Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Thời gian dần trôi, màn đêm chậm rãi buông xuống, trong phòng tối như mực. Lâm Lang nhẹ giọng gọi: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn."
Người nọ vẫn ôm cậu, đồng thời ngồi ngay ngắn lại trên sofa: "Tôi ngủ à?"
Lâm Lang gật gật đầu: "Anh ngủ hơn ba tiếng rồi."
Bấy giờ hắn mới buông lỏng ra, xoa chân mày: "Mấy ngày rồi không ngủ ngon, giờ thấy ấm áp nên ngủ quên mất. Em đói chưa?"
Ôm nhau suốt mất tiếng đồng hồ, chân Lâm Lang hơi tê, cậu đứng lên bật đèn, khàn giọng hỏi: "Ra ngoài ăn hay ăn ở nhà?"
Hàn Tuấn đứng lên: "Ra ngoài đi."
Lâm Lang hấp tấp chạy vào phòng ngủ thay quần áo, sực nhớ vẫn chưa gọi điện cho Cao Chí Kiệt. Tìm di động mới nhận ra mình không có số của Cao Chí Kiệt, chỉ đành đứng cạnh phòng tắm hỏi nhỏ: "Tôi muốn gọi điện cho Cao Chí Kiệt để anh ta yên tâm, anh biết số anh ta không?"
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào. Hàn Tuấn kéo cửa, Lâm Lang cuống quýt xoay người đi, hắn nở nụ cười: "Di động nằm trong đống quần áo của tôi trên giường, em tự lấy đi."
Lâm Lang vừa nghe liền vội vàng chạy đến phòng ngủ Hàn Tuấn, gửi một tin nhắn cho Cao Chí Kiệt: Tôi rất ổn, cứ yên tâm nhé.
Người nọ vẫn đang tắm, Lâm Lang đành phải ngồi im lặng bên giường ngẩn người. Hàn Tuấn rốt cuộc là người thế nào, trước kia cậu tưởng hắn là đàn anh chững chạc ôn hòa, hắn lại khiến cậu thấy rõ sự cuồng dại và tàn bạo của hắn. Cậu ngỡ hắn là kẻ phong lưu lăng nhăng, dè đâu hắn lại luôn giữ mình trong sạch. Trên giường, hắn đối với cậu điên cuồng như vậy, Cao Chí Kiệt lại bảo hắn lúc nào cũng sinh hoạt theo kiểu khổ tu. Hắn đến cùng là dạng người gì? Mà vừa có thể dịu dàng xiết bao, cũng có thể đáng sợ nhường ấy.
Người nọ quấn khăn tắm đi đến, lồng ngực vẫn còn đọng nước. Lâm Lang cuống quýt đứng lên, đang muốn ra ngoài thì bị hắn chặn đường. Cậu sợ hết hồn, ngẩng đầu thấy người nọ cười tủm tỉm nhìn mình, trong mắt đong đầy dịu dàng: "Tôi muốn em nhìn tôi mặc quần áo."
Lâm Lang đỏ mặt, tim đập thình thịch, xoay lưng đi: "Tôi không thèm xem đâu."
"Nhưng đêm trước ngày tôi đi công tác, em đáp lại tôi nhiệt tình lắm mà, em không chỉ nhìn, mà còn sờ soạng."
Lâm Lang lùi vài bước: "Anh còn vậy nữa, tôi giận thật đó."
Hàn Tuấn thở dài, đưa tay cởi khăn tắm. Lâm Lang không kịp nhắm mắt, bị dọa tới mức chạy biến ra ngoài, cánh tay quệt phải cạnh cửa, hại cậu đau đến "ui da".
Lần này đi tới một nơi mà trước đây chưa đi bao giờ, nằm ở ngoại thành phía Nam thành phố F, dân cư cũng thưa thớt. Hàn Tuấn nói: "Em xem vùng này hiện giờ còn rất vắng vẻ, nhưng chưa đầy hai năm sau, vùng này sẽ là nơi phồn hoa nhất thành phố F."
Ngoài nhà hàng có một con sông lớn, hai bên bờ sông là công viên trải dài. Ăn cơm xong, hai người thong thả đi dọc theo bờ sông trở về, người nọ đột nhiên mỉm cười, dừng chân nói: "Làm sao bây giờ, uống rượu thì đâu lái xe được."
Lâm Lang ngẩng đầu hỏi: "Vậy xe tính sao, đậu ở đây có bị trộm không?"
Hàn Tuấn nghe vậy thì bật cười khe khẽ. Mặt Lâm Lang đỏ ửng, cúi đầu mím chặt môi. Gió sông lạnh hơn, Hàn Tuấn bỗng dưng cầm tay cậu, nắm nhẹ nhàng như đang cho cậu cơ hội giãy ra.
Nhưng Lâm Lang chỉ hơi co tay lại chứ không rút về.
