Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Số lần Hàn Tuấn về ký túc xá ít đi, Cao Chí Kiệt bảo hắn mới quen bạn gái, gần đây tân hôn mặn nồng, cả ngày dính lấy nhau, ngay cả lúc nhóm bọn họ tụ tập cũng chẳng mấy khi có mặt. Mới đầu nghe nói Hàn Tuấn sống chung bên ngoài, Lâm Lang vô cùng kinh ngạc, trong mắt cậu, chưa kết hôn thì rất không nên làm việc đó. Sau này nghĩ lại, cảm thấy đàn ông trưởng thành như Hàn Tuấn (Lâm Lang thực sự không thể gộp Hàn Tuấn với từ nam sinh), tướng mạo xuất chúng, gia đình lại tốt, nữ sinh thích hắn cũng bình thường thôi. Có điều, nữ sinh kia dễ dãi quá, ngộ nhỡ Hàn Tuấn chán cô thì sao, Lâm Lang nghĩ mà thấp thỏm thay. Lâm Lang chưa từng đi quán net bao giờ, vì từ nhỏ bà nội Lâm đã dạy cậu chỉ trẻ hư mới lên mạng, thế nên nỗi chán ghét cậu dành cho quán net gần như ngấm vào thần kinh. Sống trên đời mười mấy năm, đến cửa quán net cũng chưa từng tới gần, lên đại học lại không có di động, thành ra kiến thức của cậu về tình dục chỉ giới hạn ở thường thức cơ bản như mấy hành động ám chỉ mờ ám trong phim truyền hình, hay dăm ba câu ăn mặn thỉnh thoảng được nhắc đến trong ký túc xá. Chuyện đám Cao Chí Kiệt nói với cậu quả thực có chút kinh thế hãi tục.
Không biết vì sao, trong lòng Lâm Lang vẫn hơi sờ sợ Hàn Tuấn, cứ cảm thấy hắn là nhân vật nguy hiểm, vì vậy không gặp hắn, cậu càng mừng rỡ, thoải mái, tự tại. Cậu gia nhập hai xã đoàn trường là câu lạc bộ khiêu vũ và câu lạc bộ thư họa. Câu lạc bộ khiêu vũ là Quan Bằng ép cậu vào, song chỉ học điệu con thỏ hay khiêu vũ xã giao gì đấy, chủ yếu vẫn là làm quen với mấy cô bé. Đối với Lâm Lang, học khiêu vũ có chút khó xử, tính cậu dễ ngượng lại hướng nội, câu lạc bộ thư họa mới là nơi cậu hứng thú. Từ bé Lâm Lang đã thích vẽ vời linh tinh, dù vẽ không đẹp mấy, nhưng cậu thật lòng thích vẽ. Tuy nhiên, một đứa trẻ nông thôn muốn học vẽ tranh là chuyện phi thực tế, nhất là tại một thị trấn nho nhỏ, muốn theo đuổi thì lấp đầy bụng trước hẵng tính, nên cậu luôn xem nó là đam mê không chuyên. Sau này nghe Trần Lâm nói trong trường có xã đoàn, cậu quả quyết xin tham gia, chẳng mong học được thành tích gì, chí ít cũng hoàn thành nửa giấc mộng.
Cứ vậy bình bình đạm đạm qua nửa tháng, nếu không phải Cao Chí Kiệt ngẫu nhiên oán giận đôi câu trong ký túc xá, Lâm Lang cơ hồ sắp quên một người tên Hàn Tuấn. Dạo này Cao Chí Kiệt hệt như oán phụ, mấy ngày trước ba hắn đến trường một chuyến, cũng chẳng biết hàn huyên những gì với giáo viên hướng dẫn, mà hai ngày này hắn bị trông coi đặc biệt nghiêm khắc. Từ nhỏ tới giờ, Cao Chí Kiệt không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bố già nhà mình, chỉ đành nghiêm chỉnh ở trong trường, thậm chí không dám cúp tiết tùy tiện.
Nhưng quãng ngày yên ổn không kéo dài lâu, thứ năm học xong tiết thể dục, trên đường về ký túc xá, Lâm Lang đột nhiên đụng phải Hàn Tuấn lâu rồi không lộ diện ở trường. Nửa tháng không gặp, cậu ngạc nhiên nhận ra Hàn Tuấn tiều tụy đi không ít. Song anh đẹp trai gì thì gì vẫn rất ưa nhìn, hắn mặc một thân áo khoác, nom như hạc giữa bầy gà. Nếu không quen hắn, Lâm Lang thật không dám cho rằng người đàn ông cao to đẹp trai nhường ấy là sinh viên trường mình.
