Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214
Hàn Tuấn: "Lâm Lâm, em biết không, hồi chúng ta chưa gặp lại, có một tối nọ tôi nằm mơ lúc nửa đêm, mơ em không chờ được tôi nên kết hôn, tôi đi tham gia hôn lễ của em. Tôi đứng giữa đám người chúc phúc em, nhìn em hôn một cô gái xinh đẹp, trao nhẫn với cô ấy, nói sẽ bảo vệ cô ấy trọn đời trọn kiếp. Lúc đi kính rượu, em đột nhiên ghé tai tôi, cất giọng như đùa giỡn rằng, Hàn Tuấn anh coi đó, chúng ta xong rồi đấy, rốt cuộc cũng tiến vào cung điện hôn nhân... Em không biết khi ấy lòng tôi đau đớn dường nào đâu, cuối cùng khóc mà tỉnh lại. Tôi thấy bức tranh em vẽ tặng mình còn đặt trên đầu giường, đèn chiếu khiến tôi không mở nổi mắt, bấy giờ mới nhận ra mình chỉ mơ thôi."
Lâm Lang dừng lại, hỏi: "Sao tự dưng cho em biết chuyện này?"
"Bỗng nhiên nghĩ tới nên muốn kể cho em nghe." Hàn Tuấn nhìn cậu, người đã ba mươi tuổi, so với hồi mới quen thì thành thục hơn nhiều, cũng ổn trọng hơn. Nắng chiều hắt xuống, hắn nói: "Chuyện Quan Bằng có con khiến tôi chợt thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Trước kia không thấy gì, giờ sống chung với em rồi, em lại trẻ hơn tôi, đâm ra sợ hãi thời gian không đủ dùng. Nên thừa dịp hai ta còn sống và yêu nhau, tôi muốn thổ lộ mọi tình cảm với em."
Lâm Lang bật cười khe khẽ, vươn tay ôm eo hắn: "Về nhà thôi."
Họ tiếp tục sóng vai vào nhà.
Đời còn dài lắm, còn cả quãng đường đằng đẵng phải đi, còn biết bao mưa gió chờ họ nắm tay cùng vượt qua. Nhưng có người yêu thật lòng ở bên, vất vả đến mấy cũng có thể chống đỡ, gian nan ngần nào cũng có thể đương đầu.
Bà nội Lâm mất vào mùa đông năm 2011.
Bà cụ bệnh nặng đúng ngay thời điểm Lâm Lang xuất ngoại, đi Úc với quản lý của họ. Cậu vừa nhận được điện thoại của cô thì lập tức mua vé sớm nhất, lên máy bay về nước ngay chiều hôm ấy. Ngày đó trời đổ tuyết lớn, trời lạnh căm căm, cậu bắt xe bus tới thị trấn, đến cổng thôn thì xuống xe, nhanh chân chạy về nhà, chỉ sợ chậm một bước. Hôm ấy cũng kỳ quái lắm thay, trên đường cậu gặp rất nhiều người quen, họ rõ ràng chỉ chào hỏi cậu như bình thường, nhưng Lâm Lang cứ cảm thấy trong mắt họ hàm chứa thương hại và bi ai. Tim cậu càng treo cao hơn, cơ hồ không dám nhìn mặt những người trong thôn, sợ họ xót xa nói với cậu rằng, bà cậu đi rồi.
Kết quả, cậu vừa thở hồng hộc đẩy cửa vào, thì bắt gặp Hàn Tuấn đang ngồi trên ghế đẩu, tựa bên giường trò chuyện cùng bà cậu. Ngoài trời đổ tuyết mờ mịt, thoáng cái đã phủ lấp dấu chân cậu. Lâm Lang nghiêng đầu nhìn Hàn Tuấn, cả người lập tức thả lỏng, bỗng dưng thấy thỏa mãn.
Cảm thấy đời mình thật trọn vẹn, hai người cậu yêu nhất trần đời, Hàn Tuấn và bà nội cậu đang nói chuyện ấm áp xiết bao, nguyện vọng kiếp này cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bà nội Lâm thấy cậu vào, bèn cố ngồi dậy. Lâm Lang bước nhanh qua, Hàn Tuấn cầm gối kê sau lưng bà nội Lâm. Cậu ngồi xổm bên giường, nắm tay bà cụ, khóe môi vẽ ra nụ cười: "Nội ơi..."
