Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: "Thẩm Diễm, cô dám nghĩ tới việc mang con tôi đi lần nữa xem"
Thẩm Diễm mặt không chút máu, nói: "Bánh Đậu không phải con của anh."
Cố Thừa Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Sinh ngày 3 tháng 9, ý em là, em có quan hệ với người đàn ông khác khi đang là vợ tôi?"
Thẩm Diễm sửng sốt nói: "Tôi không có..."
Cố Thừa Minh lạnh lùng nói: "Thì ra không phải con của tôi? Thẩm Diễm, em cho rằng tôi là người dễ bị lừa gạt như vậy?"
Thẩm Diễm hoảng sợ nói: "Không... Bánh Đậu..."
Vẻ tức giận trên mặt Cố Thừa Minh nhạt dần, anh nhìn vẻ mặt hoảng hốt của người phụ nữ, trong mắt có chút thương cảm: "Thẩm Diễm, tôi đã nói với em rằng tôi từng rất quý trọng hôn nhân của chúng ta, mặc dù lúc đó, tôi đã bỏ lỡ rất nhiều tình cảm của em, nhưng tôi thực sự muốn bên em cả đời. "
"Em đã bỏ rơi tôi, ly hôn với tôi, tôi lúc đó rất hoang mang và phân vân. Khi gặp lại, tôi còn hỏi em có muốn quay lại với tôi không. Tuy nhiên, em từ chối. Bây giờ, em lạnh lùng nhìn con trai gọi tôi là chú. Thẩm Diễm, em đang muốn trả thù tôi đúng không?"
Thẩm Diễm nhìn khuôn mặt ngày càng khó co của anh, vội nói: "Không phải, tôi không trả thù anh, tôi tiếp cận em là có mục đích, nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa. Tôi không nói với anh chuyệ mang thai là vì..."
Cô cắn môi dưới và không nói gì.
Cố Thừa Minh mặt không hề cảm xúc, ánh mắt mang theo châm chọc, Thẩm Diễm không dám ngẩng đầu nhìn anh: "Tuy rằng gặp phải anh không phải ngẫu nhiên, nhưng tôi chưa bao giờ mang tâm lý trẻ con gả cho anh. Tôi đã từng nghĩ về điều đó. Tôi từng muố ở bên anh cả đời này, nhưng mà... " Cô cười nhạt
"Chắc tôi sẽ không bao giờ phù hợp làm người vợ giàu có như vậy đâu, tôi không thể hòa hợp được với gia đìn anh. Cũng có thể đó là vấn đề của tôi, tôi không nên bắt đầu cuộc hôn nhân đó. "
"Vậy nên em không nói cho tôi biết emđang mang thai , cứ như thế ly hôn với tôi?" Cố Thừa Minh nói.
Thẩm Diễm sắc mặt tái nhợt, không nói gì.
Cố Thừa Minh nói, "Câu nào của em là đúng, câu nào là sai? Tôi không hiểu gì cả."
Thẩm Diễm sợ hãi ngẩng đầu lên nói: "Những gì tôi nói đều là sự thật! Tôi... Tôi..."
Cố Thừa Minh bình tĩnh lại, khẽ nói: "Sau đó tại sao em không nói cho tôi biết?"
Thẩm Diễm hai chân có chút yếu ớt, dựa vào trên sô pha, chậm rãi ngồi xuống, nhìn mặt đất, trống rỗng nói: "Tô đã nói với an... Ta đã từng đề cậ với anh, nhưng mà anh không để tâm, lại không về nhà ... Thừa Minh, anh quá bận... Cũng có thể anh không muốn ở cùng nhà với tôi, tôi biết... "
Nếu không phải vì lý do đó, cô đã không tiếp cận Cố Thừa Minh, sẽ không mắc kẹt trong tình cảm của người đàn ông này, sẽ không vướng bận đến tận bây giờ.
Trên mặt Cố Thừa Minh hiện lên vẻ ngây dại, anh im lặng hồi lâu, hai người đều không nói lời nào.
