Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-555
Chương 556: Để hoàn toàn
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cô ta sợ Hà Tư Ca lại cúp điện thoại, vội vàng nói: “Tôi đã xem rồi, bên trong là một đống luận văn y học, không biết cái chị tìm có phải là cái này không?”
Cố nén nhịp tim đập thình thịch, Hà Tư Ca cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Vậy sao? Cô tìm được ở đâu?” Hà Nguyên Chính đã lục cả nhà lên cũng không tìm được cái USB đó, không ngờ lại bị Hà Thiên Nhu nhanh chân đến trước.
“Dù sao đồ cũng ở trong tay tôi, nếu như chị muốn thì đợi tôi ở quán cà phê góc đường Trung Hoa, tôi đợi chị đến mười một giờ.”
Hà Thiên Nhu nói nhanh, sau đó cúp điện thoại.
Lần này đã để cô ta nắm giữ quyền chủ động rồi. Có điều đối với Hà Tư Ca mà nói, thà tin còn hơn không.
Cô đặt điện thoại xuống, nhìn đồng hồ.
Đã hơn mười giờ, bây giờ lái xe đi thì vẫn kịp.
Hà Tư Ca hơi do dự một chút, vẫn quyết định đích thân đi gặp Hà Thiên Nhu. Cô chân trước vừa đi, Phó Cẩm Hành sáng sớm đã rời nhà đi thị sát công trường với Tào Cảnh Đồng cũng cùng trở về công ty. “Vợ tôi đâu?” Phó Cẩm Hành chưa về phòng làm việc, mà đi tìm Hà Tư Ca ngay.
Lạc Tuyết vội vàng trả lời: “Giám đốc Hà đến công ty, sau đó lại đi rồi.”
Suy nghĩ một chút, cô ấy lại bổ sung: “Hà Nguyên Chính đến đây, bị giám đốc Hà đuổi đi. Có điều, tôi chắc chắn giám đốc Hà rời khỏi công ty một mình.” Sau khi nghe xong, Phó Cẩm Hành gật đầu. Hắn xoay người đi hai bước, lại quay đầu dặn dò: “Dặn dò xuống, sau này không cho phép Hà Nguyễn Chính đến công ty nữa, cứ nói là lệnh của tôi.”
Lạc Tuyết vội vàng lên tiếng đáp lại: “Vâng, anh Phó.” Phó Cẩm Hành về phòng làm việc, gọi điện thoại ngay cho Hà Tư Ca.
Cô đang trên đường, có chút chột dạ: “Ôi, anh ở công trường về rồi à?” Hắn trầm giọng: “Nhân lúc anh không có ở đây, em lén chạy ra ngoài rồi?” Hà Tư Ca ngượng ngùng cười: “Em có chút chuyện, đi ra ngoài một chuyến, chắc chắn sẽ không lỡ ăn trưa với anh đâu.” Lúc này Phó Cẩm Hành mới đổi giận thành vui: “Ừm, không quên thì tốt. Chú ý an toàn, về sớm chút.” Cô có chút bất ngờ: “Anh không hỏi xem em đi gặp ai à?” Hắn hừ một tiếng: “Anh lại không phải là cái kiểu đàn ông nhỏ mọn hay ghen đó.” Sau đó, Phó Cẩm Hành không nói hai lời, trực tiếp cúp điện thoại. Hà Tư Ca: “... Hả?” Nghe tiếng tút tút truyền ra từ điện thoại, cô không biết phải làm sao. Nếu như cái này không tính là ghen, nhỏ gọn, cô thật sự không biết cái gì gọi là ghen, nhỏ mọn nữa. Đến quán cà phê ở góc đường, Hà Tư Ca nhìn thấy ngay Hà Thiên Nhu đang ngồi cạnh cửa sổ.
Mấy ngày không gặp, toàn thân cô ta đều là nhãn hiệu nổi tiếng, ngay cả túi xách cũng mấy trăm nghìn tệ.
