Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55: "Bánh Đậu, là ba, lại đây."
Trong lúc kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, Phương Tuấn đã nói chuyện điện thoại với Cố Thừa Minh, Cố Thừa Minh rất ít nói, chỉ nghe anh ta nhẹ giọng trả lời vài câu, cho nên vừa rút máu xong, bọn họ lên xe lái thẳng về chỗ Cố Thừa Minh.
Bánh Đậu trông có vẻ hơi lo lắng và phấn khích, cái đầu bé nh lúc nào cũng tựa trên tấm kính, đôi mắt mở to.
Phương Tuấn và Đường Đồng không nhịn được cười khi thấy cậu như thế này, nghĩ lại thì Bánh Đậu cũng nhớ ba lắm, đúng là trên đời làm gì có đứa trẻ nào là không muốn có đầy đủ bố mẹ chứ.
Bánh Đậu quay đầu lại hỏi: "Phương thúc, chúng ta đi tìm ba con sao?"
Phương Tuấn cười nói: "Ừ, con có vui không?"
Bánh Đậu cẩn thận mím môi nói: "Con thấy rất vui."
Phương Tuấn duỗi tay xoa đầu nói: "Chúng ta sẽ gặp ba con sớm thôi"
"Thật tuyệt nếu mẹ con cũng đến."
Phương Tuấn im lặng vài giây không lên tiếng, Đường Đồng cũng không trả lời.
Bánh Đậu tự nói chuyện với chính mình một lúc, lòng đầy háo hức.
Xe chạy đến nhà Cố Thừa Minh, trái tim nhỏ bé lo lắng của Bánh Đậ đập nhanh, cậu nắm chặt tay Đường Đồng. Phương Tuấn đi phía trước, bọn họ đi theo phía sau.
Vừa bước vào đã thấy Cố Thừa Minh đang ngồi trên sô pha.
Bánh Đậu sửng sốt, ngẩng đầu nói: "Cố thúc thúc?"
Đường Đồng và Phương Tuấn đứng ở cửa không đi vào trong
Cậu đi về phía Cố Thừa Minh một mình, Cố Thừa Minh đứng lên, cười với cậu.
Bánh Đậu chớp mắt, cậu vẫnkhông hiểu sao Cố thúc thúc lại ở đây
Cậu lại liếc nhìn Đường Đồng và Phương Tuấn, đôi mắt trầm mặc.
Bánh Đậu đi tới chỗ Cố Thừa Minh, tuy rằng không có nhìn thấy ba đâ, nhưng cậu cũng rất thích Cố thúc thúc, vui vẻ hỏi: "Cố thúc thúc, sao mấy ngày nay chú không đến chơi với con? Con nhớ chú lắm đó."
Cố Thừa Minh trên mặt vẫn luôn nở nụ cười ôn nhu, hơi cúi xuống, vươn tay nói: "Bánh Đậu, là ba, lại đây."
Bánh Đậu rối rắm, ngây ngốc nói: "Ba?"
Cố Thừa Minh cười gật đầu, Bánh Đậu nhăn mũi một cái, sau đó cười cười, tiến lại gần, mở ra hai tay.
Cố Thừa Minh hôn lên trán con trai, Bánh Đậ ôm cổ anh, có chút ngượng ngùng nói: "Cố húc thúc, chú là ba con sao? "
Cố Thừa Minh liếc nhìn Phương Tuấn và Đường Đồng, hai người lập đi ra ngoài.
Cố Thừa Minh bế Bánh Đậu ngồi xuống, cười nói: "Cố thúc thúc là ba của con, con có thích không?"
Bánh Đậu mở to mắt, vội vàng lắc đầu rồi ngu ngốc gật đầu.
Đây là lần đầu tiên Cố Thừa Minh ở gần đứa trẻ như vậy, anh cảm thấy rất thoải mái, thân thể mềm mại của đứa trẻ dựa vào cánh tay anh, trên người có mùi sữa nhàn nhạt.
"Con rất thích"
Cậu nheo mắt cười, khẳng định nói: "Con rất thích!"
Nụ cười trên mặt Cố Thừa Minh cũng đậm hơn, anh nói: "Bánh Đậu thích ba?"
Bánh Đậ đỏ mặt cười nói: "Con thích."
Cố Thừa Minh nói: "Vậy thì tốt."
Cố Thừa Minh đặt Bánh Đậu xuống, ngồi trên ghế sô pha một lớn một nhỏ "Ba, ba thật đẹp trai, thật cao."
Cố Thừa Minh cười nói: "Tương lai con cũng sẽ cao lớn đẹp trai."
Bánh Đậu cười toe toét, chợt nhớ ra điều gì đó, đau khổ nói: "Ba đã đi đâu vậy? Tại sao không đến gặp mẹ và con?"
