Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-486
Chương 488: Ngày mai sau khi xuất viện sẽ cập nhật chương bình thường
Editor: Wave Literature
Trong rừng rậm mờ tối, Trảo Căn Bảo mở mắt, nhìn thấy từng tia nắng lọt qua kẽ lá cây trên đỉnh đầu.
Trong mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên anh ta "Logout" vào ban ngày.
Bởi vì luôn đi theo Tây Hồng Thị học tập và hoàn thành nhiệm vụ phiêu lưu, Trảo Căn Bảo chỉ có thể nhiều lần kéo dài thời gian online của mình, để tránh cho nhiệm vụ phiêu lưu thất bại, dù sao cũng trải qua nhiều ngày như vậy mới thấy được nhiệm vụ tiến triển, thu được phần thưởng phong phú.
Bình tĩnh mà xem xét, thì cho dù không có nhiệm vụ phiêu lưu, những lợi ích Trảo Căn Bảo thu hoạch được cũng đã vượt qua rất xa những gì anh ta hy vọng, hiện tại đã đến trình độ có chết cũng không thiệt
Thế nhưng con người luôn có lòng tham, đã có lợi ích, đương nhiên muốn có càng nhiều lợi ích hơn.
Mà lần này nguyên nhân Trảo Căn Bảo logout vào ban ngày, đương nhiên là vì lên diễn đàn xem video các người chơi thành phố tự do Duy Đa Lợi Á tấn công cứ điểm Thập tự lộ khẩu.
Tuy rằng anh ta không thể tham dự vào chiến dịch quy mô lớn lần này, nhưng nhìn video những người chơi khác quay lại để đã nghiền thì vẫn làm được.
"Cậu tỉnh à, hết đồ ăn cho cậu rồi."
Tây Hồng Thị quay sang nói với Trảo Căn Bảo, bên cạnh anh ta còn bày một đống xương được gặm sạch.
Đây là con mồi anh ta bắt được ở gần đây, nhưng Trảo Căn Bảo đã ngủ, cho nên anh ta cũng không gọi Trảo Căn Bảo, anh ta cũng biết lúc Trảo Căn Bảo ngủ, căn bản gọi không nổi.
Dù vậy, thân là thầy của Trảo Căn Bảo, anh ta vẫn quyết định cho Trảo Căn Bảo ăn chút đau khổ, tiếp thu một chút giáo huấn.
Chính là để Trảo Căn Bảo đói bụng.
Trảo Căn Bảo cũng vô cùng phối hợp, sau khi Tây Hồng Thị ăn xong mọi thứ, Trảo Căn Bảo mới tỉnh lại.
"Một chiến sĩ đủ tư cách, nên học được khống chế chính mình, nếu như cậu ngay cả thời gian ngủ của mình cũng không nắm chắc, làm sao cậu có thể trở thành một chiến sĩ vĩ đại, càng không cần phải nói đến chuyện đi ám sát Thổ Đậu Nhị Thế."
Tây Hồng Thị vô cùng nghiêm nghị nói với Trảo Căn Bảo, có thể nhìn ra được Tây Hồng Thị vô cùng tức giận đối với hành vi lần này của Trảo Căn Bảo.
"Thật xin lỗi, thầy."
Trảo Căn Bảo lập tức thành khẩn xin lỗi, đương nhiên xin lỗi cũng không thể giải quyết vấn đề, vấn đề Trảo Căn Bảo chỉ cần ngủ thì tuyệt đối sẽ không tỉnh vẫn không có bất kỳ biện pháp nào tốt, Tây Hồng Thị cũng rất rõ ràng, dù sao cũng không thể vì điểm này mà giết Trảo Căn Bảo.
Bọn họ còn phải đi tiếp, trước khi tìm được nơi an toàn thì không thể dừng lại.
