Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-622
Chương 623: Cỗ máy kiếm tiền không có cảm xúc
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Tùy cậu, dù sao bây giờ chúng ta đã là châu chấu trên một sợi dây rồi.”
Phó Cẩm Hành quay sang nhìn Tào Cảnh Đồng, nghiêm mặt nói: “Cảnh Đồng, cậu cũng phải chú ý một chút, rất có thể Minh Đạt đã nghi ngờ cậu. Nếu không, ông ta sẽ không ra tay ngay trên địa bàn của cậu, vì ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện thì cũng thuận tiện đổ lên đầu cậu.”
“Tôi biết, tôi sẽ cẩn thận.” Tào Cảnh Đồng nhanh chóng trả lời.
“Vậy tôi về trước, hai người có thể nghiên cứu thêm.”
Phó Cẩm Hành rời đi trước.
Trong phòng chỉ còn lại Minh Duệ Viễn và Tào Cảnh Đồng.
“Nếu Minh Đạt đã muốn ra tay với cậu rồi, liệu cậu có còn bận tâm đến ơn dưỡng dục của ông ta với cậu nữa không?” Tào Cảnh Đồng hỏi.
Trước kia cậu ta mơ hồ cảm thấy, sở dĩ Minh Duệ Viễn vẫn luôn không có hành động gì, có lẽ là vì có cảm giác biết ơn với Minh Đạt.
“Anh nói nghe thì nhẹ nhàng, lúc trước nếu không phải ông ta, tôi đã bị mụ phù thủy kia giết chết rồi, căn bản không sống được đến giờ!”
Tâm trạng Minh Duệ Viễn có chút kích động, không tự chủ được siết tay lại.
“Hơn nữa, ông ta đã cho tôi ăn no uống đủ nhiều năm như vậy, ngoại trừ lần này, ông ta chưa từng làm chuyện gì không tốt với tôi. Tôi cũng không ngại nói với anh, trước khi chết cô ta chỉ yêu cầu tôi một chuyện, chính là không được ra tay với Minh Đạt, nếu không, cho dù cô ta chết cũng sẽ không tha thứ cho tôi!” Cậu ta nói một hơi.
Tào Cảnh Đồng hơi ngẩn ra, ý thức được cô ta trong lời Minh Duệ Viễn, chính là Minh Duệ Tư đã chết.
Cậu ta có chút cảm khái: “Đến bây giờ cậu vẫn không muốn gọi cô ấy một tiếng mẹ à?”
Dường như Minh Duệ Viễn không ngờ Tào Cảnh Đồng sẽ nói như vậy, cậu ta ngẩn ra, lẩm bẩm: “Nam không ra nam nữ không ra nữ, tôi luôn coi cô ta là đàn ông, làm sao cũng không liên hệ nổi với chữ ‘mẹ’ này được. Tôi không gọi được, ai ép tôi cũng vô ích thôi!”
“Cậu đừng kích động, dù sao đây cũng là chuyện riêng của cậu, chúng tôi sẽ không can thiệp. Được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi, trước kia Minh Duệ Tư còn yêu cầu cậu cho Minh Đạt một con đường sống, vậy cậu nghĩ thế nào?”
Tào Cảnh Đồng biết, Minh Duệ Tư đi theo Minh Đạt cũng gần hai mươi năm rồi.
Trong thời gian hai mươi năm này, một người mẹ ngây thơ đơn thuần chưa kết hôn dần dần biến mất, thay vào đó là một thương nhân lạnh lùng.
Vì để báo đáp lại Minh Đạt, Minh Duệ Tư toàn tâm toàn ý làm việc cho Minh Đạt, mặc kệ có vi phạm pháp luật hay không.
“Lão cáo già Minh Đạt này quá thông minh, từ trước đến nay ông ta không bao giờ tự tay làm những chuyện hèn hạ đó, luôn sai người khác đi làm. Ví dụ như thư ký kia của ông ta, cho dù thật sự xảy ra chuyện thì cũng chẳng dám khai người sau lưng mình ra.” Minh Duệ Viễn giận dữ nói.
