Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Rời đi
Thẩm Diễm bình tĩnh lại một hồi, nhếch khóe miệng đỏ bừng nói: "Được rồi, mẹ không cười nữa."
Bánh Đậu kêu "hừ" một tiếng, nắm lấy tay cô, giữ chặt. Thẩm Diễm nhìn xuống tiền trên bàn, tự giễu cười cười, sau đó lấy ví ra, đặt tiền cà phê, kéo con trai ra ngoài.
Người phục vụ cách đó không xa sửng sốt, thầm nghĩ chắc là gặp phải hai kẻ mất trí, số tiền trên bàn đủ để bọn họ đổi một chục ly cà phê.
Thẩm Diễm đẩy cửa đi ra ngoài, hai bóng người một lớn một nhỏ trông phi thường cô đơn trong ánh nắng chiều, Cố Thừa Minh bình tĩnh thu lại ánh mắt.
"Thưa ngài, chúng t ..." Lão Trương không hiểu được ông chủ đang nghĩ gì nên do dự.
"Đi đặt vé máy bay." Cố Thừa Minh thẳng thừng nói.
Lão Trương sửng sốt nói: "Đặt chuyến bay? Bây giờ?"
Cố Thừa Minh nhắm mắt nói: "Ừ"
Lão Trương ngập ngừng vài giây rồi nói: "Được rồi, tôi đưa ngài về khách sạn trước."
Cố Thừa Minh thản nhiên gật đầu.
Bây giờ là bốn năm giờ chiều, khi đáp xuống thành phố Bình Giang cũng đã muộn, Cố Thừa Minh luôn làm mọi việc an toàn, hiếm khi có lúc bốc đồng. Nhưng ngay cả khi hành động yêu cầu lão Trương đặt vé máy bay không phải là bốc đồng, thì đó hoàn toàn không phải là kết quả của sự cân nhắc.
Lão Trương chỉ là tài xế nên không nói được nhiều, cho rằng ông chủ của mình bị vợ cũ Thẩm Diễm chọc tức nên muốn bỏ về.
Vừa rồi, lão Trương và Bánh Đậu ngồi cách đó không xa, nhưng bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng không khí nói chuyện của hai người không tốt, thậm chí còn có cảm giác căng thẳng như kẻ thù.
Lão Trương không dám nói thêm nữa, phóng xe về khách sạn, đặt vé máy bay, chắc chắn có chuyến bay đêm, chuyến bay lúc 8 giờ tối, vậy thì chừng 10 giờ họ sẽ tới Bình Giang.
Cố Thừa Minh vừa về đến nhà đã gây xôn xao, người đầu tiên là phu nhân Cố gia, mẹ ruột của Cố Thừa Minh, Hà Uyển. Hà Uyển đang ngủ, xuống lầu lấy đồ, vừa lúc thấy Cố Thừa Minh và lão Trương với hành lý phía sau.
Lão Trương biết rằng động thái như vậy của ông chủ tự nhiên sẽ khơi dậy chất vấn, đương nhiên không thể thiếu phần của ông. Hà Uyển mặc chiếc váy ngủ họa tiết sắc sảo nhìn chằm chằm vào bọn họ, lão Trương khẽ hé miệng cười, sau đó xách hành lý lên lầu.
Lúc xuống, Cố Thừa Minh nói: "Anh về trước đi, bảy giờ sáng mai đến đón tôi."
Lão Trương cảm kích, vội vàng nói: "Được rồi, thưa ngài."
Sau đó anh ta vội vàng chạy đi, Hà Uyển khá bất mãn nói: "Ở nhà không có tài xế, buổi tối để bọn họ về, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?"
Cố Thừa Minh nới lỏng cà vạt, hờ hững nói: "Mọi người đều có gia đình, giữ họ ở Cố gia làm cái gì?"