Bà nội Lâm cười gật đầu, lắc cánh tay, nhìn Hàn Tuấn gọi: "Thầy Hàn... thầy Hàn..."
Lúc này Lâm Lang mới nhìn về phía Hàn Tuấn, gật đầu bảo: "Cực cho anh rồi."
Cô với bác Lâm Lang đã đi chuẩn bị quan tài, đây là tập tục trong thôn họ, nhà ai có người già sắp không xong, đều phải chuẩn bị một bộ quan tài, thứ nhất là phòng ngừa chuyện không may, thứ hai là để xung hỉ, hy vọng bà cụ có thể khang phục. Mấy năm nay bà nội Lâm vẫn bệnh đứt quãng, cơ thể đã hư hại nặng nề, uống nhiều thuốc tốt cỡ nào cũng vô ích. Hàn Tuấn ngồi một bên nói nhỏ: "Bà chờ em nãy giờ đấy."
Đầu óc Lâm Lang trống rỗng, thực ra lúc ở trên máy bay, cậu suy nghĩ rất rất nhiều, song giờ đây ngồi trước mặt bà nội lại chẳng nhớ nổi câu nào, chỉ có dòng lệ không kiềm được muốn trào ra. Nhưng cậu không dám khóc, đành ráng nhịn, hỏi: "Nội thấy thế nào ạ?"
Bà nội Lâm cười ha ha, mắt đục ngầu như thể không mở ra được: "Còn thế nào nữa, đã đến cuối đời rồi."
Lâm Lang không nén nổi nữa, nước mắt lập tức tuôn rơi. Bà nội Lâm nói tiếp: "Thay nội cám ơn thầy con, hai ngày nay thầy không chợp mắt mà một mực giúp đỡ nhà chúng ta."
"Bà không cần khách sáo đâu ạ, con ra ngoài một lát, bà với Lâm Lang từ từ trò chuyện." Đoạn, Hàn Tuấn đứng lên, chỉ ra ngoài sân. Lâm Lang gật đầu, Hàn Tuấn liền đi ra.
Bà nội Lâm thấy trong phòng chỉ còn hai bà cháu, bèn vừa thở dốc vừa chỉ xuống gầm giường: "Dưới này có cái hũ, con lấy lên đi."
Lâm Lang chui xuống gầm giường lôi một cái hũ ra. Bà nội Lâm bảo: "Mở ra."
Lâm Lang mở nắp đậy, vừa mở liền ngẩn người, bên trong có mấy thứ linh tinh như vòng ngọc và nhẫn, còn có một xấp tiền đủ mệnh giá. Bà nội Lâm cười nói: "Trong đây là tích cóp cả đời của nội, vòng ngọc này là bà cố cho năm nội xuất giá, còn cái nhẫn vàng... Năm xưa lúc nhà chúng ta bị đoạt, mọi thứ tốt bị cướp hết, chỉ còn vài món này thôi..."
Lâm Lang biết bà nội đang nói về hồi nhà họ bị công khai trách tội, nhớ bà nội chịu khổ cả đời, cõi lòng càng thấy xót xa.
Bà nội Lâm: "Kia... kia là tiền con, cô con với bác con thường hay cho nội, nội cũng chẳng tiêu vào việc gì, nên để dành lại cho con tất. Đừng cho cô với bác con biết, tự giữ mà xài, hai người kia có gia đình cả rồi nên cũng không cần. Tương lai con cưới vợ, mua nhà, cô con nói cần tiêu nhiều tiền lắm, chỗ ấy tuy không nhiều, nhưng con cứ lấy đi."
Lâm Lang đã rơi nước mắt ràn rụa, bà nội Lâm dựa lên gối thở hổn hển: "Nội gắng... gắng gượng chỉ để gặp con, giao đồ vật cho con... Được rồi, không còn gì nữa... Cô với bác con đâu, kêu hai người vào đây..."
Lâm Lang lau nước mắt, vội thưa: "Hai người đang ở nhà cô bàn công chuyện, lúc về con có gọi điện, chắc cô với bác sắp đến rồi."
Bà nội Lâm mím môi, nuốt một ngụm nước miếng: "Có khi không đợi được đâu, nội..."
Lâm Lang bỗng nhiên hoảng hốt, lập tức bật khóc, gọi lạc giọng: "Nội ơi, nội ơi, đừng làm con sợ mà..." Cậu nức nở quay đầu lại, gọi với ra ngoài: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn!"
