với những người trong quá khứ đi?”
Dương Vi ngẩn người, nghe Tống Triết nói: “Em sợ thiếu nợ Tống gia, cho nên tất cả những người có quan hệ với Tống gia trong quá khứ, một người em cũng không liên hệ. Nếu em nguyện ý dùng tài nguyên, cho dù anh không giúp em, bản thân em vẫn có thể làm được. Dương Vi, có thể xây dựng nhân mạch cho chính mình, cũng là một loại năng lực.”
“Tuy nhiên, nếu không có Tống gia,” Dương Vi cười khổ, “Em thì tính là cái gì đâu?”
“Nếu không có Tống gia, vậy anh là gì?” Tống Triết hỏi lại, anh cúi đầu ăn mì, bình thản nói, “Xuất thân của anh tốt, có thể trách anh nỗ lực đầu thai sao?”
“May mắn cũng chính là một bộ phận của thực lực, trời cao đã cho anh những thứ đó, nếu anh còn ra sức khước từ, đó chính là làm ra vẻ. Anh muốn làm một tên phú nhị đại tính tình tốt, nhất định từ nhỏ phải học tại trường học kém cỏi nhất, bị cha mẹ vứt bỏ để tránh bọn họ dùng sự ưu tú để hun đúc anh , chấp nhận những tài nguyên giống mấy đứa trẻ nghèo nhất ở Trung Quốc, chỉ vì muốn chứng minh mình có năng lực, đây không phải là đầu óc có bệnh sao?”
Dương Vi thấp giọng cười ra tiếng, Tống Triết buông đũa, đứng dậy, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu cô một chút, nói thẳng: “Còn nghĩ lung tung, anh sẽ gõ đầu em.”
Dương Vi nhấp môi không nói chuyện, chờ tới thời điểm đi ngủ, cô nằm một mình trên giường, lẳng lặng nghĩ về lời Tống Triết nói.
Từ khi dì Lâm ở lại bệnh viện, cô và Tống Triết đã chia phòng ngủ.
Cô không biết mối quan hệ giữa mình và Tống Triết, được xác định thành cái dạng gì. Nếu không phải người yêu, hai người lại ôm nhau , hôn môi một cách tự nhiên; nếu là người yêu, trong hai người lại không có ai, mở miệng, tiến một bước qua Lôi Trì.
Dương Vi không mở miệng, có lẽ là sự rụt rè thuộc về phụ nữ, cũng có thể là do cô đã từng chủ động một lần cô không muốn lần thứ hai vẫn là cô tiếp tục chủ động, hoặc là tình cảm của cô đối với Tống Triết vẫn còn một chút bất an không xác định, đủ loại lý do phức tạp, khiến cô trầm mặc không nói.
Vết thương lòng mà cư dân mạng gây ra cho cô thực sự khiến cô gần như sụp đổ, chính sự an ủi của Tống Triết đã mang lại cho cô dũng khí mới, cô nhịn không được vươn tay, ôm lấy con thỏ lớn bên cạnh, dùng sức hôn một cái, vui vẻ nói: “Cố lên!”
Một giấc ngủ đến bình minh, khi Dương Vi tỉnh lại, Tống Triết đã làm xong bữa sáng, chờ cô dậy, hai người cùng ăn sáng, Tống Triết nói: “Anh đưa em đi tập luyện?”
“Không cần đâu.”
Dương Vi cười nói: “Hôm nay nghỉ ngơi một chút, điều chỉnh trạng thái.”
Tống Triết suy nghĩ, gật đầu nói: “Cũng tốt.”
Nói xong, anh cầm cặp công văn , chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng anh suy nghĩ, lại cầm cặp công văn quay trở về.
Dương Vi có chút nghi hoặc, quay đầu lại nói: “Làm cái gì?”
Tống Triết đột nhiên ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Đừng để ý đến bọn họ, mà hãy nhìn anh nhiều hơn.”
Dương Vi “Phụt” cười, đẩy anh và nói: “Nhìn anh càng phiền.”
Tống Triết “Tê” một tiếng, sau đó nói: “Khẩu thị tâm phi.”(*)
(*): Ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá.