Lâm Lang mỉm cười chào hỏi, đang định về ký túc xá thì bị Hàn Tuấn chặn đường: "Cậu tới đây, tôi có việc muốn nói."
Lâm Lang ngoan ngoãn theo hắn đến đoạn đường rợp bóng cây phía Nam ký túc xá: "Chuyện gì?"
Hàn Tuấn không nhìn cậu, lạnh lùng hỏi: "Cậu chuyển ra ngoài ở được không?"
"Hả?" Lâm Lang giật mình: "Nhưng tốn nhiều tiền lắm."
Hàn Tuấn khẽ dụ dỗ: "Còn nhớ căn nhà tôi dẫn cậu tới lần trước không, tôi sống một mình không quen, muốn tìm người ở chung, không cần trả tiền đâu, cậu nghĩ xem thế nào?"
Lâm Lang lập tức lắc đầu: "Không đi đâu, tôi ở ký túc xá được rồi."
"Cho cậu ở miễn phí mà còn không đi?"
Đương nhiên không, thêm nữa, cái gì gọi là "một mình"? Khinh cậu là đồ ngốc hả, ai chẳng biết hắn đang sống với một cô nàng, cậu không thèm ở chung với kẻ thất đức đâu. Lâm Lang một mực lắc đầu, nhưng vẫn vờ như được cưng mà hãi: "Anh ở một mình không quen là thế nào, trước đây anh vẫn sống một mình bên ngoài cơ mà, ở một mình sướng quá trời, đã thế còn yên tĩnh."
Hàn Tuấn kéo kéo cổ áo, tựa hồ có chút lúng túng. Lâm Lang vội vàng nói: "Anh có thể tìm Cao Chí Kiệt, hoặc Từ Phóng phòng bên cũng được, anh ta cũng tính dọn ra ngoài đó..."
"Hai người họ chẳng chú ý vệ sinh gì cả, toàn vứt tất thối lung tung, tôi chịu không nổi, hình như cậu thích sạch sẽ lắm đúng không, tôi cảm thấy hai ta rất hợp..."
Lâm Lang giải thích quanh co nửa ngày, đầu óc nhất thời chập mạch, thốt ra một câu có cũng không kịp: "Hay là thôi đi, vả lại... chúng ta cũng không thân thiết lắm..."
Hàn Tuấn tức thì đen mặt, tưởng chừng sắp nổi giận đến nơi, cứ như câu "chúng ta không thân thiết lắm" khiến hắn tổn thương sâu sắc. Tim Lâm Lang đập thình thịch, vội tìm cớ bỏ trốn: "Tôi còn ít bài tập chưa làm, về trước đây!"
"Ai cho đi!"
Hàn Tuấn giữ chặt cậu, hung tợn nói: "Hỏi cậu lần cuối cùng, đi hay không?"
Bọn họ cách ký túc xá cũng không xa, chỉ sau mấy hàng ngô đồng nhơ nhỡ, Hàn Tuấn lại cao lớn, đặt trong đám đông luôn luôn nổi bật, huống hồ bây giờ chỉ có hai người họ giữa khoảnh đất trống trải. Có sinh viên nhìn sang đây, Lâm Lang càng xấu hổ, giãy giụa bảo: "Sao lại có người như anh chứ, tôi không muốn đi, anh làm gì ép tôi."
Hàn Tuấn đột nhiên thả cậu ra, biểu tình có vẻ thất vọng tột độ, trong ánh mắt như hàm chứa ít bi thương. Lâm Lang mềm lòng, nơm nớp nói: "Hay tôi hỏi người khác hộ anh nhé?"
Hàn Tuấn gục khuôn mặt tuấn tú xuống, không đáp lời nào. Lâm Lang nghĩ nghĩ, cảm thấy tuy thái độ Hàn Tuấn luôn không tốt, nhưng đợt này quay về lại tìm mình rủ ra ngoài ở, chứng tỏ xem mình là bạn, trong lòng cậu vẫn rất biết ơn, nghĩ mình cũng nên nói vài câu chân thành: "À mà... Giờ thuê phòng mắc lắm, anh lại chưa có việc làm, cho người khác ở miễn phí làm gì, tìm ai chia sẻ bớt phần nào đi." Cậu vẫn thấy ngôi biệt thự kia hẳn là Hàn Tuấn thuê.
