Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 179: Trả giá
Làn da trắng trẻo giờ đây có chỗ bị bầm xanh tím, có chỗ lại xước xát chảy máu. Tiêu Thế Tu nhìn thấy, đôi mắt sâu hút tối đen lại, anh cẩn thận không để nước dính vào đó, dùng khăn ấm lau người cho cô.
Lâm Sơ Nguyệt run khẽ trước mỗi động tác dịu dàng của anh, Tiêu Thế Tu chỉ đơn thuần là lau người giúp cô chứ không có bất cứ dục vọng nào.
Anh nhúng khăn vào nước ấm, động tác nhẹ nhàng nhất có thể. Thấy người cô cứ run rẩy, hai gò má lại đỏ bừng, liền hỏi:
“Em đau à?”
Cô lắc đầu.
“Vậy sao mặt em đỏ thế?” Anh nhếch môi cười.
Lâm Sơ Nguyệt cảm giác như anh đang muốn trêu mình, rõ ràng anh biết cô rất dễ ngại ngùng rồi còn hỏi. Lâm Sơ Nguyệt nhắm mắt không đáp, Tiêu Thế Tu chợt đứng dậy đi lấy hộp thuốc rồi mang vào phòng tắm, trước lúc đổ nước muối sinh lý lên vết thương anh còn nhắc nhở cô:
“Sẽ đau đấy, em cố gắng chịu đựng nhé.”
“Vâng…”
Dòng nước vừa chảy qua vết thương, Lâm Sơ Nguyệt đã run lên, Tiêu Thế Tu xót xa, thổi thổi cho cô:
“Đau lắm không?”
Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu, thế này có là gì, cô vẫn chịu đựng được. Sát trùng rửa sạch vết thương xong anh liền băng bó cho cô nhưng không đúng cách vậy nên tấm gạc cứ bị tuột ra.
“Để em.”
Lâm Sơ Nguyệt thành thạo buộc cái gạc, Tiêu Thế Tu hơi lúng túng, xong xuôi rồi anh lại bế cô vào giường rồi bảo cô nằm xuống nghỉ ngơi.
Tiêu Thế Tu cũng ngồi xuống bên cạnh cô, để đầu cô tựa vào ngực mình.
“Sao em lại đến Lâm gia?”
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô lồng trong tay mình vuốt ve, suýt chút nữa thôi không còn được nắm nó nữa.
Tiêu Thế Tu không nghĩ là bọn họ lại ra tay độc ác với cô như vậy.
“Em muốn lấy lại một số di vật của mẹ để lại cho em.”
“Sao không đợi tôi trở về? Em có biết em đi một mình như vậy nguy hiểm lắm không?”
Giọng nói của anh pha lẫn sự giận dữ, Lâm Sơ Nguyệt không nghĩ anh bị mất trí nhớ mà lo lắng cho cô thế, cô vui mừng, ngẩng đầu nhìn anh bất ngờ đặt lên má anh một nụ hôn.
“Em xin lỗi…”
Cơn giận trong lòng anh theo đó mà tiêu biến, Tiêu Thế Tu nhìn cô chăm chú, đột ngột bắt lấy cằm nhỏ của cô rồi siết môi hôn, đầu lưỡi tinh tế trườn vào khoang miệng cuốn lấy lưỡi nhỏ thơm tho của cô, giây lát bầu không khí trong phòng nóng bừng lên, hơi thở cô theo đó mà gấp gáp.
“Em phải chịu trách nhiệm đi.”
Anh đẩy cô xuống giường, mười ngón tay tinh tế trườn vào trong áo cô, bắt lấy khuôn ngực mềm mại xoa nắn.
Lâm Sơ Nguyệt rên rỉ khe khẽ, nhìn anh bằng ánh mắt mông lung, nhìn khắp người cô vết thương lớn nhỏ đều có nên anh không nỡ giày vò, chỉ khẽ hôn cô rồi ôm cô ngủ. Cả một ngày mệt mỏi giờ đây được nằm trong vòng tay ấm âp của anh, hai mí mắt cô trĩu nặng, giây lát sau đã chìm vào giấc ngủ say.
