Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184-185
Chương 184: Anh đã sai
“Em sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
Tiêu Thế Tu thấy sắc mặt cô trắng bệch, lập tức lo lắng đi tới đỡ cô.
Mười ngón tay Lâm Sơ Nguyệt bám chặt vào cánh tay anh, khớp xương nổi lên, cơ thể còn run lẩy bẩy. Tiêu Thế Tu giữ chặt bả vai cô, thanh âm gấp gáp:
“Sơ Nguyệt!”
Lồng ngực Lâm Sơ Nguyệt phập phồng, cô nói với anh:
“Thế Tu…Lưu Hạ…cô ta nói…”
Cô bỗng nhiên im bặt, Tiêu Thế Tu không hiểu cô đang muốn nói gì.
“Cô ta nói gì?”
Lâm Sơ Nguyệt sực nhớ ra bây giờ anh bị mất trí nhớ, cô nói với anh thì có ích gì?
“Em…em không sao, em muốn về nhà.”
“Em…em không sao, em muốn về nhà.”
Cô gạt tay anh ra khỏi vai mình, đi nhanh ra khỏi đó, Tiêu Thế Tu đuổi theo giữ cô lại.
“Lâm Sơ Nguyệt, em có chuyện gì giấu anh đúng không? Vừa nãy Lưu Hạ nói gì với em?”
“Không có gì cả. Em chỉ buồn nôn thôi.”
Cô cụp mi tránh ánh mắt của anh.
Tiêu Thế Tu dường như hơi bực bội, có chuyện gì mà cô phải giấu không cho anh biết? Chẳng lẽ cô không tin tưởng anh hay sao?
“Lâm Sơ Nguyệt, em không tin anh à?”
“Không phải…”
Cô phải nói như thế nào đây?
“Thế Tu, em muốn tới bệnh viện để kiểm tra một chuyện, có kết quả em sẽ nói cho anh biết được không?”
Lâm Sơ Nguyệt chớp mắt nhìn anh, cuối cùng anh cũng thoả hiệp, hai người quay trở lại phòng ăn, lão thái thái dường như không vui vẻ gì, bà nói bóng nói gió cô:
“Thế Tu, em muốn tới bệnh viện để kiểm tra một chuyện, có kết quả em sẽ nói cho anh biết được không?”
Lâm Sơ Nguyệt chớp mắt nhìn anh, cuối cùng anh cũng thoả hiệp, hai người quay trở lại phòng ăn, lão thái thái dường như không vui vẻ gì, bà nói bóng nói gió cô:
“Chỉ bị nghén một chút mà phải ở trong phòng vệ sinh lâu thế à?”
“Cháu xin lỗi ạ.” Cô cúi đầu.
Tiêu Thế Tu lên tiếng:
“Bà nội, cháu có chút việc ạ, cháu xin phép về trước.”
Lão thái thái tất nhiên không hài lòng, bà đáp lời:
“Không được, Thế Tu, bà có chuyện muốn nói riêng với cháu.”
Lão thái thái dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn anh, biết anh khó chối từ, lại sợ bà nghĩ do mình xúi anh về nên cô lùi về sau một bước.
“Thế Tu, em đợi anh.”
Tiêu Thế Tu xoa đầu cô dịu dàng, sau đó mới cùng lão thái thái vào phòng nói chuyện riêng. Trong phòng ăn bấy giờ chỉ còn có Đường Hoan Thúc là người có tuổi tác cao nhất, ông ta im lặng nãy giờ cốt là để nắm rõ tình hình hiện tại như thế nào.
Bầu không khí im lặng bao trùm, còn xen lẫn chút căng thẳng. Người phá vỡ bầu không khí này chính là Tiêu Nhất Minh, anh ta đã xúc một bát canh rồi để trước mặt Lâm Sơ Nguyệt, ân cần bảo cô ăn đi.
