Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 329
Chương 329: Tất cả đã muộn
Thẩm Quân Dao đột nhiên cười lạnh.
“Trác Du Hiên, anh không cần phải lừa tôi làm gì.Anh cứ nói thật đi, tôi còn sống được bao nhiêu lâu nữa, tôi chịu được, nói đi”
Thẩm Quân Dao làm sao mà không biết sức khỏe của bản thân mình ra sao rồi chứ, chỉ là cô cũng không ngờ rằng bản thân mình lại chết sớm như vậy nữa.
Hai mắt vô hồn của người con gái nhìn lên trần nhà, sắc mặt càng ngày càng nhợt nhạt, người ta nhìn thấy mà xót thương.
Nụ cười đau xót ấy vẫn in đậm trên khuôn mặt trắng bệch của người con gái.
Nhìn Thẩm Quân Dao ở trong bộ dạng như thế này, tim của Trác Du Hiên như thể bị ai đó cầm dao đâm vào một nhát vậy.
Ngay cả hàng vạn mũi tên xuyên qua tim hắn cũng không đau bằng nỗi đau hiện giờ mà người đàn ông này đang từ từ cảm nhận.
“Quân Dao, không phải như vậy đâu, em sẽ không chết, tin anh đi, em sẽ không chết đâu.Em không phải lo đến điều đó, em nghỉ ngơi cho khỏe đi, mọi chuyện cứ để anh lo”
Trác Du Hiên an ủi Thẩm Quân Dao cũng là đang an ủi bản thân của hẳn.
Hắn vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân của mình rằng, Thẩm Quân Dao nhất định sẽ không sao đâu, cô sẽ không rời khỏi hắn đâu mà.
Lời nói của người đàn ông hơi run run như thể đang sợ hãi.
Nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh kia, Trác Du Hiên đau lòng khôn xiết.
Thẩm Quân Dao khẽ cười, cô lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn lên trần nhà, cô vẫn chẳng thèm liếc nhìn người đàn ông kia lấy một cái.
Từng âm thanh khàn khàn của người con gái vang lên.
“Trác Du Hiên, anh đừng có tự lừa mình dối người nữa, anh hãy nên chấp nhận sự thật là tôi sắp chết rồi đi.Bây giờ anh làm ơn có thể nói cho tôi biết, tôi còn sống được bao nhiêu lâu nữa không?”
Thẩm Quân Dao chỉ muốn biết rằng, mình còn bao nhiêu thời gian nữa, cô muốn sống những ngày cuối cùng còn lại của mình một cách yên bình nhất.
Cô lần cuối cùng đưa ra đề nghị với Trác Du Hiên, rằng hắn hãy ký vào đơn ly hôn, giải thoát cho cô đi.
Nhưng người đàn ông này vẫn một mực kiên quyết nói với cô.
“Thẩm Quân Dao, không phải anh đã nói với em rồi hay sao, chỉ cần em khỏe bệnh, anh nhất định sẽ buông tha cho em, em không cần phải nhắc lại nữa.Nếu em muốn nhanh chóng thoát khỏi anh đến như vậy, vậy thì em phải nghỉ ngơi cho tốt để sau này mới rời khỏi anh được”
Thẩm Quân Dao nghe người đàn ông này nói như vậy, cô cũng chán nản chẳng muốn nhắc lại chuyện này nữa.
Khỏe lại sao? Việc này đối với Thẩm Quân Dao còn khó hơn lên trời.
Cô cũng sắp chết rồi, làm sao mà có thể khỏe lại như lời của Trác Du Hiên được.
Kể từ đó, Thẩm Quân Dao chẳng hề nhắc đến hai từ ly hôn đó với Trác Du Hiên nữa.
Từ ngày đó đến nay một tuần đã trôi qua, những ngày này, mọi người đặc biệt quan tâm chăm sóc cho Thẩm Quân Dao, nhất là Trác Du Hiên và Trịnh Liên.