Lâm Sơ Nguyệt rên rỉ khe khẽ, nhìn anh bằng ánh mắt mông lung, nhìn khắp người cô vết thương lớn nhỏ đều có nên anh không nỡ giày vò, chỉ khẽ hôn cô rồi ôm cô ngủ. Cả một ngày mệt mỏi giờ đây được nằm trong vòng tay ấm âp của anh, hai mí mắt cô trĩu nặng, giây lát sau đã chìm vào giấc ngủ say.
Tiêu Thế Tu nhìn người con gái trong lòng, ánh mắt dịu dàng bất ngờ thay đổi lộ ra sự lạnh lẽo.
…
Lý Đan Hà sau khi bị Lâm Chấn Xuyên trách móc, bà ta vẫn không liên lạc được với Lâm Phỉ Thuý. Bà ta lo lắng không thôi chỉ sợ cô ta xảy ra chuyện gì.
Bất giác, điện thoại đổ chuông. Lý Đan Hà vội vàng vơ lấy nó không cần nhìn số điện thoại đã nghe máy.
Một giọng nữ lạ lẫm truyền vào tai bà ta:
“Bà Lý phải không?”
“Phải, là tôi đây.”
“Xin chào, tôi gọi đến từ bệnh viện, tôi xin chia buồn với bà, con gái bà Lâm Phỉ Thuý bị tai nạn hiện đang ở bệnh viện XX…đây là số điện thoại cuối cùng gọi đến cho cô ấy…”
Ầm.
Bầu trời xám xịt, bên ngoài mưa như trút, xe cộ trên đường tắc nghẽn, Lý Đan Hà nhảu xuống khỏi xe ô tô chạy bộ trong màn mưa. Lúc bà ta tới bệnh viện với bộ dạng quần áo ướt đẫm, miệng thì liên tục gọi tên Lâm Phỉ Thuý như điên cuồng.
Bác sĩ xuất hiện đưa Lý Đan Hà tới gặp cô ta, trên người Lâm Phỉ Thuý cắm đủ các loại dây dợ, máy móc ở xung quanh, bà ta như chết lặng, lết từng bước tới bên cạnh giường cô ta.
“Phỉ Thuý…”
Bác sỹ đứng bên cạnh không khỏi đau xót nhưng cũng không giúp được gì, lúc được đưa tới đây tình trạng của cô ta rất tệ.
“Cô ấy có thể sống thực vật như vậy cả đời.”
Một tiếng sét đánh ngang bầu trời, Lý Đan Hà khuỵ xuống, khóc gần như sắp ngất.
“Không thể nào… không thể nào…đây không phải là sự thật…”
“Tôi rất tiếc.”
Ông ta xoay người ra khỏi phòng, Lý Đan Hà ôm chặt cơ thể của Lâm Phỉ Thuý, nước mắt rơi ướt đẫm vạt áo của cô ta.
Ông ta xoay người ra khỏi phòng, Lý Đan Hà ôm chặt cơ thể của Lâm Phỉ Thuý, nước mắt rơi ướt đẫm vạt áo của cô ta.
“Phỉ Thuý, con mau tỉnh lại đi…”
…
Tiếng sấm rất lớn, mưa cũng rất to, bên ngoài bão tố cơ nào thì trong phòng lại ấm ap bình yên, Tiêu Thế Tu một tay ôm chặt Lâm Sơ Nguyệt, một tay che tai cho cô. Ánh mắt anh lơ đãng nhìn về hướng cửa sổ.
May mà cô ngủ rất say không hề biết gì cả, anh vuốt ve gò má đỏ hồng rồi cúi đầu hôn lên đó một cái, điện thoại đặt trên bàn khẽ rung nhẹ, anh với tay ấn nút nghe.
“Tổng giám đốc, đã xử lý xong rồi ạ.”
“Cậu vất vả rồi.”
Anh nhếch môi cười lạnh, thấy cô khẽ động đậy liền vô lưng cho cô, Lâm Sơ Nguyệt rúc đầu vào ngực anh sâu hơn, tay ôm chặt cổ anh.
