Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100: Ngoại truyện: Hiếu Sâm - Nguyệt Nhi (7)
Hiếu Sâm chầm chậm bước tới gần Nguyệt Nhi, cậu không biết phải giải thích như thế nào với cô bé. Dù gì cô bé cũng mới trải sự đời, không hề biết gì đến dự tàn nhẫn của thế giới này. Đúng là cậu có thích cô bé từ hồi gặp nhau ở đám cưới, sau đó là chụp hoa cưới. Phải gọi là lần đầu cậu thích ai đó nhưng không dám nói, vì vậy sau hôm đưa Nguyệt Nhi về nhà, cậu đã hỏi ý kiến chị gái rất nhiều thứ. Vĩ Tường nghe xong, tuy đã biết trước rằng tiểu thư nhà họ Phong thích em trai cô, nhưng sau khi nghe qua vấn đề mà Hiếu Sâm hỏi, cô liền thay đổi suy nghĩ về em trai. Trước đây Vĩ Tường tưởng cậu em trai đa tài này của cô khó mà có người yêu, nhưng không ngờ cậu lại hỏi bình thường con gái thích làm gì, ăn gì, đi đâu....Một bản liệt kê câu hỏi của Hiếu Sâm cũng đủ khiến Vĩ Tường liên tục trả lời.
Hiếu Sâm chần chừ đứng trước mặt của Nguyệt Nhi, đợi khi đã bớt căng thẳng, cậu mới nói với Nguyệt Nhi.
"Được rồi, em mở mắt ra đi."
Nguyệt Nhi nghe lời Hiếu Sâm, từ từ mở mắt ra. Trước mặt cô bé chính là hai ly trà sữa mà cậu mua cho, trên chiếc cốc còn có hai chú mèo đang cọ má vào nhau nhìn đáng yêu chết đi được. Nguyệt Nhi liền vui vẻ nhận lấy ly trà sữa, nhìn hai chú mèo đáng yêu thế này, cô bé đúng là không nỡ uống đâu. Nguyệt Nhi ngồi mân mê ly trà sữa mà không để ý thấy rằng Hiếu Sâm đang đứng một bên quan sát hết biểu cảm của cô bé. Đột nhiên cậu lên tiếng hỏi.
"Nguyệt Nhi, em đã từng thích ai chưa."
Nguyệt Nhi ngây ngốc nhìn Hiếu Sâm, cậu hỏi vậy là có ý gì. Lát sau, trong ánh mắt của cô bé hiện lên sự băng khoăng, cô bé không biết phải nói thế nào. Vì người cô bé thích chính là cậu. Nhưng mà nếu nói vậy cậu lại tưởng cô bé bị ngốc. Cô bé im lặng một hồi. Nhìn thấy sự đắng đo của Nguyệt Nhi, Hiếu Sâm có phần hơi căng thẳng nhưng vẫn không lộ ra ngoài.
Nguyệt Nhi lưỡng lự một hồi, cuối cùng cô bé liền nói.
"Lúc nãy, anh đã đâm vào tay của tên kia phải không."
Hiếu Sâm sững người một hồi, vậy mà cô bé vẫn biết, anh đã kêu cô bé nhắm mắt lại để không thấy những cảnh máu me kia mà. Cậu đứng lặng người một lát rồi cũng phải gật đầu, cậu không muốn giấu cô bé nhưng Hiếu Sâm chỉ sợ Nguyệt Nhi tránh xa cậu, rời khỏi trước mặt cậu mà thôi. Nhưng thay vào đó, Hiếu Sâm lại nhận được nụ cười của Nguyệt Nhi. Hiếu Sâm có chút lạ, không biết cô bé đang có ý định gì đây.
"Thật ra những chuyện này em cũng hay gặp nên anh không cần phải lo. Anh hai em vẫn luôn bị người khác ám sát đến nỗi những chuyện này đều là chuyện thường ngày của anh ấy. Nhưng anh lại khác, anh vì muốn bảo vệ em, muốn thay em xả giận nên anh mới giúp em cho hai tên kia một bài học. Con người không nên nhìn từ bề ngoài, quan trọng nhất vẫn là bên trong. Đơn nhiên chuyện này, không có đáng gì để em giận anh cả anh Hiếu Sâm."
Ngừng lại một chút, Nguyệt Nhi cảm thấy bây giờ có lẽ đã tới lúc cô bé nên nói chuyện này ra. Dù gì Hiếu Sâm đã thay cô trừng trị hai tên ác ôn kia, cô bé không thể không cảm ơn và đơn nhiên sẽ nói ra tình cảm để giải tỏa gánh nặng trong lòng. Hiếu Sâm cũng là một người lỗi lạc, bởi vì cô bé bị bắt nạt nên cậu đã thay cô bé trừng phạt hai tên kia.Hiếu Sâm sau khi nghe Nguyệt Nhi giải thích, cậu đã ngầm hiểu được Nguyệt Nhi đang có thiện cảm rất lớn đối với cậu. Cho dù tay cậu có nhuốm máu nhưng đó chẳng là gì với Nguyệt Nhi cả, chỉ cần cậu không bị thương là được.