Hàn Tuấn cuống quýt chạy vào, bà nội Lâm đã yếu tới độ sắp thốt không ra lời, chỉ nắm Lâm Lang mà rơi nước mắt. Bà nội Lâm nhắm mắt lại, thở dốc một hồi rồi lên tiếng: "Nội vốn... vốn định chờ cô với bác con đến đây, ngay trước mặt con, phó thác con cho hai người chăm sóc... Nội chết rồi, con là đáng thương nhất, bên cạnh chẳng có lấy một ai..." Bà nội Lâm dứt lời, thế mà bắt đầu nghẹn ngào như trẻ con. Lâm Lang cũng khóc, bà nội Lâm nói tiếp: "Thầy... thầy Hàn là người tốt, con... con phải biết báo đáp..."
"Con biết, con biết mà, nội ơi..."
"Cô con nói... con gọi điện cho nó... kể con có người trong lòng rồi, là... là thật sao?"
Hàn Tuấn ngồi một bên cầm tay Lâm Lang, Lâm Lang nắm lại tay hắn, mắt ậng nước, gật đầu đáp: "Đã có người dự định sống chung cả đời rồi ạ."
"Tốt... tốt... tốt..."
Thời điểm cô với bác Lâm Lang chạy tới, bà nội Lâm đã nhắm mắt xuôi tay, chẳng ai ngờ bà lại ra đi vội vàng như vậy. Cô Lâm Lang khóc xé ruột xé gan, nói lúc cô đi, bà nội Lâm tuy suy yếu, nhưng vẫn còn đỡ, bằng không cô cũng chẳng ra ngoài làm gì.
Dân thôn bảo, bà cụ đã sớm muốn đi rồi, cố giữ một hơi chỉ vì muốn nhìn lại cháu trai cưng của bà thôi, gặp được cháu rồi, hơi thở buông lỏng, người lại không xong.
Đây vẫn là lần đầu Hàn Tuấn chứng kiến Lâm Lang khóc thành như vậy. Theo tập tục mai táng trong thôn, quan tài hạ huyệt rồi thì thân nhân có thể rời đi. Người bên cạnh đỡ cô với bác Lâm Lang đứng lên, Lâm Lang biết đây đã là cơ hội cuối cùng của cậu, bèn liên tục gọi "nội ơi", móng tay dính đầy bùn đất và lá cây héo úa, một nỗi bi thương không bút mực nào tả xiết. Cậu khóc dữ dội, phảng phất sẽ nghẹn thở ngay sau đó. Nỗi đau của cậu lan sang những thôn dân đứng xem, họ đứng một bên nhìn, còn có người gạt lệ. Dẫu đã đi rất xa, nhưng Lâm Lang đi chưa được vài bước lại ngoái đầu nhìn, mỗi lần nhìn lại khóc thút thít, mắt sưng phù, tóc ướt sũng dính lên mặt. Hàn Tuấn dìu cậu, chắng thốt câu an ủi nào. Cũng có người không biết Hàn Tuấn, lặng lẽ xì xầm hắn là ai, sao cũng mặc áo tang, không ai trong số họ biết hắn.
Hàn Tuấn mặc áo tang, người nhà họ Lâm không ai dị nghị. Cô và bác Lâm Lang đều biết ơn nghĩa của Hàn Tuấn với nhà họ, cũng biết bà nội Lâm cảm kích Hàn Tuấn. Nay họ đã cột chặt với nhau, dẫu là bằng một phương thức khác.
Đây là lần đầu tiên hai người cùng trải qua tử vong. Kỳ thực cũng không cần nói gì, họ có thể ở bên nhau đã là niềm an ủi lớn nhất rồi.
Tối đi ngủ, Hàn Tuấn bước vào từ một phòng khác, nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ sau lưng, gọi: "Lâm Lâm."
Lâm Lang cầm hai tay hắn, bật khóc khe khẽ. Cậu xoay người qua, cả hai ôm nhau sưởi ấm.
Như thể từ nay về sau, họ chính là hai người duy nhất sống nương tựa lẫn nhau trên đời.
Trọn đời gắn bó, chẳng xa chẳng rời.