Thẩm Diễm ngẩng đầu, che mặt, thở dài một hơi nói: "Thực xin lỗi không thể nói cho anh biết tại sao tôi lại tiếp cận an, nhưng trong cuộc hôn nhân đó, tôi đã rất cố gắng làm người vợ tốt của anh, con dâu tốt của Cố gia, nhưng mọi chuyện lại phản tác dụng, có lẽ chúng ta thật sự không nên có quan hệ gì, tình cảm của tôi dành cho anh cũng không có mục đích gì khác, tôi chưa từng phản bội anh ... "
Cô lẩm bẩm nói: "Khi ly hôn, anh đã đưa một số tiền cấp dưỡng ly hôn lớ, tôi thật sự rất biết ơn, anh không làm gì sai, là tôi có lỗi với anh. Tôi chưa bao giờ nghĩ chúng ta sẽ gặp lại nhau,vì vậy tôi không biết làm thế nào để nói ra quan hệ của anh và Bánh Đậu. Về sự tồn tại của thằng bé, tôi thành thật xin lỗi vì đã không cho anh biết."
Đôi mắt Thẩm Diễm đã đỏ hoe, nhưng người đàn ông vẫn lặng lẽ đứng đó, không nói lời nào, trên khuôn mặt lạnh lùng không hề thay đổi cảm xúc.
Thẩm Diễm cúi đầu, nhàn nhạt nói: "Vậy anh... đừng tranh giành con trai với tô được không? Tôi không có ý định lừa dối anh ... Anh rất tốt, sẽ có rất nhiều người muốn gả cho an, sau này sẽ có thêm con. Tôi chỉ một mình Bánh Đậu, vì vậy, Thừa Minh, làm ơn đừng mang thằng bé đi... "
Cô đứng dậy, đi đến bên người đàn ông, đôi mắt đỏ hoe, nắm lấy một cánh tay của anh, cầu khẩn: "Thừa Minh, làm ơn..."
Cố Thừa Minh trầm mặc nhìn cô, vẻ mặt của người phụ nữ lúc này rất buồn, Cố Thừa Minh yên lặng nhìn cô, ánh mắt không thay đổi.
Thẩm Diễm run rẩy nói: "Anh để chúng tôi đi đi... Tôi sẽ rời đi với Bánh Đậu, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, được không?"
Cố Thừa Minh sắc mặt đột nhiên thay đổi, ánh mắt trở nên dữ tợn, hung hăng hất tay cô ra: "Rời đi?
Cố Thừa Minh cất giọng vô cùng tức giận, "Thẩm Diễm, cô dám nghĩ tới việc mang con tôi đi lần nữa xem"
Thẩm Diễm sững sờ, cô không biết mình nói sai câu nào mà khiến người đàn ông tức giận như vậy.
Thẩm Diễm hoảng sợ nói: "Tôi biết anh tức giận, nhưng Bánh Đậu là con của tôi, anh sau này sẽ kết hôn và có con, làm ơn đừng tranh thằng bé với tôi."
"Con của em?" Giọng Cố Thừa Minh đột nhiên chậm lại, nhéo cằm cô, nói: "Nó chỉ là con của em sao? Thẩm Diễm, em nghĩ tôi là người như thế nào? Là người cho em tinh trùng, hoặc là công cụ để em đạt được mục đích? "
"Nó cũng là con của tôi"
Cố Thừa Minh kêu lên, buông ra quai hàm cô, Thẩm Diễm mềm nhũn cả người, suýt nữa ngã xuống đất, vừa vặn nắm chặt tay vịn ghế sô pha, không nói nên lời.
"Từ đầu đến cuối em đều giấu giếm tôi, emcứ nói là chân thành, không phải trò trẻ con. Chân thành của em ở đâu? Không cần phải nói tại sao lại tiếp cận và muốn kết hôn với tôi, Tôi đã hy vọng chúng ta có thể ở bên nhau trọn đời, nhưng em có thai và đòi ly hôn mà không nói gì. Em có bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi không? Em nói rằng tôi không ở nhà, đúng, tôi xin lỗi về việc đó, nhưng đây có phải lý do chính đáng để em giấu tôi chuyện đứa bé không? "
Cố Thừa Minh lạnh lùng nhìn cô, Thẩm Diễm cứng họng muốn phản bác nhưng không thể. Cô cười nhạt, ngồi trên sô pha không biết nên làm thế nào.
Cố Thừa Minh nói: "Tôi cho em nhiều cơ hội, nhưng em không muốn, Thẩm Diễm, em không muốn. Em nói Bánh Đậu là con của em, em nói sau này tôi sẽ có thêm con? Đúng vậy, nhưng tôi bây giờ cũng chỉ có một mình Bánh Đậ? Em quá ích kỷ, Thẩm Diễm, em chưa bao giờ lừa dối tình cảm của tôi, nhưng cũng chưa bao giờ đặt tôi vào vị trí là chồng em. "
Thẩm Diễm không nói nên lời, bên tai như bị sét đánh.
