Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Sao cô ta không chết đi?
Từng mảnh vụn của chiếc ly còn rải rác khắp nơi ở trên sàn nhà.
Một vài mảnh đã nhuốm màu đỏ ửng của một dòng chất lỏng đã chảy ra từ trên người của người con gái kia.
Thẩm Quân Dao cả người không một mảnh vải che thân, trên người chằng chịt những vết xanh tím do một trận hoan ái ba ngày ba đêm để lại.
Khuôn mặt xinh đẹp kia của Thấm Quân Dao trắng bệch, cả người năm lăn lóc trên sàn nhà, đè lên cả những mảnh thuỷ tỉnh trên sàn nhà lạnh lão.
Những mảnh thuỷ tinh cứa vào da thịt trắng nõn của người con gái kia, khiến máu rỉ ra khắp mọi nơi trên thân thể cô.
Nhưng dường như người con gái ấy đã không còn cảm thấy đau nữa rồi.
Cô gái ấy vẫn cứ năm bất động ở đó, không hề có một chút phản ứng gì.
Hai mắt của Thẩm Quân Dao nhắm chặt lại, đôi mi cong vút không hề cử động.
Nhìn thoáng qua, lồng ngực của Thẩm Quân Dao vẫn khẽ phập phồng, dường như là hô hấp còn rất yếu, nếu không cấp cứu kịp thời chắc chắn sẽ làm cho người con gái ấy không bảo toàn được mạng sống nữa rồi.
Nhưng cái chết, Thấm Quân Dao chết đi không phải là không tốt.
Có lẽ cái chết sẽ giúp cô giải thoát, cô sẽ đến được với một thể giới có đây sự hạnh phúc, vui vẻ, không còn sự đau khổ nữa.
Thẩm Quân Dao xứng đáng có được một cuộc sống tốt hơn.
Bởi vì, cuộc sống này, cô đã quá đau khổ rồi.
Cha mẹ vứt bỏ, người mình yêu lại hành hạ mình, nhục nhã mình như vậy trong chính đêm tân hôn.
Nếu vậy, còn gì để đáng sống nữa đâu.
Khoảng hơn một giờ chiều, ông quản gia lên phòng, có ý định gọi Thẩm Quân Dao xuống nhà dùng cơm.
Dù sao đó cũng là vợ của Trác Du Hiên, là thiếu phu nhân của ông, đã mấy ngày nay phu nhân không ăn gì rôi, như vậy không tốt cho sức khoẻ.
Vì Trác Du Hiên đã lắng lặng đến công ty từ sáng sớm nên ông quản gia mới dám lên gọi Thẩm Quân Dao xuống, bởi vì Trác Du Hiên cấm không cho ai được lại gần căn phòng đó.
Hôm trước, ông quản gia cũng đã nghe được thoáng qua, vị phu nhân kia không phải là người mà thiếu gia yêu, không phải là Sơ Vũ tiểu thư.
Nhưng đó dù sao cũng là thiếu phu nhân được Trác gia cưới hỏi đàng hoàng, không thể nào bỏ mặc không lo được.
Nhưng vừa mở cánh cửa gỗ kia ra, ông lại nhìn thấy hình ảnh của thiếu phu nhân không mặc gì, cả người đầy vết xanh tím đang nằm trên vũng máu đỏ chót kia.
Thấm Quân Dao, đã cắt cổ tay tự sát.
Vị quản gia ngay lập tức phản ứng, lấy trong tủ ra một bộ đồ, mặc lên người của Thẩm Quân Dao.
Ngay sau đó, ông hét to lên, kêu đám người làm nhanh chóng gọi xe cấp cứu đến.
"Người đâu! Mau gọi xe cấp cứu!"
"Gọi xe cấp cứu!"
"Nhanh lên!"
"Thiếu phu nhân tự sát rồi!"
Ngay sau khi nghe thấy tiếng hét của quản gia, ngay lập tức đám người giúp việc kia bỏ công việc mình đang làm dở dang trên tay kia, ngay lập tức một người cầm điện thoại gọi xe cấp cứu.
Những người còn lại thì nhanh chóng chạy lên lầu xem xem tình hình thế nào, xem mình có giúp được gì không? Vị quản gia kia đưa cánh tay của mình lên mũi của Thẩm Quân Dao, may quá, vẫn còn thở.
Nhưng hơi thở của Thẩm Quân Dao cực kỳ yếu ớt, dường như suýt chút nữa thì ngừng hẳn.