Vài ngày sau, họ trở về thành phố. Bởi tuyết rơi dày đặc, con đường lên trấn bị kẹt, xe không chạy được. Thế là mỗi người đeo một ba lô, vẫy tay tạm biệt người thân, đỡ nhau lên thị trấn, cất từng bước chân có sâu có cạn.
Trên con đường tuyết dài đằng đẵng, trong thế giới của tuyết trắng mịt mù, chỉ còn lại chuỗi dấu chân của hai người, kéo dài từ cổng thôn ra ngoài, tựa như có thể kéo đến tận cuối kiếp người.
Cuộc đời thế này, có lệ nhòa có cười vui, mà lại tươi đẹp khôn cùng.
Lâm Lang dừng lại, hỏi: "Sao tự dưng cho em biết chuyện này?"
"Bỗng nhiên nghĩ tới nên muốn kể cho em nghe." Hàn Tuấn nhìn cậu, người đã ba mươi tuổi, so với hồi mới quen thì thành thục hơn nhiều, cũng ổn trọng hơn. Nắng chiều hắt xuống, hắn nói: "Chuyện Quan Bằng có con khiến tôi chợt thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Trước kia không thấy gì, giờ sống chung với em rồi, em lại trẻ hơn tôi, đâm ra sợ hãi thời gian không đủ dùng. Nên thừa dịp hai ta còn sống và yêu nhau, tôi muốn thổ lộ mọi tình cảm với em."
Lâm Lang bật cười khe khẽ, vươn tay ôm eo hắn: "Về nhà thôi."
Họ tiếp tục sóng vai vào nhà.
Đời còn dài lắm, còn cả quãng đường đằng đẵng phải đi, còn biết bao mưa gió chờ họ nắm tay cùng vượt qua. Nhưng có người yêu thật lòng ở bên, vất vả đến mấy cũng có thể chống đỡ, gian nan ngần nào cũng có thể đương đầu.
Bà nội Lâm mất vào mùa đông năm 2011.
Bà cụ bệnh nặng đúng ngay thời điểm Lâm Lang xuất ngoại, đi Úc với quản lý của họ. Cậu vừa nhận được điện thoại của cô thì lập tức mua vé sớm nhất, lên máy bay về nước ngay chiều hôm ấy. Ngày đó trời đổ tuyết lớn, trời lạnh căm căm, cậu bắt xe bus tới thị trấn, đến cổng thôn thì xuống xe, nhanh chân chạy về nhà, chỉ sợ chậm một bước. Hôm ấy cũng kỳ quái lắm thay, trên đường cậu gặp rất nhiều người quen, họ rõ ràng chỉ chào hỏi cậu như bình thường, nhưng Lâm Lang cứ cảm thấy trong mắt họ hàm chứa thương hại và bi ai. Tim cậu càng treo cao hơn, cơ hồ không dám nhìn mặt những người trong thôn, sợ họ xót xa nói với cậu rằng, bà cậu đi rồi.
Kết quả, cậu vừa thở hồng hộc đẩy cửa vào, thì bắt gặp Hàn Tuấn đang ngồi trên ghế đẩu, tựa bên giường trò chuyện cùng bà cậu. Ngoài trời đổ tuyết mờ mịt, thoáng cái đã phủ lấp dấu chân cậu. Lâm Lang nghiêng đầu nhìn Hàn Tuấn, cả người lập tức thả lỏng, bỗng dưng thấy thỏa mãn.
Cảm thấy đời mình thật trọn vẹn, hai người cậu yêu nhất trần đời, Hàn Tuấn và bà nội cậu đang nói chuyện ấm áp xiết bao, nguyện vọng kiếp này cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bà nội Lâm thấy cậu vào, bèn cố ngồi dậy. Lâm Lang bước nhanh qua, Hàn Tuấn cầm gối kê sau lưng bà nội Lâm. Cậu ngồi xổm bên giường, nắm tay bà cụ, khóe môi vẽ ra nụ cười: "Nội ơi..."
Bà nội Lâm cười gật đầu, lắc cánh tay, nhìn Hàn Tuấn gọi: "Thầy Hàn... thầy Hàn..."
Lúc này Lâm Lang mới nhìn về phía Hàn Tuấn, gật đầu bảo: "Cực cho anh rồi."