Tiêu Thế Tu đặt điện thoại trở lại trên tủ, thơm lên trán cô đầy dịu dàng….
Bọn chúng đã chạm tới giới hạn của anh thì phải trả giá…
Lâm Sơ Nguyệt run khẽ trước mỗi động tác dịu dàng của anh, Tiêu Thế Tu chỉ đơn thuần là lau người giúp cô chứ không có bất cứ dục vọng nào.
Anh nhúng khăn vào nước ấm, động tác nhẹ nhàng nhất có thể. Thấy người cô cứ run rẩy, hai gò má lại đỏ bừng, liền hỏi:
“Em đau à?”
Cô lắc đầu.
“Vậy sao mặt em đỏ thế?” Anh nhếch môi cười.
Lâm Sơ Nguyệt cảm giác như anh đang muốn trêu mình, rõ ràng anh biết cô rất dễ ngại ngùng rồi còn hỏi. Lâm Sơ Nguyệt nhắm mắt không đáp, Tiêu Thế Tu chợt đứng dậy đi lấy hộp thuốc rồi mang vào phòng tắm, trước lúc đổ nước muối sinh lý lên vết thương anh còn nhắc nhở cô:
“Sẽ đau đấy, em cố gắng chịu đựng nhé.”
“Vâng…”
Dòng nước vừa chảy qua vết thương, Lâm Sơ Nguyệt đã run lên, Tiêu Thế Tu xót xa, thổi thổi cho cô:
“Đau lắm không?”
Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu, thế này có là gì, cô vẫn chịu đựng được. Sát trùng rửa sạch vết thương xong anh liền băng bó cho cô nhưng không đúng cách vậy nên tấm gạc cứ bị tuột ra.
“Để em.”
Lâm Sơ Nguyệt thành thạo buộc cái gạc, Tiêu Thế Tu hơi lúng túng, xong xuôi rồi anh lại bế cô vào giường rồi bảo cô nằm xuống nghỉ ngơi.
Tiêu Thế Tu cũng ngồi xuống bên cạnh cô, để đầu cô tựa vào ngực mình.
“Sao em lại đến Lâm gia?”
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô lồng trong tay mình vuốt ve, suýt chút nữa thôi không còn được nắm nó nữa.
Tiêu Thế Tu không nghĩ là bọn họ lại ra tay độc ác với cô như vậy.
“Em muốn lấy lại một số di vật của mẹ để lại cho em.”
“Sao không đợi tôi trở về? Em có biết em đi một mình như vậy nguy hiểm lắm không?”
Giọng nói của anh pha lẫn sự giận dữ, Lâm Sơ Nguyệt không nghĩ anh bị mất trí nhớ mà lo lắng cho cô thế, cô vui mừng, ngẩng đầu nhìn anh bất ngờ đặt lên má anh một nụ hôn.
“Em xin lỗi…”
Cơn giận trong lòng anh theo đó mà tiêu biến, Tiêu Thế Tu nhìn cô chăm chú, đột ngột bắt lấy cằm nhỏ của cô rồi siết môi hôn, đầu lưỡi tinh tế trườn vào khoang miệng cuốn lấy lưỡi nhỏ thơm tho của cô, giây lát bầu không khí trong phòng nóng bừng lên, hơi thở cô theo đó mà gấp gáp.
“Em phải chịu trách nhiệm đi.”
Anh đẩy cô xuống giường, mười ngón tay tinh tế trườn vào trong áo cô, bắt lấy khuôn ngực mềm mại xoa nắn.
Lâm Sơ Nguyệt rên rỉ khe khẽ, nhìn anh bằng ánh mắt mông lung, nhìn khắp người cô vết thương lớn nhỏ đều có nên anh không nỡ giày vò, chỉ khẽ hôn cô rồi ôm cô ngủ. Cả một ngày mệt mỏi giờ đây được nằm trong vòng tay ấm âp của anh, hai mí mắt cô trĩu nặng, giây lát sau đã chìm vào giấc ngủ say.