Hà Uyển sửng sốt một hồi, không biết tối nay mùi thuốc súng khó giải thích của con trai mình từ đâu bay tới, bà cũng có chút không vui nói: "Con có chuyện gì, mẹ chỉ là đang cùng con thảo luận về tài xế, làm sao lại khó chịu?"
Cố Thừa Minh đơn giản nói: "Thực xin lỗi, con sai rồi."
Hà Uyển thấy thương đứa nhỏ, ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: "Con sao vậy? Tâm tình không tốt sao? Không phải nói là đi khoảng một tuần sao? Mới có hai ngày thôi, tại sao đã lại quay rồi?"
Bà ngẩng đầu nhìn, có chút bất mãn nói: "Còn muộn như vậy, ban ngày đặt chuyến bay thì tốt hơn, ban đêm thế này không an toàn, nhỡ xảy ra chuyện thì sao."
Biết là mẹ quan tâm, nhưng tâm trạng Cố Thừa Minh mấy ngày nay lên xuống thất thường, thậm chí có phần không tốt, lúc này cũng không muốn giải thích, có chút mệt mỏi đứng lên, nói: "Con mệt rồi, đi lên trước. "
Hà Uyển liền ngừng nói: "Được rồi, con lên nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ gọi dì Liễu mang nước nóng cho con."
"Không cần." Cố Thừa Minh nói, "Con sẽ tự mình làm."
"Được." Hà Uyển cảm thấy đêm nay con trai mình có chút không bình thường, nhưng nghĩ đến chắc là sau chuyến bay đêm trở về nên cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Cố Thừa Minh quả thực mệt mỏi, nhưng sự mệt mỏi ấy như tỏa ra từ nơi lồng ngực của anh, tim anh cũng mệt mỏi, não anh cũng vậy, tràn ngập trong đầu là cuộc trò chuyện với người phụ nữ trong quán cà phê chiều nay.
"Anh đã từng chân thành với em chưa? Đã từng yêu em chưa?"
Cô thậm chí còn hỏi, anh đối xử với tình cảm của cô như thế nào, Cố Thừa Minh lại phải thở dài một tiếng, trước đây cô thật ngốc như thế nào, với khối tài sản như vậy, Cố Thừa Minh khi nào sẽ chịu kết hôn với người phụ nữ mà anh không thích? Vì lý do sinh sản hay cái gọi là lợi ích kinh doanh sao? Chỉ có Thẩm Diễm, kẻ ngốc bị mù, không nhìn thấy trái tim của anh, mới sẽ hỏi anh như vậy.
Càng nghĩ lại càng buồn bực, Cố Thừa Minh không muốn nghĩ tới nữa mà đụng phải người ở lối lên cầu thang lầu hai.
Cố Hiểu Vi đang đắp mặt nạ, mở to mắt, kinh ngạc nói: "Anh hai?"
Cố Thừa Minh cau mày khi nhìn thấy những gì trên mặt cô, Cố Hiểu Vi lè lưỡi, lập tức xé bỏ lớp mặt nạ dưỡng da, cười nói: "Anh hai, sao anh đã trở lại? Không phải mẹ nói anh đi một tuần sao? Chị dâu Tĩnh Tòan tối đến nhà ta ăn cơm vừa nhắc về anh "
"Cố Hiểu Vi!" Cố Thừa Minh đột nhiên lạnh lùng gọi tên cô, Cố Hiểu Vi giật mình lắp bắp: "Sao, sao vậy?"
Cố Thừa Minh trực tiếp lướt qua cô, lạnh lùng nói: "Nếu em học ngôn ngữ chưa tốt thì đi học lại, lần sau nghe thấy câu nói đó, anh sẽ phong tỏa thẻ ngân hàng của em."
Cố Hiểu Vi ngây người, "Câu đó?"
Hà Uyển vừa đi lên, Cố Hiểu Vi đã tức tối nói: "Mẹ, anh của con bị sao vậy? Anh ấy nói gì vậy? Còn muốn phong tỏa thẻ ngân hàng của con."