Vẻ mặt Cố Thừa Minh hơi thay đổi khi nghe nhắc đến từ "mẹ", anh giấu kỹ, cười nhẹ nói: "Ba và mẹ ly thân vì một số chuyện, ba xin lỗi vì không đến gặp con sớm hơn, nhưng trong tương lai sẽ không còn như thế này nữa, Bánh Đậu có thể ở bên ba mỗi ngày. "
Ngày nào cũng ở bên cha mình? Bánh Đậu tự nhiên nghĩ "mỗi ngày đều có thể ở cùng cha với mẹ", mừng rỡ ôm lấy cánh tay Cố Thừa Minh nói: "Vâng"
Bánh Đậ thật sự rất vui vẻ, cậu luôn thích Cố Thừa Minh. Cố Thừa Minh luôn đối với cậu rất tốt, còn mua cho cậu rất nhiều đồ chơi và đồ ăn, hiện tại Cố Thừa Minh đã là cha của cậu, tuy rằng Bánh Đậu không hiểu chuyện gì, nhưng nghĩ tới việ Cố thúc thúc là ba, ba là Cố thúc thúc, điều này làm cho hắn rất vui vẻ.
Bánh Đậu đối với Cố Thừa Minh cũng không xa lạ gì, vừa mới chuyển từ chú thành cha, trong lòng âm thầm vui vẻ, lúc trước cậu vẫn luôn muốn Cố Thừa Minh là cha của mình. Giờ thì giấc mơ đã thành hiện thực, đôi lông mày nhỏ hạnh phúc của Bánh Đậu sắp sửa bay mất.
Cố Thừa Minh nhìn cậu vui mừng trong lòng mình, gọi Phương Tuấn và Đường Đồng, nắm lấy tay Bánh Đậu, nói: "Đây là dì Đồng, thư ký của ba.Còn đây là chú Phương Tuấn, trợ lý của ba. Tôn thúc thúc này là tài xế của ba. "
"Dì Đường Đồng, Phương Thúc thúc, Tôn thúc."
Ba người vội vàng đáp ứng, đều nở nụ cười Cố Thừa Minh lại bế con trai ngồi xuống, nói: "Phương Tuấn, chuẩn bị bữa cơm chiều giúp tôi."
Phương Tuấn cười nói: "Được rồi, Cố tổng."
Đầu bếp đã được mời rồi, chỉ đợi Cố Thừa Minh nói chuyện liền bắt đầu chuẩn bị. Đường Đồng đi lấy các loại đồ ăn vặt tinh xảo đã chuẩn bị trước đó. Bánh Đậu rất muốn nhào đến bàn ăn nhưng nhìn sang Cố Thừa Minh cậu liền rụt rè.
Cố Thừa Minh cảm thấy đứa nhỏ này quá nhạy cảm, khiến anh có chút xót xa, con cháu của Cố gia không cần cẩn thận như vậy.
Nghĩ đến đây, lông mày Cố Thừa Minh nhăn lại: "Thực xin lỗi, ba đã không nghĩ kỹ rồi, ừm, trước đi ăn một chút bánh dim sum, chúng ta sẽ .n tối ngay thôi."
Bây giờ còn chưa tới mười giờ nên bữa trưa thật sự hơi sớm.
"Con có thể ăn ở đây không?"
Cố Thừa Minh gật đầu, không cần nghĩ ngợi gì khác, trên mặt Bánh Đậu từ từ lộ ra vẻ xấu hổ, cậu hỏi ý kiến đối phương: "Ba, lần sau con sẽ ăn, mẹ còn đang đợi con ở nhà, lần sau con sẽ cùng mẹ đến ăn được không?"
Nghe vậy, ngay cả Đường Đồng cũng thay đổi sắc mặt, tưởng rằng đã kết thúc, vị tiểu thiếu gia này...
Cố Thừa Minh sắc mặt hơi thay đổi, nhưng cũng không quá rõ ràng, sợ làm con trai hoảng sợ.
Cố Thừa Minh vươn tay gắp một miếng bánh, nhàn nhạt nói: "Hôm nay mẹ sẽ không đến, chỉ có Bánh Đậu và ba."
Bánh Đậu kêu lên một tiếng "à", Cố Thừa Minh đặt chiếc bánh vào tay cậu, cười nói: "Con không thích ăn cùng ba sao?"
Bánh Đậu bối rối gãi đầu và nói: "Không phải. Nhưng, mẹ ..."
Cố Thừa Minh mím môi, ngay cả Đường Đồng cũng cảm nhận được cảm xúc bị đè nén. Đường Đồng không nhịn được mà đứng cách xa một chút.
