Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Hậu viện của phủ thừa tướng, tuy kém xa so với ngự hoa viên trong hoàng cung, nhưng cũng đẹp mê người. Đầu tháng tư, trong hậu viện muôn hoa đua nở khoe sắc thắm, cảnh xuân tươi đẹp, lá sen che kín mặt hồ, chỉ một cái liếc mắt, cũng làm cho người ta thoải mái.
Bốn tiểu thư ở trong đình nói chuyện vui đùa, Gia Cát Linh Ẩn có thể nhận ra, trên người mặc bộ váy hồng nhạt uyển chuyển động lòng người, chính là Đại tiểu thư Gia Cát Hồng Nhan; khuôn mặt gầy gò mặc bộ váy xanh, chính là Nhị tiểu thư do Nhị di nương Dương Thanh Sở sinh ra, Gia Cát Như Mộng. Hai người còn lại bộ dạng gần giống nhau như đúc đều do Tứ di nương sinh là Tứ tiểu thư Gia Cát Như Nguyệt, và Ngũ tiểu thư Gia Cát Như Sương. Phủ thừa tướng không phải chỉ có năm người con gái, tuy rằng trong số những người con gái, Gia Cát Hồng Nhan khiến cho Gia Cát Chiêm kiêu ngạo, nhưng việc khiến Gia Cát Chiêm kiêu ngạo nhất, chính là con trai cả Gia Cát Như Phong, Gia Cát Như Phong tuổi còn nhỏ, đã là phó tướng trong quân, tiền đồ vô cùng sáng lạng. Gia Cát Như Phong cùng Gia Cát Hồng Nhan đều do Đại phu nhân sinh, đó cũng là lý do sau bao năm vị trí của Đại phu nhân vẫn vững chắc, không chút dao động như vậy.
“Linh nhi, nhanh đến đây.” Gia Cát Hồng Nhan đi tới bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, thân thiết kéo tay Gia Cát Linh Ẩn, dẫn Gia Cát Linh Ẩn tới đình nghỉ chân.
“Đại tỷ, tỷ gọi tỷ ấy tới đây làm gì?” Ngũ tiểu thư Như Sương bất mãn bĩu môi nói: “Nhị tỷ không khỏe, giờ lại ngồi gần khắc tinh, sợ lại làm hại Nhị tỷ.”
“Như Sương không được nói bậy.” Gia Cát Hồng Nhan giận dữ nói: “Linh nhi là Tam tỷ của muội, là chị em với chúng ta. Mấy năm nay Tam muội sống ở bên ngoài khổ sở không ít, về sau chúng ta càng phải yêu thương muội ấy hơn mới phải.”
“Tỷ ấy chính là khắc tinh, khắc chết mẹ ruột của mình, Tam tỷ như vậy muội không cần.” Tứ tiểu thư Như Nguyệt bất mãn nói.
Gia Cát Linh Ẩn tức giận lớn tiếng quát: “Như Nguyệt, Như Sương, các ngươi câm miệng hết cho ta, cẩn thận ta nói cho cha biết, trừng trị các ngươi.”
“Đại tỷ…” Như Sương uất ức hừ một tiếng, đứng dậy, kéo Như Nguyệt chạy đến bờ bên kia ngắm cá mới được thả vào hồ.
“Linh nhi, muội đừng để trong lòng, các muội ấy không ở nhiều với muội, về sau muội đi lại nhiều với các muội ấy, tự nhiên sẽ thân thiết.” Gia Cát Hồng Nhan an ủi nói.
“Linh nhi đã biết, cám ơn Đại tỷ dạy bảo.” Gia Cát Linh Ẩn nhẹ nhàng nói.
Nhị tiểu thư Gia Cát Như Mộng vẫn im lặng nhìn mấy tỷ muội tranh cãi ầm ĩ, không tham gia vào chuyện của các nàng. Ai cũng không chú ý tới, lúc mà Gia Cát Linh Ẩn xuất hiện, sắc mặt của Như Mộng càng trở nên u ám trắng bệch.
“Tam muội, muội đến đây nói chuyện với Nhị muội, không muội ấy sẽ rất nhàm chán.” Gia Cát Hồng Nhan nói, thể hiện khí phách của chị cả.
“Vâng, Linh nhi biết rồi.”
Trong đình yên tĩnh trong giây lát, ba chị em đều không nói chuyện, chỉ nghe thấy Như Sương ở bên cạnh hồ vui vẻ gọi: “Tam tỷ, mau đến xem con cá này, rất đẹp, mau tới đây!”