Trông cô không có vẻ gì là phiền muộn, vừa rồi Hà Uyển nghe thấy điều gì đó, bà cười vỗ trán con gái: "Chị dâu - là muốn tả anh trai cô và Tĩnh Toàn sao?"
Cố Hiểu Vi nói: "Không phải sao? Không phải bọn họ chỉ thiếu giấy đăng ký kết hôn sao? Thứ đó bây giờ không quan trọng, mẹ không biết thôi, bây giờ việc này khá phổ biến. Ngoại trừ việc không lấy được giấy chứng nhận, giống như những cặp đôi bình thường, này, tạie sao mẹ lại đánh con?"
Cố Hiểu Vi trừng mắt nhìn, Hà Uyển lại gõ khiến cô mặt không chút thay đổi, có chút nghiêm túc nói: "Nếu không muốn anh trai thật sự đóng băng thẻ ngân hàng của con, lần sau đừng nói như vậy trước mặt nó."
Thật ra Hà Uyển có đôi khi cũng không hiểu nhiều về người con trai cả này. Anh thông minh, điềm đạm, là người có năng lực nhất dòng họ. Cố Tân Quốc giao gánh nặng gia tộc cho anh, bà rất yên tâm, kết quả Cố Thừa Minh mấy năm nay càng ngày càng tốt, để Cố gia kinh doanh phát triển vượt lên , còn có những ý tưởng khác mà Cố Tân Quốc trước đây không nhận ra, từng cái từng cái đều bị Cố Thừa Minh triển khai, khiến Cố Tân Quốc càng thêm hài lòng cách tiếp cận của con trai mình.
Lời Hà Uyển nói cũng đúng, bây giờ Cố gia do Cố Thừa Minh nắm quyền, tuy rằng phụ thân Cố Tân Quốc vẫn là chủ tịch trên danh nghĩa, nhưng thực lực đã giao cho anh cả rồi, nhà bọn họ bây giờ, Cố Thừa Minh quản lý bao gồm cả Cố Hiểu Vi, người đã làm trong công ty kinh doanh của gia đình sau khi tốt nghiệp ba năm.
Bánh Đậu kêu "hừ" một tiếng, nắm lấy tay cô, giữ chặt. Thẩm Diễm nhìn xuống tiền trên bàn, tự giễu cười cười, sau đó lấy ví ra, đặt tiền cà phê, kéo con trai ra ngoài.
Người phục vụ cách đó không xa sửng sốt, thầm nghĩ chắc là gặp phải hai kẻ mất trí, số tiền trên bàn đủ để bọn họ đổi một chục ly cà phê.
Thẩm Diễm đẩy cửa đi ra ngoài, hai bóng người một lớn một nhỏ trông phi thường cô đơn trong ánh nắng chiều, Cố Thừa Minh bình tĩnh thu lại ánh mắt.
"Thưa ngài, chúng t ..." Lão Trương không hiểu được ông chủ đang nghĩ gì nên do dự.
"Đi đặt vé máy bay." Cố Thừa Minh thẳng thừng nói.
Lão Trương sửng sốt nói: "Đặt chuyến bay? Bây giờ?"
Cố Thừa Minh nhắm mắt nói: "Ừ"
Lão Trương ngập ngừng vài giây rồi nói: "Được rồi, tôi đưa ngài về khách sạn trước."
Cố Thừa Minh thản nhiên gật đầu.
Bây giờ là bốn năm giờ chiều, khi đáp xuống thành phố Bình Giang cũng đã muộn, Cố Thừa Minh luôn làm mọi việc an toàn, hiếm khi có lúc bốc đồng. Nhưng ngay cả khi hành động yêu cầu lão Trương đặt vé máy bay không phải là bốc đồng, thì đó hoàn toàn không phải là kết quả của sự cân nhắc.
Lão Trương chỉ là tài xế nên không nói được nhiều, cho rằng ông chủ của mình bị vợ cũ Thẩm Diễm chọc tức nên muốn bỏ về.