Cố Thừa Minh im lặng vài giây rồi nói: "Đừng mang Bánh Đậu đi làm ở những nơi như Hoàng Đình. Hai ngày nay nếu không có thời gian chăm sóc thằng bé thì gọi cho tôi. Tôi sẽ mang thằng bé đi kiểm tra DNA. "
Thẩm Diễm mạnh mẽ ngẩng đầu nói: "Thừa Minh..."
Ngay khi vừa lên nắm quyền Cố thị không bao lâu, anh đã gặp được một cô gái si tình, có mái tóc dài xinh đẹp, trên người luôn mang theo hương thơm của tuổi trẻ và sức sống. ô giống như một con bướm xinh đẹp đặc biệt bay vào thế giới của anh, làm xáo trộn tất cả nhịp sống của anh, để an cố gắng bắt đầu một mối quan hệ khác, nhưng ... ngay khi anh đã sẵn sàng để phát triển tốt mối quan hệ ấy thì con bướm xinh đẹp này đột nhiên nói lời tạm biệt với anh rồi đi mất.
Cố Thừa Minh khó hiểu muốn hỏi cô tại sao, nhưng cô lại nhất định không nói, chỉ bỏ lại hai chữ "ly hôn".
Cố Thừa Minh không biết làm cách nào để giữ cô lại, nhưng cô đã biến mất.
Anh cho rằng mối quan hệ của hai người kết thúc như thế, nhưng ông trời lại cho họ gặp lại nhau. Cô bây giờ có một đứa con rất dễ thương ở bên cạnh, còn anh thì khó chịu, nghĩ rằng đó là đứa trẻ sau này cô sinh ra với một người đàn ông khác. Anh căm hận người phụ nữ này, anh chưa bao giờ nghĩ đến mối quan hệ của mình với đứa trẻ đó, đến mức suýt chút nữa họ đã bỏ lỡ nhau lần nữa.
Sự không muốn và mong muốn biết câu trả lời vẫn còn khắc sâu trong tim, khiến anh tiếp tục đến gần người phụ nữ này, chỉ để phát hiện ra mối quan hệ giữa đứa trẻ và chính mình.
Ngơ ngác, khó hiểu, may rủi, hận thù ... đủ loại cảm giác phức tạp tràn ngập tâm trí anh.
Giờ phút này, Cố Thừa Minh nhìn người phụ nữ thất thần ngồi trên sô pha, anh không có cảm giác muốn trả thù, mà chỉ là mệt mỏi tận đáy lòng.
Anh thực sự không muốn tranh giành với cô, cũng không muốn làm bất cứ điều gì để trả thù cho sự lừa dối và che giấu của cô.
Tất cả mọi người đều nói anh đẹp trai, gia cảnh giàu có, ngoại trừ vợ cũ, không biết bao nhiều người muốn gả vào Cố gia, cũng có không ít phụ nữ muốn sinh con cho Cố gia.
Nhưng tại sao hắn lại quan tâm đến đứa nhỏ của Thẩm Diễm?
Cố Thừa Minh không phải động vật máu lạnh, càng không phải động vật máu lạnh mà ngay cả con ruột của mình cũng có thể bỏ qua.
Anh muốn Bánh Đậu chỉ vì nó cũng là con của anh.
Trước khi đi, Cố Thừa Minh nói: "Chuẩn bị cho hai ngày này."
Sau đó anh mở cửa rời đi, Thẩm Diễm ngây người nhìn cánh cửa trống rỗng, cô không còn biết khóc nữa, hai mắt đỏ hoe, nhưng giọt nước mắt cũng không rơi chút nào, cô không còn biết khóc như thế nào nữa.
Thẩm Diễm chớp mắt, che mặt nghẹn ngào.
Bánh Đậu ở nhà bà Lưu lâu không thấy mẹ đến đón, cậu nhóc không khỏi có chút sợ hãi và lo lắn: "Lưu nãi nãi, mẹ con làm sao vậy? Sao không đến đón con?"
Lưu nãi nãi nhớ lại vẻ mặt Thẩm Diễm lúc giao thằng bé cho bà.
Lưu nãi nãi im lặng một hồi, vỗ đầu nói: "Có lẽ mẹ con có chuyện quan trọng nên hơi chậm trễ, bànấu bữa tối rồi hai bà cháu mình ăn được không?"