Lưu Hạ trợn tròn mắt, không tin nổi trước mặt cô ta mà anh ta dám hành động như thế. Vẻ mặt của Tiêu Nhất Minh vẫn bình thản coi như không nhìn thấy gì, còn Lưu Hạ đã sắp không nhịn nổi nữa.
Cô ta đột nhiên đứng bật dậy, cầm cốc nước hất thẳng vào mặt Lâm Sơ Nguyệt.
“Đồ tiện nhân! Cô dám câu dẫn anh chồng của mình à?!”
Hành động của cô ta quá nhanh khiến ai cũng không kịp trở tay, Tiêu Nhất Minh đứng dậy, giận dữ trách mắng cô ta:
“Lưu Hạ, cô làm cái quái gì thế?!”
“Anh còn dám bênh nó à?! Nó là đồ hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ người khác!”
Lưu Hạ bù lu bù loa lên:
“Ở trước mặt tôi mà anh tình tứ với nó thế, sau lưng tôi hai người còn làm những gì nữa?! Đồ hồ ly tinh hôm nay tao phải rạch nát mặt mày ra!”
Dứt lời, cô ta cầm lấy con dao ăn trên bàn lên, hướng tới Lâm Sơ Nguyệt nhưng lập tức bị Tiêu Nhất Minh chặn lại.
“Đồ điên! Cô làm gì vậy hả?!”
Tiêu Nhất Minh vô cùng giận dữ, đẩy ngã cô ta xuống đất, đứng trước mặt Lâm Sơ Nguyệt bảo vệ cô, hành động đó làm cho Lưu Hạ căm phẫn cô tới tột độ.
“Anh…anh bảo vệ cho con hồ ly tinh đó sao?”
“Tôi cấm cô sỉ nhục cô ấy như thế!”
Lưu Hạ đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn anh ta, đúng lúc đó thanh âm của Đường Nhất Hoan vang lên;
“Đủ rồi, còn ra thể thống gì nữa? Nếu để lão thái thái nhìn thấy thì sẽ thế nào?”
Tiêu Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, gườm gườm nhìn Lưu Hạ, cô ta cắn môi, cuối cùng quyết định ngồi xuống chỗ cũ.
Lúc này anh ta mới lấy khăn giấy lau mặt cho cô, Lâm Sơ Nguyệt đoạt lấy chiếc khăn, giữ khoảng cách với anh ta.
“Cảm ơn anh.”
Tiêu Nhất Minh siết chặt tay, thái độ khách sáo của cô làm cho anh ta thật tổn thương. Nhưng miễn bảo vệ được cô là anh ta vui lắm rồi.
Lâm Sơ Nguyệt chậm rãi lau khô tóc, vừa đúng lúc Tiêu Thế Tu và lão thái thái trở ra. Nỗi kinh ngạc hiện lên trên mặt anh, sau đó là sự phẫn nộ.
“Chuyện gì vậy?”
“Không sao, em chỉ sơ ý làm đổ nước mà thôi.”
Anh tất nhiên không tin, lạnh lùng quét mắt nhìn toàn bộ những người ở đó, đến chỗ Lưu Hạ, cô ta giật thột đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Tiêu Thế Tu xác định là cô ta, anh lạnh mặt bước tới:
“Là cô, phải không?”
Lâm Sơ Nguyệt vội vàng kéo tay anh:
“Thế Tu, không phải đâu.”
Anh hít sâu một hơi, gân xanh trên thái dương nổi cộm, sau đó không nói không rằng dắt tay cô rời đi, những người có mặt ở đó chỉ cần anh vắng mặt một chút đều muốn gây khó dễ cho cô, Tiêu Thế Tu đã sai khi đưa cô tới đây!
Chương 185: Sự thật
Lên xe, cô nhìn sắc mặt anh, chủ động xoa dịu:
“Thế Tu, em không sao thật mà, là do em sơ ý thôi, thật đấy.”
Anh khởi động xe, sắc mặt xám xịt. Không nói một lời.
Vài giây sau, anh lên tiếng:
“Xin lỗi, là do anh.”
