“Gia Cát Linh Ẩn, con tiện nhân này lại dám bất kính với ái phi của trẫm, người đâu, mau đánh gãy hai chân của ả.” Sắc mặt Sở Lăng Hiên âm trầm, nổi cơn thịnh nộ.
Gia Cát Linh Ẩn tức đến độ toàn thân phát run, cơn mưa hình trượng trút lên thân thể nàng, đau đớn thể xác sao có thể sánh với thống khổ trong lòng. Mười năm rồi, bắt đầu từ khi nàng gả cho Sở Lăng Hiên, đã vì hắn bày mưu tính kế, thận trọng tiến thủ, phò trợ Sở Lăng Hiên từng bước leo lên ngôi vị hoàng đế, nhưng kết cục nàng nhận được lại là thế này đây, nàng hận!
“Gia Cát Linh Ẩn, thấy y phục của ta đẹp không? Đây chính là hoàng thượng đích thân hạ chỉ may gấp cho bản cung đó, hoàng thượng người vừa mới sắc phong bản cung làm hoàng hậu Lăng Nguyệt quốc, bản cung đặc biệt đến báo ‘tin tốt lành’ này cho muội muội.”
“Tỷ tỷ, tại sao… tại sao lại đối với ta như vậy, rốt cục ta làm sai cái gì?” Gia Cát Linh Ẩn lê tấm thân tàn, phủ phục trên đất, đến giờ, nàng vẫn không thể tin nổi, nam nhân nàng yêu nhất cùng tỷ tỷ nàng tin tưởng nhất lại đẩy nàng vào hoàn cảnh thế này.