Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Học viện Tử Viên có tất cả ba khu nhà ăn, chất lượng thức ăn đương nhiên không cần bàn cãi bởi đây chính là một học viện quý tộc không hề thua kém Lưu Tư Lan dù là về mức giàu có hay độ vang dội. Người đến dùng bữa sáng đều là học sinh Lưu Tư Lan, như thường lệ, đa số bọn họ lựa chọn nhà ăn Tây.
Mộc Như Lam luôn thích nhà ăn buffet hơn, người thì ít, thức ăn lại phong phú, tuy rằng đến trễ thì hương vị sẽ không thơm ngon như ban đầu.
Mộc Như Sâm bị Chu Nhã Nhã kéo đến khu nhà ăn Trung, thật ra cậu muốn sang nhà ăn buffet cơ, nhưng Mộc Như Lâm cứ một mực bảo cậu phải đi cùng Chu Nhã Nhã.
Nửa đêm hôm qua, Mộc Như Sâm bật dậy tỉnh giấc sau khi mộng xuân, rốt cuộc không nhịn được phải kể cho đứa em song sinh – tất nhiên cậu sẽ không tiết lộ rằng người trong mộng chính là chị gái thân yêu nhất – Mộc Như Sâm chỉ kể là mình không có cảm giác gì khi hôn Chu Nhã Nhã, lúc Chu Nhã Nhã đồng ý hẹn hò, suy nghĩ duy nhất của cậu là "lấy được cái xe của An Hữu Minh rồi", cậu cảm thấy dường như mình không hề thích Chu Nhã Nhã.
Từ trước đến nay, Mộc Như Lâm luôn ngăn không để Mộc Như Sâm nhận ra mình yêu chị gái, bởi vì cậu sợ, sợ rằng anh trai sẽ không kiểm soát nổi thứ tình yêu méo mó này, cuối cùng lại đẩy chị vào một hoàn cảnh không thể vãn hồi. Nghe Mộc Như Sâm kể, trái tim Mộc Như Lâm không khỏi căng thẳng lên, tuy vậy vẻ mặt cậu vẫn rất bình tĩnh, sau đó tiếp tục kéo Mộc Như Sâm vào một vòng lý lẽ luẩn quẩn.
Đại ý là, Mộc Như Sâm thành ra như vậy là do cậu hoàn toàn không có tính tự giác yêu đương, vì thế mới không muốn cùng Chu Nhã Nhã nắm tay hôn môi lăn lên giường. Mộc Như Sâm tính tình bốc đồng ngây ngô, nghe xong liền tin răm rắp.
Mộc Như Sâm quyết định phải tỉnh táo hơn một chút, bằng không sẽ không thể nào tùy tiện làm nũng Mộc Như Lam như trước nữa, bởi vì sau khi mộng xuân, cậu bỗng nhiên cảm thấy những hành động đó thật dơ bẩn.
Mộc Như Sâm nhìn Chu Nhã Nhã đang gọi cơm ở phía đối diện, trong đầu suy nghĩ, hiện tại cậu và Chu Nhã Nhã là người yêu, theo như Trịnh Dương đã nói, cô gái này chính là của cậu, cậu muốn làm gì thì làm, nhưng Mộc Như Lâm lại nói, nếu đối phương không muốn thì khỏi đi.
Mộc Như Sâm không biết, kỳ thật Mộc Như Lâm rất mong hai người họ phát sinh quan hệ, với cái tính chiếm hữu và kiểm soát mạnh đến biến thái của Chu Nhã Nhã, cô ta nhất định sẽ đòi hỏi người yêu phải ngoan ngoãn trung thành như con chó, nói một là một nói hai là hai, thậm chí cho dù cô ta bảo Mộc Như Sâm không được thân thiết với chị gái nữa, cậu cũng bắt buộc phải vâng lời.
Nếu Mộc Như Sâm phát sinh quan hệ với một nữ nhân như vậy thì cả đời này chắc chắn không thoát nổi bàn tay cô ta. Khi đó, Mộc Như Sâm sẽ không có thời gian quấn lấy Mộc Như Lam, cũng sẽ không có cơ hội làm ra những chuyện không thể vãn hồi, đúng chứ?
Đúng, đúng rồi đấy, kiếp trước Mộc Như Sâm chẳng phải đã bị Chu Nhã Nhã huấn luyện thành một con chó trung thành đó sao? Chu Nhã Nhã bảo nó đi cắn người chị ruột vô tội của mình, nó lập tức cắn cô ấy máu tươi đầm đìa. Trái tim kia, đã bị chính nó cắn đấy, cắn đến nỗi vỡ vụn và nát bấy, đến nỗi không bao giờ... lành lại được nữa.
Có điều...
Mộc Như Lâm chợt nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng nhất, lỡ như... Chu Nhã Nhã phát hiện Mộc Như Sâm yêu Mộc Như Lam thì sao? Phụ nữ luôn là sinh vật vì yêu mà mất đi lý trí, nếu cô ta ra tay hại Mộc Như Lam thì làm sao bây giờ?
Cho dù Mộc Như Lam được quốc gia bảo vệ, nhưng lớp bảo vệ này quá sức mỏng manh, ví dụ như khi Mộc Như Lam bị thương vì cứu đứa nhỏ, rồi khi gặp tai nạn xe cộ, khi bị bắt cóc, v.v... Phải đến lúc Mộc Như Lam gặp phải bất trắc lớn thì lớp bảo vệ này mới phát huy tác dụng.
Vì vậy Mộc Như Lâm do dự, chỉ có thể đưa Mộc một lời khuyên không ra khuyên: Nếu anh muốn nhưng Chu Nhã Nhã không muốn, thì khỏi đi.
...
Mộc Như Lam vốn định đi đến khu buffet, nhưng Đoạn Nghiêu bảo rằng đồ ăn ở đó đã nguội cả rồi, đi chỗ khác thì hơn. Bọn họ đều biết Mộc Như Lam không thích cơm Tây nên liền kéo sang khu nhà ăn Trung, vừa bước vào là đã chạm mặt Mộc Như Sâm và Chu Nhã Nhã, à không, không phải chạm mặt, thực ra chỉ có Mộc Như Sâm nhìn thấy Mộc Như Lam thôi.