“Vậy, Minh Duệ Tư thật sự cam tâm làm việc cho ông ta như vậy? Tôi nghĩ, có lẽ cũng là vì cậu. Cậu còn nhỏ, cô ấy cảm thấy Minh Đạt có thể đem lại cho cậu một điều kiện sống tốt, cho nên tình nguyện bán mạng cho ông ta, đúng chứ?” Tào Cảnh Đồng hỏi dò.
Vốn tưởng là Minh Duệ Viễn sẽ phủ nhận ngay, không ngờ cậu ta suy nghĩ một chút, lại gật đầu.
“Cho nên, nếu tôi đã đồng ý với cô ta rồi thì sẽ không nuốt lời. Cho dù nói như thế nào, Minh Đạt cũng có ơn với hai chúng tôi, cho dù động cơ năm đó của ông ta không đơn giản…”
Không đợi Minh Duệ Viễn nói xong, Tào Cảnh Đồng đã thất thanh hô lên: “Ý cậu là gì? Cậu muốn lâm trận lật lọng à? Ông ta đã muốn giết cậu rồi, cậu lại còn nói ông ta có ơn với cậu…”
Cậu ta không nhịn được lo lắng sâu sắc về những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
“Vậy anh muốn tôi nói như thế nào? Một người rất xấu, nhưng chỉ đối xử tốt với mình tôi, vậy muốn tôi giống như những người khác, cũng coi ông ta như một kẻ xấu sao? Làm người cần phải có năng lực phán đoán của mình chứ, đúng không? Nếu như bây giờ tôi thật sự có thể ra tay với Minh Đạt, anh cảm thấy anh có thể tin tưởng tôi không? Anh không sợ có một ngày tôi cũng sẽ trở mặt, bán đứng các anh à?” Minh Duệ Viễn lớn tiếng gào lên.
Bị cậu ta hỏi như vậy, Tào Cảnh Đồng cũng không nói nên lời.
“Tôi nói rồi, tôi có chừng mực, nhưng nếu như mục đích cuối cùng của các anh là muốn mạng của ông ta, thứ lỗi tôi không làm được! Tôi đã hứa phải giữ lại mạng của ông ta rồi!” Minh Duệ Viễn bình tĩnh nói.
“Minh Đạt quả thật có tội, nhưng tội không đáng chết, tôi nghĩ anh Phó cũng cho là như thế, sẽ không thật sự muốn gây ra mạng người.”
Im lặng một lúc, Tào Cảnh Đồng cũng thở dài: “Không ai ép cậu, cậu không cần phải có áp lực quá lớn.”
Nói xong, cậu ta rời đi.
Minh Duệ Viễn ngồi một mình rất lâu, cậu ta cảm thấy rất mệt mỏi, nhất là khi mình điều tra ra được sự thật kia.
Bao nhiêu năm qua, tuy Minh Đạt không thân thiết với cậu ta, nhưng bất kể là ăn, mặc, ở, đi lại, mọi mặt đều được hưởng điều kiện tốt nhất.
Huống hồ từ trước đến nay Minh Duệ Viễn cũng không nghi ngờ thân thế của chính mình.
“Vì sao lại muối giết tôi... vì sao phải ép tôi...”
Cậu ta giơ hai tay lên, che mặt, đau đớn lẩm bẩm.
Sau khi ba người gặp nhau, Tào Cảnh Đồng về thẳng công ty.
Kết quả, cậu ta còn chưa ngồi nóng chỗ, trợ lý đã hốt hoảng chạy vào: “Tào tổng, không ổn rồi.”
Tào Cảnh Đồng chán ghét nhíu mày: “Tôi rất ổn, không ổn chỗ nào?”
Cậu ta ghét nhất là kiểu người làm việc hấp ta hấp tấp thế này, vốn tưởng rằng trợ lý của mình cũng không tệ lắm, nào ngờ cũng có lúc như thế.