Tuy nhà họ Hà không nghèo, nhưng dù sao cũng là mặt trời sắp lặn, Hà Nguyên Chính cho dù cưng chiều Hà Thiên Như thế nào đi nữa cũng không thể mua cho cô ta món quà sáu con số. “Không phải nói làm một khoản giao dịch sao, lại còn chọn vị trí cạnh cửa sổ, cô sợ người khác không nhìn thấy mình à.” Hà Tư Ca lạnh lùng nói một câu, sau đó đi qua bên cạnh Hà Thiên Nhu, đến một góc khác, ngồi xuống.
Hà Thiên Nhu tức giận cắn chặt môi, nhưng cô ta vẫn cầm đồ lên, đi qua đó.
Sau khi ngồi xuống, Hà Tư Ca cầm thực đơn lên, gọi cà phê và bánh ngọt. “Không phải tôi mời chị đến để uống cà phê!” Thấy cô thảnh thơi, không hề nhắc đến chuyện USB, Hà Thiên Nhu cũng không nhịn được nữa, mở miệng nhắc nhở.
“Ai cần cô mời, tôi không trả nổi à? Tôi có thể thanh toán cả phần của cô nữa đấy.”
Hà Tư Ca cầm điện thoại lên, quét mã QR ở góc bàn, trực tiếp trả tiền.
“Được rồi, bây giờ là tôi mời cô, cô có thể ngậm miệng rồi.” Cô chế nhạo một tiếng, thong dong nhìn Hà Thiên Nhu. Đợi người phục vụ đưa cà phê và bánh ngọt lên, Hà Tư Ca uống một ngụm, nhướng mày: “Cũng không tệ, không uổng công tôi đích thân đến một chuyến.”
Trong lời nói, cô lại hoàn toàn coi Hà Thiên Nhu là không khí, giống như không tồn tại.
“Chị!”
Hà Thiên Nhu vừa định nổi giận, Hà Tư Ca đã giơ một ngón tay ra, lắc trước mặt cô ta. “Đừng tức giận, lông mi giả trên mặt trái cô sắp rơi ra rồi, tôi có keo dính mi, cô đi chỉnh lại đi.”
Nói xong, Hà Tư Ca móc một lọ keo dính mi nhỏ trong túi đồ trang điểm bên người ra, đưa cho Hà Thiên Nhu. Hà Thiên Nhu mấp máy môi, cô ta thử chớp mắt, quả nhiên cảm thấy cái lông mi giả trên mặt trái lung lay sắp rơi rồi. Không muốn mất mặt giữa đám đông, Hà Thiên Nhu chỉ đành cầm lọ keo dính mi, chạy như bay đến phòng vệ sinh. Mấy phút sau, cuối cùng cô ta cũng quay lại. Nổi giận đùng đùng trả lại lọ keo dính mi cho Hà Tư Ca, Hà Thiên Nhu không nhịn được lại dùng tay gẩy cái lông mi giả trên mặt trái, rồi mới lên tiếng: “Đừng phí lời nữa, nói chuyện chính đi!”
Hà Tư Ca lại uống một ngụm cà phê, mỉm cười nhìn cô ta: “Cô lấy trộm đồ của Đỗ Uyển Thu, không sợ sau khi phát hiện, bà ta sẽ đánh có một trận à?”
Nhiều năm qua, Hà Thiên Nhu luôn sống dưới sự lạm dụng uy quyền của Đỗ Uyển Thu, mặc dù đã trưởng thành, nhưng vừa nghe đến hai chữ “bị đánh”, cô ta vẫn không khỏi run cầm cập. “Không liên quan đến chị, tôi chỉ hỏi chị, chị còn muốn cái USB này nữa không?”.
Hà Thiên Nhu xoay người lấy một cái USB ra khỏi túi xách đắt tiền, cái USB 8GB nhỏ, chính là loại hơn mười năm trước rất thịnh hành.
