Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 361
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Ban trưa, mặt trời lên cao.
Mộc Như Lam ngồi đọc sách trên bệ cửa sổ, mái tóc dài chấm eo xõa bồng bềnh, một chân cô co lại kê sách, một chân thả đung đưa. Ánh nắng ấm áp ôm trọn lấy cô, dịu dàng quyến luyến.
Hệt như một chú mèo đang nằm phơi nắng, thoải mái, biếng nhác, và thật đáng yêu.
Cốc cốc.
Cánh cửa mở ra sau hai tiếng gõ bất chợt, Ive đứng đó mỉm cười nhìn cô, đôi mắt xanh lộ rõ vẻ trầm trồ, đồng thời sắc thái quỷ dị ẩn sau đó cũng ngày một nồng đậm.
“Phải công nhận em đi đến đâu là cảnh đẹp đến đó cưng ạ.” Ive tiến về phía Mộc Như Lam cùng giọng nói trầm ấm đầy mê hoặc, hơi thở nam tính ồ ạt tuôn trào.
Phụ nữ bình thường chỉ hơi ở gần hắn thôi là đã đỏ mặt rồi, riêng Mộc Như Lam thì lại thờ ơ như chẳng thấy gì cả.
Cô thong thả lật sang trang sách có hình giải phẫu cơ thể, chẳng buồn nhìn Ive lấy một cái mà chỉ nhẹ giọng hỏi, “Anh gia nhập Giáo hội rồi à?”
“Với tôi thì đây quả thật là một lựa chọn tốt.” Hắn liếm môi, đôi mắt thâm thúy ánh lên vẻ nguy hiểm, “Có lẽ sẽ rất thú vị…”
Trong địa bàn Giáo hội, hắn có đi ngang cũng chả ai ý kiến. Giáo hội bao ăn ở, cho hắn viện nghiên cứu, phòng thí nghiệm và một nguồn tài chính khổng lồ, chỉ với yêu cầu duy nhất là hắn phải bỏ cái tật thích ăn những thứ không nên ăn đi. Thậm chí nếu hắn cống hiến đủ nhiều, Giáo hội sẽ giúp hắn giải quyết luôn vấn đề lệnh truy nã để hắn tránh được tù tội, sẽ không còn những tháng ngày trốn chui trốn nhủi khỏi FBI và Mặc Khiêm Nhân nữa, nghĩ kiểu gì cũng thấy lời to.
Mộc Như Lam gật đầu, lật sang trang tiếp theo. Không liên quan đến cô.
Ive nhìn cuốn sách y trong tay Mộc Như Lam, đang định nói tiếp thì ngoài cửa có người hầu gọi, “Cô Lam, mời cô xuống dùng cơm trưa.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Mộc Như Lam đáp, khép sách lại rồi nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ.
Đang giờ cơm trưa, phòng ăn tầng một thơm phức mùi đồ ăn, chỉ ngửi thôi đã thấy bụng cồn cào.
Mộc Như Lam và Ive cùng nhau đi xuống làm Sophie không khỏi bực mình, còn Morse thì nhíu mày.
“Hai người quen nhau à?”
“Ừ.” Mộc Như Lam đáp, sau lưng Ive lịch sự kéo ghế cho cô.
Thấy Ive sắp ngồi xuống cạnh Mộc Như Lam, Sophie lên tiếng định gọi hắn qua chỗ mình, đáng tiếc hắn chỉ gật đầu chào cô ta một cái rồi dứt khoát ngồi cạnh Mộc Như Lam.
Theo Morse, Mộc Như Lam và Ive dường như không chỉ đơn giản là quen biết. Mộc Như Lam không biết Ive là tên sát nhân biến thái đang bị truy nã sao? Hôn phu của cô là Mặc Khiêm Nhân cơ mà? Không, có khi chính Mặc Khiêm Nhân cũng không biết gì về chuyện này. Ive có cái mã của một quý ông người Ý lịch sự nhã nhặn, nhưng thực chất tên xảo trá này đã lừa cả tình lẫn mạng của bao nhiêu cô gái, có lẽ mình nên dặn Mộc Như Lam tránh xa Ive ra một chút kẻo nguy to.
Nghĩ vậy, Morse mặt không đổi sắc, cầm lấy dao nĩa bắt đầu dùng cơm trưa.
Mộc Như Lam nhìn đồ ăn trên bàn một lượt rồi dừng mắt trên những miếng xúc xích nướng vàng ươm được bày lên đĩa thành hình đóa hoa, ở giữa trang trí bằng cà rốt và súp lơ xanh tỉa bông, trông cực kỳ ngon mắt.
Một cái nĩa thò tới xiên mất vài miếng, thậm chí sau đó người nọ còn dùng tay bưng cả đĩa xúc xích đi.
Mộc Như Lam đưa mắt sang, thấy Sophie đang đắc ý nhìn cô.
“Bất lịch sự quá Sophie!” Hành động ấu trĩ của Sophie làm Morse không khỏi khó chịu.
“Không sao.” Mộc Như Lam liếc nhanh qua chỗ xúc xích rồi mỉm cười bảo Morse, “Tôi cũng không mê xúc xích lắm, Sophie thích thì ăn nhiều vào.”
Sophie hừm hừm, cho một miếng vào miệng nhấm nháp, quả thật vô cùng thơm ngon. Cô ta lập tức nhìn sang Ive, thấy hắn cũng đang nhìn mình thì liền nuốt xuống rồi khen, “Ngon quá! Anh mua ở đâu vậy?”
Ive cười thâm thúy, nhìn Sophie bằng ánh mắt sâu hun hút như thể muốn rút đi linh hồn của cô ta, “Thích thì cứ ăn thoải mái, có dịp tôi sẽ gửi thêm.”
Sophie gật đầu.
Mộc Như Lam không muốn nhìn cảnh ăn xúc xích này thêm nữa, quyết định trưa nay chỉ dùng chút salad thôi chứ số xúc xích đó làm cô mất hết cả khẩu vị. Cứ nghĩ đến chuyện chúng được làm từ cái gì, mà ai kia còn vô tư ăn lấy ăn để, cảm giác y như nhìn người ta nhai nuốt một con gián vậy…
Có tiếng cười nhẹ vang lên từ bên cạnh, Mộc Như Lam liếc Ive một cái, tay nghề nấu ăn được thực khách khẳng định, chẳng trách hắn vui đến độ thiếu điều huýt sáo.
