Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70: Có chuyện
Vì để bàn chuyện đại sự, chưa tới 3 phút, Beatrix liền cho người bao hết cả quán cà phê trong vòng một tiếng đồng hồ. À mà...nói không phải là bao, tiện tay anh đã mua nói luôn rồi. Lam Bạch và Giang Nguyên hết bất ngờ này bất ngờ khác, đã bị cho cô bạn thân quay như chong chóng rồi. Gì đây, ba phút trước vẫn còn có người, mà thành ra giờ chỉ còn có vệ sĩ, như vậy quá là khoa trương rồi. Họ chưa từng làm vậy bao giờ luôn đó.
Lam Bạch, Giang Nguyên và Tử Đằng vẫn đang ngồi ghế nói chuyện, Beatrix thì đứng ngay bên cạnh của Tử Đằng, như thể cô chính là chủ nhân của anh vậy. Xung quanh là vệ sĩ đang đứng, đến nỗi không xót một lỗ hổng nào. Hai người bạn thì đứng cả người, không biết nên nói thế nào.
"Ừm...lần đầu mới gặp. Đây là Beatrix, thủ hạ của Chấn Nghiêm. Còn hai người đây là Lam Bạch và Giang Nguyên, họ đều là bạn thân từ nhỏ của tôi."
Beatrix đứng bên cạnh kính cẩn chào hai người bạn của cô, họ cũng gật đầu đáp trả, trong lòng vẫn hơi ngờ vực. Đây có phải là mơ không trời. Chỉ chưa tới ba giây thì khí phách của cô bạn đã thay đổi hẳn.
Tử Đằng biết hai người này còn bất ngờ quá, liền hỏi nhỏ Beatrix.
"Beatrix, sao anh lại ở đây."
"Kim tiểu thư, Kim thiếu hạ lệnh tôi phải trông chừng cô mọi lúc. Không để cô có chuyện gì bất trắc xảy ra." - Beatrix cuối xuống mà nói với cô.
Ôi trời, bảo vệ cô có cần khoa trương giữa chốn đông người này không. Đi đâu cũng có vệ sĩ như thế này thì đúng là không chịu được mà. Nhưng Chấn Nghiêm đã hạ lệnh, cho dù cô có nói gì thì họ cũng sẽ không rời đi đâu. Phải để đến lúc cô chính thức trở về Kim gia, giải quyết việc này mới được. Mà quay ra nhìn hai người bạn, chắc họ còn hơi sốc một chút. Đột nhiên, Lam Bạch liền lên tiếng.
"Kim tiểu thư của tôi ơi. Mình không quan tâm cậu và Kim gia đang có chuyện gì, nhưng có một điều mà mình cần biết đầu tiên. Chấn Nghiêm là ai vậy."
Tử Đằng nghe xong, cô quay ra nhìn Lam Bạch. Quên mất, Lam Bạch và Giang Nguyên chưa gặp Chấn Nghiêm bao giờ, mà có gặp thì cũng chính là tên giả mà thôi.
"Chấn Nghiêm là cháu của mẹ mình, trên danh nghĩ là anh họ nhưng vì sắp kết hôn với Vĩ Tường nên gọi là em họ."
Lam Bạch nghe xong, có chút hơi ngu ngơ. Chẳng phải chồng sắp cưới của Vĩ Tường là họ Đăng hay sao, giờ lại thành họ Kim rồi. Nhìn cô bạn đang ngơ ngác thế này, Tử Đằng cũng không buồn gì mà giải thích.
"Cha của Chấn Nghiêm là em trai của mẹ mình. Cậu ấy thay tên là muốn đi tìm mình. Tên thật của cậu ta là Kim Chấn Nghiêm."
Nghe cô giải thích xong, Lam Bạch cũng đã hiểu ra. Nhưng mà khoan, đó không phải là thiếu chủ Kim gia, người thừa kế gia tộc hắc đạo hay sao. Vậy Tử Đằng sắp trở thành tiểu thư độc nhất của Kim gia rồi.
"Tử Đằng, cậu biết mình là người Kim gia khi nào." - Đột nhiên Giang Nguyên lên tiếng hỏi.