Nhưng vẫn có thể cứu được, nếu như cô ấy cố gắng.
Một vài phút sau, xe cấp cứu ngay lập tức có mặt tại biệt thự riêng của Trác gia.
Thấm Quân Dao được các nhân viên y tế, được các y bác sĩ đặt lên cán, nhanh chóng sơ cứu, cầm máu cho Thấm Quân Dao cô.
Chiếc giường bệnh được bọn họ nhanh chóng khiêng lên chiếc xe cấp cứu kia, rồi lao thẳng đến bệnh viện.
Vị quản gia kia cũng đi theo bọn họ, bởi vì ông gọi điện thoại mãi cho Trác Du Hiên mà thiểu gia không chịu nhấc máy.
Trước khi đi, ông còn căn dặn đám người làm, phải báo chuyện này cho nhị thiếu gia biết, để cho cậu ấy đè tin tức này xuống, không thể để cho đám phóng viên đăng tin vớ vẩn được.
Nếu ông không làm vậy, chắc chắn ngày mai trên báo sẽ xuất hiện một tin tức giật gân.
Con gái nhà họ Thẩm sau khi được gả vào Trác gia ba ngày thì đã phải nhập viện vì bị hành hạ đến mức phải cắt cổ tay tự sát.
Nếu vậy thì mặt mũi của Trác gia còn để vào đâu nữa.
Ông làm quản gia ở nhà họ Trác hơn mấy chục năm nay, không thể để chuyện này xảy ra, gây ảnh hưởng đến Trác gia được.
Chiếc xe cấp cứu chạy như bay trên đường, làm thế nào để tới được bệnh viện nhanh nhất có thể.
Bên trong chiếc xe cấp cứu kia, các y bác sĩ liên tục cầm máu, liên tục hô hấp nhân tạo cho cô gái dường như đã không còn chút hơi thở nào, sắc mặt đã trắng bệch, cả người thì lạnh toát như một cái xác chết kia.
Chiếc xe đã dừng lại trước cổng của một bệnh viện năm ở trung tâm thành phố.
Các y bác sĩ nhanh chóng đẩy chiếc giường bệnh xuống xe, rồi ngay lập tức đưa Thẩm Quân Dao vào phòng cấp cứu kia.
Vị quản gia kia đứng ở bên ngoài, ông cứ đi đi lại lại khiến cho người ta chóng hết cả mặt.
Nói không lo lắng thì chính là nói dối, dù sao đó cũng chính là thiếu phu nhân của Trác gia, sao mà không lo được.
Hơn nữa, khi nhìn thấy trên người của Thẩm Quân Dao chằng chịt bao nhiêu là vết thương do bị thiếu gia hành hạ, ông không khỏi xót xa, thương cảm cho người con gái mệnh khổ này.
Chiếc điện thoại trên tay của vị quản gia cứ liên tục truyền đến tiếng tút tút.
Ông tự hỏi thiếu gia giờ đang bận gì mà chẳng thèm nghe máy.
Cho dù có bận trăm công nghìn việc thế nào thì cũng phải quan tâm đến sức khỏe của vợ mình chứ.
Vị quản gia thở dài, ông khẽ lắc đầu.
Đại thiếu gia đúng là vô tâm mà, đã hành hạ thiếu phu nhân đến như vậy thì thôi đi,bây giờ đến lúc cô ấy tự sát cũng không thèm để ý đến.
Vị quản gia cứ gọi mãi, gọi liên tục hàng trăm cuộc điện thoại, cuối cùng Trác Du Hiên cũng chịu nghe máy.
"Alo, gọi cho tôi có chuyện gì không?"
Phía bên kia, giọng nói của Trác Du Hiên hờ hững, lạnh nhạt như chẳng thèm quan tâm.
Thật ra, Trác Du Hiên vừa mới họp ở công ty xong.
Sáng nay ở Trác thị thật sự rất nhiều việc khiến hắn bận tối mắt tối mũi mà giải quyết.
Cũng phải thôi, hắn đã nghỉ ba ngày, công việc tất nhiên là phải chất thành đống là đúng rồi.
Sau khi giải quyết một đống công việc, Trác Du Hiên bàn giao lại một số công việc lặt vặt lại cho thư ký của mình.
Sau khi mở điện thoại ra, có hàng trăm cuộc gọi từ quản gia, hẳn mới nhấc máy lên nghe.
