Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Bất ngờ - Ngọt ngào
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tử Đằng liền gập lap của mình xuống. Lãnh Hàn vẫn không nói gì, một mực vẫn còn đang ôm lấy cô từ phía sau. Anh thật sự khá là mệt vì mấy ngày nay, nhưng chỉ cần về đến nhà thấy được cô và được ôm cô thế này là anh mãn nguyện rồi. Tử Đằng thấy anh trẻ con thế này không buồn mà cười, nhẹ nhàng quay qua nói với anh.
"Sao anh về sớm vậy."
Lãnh Hàn giọng nói có chút mệt mỏi, tham làm hít lấy mùi hương trên người cô, ôn nhu mà nói.
"Nhớ em nên về sớm. Không nhớ anh sao."
Tử Đằng khẽ lắc đầu, cô chỉ muốn chọc anh một chút để xem anh có phản ứng thế nào. Nói thật là cô cũng lắm chứ, chỉ cần xa nhau một chút là đã nhớ rồi. Nhìn là biết cô đang muốn chọc anh đây mà. Lãnh Hàn khẽ nhéo chiếc mũi thanh tú của cô.
"Em đó, bảo ngoan ngoãn ở trong nhà. Vậy mà lại ra đây."
"Ở trong nhà hơi chán nên em ra ngoài cho thoải mái."
Cô lại hờn dỗi nữa rồi. Ở nhà thì ở nhà chứ nhưng ít nhất cũng không chạy thoát khỏi anh được, có chạy đi đâu mà anh nghiêm trọng vấn đề vậy. Nhiều lúc nhìn cô giận dỗi thế này cũng đáng yêu mà. Lãnh Hàn liền lấy ra trong túi áo khoác của mình một chiếc hộp đựng trang sức, bên trong là một chiếc vòng cổ có hình của một bông hoa Tử Đằng, bên trên còn có một vài viên hồng ngọc màu tím trông rất tinh xảo.
Đây là món quà mà anh đã cho người đặt làm, giá trị của nó không phải là dạng vừa. Tử Đằng cũng phải ngỡ ngàng khi vừa thấy vòng cổ, nó quá lộng lẫy đi mà.
Từ sáng đến giờ, anh đã làm cô hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, giờ còn mang quà cho cô nữa. Thật khiến nhiều người khác cũng phải ghen tị mà.
"Hàn, đây là..."
Chưa để cô hết bất ngờ, anh đã đeo chiếc vòng cổ lên cho cô. Đây là của Nguyệt Nhi tự tay thiết kế cho chị dâu phải gọi đây là tác phẩm có một không hai duy nhất trên thế giới.
"Thích không."
Tử Đằng không nghĩ gì nhiều liền gật đầu đáp lại, phải gọi là tinh xảo hết mức. Ngoài giá trị vật chất ra, thì nó cũng mang ý nghĩ về tinh thần, nó biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu.
Hai người ngồi ở hậu viên thêm một lát, Lãnh Hàn liền nhớ ra một vài chuyện liền hỏi cô.
"Em gọi cho Chấn Nghiêm là có chuyện gì vậy."
Tử Đằng cũng không có ý giấu anh nên liền nói ra luôn.
"Không có gì, em chỉ hỏi thăm sức khỏe tình hình của cậu ấy thôi."
Đột nhiên Tử Đằng nhớ ra chuyện của Chấn Nghiêm nói ra lúc nãy, cô nói tiếp.
"Lãnh Hàn, em biết vì sao Hà Lương nhắm vào anh rồi. Người ông ta muốn đối phó là em, chứ không phải anh."
Nói xong, Lãnh Hàn cũng không thay đổi cảm xúc gì trên khuôn mặt, em chỉ mỉm cười với cô.Nhìn anh vẫn rất bình tĩnh thế này, Tử Đằng cũng không thể hiểu nổi, không lẽ anh đã biết từ lâu. Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, khẽ vuốt lên mái tóc dài của cô, chỉ nói vỏn vẹn có vài từ.