Bánh Đậu từ từ cúi đầu, xoắn hai tay vào nhau, nói: "Con ... con muốn đợi mẹ."
Lưu nãi nãi đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực, thở dài nói: "Được rồi, mẹ sẽ sớm đến đón con thôi. Bánh Đậu, nhà con có khách đúng không?"
Thẩm Diễm gửi Bánh Đậu lại đi lên lầu, hình như có người ở nhà.
"Là Cố thúc thúc tớ."
Cậu nhìn Lưu nãi nãi khó hiểu giải thích: "Cố Thúc thúc là bạn của m, mẹ ói chú ấy là người tốt, co cũng nghĩ vậy, chú ấy rất tốt, mua cho con rất nhiều đồ chơi và thức ăn rất ngon"
Lưu nãi nãi dần lộ ra vẻ kinh ngạc, bà đã gần bảy mươi, sao có thể không nhìn thấy những thứ này, trong khoảng thời gian này thường có một chiếc xe Limousine đậu ở dưới lầu, một người đàn ông đẹp trai cao lớn thường xuyên đi tới đây, nhưng Lưu nãi nãi không biết anh ta đến nhà Bánh Đậu.
Phụ nữ độc thân sống với một đứa trẻ con. Đàn ông xa lạ đến rồi đi. Không khó để đoán ra người đàn ông đó có quan hệ gì với Thẩm Diễm và quan hệ gì với Bánh Đậu.
Lúc Thẩm Diễm mới chuyển đến đây, tinh thần của cô có vẻ rất tệ, sau đó bà biết rằng cha mẹ và người thân của người phụ nữ hốc hác này đã qua đời, bên cạnh cô chỉ có đứa con trai tên Bánh Đậ này, không ai nhìn thấy cha của Bánh Đậu hay nghe cô ấy kể về gia đình mình.
Thẩm Diễm giống như một bí ẩn, buộc phải tách mình ra khỏi thế giới bên ngoài, cô đã sống ở đây hơn một năm và rất thích cuộc sống nơi đây.
Cố thú thúc trong miệng Bánh Đậu hẳn là chủ nhân chiếc xe hạng sang thường xuyên tới đây trong khoảng thời gian này. Nhìn cách ăn mặc cùng khí chất, hẳn là xuất thân phi thường.
Từ vẻ mặt vừa rồi của Thẩm Diễm, có lẽ Lưu nãi nãi đã biết bọn họ đang nói gì trên lầu.
Lưu nãi nãi nhìn xuống Bánh Đậu, đứa trẻ đang ngoe nguẩy ngón tay và có vẻ chăm chú xem TV, nhưng thực ra lại rất lo lắng và băn khoăn, đây là vấn đề thường gặp của những đứa trẻ trong các gia đình đơn thân.
Lưu nãi nãi thở dài, Bánh Đậu đã sống với Thẩm Diễm được năm năm, Thẩm Diễm chỉ có một đứa con, nếu người đàn ông giàu có kia đến đây để nói về quyền nuôi con thì có lẽ Bánh Đậu sẽ phải rời khỏi đây trong tương lai, bà cũng khó có thể thường xuyên gặp lại đứa trẻ nà.
Lưu nãi nãi thực sự coi thằng bé như cháu trai của mình, nghĩ đến đây, b không khỏi mắt ươn ướt, ít một hơi thật sâu.
Bánh Đậu rất nhạy cảm, nhận thấy bàn tay đang vuốt ve phía trên đầu của Lưu nãi nãi, cậu không ngừng thở dài.
Bánh Đậu rời khỏi TV và quay sang nhìn Lưu nãi nãi.
Nhìn thấy ánh mắt của đứa trẻ, Lưu nãi nãi cười, cầm lấy tay cậu, đặt vào lòng bàn tay, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Bà, bà không vui sao?"
Lưu nãi nãi sững người một lúc rồi nói: "Không, Lưu nãi nãi rất vui, bởi vì con ở đây chơi với bà nên bà rất vui."
"Lưu nãi nãi, con rất muốn sống cùng bà, ông, và anh Bình An."
Lưu nãi nãi sửng sốt, trong lòng chua xót, bà biết cha mẹ Thẩm Diễm đã qua đời, Bình An chắc là bạn của Bánh Đậu khi còn nhỏ.