"Dạ, thiếu gia, thiếu phu nhân tự sát rồi! Hiện giờ đang cấp cứu ở bệnh viện Bạch Mai"
Giọng của vị quản gia mang theo sự lo lắng, sợ hãi.
Giọng nói của ông run run, trong lòng của ông thật sự rất lo lắng cho người con gái đang nằm trong phòng cấp cứu kia.
Tưởng rằng Trác Du Hiên sẽ lo lắng mà hỏi han, hoặc là ngay lập tức chạy tới bệnh viện.
Nhưng không, giọng nói của hắn truyền đến vẫn mang theo vẻ lạnh nhạt thường thấy, thậm chí là còn rất ung dung và có chút vui mừng.
"Tự sát? Vậy cô ta chết chưa?"
"Cô ấy vẫn còn đang cấp cứu ở bên trong, không rõ sống chất!"
Khoé môi của Trác Du Hiên khẽ cong lên một đường, khuôn mặt mang theo vẻ khinh bỉ.
"Nói với bác sĩ, tốt nhất là để cô ta chết đi cho rồi, không phải cứu cô ta đâu.Cô ta chết đi, tôi lại càng vui mừng."
Trác Du Hiên ngay lập tức cúp máy, để lại sự không tin nổi vào mắt mình của vị quản gia kia.
Ông không ngờ đại thiếu gia lại là con người như vậy.
Dù cậu ấy có căm ghét thiếu phu nhân như thế nào đi chăng nữa, nhưng đó vẫn là vợ của cậu ấy, làm sao lại có thể bỏ mặc không lo được.
Vị quản gia thở dài, khẽ lắc đầu ngao ngán, gương mặt đầy những nếp nhăn hiện lên rõ sự mệt mỏi, chán nản.
Thời gian lúc này trôi qua thật chậm.
Cứ như là trải qua một thế kỷ vậy.
Trên đường lớn kia, một chiếc xe BMW sang trọng đang chạy nhanh như bay trên đường, không quan tâm đến tín hiệu hay là cảnh sát giao thông đang ở trên đường.
Bọn họ cũng chẳng làm gì được người lái chiếc xe đó.
Bởi vì chủ nhân của chiếc xe BMW kia chính là Trác Du Hiên, con người mà không ai dám đắc tội ở cái thành phố này.
Trác Du Hiên đang lái xe đến bệnh viện ở trung tâm thành phố, bệnh viện Bạch Mai.
Ngoài miệng thì Trác Du Hiên nói muốn Thẩm Quân Dao chết đi, chết càng sớm càng tốt nhưng trong tâm hản lại không hề nghĩ như vậy.
Thẩm Quân Dao, cô nghĩ như vậy là đã kết thúc rồi hay sao? Trác Du Hiên tôi còn chưa chơi đùa, chưa hành hạ cô đủ đâu.
Cô lại dám tự sát sao? Chưa có sự cho phép của Trác Du Hiên tôi, cô tuyệt đối không được phép chết.
Một khi tôi chưa chơi chán cô, cô phải ngoan ngoãn sống cho tôi.
Bởi vì, Trác Du Hiên cảm thấy có hứng thú với Thẩm Quân Dao, nói chính xác hơn là Trác Du Hiên có hứng thú với thân thể kia của cô.
Đây là lần đầu tiên hẳn cảm thấy hứng thú với thân thể của một người phụ nữ như vậy.
Trác Du Hiên bỗng nhiên muốn trêu đùa, muốn giêu cợt, muốn hành hạ người con gái tên Thẩm Quân Dao này.
Trác Du Hiên hận Thẩm Quân Dao đến xương tuỷ, hắn hận không thể một nhát bóp chết người phụ nữ tên Thẩm Quân Dao đó.
Nhưng hắn lại cảm thấy có hứng thú với thân thể của người phụ nữ này, tuy hắn biết làm vậy là có lỗi với Thẩm Sơ Vũ.
Chiếc xe BMW đã dừng lại ở bệnh viện Bạch Mai, Trác Du Hiên ngay lập tức bước xuống xe, hản nhanh chóng chạy lên phòng cấp cứu, nơi mà Thẩm Quân Dao đang cấp cứu ở bên trong đó.
Thấy quản gia của nhà mình đang lo lắng ngồi chờ ở đó, Trác Du Hiên chạy lại, giọng nói phát ra lạnh nhạt, chẳng mang theo chút lo lắng nào cả.
