Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Chăm sóc
Buổi tối vài ngày sau, Tử Đằng đang ngồi xích đu trong vườn. Hôm nay vẫn như mọi ngày, cô đang chờ anh trở về. Những lời nói trước đó của Diệp Tuyết, cô đang suy nghĩ lại mấy ngày nay. Điều cô đang làm đúng là trốn tránh. Trong hai tuần này, rất ít khi Tử đằng có thể thấy được Lãnh Hàn. Sáng sớm đi, tối muộn về. Trước khi nghỉ phép, cô còn không thấy anh như vậy. Tử Đằng nhiều lần muốn nói chuyện trực tiếp với anh nhưng không thể.
Lãnh Hàn thật không muốn trốn tránh nhưng sau sự kiện ở bệnh viện, để không gây mối bài xích nào nên anh buộc phải chọn cách này. Chỉ có thể âm thầm dành sự quan tâm đối với cô. Sáng sớm, Lãnh Hàn trực tiếp vào bếp để nấu đồ ăn sáng cho cô. Tối về muộn, nhưng cô vẫn ngồi ở phòng khách đợi. Anh lại âm thầm bế cô về phòng ngủ. Đứng bên cạnh âm thầm quan sát cô ngủ mới yên tâm trở về phòng mình.
Tối nay vẫn vậy, cô vẫn ngồi trên xích đu ở ngoài vườn đợi anh về. Quản gia Châu Bá thấy cô ngày này cũng đợi Lãnh Hàn như vậy cũng không nỡ, bệnh tình của bạn thân chưa hết đã ra ngoài đợi anh hết ngày này đến ngày khác. Dù có khuyên cô thế nào, hôm nay cô cũng phải đợi anh về cho bằng được. Ông cũng không nỡ, liền gọi cho Lãnh Hàn. Dù gì chăm sóc cô cũng là trách nhiệm mà anh giao, làm không tốt thì ông chỉ có thể chịu hết. Lãnh Hàn đang ngồi làm việc trong phòng thì thấy chuông điện thoại reo. Anh liền nhấc máy.
"Châu quản gia, có chuyện gì vậy ạ..."
Ông liền nói với anh, trong lời nói có chút thở dài.
"Thiếu gia, Kim tiểu thư đang ở ngoài vườn. Trời đã lạnh mà cô ấy vẫn ngồi đó, cậu có thể..."
Quản gia chưa nói hết câu, Lãnh Hàn đã liền cúp máy của ông. Nghe quản gia nói vậy, Lãnh Hàn liền lập tức tắt máy, không nghĩ gì nhiều liền ra lệnh cho Hạo Duy đang đứng bên cạnh.
"Chuẩn bị xe, về nhà"
Hạo Duy ngớ người, chẳng phải còn hai tiếng nữa mới về sao, sao lại về sớm vậy, anh không biết phải nên nói thế nào nhưng vẫn phải làm theo. Nhiều lúc đi với anh mà cũng phải khổ quá mà. Chiếc xe của Lãnh Hàn lướt trên đường nhanh chóng. Hơn nửa tiếng sau, anh cũng đã có mặt ở biệt thự.
Vào đến trong vườn, Lãnh Hàn thấy một người đang ngồi trên chiếc xích đu, đưa qua đưa lại một cách nhẹ nhàng. Người đó không ai khác chính là Tử Đằng. Giờ còn có ánh trăng mật mờ khiến khung cảnh trở nên thơ mộng. Lãnh Hàn nhẹ nhàng bước tới gần cô. Nhưng Tử Đằng đã sớm nhận ra sự hiện diện của anh gần đây. Cô liền lên tiếng.
"Phong tổng, là anh phải không..."
Lãnh Hàn dừng lại, anh không nghĩ anh mới bước vài bước là cô liền nhận ra anh. Bởi vì là một người không thích tiếng động ồn ào xung quanh, chỉ cần âm thanh nhỏ nhất, cô cũng đã nghe ra được. Lãnh Hàn nhìn cô, rồi lại tiến thêm vài bước. Lấy chiếc áo đang cầm trên tay, khoác lên người cô, rồi lại dịu dàng dìu cô vào nhà.
"Vào nhà thôi, ngoài này đang lạnh"
Tử Đằng được anh đỡ vào trong nhà mà không khỏi cảm thấy hạnh phúc. Chỉ vì cô ngồi ở đây mà quản gia gọi cho anh, không những vậy anh còn lập tức trở về mà không tiếc việc. Chỉ có thể để anh đưa mình vào trong nhà.