Sắc mặt Hàn Tuấn quả nhiên dễ nhìn hơn nhiều, mím môi nhìn cậu: "Cậu không cần quan tâm việc này."
Lâm Lang cười gượng, thầm mắng mình xen vào việc của người ta, Hàn Tuấn là loại người nào, đến xe cũng có rồi, đời nào để chút tiền ấy? Càng nghĩ càng cảm thấy vô vị, Lâm Lang liền phất tay về ký túc xá, tự nhủ mình làm người khiêm tốn vậy mà, cớ sao trêu phải người lợi hại thế chứ.
Không biết vì sao, trong lòng Lâm Lang vẫn hơi sờ sợ Hàn Tuấn, cứ cảm thấy hắn là nhân vật nguy hiểm, vì vậy không gặp hắn, cậu càng mừng rỡ, thoải mái, tự tại. Cậu gia nhập hai xã đoàn trường là câu lạc bộ khiêu vũ và câu lạc bộ thư họa. Câu lạc bộ khiêu vũ là Quan Bằng ép cậu vào, song chỉ học điệu con thỏ hay khiêu vũ xã giao gì đấy, chủ yếu vẫn là làm quen với mấy cô bé. Đối với Lâm Lang, học khiêu vũ có chút khó xử, tính cậu dễ ngượng lại hướng nội, câu lạc bộ thư họa mới là nơi cậu hứng thú. Từ bé Lâm Lang đã thích vẽ vời linh tinh, dù vẽ không đẹp mấy, nhưng cậu thật lòng thích vẽ. Tuy nhiên, một đứa trẻ nông thôn muốn học vẽ tranh là chuyện phi thực tế, nhất là tại một thị trấn nho nhỏ, muốn theo đuổi thì lấp đầy bụng trước hẵng tính, nên cậu luôn xem nó là đam mê không chuyên. Sau này nghe Trần Lâm nói trong trường có xã đoàn, cậu quả quyết xin tham gia, chẳng mong học được thành tích gì, chí ít cũng hoàn thành nửa giấc mộng.
Cứ vậy bình bình đạm đạm qua nửa tháng, nếu không phải Cao Chí Kiệt ngẫu nhiên oán giận đôi câu trong ký túc xá, Lâm Lang cơ hồ sắp quên một người tên Hàn Tuấn. Dạo này Cao Chí Kiệt hệt như oán phụ, mấy ngày trước ba hắn đến trường một chuyến, cũng chẳng biết hàn huyên những gì với giáo viên hướng dẫn, mà hai ngày này hắn bị trông coi đặc biệt nghiêm khắc. Từ nhỏ tới giờ, Cao Chí Kiệt không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bố già nhà mình, chỉ đành nghiêm chỉnh ở trong trường, thậm chí không dám cúp tiết tùy tiện.
Nhưng quãng ngày yên ổn không kéo dài lâu, thứ năm học xong tiết thể dục, trên đường về ký túc xá, Lâm Lang đột nhiên đụng phải Hàn Tuấn lâu rồi không lộ diện ở trường. Nửa tháng không gặp, cậu ngạc nhiên nhận ra Hàn Tuấn tiều tụy đi không ít. Song anh đẹp trai gì thì gì vẫn rất ưa nhìn, hắn mặc một thân áo khoác, nom như hạc giữa bầy gà. Nếu không quen hắn, Lâm Lang thật không dám cho rằng người đàn ông cao to đẹp trai nhường ấy là sinh viên trường mình.
Lâm Lang mỉm cười chào hỏi, đang định về ký túc xá thì bị Hàn Tuấn chặn đường: "Cậu tới đây, tôi có việc muốn nói."
Lâm Lang ngoan ngoãn theo hắn đến đoạn đường rợp bóng cây phía Nam ký túc xá: "Chuyện gì?"
Hàn Tuấn không nhìn cậu, lạnh lùng hỏi: "Cậu chuyển ra ngoài ở được không?"
"Hả?" Lâm Lang giật mình: "Nhưng tốn nhiều tiền lắm."