Bà nhẹ nhàng ôm đứa trẻ vào lòng và âu yếm nói: "Chà, bà thường rất nhớ ông, nhưng mai này chúng ta sẽ gặp nhau, nên chúng ta phải sống thật vui vẻ trước khi gặp nhau. Bánh Đậu đừng khóc. "
Cố Thừa Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Sinh ngày 3 tháng 9, ý em là, em có quan hệ với người đàn ông khác khi đang là vợ tôi?"
Thẩm Diễm sửng sốt nói: "Tôi không có..."
Cố Thừa Minh lạnh lùng nói: "Thì ra không phải con của tôi? Thẩm Diễm, em cho rằng tôi là người dễ bị lừa gạt như vậy?"
Thẩm Diễm hoảng sợ nói: "Không... Bánh Đậu..."
Vẻ tức giận trên mặt Cố Thừa Minh nhạt dần, anh nhìn vẻ mặt hoảng hốt của người phụ nữ, trong mắt có chút thương cảm: "Thẩm Diễm, tôi đã nói với em rằng tôi từng rất quý trọng hôn nhân của chúng ta, mặc dù lúc đó, tôi đã bỏ lỡ rất nhiều tình cảm của em, nhưng tôi thực sự muốn bên em cả đời. "
"Em đã bỏ rơi tôi, ly hôn với tôi, tôi lúc đó rất hoang mang và phân vân. Khi gặp lại, tôi còn hỏi em có muốn quay lại với tôi không. Tuy nhiên, em từ chối. Bây giờ, em lạnh lùng nhìn con trai gọi tôi là chú. Thẩm Diễm, em đang muốn trả thù tôi đúng không?"
Thẩm Diễm nhìn khuôn mặt ngày càng khó co của anh, vội nói: "Không phải, tôi không trả thù anh, tôi tiếp cận em là có mục đích, nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa. Tôi không nói với anh chuyệ mang thai là vì..."
Cô cắn môi dưới và không nói gì.
Cố Thừa Minh mặt không hề cảm xúc, ánh mắt mang theo châm chọc, Thẩm Diễm không dám ngẩng đầu nhìn anh: "Tuy rằng gặp phải anh không phải ngẫu nhiên, nhưng tôi chưa bao giờ mang tâm lý trẻ con gả cho anh. Tôi đã từng nghĩ về điều đó. Tôi từng muố ở bên anh cả đời này, nhưng mà... " Cô cười nhạt
"Chắc tôi sẽ không bao giờ phù hợp làm người vợ giàu có như vậy đâu, tôi không thể hòa hợp được với gia đìn anh. Cũng có thể đó là vấn đề của tôi, tôi không nên bắt đầu cuộc hôn nhân đó. "
"Vậy nên em không nói cho tôi biết emđang mang thai , cứ như thế ly hôn với tôi?" Cố Thừa Minh nói.
Thẩm Diễm sắc mặt tái nhợt, không nói gì.
Cố Thừa Minh nói, "Câu nào của em là đúng, câu nào là sai? Tôi không hiểu gì cả."
Thẩm Diễm sợ hãi ngẩng đầu lên nói: "Những gì tôi nói đều là sự thật! Tôi... Tôi..."
Cố Thừa Minh bình tĩnh lại, khẽ nói: "Sau đó tại sao em không nói cho tôi biết?"
Thẩm Diễm hai chân có chút yếu ớt, dựa vào trên sô pha, chậm rãi ngồi xuống, nhìn mặt đất, trống rỗng nói: "Tô đã nói với an... Ta đã từng đề cậ với anh, nhưng mà anh không để tâm, lại không về nhà ... Thừa Minh, anh quá bận... Cũng có thể anh không muốn ở cùng nhà với tôi, tôi biết... "
Nếu không phải vì lý do đó, cô đã không tiếp cận Cố Thừa Minh, sẽ không mắc kẹt trong tình cảm của người đàn ông này, sẽ không vướng bận đến tận bây giờ.
Trên mặt Cố Thừa Minh hiện lên vẻ ngây dại, anh im lặng hồi lâu, hai người đều không nói lời nào.
Thẩm Diễm ngẩng đầu, che mặt, thở dài một hơi nói: "Thực xin lỗi không thể nói cho anh biết tại sao tôi lại tiếp cận an, nhưng trong cuộc hôn nhân đó, tôi đã rất cố gắng làm người vợ tốt của anh, con dâu tốt của Cố gia, nhưng mọi chuyện lại phản tác dụng, có lẽ chúng ta thật sự không nên có quan hệ gì, tình cảm của tôi dành cho anh cũng không có mục đích gì khác, tôi chưa từng phản bội anh ... "
Cô lẩm bẩm nói: "Khi ly hôn, anh đã đưa một số tiền cấp dưỡng ly hôn lớ, tôi thật sự rất biết ơn, anh không làm gì sai, là tôi có lỗi với anh. Tôi chưa bao giờ nghĩ chúng ta sẽ gặp lại nhau,vì vậy tôi không biết làm thế nào để nói ra quan hệ của anh và Bánh Đậu. Về sự tồn tại của thằng bé, tôi thành thật xin lỗi vì đã không cho anh biết."