Một đám người nổi bật như vậy, muốn không để ý cũng khó, chưa kể trong đó còn xuất hiện hai nhân vật phong vân là Mộc Như Lam và Đoạn Nghiêu.
Mộc Như Sâm và Chu Nhã Nhã ngồi ngay tại hàng thứ hai bên cạnh lối đi của đám người Mộc Như Lam, mà từng chiếc bàn trang nhã đều được thiết kế cho hai người ngồi, khoảng cách nhỏ đến thế, có cũng như không.
Mộc Như Sâm nhanh chóng cúi người, cầm thực đơn che mặt, lén la lén lút như kẻ trộm, trong lòng liên tục cầu nguyện, “Đừng phát hiện đừng phát hiện đừng phát hiện...”
Đám người đi ngang qua, Mộc Như Lam bị vây ở trong, không hề phát hiện ra Mộc Như Sâm.
Chu Nhã Nhã bị tiếng động lớn làm giật mình, vừa quay đầu đã nhìn thấy Mộc Như Lam mỉm cười nói chuyện với Đoạn Nghiêu, cánh tay bị Thái Sử Nương Tử ôm lấy, xung quanh còn có vài tuấn nam mỹ nữ đuổi theo.
Cô gái này, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý, đi đến đâu cũng có người vây quanh, hệt như một vầng mặt trời được trăng sao ái mộ.
Chu Nhã Nhã cố lờ đi cảm giác khó chịu đang nảy sinh trong lòng, cô ta nhìn về phía Mộc Như Sâm, thế nhưng lại chỉ thấy một nhúm tóc trên mép thực đơn, “Cậu làm cái gì thế?”
Mộc Như Sâm tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng của Chu Nhã Nhã, cậu núp sau chiếc thực đơn, ánh mắt dõi theo bóng dáng của Mộc Như Lam, Mộc Như Lam không phát hiện ra, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại bắt đầu cảm thấy cô đơn. Không thể ăn chung với chị gái, thật tịch mịch và trống vắng...
Mộc Như Sâm quay đầu nhìn nụ cười bình thản của Mộc Như Lam, trên gương mặt tuấn tú dần xuất hiện vẻ cô đơn, biểu tình vừa giống một con cún bị chủ nhân vứt bỏ, lại vừa giống một con cún lỡ làm sai, muốn được chủ nhân vuốt ve nhưng lại không dám đối mặt, chỉ có thể núp ở góc tường mà dõi theo, cổ họng phát ra những âm thanh nức nở đáng thương.
Đột nhiên, chiếc thực đơn trong tay biến mất, Mộc Như Sâm theo phản xạ nhìn lên trên, biểu tình trên mặt vẫn chưa kịp thu hồi, vì vậy toàn bộ đều rơi vào mắt Chu Nhã Nhã.
Chu Nhã Nhã nào có ngờ bản thân lại bắt gặp được biểu tình đó của Mộc Như Sâm, không thể phủ nhận, một mỹ thiếu niên mười lăm tuổi làm ra một biểu tình đáng yêu như vậy, quả thật khiến người ta muốn chà đạp. Trái tim Chu Nhã Nhã hưng phấn đập thình thịch thình thịch, thế nhưng chỉ vài giây sau, nó liền nguội lạnh đi.
Biểu tình như thế, người yêu của cô ta lộ ra biểu tình làm nũng đáng yêu như thế, hoàn toàn không phải vì cô ta!
Trong nháy mắt, khuôn mặt lãnh diễm của Chu Nhã Nhã trở nên băng giá đến cực độ, cô ta ném mạnh thực đơn lên bàn rồi đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống Mộc Như Sâm, lạnh lùng hỏi, “Muốn ngồi chung với chị ta đến thế sao?!”
Từ sau khi nhận được đoạn băng ghi âm do Bạch Tố Tình gửi, Chu Nhã Nhã vô cùng bất mãn với mối quan hệ quá mức thân thiết giữa Mộc Như Sâm và Mộc Như Lam, tuy cô ta không tin tưởng gì một con tiện nhân mà mình sớm muộn gì cũng sẽ giết chết như Bạch Tố Tình, nhưng trong lòng vẫn vô tình nảy sinh bất mãn.
Chỉ là một bà chị gái thôi mà, chị gái, cái loại sinh vật này sớm muộn gì cũng phải theo người khác gả ra ngoài, Mộc Như Sâm làm sao có thể thân mật với chị ta đến thế? Cho dù là chị gái, đối phương cũng là nữ nhân! 15 tuổi 16 tuổi, đáng lẽ đã phải hình thành khoảng cách, tay trong tay ôm ôm ấp ấp như vậy, còn ra thể thống gì nữa?
Nam nhân cô ta coi trọng, trong mắt chỉ được phép có một mình cô ta! Cho dù là chị gái cũng không được!
Nhưng Mộc Như Sâm thì lại quá trẻ con, luôn chỉ thuộc về Mộc Như Lam.
Chu Nhã Nhã bất ngờ cướp đi thực đơn che mặt của cậu, sau đó đứng dậy quát to ngay giữa nhà ăn – không có đứa con trai nào chấp nhận nổi cái thái độ trịch thượng này, Mộc Như Sâm cũng không ngoại lệ.
Mộc Như Sâm theo bản năng quay sang nhìn Mộc Như Lam, thấy cô đang mải nói chuyện với Thái Sử Nương Tử mà không để ý bên này. Cậu nhíu mày nhìn Chu Nhã Nhã, ánh mắt dần lạnh đi, “Cậu làm gì vậy hả?”
“Tôi hỏi là cậu muốn ngồi chung với Mộc Như Lam đến thế sao?” Giọng Chu Nhã Nhã lúc này không lớn lắm, tuy vậy những người xung quanh cũng biết bọn họ đang khắc khẩu, tầm mắt dồn cả về phía hai người.
“Chị ấy là chị gái của tôi, tôi muốn ngồi cùng chị ấy mà còn cần cậu cho phép à?” Mộc Như Sâm lạnh giọng, cậu đương nhiên cảm nhận được thái độ chất vấn và cấm đoán trong lời nói của Chu Nhã Nhã. Cấm? Cô ta là ai mà dám cấm cậu? Làm bạn gái thì to lắm hả? Có chuyện bạn gái cấm bạn trai không được ăn cơm cùng người nhà sao?