“Rõ ràng nói không để em chịu uất ức, vậy mà…”
Lâm Sơ Nguyệt dứt khoát xua xua tay:
“Không phải mà…Thế Tu, không phải lỗi của anh đâu. Anh đừng nói thế…”
Tiêu Thế Tu cho xe dừng lại bên vệ đường, đột ngột quay sang hôn cô.
Nụ hôn kéo dài khoảng chừng một phút, cô thở hổn hển, đỏ mặt nhìn anh. Tiêu Thế Tu vuốt ve bờ môi cô, nói:
“Đồ ngốc, em là vợ của tôi, sao phải chịu ấm ức như vậy?”
Lâm Sơ Nguyệt sững người, sau đó khoé mắt rưng rưng.
Cô tưởng mình nghe lầm, nhưng anh một lần nữa khẳng định lại:
“Lâm Sơ Nguyệt, em là vợ của Tiêu Thế Tu này, ai bắt nạt em, chỉ cần nói cho tôi biết, tôi sẽ trừng trị người đó!”
Trái tim cô như bị bóp nghẹt, cô chồm người qua ôm cổ anh, cảm thấy xúc động khôn nguôi.
Tiêu Thế Tu khẽ cười ôn nhu bảo bọc cô trong vòng tay mình, anh xác định cả đời không muốn buông tay người phụ nữ này…
….
Lâm Sơ Nguyệt chờ kết quả kiểm tra tới mức hai lòng bàn tay toát mồ hôi, nếu thực sự Bối Bối là con trai của cô và anh thì…
Cô…quên đi con của mình bao nhiêu năm qua. Thằng bé còn gầy gò như thế, suốt những năm đó Lưu Hạ đã đối xử thậm tệ với nó thế nào?
Cô…quên đi con của mình bao nhiêu năm qua. Thằng bé còn gầy gò như thế, suốt những năm đó Lưu Hạ đã đối xử thậm tệ với nó thế nào?
Lâm Sơ Nguyệt hít sâu một hơi, nếu thế thì nhất định cô sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Thời khắc ấy cuối cùng cũng tới, bác sĩ Triệu cầm kết quả ra, vẻ mặt của ông ta còn kinh ngạc hơn lần trước.
“Bối Bối là con của thiếu phu nhân và thiếu gia.”
Ông ta khẳng định chắc chắn.
Đầu cô như có tiếng nổ ầm một cái, Lâm Sơ Nguyêt loạng choạng bám một tay vào cánh tay anh, Bối Bối…con của cô…cô thật là một người mẹ tồi, sao lại có thể quên đi con của mình được cơ chứ?!
Tiêu Thế Tu nhíu chặt lông mày, suy nghĩ cũng trở nên hỗn loạn, anh cố gắng vắt óc nhớ ra nhưng cơn đau đầu dội lên hành hạ anh, như ngăn cản anh không được nhớ lại.
“Bối Bối…em muốn gặp thằng bé, Thế Tu ơi…”
Lâm Sơ Nguyệt bấu chặt cánh tay anh, ánh mắt van xin nhìn anh. Tiêu Thế Tu nhìn qua bác sĩ Triệu, ông ta liền dẫn hai người tới gặp cậu bé.
Từ hôm cô hiến máu cho Bối Bối xong, sức khoẻ cậu phục hồi rất tốt, nhưng chẳng có ai chăm sóc cả. Cậu giống như bị lãng quên, nhưng Bối Bối rất tự giác, cũng rất ngoan không khóc một chút nào, mỗi khi bác sĩ Triệu đến kiểm tra sức khoẻ cho cậu, Bối Bối đều nhỏ giọng cảm ơn ông. Sự hiểu chuyện và ánh mắt lặng lẽ của một đứa trẻ nhỏ ấy khiến ông vô cùng xót xa….