Đúng là lắm trò ác.
Cơm nước xong xuôi, Ive bị Sophie quấn lấy còn Mộc Như Lam thì theo Morse lên lầu. Morse muốn nhờ cô đi gặp Caesar để lấy thông tin giúp Giáo hội mà không cho Mặc Khiêm Nhân biết tình hình cụ thể.
“Tức là muốn đưa tôi đến Coen?” Mộc Như Lam bật cười.
“Rồi rồi, tôi biết chuyện này nghe thật buồn cười nhưng tóm lại vẫn muốn nhờ cô, ý cô thế nào?” Morse nghiêm túc hỏi.
Cô gật đầu, “Đương nhiên là được, đừng lo, tôi sẽ hỏi cho các anh.” Caesar à? Vừa thấy cái huân chương là đã muốn gặp cô ngay… Chẳng lẽ hắn ta chính là anh trai của cô gái đó? Có khi nào Caesar tưởng cô là em gái hắn nên mới kiên quyết đòi gặp mặt không? Haha… Đã vậy còn gặp ngay trên địa bàn của chàng nhà cô nữa chứ. Nghĩ cũng hay, cô đi một hồi, cuối cùng vẫn trở về bên cạnh Khiêm Nhân.
“Cảm ơn.” Morse nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết sắp tới Đế chế Bạch sẽ có hành động gì, chỉ biết bọn họ phải giải quyết vụ mật mã càng sớm càng tốt, không thể kéo dài thêm nữa. Hắn đã cân nhắc rất nhiều mới quyết định đưa Mộc Như Lam đi Mỹ gặp Caesar, chỉ cần Mộc Như Lam chịu hợp tác thì hẳn Mặc Khiêm Nhân sẽ không biết chuyện Giáo hội bắt cóc cô. Morse cũng tin rằng với tính cách của Mặc Khiêm Nhân, hắn chắc chắn sẽ không rỗi hơi xen vào cuộc chiến giữa Giáo hội và Đế chế Bạch.
“Bao giờ đi?”
“Hai tiếng sau.”
“Nhanh vậy?”
“Ừ.” Càng nhanh càng tốt, Đế chế Bạch nhất định sẽ không ngờ được họ sắp đặt chân trở lại địa bàn của chúng.
++++
Nước Mỹ.
Tổng bộ của Đế chế Bạch.
Hàng rào cây chia mảnh đất thành hai khu không đều, khu làm việc rộng vô cùng còn khu nhà ở thì nhỏ hơn. Tại khu nhà ở có một căn biệt thự chính với quy mô không thua gì lâu đài, bên cạnh là hai căn biệt thự phụ, một căn để người hầu ở, căn còn lại, là nơi dành cho kẻ bị trừng phạt.
Tần Lãnh Nguyệt một lần nữa bị chặn lại ở cổng, giờ đây cô ta chẳng khác gì một tù nhân bị giam lỏng, không cách nào rời khỏi khu nhà này.
Chén bát bị ném xuống đất vỡ tan tành, Tần Lãnh Nguyệt ôm bụng, tức đến run cả người. Ba ngày rồi, cô ta đã bị giam lỏng ba ngày rồi, ba ngày này thật như ba năm! Đã ba ngày mà Bạch Mạc Ly còn chưa hết giận sao?! Rõ ràng mộ của em gái y đã trở lại nguyên trạng, những vật chôn cùng cũng được trả về rồi, còn thi hài của con bé thì bọn họ chưa hề đụng tới…
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, tay quản gia đứng tuổi mặc vest đuôi tôm bước vào, tay bưng một nồi súp, thấy đống bừa bộn trên sàn cùng vẻ tức nghẹn của Tần Lãnh Nguyệt, ông ta nheo mắt, đoạn bình thản tiến lại gần, “Lãnh Nguyệt tiểu thư.”
Đáp lại, Tần Lãnh Nguyệt vứt cho quản gia một cái liếc mắt không thể trịch thượng hơn, cô ta chẳng việc gì phải làm bộ trước mặt một tên hầu.
Quản gia nói, “Lãnh Nguyệt tiểu thư tức giận như vậy làm gì, mới ba ngày thôi mà?”
“Im đi! Ông thì biết cái quái gì?!” Cô ta sợ Bạch Mạc Ly sẽ lại rời nhà rồi lâu thật lâu mới về một lần. Bạch Mạc Ly mà đi thì cô ta đừng hòng liên lạc được với y, Tuyết Khả chắc chắn sẽ chặn lại! Con ả chết bầm đó!
Quản gia bình thản cúi người mở nắp nồi, mùi đồ ăn tỏa ra thơm lựng, “Tôi không biết gì cả, chỉ biết đứa bé trong bụng Lãnh Nguyệt tiểu thư là con của Boss, và nó cần được chăm sóc thật cẩn thận. Ngày nó bình an chào đời, Đế chế Bạch sẽ khoác lên một diện mạo mới.” Ông ta dùng muôi đảo súp rồi múc vào một cái chén tinh xảo, “Một tiểu chủ nhân, và một nữ chủ nhân. Cô cứ nghĩ đi?” Nói đoạn quay sang Tần Lãnh Nguyệt.
Tần Lãnh Nguyệt sửng sốt nhìn tay quản gia, sự lo âu trong lòng cũng dần bị xua tan. Đúng vậy, cô ta không nên nóng vội, chờ đứa bé chào đời rồi, Bạch Mạc Ly sẽ không thể tiếp tục giam lỏng cô ta nữa, cô ta là bà chủ của Đế chế Bạch, con của cô ta sau này sẽ là một ông vua. Bạch Mạc Ly sẽ là của cô ta và Đế chế Bạch cũng thế!
Nghĩ vậy, Tần Lãnh Nguyệt ngồi xuống bàn ăn. Quản gia đặt súp xuống trước mặt cô ta, bấy giờ Tần Lãnh Nguyệt mới nhận ra trong thức ăn toàn những nguyên liệu quý, bụng không khỏi hí hửng, cô ta biết mà, dù có giam lỏng thì Bạch Mạc Ly cũng sẽ không bạc đãi cô ta!