Nguyệt Nhi đang định nói tiếp thì Hiếu Sâm đã nói trước, trên mặt hiện lên sự nghiêm túc.
"Nguyệt Nhi, anh thích em. Làm bạn gái anh được không."
Nghe xong, Nguyệt Nhi sững người trong giây lát, cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên đang đứng trước mặt. Hiếu Sâm vừa nói cái gì, cậu thích Nguyệt Nhi á. Không...không thể nào có chuyện đó được. Tuy trong thâm tâm Nguyệt Nhi đang nghĩ vậy, nhưng trong lòng cô bé đang vui sướng như vừa mở hội. Một câu tỏ tình bất ngờ nhưng đầy bá đạo của Hiếu Sâm làm Nguyệt Nhi không thể kiềm chế được xúc động.
Hóa ra hai chú mèo trên chiếc cốc như là một lời mở màn cho màn tỏ tình dành cho Nguyệt Nhi. Hôm nay Hiếu Sâm đưa Nguyệt Nhi đi chơi cũng chính là muốn biết thêm về cô bé. Và đến bây giờ cậu cũng đã dũng khí để nói ra những lời tỏ tình này.
Thấy cô bé không trả lời, Hiếu Sâm liền nói tiếp.
"Nguyệt Nhi, anh biết là anh không hoàn hảo như anh trai của em nhưng anh vẫn sẽ cố gắng để em có cuộc sống tốt nhất. Tuy đây chỉ là những lời hứa suông, nhưng đối với anh mà nói mỗi câu nói anh nói ra vẫn sẽ tiếp tục được thực hiện đến khi nào hoàn thành."
Nguyệt Nhi cũng không nghĩ gì nhiều nữa, vốn dĩ cô bé cũng muốn tranh thủ nói ra tình cảm của bản thân nhưng ai ngờ bị cậu tranh trước. Nhưng không thể phủ nhận được sự hoàn hảo của cậu thanh niên này. Tuy anh hai và cậu luôn có một khoảng cách rất lớn, nhưng nếu chịu học hỏi sẽ có ngày tiến lên hoặc có thể ngang hàng với anh hai của cô bé.
"Được, nhưng anh phải hứa với Phong Nguyệt Nhi em. Sau này cho dù em muốn ăn gì, muốn mua gì, đi đâu thì anh phải dẫn em đi. Đơn nhiên là không có chuyện thất hứa."
Hiếu Sâm không nói gì, chỉ cười cười nhìn cô bé. Cô nhóc này đến cái gì cũng không tha cho cậu, chắc sau này cậu tán gia bại sản mất. Nhưng không sao chỉ cần Nguyệt Nhi vui vẻ thì anh cũng vui vẻ theo. Chuyện gì cậu cũng có thể làm nếu là vì Nguyệt Nhi thì cậu cũng không ngại gì cả.
Hiếu Sâm chần chừ đứng trước mặt của Nguyệt Nhi, đợi khi đã bớt căng thẳng, cậu mới nói với Nguyệt Nhi.
"Được rồi, em mở mắt ra đi."
Nguyệt Nhi nghe lời Hiếu Sâm, từ từ mở mắt ra. Trước mặt cô bé chính là hai ly trà sữa mà cậu mua cho, trên chiếc cốc còn có hai chú mèo đang cọ má vào nhau nhìn đáng yêu chết đi được. Nguyệt Nhi liền vui vẻ nhận lấy ly trà sữa, nhìn hai chú mèo đáng yêu thế này, cô bé đúng là không nỡ uống đâu. Nguyệt Nhi ngồi mân mê ly trà sữa mà không để ý thấy rằng Hiếu Sâm đang đứng một bên quan sát hết biểu cảm của cô bé. Đột nhiên cậu lên tiếng hỏi.
"Nguyệt Nhi, em đã từng thích ai chưa."
Nguyệt Nhi ngây ngốc nhìn Hiếu Sâm, cậu hỏi vậy là có ý gì. Lát sau, trong ánh mắt của cô bé hiện lên sự băng khoăng, cô bé không biết phải nói thế nào. Vì người cô bé thích chính là cậu. Nhưng mà nếu nói vậy cậu lại tưởng cô bé bị ngốc. Cô bé im lặng một hồi. Nhìn thấy sự đắng đo của Nguyệt Nhi, Hiếu Sâm có phần hơi căng thẳng nhưng vẫn không lộ ra ngoài.
Nguyệt Nhi lưỡng lự một hồi, cuối cùng cô bé liền nói.
"Lúc nãy, anh đã đâm vào tay của tên kia phải không."