Từ hôm cô hiến máu cho Bối Bối xong, sức khoẻ cậu phục hồi rất tốt, nhưng chẳng có ai chăm sóc cả. Cậu giống như bị lãng quên, nhưng Bối Bối rất tự giác, cũng rất ngoan không khóc một chút nào, mỗi khi bác sĩ Triệu đến kiểm tra sức khoẻ cho cậu, Bối Bối đều nhỏ giọng cảm ơn ông. Sự hiểu chuyện và ánh mắt lặng lẽ của một đứa trẻ nhỏ ấy khiến ông vô cùng xót xa….
“Bối Bối…”
Lúc Lâm Sơ Nguyệt bước vào thấy cậu đang tự gấp chăn trên giường lại gọn gàng, ánh mắt nhìn bọn họ lặng lẽ im ắng, sắc mặt không vui cũng không buồn.
Cô không kìm được chạy tới ôm chầm lấy con, nước mắt thoáng chốc rơi xuống.
“Bối Bối…mẹ xin lỗi…mẹ xin lỗi…”
Cô chỉ lặp đi lặp lại lời xin lỗi ấy, ôm cậu trong tay thật gầy, đáng lẽ cậu phải được vui vẻ chơi đùa như bao đứa trẻ khác mới phải.
Lâm Sơ Nguyệt vuốt ve khuôn mặt con, cậu nhìn cô bằng đôi mắt to tròn đen thẫm, hoàn toàn mất đi nét hồn nhiên ngây thơ vốn có mà chỉ có sự lặng lẽ, trống trải.
Lâm Sơ Nguyệt vuốt ve khuôn mặt con, cậu nhìn cô bằng đôi mắt to tròn đen thẫm, hoàn toàn mất đi nét hồn nhiên ngây thơ vốn có mà chỉ có sự lặng lẽ, trống trải.
“Bối Bối, mẹ là mẹ của con đây…”
Cô xót xa, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Bối Bối không lên tiếng cũng không phản kháng, tựa như cậu chỉ là một cái xác không hồn.
Lâm Sơ Nguyệt ôm chặt cậu không buông, bế cậu ra khỏi phòng muốn đưa về nhà.
“Thiếu phu nhân.” Bác sỹ Triệu ngăn cản cô:
“Cô muốn đưa Bối Bối đi đâu?”
“Tôi phải đưa thằng bé về nhà.”
Ông ta thóng chốc khó xử, Bối Bối nghe đến đây đột ngột có phản ứng, cậu giãy ra khỏi hai tay cô rồi nhảy xuống, chạy biến nấp sau tấm rèm.
“Bối Bối, con sao vậy? Mẹ là mẹ của con đây mà…”
Lâm Sơ Nguyệt lại gần cậu, cậu càng cố gắng tránh đi.
Tiêu Thế Tu bỗng nắm tay cô kéo lại:
“Sơ Nguyệt. Em bình tĩnh lại đã, thằng bé có thể chưa thích ứng được, đừng làm nó sợ.”
Cô buồn bã, muốn lại gần con mà không được. Cô phải làm thế nào đây?
Tay nhỏ nắm vạt áo anh như cọng rơm cứu mạng:
“Thế Tu…Bối Bối là con trai của chúng ta, có thể anh không tin em nhưng mà đó là sự thật. Em xin anh, hãy giúp em đưa Bối Bối về được không? Em không muốn để con ở lại đây, nhỡ đâu Lưu Hạ lại làm hại con…”
Tiêu Thế Tu khẽ cau mày, thì ra chuyện ban nãy ở nhà vệ sinh là chuyện này?
“Sao chuyện này lại liên quan tới Lưu Hạ?”
Anh hỏi.
“Chuyện dài lắm, em sẽ giải thích cho anh sau được không?”
Lâm Sơ Nguyệt khẩn cầu anh, Tiêu Thế Tu nhìn Bối Bối, lên tiếng:
Lâm Sơ Nguyệt khẩn cầu anh, Tiêu Thế Tu nhìn Bối Bối, lên tiếng:
“Thằng bé dường như không muốn đi theo chúng ta, nếu chúng ta cứ ép thì…”
“Em sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
Tiêu Thế Tu thấy sắc mặt cô trắng bệch, lập tức lo lắng đi tới đỡ cô.