Như Nguyệt đã chạy tới, kéo Gia Cát Linh Ẩn, vừa nói vừa kéo Gia Cát Linh Ẩn tới sát hồ: “Tam tỷ, tỷ nhìn xem, con cá này có phải rất đẹp không? Tam tỷ, đến gần một chút.”
“Nhị muội, chúng ta cũng đi xem đi.” Gia Cát Hồng Nhan đỡ Như Mộng dậy, đi về phía ba người.
“Tam tỷ, tỷ xem, con cá này, có phải rất đáng yêu không? Tỷ có thấy không? Dưới lá sen kia.” Như Nguyệt hào hứng nói.
“Rất đáng yêu.” Gia Cát Linh Ẩn cười ngây ngô, nhìn hai chị em Như Nguyệt ra sức diễn như vậy, nàng cũng phải phối hợp theo chứ. Sắc bảy màu rực rỡ của những chú cá bơi qua bơi lại trong nước, nào đâu biết được tâm tình của người trên bờ.
Như Mộng ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng Gia Cát Linh Ẩn đến xuất thần, không biết vì sao, từ khi biết Gia Cát Linh Ẩn hồi phủ, lòng dạ của Như Mộng liền không yên. Năm năm trước, Ngũ di nương bị nàng đẩy xuống giếng, còn có đôi mắt thiện lương trong suốt của Gia Cát Linh Ẩn, không ngừng xuất hiện trước mắt Như Mộng. Ngũ di nương là người Gia Cát Chiêm yêu nhất, nếu Gia Cát Chiêm biết hết chân tướng… Hoảng hốt, Như Mộng vươn đôi bàn tay gầy yếu trắng bêch kia, chậm rãi tới gần Gia Cát Linh Ẩn, chỉ cần nàng khẽ đẩy…
Bỗng nhiên, có một đôi tay bắt lấy tay Như Mộng: “Nhị muội, bên ngoài gió lớn, về phòng sớm đi, đừng để bệnh nặng thêm.” Gia Cát Hồng Nhan thì thầm bên tai Như Mộng, nàng tuyệt đối không cho phép có chuyện gì bất trắc xảy ra trước khi Gia Cát Linh Ẩn bị đưa vào cung.
Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Gia Cát Hồng Nhan, rốt cuộc Như Mộng cũng lấy lại tinh thần: “Tạ Đại tỷ quan tâm, Như Mộng về phòng trước.” Trước khi đi, Như Mộng nhịn không được quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn về phía Gia Cát Linh Ẩn.
Ven hồ, hai tỷ muội Như Nguyệt Như Sương trao đổi ánh mắt, Như Sương hiểu ý gật đầu.
Bốn tiểu thư ở trong đình nói chuyện vui đùa, Gia Cát Linh Ẩn có thể nhận ra, trên người mặc bộ váy hồng nhạt uyển chuyển động lòng người, chính là Đại tiểu thư Gia Cát Hồng Nhan; khuôn mặt gầy gò mặc bộ váy xanh, chính là Nhị tiểu thư do Nhị di nương Dương Thanh Sở sinh ra, Gia Cát Như Mộng. Hai người còn lại bộ dạng gần giống nhau như đúc đều do Tứ di nương sinh là Tứ tiểu thư Gia Cát Như Nguyệt, và Ngũ tiểu thư Gia Cát Như Sương. Phủ thừa tướng không phải chỉ có năm người con gái, tuy rằng trong số những người con gái, Gia Cát Hồng Nhan khiến cho Gia Cát Chiêm kiêu ngạo, nhưng việc khiến Gia Cát Chiêm kiêu ngạo nhất, chính là con trai cả Gia Cát Như Phong, Gia Cát Như Phong tuổi còn nhỏ, đã là phó tướng trong quân, tiền đồ vô cùng sáng lạng. Gia Cát Như Phong cùng Gia Cát Hồng Nhan đều do Đại phu nhân sinh, đó cũng là lý do sau bao năm vị trí của Đại phu nhân vẫn vững chắc, không chút dao động như vậy.
“Linh nhi, nhanh đến đây.” Gia Cát Hồng Nhan đi tới bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, thân thiết kéo tay Gia Cát Linh Ẩn, dẫn Gia Cát Linh Ẩn tới đình nghỉ chân.
“Đại tỷ, tỷ gọi tỷ ấy tới đây làm gì?” Ngũ tiểu thư Như Sương bất mãn bĩu môi nói: “Nhị tỷ không khỏe, giờ lại ngồi gần khắc tinh, sợ lại làm hại Nhị tỷ.”
“Như Sương không được nói bậy.” Gia Cát Hồng Nhan giận dữ nói: “Linh nhi là Tam tỷ của muội, là chị em với chúng ta. Mấy năm nay Tam muội sống ở bên ngoài khổ sở không ít, về sau chúng ta càng phải yêu thương muội ấy hơn mới phải.”