Vào nhà, Lãnh Hàn mới biết là cô vẫn chưa ăn gì, liền cho quản gia đem thức ăn lên phòng. Do vẫn đang trong thời gian hồi phục thị lực, Tử Đằng chỉ có thể ăn thức ăn đã được nấu kĩ và luôn có người hầu túc trực ngay đây lỡ cô có chuyện gì. Gần đây đã có tiến triển tốt hơn, nhưng vẫn phải dựa vào cảm giác mà nhận biết nhận thức xung quanh, có phần hơi bất tiện.
Lãnh Hàn cho cô ngồi xuống giường lớn ở trong phòng, vừa lúc quản gia đã mang bữa tối của hai người lên phòng. Một bàn thức ăn được đặt trước mặt cô, nhưng cô không thể thấy gì, chỉ có thể nhờ vào khứu giác. Nhưng mà, Lãnh Hàn vẫn chưa rời khỏi, cô biết phải làm thế nào đây.
Đột nhiên anh ngồi xuống, ngay bên cạnh của Tử Đằng, có chút hoang mang. Tay anh còn đang cầm chén thức ăn, anh nghiêm nghị ra lệnh.
"Mở miệng"
Tử Đằng còn đang hoang mang không biết phải làm thế nào, thì ngửi thấy bên cạnh có mùi thức ăn. Cô cảm thấy bối rồi, không lẽ anh định giúp cô ăn.
"Phong tổng, anh không cần như vậy đâu, tôi có thể tự làm được"
Lãnh Hàn biết mấy ngày nay, cô không hề nhờ đến người hầu giúp, mà còn tự bạn thân làm hết mọi việc. Anh cũng bực mình lắm nhưng mà đây là yêu cầu của cô thì không thể không phàn nàn.
"Không sao, là tôi tự nguyện. Cô mau ăn đi không nguội"
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể để anh đút cơm cho cô ăn mặc dù cô không thích. Nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy tội lỗi khi để một người chủ tịch như anh lại chăm sóc một cô thư kí nhỏ bé như cô, ai mà biết được thì không tin đâu.Lãnh Hàn nhìn cô ngoan ngoãn ăn như vậy, mới thấy sự đáng yêu thực thụ từ cô. Bình thường làm việc, cô đã rất nghiêm túc lắm rồi, giờ đang dưỡng bệnh mà bỏ chiếc mặt nạ lạnh lùng đó xuống, cứ như biến một người khác. Giờ anh chỉ mong một điều rằng, cô có thể ở đây mãi, tốt nhất là vĩnh viễn, vì anh có thể bảo vệ cô. Hai người ăn tối xong, Lãnh Hàn liền cho quản gia vào dọn dẹp. Bản thân thì đi ra ngoài lấy gì đó cho cô uống.
Lãnh Hàn thật không muốn trốn tránh nhưng sau sự kiện ở bệnh viện, để không gây mối bài xích nào nên anh buộc phải chọn cách này. Chỉ có thể âm thầm dành sự quan tâm đối với cô. Sáng sớm, Lãnh Hàn trực tiếp vào bếp để nấu đồ ăn sáng cho cô. Tối về muộn, nhưng cô vẫn ngồi ở phòng khách đợi. Anh lại âm thầm bế cô về phòng ngủ. Đứng bên cạnh âm thầm quan sát cô ngủ mới yên tâm trở về phòng mình.
Tối nay vẫn vậy, cô vẫn ngồi trên xích đu ở ngoài vườn đợi anh về. Quản gia Châu Bá thấy cô ngày này cũng đợi Lãnh Hàn như vậy cũng không nỡ, bệnh tình của bạn thân chưa hết đã ra ngoài đợi anh hết ngày này đến ngày khác. Dù có khuyên cô thế nào, hôm nay cô cũng phải đợi anh về cho bằng được. Ông cũng không nỡ, liền gọi cho Lãnh Hàn. Dù gì chăm sóc cô cũng là trách nhiệm mà anh giao, làm không tốt thì ông chỉ có thể chịu hết. Lãnh Hàn đang ngồi làm việc trong phòng thì thấy chuông điện thoại reo. Anh liền nhấc máy.
"Châu quản gia, có chuyện gì vậy ạ..."
Ông liền nói với anh, trong lời nói có chút thở dài.
"Thiếu gia, Kim tiểu thư đang ở ngoài vườn. Trời đã lạnh mà cô ấy vẫn ngồi đó, cậu có thể..."
Quản gia chưa nói hết câu, Lãnh Hàn đã liền cúp máy của ông. Nghe quản gia nói vậy, Lãnh Hàn liền lập tức tắt máy, không nghĩ gì nhiều liền ra lệnh cho Hạo Duy đang đứng bên cạnh.