Đôi mắt Thẩm Diễm đã đỏ hoe, nhưng người đàn ông vẫn lặng lẽ đứng đó, không nói lời nào, trên khuôn mặt lạnh lùng không hề thay đổi cảm xúc.
Thẩm Diễm cúi đầu, nhàn nhạt nói: "Vậy anh... đừng tranh giành con trai với tô được không? Tôi không có ý định lừa dối anh ... Anh rất tốt, sẽ có rất nhiều người muốn gả cho an, sau này sẽ có thêm con. Tôi chỉ một mình Bánh Đậu, vì vậy, Thừa Minh, làm ơn đừng mang thằng bé đi... "
Cô đứng dậy, đi đến bên người đàn ông, đôi mắt đỏ hoe, nắm lấy một cánh tay của anh, cầu khẩn: "Thừa Minh, làm ơn..."
Cố Thừa Minh trầm mặc nhìn cô, vẻ mặt của người phụ nữ lúc này rất buồn, Cố Thừa Minh yên lặng nhìn cô, ánh mắt không thay đổi.
Thẩm Diễm run rẩy nói: "Anh để chúng tôi đi đi... Tôi sẽ rời đi với Bánh Đậu, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, được không?"
Cố Thừa Minh sắc mặt đột nhiên thay đổi, ánh mắt trở nên dữ tợn, hung hăng hất tay cô ra: "Rời đi?
Cố Thừa Minh cất giọng vô cùng tức giận, "Thẩm Diễm, cô dám nghĩ tới việc mang con tôi đi lần nữa xem"
Thẩm Diễm sững sờ, cô không biết mình nói sai câu nào mà khiến người đàn ông tức giận như vậy.
Thẩm Diễm hoảng sợ nói: "Tôi biết anh tức giận, nhưng Bánh Đậu là con của tôi, anh sau này sẽ kết hôn và có con, làm ơn đừng tranh thằng bé với tôi."
"Con của em?" Giọng Cố Thừa Minh đột nhiên chậm lại, nhéo cằm cô, nói: "Nó chỉ là con của em sao? Thẩm Diễm, em nghĩ tôi là người như thế nào? Là người cho em tinh trùng, hoặc là công cụ để em đạt được mục đích? "
"Nó cũng là con của tôi"
Cố Thừa Minh kêu lên, buông ra quai hàm cô, Thẩm Diễm mềm nhũn cả người, suýt nữa ngã xuống đất, vừa vặn nắm chặt tay vịn ghế sô pha, không nói nên lời.
"Từ đầu đến cuối em đều giấu giếm tôi, emcứ nói là chân thành, không phải trò trẻ con. Chân thành của em ở đâu? Không cần phải nói tại sao lại tiếp cận và muốn kết hôn với tôi, Tôi đã hy vọng chúng ta có thể ở bên nhau trọn đời, nhưng em có thai và đòi ly hôn mà không nói gì. Em có bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi không? Em nói rằng tôi không ở nhà, đúng, tôi xin lỗi về việc đó, nhưng đây có phải lý do chính đáng để em giấu tôi chuyện đứa bé không? "
Cố Thừa Minh lạnh lùng nhìn cô, Thẩm Diễm cứng họng muốn phản bác nhưng không thể. Cô cười nhạt, ngồi trên sô pha không biết nên làm thế nào.
Cố Thừa Minh nói: "Tôi cho em nhiều cơ hội, nhưng em không muốn, Thẩm Diễm, em không muốn. Em nói Bánh Đậu là con của em, em nói sau này tôi sẽ có thêm con? Đúng vậy, nhưng tôi bây giờ cũng chỉ có một mình Bánh Đậ? Em quá ích kỷ, Thẩm Diễm, em chưa bao giờ lừa dối tình cảm của tôi, nhưng cũng chưa bao giờ đặt tôi vào vị trí là chồng em. "
Thẩm Diễm không nói nên lời, bên tai như bị sét đánh.
