Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 328
Chương 328: Hai tuần ngắn ngủi
Trong lòng của Trác Du Hiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Hản không ngừng cảm ơn bác sĩ, cảm ơn ông trời.
Hản đang vô cùng vui mừng và hạnh phúc vì Thẩm Quân Dao không xảy ra chuyện gì cả.
Thế nhưng, những lời tiếp theo của bác sĩ vang lên đã chặt đứt sự vui mừng ấy của hắn.
“Nhưng tôi khuyên gia đình hãy chuẩn bị tâm lý đi, thời gian sống của cô ấy không còn được bao nhiêu nữa đâu”
Bác sĩ vừa mới dứt lời, Trác Du Hiên thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, cả người hắn lảo đảo lùi về phía sau, cũng may là cánh tay vịn vào được bức tường ở đẳng sau mình.
Niềm vui chưa nở được bao lâu nay lại bị đập tắt trong chốc lát như thế.
Trác Du Hiên nhất thời chưa tin vào những gì mình vừa nghe thấy, hắn không cách nào tin nổi những gì bác sĩ vừa mới nói ra.
Thẩm Quân Dao thật sự không còn nhiều thời gian nữa hay sao? Người con gái ấy sắp sửa rời xa hắn rồi? “Bác sĩ, ông đừng có đùa tôi, chuyện này đùa không vui đâu”
Âm thanh khàn khàn đục ngầu của người đàn ông cứ thế vang lên, hai mắt của người đàn ông đỏ hoe, một vài tia máu đỏ đã hàn sâu ở trong đôi mắt của người đàn ông đó.
Trác Du Hiên vẫn không có cách nào để chấp nhận sự thật này, hắn không chấp nhận được việc Thẩm Quân đã sắp rời xa hắn rồi.
Ông trời là đang đùa hắn có phải hay không? “Cậu à, cậu trông tôi có giống như là đang đùa cậu hay không? Chuyện này liên quan đến tính mạng của con người, tôi có lý do gì để lừa cậu chứ.
Tôi khuyên gia đình là hãy ở bên cạnh cô ấy nốt trong khoảng thời gian này đi, nếu không hối hận cũng không kịp đâu.”
Trác Du Hiên lúc này hoàn toàn suy sụp.
Cả người không còn sức lực của hản đột nhiên ngã nhào xuống đất, hai mắt đau khổ tuyệt vọng.
Cổ họng của người đàn ông này bỗng nhiên trở nên đau rát, thở đối với hắn bây giờ cũng khó khăn.
Trác Du Hiên đưa tay vò đầu của mình, dường như người đàn ông này vẫn không có cách nào chấp nhận được sự thật đó.
Nhưng Thẩm Quân Dao thật sự sắp ra đi rồi, bây giờ Trác Du Hiên không chấp nhận chuyện này thì được cái gì? Người đàn ông này, hắn không hề có năng lực để giữ Thẩm Quân Dao ở lại bên cạnh mình mãi mãi được.
Cuối cùng, hắn vẫn đánh mất người con gái ấy mà thôi.
Bác sĩ nhìn Trác Du Hiên suy sụp như thế, ông ta chỉ biết thở dài.
Cảm xúc của Trác Du Hiên lúc này ông ta đương nhiên là có thể hiểu được, bởi vì người mình yêu nhất sắp rời xa mình, làm sao mà không đau đớn cơ chứ.
Đúng lúc bác sĩ muốn an ủi Trác Du Hiên nhưng Trịnh Liên lúc này lại lên tiếng hỏi bác Sĩ.
“Bác sĩ, vậy con gái của tôi, còn bao nhiêu thời gian nữa?”
Bà ta cổ gắng đè nén nỗi đau ở trong lòng mình xuống, cắn răng hỏi bác sĩ.
Bà ta cũng vô cùng đau lòng nhưng bà ta vẫn chấp nhận được sự thật rằng, bà ta sắp mất con mình rồi.
Trịnh Liên không hê suy sụp như là Trác Du Hiên, tuy nhiên nỗi đau mà bà ta đang phải chịu cũng không kém gì người đàn ông kia đâu.
Bác sĩ nhìn hai người họ, Trịnh Liên dường như đang bình tĩnh, ông ta mới lên tiếng.
“Nhiều nhất là hai tuần!”
Vậy là Thẩm Quân Dao chỉ còn có thể sống được hai tuần nữa thôi ư? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra ở trong đầu của hai người kia.
Trịnh Liên lúc này thật muốn ngã khuyu, nhưng bà ta không thể làm như vậy.
Bà ta cần phải mạnh mẽ hơn, để ở bên cạnh con gái mình những ngày cuối cùng này.
Nuốt chặt nỗi đau đớn, khó khăn lắm Trịnh Liên mới nói ra được một câu.