Tính tình Chu Nhã Nhã vốn luôn cường thế bức người, thế nhưng để làm theo lời của Mộc Như Lâm, cũng như để hoàn toàn chiếm được Mộc Như Sâm, cô ta đã phải cố gắng kìm nén cái tính chiếm hữu và sự kiểm soát đầy bệnh hoạn của mình xuống. Bây giờ Mộc Như Sâm lộ ra biểu tình như vậy vì Mộc Như Lam, sau đó lại dùng thái độ đó mà móc họng cô ta, sự tương phản cực độ ấy, bảo Chu Nhã Nhã làm sao chịu được?
Ngực của Chu Nhã Nhã phập phồng kịch liệt vì phẫn nộ, những khớp ngón tay cứng nhắc cử động, như thể giây tiếp theo sẽ chộp lấy thứ gì đó mà đánh Mộc Như Sâm, cũng giống việc huấn luyện chó vậy, nói không nghe thì đánh, đánh tới khi nào nghe lời mới thôi, đánh tới khi nào không dám phản kháng mới thôi!
Gương mặt Mộc Như Sâm càng lúc càng khó coi, trông Chu Nhã Nhã lúc này thật kỳ quái, ánh mắt ấy, khiến cậu cảm thấy hết sức khó chịu...
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán, chẳng lẽ đôi tình lữ nổi danh của Lưu Tư Lan đang cãi nhau sao?
Mộc Như Lam ngồi ở đằng sau cũng thấy được tình huống của Mộc Như Sâm cùng Chu Nhã Nhã, có hơi kinh ngạc, “Hả?”
Đoạn Nghiêu ngồi chung bàn với Mộc Như Lam, cánh tay khoác hờ sau lưng ghế, hắn lười biếng nâng mắt, “Hình như em trai bảo bối của cậu đang cãi nhau với bạn gái.”
“Để tớ qua xem thử.” Mộc Như Lam nói xong liền chống nạng đứng dậy, từ từ lê cẳng chân bó bột sang bên kia.
Đoạn Nghiêu nhìn chằm chằm bóng dáng Mộc Như Lam, chậc một tiếng, bèn đứng dậy đi theo, “Chân bị thương mà cũng không chịu an phận, đến khi nào mới sửa được cái tính thích xen vào chuyện người khác đây.”
Tình hình hiện tại chẳng khác gì một dòng nham thạch nóng chảy đã dâng tới tận miệng núi lửa, áp suất và nhiệt lượng đều đạt đến đỉnh điểm, chỉ cần thêm một cú hích nho nhỏ là sẽ bộc phát ngay tức thì.
Xung quanh im phăng phắc, Chu Nhã Nhã hằm hằm trừng Mộc Như Sâm, tay trái bất giác siết chặt quyển thực đơn tinh mỹ, đến mức từng dấu móng tay hằn lên trên chiếc vỏ bọc màu đỏ cứng rắn.
Bạch Tố Tình cùng một đám người đi xuống từ lầu hai, vừa mới bước ra khỏi chỗ rẽ thì liền bắt gặp một màn căng thẳng này, cô ta dừng chân, im lặng đưa mắt quan sát.
“Như Sâm, Nhã Nhã.” Mộc Như Lam vòng qua chiếc bàn chặn đường, chậm rãi chống nạng tiến về phía Chu Nhã Nhã, xem tình huống thì có vẻ như là Mộc Như Sâm chọc Chu Nhã Nhã mất hứng, vì vậy tất nhiên phải đi về phía cô ấy.
Chu Nhã Nhã dường như chẳng mấy để tâm đến lời nói của Mộc Như Lam, chỉ một mực trừng Mộc Như Sâm.
Bị Mộc Như Lam gọi tên, Mộc Như Sâm nhất thời giật bắn cả người, cậu quay đầu nhìn chị gái đi về phía Chu Nhã Nhã, trái tim bỗng dưng dâng lên một nỗi bất an không rõ lý do, sợ hãi đến mức hai má nóng lên, “Chị…”
“Các em xảy ra chuyện gì sao?” Mộc Như Lam đi đến bên cạnh Chu Nhã Nhã, giọng nói nhuốm vẻ nghi hoặc xen lẫn vài phần lo lắng; nhưng ngay tại thời điểm Mộc Như Lam vừa dứt lời, âm thanh của Bạch Tố Tình bất ngờ truyền tới.
“Chị và Như Sâm tình cảm thật tốt, Như Sâm hẳn là không muốn chị lập gia đình đâu nhỉ? Cậu ấy nhất định sẽ mãi mãi giữ chị bên mình.” Bạch Tố Tình cao giọng nói vọng xuống, đủ khiến cho tất cả mọi người nghe rõ không sót một chữ.
Những lời này chính là giọt nước tràn ly, nó đã châm ngòi cho quả bom mang tên Chu Nhã Nhã, tại thời điểm mà mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô ta chẳng nói chẳng rằng bất ngờ vung thực đơn lên, sau đó hung hăng đập xuống.
Nạn nhân không phải Mộc Như Sâm, mà là Mộc Như Lam.
Quyển thực đơn cứng rắn được dùng toàn bộ sức lực để đập xuống, tốc độ nhanh như vậy, mọi người chỉ kịp nghe một tiếng “bốp” của vật cứng khi đập vào đầu.
Chân Mộc Như Lam vốn đang rất bất tiện, nạng thì vẫn chỉ là nạng, đột ngột bị đập mạnh như vậy, đau đớn trên đầu còn chưa tính, thân mình đã mất đi thăng bằng, lập tức ngã ra sàn.
“A!” Không biết là tiếng kêu sợ hãi của ai, trong nháy mắt đánh vỡ cục diện bế tắc do Chu Nhã Nhã gây ra, mọi người dần dần hoàn hồn trong kinh sợ.
“Trời ơi! Trời ơi!” Cô gái đứng ngay bên cạnh Mộc Như Lam trừng lớn mắt, miêng kinh hoảng gọi trời, cô ta vội đứng dậy muốn vòng qua bàn để đỡ người, nhưng bởi vì quá mức khiếp sợ nên động tác cực kỳ không tự nhiên.
“Chị!”
“Lam Lam!”
“Hội trưởng đại nhân!” Sau khi hoàn hồn từ trong kinh sợ, mọi người biến sắc vây quanh Mộc Như Lam.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, những người đang im lặng dùng cơm cũng bắt đầu nháo nhào theo.