Vì cậu chợt nhớ tới đêm nọ mơ thấy hắn say rượu rồi gặp chuyện không may, cũng từng khóc tỉnh khỏi cơn mơ, nỗi đau xót rõ rệt trào dâng từ nơi sâu thẳm trong đáy lòng.
Bóng đêm quá đỗi tối tăm, tối đến nỗi cậu chỉ có thể thấy được hình dáng mơ hồ của hắn. Giống như hết thảy đều là hư ảo, mỗi xúc cảm trên tay là chân thật. Cậu ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy sườn mặt hắn được ánh đèn bên bờ kia phản chiếu, ngay cả cậu cũng chẳng thể phủ nhận hắn là người đàn ông cực kỳ ưu tú.
"Trước kia tôi chưa từng nghĩ bản thân đến ngần này tuổi mà còn giống hệt một tên nhóc, lại đi nắm tay người yêu thế này."
Rồi hắn bất ngờ cúi xuống, nâng mặt cậu lên hôn thắm thiết.
Lâm Lang ngây ngốc mặc hắn hôn hồi lâu mới như bừng tỉnh đại ngộ mà đẩy hắn ra: "Tôi biết ngay anh dẫn tôi đến cái chỗ tối thui như vầy là không có ý tốt mà."
Hàn Tuấn bỗng bật cười, đè lại vai cậu: "Vậy em có ghét không, ghét tôi hôn em không?"
Lâm Lang lựa lời đáp: "Chúng ta như vậy là không đúng."
"Tức là không ghét chứ gì?" Nói đoạn, hắn lại hôn xuống, đầu lưỡi dây dưa với cậu, khiêu khích hết lần này tới lần khác. Mùi rượu gây tê thần kinh cậu, Lâm Lang vụng về vươn tay, rốt cuộc vẫn nhận mệnh mà bám lấy vai hắn. Cậu sợ mình sẽ kiệt sức ngã xuống.
Người nọ hôn càng mãnh liệt, đẩy cậu lên cây cột trên lối đi, nâng mông cậu, kéo chân cậu quấn quanh thắt lưng mình. Lâm Lang hoảng hốt, thừa dịp hắn dời môi đến cổ cậu thì thấp giọng nhắc: "Có người tới kìa."
Hàn Tuấn hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, môi lưỡi trượt xuống cổ cậu. Lâm Lang sợ tới phát run, nhìn hai bóng người xa xa, bấy giờ hắn mới thả cậu xuống, cất giọng vừa vui sướng vừa thỏa mãn: "Lâm Lâm."
Lâm Lang cúi gằm mặt xấu hổ. Đợi khi mấy người kia đi xa, cậu mới quay sang cảnh cáo hắn: "Về sau không được làm thế nữa, anh thừa biết tôi bị bắt buộc mà." Dứt lời, cậu lại hạ thấp giọng, nói thầm: "Hơn nữa, như vậy tôi sẽ cảm thấy anh muốn đùa bỡn nên mới không chịu buông tôi ra."
Cậu bị thẹn thùng làm mụ đầu, không phát giác ai oán và ủ rũ trong giọng nói của mình. Người nọ nhìn cậu chăm chú, nhẹ nhàng nói: "Sau này tôi sẽ cố gắng kiềm chế."
Lâm Lang ngẩng đầu nhìn xe bên cạnh: "Giờ hết xe bus rồi, chúng ta về bằng cách nào?"
Người nọ lại bật cười, gọi một cú điện thoại, chỉ chốc lát đã có một thanh niên trẻ chạy đến, gật đầu thưa: "Hàn tiên sinh."
Hàn Tuấn gật đầu, nhìn Lâm Lang kế bên: "Tôi không lái được thì có người khác lái."
Lâm Lang vừa tức vừa buồn cười, chui vào xe.
Tài xế kia vẫn còn trẻ, mặc đồng phục, là nhân viên làm việc trong nhà hàng. Cậu ta là dân bản địa thành phố F, mặc dù tuyết rơi nhiều, nhưng vẫn khéo léo tránh được mấy điểm giao thông đông đúc. Đến tiểu khu Tân Hải, cậu ta nhìn gương chiếu hậu, hỏi: "Hàn tiên sinh..."
"Xuỵt."
Cậu ta sửng sốt, vội vã quay đầu lại, thấy được khung cảnh ấm áp qua lớp kính thủy tinh, thiếu niên kia đã ngủ say, thân mình hơi hơi cuộn tròn, khóe miệng còn vương ý cười nhàn nhạt, hệt như một đứa trẻ. Người nọ dịu dàng ôm lấy cậu, nhỏ giọng nói: "Cậu cứ xuống xe đi, tôi tự đậu xe được rồi."
Dẫu biết rằng không thể nán lại quá lâu, song vẫn lưu luyến thời khắc ôm nhau thân mật, ấm áp mỹ mãn như vậy.