“Cảm ơn bác sĩ, làm phiền ông rồi!”
“Chia buồn cùng gia đình!”
Bác sĩ cúi đầu chào họ một cái rồi mới rời đi.
Trịnh Liên hình như là còn việc gì đó nên bà ta quyết định đi theo bác sĩ, còn một mình Trác Du Hiên ngồi ở đây.
Người đàn ông này hai mắt đỏ hoe nhìn mặt đất, hai bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, dường như hản vẫn còn đang rất sốc.
Hơi thở nặng nề đứt quãng cứ thế vang lên giữa khoảng không gian lạnh lẽo ấy.
Mãi một lúc sau, Trác Du Hiên mới lấy lại được bình tĩnh, hản ta đứng dậy, toàn thân đã trở nên đau nhức lúc nào không hay biết.
Hắn lảo đảo đi đến nơi mà Thẩm Quân Dao đang nằm nghỉ ở đó, có lẽ người con gái ấy đã được chuyển về phòng hồi sức rồi.
Bước vào căn phòng, nhìn người con gái ấy sắc mặt trắng bệch đi, xung quanh cô còn gắn bao nhiêu là thiết bị như máy thở hoặc các thiết bị theo dõi sức khỏe khác.
Nhìn cảnh này, Trác Du Hiên thật sự cảm thấy đau lòng đây.
Bao nhiêu thiết bị hỗ trợ ở bên cạnh, có thể thấy rằng sự sống của Thẩm Quân Dao nó mong manh đến cỡ nào.
Ngồi xuống bên cạnh người con gái ấy, Trác Du Hiên đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt của cô, nhẹ nhàng nâng niu như một bảo vật.
Người con gái này, thật sự sắp bỏ hắn mà đi rôi hay sao? Nâng cánh tay yếu ớt đã bị hủy hoại kia lên chạm vào da thịt của mình, Trác Du Hiên từ từ cảm nhận được da thịt, tham lam hít lấy những hương thơm từ đôi bàn tay gây yếu ấy của người con gái.
Trác Du Hiên cả ngày hôm nay đều ngồi đó nhìn Thẩm Quân Dao nằm hôn mê ở trên giường bệnh mà chẳng dám đi đâu cả.
Hản sợ, sau khi hản đi đâu mà quay trở lại, người con gái ấy sẽ hoàn toàn rời xa hắn, đi đến một thế giới khác.
Không biết hawsn đã ngồi đó nhìn cho đến khi nào, Trác Du Hiên cảm thấy ngồi nhìn Thẩm Quân Dao như vậy cũng thật là thú vị! Trịnh Liên cũng có ghé qua đây để thăm Thẩm Quân Dao, nhưng trời đã muộn nên Trác Du Hiên không cho bà ta ở lại đây nữa, hắn kêu bà ta về đi, hôm sau lại đến.
Thẩm phu nhân lúc đó cho dù không muốn nhưng bà ta vẫn phải trở về nhà.
“Quân Dao, em mệt không, để anh đi gọi bác sĩ? Em vừa dậy có thấy đói không, hay là anh mua cho em một chút đồ ăn nhé!”
Những câu hỏi dồn dập liên tiếp được đặt ra một cách không ngừng nghỉ.
Thế nhưng Thẩm Quân Dao lại không hề quan tâm đến những câu hỏi đó, cô liếc mắt một cái nhìn xung quanh nơi này.
Khoé môi của người con gái hơi mấp máy, dường như muốn nói gì đó nhưng cổ họng đang đau rát vô cùng, một chữ cũng không thể bật ra.
Thẩm Quân Dao cảm thấy toàn thân mình đau âm Ï, gân cốt thì rã rời ra, không cách nào cử động được.
Sắc mặt của người con gái đã không thể nào khó coi hơn được nữa, hai cánh môi khô khốc nhợt nhạt.
Khó khăn lắm người con gái ấy mới rặn ra được mấy chữ.
“Tôi chưa chết hay sao?”
Nói xong, Thẩm Quân Dao liên cảm thấy bản thân mình không còn sức lực nữa rồi.
Nụ cười trên môi của Trác Du Hiên bỗng nhiên cứng đờ, hắn ta vô cùng gượng gạo, lời nói truyền đến miệng không có cách nào phát ra.
Đang yên đang lành Thấm Quân Dao lại nói mấy câu xui xẻo như thế này chẳng khác gì làm cho Trác Du Hiên hẳn sợ chết khiếp đi được.
Gắng gượng lắm người đàn ông mới nói được một câu.
“Em nghỉ đi đâu đó, làm sao em có thể chết được? Em chẳng qua chỉ là mệt mỏi quá mà ngất đi thôi, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏe lại thôi mà.Quân Dao, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều nữa”
Trong lòng của Trác Du Hiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Hản không ngừng cảm ơn bác sĩ, cảm ơn ông trời.