Mười ngón tay Lâm Sơ Nguyệt bám chặt vào cánh tay anh, khớp xương nổi lên, cơ thể còn run lẩy bẩy. Tiêu Thế Tu giữ chặt bả vai cô, thanh âm gấp gáp:
“Sơ Nguyệt!”
Lồng ngực Lâm Sơ Nguyệt phập phồng, cô nói với anh:
“Thế Tu…Lưu Hạ…cô ta nói…”
Cô bỗng nhiên im bặt, Tiêu Thế Tu không hiểu cô đang muốn nói gì.
“Cô ta nói gì?”
Lâm Sơ Nguyệt sực nhớ ra bây giờ anh bị mất trí nhớ, cô nói với anh thì có ích gì?
“Em…em không sao, em muốn về nhà.”
“Em…em không sao, em muốn về nhà.”
Cô gạt tay anh ra khỏi vai mình, đi nhanh ra khỏi đó, Tiêu Thế Tu đuổi theo giữ cô lại.
“Lâm Sơ Nguyệt, em có chuyện gì giấu anh đúng không? Vừa nãy Lưu Hạ nói gì với em?”
“Không có gì cả. Em chỉ buồn nôn thôi.”
Cô cụp mi tránh ánh mắt của anh.
Tiêu Thế Tu dường như hơi bực bội, có chuyện gì mà cô phải giấu không cho anh biết? Chẳng lẽ cô không tin tưởng anh hay sao?
“Lâm Sơ Nguyệt, em không tin anh à?”
“Không phải…”
Cô phải nói như thế nào đây?
“Thế Tu, em muốn tới bệnh viện để kiểm tra một chuyện, có kết quả em sẽ nói cho anh biết được không?”
Lâm Sơ Nguyệt chớp mắt nhìn anh, cuối cùng anh cũng thoả hiệp, hai người quay trở lại phòng ăn, lão thái thái dường như không vui vẻ gì, bà nói bóng nói gió cô:
“Thế Tu, em muốn tới bệnh viện để kiểm tra một chuyện, có kết quả em sẽ nói cho anh biết được không?”
Lâm Sơ Nguyệt chớp mắt nhìn anh, cuối cùng anh cũng thoả hiệp, hai người quay trở lại phòng ăn, lão thái thái dường như không vui vẻ gì, bà nói bóng nói gió cô:
“Chỉ bị nghén một chút mà phải ở trong phòng vệ sinh lâu thế à?”
“Cháu xin lỗi ạ.” Cô cúi đầu.
Tiêu Thế Tu lên tiếng:
“Bà nội, cháu có chút việc ạ, cháu xin phép về trước.”
Lão thái thái tất nhiên không hài lòng, bà đáp lời:
“Không được, Thế Tu, bà có chuyện muốn nói riêng với cháu.”
Lão thái thái dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn anh, biết anh khó chối từ, lại sợ bà nghĩ do mình xúi anh về nên cô lùi về sau một bước.
“Thế Tu, em đợi anh.”
Tiêu Thế Tu xoa đầu cô dịu dàng, sau đó mới cùng lão thái thái vào phòng nói chuyện riêng. Trong phòng ăn bấy giờ chỉ còn có Đường Hoan Thúc là người có tuổi tác cao nhất, ông ta im lặng nãy giờ cốt là để nắm rõ tình hình hiện tại như thế nào.
Bầu không khí im lặng bao trùm, còn xen lẫn chút căng thẳng. Người phá vỡ bầu không khí này chính là Tiêu Nhất Minh, anh ta đã xúc một bát canh rồi để trước mặt Lâm Sơ Nguyệt, ân cần bảo cô ăn đi.