"Anh biết rồi."
Tử Đằng có chút ngạc nhiên nhìn anh, anh vậy mà biết, sao không thể nói với cô sớm chứ. Tử Đằng chưa kịp nói gì, Lãnh Hàn liền nói tiếp.
"Tử Đằng, anh không muốn nói ra sợ rằng em sẽ không bình tĩnh được. Em nên nhớ trước đây anh đã từng tuyên bố thế nào. Ai đụng vào em tức chính là đụng vào anh. Kẻ khác quấy nhiễu em, anh sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết. Em chỉ có việc yêu anh và sống một cuộc đời dành cho bản thân."
Cô trách anh giấu cô cũng được, có làm gì thì anh cũng chịu, nhưng anh không muốn cô phải chịu thêm đau khổ nữa. Lãnh Hàn làm tất cả vì cô thế này, sao Tử Đằng có thể nỡ trách anh được chứ.Tử Đằng đưa tay của mình ra chạm vào gương mặt của anh, giọng nói có chút buồn vì bản thân đã không giúp được gì cho anh, mà còn để anh giải quyết việc việc thay cô.
"Hàn, anh giúp em thế này, em phải biết trả ơn anh thế nào đây."
Nhìn thấy được sự đáng yêu chân thực của Tử Đằng, Lãnh Hàn mỉm cười, tay anh chạm vào bàn tay nhỏ bé của cô mà nhẹ nhàng kéo xuống. Tử Đằng ơi Tử Đằng, cô đáng yêu thế này thì anh đúng là không cưỡng lại được mà. Anh cúi xuống nói nhỏ vào tai cô bằng những lời nói ngọt ngào nhất.
"Vậy thì em làm lão bà của anh, trả ơn cho tới hết đời."
Tử Đằng gương mặt vừa nghe xong liền đỏ hết mặt, anh đang cầu hôn với cô đấy à. Nhưng chẳng lãng mạn tí nào cả, như vậy cũng đã quá xuề xòa quá rồi. Lãnh Hàn nhìn thẳng vào mắt của cô, anh muốn có một câu trả lời từ phía cô. Cô vẫn không trả lời, anh có phần hơi căng thẳng.
Đột nhiên cô phì cười, không ngờ anh lại có ngày căng thẳng vì lời nói lúc nãy. Cô liền quay ra trêu anh.
"Hàn, có ai cầu hôn như anh không. Nói vậy cũng quá nghiêm túc."
Cô lại chọc anh, mỗi lần chọc anh thế này cô cũng thấy thoải mái. Lãnh Hàn quay ra lại búng lên trán cô, cô cũng quá nghịch ngợm rồi đấy.
"Vậy rốt cuộc là em có đồng ý không. Hay là để anh đi tìm người khác."
Thôi, thôi, cô mới đùa một tí là anh đã giận dỗi rồi. Trước khi quá muộn, Tử Đằng đã kéo anh lại.
"Được rồi, đùa anh một tí thôi. Em có nói là không đồng ý đâu." - Tử Đằng tính nghịch nhìn anh mà nói
"Vậy là em đồng ý." - Lãnh Hàn vừa nghe cô nói xong, gương mặt nham hiểm liền nhìn cô.
Tử Đằng cũng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý. Cô đâu ngốc đến mức từ chối lời cầu hôn này chứ. Nhận được cái gật đầu của cô, Lãnh Hàn lại quay ra ôm trầm lấy cô. Sau khi mọi chuyện được giải quyết, anh sẽ cho cô một hôn lễ thật hoành tráng. Lúc đó anh sẽ tuyên bố với bên ngoài, cô chính thức là vợ của anh, là người sẽ đi cùng anh đến hết cuộc đời này.