Quản gia đứng cạnh nhìn Tần Lãnh Nguyệt từ từ dùng bữa, trông cô ta thật trẻ đẹp mà mong manh. Ánh mắt ông ta u ám, trên gương mặt bình thường vẫn là vẻ thản nhiên vô cảm.
Cùng lúc đó tại biệt thự chính.
Tầng ba, thư phòng của Bạch Mạc Ly.
“Boss, người làm nội ứng trong Giáo hội vừa đưa tin.” Tuyết Khả đi tới trước bàn làm việc của y.
Bạch Mạc Ly tạm dừng bút, đôi mắt sắc lẻm đầy hung bạo hơi đưa lên, “Nói.”
“Xem ra cái chìa khóa lấy từ chỗ Mộc Như Lam khá khó dùng, bọn chúng định hai tiếng sau đưa Mộc Như Lam tới viện tâm thần Coen để gặp Caesar.” Tuyết Khả nhìn chiếc đồng hồ cao cấp trên cổ tay, trong vẻ nghiêm túc thường trực là sự khôn ngoan cố hữu, “Chúng ta có thể hành động ngay bây giờ.”
Một tia sắc lạnh xẹt ngang đôi mắt ưng, Bạch Mạc Ly nâng bàn tay, Tuyết Khả tức khắc hiểu ý đi ra ngoài.
Giáo hội cài gián điệp vào học viện Bạch Đế, và Đế chế Bạch cũng làm điều tương tự với Giáo hội, như nhau cả thôi, chỉ khác ở chỗ Bạch Mạc Ly đã làm lãnh đạo nhiều năm trong khi Morse mới chỉ là một tên sinh viên, hùng ưng đa mưu túc trí đủ sức ăn thịt hổ con mới chào đời.
Mãnh Sát chao lượn trên không, thân hình đồ sộ in bóng xuống mặt đất khiến người ta không khỏi ngước nhìn, để rồi sau đó hãi hùng trốn dưới mái hiên, sợ nó bất thình lình lao xuống xé xác họ.
Như cách chủ nhân của nó vẫn làm.
Trong lúc Morse cùng Mộc Như Lam ngồi máy bay đến Mỹ, bên Đế chế Bạch cũng có người lên đường đi Ý.
Dĩ nhiên là đồng hành cùng họ không có Ive, nước Mỹ đang truy nã hắn vô cùng gắt gao, có khi chân trước vừa tới là chân sau đã bị gô lại rồi. Hắn không thể mạo hiểm, và Morse cũng sẽ không để hắn làm thế. Về phần Sophie thì lại khác, cô ta thích Ive đó nhưng lòng chiếm hữu dành cho Morse lại mạnh hơn, thành ra cứ đòi đi theo cho bằng được để tiện bề canh chừng Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam cũng kệ, cái kiểu con gái này, càng được chú ý lại càng thích làm tới.
Buổi tối cùng ngày, Morse và Mộc Như Lam an toàn hạ cánh xuống sân bay San Francisco, sau đó Mộc Như Lam được đưa tới Coen một mình. Quanh núi Coen không có khách sạn cũng chẳng có nhà dân thì Giáo hội đến đó làm gì? Bọn họ đâu phải Mộc Như Lam mà trông chờ Mặc Khiêm Nhân cho vào viện ở nhờ.
Đại để là trông Mộc Như Lam khá đáng tin nên Morse chỉ bảo cô chừng nào xong việc thì gọi cho hắn chứ cũng không định kè kè đi theo.
Xe dừng lại dưới chân núi Coen, Mộc Như Lam tự đi lên.
Cây cối nơi đây xanh tốt quanh năm, dù đang vào thu nhưng lá cây vẫn không có dấu hiệu úa vàng.
Gió đêm xào xạc khắp mảnh rừng, Mộc Như Lam lưng đeo balô, miệng cười tủm tỉm, như đang về nhà sau một chuyến đi dài.
Những người lính ở trạm gác hầu như đều biết Mộc Như Lam, dù sao trên thế giới này cũng khó mà tìm ra một thiên sứ thứ hai.
Nhận được điện thoại báo Mộc Như Lam đang ở dưới, Joey mếu máo chạy xuống đón. Gần đây phải nói là hắn ngoan một phép, đến nỗi không dám cả thở mạnh trước mặt Mặc Khiêm Nhân, sợ bất cẩn làm ngài viện trưởng phật ý sút hắn khỏi Coen. May sao Mộc Như Lam đã tới, có cô ấy Mặc Khiêm Nhân nhất định sẽ dịu tính lại, hắn sắp được thở thoải mái rồi!
Ánh trăng hắt qua khung cửa sổ, đậu lên chiếc giường đen nơi người đàn ông thanh lãnh đang ngồi. Hắn nheo mắt nhìn tờ giấy trong tay, trên đó chi chít những con số và công thức phức tạp.
Hai lớp mật mã mà Giáo hội và Đế chế Bạch mất năm năm mới giải được, có lẽ chính là hai dãy số mà hắn vừa tính ra đây. Lớp thứ ba thì phức tạp hơn và cũng thú vị hơn, hắn thích những thứ nhiều thách thức.
Đằng sau vẻ điềm nhiên là một bộ óc thiên tài đang xử lý hàng loạt biểu thức số học, ngay vào thời khắc quan trọng cuối cùng, tiếng gõ cửa vang lên ngắt đứt mạch suy nghĩ của hắn. Mặc Khiêm Nhân hơi cau mày nhưng kỳ lạ thay, hắn chẳng hề thấy bực tức. Đưa mắt ra cửa, hắn nghe tiếng ai đó tra chìa vào ổ, không hiểu sao trái tim cũng lỡ nhịp theo.
Giữa khung cảnh tịch mịch, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một bóng hình xinh xắn in lên đôi mắt lạnh nhạt, lấp kín toàn bộ thế giới.
Mộc Như Lam mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt sáng dịu như hai mảnh trăng khuyết, lại ấm áp tựa hai vầng mặt trời.