Cố Thừa Minh nói: "Ba nghĩ có lẽ mẹ con không có nói về quan hệ của chúng ta. Bánh Đậu, cha và mẹ là ly hôn, không ở cùng nhau nữa, chuyện này con phải hiểu rõ, ba không muốn nói dối con..."
"Sau này con sẽ hiểu, giờ con còn quá nhỏ. Con đừng lo lắng về những điều này, chỉ cần con khỏe mạnh là được".
"Vậy ... con có thể gọi cho mẹ được không? Con sẽ quay lại ngay."
Cố Thừa Minh lập tức không đồng ý, chỉ là vẻ mặt bình tĩnh nhìn đứa nhỏ, Bánh Đậu đối với anh trong khoảng thời gian này có ấn tượng tốt, cho nên cũng không thấy sợ anh, hoặc có thể do tình máu mủ cha con, Bánh Đậu không có cảm giác e dè với Cố Thừa Minh.
Thẩm Diễm có vội vàng không? Có thể buồn, nhưng không vội.
Trước khi có kết quả xét nghiệm ADN, Cố Thừa Minh không nghĩ tới sắp xếp Bánh Đậu như thế nào, hiện tại có thể mang Bánh Đậu đi, nhưng anh không làm ngay, có phải là vì kết quả chưa có không?
Đường Đồng và Phương Tuấn sáng nay mang Bánh Đậ đến bệnh viện thuận lợi như vậy, từ góc độ này, Thẩm Diễm đã chấp nhận sự thật này, đồng ý với anh.
Cô đồng ý giao Bánh Đậu cho anh, có lẽ lúc này cô đang khóc ở nhà. Cô có cảm thấy buồn hay hối hận không? Bánh Đậu nói rằng Thẩm Diễm đang đợi cậu, có thể còn đang rất lo lắng. Vậy thì Thẩm Diễm hẳn đã không nói sự thật với đứa trẻ.
Cố Thừa Minh phát hiện mình không dám nghĩ tới người phụ, bởi vì vừa nghĩ tới liền chịu không nổi.
Từ kết hôn, ly hôn, sáu năm sau tái hợp, đã bao nhiêu lần anh yêu người phụ nữ này. Cố Thừa Minh tự nhủ, anh không còn có thể tin tưởng cô, không còn có thể cảm thông và chịu đựng. Vì không thể chịu đựng thêm lần nữa, khi nghĩ đến việc có thể anh và Bánh Đậu sẽ không bao giờ gặp nhau, anh liền không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Cố Thừa Minh mím chặt môi, sắc mặt lạnh lùng, Đường Đồng có chút lo lắng, không biết Cố Thừa Minh có tức giận hay không.
Bánh Đậu lúc này cảm nhận được cảm xúc phức tạpcủa Cố Thừa Minh, cậu cảm thấy đối phương dường như ba đang tức giận.
Đứa nhỏ không khỏi cúi đầu, không dám nói lời nào.
Cố Thừa Minh không thể tức giận với Bánh Đậu cho dù là bởi vì lời nói của con trai khiến anh không vui, ngược lại nhìn thấy Bánh Đậu cẩn thận như vậy, trái tim anh đau nhói.
Bánh Đậu nhạy cảm đến mức không giống đứa bé mới năm tuổi, vóc dáng nhỏ bé, lẽ ra là con trời cho, sinh ra đã ngậm thìa vàng, sống như một tiểu hoàng tử chứ không phải như bây giờ, như một người chín chắn cẩn trọng cúi đầu và suy ngẫm về lời nói của người khác.
Cố Thừa Minh không khỏi phẫn nộ với Thẩm Diễm, phẫn nộ vì cô che giấu sự tồn tại của Bánh Đậu, phẫn nộ vì cô lén lút mang Bánh Đậu đi, con trai của anh không nên như thế này.
Cố Thừa Minh nắm chặt tay, lại thả ra, sắc mặt lại bằng phẳng, anh nói: "Tang Đồng, gọi Thẩm Diễm."
Đường Đồng vừa nghe xong liền gật đầu, dùng điện thoại di động bấm vào số của Thẩm Diễm.
Bánh Đậu lập tức ngẩng cổ lên nhìn anh, Cố Thừa Minh thấy cậu như vậy vừa muốn tức giận vừa bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải bất lực thở dài, Bánh Đậu liền hướng Cố Thừa Minh, hôn lên má anh và nói: "Ba đẹp trai quá".
Cố Thừa Minh Bên trong: ..., o (n_n) o ~
Sau khi kết nối cuộc gọi, Đường Đồng chỉ nói vài câu liền đưa điện thoại cho Bánh Đậu, cậu liền nhảy lên cầm lên, cao hứng nói: "Mẹ!"
Thẩm Diễm hoàn toàn sững sờ, tựa hồ không tin nói: "Là Bánh Đậu?"
