Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Thấu hiểu
Đứng trước cửa phòng của Tử Đằng, Lãnh Hàn đã cố gắng bình tĩnh hết mức để đối diện với cô. Anh đã quyết định làm theo lời của quản gia, nói hết ra lời chân tình từ anh. Cô không chấp nhận cũng không sao, chỉ cần thấy cô vui vẻ hằng ngày là được.
Lãnh Hàn mở cửa bước vào phòng. Vì không gõ cửa báo trước nên Tử Đằng có chút giật mình mà xoay người lại.
Cô liền lên tiếng.
"Phong tổng, có chuyện gì sao"
Lãnh Hàn nhìn thấy cô đã tháo băng xuống, mắt thì vẫn không ngừng nhìn anh, anh có chút cau mày nhưng vẫn bình thản như có chuyện gì hỏi cô.
"Cô...thấy được rồi sao"
Bị anh hỏi như vậy, có chút hoảng loạn. Cô không biết nên phải làm thế nào, không lẽ nói rằng mắt đã hồi phục lại từ vài ngày trước. Nhưng cô không muốn lừa dối anh nữa. Lãnh Hàn bước lại gần xem cô thế nào, đưa ly sữa ra trước mặt cô. Tử Đằng chỉ có thể giả vờ đưa tay ra trước để cầm lấy cái ly mà không nghĩ rằng bản thân đã phạm phải một sai lầm nhỏ. Lãnh Hàn đã hiểu hết nhưng vẫn không nói gì.
Sau khi cô đã uống xong ly sữa, đưa lại ly sữa cho anh, anh vẫn nhận lấy, nhưng lại đặt nó lên bàn. Thấy được hành động này của anh, Tử Đằng có chút khó hiểu nhưng vẫn bình tĩnh hết mức.
"Tử Đằng, em còn nhớ điều khoản mà trước đây em nói với anh không"
Tử Đằng không cần nghĩ gì nhiều, đơn nhiên là cô còn nhớ. Điều khoản mà cô phải trả cho anh khi đã cứu cô. Không ngờ là anh vẫn còn nhớ. Cô khẽ gật đầu nói.
"Nhớ, vậy anh muốn tôi làm gì"
Lãnh Hàn đã nghĩ đâu vào đấy, điều anh chỉ muốn là ngay bây giờ có thể nói hết ra.
"Tử Đằng, anh muốn em làm bạn gái của anh"
Một câu nói bất ngờ từ anh. Tử Đằng không nghĩ anh sẽ lại nói như vậy với cô. Mọi cô gái ai cũng mong người mình thương lại nói ra được câu nói này. Nhưng anh là ai chứ, là chủ tịch của tập đoàn lớn nhất Hải Thành, hàng vạn cô gái đều muốn làm bạn gái của anh, đó là điều vinh dự nhất. Nhưng vì sao anh lại cho cô.
"Phong tổng, chuyện này...tại sao lại là tôi. Chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp, anh là cấp trên, tôi chỉ là một thư kí nhỏ nhoi thôi mà."
Lãnh Hàn nghe cô hỏi, có chút dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu như cô gái mới yêu. Anh chạm vào gương mặt xinh đẹp của cô, nói ra toàn bộ tâm tư của bản thân.
"Tử Đằng, hãy nghe anh nói. Trước đây, anh luôn nghĩ rằng, mọi phụ nữ luôn muốn bám lấy anh để có được danh vọng. Nhưng từ khi em tới Phong thị làm việc, mọi chuyện đã hoàn toàn khác. Em là một người chu toàn trong công việc, là một người mạnh mẽ, luôn đối diện với khó khăn. Chỉ cần thấy em không vui, bản thân anh cũng đã rất khổ sở. Còn khi em vui vẻ thì anh cảm thấy rất ấm áp. Tử Đằng, anh thích em, đừng rời khỏi đây được không"
Nói xong, Tử Đằng ngơ ngác nhìn anh. Cô không nghĩ Lãnh Hàn cũng thích cô, một người với những quá khứ đau khổ luôn phải đứng vững trong mọi tình huống. Ngay cả trong những tình huống ngàn cân treo sợi tóc, anh vẫn luôn có mặt. Vì thế cô đã yêu anh từ lúc nào không hay. Nước mắt bắt đầu rơi, rơi ngay trên mu bàn tay của anh, cố kiềm nén mà nói lên từng lời.