“Không phải, Tào tổng, là bên thuế vụ cử người qua đây kiểm tra sổ sách!”
Trợ lý lau mồ hồi trên trán, vẻ mặt căng thẳng.
“Kỳ lạ, chúng ta cũng không trốn thuế, qua đây kiểm tra sổ sách thì kiểm tra, cậu hoảng cái gì? Hơn nữa, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, các công ty không phân biệt lớn nhỏ, đều cần phải phối hợp với các cơ quan liên quan để kiểm tra, có gì lạ à?”
Nói xong, Tào Cảnh Đồng càng thêm tức giận, nhưng cậu ta cũng không khiển trách gì thêm, thay vào đó là cầm điện thoại bàn lên gọi cho bộ phận tài vụ, bảo bọn họ phối hợp thật tốt.
Hai ngày sau, người bên thuế vụ không ngừng đến Bất động sản Thành Uy.
Thế nhưng, bọn họ tra tới tra lui, cũng không tra ra khoản nào có vấn đề, đành phải rời đi.
Trước khi đi, Tào Cảnh Đồng cũng xuất hiện.
Cậu ta đặc biệt đứng ở trước cửa công ty, bắt tay từng nhân viên kia, nở nụ cười khách sáo: “Cám ơn các anh đã làm việc vất vả, tất cả các đồng nghiệp của công ty chúng tôi nhất định sẽ phối hợp thật tốt, chào mừng các anh đến bất cứ lúc nào. Bảo vệ pháp luật là trách nhiệm của mỗi người!”
Công ty đặc biệt cử một nhiếp ảnh gia đến chụp cảnh này, kèm với các văn bản báo cáo có liên quan, đăng tải lên tạp chí điện tử nội bộ công ty.
Bởi vì không phát hành ra bên ngoài, cho nên, không ai bới ra được vấn đề gì.
Sau khi sai người in ra một bản, Tào Cảnh Đồng đích thân mang đến nhà thăm hỏi Minh Đạt.
Nơi ở của Minh Đạt vô cùng kín đáo, hơn nữa, ông ta không cho phép bất cứ đến đây.
Nghe nói Tào Cảnh Đồng muốn qua đây, ông ta chỉ đồng ý gặp ở một quán cà phê trong khu biệt thự.
Quán cà phê chỉ mở nhằm phục vụ những người ở trong khu này, bình thường cũng không nhiều khách lắm, lúc Tào Cảnh Đồng đến, Minh Đạt đã ngồi yên ở cái bàn cạnh cửa sổ.
Ông ta mặc âu phục ba món được may thủ công tinh tế, trước mặt là một tách cà phê nóng, xem ra đã đến được một lúc rồi.
“Minh tổng, thật xin lỗi, là bề dưới mà tôi lại để ngài phải đợi tôi!”
Tào Cảnh Đồng đi qua đó, tỏ vẻ áy náy nói.
“Cậu cũng đâu đến muộn, là tôi nhàn rỗi không có việc gì nên qua đây sớm hơn giờ hẹn. Ở đây cũng hai tháng rồi, nhưng tôi chưa có cơ hội đi đâu, không ngờ khu này lại rất đẹp.”
Minh Đạt mỉm cười.
“Đương nhiên rồi, nơi này chỉ cách xa nội thành một chút mà thôi, nhưng quy hoạch bên trong đều là hạng nhất, nghe nói thiết kế của mỗi khu biệt thự đều là mời nhà thiết kế đẳng cấp nhất thế giới tự tay làm. Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn đi xem xem.”
Tào Cảnh Đồng ngồi xuống đối diện, vẻ mặt ao ước nói.
Cậu ta biết, Minh Đạt căn bản không tin tưởng mình.
Nếu không, ông ta cũng sẽ không hẹn gặp mình ở đây, không cho vào nhà.