Bánh Đậu gật đầu: "Con gặp ba rồi!"
Thẩm Diễm chua xót không nói nên lời: "Thật là..."
Bánh Đậu rất cao hứng, quay đầu nhìn Cố Thừa Minh, Cố Thừa Minh đang cười nhìn cậu.
Bánh Đậu nhẹ nhàng vui vẻ nói: "Cố thúc thúc là ba, mẹ à, Cố thúc thúc là ba, Bánh Đậu thấy rất vui."
"A ... vậy ah. Cố thúc thúc là ba làm con vui vẻ như vậy?"
Bánh Đậu không nói cho anh biết, thật ra lần đầu gặp ông chú này cậu cũng không ghét anh, về sau chỉ vì Thẩm Diễm mà mấy lần gặp mặt cậu cũng không dám biểu lộ ý thích của mình. Cố thúc thúc mỗi lần đến thăm đều mua cho cậu rất nhiều đồ ăn và đồ chơi.
"Hạnh phúc, rất hạnh phúc! Mẹ, ba nói rằng ba muốn ăn tối với con. Mẹ thực sự không đến sao?"
Thẩm Diễm sững sờ, chua xót nói: "Mẹ ... còn có việc phải làm, mẹ không thể đi. Con và ba chơi vui vẻ đi, nếu có mẹ có lẽ con phải về sớm đó."
Bánh Đậu chớp mắt trống rỗng nói: "Được rồi."
"Đừng nói nữa, mẹ sắp bận rồi, tạm biệt cục cưng." Thẩm Diễm vội vàng cúp điện thoại.
Bánh Đậu nghe tiếng bíp điện thoại, sửng sốt, trả điện thoại, nói: "Cảm ơn dì Tang Đồng."
Đường Đồng vỗ đầu cười nói: "Không có gì."
Bánh Đậu quay lại chỗ Cố Thừa Minh, trong đầu vẫn đang cân nhắc như có chuyện gì đó.
Cố Thừa Minh cảm thấy có chút cáu kỉnh, rút điếu thuốc ra muốn châm, nhìn Bánh Đậu đang đi tới, anh kêu Đường Đồng đi cùng, nói vài câu liền cầm điếu thuốc đi ra ngoài.
Cố Thừa Minh đi ra ngoài, trên mặt không chút biểu cảm, Đường Đồng với tư cách là thư ký hiểu rõ tâm tư của ông chủ nhất, cô lập tức dùng hết kỹ năng dỗ con, kể chuyện cười, mẹo ăn uống, cuối cùng cũng thành công khiến đứa nhỏ cười.
Một đứa trẻ cũnglà một đứa trẻ, cho dù trưởng thành và nhạy cảm đến đâu, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, trí tuệ chưa hoàn toàn phát triển.
Khi Tan Đồng đang dỗ Bánh Đậu, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, thân phận đứa nhỏ này sau khi trở về thành phố Bình Giang đột ngột thay đổi, cậu từ nhỏ đã trở thành thiếu gia của một gia đình giàu có với một người cha như Cố Thừa Minh và một người ông như Cố Tân Quốc, tương lai của đứa trẻ tên Bánh Đậu này thật không thể tưởng tượng nổi.
Tang Đồng thở dài, nhớ đến gương mặt xinh đẹp nhưng buồn bã của Thẩm Diễm. Dù sau này Thẩm Diễm có lấy chồng hay sinh con khác đi chăng nữa thì dù sao đứa nhỏ này cũng là thịt rơi ra từ chính thân thể của cô, không có người mẹ nào lại không thương con.
Tang Đồng thở dài, yên lặng ngăn Bánh Đậu ăn quá nhiều bánh.
Cố Thừa Minh đã hút thuốc bên ngoài hơn mười phút, bởi vì anh ở bên ngoài nên khi quay lại mùi thuốc lá trên người rất nhẹ, Bánh Đậu nhìn thấy anh đi vào, nâng trái cây trong tay lên cho Cố Thừa Minh ăn.
Cố Thừa Minh không quan tâm tay đã ướt, mở miệng ăn tươi cười.
Bánh Đậu bật cười rất vui, cảnh tượng thật ấm áp, Tang Đồng nhìn thẳng, chưa bao giờ biết ông chủ mì lạnh của mình khi có một đứa trẻ sẽ như thế nào mà lại quyến rũ như vậy.
Đẹp trai quá, đàn ông có con là đẹp trai nhất, o (v) o ~~
Tang Đồng híp mắt, ôm mặt nhìn mê say, nếu như cô chưa có hôn phu và đính hôn, hẳn là đã yêu ông chủ rồi đúng không? Một lớn một nhỏ, cười rất đáng yêu! Trời ơi, mình rất muốn có con,hóa ra sinh con không phải là rắc rối gì cả, sao mà đáng yêu như vậy được chứ!!!