"Cô ta đã chết chưa?"
Một vài mảnh đã nhuốm màu đỏ ửng của một dòng chất lỏng đã chảy ra từ trên người của người con gái kia.
Thẩm Quân Dao cả người không một mảnh vải che thân, trên người chằng chịt những vết xanh tím do một trận hoan ái ba ngày ba đêm để lại.
Khuôn mặt xinh đẹp kia của Thấm Quân Dao trắng bệch, cả người năm lăn lóc trên sàn nhà, đè lên cả những mảnh thuỷ tỉnh trên sàn nhà lạnh lão.
Những mảnh thuỷ tinh cứa vào da thịt trắng nõn của người con gái kia, khiến máu rỉ ra khắp mọi nơi trên thân thể cô.
Nhưng dường như người con gái ấy đã không còn cảm thấy đau nữa rồi.
Cô gái ấy vẫn cứ năm bất động ở đó, không hề có một chút phản ứng gì.
Hai mắt của Thẩm Quân Dao nhắm chặt lại, đôi mi cong vút không hề cử động.
Nhìn thoáng qua, lồng ngực của Thẩm Quân Dao vẫn khẽ phập phồng, dường như là hô hấp còn rất yếu, nếu không cấp cứu kịp thời chắc chắn sẽ làm cho người con gái ấy không bảo toàn được mạng sống nữa rồi.
Nhưng cái chết, Thấm Quân Dao chết đi không phải là không tốt.
Có lẽ cái chết sẽ giúp cô giải thoát, cô sẽ đến được với một thể giới có đây sự hạnh phúc, vui vẻ, không còn sự đau khổ nữa.
Thẩm Quân Dao xứng đáng có được một cuộc sống tốt hơn.
Bởi vì, cuộc sống này, cô đã quá đau khổ rồi.
Cha mẹ vứt bỏ, người mình yêu lại hành hạ mình, nhục nhã mình như vậy trong chính đêm tân hôn.
Nếu vậy, còn gì để đáng sống nữa đâu.
Khoảng hơn một giờ chiều, ông quản gia lên phòng, có ý định gọi Thẩm Quân Dao xuống nhà dùng cơm.
Dù sao đó cũng là vợ của Trác Du Hiên, là thiếu phu nhân của ông, đã mấy ngày nay phu nhân không ăn gì rôi, như vậy không tốt cho sức khoẻ.
Vì Trác Du Hiên đã lắng lặng đến công ty từ sáng sớm nên ông quản gia mới dám lên gọi Thẩm Quân Dao xuống, bởi vì Trác Du Hiên cấm không cho ai được lại gần căn phòng đó.
Hôm trước, ông quản gia cũng đã nghe được thoáng qua, vị phu nhân kia không phải là người mà thiếu gia yêu, không phải là Sơ Vũ tiểu thư.
Nhưng đó dù sao cũng là thiếu phu nhân được Trác gia cưới hỏi đàng hoàng, không thể nào bỏ mặc không lo được.
Nhưng vừa mở cánh cửa gỗ kia ra, ông lại nhìn thấy hình ảnh của thiếu phu nhân không mặc gì, cả người đầy vết xanh tím đang nằm trên vũng máu đỏ chót kia.
Thấm Quân Dao, đã cắt cổ tay tự sát.
Vị quản gia ngay lập tức phản ứng, lấy trong tủ ra một bộ đồ, mặc lên người của Thẩm Quân Dao.
Ngay sau đó, ông hét to lên, kêu đám người làm nhanh chóng gọi xe cấp cứu đến.
"Người đâu! Mau gọi xe cấp cứu!"
"Gọi xe cấp cứu!"
"Nhanh lên!"
"Thiếu phu nhân tự sát rồi!"
Ngay sau khi nghe thấy tiếng hét của quản gia, ngay lập tức đám người giúp việc kia bỏ công việc mình đang làm dở dang trên tay kia, ngay lập tức một người cầm điện thoại gọi xe cấp cứu.
Những người còn lại thì nhanh chóng chạy lên lầu xem xem tình hình thế nào, xem mình có giúp được gì không? Vị quản gia kia đưa cánh tay của mình lên mũi của Thẩm Quân Dao, may quá, vẫn còn thở.
Nhưng hơi thở của Thẩm Quân Dao cực kỳ yếu ớt, dường như suýt chút nữa thì ngừng hẳn.
