Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-615
Chương 616: Đó là ảnh lừa đảo!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đôi vợ chồng ngoài mặt luôn ân ái tình cảm mà cũng không nhịn được cãi nhau rồi sao?
Thú vị
Xem ra, thật đúng với câu tục ngữ kia, không góc tường nào không đào được, chỉ có cái cuốc chưa đủ tốt thôi.
Nghĩ như vậy, Mộ Kính Nhất lại càng cảm thấy thú vị hơn.
Người ở bên trong hình như cũng bắt đầu không còn kiêng dè gì nữa rồi, vừa la hét, vừa mắng chửi, còn đập phá đồ đạc
“Dù sao bên trong cũng không có cái gì đáng giá, mặc họ đi.” Mộ Kính Nhất lấy chiếc khăn lau kính ra, hắn tháo kính xuống, chậm rãi lau sạch mặt kính vốn đã vô cùng sạch sẽ, dường như hành động đó chỉ là một thói quen
Mấy tên vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể đứng tại chỗ tiếp tục nghe ngóng động tĩnh trong phòng nghỉ
Ngoại trừ tiếng cãi nhau của Phó Cẩm Hành và Mạnh Tri Ngư ra, thỉnh thoảng cũng xen lẫn vài tiếng gào thét của Minh Duệ Viễn.
“Này, có phải hai người bị thần kinh hết rồi không hả? Đã là lúc nào rồi, muốn cãi nhau thì đi ra ngoài mà cãi! “Mộ Kính Nhất, mẹ kiếp anh cũng mặc kệ thống quản à! Tôi muốn đi ngủ!” “Rốt cuộc cãi nhau đủ chưa? Đúng là tôi điên rồi mới cùng hai người tới đây...”
Lúc đầu Minh Duệ Viễn còn có sức lớn tiếng la hét, sau đó cậu ta cũng mệt mỏi, dứt khoát nghiêng đầu sang bên cạnh, nhắm mắt lại, giả vờ như không thấy.
Sự thật chứng minh, hai người cãi nhau, thật ra cũng là một chuyện rất tốn sức.
Trán Phó Cẩm Hành đầm đìa mồ hôi, áo sơ mi dính chặt sau lưng, hắn thở hồng hộc, cáu kỉnh nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
So sánh ra, trông Mạnh Tri Ngư càng chật vật hơn
Chắc là cô đã khóc, vì vậy trên mặt ngoại trừ mồ hôi, còn có nước mắt, hốc mắt ươn ướt, đến chóp mũi cũng đỏ lên.
“Phó Cẩm Hành, tôi đã sớm chịu anh đủ rồi! Nếu như không phải mẹ anh tạo nghiệp, làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, thì sẽ có chuyện như ngày hôm nay à?” Cô lau nước mắt, oán hận nói: “Oan có đầu nợ có chủ, con gái tôi vô tội, không đáng phải nhận lấy quả báo này! Có chết thì cũng phải là anh và mẹ anh đi chết đi...”
Còn chưa dứt lời, Phó Cẩm Hành trong cơn thịnh nộ không khống chế được tâm trạng, giơ một tay lên, tát vào mặt Mạnh Tri Ngư.
Cô không hề đoán được trước, lập tức ngã ngồi lên xô pha
Mạnh Tri Ngư giơ tay che gương mặt nóng rát, ngơ ngác nhìn Phó Cẩm Hành, qua hai giây sau, cô mới phản ứng lại, khóc ầm lên.
“Anh dám đánh tôi..
anh đánh tôi..
người có lỗi là tối sao...”
Mạnh Tri Ngư vừa khóc, vừa căm phẫn hét lớn, nước mắt tuôn ra.
Lúc Mộ Kính Nhất đi vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh Phó Cẩm Hành ra tay đánh người.
Hắn vốn vẫn còn nghi ngờ về chuyện này
Đôi vợ chồng này sớm không cãi nhau, muộn không cãi nhau, vì sao lại lại cãi nhau ngay lúc này?