Tang Đồng nhìn rất thích thú, thỉnh thoảng cũng bật cười.
Bánh Đậu trông có vẻ hơi lo lắng và phấn khích, cái đầu bé nh lúc nào cũng tựa trên tấm kính, đôi mắt mở to.
Phương Tuấn và Đường Đồng không nhịn được cười khi thấy cậu như thế này, nghĩ lại thì Bánh Đậu cũng nhớ ba lắm, đúng là trên đời làm gì có đứa trẻ nào là không muốn có đầy đủ bố mẹ chứ.
Bánh Đậu quay đầu lại hỏi: "Phương thúc, chúng ta đi tìm ba con sao?"
Phương Tuấn cười nói: "Ừ, con có vui không?"
Bánh Đậu cẩn thận mím môi nói: "Con thấy rất vui."
Phương Tuấn duỗi tay xoa đầu nói: "Chúng ta sẽ gặp ba con sớm thôi"
"Thật tuyệt nếu mẹ con cũng đến."
Phương Tuấn im lặng vài giây không lên tiếng, Đường Đồng cũng không trả lời.
Bánh Đậu tự nói chuyện với chính mình một lúc, lòng đầy háo hức.
Xe chạy đến nhà Cố Thừa Minh, trái tim nhỏ bé lo lắng của Bánh Đậ đập nhanh, cậu nắm chặt tay Đường Đồng. Phương Tuấn đi phía trước, bọn họ đi theo phía sau.
Vừa bước vào đã thấy Cố Thừa Minh đang ngồi trên sô pha.
Bánh Đậu sửng sốt, ngẩng đầu nói: "Cố thúc thúc?"
Đường Đồng và Phương Tuấn đứng ở cửa không đi vào trong
Cậu đi về phía Cố Thừa Minh một mình, Cố Thừa Minh đứng lên, cười với cậu.
Bánh Đậu chớp mắt, cậu vẫnkhông hiểu sao Cố thúc thúc lại ở đây
Cậu lại liếc nhìn Đường Đồng và Phương Tuấn, đôi mắt trầm mặc.
Bánh Đậu đi tới chỗ Cố Thừa Minh, tuy rằng không có nhìn thấy ba đâ, nhưng cậu cũng rất thích Cố thúc thúc, vui vẻ hỏi: "Cố thúc thúc, sao mấy ngày nay chú không đến chơi với con? Con nhớ chú lắm đó."
Cố Thừa Minh trên mặt vẫn luôn nở nụ cười ôn nhu, hơi cúi xuống, vươn tay nói: "Bánh Đậu, là ba, lại đây."
Bánh Đậu rối rắm, ngây ngốc nói: "Ba?"
Cố Thừa Minh cười gật đầu, Bánh Đậu nhăn mũi một cái, sau đó cười cười, tiến lại gần, mở ra hai tay.
Cố Thừa Minh hôn lên trán con trai, Bánh Đậ ôm cổ anh, có chút ngượng ngùng nói: "Cố húc thúc, chú là ba con sao? "
Cố Thừa Minh liếc nhìn Phương Tuấn và Đường Đồng, hai người lập đi ra ngoài.
Cố Thừa Minh bế Bánh Đậu ngồi xuống, cười nói: "Cố thúc thúc là ba của con, con có thích không?"
Bánh Đậu mở to mắt, vội vàng lắc đầu rồi ngu ngốc gật đầu.
Đây là lần đầu tiên Cố Thừa Minh ở gần đứa trẻ như vậy, anh cảm thấy rất thoải mái, thân thể mềm mại của đứa trẻ dựa vào cánh tay anh, trên người có mùi sữa nhàn nhạt.
"Con rất thích"
Cậu nheo mắt cười, khẳng định nói: "Con rất thích!"
Nụ cười trên mặt Cố Thừa Minh cũng đậm hơn, anh nói: "Bánh Đậu thích ba?"
Bánh Đậ đỏ mặt cười nói: "Con thích."
Cố Thừa Minh nói: "Vậy thì tốt."
Cố Thừa Minh đặt Bánh Đậu xuống, ngồi trên ghế sô pha một lớn một nhỏ "Ba, ba thật đẹp trai, thật cao."
Cố Thừa Minh cười nói: "Tương lai con cũng sẽ cao lớn đẹp trai."
Bánh Đậu cười toe toét, chợt nhớ ra điều gì đó, đau khổ nói: "Ba đã đi đâu vậy? Tại sao không đến gặp mẹ và con?"