Hai bọn họ luôn túc trực ở phòng bệnh, hai người thay phiên nhau chăm sóc cho cô, mặc dù Thẩm Quân Dao đã hoàn toàn cự tuyệt bọn họ.
Bây giờ bọn họ chăm sóc cho cô thì có ích gì chứ? Nếu như trước đây bọn họ đối với cô được một phân như thế, Thẩm Quân Dao sẽ rất hạnh phúc.
Nếu trước kia, bọn họ quan tâm cô như vậy thì có lẽ Thẩm Quân Dao cũng sẽ không có ngày hôm nay đâu.
Thỉnh thoảng, Trác Dương Phong, em trai của Trác Du Hiên cũng đến đây thăm hỏi cô, động viên cô.
Cậu ta nói rằng cô hãy cố lên, đừng mãi bi quan như thế.
Nhưng Trác Dương Phong đâu hề biết rằng, Thẩm Quân Dao đã không có cách nào để có thể sống lạc quan được nữa rồi.
Suốt cả tuần nằm ở trong phòng bệnh như thế, Thẩm Quân Dao cũng thấy chán nản, một hôm cô nói với Trác Du Hiên.
“Trác Du Hiên, anh đưa tôi ra ngoài một lát được không, ở trong phòng ngột ngạt quá, tôi không chịu nổi.Tôi muốn ra ngoài một lát cho dễ chịu”
Đáng lẽ ra Thẩm Quân Dao có thể tự mình ra ngoài nếu như cô muốn, thế nhưng bây giờ đến đứng vững Thấm Quân Dao cũng không có cách nào đứng được rồi, làm sao có thể bước đi được.
Sức khỏe của người con gái ấy ngày càng giảm sút rồi, tay chân bây giờ chỉ cần cử động một cái toàn thân liền đau nhức vô cùng.
Trác Du Hiên thấy Thẩm Quân Dao nói vậy, ban đầu hắn đúng là có hơi lưỡng lự một chút, vì Thẩm Quân Dao còn đang rất yếu, ra ngoài sợ sẽ bị lạnh, nhưng Thẩm Quân Dao ở trong phòng nhiều, chắc hẳn cô cũng sẽ thấy chán, cho nên cuối cùng Trác Du Hiên vẫn đồng ý đưa cô ra ngoài.
Hắn đặt Thẩm Quân Dao ngồi lên xe lăn rồi đẩy cô ra ngoài hoa viên chơi.
Thẩm Quân Dao lặng lẽ ngồi trên chiếc xe lăn, ánh mắt cô hướng về phía những đứa trẻ đang nô đùa ở trong hoa viên kia.
Cảnh tượng ấy thật là vui vẻ biết bao! Trước đây, từng có một thời Thẩm Quân Dao cũng muốn được như những đứa trẻ kia, thỏa sức vui đùa, không cân quan tâm đến những gì đang xảy ra ở xung quanh mình.
Cuộc sống như vậy, thật tốt! Bỗng nhiên, ở phía sau, một chiếc áo nhanh chóng được khoác lên trên người của Thẩm Quân Dao.
Là Trác Du Hiên.
Hắn vừa nãy vì sợ cô bị lạnh nên mới trở về lấy áo cho cô.
Nhìn Thẩm Quân Dao đang cong môi cười, cô cười thật sự rất vui vẻ, Trác Du Hiên cũng vì thế mà vui lây.
Chưa bao giờ, chưa bao giờ Trác Du Hiên nhìn thấy Thấm Quân Dao cười vui vẻ đến như vậy! Hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hỏi cô.
“Em đang nhìn gì mà vui vẻ vậy?”
“Anh xem, những đứa trẻ kia đang nô đùa rất vui.
Có nhiều khi tôi đã ước rằng mình cũng được giống như những đứa trẻ ấy, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy buồn cười.
Có đôi khi ước mơ cũng chỉ là mơ ước mà thôi!”
Cánh tay của Thẩm Quân Dao khó khăn nâng lên, chỉ về phía những đứa trẻ đang nô đùa ở phía kia.