Cố Thừa Minh im lặng vài giây rồi nói: "Đừng mang Bánh Đậu đi làm ở những nơi như Hoàng Đình. Hai ngày nay nếu không có thời gian chăm sóc thằng bé thì gọi cho tôi. Tôi sẽ mang thằng bé đi kiểm tra DNA. "
Thẩm Diễm mạnh mẽ ngẩng đầu nói: "Thừa Minh..."
Ngay khi vừa lên nắm quyền Cố thị không bao lâu, anh đã gặp được một cô gái si tình, có mái tóc dài xinh đẹp, trên người luôn mang theo hương thơm của tuổi trẻ và sức sống. ô giống như một con bướm xinh đẹp đặc biệt bay vào thế giới của anh, làm xáo trộn tất cả nhịp sống của anh, để an cố gắng bắt đầu một mối quan hệ khác, nhưng ... ngay khi anh đã sẵn sàng để phát triển tốt mối quan hệ ấy thì con bướm xinh đẹp này đột nhiên nói lời tạm biệt với anh rồi đi mất.
Cố Thừa Minh khó hiểu muốn hỏi cô tại sao, nhưng cô lại nhất định không nói, chỉ bỏ lại hai chữ "ly hôn".
Cố Thừa Minh không biết làm cách nào để giữ cô lại, nhưng cô đã biến mất.
Anh cho rằng mối quan hệ của hai người kết thúc như thế, nhưng ông trời lại cho họ gặp lại nhau. Cô bây giờ có một đứa con rất dễ thương ở bên cạnh, còn anh thì khó chịu, nghĩ rằng đó là đứa trẻ sau này cô sinh ra với một người đàn ông khác. Anh căm hận người phụ nữ này, anh chưa bao giờ nghĩ đến mối quan hệ của mình với đứa trẻ đó, đến mức suýt chút nữa họ đã bỏ lỡ nhau lần nữa.
Sự không muốn và mong muốn biết câu trả lời vẫn còn khắc sâu trong tim, khiến anh tiếp tục đến gần người phụ nữ này, chỉ để phát hiện ra mối quan hệ giữa đứa trẻ và chính mình.
Ngơ ngác, khó hiểu, may rủi, hận thù ... đủ loại cảm giác phức tạp tràn ngập tâm trí anh.
Giờ phút này, Cố Thừa Minh nhìn người phụ nữ thất thần ngồi trên sô pha, anh không có cảm giác muốn trả thù, mà chỉ là mệt mỏi tận đáy lòng.
Anh thực sự không muốn tranh giành với cô, cũng không muốn làm bất cứ điều gì để trả thù cho sự lừa dối và che giấu của cô.
Tất cả mọi người đều nói anh đẹp trai, gia cảnh giàu có, ngoại trừ vợ cũ, không biết bao nhiều người muốn gả vào Cố gia, cũng có không ít phụ nữ muốn sinh con cho Cố gia.
Nhưng tại sao hắn lại quan tâm đến đứa nhỏ của Thẩm Diễm?
Cố Thừa Minh không phải động vật máu lạnh, càng không phải động vật máu lạnh mà ngay cả con ruột của mình cũng có thể bỏ qua.
Anh muốn Bánh Đậu chỉ vì nó cũng là con của anh.
Trước khi đi, Cố Thừa Minh nói: "Chuẩn bị cho hai ngày này."
Sau đó anh mở cửa rời đi, Thẩm Diễm ngây người nhìn cánh cửa trống rỗng, cô không còn biết khóc nữa, hai mắt đỏ hoe, nhưng giọt nước mắt cũng không rơi chút nào, cô không còn biết khóc như thế nào nữa.
Thẩm Diễm chớp mắt, che mặt nghẹn ngào.
Bánh Đậu ở nhà bà Lưu lâu không thấy mẹ đến đón, cậu nhóc không khỏi có chút sợ hãi và lo lắn: "Lưu nãi nãi, mẹ con làm sao vậy? Sao không đến đón con?"
Lưu nãi nãi nhớ lại vẻ mặt Thẩm Diễm lúc giao thằng bé cho bà.
Lưu nãi nãi im lặng một hồi, vỗ đầu nói: "Có lẽ mẹ con có chuyện quan trọng nên hơi chậm trễ, bànấu bữa tối rồi hai bà cháu mình ăn được không?"
Bánh Đậu từ từ cúi đầu, xoắn hai tay vào nhau, nói: "Con ... con muốn đợi mẹ."
