Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Đôi mắt của Sở Hạc Vinh lập tức sáng lên, hắn đi một vòng buổi sáng không thấy, lại một vòng buổi tối cũng chẳng thấy được cái bóng của con hổ.
Kết quả nó lại ở ngay nhà của cô cô hắn, đây là đi tìm mòn gót chẳng thấy, có được lại chẳng tốn công à?
“Tiểu gia hỏa này hóa ra là ở nhà cô cô! Hại con tìm mãi!”.
Khương Đào vừa nghe thấy lời này mắt cũng sáng ngời.
Buổi chiều nàng nghe Thẩm Thời Ân nói, hổ tuyết này là chủng loại quý hiếm ngoài quan ngoại, trong nước hẳn là không có. Nghĩ tới chắc là nhà ai bắt được song trên đường vận chuyển xảy ra vấn đê, trời xui đất khiến bị nàng gặp được.
“Tiểu Vinh, hổ tuyết này là của con?”.
Sở Hạc Vinh vội gật đầu, đem chuyện năm trước nói với Khương Đào.
Nếu là người khác, Khương Đào khẳng định là sẽ nghi ngờ nhưng Sở Hạc Vinh là nửa cái người nhà. Chuyện hắn đánh mất quà mừng Tết không phải bí mật, đúng là bởi hắn làm mất quà nên Khương Đào mới có cơ hội thêu bàn bình, mở ra một loạt cơ hội găp lại Tô Như Thị sau này.
Chỉ là Khương Đào còn chưa nghĩ tới, hết thảy nguyên nhân đều là Tuyết Đoàn nhi.
Tuyết Đoàn nhi thấy thái độ của Sở Hạc Vinh không tốt, xù lông kêu gào.
Khương Đào đi qua ôm nó lên, lúc này tiểu gia hỏa mới ngừng lại.
Tiêu Thế Nam ở bên cạnh nghe cũng hiểu rõ, hỏi Sở Hạc Vinh: “Tuyết Đoàn nhi ở nhà tính tình rất tốt, chưa nhe răng với người nhà bao giờ. Trước đó có phải ngươi ngược đãi nó hay không?”.
Sở Hạc Vinh vội giải thích: “Ta không có! Hổ tuyết hiếm như vậy, ta hầu hạ còn hơn phụ mẫu nhà ta, ngay cả hổ mẹ còn ăn thịt ngon hơn ta ăn ấy!”.
Đương nhiên, thức ăn rất tốt nhưng hổ tuyết kiêu ngạo, không ăn cái gì.
“Chắc là lúc ta bắt hai mẹ con nó, tiểu gia hỏa này ở chỗ tối thấy được, ghi hận ta rồi”. Sở Hạc Vinh suy sụp.
Hắn rất thích động vật nhỏ, trong nhà nuôi gà nuôi chó, hơn nữa đều là nuôi chơi, không có đưa chúng nó đi đánh nhau bao giờ.
Hổ tuyết này cũng là do hắn muốn, nhờ người đi tìm nhiều năm, làm lễ vật cho lão thái thái.
Không nghĩ tới, lớn thì tuyệt thực chết, nhỏ thì vất vả mới thấy được lại coi hắn như kẻ thù.
Hơn nữa, nếu là người khác nhặt thì thôi đi, hắn đưa bạc chuộc lại là được. Khương Đào nhặt được thì không dễ nói rồi, đây là cô cô hắn, tuy không phải ruột thịt nhưng cũng tính là nửa người nhà. Nhìn bộ dạng thân thiết của con hổ với nàng, Sở Hạc Vinh cũng ngượng đòi về.
Sở Hạc Vinh nói: “Nếu là cô cô nuôi thì sau này để nó ở nhà cô đi”.
Nói là nói vậy nhưng hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm Tuyết Đoàn nhi, tầm mắt luyến tiếc không rời.
Khương Đào đang lo vấn đề nuôi nấng sau này, nghe được lời này liền bật cười: “Tuyết Đoàn nhi cũng là con thích, ta cũng không tiện đoạt với con. Như vậy đi, tiểu gia hỏa này chưa thân với con, cứ để ở nhà ta, sau này con qua đây ở nhiều một chút. Chờ các con thân rồi thì để nó về với con”.
Khương Đào nghĩ chờ bọn họ thân thuộc, Tuyết Đoàn nhi cũng đã lớn, nhà nhỏ ở hẻm Trà Hồ khẳng định không nuôi được. Để nó trở về cùng Sở Hạc Vinh, cũng coi như tìm được chỗ ở tốt cho nó.