Như thế chẳng phải quá trùng hợp rồi sao..
Vì vậy, Mộ Kinh Nhất không nén được tò mò, nên mới định đích thân đi vào xem.
Không ngờ, cửa phòng vừa mở ra, hắn đã nhìn thấy Phó Cẩm Hành giơ cánh tay lên, tát vợ mình một cái.
Mộ Kinh Nhất đứng cách đó không xa, vì vậy, hắn nhìn thấy vô cùng rõ ràng
Cái tát này vô cùng vang dội, tuyệt đối không phải diễn, mà là thật
Hẳn ngây ra, lúc này mới xác định không phải là ảo giác của mình.
Phó Cẩm Hành đánh phụ nữ?
Chuyện này quả thực vượt ra khỏi dự liệu của Mộ Kính Nhất rồi
Không đợi hắn nói gì, Minh Duệ Viễn đã cố kìm nén, xốc chăn lên, ngồi dậy.
Cậu ta muốn xuống giường, đáng tiếc phần bụng bị quấn quá nhiều bằng gạc, vừa mới xoay người thì toàn thân đã truyền đến cơn đau đớn khó chịu
Minh Duệ Viễn mất thăng bằng, nghiến răng chịu đựng ngã xuống đất
Cậu ta không nhúc nhích được, chỉ có thể chửi ầm lên: “Phó Cẩm Hành, mẹ kiếp, anh có còn là đàn ông nữa không hả? Đây là vợ anh, đây là mẹ của hai đứa con anh đấy, chị ấy chỉ nói một hai câu thật lòng mà anh đã ra tay đánh người à? Mẹ kiếp..
chờ ông đây có thể đứng đứng lên, ông đây sẽ đánh cho tên khốn nhà anh một trận...” Minh Duệ Viễn vật lộn trên mặt đất cả buổi nhưng đều vô ích, cậu ta túm góc chăn, muốn mượn chút lực, cuối cùng lại kéo cả cái chăn từ trên giường xuống
Vì vậy, cậu ta dứt khoát đắp chăn, nằm ở trên mặt đất, mệt mỏi thở hổn hển
Mộ Kính Nhất do dự một chút, vẫn không quan tâm chuyện Mạnh Tri Ngư bị đánh mà đi đến đỡ Minh Duệ Viễn lên
“Có sao không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Nhìn dáng người Mộ Kính Nhất không được cường tráng to khỏe như Rand, nhưng thật ra hắn rất khỏe, trực tiếp đỡ Minh Duệ Viễn dậy.
Lại một lần nữa nằm ở trên giường, Minh Duệ Viễn bất đắc dĩ thở dài, lẩm bẩm: “Đúng là gặp quỷ rồi, chuyện quái gì thế này...”
Từ khi đến đây, tất cả đều giống như đang nằm mơ, hơn nữa, còn là một cơn ác mộng chưa tỉnh lại được!
“Đừng nhúc nhích, mặc dù vết thương của cậu không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng bị bắn xuyên qua ruột, trừ phi cậu muốn hỏng luôn bụng, nếu không thì ngoan ngoãn nằm đó đi!”
Mộ Kính Nhất híp mắt, lạnh lùng cảnh cáo Minh Duệ Viễn
Hắn không mù, quan sát lâu như vậy, đương nhiên cũng đã nhìn ra tại sao Minh Duệ Viễn lại theo Phó Cẩm Hành tới đây
Ngoài miệng nói là vì điều tra rõ chân tướng việc Tỉnh Tỉnh trúng độc, rửa sạch nỗi oan cho mình.
Sự thật thì sao?
Còn không phải là vì người phụ nữ kia ư.
Không ngờ Minh Duệ Viễn còn nhỏ tuổi như vậy mà lại rung động với một người phụ nữ lớn hơn mình nhiều tuổi, lại còn đã sinh hai đứa con! Nghĩ đến đây, Mộ Kính Nhất lập tức sinh ra oán giận
Hắn đoán, nhất định là người phụ nữ này cố ý quyến rũ Minh Duệ Viễn, dù sao cậu ta cũng còn trẻ, sự hiểu biết đối với chuyện nam nữ cũng có hạn, không chịu được mê hoặc.