Nói xong, anh lại hôn cô một cái, cảm giác được tâm tình người này vui vẻ lên, Tống Triết mới xoay người ra cửa.
Sau khi anh ra khỏi cửa, Dương Vi cảm thấy cả người tràn ngập sức sống, cô quay lại mở máy tính ra, lại mở bài đăng của người kia ra xem, nhưng lần này tâm thái hoàn toàn không giống những lần trước.
Không phải soi mói sao?
Cô nên cảm ơn người này, nhận xét nghiêm túc như vậy, khiến cô có khả năng tiến bộ!
Dương Vi nghiêm túc phân tích cách đánh giá đối phương, suy nghĩ về phương pháp cải thiện. Bất tri bất giác qua nửa giờ, di động Dương Vi đột nhiên vang lên. Cô tùy ý tiếp điện thoại, có lệ nói: “Alo?”
“Là…… Dương tổng sao?”
Đối diện truyền đến một thanh âm chần chờ, Dương Vi ngẩn người.
Dương tổng - cách xưng hô này đã rất nhiều năm rồi, chính cô cũng không xa lạ, năm đó thời điểm Triệu Dương Lan còn sống, mọi người trong công ty đều gọi cô như vậy. Căn cơ của cô ở tập đoàn Tống thị rất sâu rộng, thậm chí sau khi cô gả cho Tống Triết, thời gian xuất hiện ở công ty càng ngày càng ít, tiếp đó Triệu Dương Lan lại bệnh, vẫn sẽ có người không đổi được cách xưng hô, gọi cô như vậy. Cô nhíu mày, khách khí nói: “Xin hỏi ngài là?”
“Dương tổng, em là Hàn Tiểu Quỳ, ngài nhớ rõ sao?”
Nghe thấy cái tên này, trong nháy mắt Dương Vi phản ứng lại.
Đây là trợ lý cá nhân cuối cùng của cô, khi đó Hàn Tiểu Quỳ còn gọi cô là phu nhân, sau này khi cô và Tống Triết ly hôn rồi, cô sắp xếp Hàn Tiểu Quỳ vào công ty, cô không khỏi cười nói: “Em như thế nào lại vẫn gọi chị là Dương tổng? Tiểu quỳ, đã lâu không gặp, có việc sao?”
“Dương tổng,” thanh âm Hàn Tiểu Quỳ rất nhỏ, dường như có chút khẩn trương, cô không trả lời vấn đề của Dương Vi để giảm bớt đề tài, mà nói với Dương Vi “Hiện tại em là trợ lý của Tống Minh, vừa rồi em không cẩn thận nghe thấy anh ta nói chuyện điện thoại, anh ta nói đã tố giác Tống tổng, Tống tổng nhanh chóng sẽ bị bắt .”
Nghe được lời này, thần sắc Dương Vi ngay tức khắc tối lại, cô lập tức nói: “Còn nghe được chuyện gì khác không?”
“Không có.” thanh âm Hàn Tiểu Quỳ có chút run rẩy, “Dương tổng, em nói với hai người một tiếng, em……”
“Em không phải sợ,” Dương Vi lập tức nói, “Tiểu quỳ, trước tiên em cứ làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, xóa số điện thoại của chị đi, không cần liên hệ lại với chị, giúp chị để ý Tống Minh một chút.”
Nói xong, Dương Vi trịnh trọng nói: “Lần này cảm ơn em, chị sẽ nhớ rõ, em yên tâm.”
Dường như Hàn Tiểu Quỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngữ điệu Dương Vi trấn định và cứng rắn, tựa như tất cả mọi chuyện đều không phải chuyện gì lớn lao cả, những năm tháng Hàn Tiểu Quỳ đi theo người này, rất rõ ràng thủ đoạn của Dương Vi, cô ngay lập tức yên lòng, nhanh chóng cúp điện thoại.
Chờ Hàn Tiểu Quỳ tắt điện thoại xong, Dương Vi ngồi trước mặt máy tính.