" Hơn một tháng trước. Là anh Thạch Khâm nói cho mình biết." - Tử Đằng không nhanh không chậm liền đáp lại.
Giang Nguyên và Lam Bạch nghe xong đều ngạc nhiên. Nhìn thấy gương mặt này của hai người, Tử Đằng liền nhìn hai người khó hiểu. Có chuyện gì mà sắc mặt họ thay đổi ghê vậy. Lam Bạch liền nói.
" Tử Đằng, anh Thạch Khâm về nước từ khi nào."
Tử Đằng không nghĩ gì nhiều, liền nói ra.
"Chắc khoảng gần hai tháng, mà có chuyện gì. Anh Thạch Khâm có liên lạc với hai người không."
Hai người bạn liền cảm thấy chuyện này thật không đúng tí nào. Nhất là Thạch Khâm, anh về nước kh nào mà không hề nói cho hai người họ biết. Giang Nguyên thở dài mà nói với cô.
"Tử Đằng, anh hai mình về nước nhưng mà bản thân mình còn không biết."
Nghe xong, Tử Đằng bàng hoàng, không tin được những gì mình vừa nghe. Thạch Khâm về nước, thông thường sẽ về Giang gia luôn nhưng anh lại không ở đó, vậy thì đã có chuyện gì.
"Vậy là anh Thạch Khâm không hề về Giang gia sao."
Giang Nguyên không nói gì, chỉ có thể gật đầu. Tử Đằng nghĩ kĩ lại, hơn một tháng nay cô cứ nghĩ anh đã quay về Mỹ, nhưng không ngờ lại nhận được tin anh chưa hề về Giang gia.
"Giang Nguyên, cậu trực tiếp gọi sang chi nhánh bên Mỹ xem. Hơn một tháng qua anh ấy có đến công ty không."
Giang Nguyên nghe xong, không thắc mắc gì nhiều, liền trực tiếp bấm điện thoại gọi sang bên đó. Sau vài phút nói chuyện, Lam Bạch và Tử Đằng đứng ngồi không yên, họ mong anh vẫn bình an mà ở bên đó. Vừa mới cúp máy, hai cô gái đều mong chờ tin tức của Thạch Khâm. Nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu thất vọng của Giang Nguyên. Vậy rốt cuộc hai tháng nay anh đã ở đâu.
Lam Bạch, Giang Nguyên và Tử Đằng vẫn đang ngồi ghế nói chuyện, Beatrix thì đứng ngay bên cạnh của Tử Đằng, như thể cô chính là chủ nhân của anh vậy. Xung quanh là vệ sĩ đang đứng, đến nỗi không xót một lỗ hổng nào. Hai người bạn thì đứng cả người, không biết nên nói thế nào.
"Ừm...lần đầu mới gặp. Đây là Beatrix, thủ hạ của Chấn Nghiêm. Còn hai người đây là Lam Bạch và Giang Nguyên, họ đều là bạn thân từ nhỏ của tôi."
Beatrix đứng bên cạnh kính cẩn chào hai người bạn của cô, họ cũng gật đầu đáp trả, trong lòng vẫn hơi ngờ vực. Đây có phải là mơ không trời. Chỉ chưa tới ba giây thì khí phách của cô bạn đã thay đổi hẳn.
Tử Đằng biết hai người này còn bất ngờ quá, liền hỏi nhỏ Beatrix.
"Beatrix, sao anh lại ở đây."
"Kim tiểu thư, Kim thiếu hạ lệnh tôi phải trông chừng cô mọi lúc. Không để cô có chuyện gì bất trắc xảy ra." - Beatrix cuối xuống mà nói với cô.
Ôi trời, bảo vệ cô có cần khoa trương giữa chốn đông người này không. Đi đâu cũng có vệ sĩ như thế này thì đúng là không chịu được mà. Nhưng Chấn Nghiêm đã hạ lệnh, cho dù cô có nói gì thì họ cũng sẽ không rời đi đâu. Phải để đến lúc cô chính thức trở về Kim gia, giải quyết việc này mới được. Mà quay ra nhìn hai người bạn, chắc họ còn hơi sốc một chút. Đột nhiên, Lam Bạch liền lên tiếng.