Đúng, chính là như vậy, không sai
Tin chắc là mình không nghĩ sai, vì vậy, Mộ Kính Nhất càng thêm phẫn nộ trong lòng
“Cãi nhau đủ chưa?”
Mộ Kinh Nhất đứng thẳng lên, quát lớn.
Mạnh Tri Ngư vốn đang vừa khóc vừa gào thét lập tức im bặt, cô hít mũi một cái, lấy tay lau nước mắt trên mặt, giọng nói khàn khàn: “Mộ Kính Nhất, cho dù anh ở đây, tôi cũng phải nói một câu, oan có đầu nợ có chủ, việc anh muốn trả thù nhà họ Phó không liên quan đến tôi!” Nói xong, Mạnh Tri Ngư quay sang bên cạnh, lặng lẽ rơi nước mắt
Nhìn dáng vẻ cô, hình như đã thật sự mất đi toàn bộ sự tin tưởng đối với Phó Cẩm Hành, thậm chí tràn đầy oán hận rồi.
Suy nghĩ một chút, Mộ Kính Nhất cũng hiểu rõ.
Trước kia hắn nghe từng người ta nói, tình cảm giữa hai vợ chồng cho dù có tốt đến đâu, một khi con cái xảy ra chuyện thì đều sẽ xuất hiện mâu thuẫn
Oán trách lẫn nhau còn nhẹ, nghiêm trọng hơn thậm chí sẽ đánh đập, căm hận nhau, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, cuối cùng là tình cảm tan vỡ, tan cửa nát nhà
Có lẽ bây giờ chính là tình huống đó rồi
Hắn trầm ngâm, từ vẻ mặt hắn hoàn toàn không nhìn ra vui hay giận: “Cô có ý gì?”
Hình như Mạnh Tri Ngư đã bất chấp mọi thứ, cô đứng lên, buông cái tay đang che má kia xuống.
Mộ Kính Nhất nhìn cô, chỉ thấy chỗ cô bị đánh đã sưng lên, đỏ ửng, còn có thể mơ hồ thấy được dấu tay.
Quả nhiên, Phó Cẩm Hành thật sự ra tay độc ác, vừa nãy hắn không hề nhìn lầm.
Làn da trắng nõn lại in hằn vết đỏ, đến người không có trái tim như Mộ Kính Nhất nhìn thấy cũng không kìm được lòng sinh ra cảm giác thương hoa tiếc ngọc.
“Hừ, con trai giống mẹ, cậu quả là đã kế thừa sự tàn nhẫn của bà ta, tôi tự thẹn không bằng, dù sao tôi cũng không thể ra tay với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.” Mộ Kính Nhất cố ý châm biếm.
Nghe vậy, Phó Cẩm Hành ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái: “Đây là chuyện nhà tôi, không cần anh phải xen vào!”
Mạnh Tri Ngư ở bên cạnh hét lên: “Phó Cẩm Hành, tôi nhắc lại lần nữa, tôi đã chịu đựng đủ rồi! Còn nữa, tôi muốn ly hôn với anh, hai đứa con đều đi theo tôi, không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Phó các người nữa!”
“Cô câm miệng! Đừng hòng nghĩ tới chuyện đó!” Phó Cẩm Hành lập tức lớn tiếng phản bác
“Mộ Kính Nhất, anh đã hại con gái tôi bị mù, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Người anh muốn đối phó là Mai Lan, là nhà họ Phó, hãy tha cho hai đứa con của tôi đi, chúng vô tội!”
Mạnh Tri Ngư hạ quyết định, hai chân mềm ra, quỳ xuống đất.
“Cô thật sự muốn ly hôn à?” Mộ Kính Nhất không trả lời mà hỏi ngược lại, trong mắt lướt qua vẻ kinh ngạc.