Lưu Hạ trợn tròn mắt, không tin nổi trước mặt cô ta mà anh ta dám hành động như thế. Vẻ mặt của Tiêu Nhất Minh vẫn bình thản coi như không nhìn thấy gì, còn Lưu Hạ đã sắp không nhịn nổi nữa.
Cô ta đột nhiên đứng bật dậy, cầm cốc nước hất thẳng vào mặt Lâm Sơ Nguyệt.
“Đồ tiện nhân! Cô dám câu dẫn anh chồng của mình à?!”
Hành động của cô ta quá nhanh khiến ai cũng không kịp trở tay, Tiêu Nhất Minh đứng dậy, giận dữ trách mắng cô ta:
“Lưu Hạ, cô làm cái quái gì thế?!”
“Anh còn dám bênh nó à?! Nó là đồ hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ người khác!”
Lưu Hạ bù lu bù loa lên:
“Ở trước mặt tôi mà anh tình tứ với nó thế, sau lưng tôi hai người còn làm những gì nữa?! Đồ hồ ly tinh hôm nay tao phải rạch nát mặt mày ra!”
Dứt lời, cô ta cầm lấy con dao ăn trên bàn lên, hướng tới Lâm Sơ Nguyệt nhưng lập tức bị Tiêu Nhất Minh chặn lại.
“Đồ điên! Cô làm gì vậy hả?!”
Tiêu Nhất Minh vô cùng giận dữ, đẩy ngã cô ta xuống đất, đứng trước mặt Lâm Sơ Nguyệt bảo vệ cô, hành động đó làm cho Lưu Hạ căm phẫn cô tới tột độ.
“Anh…anh bảo vệ cho con hồ ly tinh đó sao?”
“Tôi cấm cô sỉ nhục cô ấy như thế!”
Lưu Hạ đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn anh ta, đúng lúc đó thanh âm của Đường Nhất Hoan vang lên;
“Đủ rồi, còn ra thể thống gì nữa? Nếu để lão thái thái nhìn thấy thì sẽ thế nào?”
Tiêu Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, gườm gườm nhìn Lưu Hạ, cô ta cắn môi, cuối cùng quyết định ngồi xuống chỗ cũ.
Lúc này anh ta mới lấy khăn giấy lau mặt cho cô, Lâm Sơ Nguyệt đoạt lấy chiếc khăn, giữ khoảng cách với anh ta.
“Cảm ơn anh.”
Tiêu Nhất Minh siết chặt tay, thái độ khách sáo của cô làm cho anh ta thật tổn thương. Nhưng miễn bảo vệ được cô là anh ta vui lắm rồi.
Lâm Sơ Nguyệt chậm rãi lau khô tóc, vừa đúng lúc Tiêu Thế Tu và lão thái thái trở ra. Nỗi kinh ngạc hiện lên trên mặt anh, sau đó là sự phẫn nộ.
“Chuyện gì vậy?”
“Không sao, em chỉ sơ ý làm đổ nước mà thôi.”
Anh tất nhiên không tin, lạnh lùng quét mắt nhìn toàn bộ những người ở đó, đến chỗ Lưu Hạ, cô ta giật thột đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Tiêu Thế Tu xác định là cô ta, anh lạnh mặt bước tới:
“Là cô, phải không?”
Lâm Sơ Nguyệt vội vàng kéo tay anh:
“Thế Tu, không phải đâu.”
Anh hít sâu một hơi, gân xanh trên thái dương nổi cộm, sau đó không nói không rằng dắt tay cô rời đi, những người có mặt ở đó chỉ cần anh vắng mặt một chút đều muốn gây khó dễ cho cô, Tiêu Thế Tu đã sai khi đưa cô tới đây!
Chương 185: Sự thật
Lên xe, cô nhìn sắc mặt anh, chủ động xoa dịu:
“Thế Tu, em không sao thật mà, là do em sơ ý thôi, thật đấy.”
Anh khởi động xe, sắc mặt xám xịt. Không nói một lời.
Vài giây sau, anh lên tiếng:
“Xin lỗi, là do anh.”