Có điều trước khi Trảo Căn Bảo rời đi, anh ta nghe thấy một tiếng kêu thanh thúy, tiếng kêu này lộ ra vẻ sốt ruột, hưng phấn và vui sướng, còn có âm thanh giống như sau khi về nhà gặp được người thân, mà vẻ mặt Trảo Căn Bảo cũng là đầy vui sướng hạnh phúc.
Anh ta nghe thấy:
"Sa điêu! Sa điêu!"
Chiến đấu tại cứ điểm Thập tự lộ khẩu hạ màn.
Kết quả cuối cùng, thành phố tự do Duy Đa Lợi Á chuẩn bị đầy đủ hơn, tư tưởng chiến thuật cũng cao cấp mạnh mẽ hơn đã đạt được thắng lợi.
Trong lần đầu tiên chiến đấu trận doanh do công ty mở ra, bọn họ đánh bại thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, thu được quyền làm chủ cứ điểm Thập tự lộ khẩu, đương nhiên chủ quyền như vậy chỉ có thể duy trì liên tục đến cuộc chiến cứ điểm Thập tự lộ khẩu tiếp theo, mà thời gian này cũng không dài lắm, ngay sau khi chiến dịch trận doanh kết thúc không bao lâu, người chơi của hai phe thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ và thành phố tự do Duy Đa Lợi Á nổi lên xung đột ở tất cả nơi có khả năng phát sinh chiến đấu, khủng hoảng trận doanh cũng tăng theo...
Chiến dịch trận doanh giữa hai bên người chơi liền trải qua trong quá trình giống như thực nghiệm, quá trình chiến đấu vì số liệu quý báu và kinh nghiệm mà Hạ Lạc Khắc cung cấp, nói đúng ra là vì Bố Lỗ.
Hạ Lạc Khắc giống như ông chủ nhiều hơn, Bố Lỗ là viên chức, phụ trách quản lý và chỉ huy các nhóm người chơi.
Mà chiến dịch lần này, cũng là để chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo của Hạ Lạc Khắc, chuyện vẫn luôn tiến triển dựa theo kế hoạch của anh...
Vương đô của Thần Quốc.
Mấy tên lính võ trang đầy đủ, trên đỉnh đầu cắm lông chim thật dài, trang bị động lực hơi nước khổng lồ, không ngừng phun sương mù ra tận xa, cấp nguồn năng lực như khắp khu vực.
Kiều Trị tóc vàng mặc áo giáp của quan chỉ huy, đứng đằng trước đoàn quân, nhìn đoàn quân kéo dài không đứt đi tới phương xa, các con dân của vương quốc tới vui vẻ đưa tiễn, hát vang bảng cửu chương, tín ngưỡng của bọn họ với thánh quang giống như đã hình thành một ánh sáng thực sự.
Nếu như là trước kia, Kiều Trị tóc vàng nhất định sẽ bị cảnh tượng trước mắt cảm nhiễm rồi lập tức làm vài đề toán, cảm thụ một chút ấm áp của lực lượng thánh quang.
Thế nhưng hiện tại trong đầu Kiều Trị tóc vàng đều là dự cảm không tốt, những người Duy Đa Lợi Á đó sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, sẽ tiếp nhận quân viện trợ của Thần Quốc sao?
Dựa theo tình huống như vậy, loại chuyện đối kháng với thế giới dưới lòng đất này, có thêm quân viện trợ thì khẳng định đợi lát nữa ai đến cũng không từ chối, thế nhưng những người Duy Đa Lợi Á đó vừa thấy liền biết không phải là lần đầu tiếp xúc với thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, từ việc người Duy Đa Lợi Á có thể tự do hành động ở thế giới ngầm, cùng với việc bọn họ qua lại với đám quái vật lòng đất đó là có thể nhìn ra điểm này.
Những người Duy Đa Lợi Á đó không sợ hãi chút nào, không chỉ không sợ hãi, thậm chí sau khi giết đám quái vật thành phố ngầm, còn vui vẻ ra mặt ôm trang bị của đám quái vật kia.
Bọn họ đâu giống như đang đối kháng quái vật thế giới ngầm, căn bản là đang cướp đoạt những quái vật lòng đất đó, hoặc là bị bọn chúng cướp.