Đoạn Nghiêu chạy đến đầu tiên, hắn vội vàng cầm tay đỡ Mộc Như Lam dậy, nhưng vì dùng lực quá mạnh nên động tác có hơi thô lỗ. Thiếu niên nhếch đôi môi đỏ bừng, mi mắt khẽ hạ xuống che đi cái nhìn thâm trầm đáng sợ.
Một quyển thực đơn cứng rắn cộng thêm toàn bộ sức lực của Chu Nhã Nhã, quả thật chẳng khác gì đập chùy sắt vào đầu. Sọ não bị chấn động, Mộc Như Lam chỉ có thể quỳ rạp trên đất chứ không cách nào đứng dậy nổi, thái dương cũng bị góc cạnh bén nhọn của thực đơn cắt rách một đường, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống gò má trắng nõn.
Đoạn Nghiêu kéo lên mạnh như vậy lại càng khiến Mộc Như Lam choáng váng đến suýt ngất xỉu, cả người cô mất hết sức lực, chỉ có thể yếu ớt dựa vào Đoạn Nghiêu để chống đỡ thân mình.
“Trời ạ! Lam Lam! Lam Lam cậu sao rồi?!” Thái Sử Nương Tử và Mễ Na lo sợ muốn khóc, ai cũng không ngờ rằng Chu Nhã Nhã lại dám làm ra chuyện như vậy. Lúc này sắc mặt Mộc Như Lam tái nhợt, đôi mắt khép hờ như thể sắp ngất đi, toàn thân cô mềm nhũn, tựa hồ chỉ cần mất đi chống đỡ thì sẽ ngã xuống không dậy được nữa, thật khiến người ta hoảng sợ.
Lần trước khi Mộc Như Lam cứu đứa nhỏ kia, bọn họ không nhìn thấy được, cho dù có người đăng lên mạng thì cũng đã qua chỉnh sửa. Hơn nữa, vì Mộc Như Lam là người được quốc gia bảo vệ nên khi xem bọn họ cũng không có cảm giác chân thật như được thấy tận mắt; nhưng lúc này lại là lần thứ hai... là lần thứ hai lớp F bọn họ tận mắt thấy Mộc Như Lam ngã xuống ngay trước mặt.
“Chị! Chị!” Mộc Như Sâm vội vàng chen qua đám người, cậu muốn tới gần Mộc Như Lam, thế nhưng lại bị nhóm Lễ Thân chặn lại. Mộc Như Sâm lòng nóng như lửa đốt, cũng không rảnh hòa nhã với bọn họ, “Cút ngay!”
“Người nên cút là mày.” Khuôn mặt âm nhu của Lưu Bùi Dương lộ ra vẻ âm trầm hiếm thấy, tựa như mây đen phủ kín bầu trời, tầng tầng nguy hiểm.
Mộc Như Sâm bị ánh mắt của Lưu Bùi Dương dọa lui một chút, nhưng vài giây sau liền kiên định trở lại, “Dựa vào cái gì mà tôi phải cút? Đó là chị của tôi, tôi mới là người có tư cách ở bên chị ấy! Các người tránh ra!”
“Ngay cả chuyện bảo vệ cơ bản như thế mà cũng làm không xong, lấy tư cách gì ở bên cô ấy?” Đoạn Nghiêu giống như đang nghe chuyện cười, hắn ngẩng đầu nhìn Mộc Như Lam, khóe môi vẽ một đường cong trào phúng.
Luôn được Mộc Như Lam che sau lưng, luôn ỷ lại quyến luyến cô, nhưng lại chẳng cách nào bảo vệ cô – không thể phủ nhận đây chính là tử huyệt đau nhất của Mộc Như Sâm, chỉ cần giẫm nhẹ là đã có thể khiến cậu không thở nổi.
Mộc Như Lam hôn mê bất tỉnh, Đoạn Nghiêu liền bế cô đi xuyên qua đám người, hướng tới phòng y tế Tử Viên.
Trong chớp mắt, nhà ăn vốn đông đúc lập tức vơi đi phân nửa, chỉ còn sót lại vài người với đủ loại sắc mặt, tất cả đều im lặng không lên tiếng.
Khuôn mặt của Mộc Như Sâm trắng bệch ra, cậu cũng muốn đi, nhưng hai chân lại nặng như đeo chì, tầm mắt bắt đầu trở nên mông lung, vẻ lông bông cuồng ngạo cũng dần ảm đạm…
Trở lại thời điểm đám đông đổ đến vây quanh Mộc Như Lam, Chu Nhã Nhã không biết bị ai đẩy, chân vấp phải cái ghế rồi ngã ngồi ra đất, cú ngã này đồng thời cũng làm cô ta tỉnh mộng.
Chu Nhã Nhã kinh ngạc nhìn Mộc Như Lam bị ôm đi, sau đó kinh ngạc nhìn hai tay của chính mình, tựa hồ không tin nổi bản thân đã làm ra chuyện như vậy, một lúc lâu sau, cô ta mới cứng nhắc xoay đầu nhìn Mộc Như Sâm, trong mắt có chút bối rối, “Như Sâm…”
Giọng Chu Nhã Nhã vang lên khiến Mộc Như Sâm chợt nhớ ra tất thảy đều do kẻ đầu sỏ này gây nên, ánh mắt lạnh băng và đầy phẫn nộ, cậu bước nhanh qua, hung tợn nắm lấy cổ áo Chu Nhã Nhã, khiến cô ta phải đối diện với cậu, “Tốt hơn hết cô nên cầu nguyện cho chị tôi bình an không có việc gì, bằng không, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!”
Thôi rồi!
Chu Nhã Nhã phát hoảng, cô ta cuống quýt túm chặt lấy tay Mộc Như Sâm, “Như Sâm Như Sâm, tớ không phải cố ý! Tớ thật sự không phải cố ý, cậu hãy tin tớ, cậu...” Lời còn chưa dứt, Chu Nhã Nhã đã bị Mộc Như Sâm lãnh khốc đẩy ra, một lần nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Mộc Như Sâm từ trên cao nhìn xuống, bóng của cậu phủ đen toàn thân Chu Nhã Nhã, “Từ giờ trở đi, cô không còn là bạn gái của tôi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
====
Thật ra Bạch Tố Tình cũng nặng tội không kém Chu Nhã Nhã đâu, vậy mà mợ ấy vẫn chưa hề hấn gì. Bất quá, khà khà, sang V6 sẽ có, còn V5 xin được kết thúc tại đây.