“Chỉ cần con đồng ý với ta, không đi săn hổ tuyết nữa. Nếu có thể bị thuần hóa, nó ăn ngon uống ngon cũng không tính ngược đãi chúng nó. Chỉ là ta nghe thúc thúc con nói, hổ tuyết này trời sinh kiêu ngạo, sẽ không dễ dàng bị thuần hóa. Con đã thích thì không cần tạo sát nghiệt”.
Sở Hạc Vinh gật đầu như đảo tỏi, vội nói: “Dù cô cô không nói con cũng sẽ không làm. Trước đó con không biết là bắt hổ tuyết này sẽ khiến nó tuyệt thực, còn cho là con chăm sóc không chu đáo nên hổ mẹ mới tuyệt thực. Nếu giờ đã biết, khẳng định không có lần sau”.
“Vậy được”. Khương Đào ôm Tuyết Đoàn nhi thả vào lòng Sở Hạc Vinh, tuy Tuyết Đoàn Nhi không hung lên nhưng không tình nguyện mà vặn vẹo cơ thể.
Khương Đào cũng không miễn cưỡng nó, giao nó cho Tiêu Thế Nam, trước để cho nó ở cùng phòng với Sở Hạc Vinh.
Chờ mọi người đều về phòng, Thẩm Thời Ân nắm tay Khương Đào về nhà chính.
“Tuyết Đoàn nhi có chỗ ở hẳn là không cần phát sầu nữa?”.
Khương Đào mím môi cười: “Nếu là người khác nuôi, ta có chút không yên tâm, Tiểu Vinh nhìn có hơi ngang ngược nhưng tâm địa dịu dàng, sẽ không bạc đãi Tuyết Đoàn nhi đâu”.
Thẩm Thời Ân gập ngón tay gõ nhẹ lên trán nàng, “Nàng ấy, tuổi không lớn bao mà chuyện nhọc lòng lại không ít”.
Vừa nói, hắn đỡ Khương Đào ngồi lên giường đất, tới nhà bếp lấy nước ấm, để nàng ngâm chân.
Nàng tới ngày, trên người rất lạnh, cởi giày vớ ra, để chân vào trong nước ấm, nhịn không được mà thoải mái thở một tiếng.
Thẩm Thời Ân thấy mày của nàng giãn ra, liền nói: “Thuốc kia đừng uống nữa, không thì trước chưa nói có hại về sau như nào, mỗi lần tới nguyệt sự đều đau như vậy, đủ tra tấn người”. Nói xong lại lấy cho nàng một chén táo đỏ, để trước khi đi ngủ nàng ăn một ít.
Buổi chiều, Khương Đào bị hắn cho ăn một chén, hiện giờ nhìn thấy táo đỏ thì không muốn ăn nữa.
Nàng nhíu mày, đáng thương nhìn Thẩm Thời Ân xin tha: “Ta đã khá hơn nhiều, bụng cũng không đau nữa, có thể không ăn nữa được không?”.
“Không được”. Lần đầu tiên Thẩm Thời Ân quyết đoán mà cự tuyệt nàng, “Đại phu nói phải ăn”.
Khương Đào hết cách, chỉ có thể ôm một chén lớn lên chậm rãi ăn, Thẩm Thời Ân ngồi xổm bên chậu ngâm chân của nàng, thỉnh thoảng sẽ duỗi tay kiểm tra nhiệt độ nước, nếu nước lạnh rồi sẽ đi thay nước ấm.
Ngâm tầm nửa canh giờ, Khương Đào cũng ăn hết táo rồi.
Thẩm Thời Ân cầm khăn định lau chân cho nàng, Khương Đào vội đè tay hắn lại, buồn cười nói: “Ta lại không phải bị bệnh gì, để ta làm đi”.
Thẩm Thời Ân không tranh với nàng, chỉ nhẹ nhàng đẩy tay nàng lại, vẫn là lau chân cho nàng, sau đó ra ngoài đổ nước ngâm chân.
Đừng nói là Khương Đào sống đến ba đời rồi nhưng là lần đầu tiên được người khác chăm sóc tỉ mỉ như vậy, tuy trước đó cũng có ma ma hay nha hoàn nhưng đều là muốn lấy tiền lương hay tiền thưởng, không có ai tận tâm chiếu cố như vậy.
Nàng khẽ cười, không lâu sau Thẩm Thời Ân lại đổi một chiếc bồn khác vào.
Khương Đào nhận ra đó là bồn tắm nhỏ*, mặt lại trở nên đỏ: “Ta ở bên ngoài rửa là được, chàng lấy vào làm gì?”.
*Khi tới ngày ai cũng phải rửa lại chỗ có máu ấy để tránh nhiễm trùng.