Hiếu Sâm sững người một hồi, vậy mà cô bé vẫn biết, anh đã kêu cô bé nhắm mắt lại để không thấy những cảnh máu me kia mà. Cậu đứng lặng người một lát rồi cũng phải gật đầu, cậu không muốn giấu cô bé nhưng Hiếu Sâm chỉ sợ Nguyệt Nhi tránh xa cậu, rời khỏi trước mặt cậu mà thôi. Nhưng thay vào đó, Hiếu Sâm lại nhận được nụ cười của Nguyệt Nhi. Hiếu Sâm có chút lạ, không biết cô bé đang có ý định gì đây.
"Thật ra những chuyện này em cũng hay gặp nên anh không cần phải lo. Anh hai em vẫn luôn bị người khác ám sát đến nỗi những chuyện này đều là chuyện thường ngày của anh ấy. Nhưng anh lại khác, anh vì muốn bảo vệ em, muốn thay em xả giận nên anh mới giúp em cho hai tên kia một bài học. Con người không nên nhìn từ bề ngoài, quan trọng nhất vẫn là bên trong. Đơn nhiên chuyện này, không có đáng gì để em giận anh cả anh Hiếu Sâm."
Ngừng lại một chút, Nguyệt Nhi cảm thấy bây giờ có lẽ đã tới lúc cô bé nên nói chuyện này ra. Dù gì Hiếu Sâm đã thay cô trừng trị hai tên ác ôn kia, cô bé không thể không cảm ơn và đơn nhiên sẽ nói ra tình cảm để giải tỏa gánh nặng trong lòng. Hiếu Sâm cũng là một người lỗi lạc, bởi vì cô bé bị bắt nạt nên cậu đã thay cô bé trừng phạt hai tên kia.Hiếu Sâm sau khi nghe Nguyệt Nhi giải thích, cậu đã ngầm hiểu được Nguyệt Nhi đang có thiện cảm rất lớn đối với cậu. Cho dù tay cậu có nhuốm máu nhưng đó chẳng là gì với Nguyệt Nhi cả, chỉ cần cậu không bị thương là được.
Nguyệt Nhi đang định nói tiếp thì Hiếu Sâm đã nói trước, trên mặt hiện lên sự nghiêm túc.
"Nguyệt Nhi, anh thích em. Làm bạn gái anh được không."
Nghe xong, Nguyệt Nhi sững người trong giây lát, cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên đang đứng trước mặt. Hiếu Sâm vừa nói cái gì, cậu thích Nguyệt Nhi á. Không...không thể nào có chuyện đó được. Tuy trong thâm tâm Nguyệt Nhi đang nghĩ vậy, nhưng trong lòng cô bé đang vui sướng như vừa mở hội. Một câu tỏ tình bất ngờ nhưng đầy bá đạo của Hiếu Sâm làm Nguyệt Nhi không thể kiềm chế được xúc động.
Hóa ra hai chú mèo trên chiếc cốc như là một lời mở màn cho màn tỏ tình dành cho Nguyệt Nhi. Hôm nay Hiếu Sâm đưa Nguyệt Nhi đi chơi cũng chính là muốn biết thêm về cô bé. Và đến bây giờ cậu cũng đã dũng khí để nói ra những lời tỏ tình này.
Thấy cô bé không trả lời, Hiếu Sâm liền nói tiếp.
"Nguyệt Nhi, anh biết là anh không hoàn hảo như anh trai của em nhưng anh vẫn sẽ cố gắng để em có cuộc sống tốt nhất. Tuy đây chỉ là những lời hứa suông, nhưng đối với anh mà nói mỗi câu nói anh nói ra vẫn sẽ tiếp tục được thực hiện đến khi nào hoàn thành."
Nguyệt Nhi cũng không nghĩ gì nhiều nữa, vốn dĩ cô bé cũng muốn tranh thủ nói ra tình cảm của bản thân nhưng ai ngờ bị cậu tranh trước. Nhưng không thể phủ nhận được sự hoàn hảo của cậu thanh niên này. Tuy anh hai và cậu luôn có một khoảng cách rất lớn, nhưng nếu chịu học hỏi sẽ có ngày tiến lên hoặc có thể ngang hàng với anh hai của cô bé.
"Được, nhưng anh phải hứa với Phong Nguyệt Nhi em. Sau này cho dù em muốn ăn gì, muốn mua gì, đi đâu thì anh phải dẫn em đi. Đơn nhiên là không có chuyện thất hứa."
Hiếu Sâm không nói gì, chỉ cười cười nhìn cô bé. Cô nhóc này đến cái gì cũng không tha cho cậu, chắc sau này cậu tán gia bại sản mất. Nhưng không sao chỉ cần Nguyệt Nhi vui vẻ thì anh cũng vui vẻ theo. Chuyện gì cậu cũng có thể làm nếu là vì Nguyệt Nhi thì cậu cũng không ngại gì cả.