Thật ra, trong lúc hai người đang hạnh phúc ôm nhau thì người hầu trong nhà đã thấy hết cảnh này. Ôi nói gì đâu mà nó ngọt chết người ta đi được mà. Họ thầm chúc mừng cho hai người, sau này họ có thiếu phu nhân để chăm sóc rồi.
"Sao anh về sớm vậy."
Lãnh Hàn giọng nói có chút mệt mỏi, tham làm hít lấy mùi hương trên người cô, ôn nhu mà nói.
"Nhớ em nên về sớm. Không nhớ anh sao."
Tử Đằng khẽ lắc đầu, cô chỉ muốn chọc anh một chút để xem anh có phản ứng thế nào. Nói thật là cô cũng lắm chứ, chỉ cần xa nhau một chút là đã nhớ rồi. Nhìn là biết cô đang muốn chọc anh đây mà. Lãnh Hàn khẽ nhéo chiếc mũi thanh tú của cô.
"Em đó, bảo ngoan ngoãn ở trong nhà. Vậy mà lại ra đây."
"Ở trong nhà hơi chán nên em ra ngoài cho thoải mái."
Cô lại hờn dỗi nữa rồi. Ở nhà thì ở nhà chứ nhưng ít nhất cũng không chạy thoát khỏi anh được, có chạy đi đâu mà anh nghiêm trọng vấn đề vậy. Nhiều lúc nhìn cô giận dỗi thế này cũng đáng yêu mà. Lãnh Hàn liền lấy ra trong túi áo khoác của mình một chiếc hộp đựng trang sức, bên trong là một chiếc vòng cổ có hình của một bông hoa Tử Đằng, bên trên còn có một vài viên hồng ngọc màu tím trông rất tinh xảo.
Đây là món quà mà anh đã cho người đặt làm, giá trị của nó không phải là dạng vừa. Tử Đằng cũng phải ngỡ ngàng khi vừa thấy vòng cổ, nó quá lộng lẫy đi mà.
Từ sáng đến giờ, anh đã làm cô hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, giờ còn mang quà cho cô nữa. Thật khiến nhiều người khác cũng phải ghen tị mà.
"Hàn, đây là..."
Chưa để cô hết bất ngờ, anh đã đeo chiếc vòng cổ lên cho cô. Đây là của Nguyệt Nhi tự tay thiết kế cho chị dâu phải gọi đây là tác phẩm có một không hai duy nhất trên thế giới.
"Thích không."
Tử Đằng không nghĩ gì nhiều liền gật đầu đáp lại, phải gọi là tinh xảo hết mức. Ngoài giá trị vật chất ra, thì nó cũng mang ý nghĩ về tinh thần, nó biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu.
Hai người ngồi ở hậu viên thêm một lát, Lãnh Hàn liền nhớ ra một vài chuyện liền hỏi cô.
"Em gọi cho Chấn Nghiêm là có chuyện gì vậy."
Tử Đằng cũng không có ý giấu anh nên liền nói ra luôn.
"Không có gì, em chỉ hỏi thăm sức khỏe tình hình của cậu ấy thôi."
Đột nhiên Tử Đằng nhớ ra chuyện của Chấn Nghiêm nói ra lúc nãy, cô nói tiếp.
"Lãnh Hàn, em biết vì sao Hà Lương nhắm vào anh rồi. Người ông ta muốn đối phó là em, chứ không phải anh."
Nói xong, Lãnh Hàn cũng không thay đổi cảm xúc gì trên khuôn mặt, em chỉ mỉm cười với cô.Nhìn anh vẫn rất bình tĩnh thế này, Tử Đằng cũng không thể hiểu nổi, không lẽ anh đã biết từ lâu. Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, khẽ vuốt lên mái tóc dài của cô, chỉ nói vỏn vẹn có vài từ.
"Anh biết rồi."