Vừa rồi, lão Trương và Bánh Đậu ngồi cách đó không xa, nhưng bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng không khí nói chuyện của hai người không tốt, thậm chí còn có cảm giác căng thẳng như kẻ thù.
Lão Trương không dám nói thêm nữa, phóng xe về khách sạn, đặt vé máy bay, chắc chắn có chuyến bay đêm, chuyến bay lúc 8 giờ tối, vậy thì chừng 10 giờ họ sẽ tới Bình Giang.
Cố Thừa Minh vừa về đến nhà đã gây xôn xao, người đầu tiên là phu nhân Cố gia, mẹ ruột của Cố Thừa Minh, Hà Uyển. Hà Uyển đang ngủ, xuống lầu lấy đồ, vừa lúc thấy Cố Thừa Minh và lão Trương với hành lý phía sau.
Lão Trương biết rằng động thái như vậy của ông chủ tự nhiên sẽ khơi dậy chất vấn, đương nhiên không thể thiếu phần của ông. Hà Uyển mặc chiếc váy ngủ họa tiết sắc sảo nhìn chằm chằm vào bọn họ, lão Trương khẽ hé miệng cười, sau đó xách hành lý lên lầu.
Lúc xuống, Cố Thừa Minh nói: "Anh về trước đi, bảy giờ sáng mai đến đón tôi."
Lão Trương cảm kích, vội vàng nói: "Được rồi, thưa ngài."
Sau đó anh ta vội vàng chạy đi, Hà Uyển khá bất mãn nói: "Ở nhà không có tài xế, buổi tối để bọn họ về, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?"
Cố Thừa Minh nới lỏng cà vạt, hờ hững nói: "Mọi người đều có gia đình, giữ họ ở Cố gia làm cái gì?"
Hà Uyển sửng sốt một hồi, không biết tối nay mùi thuốc súng khó giải thích của con trai mình từ đâu bay tới, bà cũng có chút không vui nói: "Con có chuyện gì, mẹ chỉ là đang cùng con thảo luận về tài xế, làm sao lại khó chịu?"
Cố Thừa Minh đơn giản nói: "Thực xin lỗi, con sai rồi."
Hà Uyển thấy thương đứa nhỏ, ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: "Con sao vậy? Tâm tình không tốt sao? Không phải nói là đi khoảng một tuần sao? Mới có hai ngày thôi, tại sao đã lại quay rồi?"
Bà ngẩng đầu nhìn, có chút bất mãn nói: "Còn muộn như vậy, ban ngày đặt chuyến bay thì tốt hơn, ban đêm thế này không an toàn, nhỡ xảy ra chuyện thì sao."
Biết là mẹ quan tâm, nhưng tâm trạng Cố Thừa Minh mấy ngày nay lên xuống thất thường, thậm chí có phần không tốt, lúc này cũng không muốn giải thích, có chút mệt mỏi đứng lên, nói: "Con mệt rồi, đi lên trước. "
Hà Uyển liền ngừng nói: "Được rồi, con lên nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ gọi dì Liễu mang nước nóng cho con."
"Không cần." Cố Thừa Minh nói, "Con sẽ tự mình làm."
"Được." Hà Uyển cảm thấy đêm nay con trai mình có chút không bình thường, nhưng nghĩ đến chắc là sau chuyến bay đêm trở về nên cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Cố Thừa Minh quả thực mệt mỏi, nhưng sự mệt mỏi ấy như tỏa ra từ nơi lồng ngực của anh, tim anh cũng mệt mỏi, não anh cũng vậy, tràn ngập trong đầu là cuộc trò chuyện với người phụ nữ trong quán cà phê chiều nay.
"Anh đã từng chân thành với em chưa? Đã từng yêu em chưa?"
