Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Lần đầu tiên Lâm Lang nhận được thư tình là vào năm lớp mười một. Khi ấy cậu chỉ mải miết học hành, chưa từng nghĩ tới việc này. Một ngày nọ cậu đang trên đường về từ nhà ăn, bất ngờ phát hiện trong chồng sách cao cao của mình lộ ra một góc giấy viết thư màu hồng.
Người viết thư cho cậu là đại biểu ngữ văn của lớp kế bên, họ học chung một thầy dạy văn, Lâm Lang và nữ sinh nọ đều là đại biểu môn văn, thỉnh thoảng có chạm mặt trong văn phòng. Lúc đó Lâm Lang cũng rất sợ, cậu nhét lá thư xuống dưới gối, xem như không thấy. Một tuần sau, trên đường về ký túc xá sau giờ tự học, nữ sinh kia đột nhiên chặn đường cậu, muốn hỏi đáp án cuối cùng.
Tuy nhiên, Lâm Lang lại cực mất mặt mà bỏ chạy, nữ sinh sốt ruột gọi với từ đằng sau, cậu nghe thế càng chạy nhanh, chính cậu cũng thấy bản thân vô dụng. Sau này, nữ sinh kia gặp cậu thì đến mắt cũng chả buồn liếc.
Chuyện bẽ mặt như vậy, Lâm Lang đương nhiên không kể cho ai, ngay cả Quan Bằng cũng không biết. Thi thoảng nhớ đến vẫn sẽ đỏ mặt, như nỗi sỉ nhục không cách nào lau sạch, cậu khát vọng trở thành một người gọn gàng nho nhã, nhưng hành động lại luôn đi ngược.
Mặc dù thế, cậu vẫn không hề nghĩ sẽ có một nam sinh viết thư tình cho mình, chuyện kinh thế hãi tục nhường ấy triệt để phá vỡ quan niệm vốn dĩ của Lâm Lang. Cậu những tưởng chỉ mấy kẻ lắm tiền như Hàn Tuấn mới muốn chơi đùa bé trai, chưa từng nghĩ giữa đồng tính cũng có thể nảy sinh tình yêu.
Lâm Lang đờ đẫn trở về ký túc xá, nằm trên giường không nói câu nào. Đám Lưu Tân đang đánh bài bên dưới, lúc tắt đèn mới nhớ Lâm Lang cũng ở đây, tựa lên thang giường hỏi: "Ngủ chưa?"
Lâm Lang nhắm mắt lại, giả bộ đã ngủ.
Hôm sau thức dậy rất trễ, trong ký túc xá còn mỗi mình cậu. Vệ sinh xong đến trước gương nhìn, nhìn chính mình trong gương. Lâm Lang đâu phải khác người, cậu cũng biết bản thân ưa nhìn. Ba mẹ Lâm Lang vốn đã nổi bật, đến lượt Lâm Lang thì giống như tập trung tất cả ưu điểm. Màu môi Lâm Lang rất tươi tắn, thanh tú y như lông mày cậu vậy, nhưng khuôn mặt vẫn mang nét trai trẻ, không có vẻ nữ tính, chỉ là trông điềm tĩnh ôn hòa. Rất nhiều nam sinh trong trường đẹp trai hơn cậu, ví như Lưu Tân Vũ khoa Nghệ thuật ấy, xinh đẹp hơn cả nữ sinh, sáng sủa hơn chút thì có hot boy Quan Bằng, cố tình người kia lại coi trọng mình là sao?
Lâm Lang soi gương nửa ngày, vẫn không tìm ra nguyên nhân, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Cậu sợ sau này sẽ gặp thêm con trai thích mình, nếu toàn giống Hàn Tuấn thì cậu biết làm gì bây giờ?
Suy đi tính lại, cậu quyết định theo đuổi Mạc Tiểu Ưu.
Có bạn gái kề bên sẽ chứng tỏ lập trường của mình đúng không?
Nhưng ý tưởng này chỉ là nhất thời ấm đầu thôi, vừa ra khỏi ký túc xá đã bỏ cuộc nửa chừng. Yêu đương với Lâm Lang giống như chuyện xa lắc xa lơ, cậu chưa từng nghiêm túc nghĩ tới. Cậu cũng chưa bao giờ thích ai, không biết thế nào mới là thích một người. Trong cái đầu mười bảy tuổi chỉ tràn ngập ý chí phấn đấu, làm sao để khiến mình và người thân có những ngày tốt đẹp.