Mộc Như Lam luôn thích nhà ăn buffet hơn, người thì ít, thức ăn lại phong phú, tuy rằng đến trễ thì hương vị sẽ không thơm ngon như ban đầu.
Mộc Như Sâm bị Chu Nhã Nhã kéo đến khu nhà ăn Trung, thật ra cậu muốn sang nhà ăn buffet cơ, nhưng Mộc Như Lâm cứ một mực bảo cậu phải đi cùng Chu Nhã Nhã.
Nửa đêm hôm qua, Mộc Như Sâm bật dậy tỉnh giấc sau khi mộng xuân, rốt cuộc không nhịn được phải kể cho đứa em song sinh – tất nhiên cậu sẽ không tiết lộ rằng người trong mộng chính là chị gái thân yêu nhất – Mộc Như Sâm chỉ kể là mình không có cảm giác gì khi hôn Chu Nhã Nhã, lúc Chu Nhã Nhã đồng ý hẹn hò, suy nghĩ duy nhất của cậu là "lấy được cái xe của An Hữu Minh rồi", cậu cảm thấy dường như mình không hề thích Chu Nhã Nhã.
Từ trước đến nay, Mộc Như Lâm luôn ngăn không để Mộc Như Sâm nhận ra mình yêu chị gái, bởi vì cậu sợ, sợ rằng anh trai sẽ không kiểm soát nổi thứ tình yêu méo mó này, cuối cùng lại đẩy chị vào một hoàn cảnh không thể vãn hồi. Nghe Mộc Như Sâm kể, trái tim Mộc Như Lâm không khỏi căng thẳng lên, tuy vậy vẻ mặt cậu vẫn rất bình tĩnh, sau đó tiếp tục kéo Mộc Như Sâm vào một vòng lý lẽ luẩn quẩn.
Đại ý là, Mộc Như Sâm thành ra như vậy là do cậu hoàn toàn không có tính tự giác yêu đương, vì thế mới không muốn cùng Chu Nhã Nhã nắm tay hôn môi lăn lên giường. Mộc Như Sâm tính tình bốc đồng ngây ngô, nghe xong liền tin răm rắp.
Mộc Như Sâm quyết định phải tỉnh táo hơn một chút, bằng không sẽ không thể nào tùy tiện làm nũng Mộc Như Lam như trước nữa, bởi vì sau khi mộng xuân, cậu bỗng nhiên cảm thấy những hành động đó thật dơ bẩn.
Mộc Như Sâm nhìn Chu Nhã Nhã đang gọi cơm ở phía đối diện, trong đầu suy nghĩ, hiện tại cậu và Chu Nhã Nhã là người yêu, theo như Trịnh Dương đã nói, cô gái này chính là của cậu, cậu muốn làm gì thì làm, nhưng Mộc Như Lâm lại nói, nếu đối phương không muốn thì khỏi đi.
Mộc Như Sâm không biết, kỳ thật Mộc Như Lâm rất mong hai người họ phát sinh quan hệ, với cái tính chiếm hữu và kiểm soát mạnh đến biến thái của Chu Nhã Nhã, cô ta nhất định sẽ đòi hỏi người yêu phải ngoan ngoãn trung thành như con chó, nói một là một nói hai là hai, thậm chí cho dù cô ta bảo Mộc Như Sâm không được thân thiết với chị gái nữa, cậu cũng bắt buộc phải vâng lời.
Nếu Mộc Như Sâm phát sinh quan hệ với một nữ nhân như vậy thì cả đời này chắc chắn không thoát nổi bàn tay cô ta. Khi đó, Mộc Như Sâm sẽ không có thời gian quấn lấy Mộc Như Lam, cũng sẽ không có cơ hội làm ra những chuyện không thể vãn hồi, đúng chứ?
Đúng, đúng rồi đấy, kiếp trước Mộc Như Sâm chẳng phải đã bị Chu Nhã Nhã huấn luyện thành một con chó trung thành đó sao? Chu Nhã Nhã bảo nó đi cắn người chị ruột vô tội của mình, nó lập tức cắn cô ấy máu tươi đầm đìa. Trái tim kia, đã bị chính nó cắn đấy, cắn đến nỗi vỡ vụn và nát bấy, đến nỗi không bao giờ... lành lại được nữa.
Có điều...
Mộc Như Lâm chợt nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng nhất, lỡ như... Chu Nhã Nhã phát hiện Mộc Như Sâm yêu Mộc Như Lam thì sao? Phụ nữ luôn là sinh vật vì yêu mà mất đi lý trí, nếu cô ta ra tay hại Mộc Như Lam thì làm sao bây giờ?
Cho dù Mộc Như Lam được quốc gia bảo vệ, nhưng lớp bảo vệ này quá sức mỏng manh, ví dụ như khi Mộc Như Lam bị thương vì cứu đứa nhỏ, rồi khi gặp tai nạn xe cộ, khi bị bắt cóc, v.v... Phải đến lúc Mộc Như Lam gặp phải bất trắc lớn thì lớp bảo vệ này mới phát huy tác dụng.
Vì vậy Mộc Như Lâm do dự, chỉ có thể đưa Mộc một lời khuyên không ra khuyên: Nếu anh muốn nhưng Chu Nhã Nhã không muốn, thì khỏi đi.
...
Mộc Như Lam vốn định đi đến khu buffet, nhưng Đoạn Nghiêu bảo rằng đồ ăn ở đó đã nguội cả rồi, đi chỗ khác thì hơn. Bọn họ đều biết Mộc Như Lam không thích cơm Tây nên liền kéo sang khu nhà ăn Trung, vừa bước vào là đã chạm mặt Mộc Như Sâm và Chu Nhã Nhã, à không, không phải chạm mặt, thực ra chỉ có Mộc Như Sâm nhìn thấy Mộc Như Lam thôi.
Một đám người nổi bật như vậy, muốn không để ý cũng khó, chưa kể trong đó còn xuất hiện hai nhân vật phong vân là Mộc Như Lam và Đoạn Nghiêu.