Trăng đêm tĩnh lặng, trải bạc một khoảng phòng.
Hắn đứng giữa ánh trăng, lạnh lùng và quá đỗi xa xôi, như một vị thần không thuộc về thế giới này.
Thỉnh thoảng Mộc Như Lam lại sinh ra ý muốn nhuộm đen hắn, dùng chính cô làm thuốc nhuộm, để hắn lấm màu của cô, để hắn chỉ thuộc về mình cô. Chuyện này hoàn toàn không khó nếu hắn chịu phối hợp, đừng quên hắn là người tới khích cô trước, hắn phải chịu trách nhiệm chứ, đúng không nào?
“Khiêm Nhân.” Mộc Như Lam bước vào.
Mặc Khiêm Nhân nhìn cô đăm đăm, dường như vẫn chưa hết sửng sốt. Cô luôn chọn những lúc khó ngờ nhất để bước vào tầm mắt hắn, tâm trí hắn, trái tim hắn, khắc lên linh hồn hắn bóng hình của riêng cô.
Mộc Như Lam vòng tay ôm eo Mặc Khiêm Nhân, dụi dụi đầu, “Tỉnh lại đi, không là em hôn anh đấy.”
“… Em về từ khi nào vậy?” Cận kề hắn lúc này chính là cơ thể mềm mại cùng mùi hương dịu nhẹ mà hắn hằng say đắm, ánh mắt vốn lạnh nhạt nay hàm chứa bao dịu dàng. Hắn cúi đầu nhìn Mộc Như Lam, cũng vòng tay ôm lại cô.
Mọi thứ diễn ra hết sức tự nhiên, không quá nóng bỏng hay nồng nhiệt, mà như một dòng nước ấm chảy vào mảnh vườn trái tim, nuôi dưỡng nên những đóa hoa đẹp nhất.
“Mới nãy thôi, Joey xuống đón em.” Nhớ tới gương mặt mếu máo của Joey, Mộc Như Lam không khỏi cười tủm tỉm, chỗ này đúng là thú vị, có Khiêm Nhân, có lũ biến thái, ngoài ra còn có cả một cây hài thích làm thanh niên nghiêm túc như Joey nữa.
Joey lén lút thò đầu vào phòng, muốn xem xem Mộc Như Lam làm chuyện hắn nhờ đến đâu rồi, tỉ như nói đỡ cho hắn vài câu chẳng hạn. Thế nhưng khi nhìn thấy đôi tình nhân đang ôm nhau dưới ánh trăng, hắn lại không đành lòng phá ngang khung cảnh đẹp đẽ này, tự giác lặng lẽ rời đi.
Balô của Mộc Như Lam đựng hai bộ quần áo, là Morse sai người mua cho, dù sao lúc tới Ý cô cũng đi mình không.
Trong khi Mặc Khiêm Nhân chuẩn bị nước tắm, Mộc Như Lam ngồi trên thảm trải, vừa ăn táo vừa nhìn một sàn đầy giấy. Cầm vài tờ lên xem thì thấy có chữ của Mặc Khiêm Nhân, mỗi tội cô đọc không hiểu vì khác chuyên ngành, cơ mà trông có vẻ cao siêu lắm, quả là thiên tài có khác.
Bỏ giấy lại chỗ cũ, Mộc Như Lam ngáp một cái, đứng dậy đặt nửa quả táo dư lên cốc nước trên bàn đầu giường rồi đi vào phòng tắm.
Trong phòng hôi hổi hơi nước, Mặc Khiêm Nhân đứng trầm ngâm trước bồn tắm, đưa lưng về phía cửa. Có lẽ là do tiếng nước quá to, hoặc do hắn chưa bao giờ coi Mộc Như Lam thành đối tượng cần dè chừng, nên cô bước vào rồi mà hắn vẫn không nhận ra.
Mộc Như Lam lại gần, nhoài người ra trước nhìn Mặc Khiêm Nhân, mắt chớp chớp, “Khiêm Nhân muốn tắm chung với em à?”
“… Không phải.” Mặc Khiêm Nhân sực tỉnh, đưa tay tắt vòi, trong phòng liền im lặng hẳn đi. Hắn chỉ vừa nhớ ra một trường hợp có thể mình đã bỏ sót thôi, vậy mà Mộc Như Lam lại lên tiếng làm công thức trong đầu hắn bay đi mất, thay vào đó là một hình ảnh hắn không tiện miêu tả. Chẳng trách người ta hay bảo hồng nhan họa thủy.
Mộc Như Lam cười chọc nhẹ lên cánh tay hắn, “Tuy em đang muốn đi ngủ nhưng nếu Khiêm Nhân thích thì em cũng sẵn sàng theo ý anh.” Cô ra chiều thấu hiểu, tiện thể đưa tay sờ soạng nơi không nên sờ.
“… Đừng nói linh tinh, mau tắm đi.” Mặc Khiêm Nhân thở dốc, vội chộp lấy tay Mộc Như Lam, giọng cũng nghiêm lại.
“Tắm chung không?”
“Thôi.” Mặc Khiêm Nhân quay đi, đừng hở tí là dụ dỗ hắn, lỡ hắn nhịn không được thì khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Chỉ còn sáu tháng thôi, hắn phải kiên trì.
Ngặt nỗi trong chuyện này Mộc Như Lam chưa bao giờ thôi bướng bỉnh, hai tay như rắn quấn quanh eo Mặc Khiêm Nhân, “Tắm chung đi, vai em còn quấn băng đây này.”
“…” Chẳng qua hắn lo cho vai của cô thôi chứ không phải hắn muốn tắm chung với cô đâu.
Hơi nước phủ kín cửa kiếng, che đi cảnh tượng mập mờ bên trong, chỉ loáng thoáng nghe thấy một giọng hỏi nhẹ nhàng mà không kém phần bạo dạn.
“Khiêm Nhân thích làm bằng tay hay bằng miệng?”
“…”
“Một thứ to thế này mà lại nhét vừa chỗ nhỏ xíu kia… Hay nhỉ, có muốn thử một chút không Khiêm Nhân?”
“…” Hắn không thèm nói chuyện với cô nàng biến thái này nữa!