Lâm Sơ Nguyệt rên rỉ khe khẽ, nhìn anh bằng ánh mắt mông lung, nhìn khắp người cô vết thương lớn nhỏ đều có nên anh không nỡ giày vò, chỉ khẽ hôn cô rồi ôm cô ngủ. Cả một ngày mệt mỏi giờ đây được nằm trong vòng tay ấm âp của anh, hai mí mắt cô trĩu nặng, giây lát sau đã chìm vào giấc ngủ say.
Tiêu Thế Tu nhìn người con gái trong lòng, ánh mắt dịu dàng bất ngờ thay đổi lộ ra sự lạnh lẽo.
…
Lý Đan Hà sau khi bị Lâm Chấn Xuyên trách móc, bà ta vẫn không liên lạc được với Lâm Phỉ Thuý. Bà ta lo lắng không thôi chỉ sợ cô ta xảy ra chuyện gì.
Bất giác, điện thoại đổ chuông. Lý Đan Hà vội vàng vơ lấy nó không cần nhìn số điện thoại đã nghe máy.
Một giọng nữ lạ lẫm truyền vào tai bà ta:
“Bà Lý phải không?”
“Phải, là tôi đây.”
“Xin chào, tôi gọi đến từ bệnh viện, tôi xin chia buồn với bà, con gái bà Lâm Phỉ Thuý bị tai nạn hiện đang ở bệnh viện XX…đây là số điện thoại cuối cùng gọi đến cho cô ấy…”
Ầm.
Bầu trời xám xịt, bên ngoài mưa như trút, xe cộ trên đường tắc nghẽn, Lý Đan Hà nhảu xuống khỏi xe ô tô chạy bộ trong màn mưa. Lúc bà ta tới bệnh viện với bộ dạng quần áo ướt đẫm, miệng thì liên tục gọi tên Lâm Phỉ Thuý như điên cuồng.
Bác sĩ xuất hiện đưa Lý Đan Hà tới gặp cô ta, trên người Lâm Phỉ Thuý cắm đủ các loại dây dợ, máy móc ở xung quanh, bà ta như chết lặng, lết từng bước tới bên cạnh giường cô ta.
“Phỉ Thuý…”
Bác sỹ đứng bên cạnh không khỏi đau xót nhưng cũng không giúp được gì, lúc được đưa tới đây tình trạng của cô ta rất tệ.
“Cô ấy có thể sống thực vật như vậy cả đời.”
Một tiếng sét đánh ngang bầu trời, Lý Đan Hà khuỵ xuống, khóc gần như sắp ngất.
“Không thể nào… không thể nào…đây không phải là sự thật…”
“Tôi rất tiếc.”
Ông ta xoay người ra khỏi phòng, Lý Đan Hà ôm chặt cơ thể của Lâm Phỉ Thuý, nước mắt rơi ướt đẫm vạt áo của cô ta.
Ông ta xoay người ra khỏi phòng, Lý Đan Hà ôm chặt cơ thể của Lâm Phỉ Thuý, nước mắt rơi ướt đẫm vạt áo của cô ta.
“Phỉ Thuý, con mau tỉnh lại đi…”
…
Tiếng sấm rất lớn, mưa cũng rất to, bên ngoài bão tố cơ nào thì trong phòng lại ấm ap bình yên, Tiêu Thế Tu một tay ôm chặt Lâm Sơ Nguyệt, một tay che tai cho cô. Ánh mắt anh lơ đãng nhìn về hướng cửa sổ.
May mà cô ngủ rất say không hề biết gì cả, anh vuốt ve gò má đỏ hồng rồi cúi đầu hôn lên đó một cái, điện thoại đặt trên bàn khẽ rung nhẹ, anh với tay ấn nút nghe.
“Tổng giám đốc, đã xử lý xong rồi ạ.”
“Cậu vất vả rồi.”
Anh nhếch môi cười lạnh, thấy cô khẽ động đậy liền vô lưng cho cô, Lâm Sơ Nguyệt rúc đầu vào ngực anh sâu hơn, tay ôm chặt cổ anh.
Tiêu Thế Tu đặt điện thoại trở lại trên tủ, thơm lên trán cô đầy dịu dàng….
Bọn chúng đã chạm tới giới hạn của anh thì phải trả giá…