Mộc Như Sâm và Chu Nhã Nhã ngồi ngay tại hàng thứ hai bên cạnh lối đi của đám người Mộc Như Lam, mà từng chiếc bàn trang nhã đều được thiết kế cho hai người ngồi, khoảng cách nhỏ đến thế, có cũng như không.
Mộc Như Sâm nhanh chóng cúi người, cầm thực đơn che mặt, lén la lén lút như kẻ trộm, trong lòng liên tục cầu nguyện, “Đừng phát hiện đừng phát hiện đừng phát hiện...”
Đám người đi ngang qua, Mộc Như Lam bị vây ở trong, không hề phát hiện ra Mộc Như Sâm.
Chu Nhã Nhã bị tiếng động lớn làm giật mình, vừa quay đầu đã nhìn thấy Mộc Như Lam mỉm cười nói chuyện với Đoạn Nghiêu, cánh tay bị Thái Sử Nương Tử ôm lấy, xung quanh còn có vài tuấn nam mỹ nữ đuổi theo.
Cô gái này, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý, đi đến đâu cũng có người vây quanh, hệt như một vầng mặt trời được trăng sao ái mộ.
Chu Nhã Nhã cố lờ đi cảm giác khó chịu đang nảy sinh trong lòng, cô ta nhìn về phía Mộc Như Sâm, thế nhưng lại chỉ thấy một nhúm tóc trên mép thực đơn, “Cậu làm cái gì thế?”
Mộc Như Sâm tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng của Chu Nhã Nhã, cậu núp sau chiếc thực đơn, ánh mắt dõi theo bóng dáng của Mộc Như Lam, Mộc Như Lam không phát hiện ra, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại bắt đầu cảm thấy cô đơn. Không thể ăn chung với chị gái, thật tịch mịch và trống vắng...
Mộc Như Sâm quay đầu nhìn nụ cười bình thản của Mộc Như Lam, trên gương mặt tuấn tú dần xuất hiện vẻ cô đơn, biểu tình vừa giống một con cún bị chủ nhân vứt bỏ, lại vừa giống một con cún lỡ làm sai, muốn được chủ nhân vuốt ve nhưng lại không dám đối mặt, chỉ có thể núp ở góc tường mà dõi theo, cổ họng phát ra những âm thanh nức nở đáng thương.
Đột nhiên, chiếc thực đơn trong tay biến mất, Mộc Như Sâm theo phản xạ nhìn lên trên, biểu tình trên mặt vẫn chưa kịp thu hồi, vì vậy toàn bộ đều rơi vào mắt Chu Nhã Nhã.
Chu Nhã Nhã nào có ngờ bản thân lại bắt gặp được biểu tình đó của Mộc Như Sâm, không thể phủ nhận, một mỹ thiếu niên mười lăm tuổi làm ra một biểu tình đáng yêu như vậy, quả thật khiến người ta muốn chà đạp. Trái tim Chu Nhã Nhã hưng phấn đập thình thịch thình thịch, thế nhưng chỉ vài giây sau, nó liền nguội lạnh đi.
Biểu tình như thế, người yêu của cô ta lộ ra biểu tình làm nũng đáng yêu như thế, hoàn toàn không phải vì cô ta!
Trong nháy mắt, khuôn mặt lãnh diễm của Chu Nhã Nhã trở nên băng giá đến cực độ, cô ta ném mạnh thực đơn lên bàn rồi đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống Mộc Như Sâm, lạnh lùng hỏi, “Muốn ngồi chung với chị ta đến thế sao?!”
Từ sau khi nhận được đoạn băng ghi âm do Bạch Tố Tình gửi, Chu Nhã Nhã vô cùng bất mãn với mối quan hệ quá mức thân thiết giữa Mộc Như Sâm và Mộc Như Lam, tuy cô ta không tin tưởng gì một con tiện nhân mà mình sớm muộn gì cũng sẽ giết chết như Bạch Tố Tình, nhưng trong lòng vẫn vô tình nảy sinh bất mãn.
Chỉ là một bà chị gái thôi mà, chị gái, cái loại sinh vật này sớm muộn gì cũng phải theo người khác gả ra ngoài, Mộc Như Sâm làm sao có thể thân mật với chị ta đến thế? Cho dù là chị gái, đối phương cũng là nữ nhân! 15 tuổi 16 tuổi, đáng lẽ đã phải hình thành khoảng cách, tay trong tay ôm ôm ấp ấp như vậy, còn ra thể thống gì nữa?
Nam nhân cô ta coi trọng, trong mắt chỉ được phép có một mình cô ta! Cho dù là chị gái cũng không được!
Nhưng Mộc Như Sâm thì lại quá trẻ con, luôn chỉ thuộc về Mộc Như Lam.
Chu Nhã Nhã bất ngờ cướp đi thực đơn che mặt của cậu, sau đó đứng dậy quát to ngay giữa nhà ăn – không có đứa con trai nào chấp nhận nổi cái thái độ trịch thượng này, Mộc Như Sâm cũng không ngoại lệ.
Mộc Như Sâm theo bản năng quay sang nhìn Mộc Như Lam, thấy cô đang mải nói chuyện với Thái Sử Nương Tử mà không để ý bên này. Cậu nhíu mày nhìn Chu Nhã Nhã, ánh mắt dần lạnh đi, “Cậu làm gì vậy hả?”
“Tôi hỏi là cậu muốn ngồi chung với Mộc Như Lam đến thế sao?” Giọng Chu Nhã Nhã lúc này không lớn lắm, tuy vậy những người xung quanh cũng biết bọn họ đang khắc khẩu, tầm mắt dồn cả về phía hai người.
“Chị ấy là chị gái của tôi, tôi muốn ngồi cùng chị ấy mà còn cần cậu cho phép à?” Mộc Như Sâm lạnh giọng, cậu đương nhiên cảm nhận được thái độ chất vấn và cấm đoán trong lời nói của Chu Nhã Nhã. Cấm? Cô ta là ai mà dám cấm cậu? Làm bạn gái thì to lắm hả? Có chuyện bạn gái cấm bạn trai không được ăn cơm cùng người nhà sao?