Beta-er: Misery De Luvi
Ban trưa, mặt trời lên cao.
Mộc Như Lam ngồi đọc sách trên bệ cửa sổ, mái tóc dài chấm eo xõa bồng bềnh, một chân cô co lại kê sách, một chân thả đung đưa. Ánh nắng ấm áp ôm trọn lấy cô, dịu dàng quyến luyến.
Hệt như một chú mèo đang nằm phơi nắng, thoải mái, biếng nhác, và thật đáng yêu.
Cốc cốc.
Cánh cửa mở ra sau hai tiếng gõ bất chợt, Ive đứng đó mỉm cười nhìn cô, đôi mắt xanh lộ rõ vẻ trầm trồ, đồng thời sắc thái quỷ dị ẩn sau đó cũng ngày một nồng đậm.
“Phải công nhận em đi đến đâu là cảnh đẹp đến đó cưng ạ.” Ive tiến về phía Mộc Như Lam cùng giọng nói trầm ấm đầy mê hoặc, hơi thở nam tính ồ ạt tuôn trào.
Phụ nữ bình thường chỉ hơi ở gần hắn thôi là đã đỏ mặt rồi, riêng Mộc Như Lam thì lại thờ ơ như chẳng thấy gì cả.
Cô thong thả lật sang trang sách có hình giải phẫu cơ thể, chẳng buồn nhìn Ive lấy một cái mà chỉ nhẹ giọng hỏi, “Anh gia nhập Giáo hội rồi à?”
“Với tôi thì đây quả thật là một lựa chọn tốt.” Hắn liếm môi, đôi mắt thâm thúy ánh lên vẻ nguy hiểm, “Có lẽ sẽ rất thú vị…”
Trong địa bàn Giáo hội, hắn có đi ngang cũng chả ai ý kiến. Giáo hội bao ăn ở, cho hắn viện nghiên cứu, phòng thí nghiệm và một nguồn tài chính khổng lồ, chỉ với yêu cầu duy nhất là hắn phải bỏ cái tật thích ăn những thứ không nên ăn đi. Thậm chí nếu hắn cống hiến đủ nhiều, Giáo hội sẽ giúp hắn giải quyết luôn vấn đề lệnh truy nã để hắn tránh được tù tội, sẽ không còn những tháng ngày trốn chui trốn nhủi khỏi FBI và Mặc Khiêm Nhân nữa, nghĩ kiểu gì cũng thấy lời to.
Mộc Như Lam gật đầu, lật sang trang tiếp theo. Không liên quan đến cô.
Ive nhìn cuốn sách y trong tay Mộc Như Lam, đang định nói tiếp thì ngoài cửa có người hầu gọi, “Cô Lam, mời cô xuống dùng cơm trưa.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Mộc Như Lam đáp, khép sách lại rồi nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ.
Đang giờ cơm trưa, phòng ăn tầng một thơm phức mùi đồ ăn, chỉ ngửi thôi đã thấy bụng cồn cào.
Mộc Như Lam và Ive cùng nhau đi xuống làm Sophie không khỏi bực mình, còn Morse thì nhíu mày.
“Hai người quen nhau à?”
“Ừ.” Mộc Như Lam đáp, sau lưng Ive lịch sự kéo ghế cho cô.
Thấy Ive sắp ngồi xuống cạnh Mộc Như Lam, Sophie lên tiếng định gọi hắn qua chỗ mình, đáng tiếc hắn chỉ gật đầu chào cô ta một cái rồi dứt khoát ngồi cạnh Mộc Như Lam.
Theo Morse, Mộc Như Lam và Ive dường như không chỉ đơn giản là quen biết. Mộc Như Lam không biết Ive là tên sát nhân biến thái đang bị truy nã sao? Hôn phu của cô là Mặc Khiêm Nhân cơ mà? Không, có khi chính Mặc Khiêm Nhân cũng không biết gì về chuyện này. Ive có cái mã của một quý ông người Ý lịch sự nhã nhặn, nhưng thực chất tên xảo trá này đã lừa cả tình lẫn mạng của bao nhiêu cô gái, có lẽ mình nên dặn Mộc Như Lam tránh xa Ive ra một chút kẻo nguy to.
Nghĩ vậy, Morse mặt không đổi sắc, cầm lấy dao nĩa bắt đầu dùng cơm trưa.
Mộc Như Lam nhìn đồ ăn trên bàn một lượt rồi dừng mắt trên những miếng xúc xích nướng vàng ươm được bày lên đĩa thành hình đóa hoa, ở giữa trang trí bằng cà rốt và súp lơ xanh tỉa bông, trông cực kỳ ngon mắt.
Một cái nĩa thò tới xiên mất vài miếng, thậm chí sau đó người nọ còn dùng tay bưng cả đĩa xúc xích đi.
Mộc Như Lam đưa mắt sang, thấy Sophie đang đắc ý nhìn cô.
“Bất lịch sự quá Sophie!” Hành động ấu trĩ của Sophie làm Morse không khỏi khó chịu.
“Không sao.” Mộc Như Lam liếc nhanh qua chỗ xúc xích rồi mỉm cười bảo Morse, “Tôi cũng không mê xúc xích lắm, Sophie thích thì ăn nhiều vào.”
Sophie hừm hừm, cho một miếng vào miệng nhấm nháp, quả thật vô cùng thơm ngon. Cô ta lập tức nhìn sang Ive, thấy hắn cũng đang nhìn mình thì liền nuốt xuống rồi khen, “Ngon quá! Anh mua ở đâu vậy?”
Ive cười thâm thúy, nhìn Sophie bằng ánh mắt sâu hun hút như thể muốn rút đi linh hồn của cô ta, “Thích thì cứ ăn thoải mái, có dịp tôi sẽ gửi thêm.”
Sophie gật đầu.
Mộc Như Lam không muốn nhìn cảnh ăn xúc xích này thêm nữa, quyết định trưa nay chỉ dùng chút salad thôi chứ số xúc xích đó làm cô mất hết cả khẩu vị. Cứ nghĩ đến chuyện chúng được làm từ cái gì, mà ai kia còn vô tư ăn lấy ăn để, cảm giác y như nhìn người ta nhai nuốt một con gián vậy…
Có tiếng cười nhẹ vang lên từ bên cạnh, Mộc Như Lam liếc Ive một cái, tay nghề nấu ăn được thực khách khẳng định, chẳng trách hắn vui đến độ thiếu điều huýt sáo.