Tống Minh và Tống Triết vẫn luôn đấu tranh không ngừng, bởi vì hai người có mục tiêu phát triển công ty hoàn toàn bất đồng. Hai người đều có dã tâm của chính mình, thế cho nên nhiều năm như vậy , Tống Minh toàn tâm toàn muốn đuổi Tống Triết ra khỏi hội đồng quản trị.
Ở bên ngoài Tống Minh có rất nhiều công ty cá nhân và cổ phần đầu tư, anh ta muốn đào rỗng tập đoàn Tống thị để trợ cấp cho công ty của mình, điểm này trong lòng Tống Triết rất rõ ràng.
Tố giác, đi tù.
Mặc dù không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, cụ thể sẽ phát sinh chuyện gì, Dương Vi vẫn có thể suy đoán đại khái rằng, mặc kệ bước tiếp theo như thế nào, một khi tin tức Tống Triết thật sự có tai ương lao ngục bị truyền ra ngoài, đối với công ty mà nói chính là đả kích trí mạng, giá cổ phiếu nhanh chóng tụt dốc là việc có thể đoán trước.
Đặc biệt là, hạng mục lớn nhất trong năm nay của công ty sắp được phát sóng, thời điểm mẫn cảm như vậy, một khi khoản đầu tư khổng lồ này của bộ phim xảy ra sơ xuất, cho dù Tống Triết có bình yên vô sự trở về, bất mãn của hội đồng quản trị về anh sẽ bùng nổ ngay lập tức.
Dương Vi nhắm mắt lại, nhanh chóng mô phỏng những chuyện có thể phát sinh một lần, cô lập tức ý thức được một chuyện.
Cô cần được ủy quyền, cũng như nắm giữ cổ phần.
Giờ khắc này, cô cần một thân phận, có thể hoàn toàn đại biểu cho Tống Triết, cho dù phát sinh bất cứ một tình huống gì, cô đều có quyền ký tên, chỉ có như thế, cô mới có thể bảo đảm tình huống kế tiếp nằm trong lòng bàn tay mình.
Chỉ trong chốc lát, Dương Vi liền quyết định, cô lập tức vọt lên trên lầu, lục tung các ngăn tủ tìm sổ hộ khẩu của mình và Tống Triết.
Cô vừa mở, vừa gọi điện thoại cho Tống Triết, Tống Triết đang họp, không nhận điện thoại của cô, cô dứt khoát kiểm tra định vị của Tống Triết, lái xe thẳng đến trước tập đoàn Tống thị.
Cô đợi ở dưới lầu năm phút đồng hồ, rốt cuộc Tống Triết cũng từ phòng họp đi ra, vừa vặn nhận được điện thoại của cô, Tống Triết còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy giọng nói của cô vừa nhanh vừa lạnh nhạt nói: “Anh ở đâu?”
“Anh? Anh ở công ty?”
“Xuống dưới.”
“A?”
Tống Triết có chút mê mang, Dương Vi thấy xe cảnh sát từ xa đang hướng tới tập đoàn Tống thị, cô lái xe vòng đến cửa hông dùng để đổ rác của tập đoàn, nhanh chóng nói: “Anh lập tức xuống dưới bằng lối an toàn, đi vào cửa đổ rác số 3, em ở chỗ này chờ anh, nhanh một chút, bằng không cảnh sát lên rồi!”
Tống Triết nghe được lời này, tuy rằng anh không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng thần sắc ngay lập tức lạnh lùng, phân phó với người khác một câu: “Ai tới hỏi đều nói không biết tôi đi đâu.” Sau đó, mạnh mẽ kéo cửa thoát hiểm, một đường chạy như điên xuống.
Thể lực của anh rất tốt, nhanh chóng vọt xuống dưới lầu, anh vừa lao ra ngoài cửa, liền thấy xe Dương Vi , Tống Triết lập tức nhảy lên ghế phó lái, một mặt cài đai an toàn, một mặt nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Em muốn mang anh đi đâu?”
“Đi kết hôn.”
“Cái gì?!”
“Em nói,” trong giọng nói của Dương Vi không mang nửa phần vui đùa, tốc độ lái xe vừa ổn vừa mau, phảng phất như đang quay phim hành động của Mỹ, bình tĩnh lại trầm ổn nói: “Đi kết hôn.”