Hản đang vô cùng vui mừng và hạnh phúc vì Thẩm Quân Dao không xảy ra chuyện gì cả.
Thế nhưng, những lời tiếp theo của bác sĩ vang lên đã chặt đứt sự vui mừng ấy của hắn.
“Nhưng tôi khuyên gia đình hãy chuẩn bị tâm lý đi, thời gian sống của cô ấy không còn được bao nhiêu nữa đâu”
Bác sĩ vừa mới dứt lời, Trác Du Hiên thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, cả người hắn lảo đảo lùi về phía sau, cũng may là cánh tay vịn vào được bức tường ở đẳng sau mình.
Niềm vui chưa nở được bao lâu nay lại bị đập tắt trong chốc lát như thế.
Trác Du Hiên nhất thời chưa tin vào những gì mình vừa nghe thấy, hắn không cách nào tin nổi những gì bác sĩ vừa mới nói ra.
Thẩm Quân Dao thật sự không còn nhiều thời gian nữa hay sao? Người con gái ấy sắp sửa rời xa hắn rồi? “Bác sĩ, ông đừng có đùa tôi, chuyện này đùa không vui đâu”
Âm thanh khàn khàn đục ngầu của người đàn ông cứ thế vang lên, hai mắt của người đàn ông đỏ hoe, một vài tia máu đỏ đã hàn sâu ở trong đôi mắt của người đàn ông đó.
Trác Du Hiên vẫn không có cách nào để chấp nhận sự thật này, hắn không chấp nhận được việc Thẩm Quân đã sắp rời xa hắn rồi.
Ông trời là đang đùa hắn có phải hay không? “Cậu à, cậu trông tôi có giống như là đang đùa cậu hay không? Chuyện này liên quan đến tính mạng của con người, tôi có lý do gì để lừa cậu chứ.
Tôi khuyên gia đình là hãy ở bên cạnh cô ấy nốt trong khoảng thời gian này đi, nếu không hối hận cũng không kịp đâu.”
Trác Du Hiên lúc này hoàn toàn suy sụp.
Cả người không còn sức lực của hản đột nhiên ngã nhào xuống đất, hai mắt đau khổ tuyệt vọng.
Cổ họng của người đàn ông này bỗng nhiên trở nên đau rát, thở đối với hắn bây giờ cũng khó khăn.
Trác Du Hiên đưa tay vò đầu của mình, dường như người đàn ông này vẫn không có cách nào chấp nhận được sự thật đó.
Nhưng Thẩm Quân Dao thật sự sắp ra đi rồi, bây giờ Trác Du Hiên không chấp nhận chuyện này thì được cái gì? Người đàn ông này, hắn không hề có năng lực để giữ Thẩm Quân Dao ở lại bên cạnh mình mãi mãi được.
Cuối cùng, hắn vẫn đánh mất người con gái ấy mà thôi.
Bác sĩ nhìn Trác Du Hiên suy sụp như thế, ông ta chỉ biết thở dài.
Cảm xúc của Trác Du Hiên lúc này ông ta đương nhiên là có thể hiểu được, bởi vì người mình yêu nhất sắp rời xa mình, làm sao mà không đau đớn cơ chứ.
Đúng lúc bác sĩ muốn an ủi Trác Du Hiên nhưng Trịnh Liên lúc này lại lên tiếng hỏi bác Sĩ.
“Bác sĩ, vậy con gái của tôi, còn bao nhiêu thời gian nữa?”
Bà ta cổ gắng đè nén nỗi đau ở trong lòng mình xuống, cắn răng hỏi bác sĩ.
Bà ta cũng vô cùng đau lòng nhưng bà ta vẫn chấp nhận được sự thật rằng, bà ta sắp mất con mình rồi.
Trịnh Liên không hê suy sụp như là Trác Du Hiên, tuy nhiên nỗi đau mà bà ta đang phải chịu cũng không kém gì người đàn ông kia đâu.
Bác sĩ nhìn hai người họ, Trịnh Liên dường như đang bình tĩnh, ông ta mới lên tiếng.
“Nhiều nhất là hai tuần!”
Vậy là Thẩm Quân Dao chỉ còn có thể sống được hai tuần nữa thôi ư? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra ở trong đầu của hai người kia.
Trịnh Liên lúc này thật muốn ngã khuyu, nhưng bà ta không thể làm như vậy.
Bà ta cần phải mạnh mẽ hơn, để ở bên cạnh con gái mình những ngày cuối cùng này.
Nuốt chặt nỗi đau đớn, khó khăn lắm Trịnh Liên mới nói ra được một câu.