Đúng là lắm trò ác.
Cơm nước xong xuôi, Ive bị Sophie quấn lấy còn Mộc Như Lam thì theo Morse lên lầu. Morse muốn nhờ cô đi gặp Caesar để lấy thông tin giúp Giáo hội mà không cho Mặc Khiêm Nhân biết tình hình cụ thể.
“Tức là muốn đưa tôi đến Coen?” Mộc Như Lam bật cười.
“Rồi rồi, tôi biết chuyện này nghe thật buồn cười nhưng tóm lại vẫn muốn nhờ cô, ý cô thế nào?” Morse nghiêm túc hỏi.
Cô gật đầu, “Đương nhiên là được, đừng lo, tôi sẽ hỏi cho các anh.” Caesar à? Vừa thấy cái huân chương là đã muốn gặp cô ngay… Chẳng lẽ hắn ta chính là anh trai của cô gái đó? Có khi nào Caesar tưởng cô là em gái hắn nên mới kiên quyết đòi gặp mặt không? Haha… Đã vậy còn gặp ngay trên địa bàn của chàng nhà cô nữa chứ. Nghĩ cũng hay, cô đi một hồi, cuối cùng vẫn trở về bên cạnh Khiêm Nhân.
“Cảm ơn.” Morse nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết sắp tới Đế chế Bạch sẽ có hành động gì, chỉ biết bọn họ phải giải quyết vụ mật mã càng sớm càng tốt, không thể kéo dài thêm nữa. Hắn đã cân nhắc rất nhiều mới quyết định đưa Mộc Như Lam đi Mỹ gặp Caesar, chỉ cần Mộc Như Lam chịu hợp tác thì hẳn Mặc Khiêm Nhân sẽ không biết chuyện Giáo hội bắt cóc cô. Morse cũng tin rằng với tính cách của Mặc Khiêm Nhân, hắn chắc chắn sẽ không rỗi hơi xen vào cuộc chiến giữa Giáo hội và Đế chế Bạch.
“Bao giờ đi?”
“Hai tiếng sau.”
“Nhanh vậy?”
“Ừ.” Càng nhanh càng tốt, Đế chế Bạch nhất định sẽ không ngờ được họ sắp đặt chân trở lại địa bàn của chúng.
++++
Nước Mỹ.
Tổng bộ của Đế chế Bạch.
Hàng rào cây chia mảnh đất thành hai khu không đều, khu làm việc rộng vô cùng còn khu nhà ở thì nhỏ hơn. Tại khu nhà ở có một căn biệt thự chính với quy mô không thua gì lâu đài, bên cạnh là hai căn biệt thự phụ, một căn để người hầu ở, căn còn lại, là nơi dành cho kẻ bị trừng phạt.
Tần Lãnh Nguyệt một lần nữa bị chặn lại ở cổng, giờ đây cô ta chẳng khác gì một tù nhân bị giam lỏng, không cách nào rời khỏi khu nhà này.
Chén bát bị ném xuống đất vỡ tan tành, Tần Lãnh Nguyệt ôm bụng, tức đến run cả người. Ba ngày rồi, cô ta đã bị giam lỏng ba ngày rồi, ba ngày này thật như ba năm! Đã ba ngày mà Bạch Mạc Ly còn chưa hết giận sao?! Rõ ràng mộ của em gái y đã trở lại nguyên trạng, những vật chôn cùng cũng được trả về rồi, còn thi hài của con bé thì bọn họ chưa hề đụng tới…
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, tay quản gia đứng tuổi mặc vest đuôi tôm bước vào, tay bưng một nồi súp, thấy đống bừa bộn trên sàn cùng vẻ tức nghẹn của Tần Lãnh Nguyệt, ông ta nheo mắt, đoạn bình thản tiến lại gần, “Lãnh Nguyệt tiểu thư.”
Đáp lại, Tần Lãnh Nguyệt vứt cho quản gia một cái liếc mắt không thể trịch thượng hơn, cô ta chẳng việc gì phải làm bộ trước mặt một tên hầu.
Quản gia nói, “Lãnh Nguyệt tiểu thư tức giận như vậy làm gì, mới ba ngày thôi mà?”
“Im đi! Ông thì biết cái quái gì?!” Cô ta sợ Bạch Mạc Ly sẽ lại rời nhà rồi lâu thật lâu mới về một lần. Bạch Mạc Ly mà đi thì cô ta đừng hòng liên lạc được với y, Tuyết Khả chắc chắn sẽ chặn lại! Con ả chết bầm đó!
Quản gia bình thản cúi người mở nắp nồi, mùi đồ ăn tỏa ra thơm lựng, “Tôi không biết gì cả, chỉ biết đứa bé trong bụng Lãnh Nguyệt tiểu thư là con của Boss, và nó cần được chăm sóc thật cẩn thận. Ngày nó bình an chào đời, Đế chế Bạch sẽ khoác lên một diện mạo mới.” Ông ta dùng muôi đảo súp rồi múc vào một cái chén tinh xảo, “Một tiểu chủ nhân, và một nữ chủ nhân. Cô cứ nghĩ đi?” Nói đoạn quay sang Tần Lãnh Nguyệt.
Tần Lãnh Nguyệt sửng sốt nhìn tay quản gia, sự lo âu trong lòng cũng dần bị xua tan. Đúng vậy, cô ta không nên nóng vội, chờ đứa bé chào đời rồi, Bạch Mạc Ly sẽ không thể tiếp tục giam lỏng cô ta nữa, cô ta là bà chủ của Đế chế Bạch, con của cô ta sau này sẽ là một ông vua. Bạch Mạc Ly sẽ là của cô ta và Đế chế Bạch cũng thế!
Nghĩ vậy, Tần Lãnh Nguyệt ngồi xuống bàn ăn. Quản gia đặt súp xuống trước mặt cô ta, bấy giờ Tần Lãnh Nguyệt mới nhận ra trong thức ăn toàn những nguyên liệu quý, bụng không khỏi hí hửng, cô ta biết mà, dù có giam lỏng thì Bạch Mạc Ly cũng sẽ không bạc đãi cô ta!