Tâm trạng của cô hôm nay dường như đang rất vui vẻ, người con gái ấy vô tư nói ra những lời tâm sự bấy lâu nay ở trong lòng của mình.
Trác Du Hiên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Quân Dao, hắn dịu dàng đưa tay xoa đầu người con gái ấy.
“Nếu em muốn vậy thì em hãy mau chóng khỏe lại, chỉ cần em khỏe lại ngày nào anh cũng sẽ khiến cho em vui vẻ như những đứa trẻ ấy, không phải suy nghĩ hay vướng bận điều gì cả.Có được không em?”
Hai mắt của Thẩm Quân Dao đột nhiên khép hờ lại, cô lắc đầu, nụ cười trên môi hơi nhạt đi.
“Muộn rồi.Một kẻ sắp chết như tôi làm gì có thể sống vui vẻ về sau nữa chứ.Bây giờ tôi chỉ muốn sống những ngày cuối cùng của mình trong thanh thản mà thôi”
Trác Du Hiên dường như bị ai đó đánh mạnh vào người, sự vui về trong chốc lát trên khuôn mặt của người đàn ông đã hoàn toàn biến mất, các cơ mặt của hắn thoáng chốc đã cứng đờ lại.
Khoé môi của người đàn ông hơi mấp máy, hắn nhìn Thẩm Quân Dao đang chết dần chết mòn ở trước mặt mình mà không ngừng đau đớn ở trong tâm.
Người con gái hắn yêu, tại sao lại thành ra thế này? Hai người bọn họ vì sao lại đi đến bước đường như thế này chứ? Trác Du Hiên không cam tâm, hẳn nằm lấy bàn tay yếu ớt của Thẩm Quân Dao.
“Quân Dao, em muốn gì, anh đều có thể cho em.Chỉ cần em mãi mãi ở bên cạnh anh có được không? Em muốn gì anh cũng có thể cho, chỉ xin em đừng rời bỏ anh đi có được không?”
Thẩm Quân Dao rụt tay lại.
Thẩm Quân Dao đột nhiên cười lạnh.
“Trác Du Hiên, anh không cần phải lừa tôi làm gì.Anh cứ nói thật đi, tôi còn sống được bao nhiêu lâu nữa, tôi chịu được, nói đi”
Thẩm Quân Dao làm sao mà không biết sức khỏe của bản thân mình ra sao rồi chứ, chỉ là cô cũng không ngờ rằng bản thân mình lại chết sớm như vậy nữa.
Hai mắt vô hồn của người con gái nhìn lên trần nhà, sắc mặt càng ngày càng nhợt nhạt, người ta nhìn thấy mà xót thương.
Nụ cười đau xót ấy vẫn in đậm trên khuôn mặt trắng bệch của người con gái.
Nhìn Thẩm Quân Dao ở trong bộ dạng như thế này, tim của Trác Du Hiên như thể bị ai đó cầm dao đâm vào một nhát vậy.
Ngay cả hàng vạn mũi tên xuyên qua tim hắn cũng không đau bằng nỗi đau hiện giờ mà người đàn ông này đang từ từ cảm nhận.
“Quân Dao, không phải như vậy đâu, em sẽ không chết, tin anh đi, em sẽ không chết đâu.Em không phải lo đến điều đó, em nghỉ ngơi cho khỏe đi, mọi chuyện cứ để anh lo”
Trác Du Hiên an ủi Thẩm Quân Dao cũng là đang an ủi bản thân của hẳn.
Hắn vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân của mình rằng, Thẩm Quân Dao nhất định sẽ không sao đâu, cô sẽ không rời khỏi hắn đâu mà.
Lời nói của người đàn ông hơi run run như thể đang sợ hãi.
Nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh kia, Trác Du Hiên đau lòng khôn xiết.
Thẩm Quân Dao khẽ cười, cô lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn lên trần nhà, cô vẫn chẳng thèm liếc nhìn người đàn ông kia lấy một cái.