Nhưng vẫn có thể cứu được, nếu như cô ấy cố gắng.
Một vài phút sau, xe cấp cứu ngay lập tức có mặt tại biệt thự riêng của Trác gia.
Thấm Quân Dao được các nhân viên y tế, được các y bác sĩ đặt lên cán, nhanh chóng sơ cứu, cầm máu cho Thấm Quân Dao cô.
Chiếc giường bệnh được bọn họ nhanh chóng khiêng lên chiếc xe cấp cứu kia, rồi lao thẳng đến bệnh viện.
Vị quản gia kia cũng đi theo bọn họ, bởi vì ông gọi điện thoại mãi cho Trác Du Hiên mà thiểu gia không chịu nhấc máy.
Trước khi đi, ông còn căn dặn đám người làm, phải báo chuyện này cho nhị thiếu gia biết, để cho cậu ấy đè tin tức này xuống, không thể để cho đám phóng viên đăng tin vớ vẩn được.
Nếu ông không làm vậy, chắc chắn ngày mai trên báo sẽ xuất hiện một tin tức giật gân.
Con gái nhà họ Thẩm sau khi được gả vào Trác gia ba ngày thì đã phải nhập viện vì bị hành hạ đến mức phải cắt cổ tay tự sát.
Nếu vậy thì mặt mũi của Trác gia còn để vào đâu nữa.
Ông làm quản gia ở nhà họ Trác hơn mấy chục năm nay, không thể để chuyện này xảy ra, gây ảnh hưởng đến Trác gia được.
Chiếc xe cấp cứu chạy như bay trên đường, làm thế nào để tới được bệnh viện nhanh nhất có thể.
Bên trong chiếc xe cấp cứu kia, các y bác sĩ liên tục cầm máu, liên tục hô hấp nhân tạo cho cô gái dường như đã không còn chút hơi thở nào, sắc mặt đã trắng bệch, cả người thì lạnh toát như một cái xác chết kia.
Chiếc xe đã dừng lại trước cổng của một bệnh viện năm ở trung tâm thành phố.
Các y bác sĩ nhanh chóng đẩy chiếc giường bệnh xuống xe, rồi ngay lập tức đưa Thẩm Quân Dao vào phòng cấp cứu kia.
Vị quản gia kia đứng ở bên ngoài, ông cứ đi đi lại lại khiến cho người ta chóng hết cả mặt.
Nói không lo lắng thì chính là nói dối, dù sao đó cũng chính là thiếu phu nhân của Trác gia, sao mà không lo được.
Hơn nữa, khi nhìn thấy trên người của Thẩm Quân Dao chằng chịt bao nhiêu là vết thương do bị thiếu gia hành hạ, ông không khỏi xót xa, thương cảm cho người con gái mệnh khổ này.
Chiếc điện thoại trên tay của vị quản gia cứ liên tục truyền đến tiếng tút tút.
Ông tự hỏi thiếu gia giờ đang bận gì mà chẳng thèm nghe máy.
Cho dù có bận trăm công nghìn việc thế nào thì cũng phải quan tâm đến sức khỏe của vợ mình chứ.
Vị quản gia thở dài, ông khẽ lắc đầu.
Đại thiếu gia đúng là vô tâm mà, đã hành hạ thiếu phu nhân đến như vậy thì thôi đi,bây giờ đến lúc cô ấy tự sát cũng không thèm để ý đến.
Vị quản gia cứ gọi mãi, gọi liên tục hàng trăm cuộc điện thoại, cuối cùng Trác Du Hiên cũng chịu nghe máy.
"Alo, gọi cho tôi có chuyện gì không?"
Phía bên kia, giọng nói của Trác Du Hiên hờ hững, lạnh nhạt như chẳng thèm quan tâm.
Thật ra, Trác Du Hiên vừa mới họp ở công ty xong.
Sáng nay ở Trác thị thật sự rất nhiều việc khiến hắn bận tối mắt tối mũi mà giải quyết.
Cũng phải thôi, hắn đã nghỉ ba ngày, công việc tất nhiên là phải chất thành đống là đúng rồi.
Sau khi giải quyết một đống công việc, Trác Du Hiên bàn giao lại một số công việc lặt vặt lại cho thư ký của mình.
Sau khi mở điện thoại ra, có hàng trăm cuộc gọi từ quản gia, hẳn mới nhấc máy lên nghe.