Cô thậm chí còn hỏi, anh đối xử với tình cảm của cô như thế nào, Cố Thừa Minh lại phải thở dài một tiếng, trước đây cô thật ngốc như thế nào, với khối tài sản như vậy, Cố Thừa Minh khi nào sẽ chịu kết hôn với người phụ nữ mà anh không thích? Vì lý do sinh sản hay cái gọi là lợi ích kinh doanh sao? Chỉ có Thẩm Diễm, kẻ ngốc bị mù, không nhìn thấy trái tim của anh, mới sẽ hỏi anh như vậy.
Càng nghĩ lại càng buồn bực, Cố Thừa Minh không muốn nghĩ tới nữa mà đụng phải người ở lối lên cầu thang lầu hai.
Cố Hiểu Vi đang đắp mặt nạ, mở to mắt, kinh ngạc nói: "Anh hai?"
Cố Thừa Minh cau mày khi nhìn thấy những gì trên mặt cô, Cố Hiểu Vi lè lưỡi, lập tức xé bỏ lớp mặt nạ dưỡng da, cười nói: "Anh hai, sao anh đã trở lại? Không phải mẹ nói anh đi một tuần sao? Chị dâu Tĩnh Tòan tối đến nhà ta ăn cơm vừa nhắc về anh "
"Cố Hiểu Vi!" Cố Thừa Minh đột nhiên lạnh lùng gọi tên cô, Cố Hiểu Vi giật mình lắp bắp: "Sao, sao vậy?"
Cố Thừa Minh trực tiếp lướt qua cô, lạnh lùng nói: "Nếu em học ngôn ngữ chưa tốt thì đi học lại, lần sau nghe thấy câu nói đó, anh sẽ phong tỏa thẻ ngân hàng của em."
Cố Hiểu Vi ngây người, "Câu đó?"
Hà Uyển vừa đi lên, Cố Hiểu Vi đã tức tối nói: "Mẹ, anh của con bị sao vậy? Anh ấy nói gì vậy? Còn muốn phong tỏa thẻ ngân hàng của con."
Trông cô không có vẻ gì là phiền muộn, vừa rồi Hà Uyển nghe thấy điều gì đó, bà cười vỗ trán con gái: "Chị dâu - là muốn tả anh trai cô và Tĩnh Toàn sao?"
Cố Hiểu Vi nói: "Không phải sao? Không phải bọn họ chỉ thiếu giấy đăng ký kết hôn sao? Thứ đó bây giờ không quan trọng, mẹ không biết thôi, bây giờ việc này khá phổ biến. Ngoại trừ việc không lấy được giấy chứng nhận, giống như những cặp đôi bình thường, này, tạie sao mẹ lại đánh con?"
Cố Hiểu Vi trừng mắt nhìn, Hà Uyển lại gõ khiến cô mặt không chút thay đổi, có chút nghiêm túc nói: "Nếu không muốn anh trai thật sự đóng băng thẻ ngân hàng của con, lần sau đừng nói như vậy trước mặt nó."
Thật ra Hà Uyển có đôi khi cũng không hiểu nhiều về người con trai cả này. Anh thông minh, điềm đạm, là người có năng lực nhất dòng họ. Cố Tân Quốc giao gánh nặng gia tộc cho anh, bà rất yên tâm, kết quả Cố Thừa Minh mấy năm nay càng ngày càng tốt, để Cố gia kinh doanh phát triển vượt lên , còn có những ý tưởng khác mà Cố Tân Quốc trước đây không nhận ra, từng cái từng cái đều bị Cố Thừa Minh triển khai, khiến Cố Tân Quốc càng thêm hài lòng cách tiếp cận của con trai mình.
Lời Hà Uyển nói cũng đúng, bây giờ Cố gia do Cố Thừa Minh nắm quyền, tuy rằng phụ thân Cố Tân Quốc vẫn là chủ tịch trên danh nghĩa, nhưng thực lực đã giao cho anh cả rồi, nhà bọn họ bây giờ, Cố Thừa Minh quản lý bao gồm cả Cố Hiểu Vi, người đã làm trong công ty kinh doanh của gia đình sau khi tốt nghiệp ba năm.