"Kim tiểu thư của tôi ơi. Mình không quan tâm cậu và Kim gia đang có chuyện gì, nhưng có một điều mà mình cần biết đầu tiên. Chấn Nghiêm là ai vậy."
Tử Đằng nghe xong, cô quay ra nhìn Lam Bạch. Quên mất, Lam Bạch và Giang Nguyên chưa gặp Chấn Nghiêm bao giờ, mà có gặp thì cũng chính là tên giả mà thôi.
"Chấn Nghiêm là cháu của mẹ mình, trên danh nghĩ là anh họ nhưng vì sắp kết hôn với Vĩ Tường nên gọi là em họ."
Lam Bạch nghe xong, có chút hơi ngu ngơ. Chẳng phải chồng sắp cưới của Vĩ Tường là họ Đăng hay sao, giờ lại thành họ Kim rồi. Nhìn cô bạn đang ngơ ngác thế này, Tử Đằng cũng không buồn gì mà giải thích.
"Cha của Chấn Nghiêm là em trai của mẹ mình. Cậu ấy thay tên là muốn đi tìm mình. Tên thật của cậu ta là Kim Chấn Nghiêm."
Nghe cô giải thích xong, Lam Bạch cũng đã hiểu ra. Nhưng mà khoan, đó không phải là thiếu chủ Kim gia, người thừa kế gia tộc hắc đạo hay sao. Vậy Tử Đằng sắp trở thành tiểu thư độc nhất của Kim gia rồi.
"Tử Đằng, cậu biết mình là người Kim gia khi nào." - Đột nhiên Giang Nguyên lên tiếng hỏi.
" Hơn một tháng trước. Là anh Thạch Khâm nói cho mình biết." - Tử Đằng không nhanh không chậm liền đáp lại.
Giang Nguyên và Lam Bạch nghe xong đều ngạc nhiên. Nhìn thấy gương mặt này của hai người, Tử Đằng liền nhìn hai người khó hiểu. Có chuyện gì mà sắc mặt họ thay đổi ghê vậy. Lam Bạch liền nói.
" Tử Đằng, anh Thạch Khâm về nước từ khi nào."
Tử Đằng không nghĩ gì nhiều, liền nói ra.
"Chắc khoảng gần hai tháng, mà có chuyện gì. Anh Thạch Khâm có liên lạc với hai người không."
Hai người bạn liền cảm thấy chuyện này thật không đúng tí nào. Nhất là Thạch Khâm, anh về nước kh nào mà không hề nói cho hai người họ biết. Giang Nguyên thở dài mà nói với cô.
"Tử Đằng, anh hai mình về nước nhưng mà bản thân mình còn không biết."
Nghe xong, Tử Đằng bàng hoàng, không tin được những gì mình vừa nghe. Thạch Khâm về nước, thông thường sẽ về Giang gia luôn nhưng anh lại không ở đó, vậy thì đã có chuyện gì.
"Vậy là anh Thạch Khâm không hề về Giang gia sao."
Giang Nguyên không nói gì, chỉ có thể gật đầu. Tử Đằng nghĩ kĩ lại, hơn một tháng nay cô cứ nghĩ anh đã quay về Mỹ, nhưng không ngờ lại nhận được tin anh chưa hề về Giang gia.
"Giang Nguyên, cậu trực tiếp gọi sang chi nhánh bên Mỹ xem. Hơn một tháng qua anh ấy có đến công ty không."
Giang Nguyên nghe xong, không thắc mắc gì nhiều, liền trực tiếp bấm điện thoại gọi sang bên đó. Sau vài phút nói chuyện, Lam Bạch và Tử Đằng đứng ngồi không yên, họ mong anh vẫn bình an mà ở bên đó. Vừa mới cúp máy, hai cô gái đều mong chờ tin tức của Thạch Khâm. Nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu thất vọng của Giang Nguyên. Vậy rốt cuộc hai tháng nay anh đã ở đâu.