Cô với bác Lâm Lang đã đi chuẩn bị quan tài, đây là tập tục trong thôn họ, nhà ai có người già sắp không xong, đều phải chuẩn bị một bộ quan tài, thứ nhất là phòng ngừa chuyện không may, thứ hai là để xung hỉ, hy vọng bà cụ có thể khang phục. Mấy năm nay bà nội Lâm vẫn bệnh đứt quãng, cơ thể đã hư hại nặng nề, uống nhiều thuốc tốt cỡ nào cũng vô ích. Hàn Tuấn ngồi một bên nói nhỏ: "Bà chờ em nãy giờ đấy."
Đầu óc Lâm Lang trống rỗng, thực ra lúc ở trên máy bay, cậu suy nghĩ rất rất nhiều, song giờ đây ngồi trước mặt bà nội lại chẳng nhớ nổi câu nào, chỉ có dòng lệ không kiềm được muốn trào ra. Nhưng cậu không dám khóc, đành ráng nhịn, hỏi: "Nội thấy thế nào ạ?"
Bà nội Lâm cười ha ha, mắt đục ngầu như thể không mở ra được: "Còn thế nào nữa, đã đến cuối đời rồi."
Lâm Lang không nén nổi nữa, nước mắt lập tức tuôn rơi. Bà nội Lâm nói tiếp: "Thay nội cám ơn thầy con, hai ngày nay thầy không chợp mắt mà một mực giúp đỡ nhà chúng ta."
"Bà không cần khách sáo đâu ạ, con ra ngoài một lát, bà với Lâm Lang từ từ trò chuyện." Đoạn, Hàn Tuấn đứng lên, chỉ ra ngoài sân. Lâm Lang gật đầu, Hàn Tuấn liền đi ra.
Bà nội Lâm thấy trong phòng chỉ còn hai bà cháu, bèn vừa thở dốc vừa chỉ xuống gầm giường: "Dưới này có cái hũ, con lấy lên đi."
Lâm Lang chui xuống gầm giường lôi một cái hũ ra. Bà nội Lâm bảo: "Mở ra."
Lâm Lang mở nắp đậy, vừa mở liền ngẩn người, bên trong có mấy thứ linh tinh như vòng ngọc và nhẫn, còn có một xấp tiền đủ mệnh giá. Bà nội Lâm cười nói: "Trong đây là tích cóp cả đời của nội, vòng ngọc này là bà cố cho năm nội xuất giá, còn cái nhẫn vàng... Năm xưa lúc nhà chúng ta bị đoạt, mọi thứ tốt bị cướp hết, chỉ còn vài món này thôi..."
Lâm Lang biết bà nội đang nói về hồi nhà họ bị công khai trách tội, nhớ bà nội chịu khổ cả đời, cõi lòng càng thấy xót xa.
Bà nội Lâm: "Kia... kia là tiền con, cô con với bác con thường hay cho nội, nội cũng chẳng tiêu vào việc gì, nên để dành lại cho con tất. Đừng cho cô với bác con biết, tự giữ mà xài, hai người kia có gia đình cả rồi nên cũng không cần. Tương lai con cưới vợ, mua nhà, cô con nói cần tiêu nhiều tiền lắm, chỗ ấy tuy không nhiều, nhưng con cứ lấy đi."
Lâm Lang đã rơi nước mắt ràn rụa, bà nội Lâm dựa lên gối thở hổn hển: "Nội gắng... gắng gượng chỉ để gặp con, giao đồ vật cho con... Được rồi, không còn gì nữa... Cô với bác con đâu, kêu hai người vào đây..."
Lâm Lang lau nước mắt, vội thưa: "Hai người đang ở nhà cô bàn công chuyện, lúc về con có gọi điện, chắc cô với bác sắp đến rồi."
Bà nội Lâm mím môi, nuốt một ngụm nước miếng: "Có khi không đợi được đâu, nội..."
Lâm Lang bỗng nhiên hoảng hốt, lập tức bật khóc, gọi lạc giọng: "Nội ơi, nội ơi, đừng làm con sợ mà..." Cậu nức nở quay đầu lại, gọi với ra ngoài: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn!"
Hàn Tuấn cuống quýt chạy vào, bà nội Lâm đã yếu tới độ sắp thốt không ra lời, chỉ nắm Lâm Lang mà rơi nước mắt. Bà nội Lâm nhắm mắt lại, thở dốc một hồi rồi lên tiếng: "Nội vốn... vốn định chờ cô với bác con đến đây, ngay trước mặt con, phó thác con cho hai người chăm sóc... Nội chết rồi, con là đáng thương nhất, bên cạnh chẳng có lấy một ai..." Bà nội Lâm dứt lời, thế mà bắt đầu nghẹn ngào như trẻ con. Lâm Lang cũng khóc, bà nội Lâm nói tiếp: "Thầy... thầy Hàn là người tốt, con... con phải biết báo đáp..."