Giống như bọn họ đã từng làm như vậy với anh ta.
Kiều Trị tóc vàng nhắm mắt lại, dường như lại quay về buổi sáng trước khi tập kích Duy Đa Lợi Á, khi anh ta mang theo ba nghìn kỵ sĩ khởi xướng xung phong, lại bị người Duy Đa Lợi Á đánh bại trong tiếng hoan hô và cười cợt, đó là hồi ức quá khủng bố...
Kiều Trị tóc vàng nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục nhớ lại quá khứ.
Bây giờ nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích, mình lần này cũng không phải tìm người Duy Đa Lợi Á gây phiền toái, mà là làm quan chỉ huy của Thần Quốc, đến trợ giúp bọn họ đối kháng với quái vật thế giới dưới đất, tin rằng người Duy Đa Lợi Á sẽ không nhắm mắt liền công kích.
Chỉ có thể hy vọng như thế.
............
So sánh với nỗi lo lắng của Kiều Trị tóc vàng đối với các người chơi Duy Đa Lợi Á, người chơi thì không có gì phải lo lắng, không chỉ không lo lắng, còn rất vui vẻ.
Lần đầu tiên chính diện đánh bại người chơi thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, khiến mỗi người bọn họ đều thu được lợi ích phong phú, không chỉ như vậy, thấy người chơi thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đều có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, sĩ khí dương cao, rảnh rỗi làm hai câu Vĩnh Hằng heo này nọ cũng rất sung sướng
Mà điều này cũng làm cho danh tiếng quan chỉ huy chiến dịch lần này vang xa, có điều người nổi tiếng nhất chính là người chơi cung cấp trang bị vũ khí tên là (Trung Khoa Đại).
Chính là bởi vì người chơi này cung cấp sáng kiến làm phi thuyền, mới làm cho các người chơi Duy Đa Lợi Á hành động bất ngờ, đánh bại người chơi của Vĩnh Hằng Quốc Độ.
Editor: Wave Literature
Trong rừng rậm mờ tối, Trảo Căn Bảo mở mắt, nhìn thấy từng tia nắng lọt qua kẽ lá cây trên đỉnh đầu.
Trong mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên anh ta "Logout" vào ban ngày.
Bởi vì luôn đi theo Tây Hồng Thị học tập và hoàn thành nhiệm vụ phiêu lưu, Trảo Căn Bảo chỉ có thể nhiều lần kéo dài thời gian online của mình, để tránh cho nhiệm vụ phiêu lưu thất bại, dù sao cũng trải qua nhiều ngày như vậy mới thấy được nhiệm vụ tiến triển, thu được phần thưởng phong phú.
Bình tĩnh mà xem xét, thì cho dù không có nhiệm vụ phiêu lưu, những lợi ích Trảo Căn Bảo thu hoạch được cũng đã vượt qua rất xa những gì anh ta hy vọng, hiện tại đã đến trình độ có chết cũng không thiệt
Thế nhưng con người luôn có lòng tham, đã có lợi ích, đương nhiên muốn có càng nhiều lợi ích hơn.
Mà lần này nguyên nhân Trảo Căn Bảo logout vào ban ngày, đương nhiên là vì lên diễn đàn xem video các người chơi thành phố tự do Duy Đa Lợi Á tấn công cứ điểm Thập tự lộ khẩu.
Tuy rằng anh ta không thể tham dự vào chiến dịch quy mô lớn lần này, nhưng nhìn video những người chơi khác quay lại để đã nghiền thì vẫn làm được.
"Cậu tỉnh à, hết đồ ăn cho cậu rồi."
Tây Hồng Thị quay sang nói với Trảo Căn Bảo, bên cạnh anh ta còn bày một đống xương được gặm sạch.
Đây là con mồi anh ta bắt được ở gần đây, nhưng Trảo Căn Bảo đã ngủ, cho nên anh ta cũng không gọi Trảo Căn Bảo, anh ta cũng biết lúc Trảo Căn Bảo ngủ, căn bản gọi không nổi.