“Nếu như ly hôn có thể khiến anh buông tha cho con trai và con gái của tôi, thì tôi có gì mà không dám? Vừa nãy anh cũng nhìn thấy rồi, anh ta đánh tôi độc ác như vậy, chỉ vì tôi nói một câu mẹ anh ta không tốt
Tôi không thể tiếp tục sống thế này nữa!” Mạnh Tri Ngư nói xong, lại thấp giọng khóc nức nở.
“Ha ha, đúng là càng ngày càng thú vị.”
Mộ Kinh Nhất vỗ tay, sau đó, hắn lại nhìn Phó Cẩm Hành ở bên cạnh.
“Mặc kệ là thật hay giả, tôi đều định chơi với cậu đến cùng
Tôi biết, bây giờ cậu chỉ đang giả vờ bình tĩnh thôi, thực ra chuyện cậu muốn làm nhất chính là lập tức trở về Trung Hải, giải quyết hết phiền toái trước mắt, đúng không?” Đối mặt với sự chất vấn của Mộ Kính Nhất, Phó Cẩm Hành không nói một lời.
“Vậy được, tôi có thể thả cậu đi
Nhưng mà phải nói rõ trước, tôi chỉ để cho một mình cậu rời đi, một người mà thôi.” Mộ Kính Nhất giơ ngón tay phải ra, lắc nhẹ trước mặt Phó Cẩm Hành
“Điều kiện của anh là gì?” Phó Cẩm Hành nghiến răng, rít ra mấy chữ
“Ha ha, thì ra cậu cũng biết là tôi có điều kiện đấy, tôi còn tưởng cậu sẽ cho rằng tôi dễ dàng thả cậu đi như vậy cơ.”
Mộ Kính Nhất cười lớn.
Phó Cẩm Hành quát lớn: “Bớt nói nhảm đi! Rốt cuộc anh có điều kiện gì?”
Hắn nói đúng, qua một trận cãi nhau, Phó Cẩm Hành hoàn toàn cho rằng ý tưởng của Mạnh Tri Ngư là chính xác.
Ba người bọn họ không thể cứ ở lại đây mãi được, Mộ Kính Nhất có thể lãng phí thời gian, nhưng bọn họ không thể, Phó Thị không chờ được, Tỉnh Tỉnh lại càng không thể
Vì vậy, việc cấp bách trước mắt chính là ít nhất phải có một người có thể an toàn rời khỏi nơi đây.
Minh Duệ Viễn bị thương, khẳng định không đi được.
Mạnh Tri Ngư cảm thấy mình chỉ là một người phụ nữ, lại không nắm rõ tình hình của Phó Thị, dù có trở về, cũng không làm gì được.
Vì vậy, chỉ có Phó Cẩm Hành mới là người thích hợp nhất cũng cần phải trở về Trung Hải nhất.
“Điều kiện của tôi nói ra thì cũng không khó chút nào.” Mộ Kính Nhất cố ý kéo dài giọng, đợi đến lúc ba người bên cạnh đều ngừng thở để lắng nghe, hắn mới chậm rãi nói: “Phó Cẩm Hành, cậu ly hôn đi
Chỉ cần cậu ly hôn, hai người các người sẽ không còn quan hệ gì nữa, đương nhiên con của các người cũng không coi là người nhà họ Phó nữa, tôi có thể cân nhắc tha cho chúng.” Phó Cẩm Hành không chút nghĩ ngợi phản đối ngay: “Anh đừng có nằm mơ!”
Ngược lại Mạnh Tri Ngư lại truy đuổi đến cùng: “Cái gì gọi là anh có thể cân nhắc? Ngộ nhỡ anh đổi ý, chẳng phải tôi sẽ bị anh lừa à?” Mộ Kính Nhất hỏi ngược lại: “Cho dù tôi lừa cô, cô cũng có thể làm gì được tôi?”