“Minh tổng, thời gian của ngài quý báu, tôi cũng không dám làm lỡ. Đây là báo điện tử nội bộ của công ty chúng ta, coi như là phương tiện để các nhân viên hiểu rõ mọi mặt của công ty. Bài báo này tôi đã xem qua rồi, cảm thấy viết rất hay, ảnh chụp cũng rất đẹp, cho nên đặc biệt muốn cầm qua đây, mời ngài đích thân xem qua.”
Tào Cảnh Đồng vừa nói, vừa lấy hai tờ giấy ra khỏi cặp tài liệu.
Minh Đạt nhận lấy, vội vàng xem lướt qua một lần, lộ vẻ kinh ngạc: “Ồ, thì ra là có người đến Thành Uy kiểm tra thuế à?”
Tào Cảnh Đồng giả vờ ngạc nhiên: “Chẳng lẽ Minh tổng cũng không biết à? Tôi còn tưởng là…”
Cậu ta cố tình kéo dài giọng nói, có chút cảm khái nói: “Tôi còn tưởng là Minh tổng là người có quan hệ rộng, đã sớm biết chuyện này rồi, nhưng sở dĩ ngài không nhúng tay vào là do tin tưởng Thành Uy chúng tôi, cho nên căn bản không sợ kiểm tra, dứt khoát để cho bọn họ vào kiểm tra đến cùng, vừa vặn chặn miệng những người đó.”
Minh Đạt rất bình tĩnh đặt tờ giấy trong tay xuống, bình tĩnh đáp: “Tôi không có bản lĩnh như thế, dù gì, tôi cũng chỉ là một người từ ngoài tới, làm sao có bản lĩnh như thế được? Có điều, nếu thật sự phải nói, người có bản lĩnh phi thường ở Trung Hải mặc dù không nhiều, nhưng ông chủ trước đây của cậu vừa vặn chính là một trong số đó.”
“Haiz, có bản lĩnh hay không, tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết tháng nào tôi cũng cử người soát lại sổ sách của Thành Uy, khoản tiền này còn là do tôi tự bỏ ra, không hề động đến tiền của công ty, chính là vì sợ xảy ra chuyện.”
Tào Cảnh Đồng vẫy tay, gọi phục vụ tới: “Phiền cậu cho tôi một cốc mocha đá. Thêm nhiều đá, cảm ơn.”
“Vâng, anh vui lòng chờ một lát.”
Chờ phục vụ đi rồi, cậu ta mới nhìn Minh Đạt mỉm cười: “Tôi đã lái xe hơn bốn mươi phút rồi, thật sự rất khát, xin đừng Minh tổng chê cười.”
Minh Đạt không nói gì.
“Tuy rằng Thành Uy không xảy ra chuyện gì, nhưng mà tôi luôn cảm thấy hình như có người giở trò ở phía sau. Tôi đã nghe ngóng rồi, trong các công ty đồng hạng bị kiểm tra thí điểm lần này, chỉ có công ty chúng ta, không phải là hoạt động kiểm tra thuế vụ quy mô lớn. Minh tổng, ngài xem, có phải Thành Uy đã đắc tội với ai rồi không?”
Chờ cà phê được đưa lên, Tào Cảnh Đồng uống mấy ngụm, nhuận giọng, lúc này mới cau mày, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Minh Đạt cười nhạo trong lòng, ha, giả vờ cũng giống thật đấy.
Trong lòng cậu ta rõ ràng là nghi ngờ mình, lại bày ra dáng vẻ người bị hại, chạy tới kể khổ.
“Dù sao Thành Uy cũng vẫn còn nhỏ yếu, thật ra cũng chẳng chiếm được vị thế gì, chỉ có thể từ từ phát triển. Điều tôi lo lắng là liệu có ai muốn gây bất lợi cho Tập đoàn Minh Thị không? Thành Uy không phải là công ty chính, nhưng tất cả mọi người đều biết tôi đi theo Minh tổng ngài để kiếm cơm.”