Dù vậy, thân là thầy của Trảo Căn Bảo, anh ta vẫn quyết định cho Trảo Căn Bảo ăn chút đau khổ, tiếp thu một chút giáo huấn.
Chính là để Trảo Căn Bảo đói bụng.
Trảo Căn Bảo cũng vô cùng phối hợp, sau khi Tây Hồng Thị ăn xong mọi thứ, Trảo Căn Bảo mới tỉnh lại.
"Một chiến sĩ đủ tư cách, nên học được khống chế chính mình, nếu như cậu ngay cả thời gian ngủ của mình cũng không nắm chắc, làm sao cậu có thể trở thành một chiến sĩ vĩ đại, càng không cần phải nói đến chuyện đi ám sát Thổ Đậu Nhị Thế."
Tây Hồng Thị vô cùng nghiêm nghị nói với Trảo Căn Bảo, có thể nhìn ra được Tây Hồng Thị vô cùng tức giận đối với hành vi lần này của Trảo Căn Bảo.
"Thật xin lỗi, thầy."
Trảo Căn Bảo lập tức thành khẩn xin lỗi, đương nhiên xin lỗi cũng không thể giải quyết vấn đề, vấn đề Trảo Căn Bảo chỉ cần ngủ thì tuyệt đối sẽ không tỉnh vẫn không có bất kỳ biện pháp nào tốt, Tây Hồng Thị cũng rất rõ ràng, dù sao cũng không thể vì điểm này mà giết Trảo Căn Bảo.
Bọn họ còn phải đi tiếp, trước khi tìm được nơi an toàn thì không thể dừng lại.
Có điều trước khi Trảo Căn Bảo rời đi, anh ta nghe thấy một tiếng kêu thanh thúy, tiếng kêu này lộ ra vẻ sốt ruột, hưng phấn và vui sướng, còn có âm thanh giống như sau khi về nhà gặp được người thân, mà vẻ mặt Trảo Căn Bảo cũng là đầy vui sướng hạnh phúc.
Anh ta nghe thấy:
"Sa điêu! Sa điêu!"
Chiến đấu tại cứ điểm Thập tự lộ khẩu hạ màn.
Kết quả cuối cùng, thành phố tự do Duy Đa Lợi Á chuẩn bị đầy đủ hơn, tư tưởng chiến thuật cũng cao cấp mạnh mẽ hơn đã đạt được thắng lợi.
Trong lần đầu tiên chiến đấu trận doanh do công ty mở ra, bọn họ đánh bại thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, thu được quyền làm chủ cứ điểm Thập tự lộ khẩu, đương nhiên chủ quyền như vậy chỉ có thể duy trì liên tục đến cuộc chiến cứ điểm Thập tự lộ khẩu tiếp theo, mà thời gian này cũng không dài lắm, ngay sau khi chiến dịch trận doanh kết thúc không bao lâu, người chơi của hai phe thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ và thành phố tự do Duy Đa Lợi Á nổi lên xung đột ở tất cả nơi có khả năng phát sinh chiến đấu, khủng hoảng trận doanh cũng tăng theo...
Chiến dịch trận doanh giữa hai bên người chơi liền trải qua trong quá trình giống như thực nghiệm, quá trình chiến đấu vì số liệu quý báu và kinh nghiệm mà Hạ Lạc Khắc cung cấp, nói đúng ra là vì Bố Lỗ.
Hạ Lạc Khắc giống như ông chủ nhiều hơn, Bố Lỗ là viên chức, phụ trách quản lý và chỉ huy các nhóm người chơi.
Mà chiến dịch lần này, cũng là để chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo của Hạ Lạc Khắc, chuyện vẫn luôn tiến triển dựa theo kế hoạch của anh...
Vương đô của Thần Quốc.