Quản gia đứng cạnh nhìn Tần Lãnh Nguyệt từ từ dùng bữa, trông cô ta thật trẻ đẹp mà mong manh. Ánh mắt ông ta u ám, trên gương mặt bình thường vẫn là vẻ thản nhiên vô cảm.
Cùng lúc đó tại biệt thự chính.
Tầng ba, thư phòng của Bạch Mạc Ly.
“Boss, người làm nội ứng trong Giáo hội vừa đưa tin.” Tuyết Khả đi tới trước bàn làm việc của y.
Bạch Mạc Ly tạm dừng bút, đôi mắt sắc lẻm đầy hung bạo hơi đưa lên, “Nói.”
“Xem ra cái chìa khóa lấy từ chỗ Mộc Như Lam khá khó dùng, bọn chúng định hai tiếng sau đưa Mộc Như Lam tới viện tâm thần Coen để gặp Caesar.” Tuyết Khả nhìn chiếc đồng hồ cao cấp trên cổ tay, trong vẻ nghiêm túc thường trực là sự khôn ngoan cố hữu, “Chúng ta có thể hành động ngay bây giờ.”
Một tia sắc lạnh xẹt ngang đôi mắt ưng, Bạch Mạc Ly nâng bàn tay, Tuyết Khả tức khắc hiểu ý đi ra ngoài.
Giáo hội cài gián điệp vào học viện Bạch Đế, và Đế chế Bạch cũng làm điều tương tự với Giáo hội, như nhau cả thôi, chỉ khác ở chỗ Bạch Mạc Ly đã làm lãnh đạo nhiều năm trong khi Morse mới chỉ là một tên sinh viên, hùng ưng đa mưu túc trí đủ sức ăn thịt hổ con mới chào đời.
Mãnh Sát chao lượn trên không, thân hình đồ sộ in bóng xuống mặt đất khiến người ta không khỏi ngước nhìn, để rồi sau đó hãi hùng trốn dưới mái hiên, sợ nó bất thình lình lao xuống xé xác họ.
Như cách chủ nhân của nó vẫn làm.
Trong lúc Morse cùng Mộc Như Lam ngồi máy bay đến Mỹ, bên Đế chế Bạch cũng có người lên đường đi Ý.
Dĩ nhiên là đồng hành cùng họ không có Ive, nước Mỹ đang truy nã hắn vô cùng gắt gao, có khi chân trước vừa tới là chân sau đã bị gô lại rồi. Hắn không thể mạo hiểm, và Morse cũng sẽ không để hắn làm thế. Về phần Sophie thì lại khác, cô ta thích Ive đó nhưng lòng chiếm hữu dành cho Morse lại mạnh hơn, thành ra cứ đòi đi theo cho bằng được để tiện bề canh chừng Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam cũng kệ, cái kiểu con gái này, càng được chú ý lại càng thích làm tới.
Buổi tối cùng ngày, Morse và Mộc Như Lam an toàn hạ cánh xuống sân bay San Francisco, sau đó Mộc Như Lam được đưa tới Coen một mình. Quanh núi Coen không có khách sạn cũng chẳng có nhà dân thì Giáo hội đến đó làm gì? Bọn họ đâu phải Mộc Như Lam mà trông chờ Mặc Khiêm Nhân cho vào viện ở nhờ.
Đại để là trông Mộc Như Lam khá đáng tin nên Morse chỉ bảo cô chừng nào xong việc thì gọi cho hắn chứ cũng không định kè kè đi theo.
Xe dừng lại dưới chân núi Coen, Mộc Như Lam tự đi lên.
Cây cối nơi đây xanh tốt quanh năm, dù đang vào thu nhưng lá cây vẫn không có dấu hiệu úa vàng.
Gió đêm xào xạc khắp mảnh rừng, Mộc Như Lam lưng đeo balô, miệng cười tủm tỉm, như đang về nhà sau một chuyến đi dài.
Những người lính ở trạm gác hầu như đều biết Mộc Như Lam, dù sao trên thế giới này cũng khó mà tìm ra một thiên sứ thứ hai.
Nhận được điện thoại báo Mộc Như Lam đang ở dưới, Joey mếu máo chạy xuống đón. Gần đây phải nói là hắn ngoan một phép, đến nỗi không dám cả thở mạnh trước mặt Mặc Khiêm Nhân, sợ bất cẩn làm ngài viện trưởng phật ý sút hắn khỏi Coen. May sao Mộc Như Lam đã tới, có cô ấy Mặc Khiêm Nhân nhất định sẽ dịu tính lại, hắn sắp được thở thoải mái rồi!
Ánh trăng hắt qua khung cửa sổ, đậu lên chiếc giường đen nơi người đàn ông thanh lãnh đang ngồi. Hắn nheo mắt nhìn tờ giấy trong tay, trên đó chi chít những con số và công thức phức tạp.
Hai lớp mật mã mà Giáo hội và Đế chế Bạch mất năm năm mới giải được, có lẽ chính là hai dãy số mà hắn vừa tính ra đây. Lớp thứ ba thì phức tạp hơn và cũng thú vị hơn, hắn thích những thứ nhiều thách thức.
Đằng sau vẻ điềm nhiên là một bộ óc thiên tài đang xử lý hàng loạt biểu thức số học, ngay vào thời khắc quan trọng cuối cùng, tiếng gõ cửa vang lên ngắt đứt mạch suy nghĩ của hắn. Mặc Khiêm Nhân hơi cau mày nhưng kỳ lạ thay, hắn chẳng hề thấy bực tức. Đưa mắt ra cửa, hắn nghe tiếng ai đó tra chìa vào ổ, không hiểu sao trái tim cũng lỡ nhịp theo.
Giữa khung cảnh tịch mịch, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một bóng hình xinh xắn in lên đôi mắt lạnh nhạt, lấp kín toàn bộ thế giới.
Mộc Như Lam mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt sáng dịu như hai mảnh trăng khuyết, lại ấm áp tựa hai vầng mặt trời.