Tính tình Chu Nhã Nhã vốn luôn cường thế bức người, thế nhưng để làm theo lời của Mộc Như Lâm, cũng như để hoàn toàn chiếm được Mộc Như Sâm, cô ta đã phải cố gắng kìm nén cái tính chiếm hữu và sự kiểm soát đầy bệnh hoạn của mình xuống. Bây giờ Mộc Như Sâm lộ ra biểu tình như vậy vì Mộc Như Lam, sau đó lại dùng thái độ đó mà móc họng cô ta, sự tương phản cực độ ấy, bảo Chu Nhã Nhã làm sao chịu được?
Ngực của Chu Nhã Nhã phập phồng kịch liệt vì phẫn nộ, những khớp ngón tay cứng nhắc cử động, như thể giây tiếp theo sẽ chộp lấy thứ gì đó mà đánh Mộc Như Sâm, cũng giống việc huấn luyện chó vậy, nói không nghe thì đánh, đánh tới khi nào nghe lời mới thôi, đánh tới khi nào không dám phản kháng mới thôi!
Gương mặt Mộc Như Sâm càng lúc càng khó coi, trông Chu Nhã Nhã lúc này thật kỳ quái, ánh mắt ấy, khiến cậu cảm thấy hết sức khó chịu...
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán, chẳng lẽ đôi tình lữ nổi danh của Lưu Tư Lan đang cãi nhau sao?
Mộc Như Lam ngồi ở đằng sau cũng thấy được tình huống của Mộc Như Sâm cùng Chu Nhã Nhã, có hơi kinh ngạc, “Hả?”
Đoạn Nghiêu ngồi chung bàn với Mộc Như Lam, cánh tay khoác hờ sau lưng ghế, hắn lười biếng nâng mắt, “Hình như em trai bảo bối của cậu đang cãi nhau với bạn gái.”
“Để tớ qua xem thử.” Mộc Như Lam nói xong liền chống nạng đứng dậy, từ từ lê cẳng chân bó bột sang bên kia.
Đoạn Nghiêu nhìn chằm chằm bóng dáng Mộc Như Lam, chậc một tiếng, bèn đứng dậy đi theo, “Chân bị thương mà cũng không chịu an phận, đến khi nào mới sửa được cái tính thích xen vào chuyện người khác đây.”
Tình hình hiện tại chẳng khác gì một dòng nham thạch nóng chảy đã dâng tới tận miệng núi lửa, áp suất và nhiệt lượng đều đạt đến đỉnh điểm, chỉ cần thêm một cú hích nho nhỏ là sẽ bộc phát ngay tức thì.
Xung quanh im phăng phắc, Chu Nhã Nhã hằm hằm trừng Mộc Như Sâm, tay trái bất giác siết chặt quyển thực đơn tinh mỹ, đến mức từng dấu móng tay hằn lên trên chiếc vỏ bọc màu đỏ cứng rắn.
Bạch Tố Tình cùng một đám người đi xuống từ lầu hai, vừa mới bước ra khỏi chỗ rẽ thì liền bắt gặp một màn căng thẳng này, cô ta dừng chân, im lặng đưa mắt quan sát.
“Như Sâm, Nhã Nhã.” Mộc Như Lam vòng qua chiếc bàn chặn đường, chậm rãi chống nạng tiến về phía Chu Nhã Nhã, xem tình huống thì có vẻ như là Mộc Như Sâm chọc Chu Nhã Nhã mất hứng, vì vậy tất nhiên phải đi về phía cô ấy.
Chu Nhã Nhã dường như chẳng mấy để tâm đến lời nói của Mộc Như Lam, chỉ một mực trừng Mộc Như Sâm.
Bị Mộc Như Lam gọi tên, Mộc Như Sâm nhất thời giật bắn cả người, cậu quay đầu nhìn chị gái đi về phía Chu Nhã Nhã, trái tim bỗng dưng dâng lên một nỗi bất an không rõ lý do, sợ hãi đến mức hai má nóng lên, “Chị…”
“Các em xảy ra chuyện gì sao?” Mộc Như Lam đi đến bên cạnh Chu Nhã Nhã, giọng nói nhuốm vẻ nghi hoặc xen lẫn vài phần lo lắng; nhưng ngay tại thời điểm Mộc Như Lam vừa dứt lời, âm thanh của Bạch Tố Tình bất ngờ truyền tới.
“Chị và Như Sâm tình cảm thật tốt, Như Sâm hẳn là không muốn chị lập gia đình đâu nhỉ? Cậu ấy nhất định sẽ mãi mãi giữ chị bên mình.” Bạch Tố Tình cao giọng nói vọng xuống, đủ khiến cho tất cả mọi người nghe rõ không sót một chữ.
Những lời này chính là giọt nước tràn ly, nó đã châm ngòi cho quả bom mang tên Chu Nhã Nhã, tại thời điểm mà mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô ta chẳng nói chẳng rằng bất ngờ vung thực đơn lên, sau đó hung hăng đập xuống.
Nạn nhân không phải Mộc Như Sâm, mà là Mộc Như Lam.
Quyển thực đơn cứng rắn được dùng toàn bộ sức lực để đập xuống, tốc độ nhanh như vậy, mọi người chỉ kịp nghe một tiếng “bốp” của vật cứng khi đập vào đầu.
Chân Mộc Như Lam vốn đang rất bất tiện, nạng thì vẫn chỉ là nạng, đột ngột bị đập mạnh như vậy, đau đớn trên đầu còn chưa tính, thân mình đã mất đi thăng bằng, lập tức ngã ra sàn.
“A!” Không biết là tiếng kêu sợ hãi của ai, trong nháy mắt đánh vỡ cục diện bế tắc do Chu Nhã Nhã gây ra, mọi người dần dần hoàn hồn trong kinh sợ.
“Trời ơi! Trời ơi!” Cô gái đứng ngay bên cạnh Mộc Như Lam trừng lớn mắt, miêng kinh hoảng gọi trời, cô ta vội đứng dậy muốn vòng qua bàn để đỡ người, nhưng bởi vì quá mức khiếp sợ nên động tác cực kỳ không tự nhiên.
“Chị!”
“Lam Lam!”
“Hội trưởng đại nhân!” Sau khi hoàn hồn từ trong kinh sợ, mọi người biến sắc vây quanh Mộc Như Lam.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, những người đang im lặng dùng cơm cũng bắt đầu nháo nhào theo.