Mặt chính của USB còn dán một miếng giấy, viết ngoáy một cái tên, nhìn kỹ chính là ba chữ “Phùng Thư Dương”. Hà Tư Ca cúi đầu nhìn một cái, trong lòng đã có phán đoán. Cô biết, với tâm trí của Hà Thiên Nhu, về cơ bản không thể nào đem một cái USB giả đến lừa mình. Huống hồ, lời nói dối như vậy quá dễ bị vạch trần. “Cô tìm được ở đâu? Đừng nói với tôi là cố may mắn lục được ở nhà ra đấy.” Hà Tư Ca khẽ cười một tiếng, làm như không để ý.
Khoảng thời gian này cô đi theo bên cạnh Phó Cẩm Hành, cũng học được một số kỹ năng làm việc, ví dụ như kỹ xảo đàm phán.
Càng muốn thứ gì, càng phải biểu hiện nó không đáng nhắc đến trong mắt mình.
Quả nhiên, thái độ của Hà Tư Ca làm Hà Thiên Nhu có chút khó đoán.
Cô ta vốn còn tưởng là mình cầm cái USB này ra, Hà Tư Ca sẽ nhào lên giống như hổ đói vồ mồi.
Nào biết, tình hình hoàn toàn ngược lại. “Liên quan gì đến chị!”
Hà Thiên Nhu cầm chặt USB trong bàn tay, giống như sợ Hà Tư Ca sẽ cướp lấy.
Hà Tư Ca đã thu hồi tầm mắt, cô giơ tay cầm cái dĩa bạc nhỏ, chuyên tấm ăn bánh ngọt.
“Tôi lấy từ tủ bảo hiểm ở ngân hàng, không phải tìm được ở nhà.”
Đợi nửa ngày, không thấy Hà Tư Ca truy hỏi nữa, Hà Thiên Nhu chỉ đành chủ động nói.
Hà Tư Ca dừng tay lại, lúc này mới hiểu, tại sao mặc cho Hà Nguyên Chính lật Đông lật Tây ở nhà vẫn không thu hoạch được gì.
Bởi vì người đàn bà Đỗ Uyển Thu này rất thông minh, bà ta dứt khoát mở một cái tủ bảo hiểm, đặt USB ở đó.
“Mẹ tôi là người thông minh nghĩ nhiều, nhất định sợ mất. Bà ấy sợ bị người khác phát hiện nên dùng tên tôi đi mở một cái tủ bảo hiểm, đặt hết vàng bạc châu báu của bà ấy vào đó.” Hà Thiên Nhu cắn môi, hình như nghĩ đến cái gì, sắc mặt cô ta rất ngờ vực không chắc.
Buổi tối hôm kia, Phùng Thư Dương đi ra ngoài xã giao, uống say. Sau khi về đến khách sạn, Hà Thiên Nhu chỉ đành chăm sóc ông ta, không ngờ, lại nghe thấy ông ta không ngừng lẩm bẩm hai chữ “thẻ USB”.
Hà Thiên Nhu không hiểu ý của Phòng Thư Dương, vì vậy nhân cơ hội truy hỏi, ông ta cũng mơ hồ trả lời mấy câu, nói là Hà Tư Ca muốn tìm một cái USB.
Không đợi Phùng Thư Dương nói rõ, ông ta đã ngủ mất, ngáy vang trời. Nhưng Hà Thiên Nhu bởi vì mấy câu nói kia mà cả đêm không ngủ.
Cô ta láng máng nhớ, Đỗ Uyển Thu đặt một cái USB trong tủ bảo hiểm, vì vậy sáng sớm hôm nay đã đi lấy ra. “Cô chỉ biết là tôi muốn tìm cái USB này, vậy cô có biết tôi cần nó làm gì không?”
Hà Tư Ca buông cái dĩa nhỏ xuống, chống cằm, thảnh thơi hỏi.