“Rõ ràng nói không để em chịu uất ức, vậy mà…”
Lâm Sơ Nguyệt dứt khoát xua xua tay:
“Không phải mà…Thế Tu, không phải lỗi của anh đâu. Anh đừng nói thế…”
Tiêu Thế Tu cho xe dừng lại bên vệ đường, đột ngột quay sang hôn cô.
Nụ hôn kéo dài khoảng chừng một phút, cô thở hổn hển, đỏ mặt nhìn anh. Tiêu Thế Tu vuốt ve bờ môi cô, nói:
“Đồ ngốc, em là vợ của tôi, sao phải chịu ấm ức như vậy?”
Lâm Sơ Nguyệt sững người, sau đó khoé mắt rưng rưng.
Cô tưởng mình nghe lầm, nhưng anh một lần nữa khẳng định lại:
“Lâm Sơ Nguyệt, em là vợ của Tiêu Thế Tu này, ai bắt nạt em, chỉ cần nói cho tôi biết, tôi sẽ trừng trị người đó!”
Trái tim cô như bị bóp nghẹt, cô chồm người qua ôm cổ anh, cảm thấy xúc động khôn nguôi.
Tiêu Thế Tu khẽ cười ôn nhu bảo bọc cô trong vòng tay mình, anh xác định cả đời không muốn buông tay người phụ nữ này…
….
Lâm Sơ Nguyệt chờ kết quả kiểm tra tới mức hai lòng bàn tay toát mồ hôi, nếu thực sự Bối Bối là con trai của cô và anh thì…
Cô…quên đi con của mình bao nhiêu năm qua. Thằng bé còn gầy gò như thế, suốt những năm đó Lưu Hạ đã đối xử thậm tệ với nó thế nào?
Cô…quên đi con của mình bao nhiêu năm qua. Thằng bé còn gầy gò như thế, suốt những năm đó Lưu Hạ đã đối xử thậm tệ với nó thế nào?
Lâm Sơ Nguyệt hít sâu một hơi, nếu thế thì nhất định cô sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Thời khắc ấy cuối cùng cũng tới, bác sĩ Triệu cầm kết quả ra, vẻ mặt của ông ta còn kinh ngạc hơn lần trước.
“Bối Bối là con của thiếu phu nhân và thiếu gia.”
Ông ta khẳng định chắc chắn.
Đầu cô như có tiếng nổ ầm một cái, Lâm Sơ Nguyêt loạng choạng bám một tay vào cánh tay anh, Bối Bối…con của cô…cô thật là một người mẹ tồi, sao lại có thể quên đi con của mình được cơ chứ?!
Tiêu Thế Tu nhíu chặt lông mày, suy nghĩ cũng trở nên hỗn loạn, anh cố gắng vắt óc nhớ ra nhưng cơn đau đầu dội lên hành hạ anh, như ngăn cản anh không được nhớ lại.
“Bối Bối…em muốn gặp thằng bé, Thế Tu ơi…”
Lâm Sơ Nguyệt bấu chặt cánh tay anh, ánh mắt van xin nhìn anh. Tiêu Thế Tu nhìn qua bác sĩ Triệu, ông ta liền dẫn hai người tới gặp cậu bé.
Từ hôm cô hiến máu cho Bối Bối xong, sức khoẻ cậu phục hồi rất tốt, nhưng chẳng có ai chăm sóc cả. Cậu giống như bị lãng quên, nhưng Bối Bối rất tự giác, cũng rất ngoan không khóc một chút nào, mỗi khi bác sĩ Triệu đến kiểm tra sức khoẻ cho cậu, Bối Bối đều nhỏ giọng cảm ơn ông. Sự hiểu chuyện và ánh mắt lặng lẽ của một đứa trẻ nhỏ ấy khiến ông vô cùng xót xa….