Người nọ vẫn ôm cậu, đồng thời ngồi ngay ngắn lại trên sofa: "Tôi ngủ à?"
Lâm Lang gật gật đầu: "Anh ngủ hơn ba tiếng rồi."
Bấy giờ hắn mới buông lỏng ra, xoa chân mày: "Mấy ngày rồi không ngủ ngon, giờ thấy ấm áp nên ngủ quên mất. Em đói chưa?"
Ôm nhau suốt mất tiếng đồng hồ, chân Lâm Lang hơi tê, cậu đứng lên bật đèn, khàn giọng hỏi: "Ra ngoài ăn hay ăn ở nhà?"
Hàn Tuấn đứng lên: "Ra ngoài đi."
Lâm Lang hấp tấp chạy vào phòng ngủ thay quần áo, sực nhớ vẫn chưa gọi điện cho Cao Chí Kiệt. Tìm di động mới nhận ra mình không có số của Cao Chí Kiệt, chỉ đành đứng cạnh phòng tắm hỏi nhỏ: "Tôi muốn gọi điện cho Cao Chí Kiệt để anh ta yên tâm, anh biết số anh ta không?"
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào. Hàn Tuấn kéo cửa, Lâm Lang cuống quýt xoay người đi, hắn nở nụ cười: "Di động nằm trong đống quần áo của tôi trên giường, em tự lấy đi."
Lâm Lang vừa nghe liền vội vàng chạy đến phòng ngủ Hàn Tuấn, gửi một tin nhắn cho Cao Chí Kiệt: Tôi rất ổn, cứ yên tâm nhé.
Người nọ vẫn đang tắm, Lâm Lang đành phải ngồi im lặng bên giường ngẩn người. Hàn Tuấn rốt cuộc là người thế nào, trước kia cậu tưởng hắn là đàn anh chững chạc ôn hòa, hắn lại khiến cậu thấy rõ sự cuồng dại và tàn bạo của hắn. Cậu ngỡ hắn là kẻ phong lưu lăng nhăng, dè đâu hắn lại luôn giữ mình trong sạch. Trên giường, hắn đối với cậu điên cuồng như vậy, Cao Chí Kiệt lại bảo hắn lúc nào cũng sinh hoạt theo kiểu khổ tu. Hắn đến cùng là dạng người gì? Mà vừa có thể dịu dàng xiết bao, cũng có thể đáng sợ nhường ấy.
Người nọ quấn khăn tắm đi đến, lồng ngực vẫn còn đọng nước. Lâm Lang cuống quýt đứng lên, đang muốn ra ngoài thì bị hắn chặn đường. Cậu sợ hết hồn, ngẩng đầu thấy người nọ cười tủm tỉm nhìn mình, trong mắt đong đầy dịu dàng: "Tôi muốn em nhìn tôi mặc quần áo."
Lâm Lang đỏ mặt, tim đập thình thịch, xoay lưng đi: "Tôi không thèm xem đâu."
"Nhưng đêm trước ngày tôi đi công tác, em đáp lại tôi nhiệt tình lắm mà, em không chỉ nhìn, mà còn sờ soạng."
Lâm Lang lùi vài bước: "Anh còn vậy nữa, tôi giận thật đó."
Hàn Tuấn thở dài, đưa tay cởi khăn tắm. Lâm Lang không kịp nhắm mắt, bị dọa tới mức chạy biến ra ngoài, cánh tay quệt phải cạnh cửa, hại cậu đau đến "ui da".
Lần này đi tới một nơi mà trước đây chưa đi bao giờ, nằm ở ngoại thành phía Nam thành phố F, dân cư cũng thưa thớt. Hàn Tuấn nói: "Em xem vùng này hiện giờ còn rất vắng vẻ, nhưng chưa đầy hai năm sau, vùng này sẽ là nơi phồn hoa nhất thành phố F."
Ngoài nhà hàng có một con sông lớn, hai bên bờ sông là công viên trải dài. Ăn cơm xong, hai người thong thả đi dọc theo bờ sông trở về, người nọ đột nhiên mỉm cười, dừng chân nói: "Làm sao bây giờ, uống rượu thì đâu lái xe được."
Lâm Lang ngẩng đầu hỏi: "Vậy xe tính sao, đậu ở đây có bị trộm không?"
Hàn Tuấn nghe vậy thì bật cười khe khẽ. Mặt Lâm Lang đỏ ửng, cúi đầu mím chặt môi. Gió sông lạnh hơn, Hàn Tuấn bỗng dưng cầm tay cậu, nắm nhẹ nhàng như đang cho cậu cơ hội giãy ra.
Nhưng Lâm Lang chỉ hơi co tay lại chứ không rút về.