Hà Thiên Nhu vốn dĩ không rõ rốt cuộc là chuyện gì lắm, cô ta vốn định cáo mượn oai hùm, bắt chẹt điểm yếu của Hà Tư Ca, nhưng dù sao cũng không đủ sức, bị người lừa chút là hoảng.
“Chị... không phải là chị cần cái USB này sao?” Cô ta nuốt nước miếng, run giọng hỏi. Hà Tư Ca cười: “Ừm, trước kia là rất cần.”
Hà Thiên Nhu vui mừng, nhưng không đợi cô ta nói gì, Hà Tư Ca lại cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, nhẹ giọng nói: “Bây giờ không cần cũng được, không vấn đề.”
“Hả?”
Hà Thiên Nhu trợn to mắt, tức giận nhìn cô: “Rốt cuộc chị có cần nữa không?”
Giọng cô ta quá lớn, đến nỗi khách ngồi ở bàn gần đó cũng không khỏi nhìn sang bên này.
“Cô chỉ biết trong USB là luận văn y học, thật ra đó là thành quả học thuật mười mấy năm trước mà Phùng Thư Dương chưa từng tuyên bố. Mẹ cô xem nội dung bên trong, làm chuyện hèn hạ, bởi vì chột dạ cho nên bà ta mới giấu USB đi.”
Hà Tư Ca cười như không cười nhìn Hà Thiên Nhu, cũng không để ý nói chuyện này cho cô ta biết.
“Chị mới hèn hạ! Chị dám nói mẹ tôi, có tin tôi không đưa đồ cho chị không?”
Hà Thiên Nhu tức giận, lập tức trở mặt.
“Lúc mẹ cô và ba tôi ở bên nhau, cô cũng không nhỏ nữa, tôi không tin cô không nhớ chuyện lúc đó. Không thể đánh thức một người giả vờ ngủ, cô thích tin thì tin, thích đưa thì đưa.”
Hà Tư Ca cầm đồ lên, đứng dậy định đi.
Chuyện đến nước này, thật ra không tìm được cái USB đó, đối với cô mà nói, đã không sao nữa. Cô chỉ dùng nó để khống chế hai người Hà Nguyên Chính và Phùng Thư Dương, để bọn họ đừng mong thoải mái sống nốt nửa đời sau.
Nếu không, Hà Tư Ca cảm thấy, Mạnh Nhị quá vô tội, bà bị chồng và tình địch liên thủ hại chết, đến chết cũng không biết.
“Đợi đã!” Hà Thiên Nhu chủ động gọi cô lại: “Tôi tin chị! Tôi cũng biết chị hận mẹ tôi, nhưng tôi có cách gì chứ, tôi lớn thế này rồi, ngay cả mặc quần áo gì cũng phải nghe bà ấy! Chị tưởng là tôi muốn như vậy à?”
Nói tới đây, cô ta cúi đầu xuống, vành mắt ửng đỏ, không giống giả vờ. Hà Tư Ca mặc dù dừng bước, nhưng cũng không thông cảm với cô ta.
Mẹ thế nào con gái sẽ thế đó, Hà Thiên Nhu quả thật cũng đáng thương, nhưng người đáng thương nhất định có chỗ đáng hận.
“Chị đi dạy dỗ bà ấy đi, chỉ cần bà ấy không lo nổi thân mình, bà ấy sẽ không dán mắt vào tôi không buông nữa!”
Hà Thiên Nhu vừa nói, vừa liều mạng nhét USB vào trong tay Hà Tư Ca. Mấy ngày nay cô ta chạy đến chỗ Phùng Thư Dương, cuối cùng cũng được sống cuộc sống mong ước, lần đầu tiên nếm được mùi vị tự do. Cho nên, Hà Thiên Nhu mới không tiếc chủ động đi tìm Hà Tư Ca, đối thủ một mất một còn của mình.