Tào Cảnh Đồng ngồi thẳng, khẩn thiết nói.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phó Cẩm Hành quay sang nhìn Tào Cảnh Đồng, nghiêm mặt nói: “Cảnh Đồng, cậu cũng phải chú ý một chút, rất có thể Minh Đạt đã nghi ngờ cậu. Nếu không, ông ta sẽ không ra tay ngay trên địa bàn của cậu, vì ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện thì cũng thuận tiện đổ lên đầu cậu.”
“Tôi biết, tôi sẽ cẩn thận.” Tào Cảnh Đồng nhanh chóng trả lời.
“Vậy tôi về trước, hai người có thể nghiên cứu thêm.”
Phó Cẩm Hành rời đi trước.
Trong phòng chỉ còn lại Minh Duệ Viễn và Tào Cảnh Đồng.
“Nếu Minh Đạt đã muốn ra tay với cậu rồi, liệu cậu có còn bận tâm đến ơn dưỡng dục của ông ta với cậu nữa không?” Tào Cảnh Đồng hỏi.
Trước kia cậu ta mơ hồ cảm thấy, sở dĩ Minh Duệ Viễn vẫn luôn không có hành động gì, có lẽ là vì có cảm giác biết ơn với Minh Đạt.
“Anh nói nghe thì nhẹ nhàng, lúc trước nếu không phải ông ta, tôi đã bị mụ phù thủy kia giết chết rồi, căn bản không sống được đến giờ!”
Tâm trạng Minh Duệ Viễn có chút kích động, không tự chủ được siết tay lại.
“Hơn nữa, ông ta đã cho tôi ăn no uống đủ nhiều năm như vậy, ngoại trừ lần này, ông ta chưa từng làm chuyện gì không tốt với tôi. Tôi cũng không ngại nói với anh, trước khi chết cô ta chỉ yêu cầu tôi một chuyện, chính là không được ra tay với Minh Đạt, nếu không, cho dù cô ta chết cũng sẽ không tha thứ cho tôi!” Cậu ta nói một hơi.
Tào Cảnh Đồng hơi ngẩn ra, ý thức được cô ta trong lời Minh Duệ Viễn, chính là Minh Duệ Tư đã chết.
Cậu ta có chút cảm khái: “Đến bây giờ cậu vẫn không muốn gọi cô ấy một tiếng mẹ à?”
Dường như Minh Duệ Viễn không ngờ Tào Cảnh Đồng sẽ nói như vậy, cậu ta ngẩn ra, lẩm bẩm: “Nam không ra nam nữ không ra nữ, tôi luôn coi cô ta là đàn ông, làm sao cũng không liên hệ nổi với chữ ‘mẹ’ này được. Tôi không gọi được, ai ép tôi cũng vô ích thôi!”
“Cậu đừng kích động, dù sao đây cũng là chuyện riêng của cậu, chúng tôi sẽ không can thiệp. Được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi, trước kia Minh Duệ Tư còn yêu cầu cậu cho Minh Đạt một con đường sống, vậy cậu nghĩ thế nào?”
Tào Cảnh Đồng biết, Minh Duệ Tư đi theo Minh Đạt cũng gần hai mươi năm rồi.
Trong thời gian hai mươi năm này, một người mẹ ngây thơ đơn thuần chưa kết hôn dần dần biến mất, thay vào đó là một thương nhân lạnh lùng.
Vì để báo đáp lại Minh Đạt, Minh Duệ Tư toàn tâm toàn ý làm việc cho Minh Đạt, mặc kệ có vi phạm pháp luật hay không.
“Lão cáo già Minh Đạt này quá thông minh, từ trước đến nay ông ta không bao giờ tự tay làm những chuyện hèn hạ đó, luôn sai người khác đi làm. Ví dụ như thư ký kia của ông ta, cho dù thật sự xảy ra chuyện thì cũng chẳng dám khai người sau lưng mình ra.” Minh Duệ Viễn giận dữ nói.