Vì cậu chợt nhớ tới đêm nọ mơ thấy hắn say rượu rồi gặp chuyện không may, cũng từng khóc tỉnh khỏi cơn mơ, nỗi đau xót rõ rệt trào dâng từ nơi sâu thẳm trong đáy lòng.
Bóng đêm quá đỗi tối tăm, tối đến nỗi cậu chỉ có thể thấy được hình dáng mơ hồ của hắn. Giống như hết thảy đều là hư ảo, mỗi xúc cảm trên tay là chân thật. Cậu ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy sườn mặt hắn được ánh đèn bên bờ kia phản chiếu, ngay cả cậu cũng chẳng thể phủ nhận hắn là người đàn ông cực kỳ ưu tú.
"Trước kia tôi chưa từng nghĩ bản thân đến ngần này tuổi mà còn giống hệt một tên nhóc, lại đi nắm tay người yêu thế này."
Rồi hắn bất ngờ cúi xuống, nâng mặt cậu lên hôn thắm thiết.
Lâm Lang ngây ngốc mặc hắn hôn hồi lâu mới như bừng tỉnh đại ngộ mà đẩy hắn ra: "Tôi biết ngay anh dẫn tôi đến cái chỗ tối thui như vầy là không có ý tốt mà."
Hàn Tuấn bỗng bật cười, đè lại vai cậu: "Vậy em có ghét không, ghét tôi hôn em không?"
Lâm Lang lựa lời đáp: "Chúng ta như vậy là không đúng."
"Tức là không ghét chứ gì?" Nói đoạn, hắn lại hôn xuống, đầu lưỡi dây dưa với cậu, khiêu khích hết lần này tới lần khác. Mùi rượu gây tê thần kinh cậu, Lâm Lang vụng về vươn tay, rốt cuộc vẫn nhận mệnh mà bám lấy vai hắn. Cậu sợ mình sẽ kiệt sức ngã xuống.
Người nọ hôn càng mãnh liệt, đẩy cậu lên cây cột trên lối đi, nâng mông cậu, kéo chân cậu quấn quanh thắt lưng mình. Lâm Lang hoảng hốt, thừa dịp hắn dời môi đến cổ cậu thì thấp giọng nhắc: "Có người tới kìa."
Hàn Tuấn hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, môi lưỡi trượt xuống cổ cậu. Lâm Lang sợ tới phát run, nhìn hai bóng người xa xa, bấy giờ hắn mới thả cậu xuống, cất giọng vừa vui sướng vừa thỏa mãn: "Lâm Lâm."
Lâm Lang cúi gằm mặt xấu hổ. Đợi khi mấy người kia đi xa, cậu mới quay sang cảnh cáo hắn: "Về sau không được làm thế nữa, anh thừa biết tôi bị bắt buộc mà." Dứt lời, cậu lại hạ thấp giọng, nói thầm: "Hơn nữa, như vậy tôi sẽ cảm thấy anh muốn đùa bỡn nên mới không chịu buông tôi ra."
Cậu bị thẹn thùng làm mụ đầu, không phát giác ai oán và ủ rũ trong giọng nói của mình. Người nọ nhìn cậu chăm chú, nhẹ nhàng nói: "Sau này tôi sẽ cố gắng kiềm chế."
Lâm Lang ngẩng đầu nhìn xe bên cạnh: "Giờ hết xe bus rồi, chúng ta về bằng cách nào?"
Người nọ lại bật cười, gọi một cú điện thoại, chỉ chốc lát đã có một thanh niên trẻ chạy đến, gật đầu thưa: "Hàn tiên sinh."
Hàn Tuấn gật đầu, nhìn Lâm Lang kế bên: "Tôi không lái được thì có người khác lái."
Lâm Lang vừa tức vừa buồn cười, chui vào xe.
Tài xế kia vẫn còn trẻ, mặc đồng phục, là nhân viên làm việc trong nhà hàng. Cậu ta là dân bản địa thành phố F, mặc dù tuyết rơi nhiều, nhưng vẫn khéo léo tránh được mấy điểm giao thông đông đúc. Đến tiểu khu Tân Hải, cậu ta nhìn gương chiếu hậu, hỏi: "Hàn tiên sinh..."
"Xuỵt."
Cậu ta sửng sốt, vội vã quay đầu lại, thấy được khung cảnh ấm áp qua lớp kính thủy tinh, thiếu niên kia đã ngủ say, thân mình hơi hơi cuộn tròn, khóe miệng còn vương ý cười nhàn nhạt, hệt như một đứa trẻ. Người nọ dịu dàng ôm lấy cậu, nhỏ giọng nói: "Cậu cứ xuống xe đi, tôi tự đậu xe được rồi."
Dẫu biết rằng không thể nán lại quá lâu, song vẫn lưu luyến thời khắc ôm nhau thân mật, ấm áp mỹ mãn như vậy.