“Đây chính là giao dịch cô nói à?” Hà Tư Ca cảm thấy dở khóc dở cười. Cô sớm biết, Hà Thiên Nhu không thừa kế tâm cơ của mẹ và trí thông minh của ba, nhưng không ngờ cô ta lại ngu xuẩn đến mức này.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cố nén nhịp tim đập thình thịch, Hà Tư Ca cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Vậy sao? Cô tìm được ở đâu?” Hà Nguyên Chính đã lục cả nhà lên cũng không tìm được cái USB đó, không ngờ lại bị Hà Thiên Nhu nhanh chân đến trước.
“Dù sao đồ cũng ở trong tay tôi, nếu như chị muốn thì đợi tôi ở quán cà phê góc đường Trung Hoa, tôi đợi chị đến mười một giờ.”
Hà Thiên Nhu nói nhanh, sau đó cúp điện thoại.
Lần này đã để cô ta nắm giữ quyền chủ động rồi. Có điều đối với Hà Tư Ca mà nói, thà tin còn hơn không.
Cô đặt điện thoại xuống, nhìn đồng hồ.
Đã hơn mười giờ, bây giờ lái xe đi thì vẫn kịp.
Hà Tư Ca hơi do dự một chút, vẫn quyết định đích thân đi gặp Hà Thiên Nhu. Cô chân trước vừa đi, Phó Cẩm Hành sáng sớm đã rời nhà đi thị sát công trường với Tào Cảnh Đồng cũng cùng trở về công ty. “Vợ tôi đâu?” Phó Cẩm Hành chưa về phòng làm việc, mà đi tìm Hà Tư Ca ngay.
Lạc Tuyết vội vàng trả lời: “Giám đốc Hà đến công ty, sau đó lại đi rồi.”
Suy nghĩ một chút, cô ấy lại bổ sung: “Hà Nguyên Chính đến đây, bị giám đốc Hà đuổi đi. Có điều, tôi chắc chắn giám đốc Hà rời khỏi công ty một mình.” Sau khi nghe xong, Phó Cẩm Hành gật đầu. Hắn xoay người đi hai bước, lại quay đầu dặn dò: “Dặn dò xuống, sau này không cho phép Hà Nguyễn Chính đến công ty nữa, cứ nói là lệnh của tôi.”
Lạc Tuyết vội vàng lên tiếng đáp lại: “Vâng, anh Phó.” Phó Cẩm Hành về phòng làm việc, gọi điện thoại ngay cho Hà Tư Ca.
Cô đang trên đường, có chút chột dạ: “Ôi, anh ở công trường về rồi à?” Hắn trầm giọng: “Nhân lúc anh không có ở đây, em lén chạy ra ngoài rồi?” Hà Tư Ca ngượng ngùng cười: “Em có chút chuyện, đi ra ngoài một chuyến, chắc chắn sẽ không lỡ ăn trưa với anh đâu.” Lúc này Phó Cẩm Hành mới đổi giận thành vui: “Ừm, không quên thì tốt. Chú ý an toàn, về sớm chút.” Cô có chút bất ngờ: “Anh không hỏi xem em đi gặp ai à?” Hắn hừ một tiếng: “Anh lại không phải là cái kiểu đàn ông nhỏ mọn hay ghen đó.” Sau đó, Phó Cẩm Hành không nói hai lời, trực tiếp cúp điện thoại. Hà Tư Ca: “... Hả?” Nghe tiếng tút tút truyền ra từ điện thoại, cô không biết phải làm sao. Nếu như cái này không tính là ghen, nhỏ gọn, cô thật sự không biết cái gì gọi là ghen, nhỏ mọn nữa. Đến quán cà phê ở góc đường, Hà Tư Ca nhìn thấy ngay Hà Thiên Nhu đang ngồi cạnh cửa sổ.
Mấy ngày không gặp, toàn thân cô ta đều là nhãn hiệu nổi tiếng, ngay cả túi xách cũng mấy trăm nghìn tệ.