"Lãnh Hàn, tại sao chứ...tại sao anh cứ quan tâm đến em...em vẫn luôn phải cố gắng sống để quên hết đi đau khổ. Bản thân em đã không muốn vướng bận gì, vậy mà anh lại khiến em thích anh. Anh có biết đây là điều khó khăn nhất đối với em không."
Tử Đằng vừa nói hết ra tâm tình, bản thân lại không thể khống chế cảm xúc lúc này. Nhìn cô khóc như vậy, anh cũng không nỡ. Hóa ra cả hai đều thích đối phương nhưng không dám nói ra. Cô cũng thích anh, nhưng vì thân phận, chỉ có thể nhìn nhau bằng cách khác. Giờ đã nói hết ra tâm tình, hai người mới thật sự hiểu. Đây cũng là lần đầu tiên, cô lại gọi trực tiếp tên của anh. Lãnh Hàn cuối xuống hôn lấy đôi môi của cô. Lần này cô không hề kháng cự, mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Thuận thế, anh đẩy cô xuống giường. Hai người hôn ngấu nghiến cho đến khi cả hai hô hấp khó khăn. Bốn mắt cứ nhìn chăm chăm vào nhau.
Họ thật sự không hề mơ, cả hai đã tỏ tình lẫn nhau. Một cảm giác rất chân thật. Lãnh Hàn thấy cô nằm dưới thế này, còn ra dáng vẻ quyến rũ thế này, cô là đang làm khó anh đây mà. Anh đang định bước xuống thì cô đã ngăn lại. Là cô không nỡ, cô không nỡ rời khỏi đây. Từ khi cô nói ra lời thật lòng của bản thân, Tử Đằng đã chuẩn bị sẵn sàng cho những chuyện mà cô sắp phải đối mặt.
"Anh...lại trốn tránh"
Lãnh Hàn mở cửa bước vào phòng. Vì không gõ cửa báo trước nên Tử Đằng có chút giật mình mà xoay người lại.
Cô liền lên tiếng.
"Phong tổng, có chuyện gì sao"
Lãnh Hàn nhìn thấy cô đã tháo băng xuống, mắt thì vẫn không ngừng nhìn anh, anh có chút cau mày nhưng vẫn bình thản như có chuyện gì hỏi cô.
"Cô...thấy được rồi sao"
Bị anh hỏi như vậy, có chút hoảng loạn. Cô không biết nên phải làm thế nào, không lẽ nói rằng mắt đã hồi phục lại từ vài ngày trước. Nhưng cô không muốn lừa dối anh nữa. Lãnh Hàn bước lại gần xem cô thế nào, đưa ly sữa ra trước mặt cô. Tử Đằng chỉ có thể giả vờ đưa tay ra trước để cầm lấy cái ly mà không nghĩ rằng bản thân đã phạm phải một sai lầm nhỏ. Lãnh Hàn đã hiểu hết nhưng vẫn không nói gì.
Sau khi cô đã uống xong ly sữa, đưa lại ly sữa cho anh, anh vẫn nhận lấy, nhưng lại đặt nó lên bàn. Thấy được hành động này của anh, Tử Đằng có chút khó hiểu nhưng vẫn bình tĩnh hết mức.
"Tử Đằng, em còn nhớ điều khoản mà trước đây em nói với anh không"
Tử Đằng không cần nghĩ gì nhiều, đơn nhiên là cô còn nhớ. Điều khoản mà cô phải trả cho anh khi đã cứu cô. Không ngờ là anh vẫn còn nhớ. Cô khẽ gật đầu nói.