Người viết thư cho cậu là đại biểu ngữ văn của lớp kế bên, họ học chung một thầy dạy văn, Lâm Lang và nữ sinh nọ đều là đại biểu môn văn, thỉnh thoảng có chạm mặt trong văn phòng. Lúc đó Lâm Lang cũng rất sợ, cậu nhét lá thư xuống dưới gối, xem như không thấy. Một tuần sau, trên đường về ký túc xá sau giờ tự học, nữ sinh kia đột nhiên chặn đường cậu, muốn hỏi đáp án cuối cùng.
Tuy nhiên, Lâm Lang lại cực mất mặt mà bỏ chạy, nữ sinh sốt ruột gọi với từ đằng sau, cậu nghe thế càng chạy nhanh, chính cậu cũng thấy bản thân vô dụng. Sau này, nữ sinh kia gặp cậu thì đến mắt cũng chả buồn liếc.
Chuyện bẽ mặt như vậy, Lâm Lang đương nhiên không kể cho ai, ngay cả Quan Bằng cũng không biết. Thi thoảng nhớ đến vẫn sẽ đỏ mặt, như nỗi sỉ nhục không cách nào lau sạch, cậu khát vọng trở thành một người gọn gàng nho nhã, nhưng hành động lại luôn đi ngược.
Mặc dù thế, cậu vẫn không hề nghĩ sẽ có một nam sinh viết thư tình cho mình, chuyện kinh thế hãi tục nhường ấy triệt để phá vỡ quan niệm vốn dĩ của Lâm Lang. Cậu những tưởng chỉ mấy kẻ lắm tiền như Hàn Tuấn mới muốn chơi đùa bé trai, chưa từng nghĩ giữa đồng tính cũng có thể nảy sinh tình yêu.
Lâm Lang đờ đẫn trở về ký túc xá, nằm trên giường không nói câu nào. Đám Lưu Tân đang đánh bài bên dưới, lúc tắt đèn mới nhớ Lâm Lang cũng ở đây, tựa lên thang giường hỏi: "Ngủ chưa?"
Lâm Lang nhắm mắt lại, giả bộ đã ngủ.
Hôm sau thức dậy rất trễ, trong ký túc xá còn mỗi mình cậu. Vệ sinh xong đến trước gương nhìn, nhìn chính mình trong gương. Lâm Lang đâu phải khác người, cậu cũng biết bản thân ưa nhìn. Ba mẹ Lâm Lang vốn đã nổi bật, đến lượt Lâm Lang thì giống như tập trung tất cả ưu điểm. Màu môi Lâm Lang rất tươi tắn, thanh tú y như lông mày cậu vậy, nhưng khuôn mặt vẫn mang nét trai trẻ, không có vẻ nữ tính, chỉ là trông điềm tĩnh ôn hòa. Rất nhiều nam sinh trong trường đẹp trai hơn cậu, ví như Lưu Tân Vũ khoa Nghệ thuật ấy, xinh đẹp hơn cả nữ sinh, sáng sủa hơn chút thì có hot boy Quan Bằng, cố tình người kia lại coi trọng mình là sao?
Lâm Lang soi gương nửa ngày, vẫn không tìm ra nguyên nhân, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Cậu sợ sau này sẽ gặp thêm con trai thích mình, nếu toàn giống Hàn Tuấn thì cậu biết làm gì bây giờ?
Suy đi tính lại, cậu quyết định theo đuổi Mạc Tiểu Ưu.
Có bạn gái kề bên sẽ chứng tỏ lập trường của mình đúng không?
Nhưng ý tưởng này chỉ là nhất thời ấm đầu thôi, vừa ra khỏi ký túc xá đã bỏ cuộc nửa chừng. Yêu đương với Lâm Lang giống như chuyện xa lắc xa lơ, cậu chưa từng nghiêm túc nghĩ tới. Cậu cũng chưa bao giờ thích ai, không biết thế nào mới là thích một người. Trong cái đầu mười bảy tuổi chỉ tràn ngập ý chí phấn đấu, làm sao để khiến mình và người thân có những ngày tốt đẹp.