Tuy nhà họ Hà không nghèo, nhưng dù sao cũng là mặt trời sắp lặn, Hà Nguyên Chính cho dù cưng chiều Hà Thiên Như thế nào đi nữa cũng không thể mua cho cô ta món quà sáu con số. “Không phải nói làm một khoản giao dịch sao, lại còn chọn vị trí cạnh cửa sổ, cô sợ người khác không nhìn thấy mình à.” Hà Tư Ca lạnh lùng nói một câu, sau đó đi qua bên cạnh Hà Thiên Nhu, đến một góc khác, ngồi xuống.
Hà Thiên Nhu tức giận cắn chặt môi, nhưng cô ta vẫn cầm đồ lên, đi qua đó.
Sau khi ngồi xuống, Hà Tư Ca cầm thực đơn lên, gọi cà phê và bánh ngọt. “Không phải tôi mời chị đến để uống cà phê!” Thấy cô thảnh thơi, không hề nhắc đến chuyện USB, Hà Thiên Nhu cũng không nhịn được nữa, mở miệng nhắc nhở.
“Ai cần cô mời, tôi không trả nổi à? Tôi có thể thanh toán cả phần của cô nữa đấy.”
Hà Tư Ca cầm điện thoại lên, quét mã QR ở góc bàn, trực tiếp trả tiền.
“Được rồi, bây giờ là tôi mời cô, cô có thể ngậm miệng rồi.” Cô chế nhạo một tiếng, thong dong nhìn Hà Thiên Nhu. Đợi người phục vụ đưa cà phê và bánh ngọt lên, Hà Tư Ca uống một ngụm, nhướng mày: “Cũng không tệ, không uổng công tôi đích thân đến một chuyến.”
Trong lời nói, cô lại hoàn toàn coi Hà Thiên Nhu là không khí, giống như không tồn tại.
“Chị!”
Hà Thiên Nhu vừa định nổi giận, Hà Tư Ca đã giơ một ngón tay ra, lắc trước mặt cô ta. “Đừng tức giận, lông mi giả trên mặt trái cô sắp rơi ra rồi, tôi có keo dính mi, cô đi chỉnh lại đi.”
Nói xong, Hà Tư Ca móc một lọ keo dính mi nhỏ trong túi đồ trang điểm bên người ra, đưa cho Hà Thiên Nhu. Hà Thiên Nhu mấp máy môi, cô ta thử chớp mắt, quả nhiên cảm thấy cái lông mi giả trên mặt trái lung lay sắp rơi rồi. Không muốn mất mặt giữa đám đông, Hà Thiên Nhu chỉ đành cầm lọ keo dính mi, chạy như bay đến phòng vệ sinh. Mấy phút sau, cuối cùng cô ta cũng quay lại. Nổi giận đùng đùng trả lại lọ keo dính mi cho Hà Tư Ca, Hà Thiên Nhu không nhịn được lại dùng tay gẩy cái lông mi giả trên mặt trái, rồi mới lên tiếng: “Đừng phí lời nữa, nói chuyện chính đi!”
Hà Tư Ca lại uống một ngụm cà phê, mỉm cười nhìn cô ta: “Cô lấy trộm đồ của Đỗ Uyển Thu, không sợ sau khi phát hiện, bà ta sẽ đánh có một trận à?”
Nhiều năm qua, Hà Thiên Nhu luôn sống dưới sự lạm dụng uy quyền của Đỗ Uyển Thu, mặc dù đã trưởng thành, nhưng vừa nghe đến hai chữ “bị đánh”, cô ta vẫn không khỏi run cầm cập. “Không liên quan đến chị, tôi chỉ hỏi chị, chị còn muốn cái USB này nữa không?”.
Hà Thiên Nhu xoay người lấy một cái USB ra khỏi túi xách đắt tiền, cái USB 8GB nhỏ, chính là loại hơn mười năm trước rất thịnh hành.