Trăng đêm tĩnh lặng, trải bạc một khoảng phòng.
Hắn đứng giữa ánh trăng, lạnh lùng và quá đỗi xa xôi, như một vị thần không thuộc về thế giới này.
Thỉnh thoảng Mộc Như Lam lại sinh ra ý muốn nhuộm đen hắn, dùng chính cô làm thuốc nhuộm, để hắn lấm màu của cô, để hắn chỉ thuộc về mình cô. Chuyện này hoàn toàn không khó nếu hắn chịu phối hợp, đừng quên hắn là người tới khích cô trước, hắn phải chịu trách nhiệm chứ, đúng không nào?
“Khiêm Nhân.” Mộc Như Lam bước vào.
Mặc Khiêm Nhân nhìn cô đăm đăm, dường như vẫn chưa hết sửng sốt. Cô luôn chọn những lúc khó ngờ nhất để bước vào tầm mắt hắn, tâm trí hắn, trái tim hắn, khắc lên linh hồn hắn bóng hình của riêng cô.
Mộc Như Lam vòng tay ôm eo Mặc Khiêm Nhân, dụi dụi đầu, “Tỉnh lại đi, không là em hôn anh đấy.”
“… Em về từ khi nào vậy?” Cận kề hắn lúc này chính là cơ thể mềm mại cùng mùi hương dịu nhẹ mà hắn hằng say đắm, ánh mắt vốn lạnh nhạt nay hàm chứa bao dịu dàng. Hắn cúi đầu nhìn Mộc Như Lam, cũng vòng tay ôm lại cô.
Mọi thứ diễn ra hết sức tự nhiên, không quá nóng bỏng hay nồng nhiệt, mà như một dòng nước ấm chảy vào mảnh vườn trái tim, nuôi dưỡng nên những đóa hoa đẹp nhất.
“Mới nãy thôi, Joey xuống đón em.” Nhớ tới gương mặt mếu máo của Joey, Mộc Như Lam không khỏi cười tủm tỉm, chỗ này đúng là thú vị, có Khiêm Nhân, có lũ biến thái, ngoài ra còn có cả một cây hài thích làm thanh niên nghiêm túc như Joey nữa.
Joey lén lút thò đầu vào phòng, muốn xem xem Mộc Như Lam làm chuyện hắn nhờ đến đâu rồi, tỉ như nói đỡ cho hắn vài câu chẳng hạn. Thế nhưng khi nhìn thấy đôi tình nhân đang ôm nhau dưới ánh trăng, hắn lại không đành lòng phá ngang khung cảnh đẹp đẽ này, tự giác lặng lẽ rời đi.
Balô của Mộc Như Lam đựng hai bộ quần áo, là Morse sai người mua cho, dù sao lúc tới Ý cô cũng đi mình không.
Trong khi Mặc Khiêm Nhân chuẩn bị nước tắm, Mộc Như Lam ngồi trên thảm trải, vừa ăn táo vừa nhìn một sàn đầy giấy. Cầm vài tờ lên xem thì thấy có chữ của Mặc Khiêm Nhân, mỗi tội cô đọc không hiểu vì khác chuyên ngành, cơ mà trông có vẻ cao siêu lắm, quả là thiên tài có khác.
Bỏ giấy lại chỗ cũ, Mộc Như Lam ngáp một cái, đứng dậy đặt nửa quả táo dư lên cốc nước trên bàn đầu giường rồi đi vào phòng tắm.
Trong phòng hôi hổi hơi nước, Mặc Khiêm Nhân đứng trầm ngâm trước bồn tắm, đưa lưng về phía cửa. Có lẽ là do tiếng nước quá to, hoặc do hắn chưa bao giờ coi Mộc Như Lam thành đối tượng cần dè chừng, nên cô bước vào rồi mà hắn vẫn không nhận ra.
Mộc Như Lam lại gần, nhoài người ra trước nhìn Mặc Khiêm Nhân, mắt chớp chớp, “Khiêm Nhân muốn tắm chung với em à?”
“… Không phải.” Mặc Khiêm Nhân sực tỉnh, đưa tay tắt vòi, trong phòng liền im lặng hẳn đi. Hắn chỉ vừa nhớ ra một trường hợp có thể mình đã bỏ sót thôi, vậy mà Mộc Như Lam lại lên tiếng làm công thức trong đầu hắn bay đi mất, thay vào đó là một hình ảnh hắn không tiện miêu tả. Chẳng trách người ta hay bảo hồng nhan họa thủy.
Mộc Như Lam cười chọc nhẹ lên cánh tay hắn, “Tuy em đang muốn đi ngủ nhưng nếu Khiêm Nhân thích thì em cũng sẵn sàng theo ý anh.” Cô ra chiều thấu hiểu, tiện thể đưa tay sờ soạng nơi không nên sờ.
“… Đừng nói linh tinh, mau tắm đi.” Mặc Khiêm Nhân thở dốc, vội chộp lấy tay Mộc Như Lam, giọng cũng nghiêm lại.
“Tắm chung không?”
“Thôi.” Mặc Khiêm Nhân quay đi, đừng hở tí là dụ dỗ hắn, lỡ hắn nhịn không được thì khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Chỉ còn sáu tháng thôi, hắn phải kiên trì.
Ngặt nỗi trong chuyện này Mộc Như Lam chưa bao giờ thôi bướng bỉnh, hai tay như rắn quấn quanh eo Mặc Khiêm Nhân, “Tắm chung đi, vai em còn quấn băng đây này.”
“…” Chẳng qua hắn lo cho vai của cô thôi chứ không phải hắn muốn tắm chung với cô đâu.
Hơi nước phủ kín cửa kiếng, che đi cảnh tượng mập mờ bên trong, chỉ loáng thoáng nghe thấy một giọng hỏi nhẹ nhàng mà không kém phần bạo dạn.
“Khiêm Nhân thích làm bằng tay hay bằng miệng?”
“…”
“Một thứ to thế này mà lại nhét vừa chỗ nhỏ xíu kia… Hay nhỉ, có muốn thử một chút không Khiêm Nhân?”
“…” Hắn không thèm nói chuyện với cô nàng biến thái này nữa!