Từ hôm cô hiến máu cho Bối Bối xong, sức khoẻ cậu phục hồi rất tốt, nhưng chẳng có ai chăm sóc cả. Cậu giống như bị lãng quên, nhưng Bối Bối rất tự giác, cũng rất ngoan không khóc một chút nào, mỗi khi bác sĩ Triệu đến kiểm tra sức khoẻ cho cậu, Bối Bối đều nhỏ giọng cảm ơn ông. Sự hiểu chuyện và ánh mắt lặng lẽ của một đứa trẻ nhỏ ấy khiến ông vô cùng xót xa….
“Bối Bối…”
Lúc Lâm Sơ Nguyệt bước vào thấy cậu đang tự gấp chăn trên giường lại gọn gàng, ánh mắt nhìn bọn họ lặng lẽ im ắng, sắc mặt không vui cũng không buồn.
Cô không kìm được chạy tới ôm chầm lấy con, nước mắt thoáng chốc rơi xuống.
“Bối Bối…mẹ xin lỗi…mẹ xin lỗi…”
Cô chỉ lặp đi lặp lại lời xin lỗi ấy, ôm cậu trong tay thật gầy, đáng lẽ cậu phải được vui vẻ chơi đùa như bao đứa trẻ khác mới phải.
Lâm Sơ Nguyệt vuốt ve khuôn mặt con, cậu nhìn cô bằng đôi mắt to tròn đen thẫm, hoàn toàn mất đi nét hồn nhiên ngây thơ vốn có mà chỉ có sự lặng lẽ, trống trải.
Lâm Sơ Nguyệt vuốt ve khuôn mặt con, cậu nhìn cô bằng đôi mắt to tròn đen thẫm, hoàn toàn mất đi nét hồn nhiên ngây thơ vốn có mà chỉ có sự lặng lẽ, trống trải.
“Bối Bối, mẹ là mẹ của con đây…”
Cô xót xa, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Bối Bối không lên tiếng cũng không phản kháng, tựa như cậu chỉ là một cái xác không hồn.
Lâm Sơ Nguyệt ôm chặt cậu không buông, bế cậu ra khỏi phòng muốn đưa về nhà.
“Thiếu phu nhân.” Bác sỹ Triệu ngăn cản cô:
“Cô muốn đưa Bối Bối đi đâu?”
“Tôi phải đưa thằng bé về nhà.”
Ông ta thóng chốc khó xử, Bối Bối nghe đến đây đột ngột có phản ứng, cậu giãy ra khỏi hai tay cô rồi nhảy xuống, chạy biến nấp sau tấm rèm.
“Bối Bối, con sao vậy? Mẹ là mẹ của con đây mà…”
Lâm Sơ Nguyệt lại gần cậu, cậu càng cố gắng tránh đi.
Tiêu Thế Tu bỗng nắm tay cô kéo lại:
“Sơ Nguyệt. Em bình tĩnh lại đã, thằng bé có thể chưa thích ứng được, đừng làm nó sợ.”
Cô buồn bã, muốn lại gần con mà không được. Cô phải làm thế nào đây?
Tay nhỏ nắm vạt áo anh như cọng rơm cứu mạng:
“Thế Tu…Bối Bối là con trai của chúng ta, có thể anh không tin em nhưng mà đó là sự thật. Em xin anh, hãy giúp em đưa Bối Bối về được không? Em không muốn để con ở lại đây, nhỡ đâu Lưu Hạ lại làm hại con…”
Tiêu Thế Tu khẽ cau mày, thì ra chuyện ban nãy ở nhà vệ sinh là chuyện này?
“Sao chuyện này lại liên quan tới Lưu Hạ?”
Anh hỏi.
“Chuyện dài lắm, em sẽ giải thích cho anh sau được không?”
Lâm Sơ Nguyệt khẩn cầu anh, Tiêu Thế Tu nhìn Bối Bối, lên tiếng:
Lâm Sơ Nguyệt khẩn cầu anh, Tiêu Thế Tu nhìn Bối Bối, lên tiếng:
“Thằng bé dường như không muốn đi theo chúng ta, nếu chúng ta cứ ép thì…”