Mặt chính của USB còn dán một miếng giấy, viết ngoáy một cái tên, nhìn kỹ chính là ba chữ “Phùng Thư Dương”. Hà Tư Ca cúi đầu nhìn một cái, trong lòng đã có phán đoán. Cô biết, với tâm trí của Hà Thiên Nhu, về cơ bản không thể nào đem một cái USB giả đến lừa mình. Huống hồ, lời nói dối như vậy quá dễ bị vạch trần. “Cô tìm được ở đâu? Đừng nói với tôi là cố may mắn lục được ở nhà ra đấy.” Hà Tư Ca khẽ cười một tiếng, làm như không để ý.
Khoảng thời gian này cô đi theo bên cạnh Phó Cẩm Hành, cũng học được một số kỹ năng làm việc, ví dụ như kỹ xảo đàm phán.
Càng muốn thứ gì, càng phải biểu hiện nó không đáng nhắc đến trong mắt mình.
Quả nhiên, thái độ của Hà Tư Ca làm Hà Thiên Nhu có chút khó đoán.
Cô ta vốn còn tưởng là mình cầm cái USB này ra, Hà Tư Ca sẽ nhào lên giống như hổ đói vồ mồi.
Nào biết, tình hình hoàn toàn ngược lại. “Liên quan gì đến chị!”
Hà Thiên Nhu cầm chặt USB trong bàn tay, giống như sợ Hà Tư Ca sẽ cướp lấy.
Hà Tư Ca đã thu hồi tầm mắt, cô giơ tay cầm cái dĩa bạc nhỏ, chuyên tấm ăn bánh ngọt.
“Tôi lấy từ tủ bảo hiểm ở ngân hàng, không phải tìm được ở nhà.”
Đợi nửa ngày, không thấy Hà Tư Ca truy hỏi nữa, Hà Thiên Nhu chỉ đành chủ động nói.
Hà Tư Ca dừng tay lại, lúc này mới hiểu, tại sao mặc cho Hà Nguyên Chính lật Đông lật Tây ở nhà vẫn không thu hoạch được gì.
Bởi vì người đàn bà Đỗ Uyển Thu này rất thông minh, bà ta dứt khoát mở một cái tủ bảo hiểm, đặt USB ở đó.
“Mẹ tôi là người thông minh nghĩ nhiều, nhất định sợ mất. Bà ấy sợ bị người khác phát hiện nên dùng tên tôi đi mở một cái tủ bảo hiểm, đặt hết vàng bạc châu báu của bà ấy vào đó.” Hà Thiên Nhu cắn môi, hình như nghĩ đến cái gì, sắc mặt cô ta rất ngờ vực không chắc.
Buổi tối hôm kia, Phùng Thư Dương đi ra ngoài xã giao, uống say. Sau khi về đến khách sạn, Hà Thiên Nhu chỉ đành chăm sóc ông ta, không ngờ, lại nghe thấy ông ta không ngừng lẩm bẩm hai chữ “thẻ USB”.
Hà Thiên Nhu không hiểu ý của Phòng Thư Dương, vì vậy nhân cơ hội truy hỏi, ông ta cũng mơ hồ trả lời mấy câu, nói là Hà Tư Ca muốn tìm một cái USB.
Không đợi Phùng Thư Dương nói rõ, ông ta đã ngủ mất, ngáy vang trời. Nhưng Hà Thiên Nhu bởi vì mấy câu nói kia mà cả đêm không ngủ.
Cô ta láng máng nhớ, Đỗ Uyển Thu đặt một cái USB trong tủ bảo hiểm, vì vậy sáng sớm hôm nay đã đi lấy ra. “Cô chỉ biết là tôi muốn tìm cái USB này, vậy cô có biết tôi cần nó làm gì không?”
Hà Tư Ca buông cái dĩa nhỏ xuống, chống cằm, thảnh thơi hỏi.
Hà Thiên Nhu vốn dĩ không rõ rốt cuộc là chuyện gì lắm, cô ta vốn định cáo mượn oai hùm, bắt chẹt điểm yếu của Hà Tư Ca, nhưng dù sao cũng không đủ sức, bị người lừa chút là hoảng.