Vẻ mặt Cố Thừa Minh hơi thay đổi khi nghe nhắc đến từ "mẹ", anh giấu kỹ, cười nhẹ nói: "Ba và mẹ ly thân vì một số chuyện, ba xin lỗi vì không đến gặp con sớm hơn, nhưng trong tương lai sẽ không còn như thế này nữa, Bánh Đậu có thể ở bên ba mỗi ngày. "
Ngày nào cũng ở bên cha mình? Bánh Đậu tự nhiên nghĩ "mỗi ngày đều có thể ở cùng cha với mẹ", mừng rỡ ôm lấy cánh tay Cố Thừa Minh nói: "Vâng"
Bánh Đậ thật sự rất vui vẻ, cậu luôn thích Cố Thừa Minh. Cố Thừa Minh luôn đối với cậu rất tốt, còn mua cho cậu rất nhiều đồ chơi và đồ ăn, hiện tại Cố Thừa Minh đã là cha của cậu, tuy rằng Bánh Đậu không hiểu chuyện gì, nhưng nghĩ tới việ Cố thúc thúc là ba, ba là Cố thúc thúc, điều này làm cho hắn rất vui vẻ.
Bánh Đậu đối với Cố Thừa Minh cũng không xa lạ gì, vừa mới chuyển từ chú thành cha, trong lòng âm thầm vui vẻ, lúc trước cậu vẫn luôn muốn Cố Thừa Minh là cha của mình. Giờ thì giấc mơ đã thành hiện thực, đôi lông mày nhỏ hạnh phúc của Bánh Đậu sắp sửa bay mất.
Cố Thừa Minh nhìn cậu vui mừng trong lòng mình, gọi Phương Tuấn và Đường Đồng, nắm lấy tay Bánh Đậu, nói: "Đây là dì Đồng, thư ký của ba.Còn đây là chú Phương Tuấn, trợ lý của ba. Tôn thúc thúc này là tài xế của ba. "
"Dì Đường Đồng, Phương Thúc thúc, Tôn thúc."
Ba người vội vàng đáp ứng, đều nở nụ cười Cố Thừa Minh lại bế con trai ngồi xuống, nói: "Phương Tuấn, chuẩn bị bữa cơm chiều giúp tôi."
Phương Tuấn cười nói: "Được rồi, Cố tổng."
Đầu bếp đã được mời rồi, chỉ đợi Cố Thừa Minh nói chuyện liền bắt đầu chuẩn bị. Đường Đồng đi lấy các loại đồ ăn vặt tinh xảo đã chuẩn bị trước đó. Bánh Đậu rất muốn nhào đến bàn ăn nhưng nhìn sang Cố Thừa Minh cậu liền rụt rè.
Cố Thừa Minh cảm thấy đứa nhỏ này quá nhạy cảm, khiến anh có chút xót xa, con cháu của Cố gia không cần cẩn thận như vậy.
Nghĩ đến đây, lông mày Cố Thừa Minh nhăn lại: "Thực xin lỗi, ba đã không nghĩ kỹ rồi, ừm, trước đi ăn một chút bánh dim sum, chúng ta sẽ .n tối ngay thôi."
Bây giờ còn chưa tới mười giờ nên bữa trưa thật sự hơi sớm.
"Con có thể ăn ở đây không?"
Cố Thừa Minh gật đầu, không cần nghĩ ngợi gì khác, trên mặt Bánh Đậu từ từ lộ ra vẻ xấu hổ, cậu hỏi ý kiến đối phương: "Ba, lần sau con sẽ ăn, mẹ còn đang đợi con ở nhà, lần sau con sẽ cùng mẹ đến ăn được không?"
Nghe vậy, ngay cả Đường Đồng cũng thay đổi sắc mặt, tưởng rằng đã kết thúc, vị tiểu thiếu gia này...
Cố Thừa Minh sắc mặt hơi thay đổi, nhưng cũng không quá rõ ràng, sợ làm con trai hoảng sợ.
Cố Thừa Minh vươn tay gắp một miếng bánh, nhàn nhạt nói: "Hôm nay mẹ sẽ không đến, chỉ có Bánh Đậu và ba."
Bánh Đậu kêu lên một tiếng "à", Cố Thừa Minh đặt chiếc bánh vào tay cậu, cười nói: "Con không thích ăn cùng ba sao?"
Bánh Đậu bối rối gãi đầu và nói: "Không phải. Nhưng, mẹ ..."
Cố Thừa Minh mím môi, ngay cả Đường Đồng cũng cảm nhận được cảm xúc bị đè nén. Đường Đồng không nhịn được mà đứng cách xa một chút.
Cố Thừa Minh nói: "Ba nghĩ có lẽ mẹ con không có nói về quan hệ của chúng ta. Bánh Đậu, cha và mẹ là ly hôn, không ở cùng nhau nữa, chuyện này con phải hiểu rõ, ba không muốn nói dối con..."