Từng âm thanh khàn khàn của người con gái vang lên.
“Trác Du Hiên, anh đừng có tự lừa mình dối người nữa, anh hãy nên chấp nhận sự thật là tôi sắp chết rồi đi.Bây giờ anh làm ơn có thể nói cho tôi biết, tôi còn sống được bao nhiêu lâu nữa không?”
Thẩm Quân Dao chỉ muốn biết rằng, mình còn bao nhiêu thời gian nữa, cô muốn sống những ngày cuối cùng còn lại của mình một cách yên bình nhất.
Cô lần cuối cùng đưa ra đề nghị với Trác Du Hiên, rằng hắn hãy ký vào đơn ly hôn, giải thoát cho cô đi.
Nhưng người đàn ông này vẫn một mực kiên quyết nói với cô.
“Thẩm Quân Dao, không phải anh đã nói với em rồi hay sao, chỉ cần em khỏe bệnh, anh nhất định sẽ buông tha cho em, em không cần phải nhắc lại nữa.Nếu em muốn nhanh chóng thoát khỏi anh đến như vậy, vậy thì em phải nghỉ ngơi cho tốt để sau này mới rời khỏi anh được”
Thẩm Quân Dao nghe người đàn ông này nói như vậy, cô cũng chán nản chẳng muốn nhắc lại chuyện này nữa.
Khỏe lại sao? Việc này đối với Thẩm Quân Dao còn khó hơn lên trời.
Cô cũng sắp chết rồi, làm sao mà có thể khỏe lại như lời của Trác Du Hiên được.
Kể từ đó, Thẩm Quân Dao chẳng hề nhắc đến hai từ ly hôn đó với Trác Du Hiên nữa.
Từ ngày đó đến nay một tuần đã trôi qua, những ngày này, mọi người đặc biệt quan tâm chăm sóc cho Thẩm Quân Dao, nhất là Trác Du Hiên và Trịnh Liên.
Hai bọn họ luôn túc trực ở phòng bệnh, hai người thay phiên nhau chăm sóc cho cô, mặc dù Thẩm Quân Dao đã hoàn toàn cự tuyệt bọn họ.
Bây giờ bọn họ chăm sóc cho cô thì có ích gì chứ? Nếu như trước đây bọn họ đối với cô được một phân như thế, Thẩm Quân Dao sẽ rất hạnh phúc.
Nếu trước kia, bọn họ quan tâm cô như vậy thì có lẽ Thẩm Quân Dao cũng sẽ không có ngày hôm nay đâu.
Thỉnh thoảng, Trác Dương Phong, em trai của Trác Du Hiên cũng đến đây thăm hỏi cô, động viên cô.
Cậu ta nói rằng cô hãy cố lên, đừng mãi bi quan như thế.
Nhưng Trác Dương Phong đâu hề biết rằng, Thẩm Quân Dao đã không có cách nào để có thể sống lạc quan được nữa rồi.
Suốt cả tuần nằm ở trong phòng bệnh như thế, Thẩm Quân Dao cũng thấy chán nản, một hôm cô nói với Trác Du Hiên.
“Trác Du Hiên, anh đưa tôi ra ngoài một lát được không, ở trong phòng ngột ngạt quá, tôi không chịu nổi.Tôi muốn ra ngoài một lát cho dễ chịu”
Đáng lẽ ra Thẩm Quân Dao có thể tự mình ra ngoài nếu như cô muốn, thế nhưng bây giờ đến đứng vững Thấm Quân Dao cũng không có cách nào đứng được rồi, làm sao có thể bước đi được.
Sức khỏe của người con gái ấy ngày càng giảm sút rồi, tay chân bây giờ chỉ cần cử động một cái toàn thân liền đau nhức vô cùng.
Trác Du Hiên thấy Thẩm Quân Dao nói vậy, ban đầu hắn đúng là có hơi lưỡng lự một chút, vì Thẩm Quân Dao còn đang rất yếu, ra ngoài sợ sẽ bị lạnh, nhưng Thẩm Quân Dao ở trong phòng nhiều, chắc hẳn cô cũng sẽ thấy chán, cho nên cuối cùng Trác Du Hiên vẫn đồng ý đưa cô ra ngoài.