“Chị... không phải là chị cần cái USB này sao?” Cô ta nuốt nước miếng, run giọng hỏi. Hà Tư Ca cười: “Ừm, trước kia là rất cần.”
Hà Thiên Nhu vui mừng, nhưng không đợi cô ta nói gì, Hà Tư Ca lại cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, nhẹ giọng nói: “Bây giờ không cần cũng được, không vấn đề.”
“Hả?”
Hà Thiên Nhu trợn to mắt, tức giận nhìn cô: “Rốt cuộc chị có cần nữa không?”
Giọng cô ta quá lớn, đến nỗi khách ngồi ở bàn gần đó cũng không khỏi nhìn sang bên này.
“Cô chỉ biết trong USB là luận văn y học, thật ra đó là thành quả học thuật mười mấy năm trước mà Phùng Thư Dương chưa từng tuyên bố. Mẹ cô xem nội dung bên trong, làm chuyện hèn hạ, bởi vì chột dạ cho nên bà ta mới giấu USB đi.”
Hà Tư Ca cười như không cười nhìn Hà Thiên Nhu, cũng không để ý nói chuyện này cho cô ta biết.
“Chị mới hèn hạ! Chị dám nói mẹ tôi, có tin tôi không đưa đồ cho chị không?”
Hà Thiên Nhu tức giận, lập tức trở mặt.
“Lúc mẹ cô và ba tôi ở bên nhau, cô cũng không nhỏ nữa, tôi không tin cô không nhớ chuyện lúc đó. Không thể đánh thức một người giả vờ ngủ, cô thích tin thì tin, thích đưa thì đưa.”
Hà Tư Ca cầm đồ lên, đứng dậy định đi.
Chuyện đến nước này, thật ra không tìm được cái USB đó, đối với cô mà nói, đã không sao nữa. Cô chỉ dùng nó để khống chế hai người Hà Nguyên Chính và Phùng Thư Dương, để bọn họ đừng mong thoải mái sống nốt nửa đời sau.
Nếu không, Hà Tư Ca cảm thấy, Mạnh Nhị quá vô tội, bà bị chồng và tình địch liên thủ hại chết, đến chết cũng không biết.
“Đợi đã!” Hà Thiên Nhu chủ động gọi cô lại: “Tôi tin chị! Tôi cũng biết chị hận mẹ tôi, nhưng tôi có cách gì chứ, tôi lớn thế này rồi, ngay cả mặc quần áo gì cũng phải nghe bà ấy! Chị tưởng là tôi muốn như vậy à?”
Nói tới đây, cô ta cúi đầu xuống, vành mắt ửng đỏ, không giống giả vờ. Hà Tư Ca mặc dù dừng bước, nhưng cũng không thông cảm với cô ta.
Mẹ thế nào con gái sẽ thế đó, Hà Thiên Nhu quả thật cũng đáng thương, nhưng người đáng thương nhất định có chỗ đáng hận.
“Chị đi dạy dỗ bà ấy đi, chỉ cần bà ấy không lo nổi thân mình, bà ấy sẽ không dán mắt vào tôi không buông nữa!”
Hà Thiên Nhu vừa nói, vừa liều mạng nhét USB vào trong tay Hà Tư Ca. Mấy ngày nay cô ta chạy đến chỗ Phùng Thư Dương, cuối cùng cũng được sống cuộc sống mong ước, lần đầu tiên nếm được mùi vị tự do. Cho nên, Hà Thiên Nhu mới không tiếc chủ động đi tìm Hà Tư Ca, đối thủ một mất một còn của mình.
“Đây chính là giao dịch cô nói à?” Hà Tư Ca cảm thấy dở khóc dở cười. Cô sớm biết, Hà Thiên Nhu không thừa kế tâm cơ của mẹ và trí thông minh của ba, nhưng không ngờ cô ta lại ngu xuẩn đến mức này.