"Sau này con sẽ hiểu, giờ con còn quá nhỏ. Con đừng lo lắng về những điều này, chỉ cần con khỏe mạnh là được".
"Vậy ... con có thể gọi cho mẹ được không? Con sẽ quay lại ngay."
Cố Thừa Minh lập tức không đồng ý, chỉ là vẻ mặt bình tĩnh nhìn đứa nhỏ, Bánh Đậu đối với anh trong khoảng thời gian này có ấn tượng tốt, cho nên cũng không thấy sợ anh, hoặc có thể do tình máu mủ cha con, Bánh Đậu không có cảm giác e dè với Cố Thừa Minh.
Thẩm Diễm có vội vàng không? Có thể buồn, nhưng không vội.
Trước khi có kết quả xét nghiệm ADN, Cố Thừa Minh không nghĩ tới sắp xếp Bánh Đậu như thế nào, hiện tại có thể mang Bánh Đậu đi, nhưng anh không làm ngay, có phải là vì kết quả chưa có không?
Đường Đồng và Phương Tuấn sáng nay mang Bánh Đậ đến bệnh viện thuận lợi như vậy, từ góc độ này, Thẩm Diễm đã chấp nhận sự thật này, đồng ý với anh.
Cô đồng ý giao Bánh Đậu cho anh, có lẽ lúc này cô đang khóc ở nhà. Cô có cảm thấy buồn hay hối hận không? Bánh Đậu nói rằng Thẩm Diễm đang đợi cậu, có thể còn đang rất lo lắng. Vậy thì Thẩm Diễm hẳn đã không nói sự thật với đứa trẻ.
Cố Thừa Minh phát hiện mình không dám nghĩ tới người phụ, bởi vì vừa nghĩ tới liền chịu không nổi.
Từ kết hôn, ly hôn, sáu năm sau tái hợp, đã bao nhiêu lần anh yêu người phụ nữ này. Cố Thừa Minh tự nhủ, anh không còn có thể tin tưởng cô, không còn có thể cảm thông và chịu đựng. Vì không thể chịu đựng thêm lần nữa, khi nghĩ đến việc có thể anh và Bánh Đậu sẽ không bao giờ gặp nhau, anh liền không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Cố Thừa Minh mím chặt môi, sắc mặt lạnh lùng, Đường Đồng có chút lo lắng, không biết Cố Thừa Minh có tức giận hay không.
Bánh Đậu lúc này cảm nhận được cảm xúc phức tạpcủa Cố Thừa Minh, cậu cảm thấy đối phương dường như ba đang tức giận.
Đứa nhỏ không khỏi cúi đầu, không dám nói lời nào.
Cố Thừa Minh không thể tức giận với Bánh Đậu cho dù là bởi vì lời nói của con trai khiến anh không vui, ngược lại nhìn thấy Bánh Đậu cẩn thận như vậy, trái tim anh đau nhói.
Bánh Đậu nhạy cảm đến mức không giống đứa bé mới năm tuổi, vóc dáng nhỏ bé, lẽ ra là con trời cho, sinh ra đã ngậm thìa vàng, sống như một tiểu hoàng tử chứ không phải như bây giờ, như một người chín chắn cẩn trọng cúi đầu và suy ngẫm về lời nói của người khác.
Cố Thừa Minh không khỏi phẫn nộ với Thẩm Diễm, phẫn nộ vì cô che giấu sự tồn tại của Bánh Đậu, phẫn nộ vì cô lén lút mang Bánh Đậu đi, con trai của anh không nên như thế này.
Cố Thừa Minh nắm chặt tay, lại thả ra, sắc mặt lại bằng phẳng, anh nói: "Tang Đồng, gọi Thẩm Diễm."
Đường Đồng vừa nghe xong liền gật đầu, dùng điện thoại di động bấm vào số của Thẩm Diễm.
Bánh Đậu lập tức ngẩng cổ lên nhìn anh, Cố Thừa Minh thấy cậu như vậy vừa muốn tức giận vừa bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải bất lực thở dài, Bánh Đậu liền hướng Cố Thừa Minh, hôn lên má anh và nói: "Ba đẹp trai quá".
Cố Thừa Minh Bên trong: ..., o (n_n) o ~
Sau khi kết nối cuộc gọi, Đường Đồng chỉ nói vài câu liền đưa điện thoại cho Bánh Đậu, cậu liền nhảy lên cầm lên, cao hứng nói: "Mẹ!"
Thẩm Diễm hoàn toàn sững sờ, tựa hồ không tin nói: "Là Bánh Đậu?"
Bánh Đậu gật đầu: "Con gặp ba rồi!"
Thẩm Diễm chua xót không nói nên lời: "Thật là..."