“Tỷ ấy chính là khắc tinh, khắc chết mẹ ruột của mình, Tam tỷ như vậy muội không cần.” Tứ tiểu thư Như Nguyệt bất mãn nói.
Gia Cát Linh Ẩn tức giận lớn tiếng quát: “Như Nguyệt, Như Sương, các ngươi câm miệng hết cho ta, cẩn thận ta nói cho cha biết, trừng trị các ngươi.”
“Đại tỷ…” Như Sương uất ức hừ một tiếng, đứng dậy, kéo Như Nguyệt chạy đến bờ bên kia ngắm cá mới được thả vào hồ.
“Linh nhi, muội đừng để trong lòng, các muội ấy không ở nhiều với muội, về sau muội đi lại nhiều với các muội ấy, tự nhiên sẽ thân thiết.” Gia Cát Hồng Nhan an ủi nói.
“Linh nhi đã biết, cám ơn Đại tỷ dạy bảo.” Gia Cát Linh Ẩn nhẹ nhàng nói.
Nhị tiểu thư Gia Cát Như Mộng vẫn im lặng nhìn mấy tỷ muội tranh cãi ầm ĩ, không tham gia vào chuyện của các nàng. Ai cũng không chú ý tới, lúc mà Gia Cát Linh Ẩn xuất hiện, sắc mặt của Như Mộng càng trở nên u ám trắng bệch.
“Tam muội, muội đến đây nói chuyện với Nhị muội, không muội ấy sẽ rất nhàm chán.” Gia Cát Hồng Nhan nói, thể hiện khí phách của chị cả.
“Vâng, Linh nhi biết rồi.”
Trong đình yên tĩnh trong giây lát, ba chị em đều không nói chuyện, chỉ nghe thấy Như Sương ở bên cạnh hồ vui vẻ gọi: “Tam tỷ, mau đến xem con cá này, rất đẹp, mau tới đây!”
Như Nguyệt đã chạy tới, kéo Gia Cát Linh Ẩn, vừa nói vừa kéo Gia Cát Linh Ẩn tới sát hồ: “Tam tỷ, tỷ nhìn xem, con cá này có phải rất đẹp không? Tam tỷ, đến gần một chút.”
“Nhị muội, chúng ta cũng đi xem đi.” Gia Cát Hồng Nhan đỡ Như Mộng dậy, đi về phía ba người.
“Tam tỷ, tỷ xem, con cá này, có phải rất đáng yêu không? Tỷ có thấy không? Dưới lá sen kia.” Như Nguyệt hào hứng nói.
“Rất đáng yêu.” Gia Cát Linh Ẩn cười ngây ngô, nhìn hai chị em Như Nguyệt ra sức diễn như vậy, nàng cũng phải phối hợp theo chứ. Sắc bảy màu rực rỡ của những chú cá bơi qua bơi lại trong nước, nào đâu biết được tâm tình của người trên bờ.
Như Mộng ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng Gia Cát Linh Ẩn đến xuất thần, không biết vì sao, từ khi biết Gia Cát Linh Ẩn hồi phủ, lòng dạ của Như Mộng liền không yên. Năm năm trước, Ngũ di nương bị nàng đẩy xuống giếng, còn có đôi mắt thiện lương trong suốt của Gia Cát Linh Ẩn, không ngừng xuất hiện trước mắt Như Mộng. Ngũ di nương là người Gia Cát Chiêm yêu nhất, nếu Gia Cát Chiêm biết hết chân tướng… Hoảng hốt, Như Mộng vươn đôi bàn tay gầy yếu trắng bêch kia, chậm rãi tới gần Gia Cát Linh Ẩn, chỉ cần nàng khẽ đẩy…
Bỗng nhiên, có một đôi tay bắt lấy tay Như Mộng: “Nhị muội, bên ngoài gió lớn, về phòng sớm đi, đừng để bệnh nặng thêm.” Gia Cát Hồng Nhan thì thầm bên tai Như Mộng, nàng tuyệt đối không cho phép có chuyện gì bất trắc xảy ra trước khi Gia Cát Linh Ẩn bị đưa vào cung.
Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Gia Cát Hồng Nhan, rốt cuộc Như Mộng cũng lấy lại tinh thần: “Tạ Đại tỷ quan tâm, Như Mộng về phòng trước.” Trước khi đi, Như Mộng nhịn không được quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn về phía Gia Cát Linh Ẩn.
Ven hồ, hai tỷ muội Như Nguyệt Như Sương trao đổi ánh mắt, Như Sương hiểu ý gật đầu.