"Dạ, thiếu gia, thiếu phu nhân tự sát rồi! Hiện giờ đang cấp cứu ở bệnh viện Bạch Mai"
Giọng của vị quản gia mang theo sự lo lắng, sợ hãi.
Giọng nói của ông run run, trong lòng của ông thật sự rất lo lắng cho người con gái đang nằm trong phòng cấp cứu kia.
Tưởng rằng Trác Du Hiên sẽ lo lắng mà hỏi han, hoặc là ngay lập tức chạy tới bệnh viện.
Nhưng không, giọng nói của hắn truyền đến vẫn mang theo vẻ lạnh nhạt thường thấy, thậm chí là còn rất ung dung và có chút vui mừng.
"Tự sát? Vậy cô ta chết chưa?"
"Cô ấy vẫn còn đang cấp cứu ở bên trong, không rõ sống chất!"
Khoé môi của Trác Du Hiên khẽ cong lên một đường, khuôn mặt mang theo vẻ khinh bỉ.
"Nói với bác sĩ, tốt nhất là để cô ta chết đi cho rồi, không phải cứu cô ta đâu.Cô ta chết đi, tôi lại càng vui mừng."
Trác Du Hiên ngay lập tức cúp máy, để lại sự không tin nổi vào mắt mình của vị quản gia kia.
Ông không ngờ đại thiếu gia lại là con người như vậy.
Dù cậu ấy có căm ghét thiếu phu nhân như thế nào đi chăng nữa, nhưng đó vẫn là vợ của cậu ấy, làm sao lại có thể bỏ mặc không lo được.
Vị quản gia thở dài, khẽ lắc đầu ngao ngán, gương mặt đầy những nếp nhăn hiện lên rõ sự mệt mỏi, chán nản.
Thời gian lúc này trôi qua thật chậm.
Cứ như là trải qua một thế kỷ vậy.
Trên đường lớn kia, một chiếc xe BMW sang trọng đang chạy nhanh như bay trên đường, không quan tâm đến tín hiệu hay là cảnh sát giao thông đang ở trên đường.
Bọn họ cũng chẳng làm gì được người lái chiếc xe đó.
Bởi vì chủ nhân của chiếc xe BMW kia chính là Trác Du Hiên, con người mà không ai dám đắc tội ở cái thành phố này.
Trác Du Hiên đang lái xe đến bệnh viện ở trung tâm thành phố, bệnh viện Bạch Mai.
Ngoài miệng thì Trác Du Hiên nói muốn Thẩm Quân Dao chết đi, chết càng sớm càng tốt nhưng trong tâm hản lại không hề nghĩ như vậy.
Thẩm Quân Dao, cô nghĩ như vậy là đã kết thúc rồi hay sao? Trác Du Hiên tôi còn chưa chơi đùa, chưa hành hạ cô đủ đâu.
Cô lại dám tự sát sao? Chưa có sự cho phép của Trác Du Hiên tôi, cô tuyệt đối không được phép chết.
Một khi tôi chưa chơi chán cô, cô phải ngoan ngoãn sống cho tôi.
Bởi vì, Trác Du Hiên cảm thấy có hứng thú với Thẩm Quân Dao, nói chính xác hơn là Trác Du Hiên có hứng thú với thân thể kia của cô.
Đây là lần đầu tiên hẳn cảm thấy hứng thú với thân thể của một người phụ nữ như vậy.
Trác Du Hiên bỗng nhiên muốn trêu đùa, muốn giêu cợt, muốn hành hạ người con gái tên Thẩm Quân Dao này.
Trác Du Hiên hận Thẩm Quân Dao đến xương tuỷ, hắn hận không thể một nhát bóp chết người phụ nữ tên Thẩm Quân Dao đó.
Nhưng hắn lại cảm thấy có hứng thú với thân thể của người phụ nữ này, tuy hắn biết làm vậy là có lỗi với Thẩm Sơ Vũ.
Chiếc xe BMW đã dừng lại ở bệnh viện Bạch Mai, Trác Du Hiên ngay lập tức bước xuống xe, hản nhanh chóng chạy lên phòng cấp cứu, nơi mà Thẩm Quân Dao đang cấp cứu ở bên trong đó.
Thấy quản gia của nhà mình đang lo lắng ngồi chờ ở đó, Trác Du Hiên chạy lại, giọng nói phát ra lạnh nhạt, chẳng mang theo chút lo lắng nào cả.
"Cô ta đã chết chưa?"