Hàn Tuấn khẽ dụ dỗ: "Còn nhớ căn nhà tôi dẫn cậu tới lần trước không, tôi sống một mình không quen, muốn tìm người ở chung, không cần trả tiền đâu, cậu nghĩ xem thế nào?"
Lâm Lang lập tức lắc đầu: "Không đi đâu, tôi ở ký túc xá được rồi."
"Cho cậu ở miễn phí mà còn không đi?"
Đương nhiên không, thêm nữa, cái gì gọi là "một mình"? Khinh cậu là đồ ngốc hả, ai chẳng biết hắn đang sống với một cô nàng, cậu không thèm ở chung với kẻ thất đức đâu. Lâm Lang một mực lắc đầu, nhưng vẫn vờ như được cưng mà hãi: "Anh ở một mình không quen là thế nào, trước đây anh vẫn sống một mình bên ngoài cơ mà, ở một mình sướng quá trời, đã thế còn yên tĩnh."
Hàn Tuấn kéo kéo cổ áo, tựa hồ có chút lúng túng. Lâm Lang vội vàng nói: "Anh có thể tìm Cao Chí Kiệt, hoặc Từ Phóng phòng bên cũng được, anh ta cũng tính dọn ra ngoài đó..."
"Hai người họ chẳng chú ý vệ sinh gì cả, toàn vứt tất thối lung tung, tôi chịu không nổi, hình như cậu thích sạch sẽ lắm đúng không, tôi cảm thấy hai ta rất hợp..."
Lâm Lang giải thích quanh co nửa ngày, đầu óc nhất thời chập mạch, thốt ra một câu có cũng không kịp: "Hay là thôi đi, vả lại... chúng ta cũng không thân thiết lắm..."
Hàn Tuấn tức thì đen mặt, tưởng chừng sắp nổi giận đến nơi, cứ như câu "chúng ta không thân thiết lắm" khiến hắn tổn thương sâu sắc. Tim Lâm Lang đập thình thịch, vội tìm cớ bỏ trốn: "Tôi còn ít bài tập chưa làm, về trước đây!"
"Ai cho đi!"
Hàn Tuấn giữ chặt cậu, hung tợn nói: "Hỏi cậu lần cuối cùng, đi hay không?"
Bọn họ cách ký túc xá cũng không xa, chỉ sau mấy hàng ngô đồng nhơ nhỡ, Hàn Tuấn lại cao lớn, đặt trong đám đông luôn luôn nổi bật, huống hồ bây giờ chỉ có hai người họ giữa khoảnh đất trống trải. Có sinh viên nhìn sang đây, Lâm Lang càng xấu hổ, giãy giụa bảo: "Sao lại có người như anh chứ, tôi không muốn đi, anh làm gì ép tôi."
Hàn Tuấn đột nhiên thả cậu ra, biểu tình có vẻ thất vọng tột độ, trong ánh mắt như hàm chứa ít bi thương. Lâm Lang mềm lòng, nơm nớp nói: "Hay tôi hỏi người khác hộ anh nhé?"
Hàn Tuấn gục khuôn mặt tuấn tú xuống, không đáp lời nào. Lâm Lang nghĩ nghĩ, cảm thấy tuy thái độ Hàn Tuấn luôn không tốt, nhưng đợt này quay về lại tìm mình rủ ra ngoài ở, chứng tỏ xem mình là bạn, trong lòng cậu vẫn rất biết ơn, nghĩ mình cũng nên nói vài câu chân thành: "À mà... Giờ thuê phòng mắc lắm, anh lại chưa có việc làm, cho người khác ở miễn phí làm gì, tìm ai chia sẻ bớt phần nào đi." Cậu vẫn thấy ngôi biệt thự kia hẳn là Hàn Tuấn thuê.
Sắc mặt Hàn Tuấn quả nhiên dễ nhìn hơn nhiều, mím môi nhìn cậu: "Cậu không cần quan tâm việc này."
Lâm Lang cười gượng, thầm mắng mình xen vào việc của người ta, Hàn Tuấn là loại người nào, đến xe cũng có rồi, đời nào để chút tiền ấy? Càng nghĩ càng cảm thấy vô vị, Lâm Lang liền phất tay về ký túc xá, tự nhủ mình làm người khiêm tốn vậy mà, cớ sao trêu phải người lợi hại thế chứ.