Cô lập tức nghẹn lời
Đúng vậy, đã ở thế yếu thì vốn dĩ không có tư cách đàm phán nữa rồi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thú vị
Xem ra, thật đúng với câu tục ngữ kia, không góc tường nào không đào được, chỉ có cái cuốc chưa đủ tốt thôi.
Nghĩ như vậy, Mộ Kính Nhất lại càng cảm thấy thú vị hơn.
Người ở bên trong hình như cũng bắt đầu không còn kiêng dè gì nữa rồi, vừa la hét, vừa mắng chửi, còn đập phá đồ đạc
“Dù sao bên trong cũng không có cái gì đáng giá, mặc họ đi.” Mộ Kính Nhất lấy chiếc khăn lau kính ra, hắn tháo kính xuống, chậm rãi lau sạch mặt kính vốn đã vô cùng sạch sẽ, dường như hành động đó chỉ là một thói quen
Mấy tên vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể đứng tại chỗ tiếp tục nghe ngóng động tĩnh trong phòng nghỉ
Ngoại trừ tiếng cãi nhau của Phó Cẩm Hành và Mạnh Tri Ngư ra, thỉnh thoảng cũng xen lẫn vài tiếng gào thét của Minh Duệ Viễn.
“Này, có phải hai người bị thần kinh hết rồi không hả? Đã là lúc nào rồi, muốn cãi nhau thì đi ra ngoài mà cãi! “Mộ Kính Nhất, mẹ kiếp anh cũng mặc kệ thống quản à! Tôi muốn đi ngủ!” “Rốt cuộc cãi nhau đủ chưa? Đúng là tôi điên rồi mới cùng hai người tới đây...”
Lúc đầu Minh Duệ Viễn còn có sức lớn tiếng la hét, sau đó cậu ta cũng mệt mỏi, dứt khoát nghiêng đầu sang bên cạnh, nhắm mắt lại, giả vờ như không thấy.
Sự thật chứng minh, hai người cãi nhau, thật ra cũng là một chuyện rất tốn sức.
Trán Phó Cẩm Hành đầm đìa mồ hôi, áo sơ mi dính chặt sau lưng, hắn thở hồng hộc, cáu kỉnh nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
So sánh ra, trông Mạnh Tri Ngư càng chật vật hơn
Chắc là cô đã khóc, vì vậy trên mặt ngoại trừ mồ hôi, còn có nước mắt, hốc mắt ươn ướt, đến chóp mũi cũng đỏ lên.
“Phó Cẩm Hành, tôi đã sớm chịu anh đủ rồi! Nếu như không phải mẹ anh tạo nghiệp, làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, thì sẽ có chuyện như ngày hôm nay à?” Cô lau nước mắt, oán hận nói: “Oan có đầu nợ có chủ, con gái tôi vô tội, không đáng phải nhận lấy quả báo này! Có chết thì cũng phải là anh và mẹ anh đi chết đi...”
Còn chưa dứt lời, Phó Cẩm Hành trong cơn thịnh nộ không khống chế được tâm trạng, giơ một tay lên, tát vào mặt Mạnh Tri Ngư.
Cô không hề đoán được trước, lập tức ngã ngồi lên xô pha
Mạnh Tri Ngư giơ tay che gương mặt nóng rát, ngơ ngác nhìn Phó Cẩm Hành, qua hai giây sau, cô mới phản ứng lại, khóc ầm lên.
“Anh dám đánh tôi..
anh đánh tôi..
người có lỗi là tối sao...”
Mạnh Tri Ngư vừa khóc, vừa căm phẫn hét lớn, nước mắt tuôn ra.
Lúc Mộ Kính Nhất đi vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh Phó Cẩm Hành ra tay đánh người.
Hắn vốn vẫn còn nghi ngờ về chuyện này
Đôi vợ chồng này sớm không cãi nhau, muộn không cãi nhau, vì sao lại lại cãi nhau ngay lúc này?
Như thế chẳng phải quá trùng hợp rồi sao..