"Con biết, con biết mà, nội ơi..."
"Cô con nói... con gọi điện cho nó... kể con có người trong lòng rồi, là... là thật sao?"
Hàn Tuấn ngồi một bên cầm tay Lâm Lang, Lâm Lang nắm lại tay hắn, mắt ậng nước, gật đầu đáp: "Đã có người dự định sống chung cả đời rồi ạ."
"Tốt... tốt... tốt..."
Thời điểm cô với bác Lâm Lang chạy tới, bà nội Lâm đã nhắm mắt xuôi tay, chẳng ai ngờ bà lại ra đi vội vàng như vậy. Cô Lâm Lang khóc xé ruột xé gan, nói lúc cô đi, bà nội Lâm tuy suy yếu, nhưng vẫn còn đỡ, bằng không cô cũng chẳng ra ngoài làm gì.
Dân thôn bảo, bà cụ đã sớm muốn đi rồi, cố giữ một hơi chỉ vì muốn nhìn lại cháu trai cưng của bà thôi, gặp được cháu rồi, hơi thở buông lỏng, người lại không xong.
Đây vẫn là lần đầu Hàn Tuấn chứng kiến Lâm Lang khóc thành như vậy. Theo tập tục mai táng trong thôn, quan tài hạ huyệt rồi thì thân nhân có thể rời đi. Người bên cạnh đỡ cô với bác Lâm Lang đứng lên, Lâm Lang biết đây đã là cơ hội cuối cùng của cậu, bèn liên tục gọi "nội ơi", móng tay dính đầy bùn đất và lá cây héo úa, một nỗi bi thương không bút mực nào tả xiết. Cậu khóc dữ dội, phảng phất sẽ nghẹn thở ngay sau đó. Nỗi đau của cậu lan sang những thôn dân đứng xem, họ đứng một bên nhìn, còn có người gạt lệ. Dẫu đã đi rất xa, nhưng Lâm Lang đi chưa được vài bước lại ngoái đầu nhìn, mỗi lần nhìn lại khóc thút thít, mắt sưng phù, tóc ướt sũng dính lên mặt. Hàn Tuấn dìu cậu, chắng thốt câu an ủi nào. Cũng có người không biết Hàn Tuấn, lặng lẽ xì xầm hắn là ai, sao cũng mặc áo tang, không ai trong số họ biết hắn.
Hàn Tuấn mặc áo tang, người nhà họ Lâm không ai dị nghị. Cô và bác Lâm Lang đều biết ơn nghĩa của Hàn Tuấn với nhà họ, cũng biết bà nội Lâm cảm kích Hàn Tuấn. Nay họ đã cột chặt với nhau, dẫu là bằng một phương thức khác.
Đây là lần đầu tiên hai người cùng trải qua tử vong. Kỳ thực cũng không cần nói gì, họ có thể ở bên nhau đã là niềm an ủi lớn nhất rồi.
Tối đi ngủ, Hàn Tuấn bước vào từ một phòng khác, nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ sau lưng, gọi: "Lâm Lâm."
Lâm Lang cầm hai tay hắn, bật khóc khe khẽ. Cậu xoay người qua, cả hai ôm nhau sưởi ấm.
Như thể từ nay về sau, họ chính là hai người duy nhất sống nương tựa lẫn nhau trên đời.
Trọn đời gắn bó, chẳng xa chẳng rời.
Vài ngày sau, họ trở về thành phố. Bởi tuyết rơi dày đặc, con đường lên trấn bị kẹt, xe không chạy được. Thế là mỗi người đeo một ba lô, vẫy tay tạm biệt người thân, đỡ nhau lên thị trấn, cất từng bước chân có sâu có cạn.
Trên con đường tuyết dài đằng đẵng, trong thế giới của tuyết trắng mịt mù, chỉ còn lại chuỗi dấu chân của hai người, kéo dài từ cổng thôn ra ngoài, tựa như có thể kéo đến tận cuối kiếp người.
Cuộc đời thế này, có lệ nhòa có cười vui, mà lại tươi đẹp khôn cùng.