"Nhớ, vậy anh muốn tôi làm gì"
Lãnh Hàn đã nghĩ đâu vào đấy, điều anh chỉ muốn là ngay bây giờ có thể nói hết ra.
"Tử Đằng, anh muốn em làm bạn gái của anh"
Một câu nói bất ngờ từ anh. Tử Đằng không nghĩ anh sẽ lại nói như vậy với cô. Mọi cô gái ai cũng mong người mình thương lại nói ra được câu nói này. Nhưng anh là ai chứ, là chủ tịch của tập đoàn lớn nhất Hải Thành, hàng vạn cô gái đều muốn làm bạn gái của anh, đó là điều vinh dự nhất. Nhưng vì sao anh lại cho cô.
"Phong tổng, chuyện này...tại sao lại là tôi. Chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp, anh là cấp trên, tôi chỉ là một thư kí nhỏ nhoi thôi mà."
Lãnh Hàn nghe cô hỏi, có chút dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu như cô gái mới yêu. Anh chạm vào gương mặt xinh đẹp của cô, nói ra toàn bộ tâm tư của bản thân.
"Tử Đằng, hãy nghe anh nói. Trước đây, anh luôn nghĩ rằng, mọi phụ nữ luôn muốn bám lấy anh để có được danh vọng. Nhưng từ khi em tới Phong thị làm việc, mọi chuyện đã hoàn toàn khác. Em là một người chu toàn trong công việc, là một người mạnh mẽ, luôn đối diện với khó khăn. Chỉ cần thấy em không vui, bản thân anh cũng đã rất khổ sở. Còn khi em vui vẻ thì anh cảm thấy rất ấm áp. Tử Đằng, anh thích em, đừng rời khỏi đây được không"
Nói xong, Tử Đằng ngơ ngác nhìn anh. Cô không nghĩ Lãnh Hàn cũng thích cô, một người với những quá khứ đau khổ luôn phải đứng vững trong mọi tình huống. Ngay cả trong những tình huống ngàn cân treo sợi tóc, anh vẫn luôn có mặt. Vì thế cô đã yêu anh từ lúc nào không hay. Nước mắt bắt đầu rơi, rơi ngay trên mu bàn tay của anh, cố kiềm nén mà nói lên từng lời.
"Lãnh Hàn, tại sao chứ...tại sao anh cứ quan tâm đến em...em vẫn luôn phải cố gắng sống để quên hết đi đau khổ. Bản thân em đã không muốn vướng bận gì, vậy mà anh lại khiến em thích anh. Anh có biết đây là điều khó khăn nhất đối với em không."
Tử Đằng vừa nói hết ra tâm tình, bản thân lại không thể khống chế cảm xúc lúc này. Nhìn cô khóc như vậy, anh cũng không nỡ. Hóa ra cả hai đều thích đối phương nhưng không dám nói ra. Cô cũng thích anh, nhưng vì thân phận, chỉ có thể nhìn nhau bằng cách khác. Giờ đã nói hết ra tâm tình, hai người mới thật sự hiểu. Đây cũng là lần đầu tiên, cô lại gọi trực tiếp tên của anh. Lãnh Hàn cuối xuống hôn lấy đôi môi của cô. Lần này cô không hề kháng cự, mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Thuận thế, anh đẩy cô xuống giường. Hai người hôn ngấu nghiến cho đến khi cả hai hô hấp khó khăn. Bốn mắt cứ nhìn chăm chăm vào nhau.
Họ thật sự không hề mơ, cả hai đã tỏ tình lẫn nhau. Một cảm giác rất chân thật. Lãnh Hàn thấy cô nằm dưới thế này, còn ra dáng vẻ quyến rũ thế này, cô là đang làm khó anh đây mà. Anh đang định bước xuống thì cô đã ngăn lại. Là cô không nỡ, cô không nỡ rời khỏi đây. Từ khi cô nói ra lời thật lòng của bản thân, Tử Đằng đã chuẩn bị sẵn sàng cho những chuyện mà cô sắp phải đối mặt.
"Anh...lại trốn tránh"