Vì vậy, Mộ Kinh Nhất không nén được tò mò, nên mới định đích thân đi vào xem.
Không ngờ, cửa phòng vừa mở ra, hắn đã nhìn thấy Phó Cẩm Hành giơ cánh tay lên, tát vợ mình một cái.
Mộ Kinh Nhất đứng cách đó không xa, vì vậy, hắn nhìn thấy vô cùng rõ ràng
Cái tát này vô cùng vang dội, tuyệt đối không phải diễn, mà là thật
Hẳn ngây ra, lúc này mới xác định không phải là ảo giác của mình.
Phó Cẩm Hành đánh phụ nữ?
Chuyện này quả thực vượt ra khỏi dự liệu của Mộ Kính Nhất rồi
Không đợi hắn nói gì, Minh Duệ Viễn đã cố kìm nén, xốc chăn lên, ngồi dậy.
Cậu ta muốn xuống giường, đáng tiếc phần bụng bị quấn quá nhiều bằng gạc, vừa mới xoay người thì toàn thân đã truyền đến cơn đau đớn khó chịu
Minh Duệ Viễn mất thăng bằng, nghiến răng chịu đựng ngã xuống đất
Cậu ta không nhúc nhích được, chỉ có thể chửi ầm lên: “Phó Cẩm Hành, mẹ kiếp, anh có còn là đàn ông nữa không hả? Đây là vợ anh, đây là mẹ của hai đứa con anh đấy, chị ấy chỉ nói một hai câu thật lòng mà anh đã ra tay đánh người à? Mẹ kiếp..
chờ ông đây có thể đứng đứng lên, ông đây sẽ đánh cho tên khốn nhà anh một trận...” Minh Duệ Viễn vật lộn trên mặt đất cả buổi nhưng đều vô ích, cậu ta túm góc chăn, muốn mượn chút lực, cuối cùng lại kéo cả cái chăn từ trên giường xuống
Vì vậy, cậu ta dứt khoát đắp chăn, nằm ở trên mặt đất, mệt mỏi thở hổn hển
Mộ Kính Nhất do dự một chút, vẫn không quan tâm chuyện Mạnh Tri Ngư bị đánh mà đi đến đỡ Minh Duệ Viễn lên
“Có sao không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Nhìn dáng người Mộ Kính Nhất không được cường tráng to khỏe như Rand, nhưng thật ra hắn rất khỏe, trực tiếp đỡ Minh Duệ Viễn dậy.
Lại một lần nữa nằm ở trên giường, Minh Duệ Viễn bất đắc dĩ thở dài, lẩm bẩm: “Đúng là gặp quỷ rồi, chuyện quái gì thế này...”
Từ khi đến đây, tất cả đều giống như đang nằm mơ, hơn nữa, còn là một cơn ác mộng chưa tỉnh lại được!
“Đừng nhúc nhích, mặc dù vết thương của cậu không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng bị bắn xuyên qua ruột, trừ phi cậu muốn hỏng luôn bụng, nếu không thì ngoan ngoãn nằm đó đi!”
Mộ Kính Nhất híp mắt, lạnh lùng cảnh cáo Minh Duệ Viễn
Hắn không mù, quan sát lâu như vậy, đương nhiên cũng đã nhìn ra tại sao Minh Duệ Viễn lại theo Phó Cẩm Hành tới đây
Ngoài miệng nói là vì điều tra rõ chân tướng việc Tỉnh Tỉnh trúng độc, rửa sạch nỗi oan cho mình.
Sự thật thì sao?
Còn không phải là vì người phụ nữ kia ư.
Không ngờ Minh Duệ Viễn còn nhỏ tuổi như vậy mà lại rung động với một người phụ nữ lớn hơn mình nhiều tuổi, lại còn đã sinh hai đứa con! Nghĩ đến đây, Mộ Kính Nhất lập tức sinh ra oán giận
Hắn đoán, nhất định là người phụ nữ này cố ý quyến rũ Minh Duệ Viễn, dù sao cậu ta cũng còn trẻ, sự hiểu biết đối với chuyện nam nữ cũng có hạn, không chịu được mê hoặc.