“Vậy, Minh Duệ Tư thật sự cam tâm làm việc cho ông ta như vậy? Tôi nghĩ, có lẽ cũng là vì cậu. Cậu còn nhỏ, cô ấy cảm thấy Minh Đạt có thể đem lại cho cậu một điều kiện sống tốt, cho nên tình nguyện bán mạng cho ông ta, đúng chứ?” Tào Cảnh Đồng hỏi dò.
Vốn tưởng là Minh Duệ Viễn sẽ phủ nhận ngay, không ngờ cậu ta suy nghĩ một chút, lại gật đầu.
“Cho nên, nếu tôi đã đồng ý với cô ta rồi thì sẽ không nuốt lời. Cho dù nói như thế nào, Minh Đạt cũng có ơn với hai chúng tôi, cho dù động cơ năm đó của ông ta không đơn giản…”
Không đợi Minh Duệ Viễn nói xong, Tào Cảnh Đồng đã thất thanh hô lên: “Ý cậu là gì? Cậu muốn lâm trận lật lọng à? Ông ta đã muốn giết cậu rồi, cậu lại còn nói ông ta có ơn với cậu…”
Cậu ta không nhịn được lo lắng sâu sắc về những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
“Vậy anh muốn tôi nói như thế nào? Một người rất xấu, nhưng chỉ đối xử tốt với mình tôi, vậy muốn tôi giống như những người khác, cũng coi ông ta như một kẻ xấu sao? Làm người cần phải có năng lực phán đoán của mình chứ, đúng không? Nếu như bây giờ tôi thật sự có thể ra tay với Minh Đạt, anh cảm thấy anh có thể tin tưởng tôi không? Anh không sợ có một ngày tôi cũng sẽ trở mặt, bán đứng các anh à?” Minh Duệ Viễn lớn tiếng gào lên.
Bị cậu ta hỏi như vậy, Tào Cảnh Đồng cũng không nói nên lời.
“Tôi nói rồi, tôi có chừng mực, nhưng nếu như mục đích cuối cùng của các anh là muốn mạng của ông ta, thứ lỗi tôi không làm được! Tôi đã hứa phải giữ lại mạng của ông ta rồi!” Minh Duệ Viễn bình tĩnh nói.
“Minh Đạt quả thật có tội, nhưng tội không đáng chết, tôi nghĩ anh Phó cũng cho là như thế, sẽ không thật sự muốn gây ra mạng người.”
Im lặng một lúc, Tào Cảnh Đồng cũng thở dài: “Không ai ép cậu, cậu không cần phải có áp lực quá lớn.”
Nói xong, cậu ta rời đi.
Minh Duệ Viễn ngồi một mình rất lâu, cậu ta cảm thấy rất mệt mỏi, nhất là khi mình điều tra ra được sự thật kia.
Bao nhiêu năm qua, tuy Minh Đạt không thân thiết với cậu ta, nhưng bất kể là ăn, mặc, ở, đi lại, mọi mặt đều được hưởng điều kiện tốt nhất.
Huống hồ từ trước đến nay Minh Duệ Viễn cũng không nghi ngờ thân thế của chính mình.
“Vì sao lại muối giết tôi... vì sao phải ép tôi...”
Cậu ta giơ hai tay lên, che mặt, đau đớn lẩm bẩm.
Sau khi ba người gặp nhau, Tào Cảnh Đồng về thẳng công ty.
Kết quả, cậu ta còn chưa ngồi nóng chỗ, trợ lý đã hốt hoảng chạy vào: “Tào tổng, không ổn rồi.”
Tào Cảnh Đồng chán ghét nhíu mày: “Tôi rất ổn, không ổn chỗ nào?”
Cậu ta ghét nhất là kiểu người làm việc hấp ta hấp tấp thế này, vốn tưởng rằng trợ lý của mình cũng không tệ lắm, nào ngờ cũng có lúc như thế.