Bánh Đậu rất cao hứng, quay đầu nhìn Cố Thừa Minh, Cố Thừa Minh đang cười nhìn cậu.
Bánh Đậu nhẹ nhàng vui vẻ nói: "Cố thúc thúc là ba, mẹ à, Cố thúc thúc là ba, Bánh Đậu thấy rất vui."
"A ... vậy ah. Cố thúc thúc là ba làm con vui vẻ như vậy?"
Bánh Đậu không nói cho anh biết, thật ra lần đầu gặp ông chú này cậu cũng không ghét anh, về sau chỉ vì Thẩm Diễm mà mấy lần gặp mặt cậu cũng không dám biểu lộ ý thích của mình. Cố thúc thúc mỗi lần đến thăm đều mua cho cậu rất nhiều đồ ăn và đồ chơi.
"Hạnh phúc, rất hạnh phúc! Mẹ, ba nói rằng ba muốn ăn tối với con. Mẹ thực sự không đến sao?"
Thẩm Diễm sững sờ, chua xót nói: "Mẹ ... còn có việc phải làm, mẹ không thể đi. Con và ba chơi vui vẻ đi, nếu có mẹ có lẽ con phải về sớm đó."
Bánh Đậu chớp mắt trống rỗng nói: "Được rồi."
"Đừng nói nữa, mẹ sắp bận rồi, tạm biệt cục cưng." Thẩm Diễm vội vàng cúp điện thoại.
Bánh Đậu nghe tiếng bíp điện thoại, sửng sốt, trả điện thoại, nói: "Cảm ơn dì Tang Đồng."
Đường Đồng vỗ đầu cười nói: "Không có gì."
Bánh Đậu quay lại chỗ Cố Thừa Minh, trong đầu vẫn đang cân nhắc như có chuyện gì đó.
Cố Thừa Minh cảm thấy có chút cáu kỉnh, rút điếu thuốc ra muốn châm, nhìn Bánh Đậu đang đi tới, anh kêu Đường Đồng đi cùng, nói vài câu liền cầm điếu thuốc đi ra ngoài.
Cố Thừa Minh đi ra ngoài, trên mặt không chút biểu cảm, Đường Đồng với tư cách là thư ký hiểu rõ tâm tư của ông chủ nhất, cô lập tức dùng hết kỹ năng dỗ con, kể chuyện cười, mẹo ăn uống, cuối cùng cũng thành công khiến đứa nhỏ cười.
Một đứa trẻ cũnglà một đứa trẻ, cho dù trưởng thành và nhạy cảm đến đâu, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, trí tuệ chưa hoàn toàn phát triển.
Khi Tan Đồng đang dỗ Bánh Đậu, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, thân phận đứa nhỏ này sau khi trở về thành phố Bình Giang đột ngột thay đổi, cậu từ nhỏ đã trở thành thiếu gia của một gia đình giàu có với một người cha như Cố Thừa Minh và một người ông như Cố Tân Quốc, tương lai của đứa trẻ tên Bánh Đậu này thật không thể tưởng tượng nổi.
Tang Đồng thở dài, nhớ đến gương mặt xinh đẹp nhưng buồn bã của Thẩm Diễm. Dù sau này Thẩm Diễm có lấy chồng hay sinh con khác đi chăng nữa thì dù sao đứa nhỏ này cũng là thịt rơi ra từ chính thân thể của cô, không có người mẹ nào lại không thương con.
Tang Đồng thở dài, yên lặng ngăn Bánh Đậu ăn quá nhiều bánh.
Cố Thừa Minh đã hút thuốc bên ngoài hơn mười phút, bởi vì anh ở bên ngoài nên khi quay lại mùi thuốc lá trên người rất nhẹ, Bánh Đậu nhìn thấy anh đi vào, nâng trái cây trong tay lên cho Cố Thừa Minh ăn.
Cố Thừa Minh không quan tâm tay đã ướt, mở miệng ăn tươi cười.
Bánh Đậu bật cười rất vui, cảnh tượng thật ấm áp, Tang Đồng nhìn thẳng, chưa bao giờ biết ông chủ mì lạnh của mình khi có một đứa trẻ sẽ như thế nào mà lại quyến rũ như vậy.
Đẹp trai quá, đàn ông có con là đẹp trai nhất, o (v) o ~~
Tang Đồng híp mắt, ôm mặt nhìn mê say, nếu như cô chưa có hôn phu và đính hôn, hẳn là đã yêu ông chủ rồi đúng không? Một lớn một nhỏ, cười rất đáng yêu! Trời ơi, mình rất muốn có con,hóa ra sinh con không phải là rắc rối gì cả, sao mà đáng yêu như vậy được chứ!!!
Tang Đồng nhìn rất thích thú, thỉnh thoảng cũng bật cười.