Lưu nãi nãi đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực, thở dài nói: "Được rồi, mẹ sẽ sớm đến đón con thôi. Bánh Đậu, nhà con có khách đúng không?"
Thẩm Diễm gửi Bánh Đậu lại đi lên lầu, hình như có người ở nhà.
"Là Cố thúc thúc tớ."
Cậu nhìn Lưu nãi nãi khó hiểu giải thích: "Cố Thúc thúc là bạn của m, mẹ ói chú ấy là người tốt, co cũng nghĩ vậy, chú ấy rất tốt, mua cho con rất nhiều đồ chơi và thức ăn rất ngon"
Lưu nãi nãi dần lộ ra vẻ kinh ngạc, bà đã gần bảy mươi, sao có thể không nhìn thấy những thứ này, trong khoảng thời gian này thường có một chiếc xe Limousine đậu ở dưới lầu, một người đàn ông đẹp trai cao lớn thường xuyên đi tới đây, nhưng Lưu nãi nãi không biết anh ta đến nhà Bánh Đậu.
Phụ nữ độc thân sống với một đứa trẻ con. Đàn ông xa lạ đến rồi đi. Không khó để đoán ra người đàn ông đó có quan hệ gì với Thẩm Diễm và quan hệ gì với Bánh Đậu.
Lúc Thẩm Diễm mới chuyển đến đây, tinh thần của cô có vẻ rất tệ, sau đó bà biết rằng cha mẹ và người thân của người phụ nữ hốc hác này đã qua đời, bên cạnh cô chỉ có đứa con trai tên Bánh Đậ này, không ai nhìn thấy cha của Bánh Đậu hay nghe cô ấy kể về gia đình mình.
Thẩm Diễm giống như một bí ẩn, buộc phải tách mình ra khỏi thế giới bên ngoài, cô đã sống ở đây hơn một năm và rất thích cuộc sống nơi đây.
Cố thú thúc trong miệng Bánh Đậu hẳn là chủ nhân chiếc xe hạng sang thường xuyên tới đây trong khoảng thời gian này. Nhìn cách ăn mặc cùng khí chất, hẳn là xuất thân phi thường.
Từ vẻ mặt vừa rồi của Thẩm Diễm, có lẽ Lưu nãi nãi đã biết bọn họ đang nói gì trên lầu.
Lưu nãi nãi nhìn xuống Bánh Đậu, đứa trẻ đang ngoe nguẩy ngón tay và có vẻ chăm chú xem TV, nhưng thực ra lại rất lo lắng và băn khoăn, đây là vấn đề thường gặp của những đứa trẻ trong các gia đình đơn thân.
Lưu nãi nãi thở dài, Bánh Đậu đã sống với Thẩm Diễm được năm năm, Thẩm Diễm chỉ có một đứa con, nếu người đàn ông giàu có kia đến đây để nói về quyền nuôi con thì có lẽ Bánh Đậu sẽ phải rời khỏi đây trong tương lai, bà cũng khó có thể thường xuyên gặp lại đứa trẻ nà.
Lưu nãi nãi thực sự coi thằng bé như cháu trai của mình, nghĩ đến đây, b không khỏi mắt ươn ướt, ít một hơi thật sâu.
Bánh Đậu rất nhạy cảm, nhận thấy bàn tay đang vuốt ve phía trên đầu của Lưu nãi nãi, cậu không ngừng thở dài.
Bánh Đậu rời khỏi TV và quay sang nhìn Lưu nãi nãi.
Nhìn thấy ánh mắt của đứa trẻ, Lưu nãi nãi cười, cầm lấy tay cậu, đặt vào lòng bàn tay, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Bà, bà không vui sao?"
Lưu nãi nãi sững người một lúc rồi nói: "Không, Lưu nãi nãi rất vui, bởi vì con ở đây chơi với bà nên bà rất vui."
"Lưu nãi nãi, con rất muốn sống cùng bà, ông, và anh Bình An."
Lưu nãi nãi sửng sốt, trong lòng chua xót, bà biết cha mẹ Thẩm Diễm đã qua đời, Bình An chắc là bạn của Bánh Đậu khi còn nhỏ.
Bà nhẹ nhàng ôm đứa trẻ vào lòng và âu yếm nói: "Chà, bà thường rất nhớ ông, nhưng mai này chúng ta sẽ gặp nhau, nên chúng ta phải sống thật vui vẻ trước khi gặp nhau. Bánh Đậu đừng khóc. "