“Không phải, Tào tổng, là bên thuế vụ cử người qua đây kiểm tra sổ sách!”
Trợ lý lau mồ hồi trên trán, vẻ mặt căng thẳng.
“Kỳ lạ, chúng ta cũng không trốn thuế, qua đây kiểm tra sổ sách thì kiểm tra, cậu hoảng cái gì? Hơn nữa, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, các công ty không phân biệt lớn nhỏ, đều cần phải phối hợp với các cơ quan liên quan để kiểm tra, có gì lạ à?”
Nói xong, Tào Cảnh Đồng càng thêm tức giận, nhưng cậu ta cũng không khiển trách gì thêm, thay vào đó là cầm điện thoại bàn lên gọi cho bộ phận tài vụ, bảo bọn họ phối hợp thật tốt.
Hai ngày sau, người bên thuế vụ không ngừng đến Bất động sản Thành Uy.
Thế nhưng, bọn họ tra tới tra lui, cũng không tra ra khoản nào có vấn đề, đành phải rời đi.
Trước khi đi, Tào Cảnh Đồng cũng xuất hiện.
Cậu ta đặc biệt đứng ở trước cửa công ty, bắt tay từng nhân viên kia, nở nụ cười khách sáo: “Cám ơn các anh đã làm việc vất vả, tất cả các đồng nghiệp của công ty chúng tôi nhất định sẽ phối hợp thật tốt, chào mừng các anh đến bất cứ lúc nào. Bảo vệ pháp luật là trách nhiệm của mỗi người!”
Công ty đặc biệt cử một nhiếp ảnh gia đến chụp cảnh này, kèm với các văn bản báo cáo có liên quan, đăng tải lên tạp chí điện tử nội bộ công ty.
Bởi vì không phát hành ra bên ngoài, cho nên, không ai bới ra được vấn đề gì.
Sau khi sai người in ra một bản, Tào Cảnh Đồng đích thân mang đến nhà thăm hỏi Minh Đạt.
Nơi ở của Minh Đạt vô cùng kín đáo, hơn nữa, ông ta không cho phép bất cứ đến đây.
Nghe nói Tào Cảnh Đồng muốn qua đây, ông ta chỉ đồng ý gặp ở một quán cà phê trong khu biệt thự.
Quán cà phê chỉ mở nhằm phục vụ những người ở trong khu này, bình thường cũng không nhiều khách lắm, lúc Tào Cảnh Đồng đến, Minh Đạt đã ngồi yên ở cái bàn cạnh cửa sổ.
Ông ta mặc âu phục ba món được may thủ công tinh tế, trước mặt là một tách cà phê nóng, xem ra đã đến được một lúc rồi.
“Minh tổng, thật xin lỗi, là bề dưới mà tôi lại để ngài phải đợi tôi!”
Tào Cảnh Đồng đi qua đó, tỏ vẻ áy náy nói.
“Cậu cũng đâu đến muộn, là tôi nhàn rỗi không có việc gì nên qua đây sớm hơn giờ hẹn. Ở đây cũng hai tháng rồi, nhưng tôi chưa có cơ hội đi đâu, không ngờ khu này lại rất đẹp.”
Minh Đạt mỉm cười.
“Đương nhiên rồi, nơi này chỉ cách xa nội thành một chút mà thôi, nhưng quy hoạch bên trong đều là hạng nhất, nghe nói thiết kế của mỗi khu biệt thự đều là mời nhà thiết kế đẳng cấp nhất thế giới tự tay làm. Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn đi xem xem.”
Tào Cảnh Đồng ngồi xuống đối diện, vẻ mặt ao ước nói.
Cậu ta biết, Minh Đạt căn bản không tin tưởng mình.
Nếu không, ông ta cũng sẽ không hẹn gặp mình ở đây, không cho vào nhà.