Hắn đặt Thẩm Quân Dao ngồi lên xe lăn rồi đẩy cô ra ngoài hoa viên chơi.
Thẩm Quân Dao lặng lẽ ngồi trên chiếc xe lăn, ánh mắt cô hướng về phía những đứa trẻ đang nô đùa ở trong hoa viên kia.
Cảnh tượng ấy thật là vui vẻ biết bao! Trước đây, từng có một thời Thẩm Quân Dao cũng muốn được như những đứa trẻ kia, thỏa sức vui đùa, không cân quan tâm đến những gì đang xảy ra ở xung quanh mình.
Cuộc sống như vậy, thật tốt! Bỗng nhiên, ở phía sau, một chiếc áo nhanh chóng được khoác lên trên người của Thẩm Quân Dao.
Là Trác Du Hiên.
Hắn vừa nãy vì sợ cô bị lạnh nên mới trở về lấy áo cho cô.
Nhìn Thẩm Quân Dao đang cong môi cười, cô cười thật sự rất vui vẻ, Trác Du Hiên cũng vì thế mà vui lây.
Chưa bao giờ, chưa bao giờ Trác Du Hiên nhìn thấy Thấm Quân Dao cười vui vẻ đến như vậy! Hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hỏi cô.
“Em đang nhìn gì mà vui vẻ vậy?”
“Anh xem, những đứa trẻ kia đang nô đùa rất vui.
Có nhiều khi tôi đã ước rằng mình cũng được giống như những đứa trẻ ấy, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy buồn cười.
Có đôi khi ước mơ cũng chỉ là mơ ước mà thôi!”
Cánh tay của Thẩm Quân Dao khó khăn nâng lên, chỉ về phía những đứa trẻ đang nô đùa ở phía kia.
Tâm trạng của cô hôm nay dường như đang rất vui vẻ, người con gái ấy vô tư nói ra những lời tâm sự bấy lâu nay ở trong lòng của mình.
Trác Du Hiên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Quân Dao, hắn dịu dàng đưa tay xoa đầu người con gái ấy.
“Nếu em muốn vậy thì em hãy mau chóng khỏe lại, chỉ cần em khỏe lại ngày nào anh cũng sẽ khiến cho em vui vẻ như những đứa trẻ ấy, không phải suy nghĩ hay vướng bận điều gì cả.Có được không em?”
Hai mắt của Thẩm Quân Dao đột nhiên khép hờ lại, cô lắc đầu, nụ cười trên môi hơi nhạt đi.
“Muộn rồi.Một kẻ sắp chết như tôi làm gì có thể sống vui vẻ về sau nữa chứ.Bây giờ tôi chỉ muốn sống những ngày cuối cùng của mình trong thanh thản mà thôi”
Trác Du Hiên dường như bị ai đó đánh mạnh vào người, sự vui về trong chốc lát trên khuôn mặt của người đàn ông đã hoàn toàn biến mất, các cơ mặt của hắn thoáng chốc đã cứng đờ lại.
Khoé môi của người đàn ông hơi mấp máy, hắn nhìn Thẩm Quân Dao đang chết dần chết mòn ở trước mặt mình mà không ngừng đau đớn ở trong tâm.
Người con gái hắn yêu, tại sao lại thành ra thế này? Hai người bọn họ vì sao lại đi đến bước đường như thế này chứ? Trác Du Hiên không cam tâm, hẳn nằm lấy bàn tay yếu ớt của Thẩm Quân Dao.
“Quân Dao, em muốn gì, anh đều có thể cho em.Chỉ cần em mãi mãi ở bên cạnh anh có được không? Em muốn gì anh cũng có thể cho, chỉ xin em đừng rời bỏ anh đi có được không?”
Thẩm Quân Dao rụt tay lại.