Đúng, chính là như vậy, không sai
Tin chắc là mình không nghĩ sai, vì vậy, Mộ Kính Nhất càng thêm phẫn nộ trong lòng
“Cãi nhau đủ chưa?”
Mộ Kinh Nhất đứng thẳng lên, quát lớn.
Mạnh Tri Ngư vốn đang vừa khóc vừa gào thét lập tức im bặt, cô hít mũi một cái, lấy tay lau nước mắt trên mặt, giọng nói khàn khàn: “Mộ Kính Nhất, cho dù anh ở đây, tôi cũng phải nói một câu, oan có đầu nợ có chủ, việc anh muốn trả thù nhà họ Phó không liên quan đến tôi!” Nói xong, Mạnh Tri Ngư quay sang bên cạnh, lặng lẽ rơi nước mắt
Nhìn dáng vẻ cô, hình như đã thật sự mất đi toàn bộ sự tin tưởng đối với Phó Cẩm Hành, thậm chí tràn đầy oán hận rồi.
Suy nghĩ một chút, Mộ Kính Nhất cũng hiểu rõ.
Trước kia hắn nghe từng người ta nói, tình cảm giữa hai vợ chồng cho dù có tốt đến đâu, một khi con cái xảy ra chuyện thì đều sẽ xuất hiện mâu thuẫn
Oán trách lẫn nhau còn nhẹ, nghiêm trọng hơn thậm chí sẽ đánh đập, căm hận nhau, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, cuối cùng là tình cảm tan vỡ, tan cửa nát nhà
Có lẽ bây giờ chính là tình huống đó rồi
Hắn trầm ngâm, từ vẻ mặt hắn hoàn toàn không nhìn ra vui hay giận: “Cô có ý gì?”
Hình như Mạnh Tri Ngư đã bất chấp mọi thứ, cô đứng lên, buông cái tay đang che má kia xuống.
Mộ Kính Nhất nhìn cô, chỉ thấy chỗ cô bị đánh đã sưng lên, đỏ ửng, còn có thể mơ hồ thấy được dấu tay.
Quả nhiên, Phó Cẩm Hành thật sự ra tay độc ác, vừa nãy hắn không hề nhìn lầm.
Làn da trắng nõn lại in hằn vết đỏ, đến người không có trái tim như Mộ Kính Nhất nhìn thấy cũng không kìm được lòng sinh ra cảm giác thương hoa tiếc ngọc.
“Hừ, con trai giống mẹ, cậu quả là đã kế thừa sự tàn nhẫn của bà ta, tôi tự thẹn không bằng, dù sao tôi cũng không thể ra tay với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.” Mộ Kính Nhất cố ý châm biếm.
Nghe vậy, Phó Cẩm Hành ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái: “Đây là chuyện nhà tôi, không cần anh phải xen vào!”
Mạnh Tri Ngư ở bên cạnh hét lên: “Phó Cẩm Hành, tôi nhắc lại lần nữa, tôi đã chịu đựng đủ rồi! Còn nữa, tôi muốn ly hôn với anh, hai đứa con đều đi theo tôi, không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Phó các người nữa!”
“Cô câm miệng! Đừng hòng nghĩ tới chuyện đó!” Phó Cẩm Hành lập tức lớn tiếng phản bác
“Mộ Kính Nhất, anh đã hại con gái tôi bị mù, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Người anh muốn đối phó là Mai Lan, là nhà họ Phó, hãy tha cho hai đứa con của tôi đi, chúng vô tội!”
Mạnh Tri Ngư hạ quyết định, hai chân mềm ra, quỳ xuống đất.
“Cô thật sự muốn ly hôn à?” Mộ Kính Nhất không trả lời mà hỏi ngược lại, trong mắt lướt qua vẻ kinh ngạc.