Mấy tên lính võ trang đầy đủ, trên đỉnh đầu cắm lông chim thật dài, trang bị động lực hơi nước khổng lồ, không ngừng phun sương mù ra tận xa, cấp nguồn năng lực như khắp khu vực.
Kiều Trị tóc vàng mặc áo giáp của quan chỉ huy, đứng đằng trước đoàn quân, nhìn đoàn quân kéo dài không đứt đi tới phương xa, các con dân của vương quốc tới vui vẻ đưa tiễn, hát vang bảng cửu chương, tín ngưỡng của bọn họ với thánh quang giống như đã hình thành một ánh sáng thực sự.
Nếu như là trước kia, Kiều Trị tóc vàng nhất định sẽ bị cảnh tượng trước mắt cảm nhiễm rồi lập tức làm vài đề toán, cảm thụ một chút ấm áp của lực lượng thánh quang.
Thế nhưng hiện tại trong đầu Kiều Trị tóc vàng đều là dự cảm không tốt, những người Duy Đa Lợi Á đó sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, sẽ tiếp nhận quân viện trợ của Thần Quốc sao?
Dựa theo tình huống như vậy, loại chuyện đối kháng với thế giới dưới lòng đất này, có thêm quân viện trợ thì khẳng định đợi lát nữa ai đến cũng không từ chối, thế nhưng những người Duy Đa Lợi Á đó vừa thấy liền biết không phải là lần đầu tiếp xúc với thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, từ việc người Duy Đa Lợi Á có thể tự do hành động ở thế giới ngầm, cùng với việc bọn họ qua lại với đám quái vật lòng đất đó là có thể nhìn ra điểm này.
Những người Duy Đa Lợi Á đó không sợ hãi chút nào, không chỉ không sợ hãi, thậm chí sau khi giết đám quái vật thành phố ngầm, còn vui vẻ ra mặt ôm trang bị của đám quái vật kia.
Bọn họ đâu giống như đang đối kháng quái vật thế giới ngầm, căn bản là đang cướp đoạt những quái vật lòng đất đó, hoặc là bị bọn chúng cướp.
Giống như bọn họ đã từng làm như vậy với anh ta.
Kiều Trị tóc vàng nhắm mắt lại, dường như lại quay về buổi sáng trước khi tập kích Duy Đa Lợi Á, khi anh ta mang theo ba nghìn kỵ sĩ khởi xướng xung phong, lại bị người Duy Đa Lợi Á đánh bại trong tiếng hoan hô và cười cợt, đó là hồi ức quá khủng bố...
Kiều Trị tóc vàng nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục nhớ lại quá khứ.
Bây giờ nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích, mình lần này cũng không phải tìm người Duy Đa Lợi Á gây phiền toái, mà là làm quan chỉ huy của Thần Quốc, đến trợ giúp bọn họ đối kháng với quái vật thế giới dưới đất, tin rằng người Duy Đa Lợi Á sẽ không nhắm mắt liền công kích.
Chỉ có thể hy vọng như thế.
............
So sánh với nỗi lo lắng của Kiều Trị tóc vàng đối với các người chơi Duy Đa Lợi Á, người chơi thì không có gì phải lo lắng, không chỉ không lo lắng, còn rất vui vẻ.
Lần đầu tiên chính diện đánh bại người chơi thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, khiến mỗi người bọn họ đều thu được lợi ích phong phú, không chỉ như vậy, thấy người chơi thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đều có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, sĩ khí dương cao, rảnh rỗi làm hai câu Vĩnh Hằng heo này nọ cũng rất sung sướng
Mà điều này cũng làm cho danh tiếng quan chỉ huy chiến dịch lần này vang xa, có điều người nổi tiếng nhất chính là người chơi cung cấp trang bị vũ khí tên là (Trung Khoa Đại).
Chính là bởi vì người chơi này cung cấp sáng kiến làm phi thuyền, mới làm cho các người chơi Duy Đa Lợi Á hành động bất ngờ, đánh bại người chơi của Vĩnh Hằng Quốc Độ.