Tử Đằng có chút ngạc nhiên nhìn anh, anh vậy mà biết, sao không thể nói với cô sớm chứ. Tử Đằng chưa kịp nói gì, Lãnh Hàn liền nói tiếp.
"Tử Đằng, anh không muốn nói ra sợ rằng em sẽ không bình tĩnh được. Em nên nhớ trước đây anh đã từng tuyên bố thế nào. Ai đụng vào em tức chính là đụng vào anh. Kẻ khác quấy nhiễu em, anh sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết. Em chỉ có việc yêu anh và sống một cuộc đời dành cho bản thân."
Cô trách anh giấu cô cũng được, có làm gì thì anh cũng chịu, nhưng anh không muốn cô phải chịu thêm đau khổ nữa. Lãnh Hàn làm tất cả vì cô thế này, sao Tử Đằng có thể nỡ trách anh được chứ.Tử Đằng đưa tay của mình ra chạm vào gương mặt của anh, giọng nói có chút buồn vì bản thân đã không giúp được gì cho anh, mà còn để anh giải quyết việc việc thay cô.
"Hàn, anh giúp em thế này, em phải biết trả ơn anh thế nào đây."
Nhìn thấy được sự đáng yêu chân thực của Tử Đằng, Lãnh Hàn mỉm cười, tay anh chạm vào bàn tay nhỏ bé của cô mà nhẹ nhàng kéo xuống. Tử Đằng ơi Tử Đằng, cô đáng yêu thế này thì anh đúng là không cưỡng lại được mà. Anh cúi xuống nói nhỏ vào tai cô bằng những lời nói ngọt ngào nhất.
"Vậy thì em làm lão bà của anh, trả ơn cho tới hết đời."
Tử Đằng gương mặt vừa nghe xong liền đỏ hết mặt, anh đang cầu hôn với cô đấy à. Nhưng chẳng lãng mạn tí nào cả, như vậy cũng đã quá xuề xòa quá rồi. Lãnh Hàn nhìn thẳng vào mắt của cô, anh muốn có một câu trả lời từ phía cô. Cô vẫn không trả lời, anh có phần hơi căng thẳng.
Đột nhiên cô phì cười, không ngờ anh lại có ngày căng thẳng vì lời nói lúc nãy. Cô liền quay ra trêu anh.
"Hàn, có ai cầu hôn như anh không. Nói vậy cũng quá nghiêm túc."
Cô lại chọc anh, mỗi lần chọc anh thế này cô cũng thấy thoải mái. Lãnh Hàn quay ra lại búng lên trán cô, cô cũng quá nghịch ngợm rồi đấy.
"Vậy rốt cuộc là em có đồng ý không. Hay là để anh đi tìm người khác."
Thôi, thôi, cô mới đùa một tí là anh đã giận dỗi rồi. Trước khi quá muộn, Tử Đằng đã kéo anh lại.
"Được rồi, đùa anh một tí thôi. Em có nói là không đồng ý đâu." - Tử Đằng tính nghịch nhìn anh mà nói
"Vậy là em đồng ý." - Lãnh Hàn vừa nghe cô nói xong, gương mặt nham hiểm liền nhìn cô.
Tử Đằng cũng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý. Cô đâu ngốc đến mức từ chối lời cầu hôn này chứ. Nhận được cái gật đầu của cô, Lãnh Hàn lại quay ra ôm trầm lấy cô. Sau khi mọi chuyện được giải quyết, anh sẽ cho cô một hôn lễ thật hoành tráng. Lúc đó anh sẽ tuyên bố với bên ngoài, cô chính thức là vợ của anh, là người sẽ đi cùng anh đến hết cuộc đời này.
Thật ra, trong lúc hai người đang hạnh phúc ôm nhau thì người hầu trong nhà đã thấy hết cảnh này. Ôi nói gì đâu mà nó ngọt chết người ta đi được mà. Họ thầm chúc mừng cho hai người, sau này họ có thiếu phu nhân để chăm sóc rồi.