“Nếu như ly hôn có thể khiến anh buông tha cho con trai và con gái của tôi, thì tôi có gì mà không dám? Vừa nãy anh cũng nhìn thấy rồi, anh ta đánh tôi độc ác như vậy, chỉ vì tôi nói một câu mẹ anh ta không tốt
Tôi không thể tiếp tục sống thế này nữa!” Mạnh Tri Ngư nói xong, lại thấp giọng khóc nức nở.
“Ha ha, đúng là càng ngày càng thú vị.”
Mộ Kinh Nhất vỗ tay, sau đó, hắn lại nhìn Phó Cẩm Hành ở bên cạnh.
“Mặc kệ là thật hay giả, tôi đều định chơi với cậu đến cùng
Tôi biết, bây giờ cậu chỉ đang giả vờ bình tĩnh thôi, thực ra chuyện cậu muốn làm nhất chính là lập tức trở về Trung Hải, giải quyết hết phiền toái trước mắt, đúng không?” Đối mặt với sự chất vấn của Mộ Kính Nhất, Phó Cẩm Hành không nói một lời.
“Vậy được, tôi có thể thả cậu đi
Nhưng mà phải nói rõ trước, tôi chỉ để cho một mình cậu rời đi, một người mà thôi.” Mộ Kính Nhất giơ ngón tay phải ra, lắc nhẹ trước mặt Phó Cẩm Hành
“Điều kiện của anh là gì?” Phó Cẩm Hành nghiến răng, rít ra mấy chữ
“Ha ha, thì ra cậu cũng biết là tôi có điều kiện đấy, tôi còn tưởng cậu sẽ cho rằng tôi dễ dàng thả cậu đi như vậy cơ.”
Mộ Kính Nhất cười lớn.
Phó Cẩm Hành quát lớn: “Bớt nói nhảm đi! Rốt cuộc anh có điều kiện gì?”
Hắn nói đúng, qua một trận cãi nhau, Phó Cẩm Hành hoàn toàn cho rằng ý tưởng của Mạnh Tri Ngư là chính xác.
Ba người bọn họ không thể cứ ở lại đây mãi được, Mộ Kính Nhất có thể lãng phí thời gian, nhưng bọn họ không thể, Phó Thị không chờ được, Tỉnh Tỉnh lại càng không thể
Vì vậy, việc cấp bách trước mắt chính là ít nhất phải có một người có thể an toàn rời khỏi nơi đây.
Minh Duệ Viễn bị thương, khẳng định không đi được.
Mạnh Tri Ngư cảm thấy mình chỉ là một người phụ nữ, lại không nắm rõ tình hình của Phó Thị, dù có trở về, cũng không làm gì được.
Vì vậy, chỉ có Phó Cẩm Hành mới là người thích hợp nhất cũng cần phải trở về Trung Hải nhất.
“Điều kiện của tôi nói ra thì cũng không khó chút nào.” Mộ Kính Nhất cố ý kéo dài giọng, đợi đến lúc ba người bên cạnh đều ngừng thở để lắng nghe, hắn mới chậm rãi nói: “Phó Cẩm Hành, cậu ly hôn đi
Chỉ cần cậu ly hôn, hai người các người sẽ không còn quan hệ gì nữa, đương nhiên con của các người cũng không coi là người nhà họ Phó nữa, tôi có thể cân nhắc tha cho chúng.” Phó Cẩm Hành không chút nghĩ ngợi phản đối ngay: “Anh đừng có nằm mơ!”
Ngược lại Mạnh Tri Ngư lại truy đuổi đến cùng: “Cái gì gọi là anh có thể cân nhắc? Ngộ nhỡ anh đổi ý, chẳng phải tôi sẽ bị anh lừa à?” Mộ Kính Nhất hỏi ngược lại: “Cho dù tôi lừa cô, cô cũng có thể làm gì được tôi?”
Cô lập tức nghẹn lời
Đúng vậy, đã ở thế yếu thì vốn dĩ không có tư cách đàm phán nữa rồi.