"Chuẩn bị xe, về nhà"
Hạo Duy ngớ người, chẳng phải còn hai tiếng nữa mới về sao, sao lại về sớm vậy, anh không biết phải nên nói thế nào nhưng vẫn phải làm theo. Nhiều lúc đi với anh mà cũng phải khổ quá mà. Chiếc xe của Lãnh Hàn lướt trên đường nhanh chóng. Hơn nửa tiếng sau, anh cũng đã có mặt ở biệt thự.
Vào đến trong vườn, Lãnh Hàn thấy một người đang ngồi trên chiếc xích đu, đưa qua đưa lại một cách nhẹ nhàng. Người đó không ai khác chính là Tử Đằng. Giờ còn có ánh trăng mật mờ khiến khung cảnh trở nên thơ mộng. Lãnh Hàn nhẹ nhàng bước tới gần cô. Nhưng Tử Đằng đã sớm nhận ra sự hiện diện của anh gần đây. Cô liền lên tiếng.
"Phong tổng, là anh phải không..."
Lãnh Hàn dừng lại, anh không nghĩ anh mới bước vài bước là cô liền nhận ra anh. Bởi vì là một người không thích tiếng động ồn ào xung quanh, chỉ cần âm thanh nhỏ nhất, cô cũng đã nghe ra được. Lãnh Hàn nhìn cô, rồi lại tiến thêm vài bước. Lấy chiếc áo đang cầm trên tay, khoác lên người cô, rồi lại dịu dàng dìu cô vào nhà.
"Vào nhà thôi, ngoài này đang lạnh"
Tử Đằng được anh đỡ vào trong nhà mà không khỏi cảm thấy hạnh phúc. Chỉ vì cô ngồi ở đây mà quản gia gọi cho anh, không những vậy anh còn lập tức trở về mà không tiếc việc. Chỉ có thể để anh đưa mình vào trong nhà.
Vào nhà, Lãnh Hàn mới biết là cô vẫn chưa ăn gì, liền cho quản gia đem thức ăn lên phòng. Do vẫn đang trong thời gian hồi phục thị lực, Tử Đằng chỉ có thể ăn thức ăn đã được nấu kĩ và luôn có người hầu túc trực ngay đây lỡ cô có chuyện gì. Gần đây đã có tiến triển tốt hơn, nhưng vẫn phải dựa vào cảm giác mà nhận biết nhận thức xung quanh, có phần hơi bất tiện.
Lãnh Hàn cho cô ngồi xuống giường lớn ở trong phòng, vừa lúc quản gia đã mang bữa tối của hai người lên phòng. Một bàn thức ăn được đặt trước mặt cô, nhưng cô không thể thấy gì, chỉ có thể nhờ vào khứu giác. Nhưng mà, Lãnh Hàn vẫn chưa rời khỏi, cô biết phải làm thế nào đây.
Đột nhiên anh ngồi xuống, ngay bên cạnh của Tử Đằng, có chút hoang mang. Tay anh còn đang cầm chén thức ăn, anh nghiêm nghị ra lệnh.
"Mở miệng"
Tử Đằng còn đang hoang mang không biết phải làm thế nào, thì ngửi thấy bên cạnh có mùi thức ăn. Cô cảm thấy bối rồi, không lẽ anh định giúp cô ăn.
"Phong tổng, anh không cần như vậy đâu, tôi có thể tự làm được"
Lãnh Hàn biết mấy ngày nay, cô không hề nhờ đến người hầu giúp, mà còn tự bạn thân làm hết mọi việc. Anh cũng bực mình lắm nhưng mà đây là yêu cầu của cô thì không thể không phàn nàn.
"Không sao, là tôi tự nguyện. Cô mau ăn đi không nguội"
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể để anh đút cơm cho cô ăn mặc dù cô không thích. Nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy tội lỗi khi để một người chủ tịch như anh lại chăm sóc một cô thư kí nhỏ bé như cô, ai mà biết được thì không tin đâu.Lãnh Hàn nhìn cô ngoan ngoãn ăn như vậy, mới thấy sự đáng yêu thực thụ từ cô. Bình thường làm việc, cô đã rất nghiêm túc lắm rồi, giờ đang dưỡng bệnh mà bỏ chiếc mặt nạ lạnh lùng đó xuống, cứ như biến một người khác. Giờ anh chỉ mong một điều rằng, cô có thể ở đây mãi, tốt nhất là vĩnh viễn, vì anh có thể bảo vệ cô. Hai người ăn tối xong, Lãnh Hàn liền cho quản gia vào dọn dẹp. Bản thân thì đi ra ngoài lấy gì đó cho cô uống.