“Cảm ơn bác sĩ, làm phiền ông rồi!”
“Chia buồn cùng gia đình!”
Bác sĩ cúi đầu chào họ một cái rồi mới rời đi.
Trịnh Liên hình như là còn việc gì đó nên bà ta quyết định đi theo bác sĩ, còn một mình Trác Du Hiên ngồi ở đây.
Người đàn ông này hai mắt đỏ hoe nhìn mặt đất, hai bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, dường như hản vẫn còn đang rất sốc.
Hơi thở nặng nề đứt quãng cứ thế vang lên giữa khoảng không gian lạnh lẽo ấy.
Mãi một lúc sau, Trác Du Hiên mới lấy lại được bình tĩnh, hản ta đứng dậy, toàn thân đã trở nên đau nhức lúc nào không hay biết.
Hắn lảo đảo đi đến nơi mà Thẩm Quân Dao đang nằm nghỉ ở đó, có lẽ người con gái ấy đã được chuyển về phòng hồi sức rồi.
Bước vào căn phòng, nhìn người con gái ấy sắc mặt trắng bệch đi, xung quanh cô còn gắn bao nhiêu là thiết bị như máy thở hoặc các thiết bị theo dõi sức khỏe khác.
Nhìn cảnh này, Trác Du Hiên thật sự cảm thấy đau lòng đây.
Bao nhiêu thiết bị hỗ trợ ở bên cạnh, có thể thấy rằng sự sống của Thẩm Quân Dao nó mong manh đến cỡ nào.
Ngồi xuống bên cạnh người con gái ấy, Trác Du Hiên đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt của cô, nhẹ nhàng nâng niu như một bảo vật.
Người con gái này, thật sự sắp bỏ hắn mà đi rôi hay sao? Nâng cánh tay yếu ớt đã bị hủy hoại kia lên chạm vào da thịt của mình, Trác Du Hiên từ từ cảm nhận được da thịt, tham lam hít lấy những hương thơm từ đôi bàn tay gây yếu ấy của người con gái.
Trác Du Hiên cả ngày hôm nay đều ngồi đó nhìn Thẩm Quân Dao nằm hôn mê ở trên giường bệnh mà chẳng dám đi đâu cả.
Hản sợ, sau khi hản đi đâu mà quay trở lại, người con gái ấy sẽ hoàn toàn rời xa hắn, đi đến một thế giới khác.
Không biết hawsn đã ngồi đó nhìn cho đến khi nào, Trác Du Hiên cảm thấy ngồi nhìn Thẩm Quân Dao như vậy cũng thật là thú vị! Trịnh Liên cũng có ghé qua đây để thăm Thẩm Quân Dao, nhưng trời đã muộn nên Trác Du Hiên không cho bà ta ở lại đây nữa, hắn kêu bà ta về đi, hôm sau lại đến.
Thẩm phu nhân lúc đó cho dù không muốn nhưng bà ta vẫn phải trở về nhà.
“Quân Dao, em mệt không, để anh đi gọi bác sĩ? Em vừa dậy có thấy đói không, hay là anh mua cho em một chút đồ ăn nhé!”
Những câu hỏi dồn dập liên tiếp được đặt ra một cách không ngừng nghỉ.
Thế nhưng Thẩm Quân Dao lại không hề quan tâm đến những câu hỏi đó, cô liếc mắt một cái nhìn xung quanh nơi này.
Khoé môi của người con gái hơi mấp máy, dường như muốn nói gì đó nhưng cổ họng đang đau rát vô cùng, một chữ cũng không thể bật ra.
Thẩm Quân Dao cảm thấy toàn thân mình đau âm Ï, gân cốt thì rã rời ra, không cách nào cử động được.
Sắc mặt của người con gái đã không thể nào khó coi hơn được nữa, hai cánh môi khô khốc nhợt nhạt.
Khó khăn lắm người con gái ấy mới rặn ra được mấy chữ.
“Tôi chưa chết hay sao?”
Nói xong, Thẩm Quân Dao liên cảm thấy bản thân mình không còn sức lực nữa rồi.
Nụ cười trên môi của Trác Du Hiên bỗng nhiên cứng đờ, hắn ta vô cùng gượng gạo, lời nói truyền đến miệng không có cách nào phát ra.
Đang yên đang lành Thấm Quân Dao lại nói mấy câu xui xẻo như thế này chẳng khác gì làm cho Trác Du Hiên hẳn sợ chết khiếp đi được.
Gắng gượng lắm người đàn ông mới nói được một câu.
“Em nghỉ đi đâu đó, làm sao em có thể chết được? Em chẳng qua chỉ là mệt mỏi quá mà ngất đi thôi, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏe lại thôi mà.Quân Dao, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều nữa”