Đoạn Nghiêu chạy đến đầu tiên, hắn vội vàng cầm tay đỡ Mộc Như Lam dậy, nhưng vì dùng lực quá mạnh nên động tác có hơi thô lỗ. Thiếu niên nhếch đôi môi đỏ bừng, mi mắt khẽ hạ xuống che đi cái nhìn thâm trầm đáng sợ.
Một quyển thực đơn cứng rắn cộng thêm toàn bộ sức lực của Chu Nhã Nhã, quả thật chẳng khác gì đập chùy sắt vào đầu. Sọ não bị chấn động, Mộc Như Lam chỉ có thể quỳ rạp trên đất chứ không cách nào đứng dậy nổi, thái dương cũng bị góc cạnh bén nhọn của thực đơn cắt rách một đường, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống gò má trắng nõn.
Đoạn Nghiêu kéo lên mạnh như vậy lại càng khiến Mộc Như Lam choáng váng đến suýt ngất xỉu, cả người cô mất hết sức lực, chỉ có thể yếu ớt dựa vào Đoạn Nghiêu để chống đỡ thân mình.
“Trời ạ! Lam Lam! Lam Lam cậu sao rồi?!” Thái Sử Nương Tử và Mễ Na lo sợ muốn khóc, ai cũng không ngờ rằng Chu Nhã Nhã lại dám làm ra chuyện như vậy. Lúc này sắc mặt Mộc Như Lam tái nhợt, đôi mắt khép hờ như thể sắp ngất đi, toàn thân cô mềm nhũn, tựa hồ chỉ cần mất đi chống đỡ thì sẽ ngã xuống không dậy được nữa, thật khiến người ta hoảng sợ.
Lần trước khi Mộc Như Lam cứu đứa nhỏ kia, bọn họ không nhìn thấy được, cho dù có người đăng lên mạng thì cũng đã qua chỉnh sửa. Hơn nữa, vì Mộc Như Lam là người được quốc gia bảo vệ nên khi xem bọn họ cũng không có cảm giác chân thật như được thấy tận mắt; nhưng lúc này lại là lần thứ hai... là lần thứ hai lớp F bọn họ tận mắt thấy Mộc Như Lam ngã xuống ngay trước mặt.
“Chị! Chị!” Mộc Như Sâm vội vàng chen qua đám người, cậu muốn tới gần Mộc Như Lam, thế nhưng lại bị nhóm Lễ Thân chặn lại. Mộc Như Sâm lòng nóng như lửa đốt, cũng không rảnh hòa nhã với bọn họ, “Cút ngay!”
“Người nên cút là mày.” Khuôn mặt âm nhu của Lưu Bùi Dương lộ ra vẻ âm trầm hiếm thấy, tựa như mây đen phủ kín bầu trời, tầng tầng nguy hiểm.
Mộc Như Sâm bị ánh mắt của Lưu Bùi Dương dọa lui một chút, nhưng vài giây sau liền kiên định trở lại, “Dựa vào cái gì mà tôi phải cút? Đó là chị của tôi, tôi mới là người có tư cách ở bên chị ấy! Các người tránh ra!”
“Ngay cả chuyện bảo vệ cơ bản như thế mà cũng làm không xong, lấy tư cách gì ở bên cô ấy?” Đoạn Nghiêu giống như đang nghe chuyện cười, hắn ngẩng đầu nhìn Mộc Như Lam, khóe môi vẽ một đường cong trào phúng.
Luôn được Mộc Như Lam che sau lưng, luôn ỷ lại quyến luyến cô, nhưng lại chẳng cách nào bảo vệ cô – không thể phủ nhận đây chính là tử huyệt đau nhất của Mộc Như Sâm, chỉ cần giẫm nhẹ là đã có thể khiến cậu không thở nổi.
Mộc Như Lam hôn mê bất tỉnh, Đoạn Nghiêu liền bế cô đi xuyên qua đám người, hướng tới phòng y tế Tử Viên.
Trong chớp mắt, nhà ăn vốn đông đúc lập tức vơi đi phân nửa, chỉ còn sót lại vài người với đủ loại sắc mặt, tất cả đều im lặng không lên tiếng.
Khuôn mặt của Mộc Như Sâm trắng bệch ra, cậu cũng muốn đi, nhưng hai chân lại nặng như đeo chì, tầm mắt bắt đầu trở nên mông lung, vẻ lông bông cuồng ngạo cũng dần ảm đạm…
Trở lại thời điểm đám đông đổ đến vây quanh Mộc Như Lam, Chu Nhã Nhã không biết bị ai đẩy, chân vấp phải cái ghế rồi ngã ngồi ra đất, cú ngã này đồng thời cũng làm cô ta tỉnh mộng.
Chu Nhã Nhã kinh ngạc nhìn Mộc Như Lam bị ôm đi, sau đó kinh ngạc nhìn hai tay của chính mình, tựa hồ không tin nổi bản thân đã làm ra chuyện như vậy, một lúc lâu sau, cô ta mới cứng nhắc xoay đầu nhìn Mộc Như Sâm, trong mắt có chút bối rối, “Như Sâm…”
Giọng Chu Nhã Nhã vang lên khiến Mộc Như Sâm chợt nhớ ra tất thảy đều do kẻ đầu sỏ này gây nên, ánh mắt lạnh băng và đầy phẫn nộ, cậu bước nhanh qua, hung tợn nắm lấy cổ áo Chu Nhã Nhã, khiến cô ta phải đối diện với cậu, “Tốt hơn hết cô nên cầu nguyện cho chị tôi bình an không có việc gì, bằng không, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!”
Thôi rồi!
Chu Nhã Nhã phát hoảng, cô ta cuống quýt túm chặt lấy tay Mộc Như Sâm, “Như Sâm Như Sâm, tớ không phải cố ý! Tớ thật sự không phải cố ý, cậu hãy tin tớ, cậu...” Lời còn chưa dứt, Chu Nhã Nhã đã bị Mộc Như Sâm lãnh khốc đẩy ra, một lần nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Mộc Như Sâm từ trên cao nhìn xuống, bóng của cậu phủ đen toàn thân Chu Nhã Nhã, “Từ giờ trở đi, cô không còn là bạn gái của tôi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
====
Thật ra Bạch Tố Tình cũng nặng tội không kém Chu Nhã Nhã đâu, vậy mà mợ ấy vẫn chưa hề hấn gì. Bất quá, khà khà, sang V6 sẽ có, còn V5 xin được kết thúc tại đây.