“Minh tổng, thời gian của ngài quý báu, tôi cũng không dám làm lỡ. Đây là báo điện tử nội bộ của công ty chúng ta, coi như là phương tiện để các nhân viên hiểu rõ mọi mặt của công ty. Bài báo này tôi đã xem qua rồi, cảm thấy viết rất hay, ảnh chụp cũng rất đẹp, cho nên đặc biệt muốn cầm qua đây, mời ngài đích thân xem qua.”
Tào Cảnh Đồng vừa nói, vừa lấy hai tờ giấy ra khỏi cặp tài liệu.
Minh Đạt nhận lấy, vội vàng xem lướt qua một lần, lộ vẻ kinh ngạc: “Ồ, thì ra là có người đến Thành Uy kiểm tra thuế à?”
Tào Cảnh Đồng giả vờ ngạc nhiên: “Chẳng lẽ Minh tổng cũng không biết à? Tôi còn tưởng là…”
Cậu ta cố tình kéo dài giọng nói, có chút cảm khái nói: “Tôi còn tưởng là Minh tổng là người có quan hệ rộng, đã sớm biết chuyện này rồi, nhưng sở dĩ ngài không nhúng tay vào là do tin tưởng Thành Uy chúng tôi, cho nên căn bản không sợ kiểm tra, dứt khoát để cho bọn họ vào kiểm tra đến cùng, vừa vặn chặn miệng những người đó.”
Minh Đạt rất bình tĩnh đặt tờ giấy trong tay xuống, bình tĩnh đáp: “Tôi không có bản lĩnh như thế, dù gì, tôi cũng chỉ là một người từ ngoài tới, làm sao có bản lĩnh như thế được? Có điều, nếu thật sự phải nói, người có bản lĩnh phi thường ở Trung Hải mặc dù không nhiều, nhưng ông chủ trước đây của cậu vừa vặn chính là một trong số đó.”
“Haiz, có bản lĩnh hay không, tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết tháng nào tôi cũng cử người soát lại sổ sách của Thành Uy, khoản tiền này còn là do tôi tự bỏ ra, không hề động đến tiền của công ty, chính là vì sợ xảy ra chuyện.”
Tào Cảnh Đồng vẫy tay, gọi phục vụ tới: “Phiền cậu cho tôi một cốc mocha đá. Thêm nhiều đá, cảm ơn.”
“Vâng, anh vui lòng chờ một lát.”
Chờ phục vụ đi rồi, cậu ta mới nhìn Minh Đạt mỉm cười: “Tôi đã lái xe hơn bốn mươi phút rồi, thật sự rất khát, xin đừng Minh tổng chê cười.”
Minh Đạt không nói gì.
“Tuy rằng Thành Uy không xảy ra chuyện gì, nhưng mà tôi luôn cảm thấy hình như có người giở trò ở phía sau. Tôi đã nghe ngóng rồi, trong các công ty đồng hạng bị kiểm tra thí điểm lần này, chỉ có công ty chúng ta, không phải là hoạt động kiểm tra thuế vụ quy mô lớn. Minh tổng, ngài xem, có phải Thành Uy đã đắc tội với ai rồi không?”
Chờ cà phê được đưa lên, Tào Cảnh Đồng uống mấy ngụm, nhuận giọng, lúc này mới cau mày, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Minh Đạt cười nhạo trong lòng, ha, giả vờ cũng giống thật đấy.
Trong lòng cậu ta rõ ràng là nghi ngờ mình, lại bày ra dáng vẻ người bị hại, chạy tới kể khổ.
“Dù sao Thành Uy cũng vẫn còn nhỏ yếu, thật ra cũng chẳng chiếm được vị thế gì, chỉ có thể từ từ phát triển. Điều tôi lo lắng là liệu có ai muốn gây bất lợi cho Tập đoàn Minh Thị không? Thành Uy không phải là công ty chính, nhưng tất cả mọi người đều biết tôi đi theo Minh tổng ngài để kiếm cơm.”
Tào Cảnh Đồng ngồi thẳng, khẩn thiết nói.