Thẩm Thời Ân đặt bồn xuống, đổ nước ấm vào xong kiểm tra độ ấm rồi lại nói: “Ở trong phòng rửa là được, bên ngoài có gió lạnh, lạnh bụng không tốt”.
Khương Đào thật rất ngại, ngượng nửa ngày cũng không chịu cởi đai quần.
Thẩm Thời Ân liền đứng ngoài cửa, nói: “Nàng rửa xong thì nói với ta một tiếng”.
Khương Đào thấy hắn đưa lưng về phía mình, mới cởi bỏ đai lưng ngồi xổm xuống.
Rửa sạch xong, trên người nàng thoải mái hơn không ít, nàn mặc lại quần xong mới ngồi xổm xuống bưng chậu nước có máu loãng lên. Thẩm Thời Ân nghe được động tĩnh, nhíu mày nói: “Không phải đã nói nàng rửa xong thì gọi ta sao”.
Nói xong liền đoạt cái bồn trong tay nàng.
Mặt Khương Đào đỏ như bốc lửa tới nơi: “Để ta tự đổ là được”.
Thẩm Thời Ân không để ý nàng, duỗi tay đánh khuỷu tay nàng một cái, tay nàng nới lỏng ra thì đoạt lấy cái chậu bưng đi.
“Lên giường nằm đi”.
Khương Đào không tranh, chỉ có thể ngoan ngoãn mà “ừm” một tiếng.
Nằm trong ổ chăn, nàng phát hiện trong chăn rất ấm, cũng không biết Thẩm Thời Ân bỏ bình nước ấm vào đây từ bao giờ.
Không lâu sau, Thẩm Thời Ân cũng rửa mặt xong mang theo một thân hơi lạnh trở lại.
Khương Đào vội xốc chăn cho hắn vào. Hắn lại chỉ đứng bên mép giường, đắp chăn lại cho nàng, nói: “Ta vừa rửa qua bằng nước lạnh, trên người hơi lạnh, đợi chút ta sẽ vào nằm”.
Khi vào đông rồi, hắn vẫn luôn có thói quen dùng nước lạnh tắm rửa, ban đầu khi Khương Đào biết được còn lo có thể cảm lạnh không, sau thấy hắn cứ bình thường như vậy, lại chưa từng bị cảm lạnh nên mới không khuyên nữa.
Qua một lúc sau, Thẩm Thời Ân thấy trên người ấm áp rồi mới nằm cùng với Khương Đào.
Khương Đào chui vào lồng ngực hắn, ngượng ngùng nói: “Về sau vẫn nên để ta đi đổ nước đó cho”.
Đều là máu đó, Thẩm Thời Ân là nam nhìn thấy cũng rất ngượng ngùng. Hơn nữa, ở thời này, mọi người đều cho rằng nữ tử có nguyệt sự là chuyện nên kiêng kị, chú ý, đừng nói là đổ máu loãng cho nữ nhân, ngay cả ngủ chung phòng thôi cũng sợ đen đủi.
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn”. Thẩm Thời Ân nhẹ nhàng ôm lấy nàng, bàn tay to vỗ nhẹ sau lưng nàng: “Ta cũng không phải người mê tín, chỉ là nàng không thoải mái thì ta nên chăm sóc nàng nhiều thôi”.
Trong lòng Khương Đào mềm như bông rồi, chôn mặt ở trong ngực hắn cười, sau đó mới nói: “Mỗi tháng ta đều có nguyệt sự, chàng cũng không thể mỗi tháng đều xin nghỉ ở chỗ mỏ đá được chứ. Không bằng cứ giống như Tiểu Nam, như vậy chẳng phải tiện chăm sóc ta hơn hay sao?”.
Nói đến cùng vẫn là đau lòng Thẩm Thời Ân phải ở đó phục dịch thôi, muốn dùng một trăm lượng đổi tự do cho hắn, kể cả hắn không có việc gì khác, không kiếm tiền cũng không sao, chỉ là không muốn hắn chịu khổ thôi.
Thẩm Thời Ân vẫn không đồng ý, nói: “Cứ như bây giờ cũng rất tốt, ta sẽ săn một ít thú đưa tới chỗ quản lý bên kia, xin nghỉ vẫn rất tiện”.
Khương Đào biết Thẩm Thời Ân khẳng định có lý do của mình, nếu hắn không muốn nói, nàng cũng không muốn tuy vấn nhưng vẫn thương hắn, ôn tồn hỏi: “Vậy rốt cuộc bao giờ chàng mới thoát được khỏi chỗ ấy?”.
Thẩm Thời Ân thở dài một tiếng, “Đại khái là khi Thái Tử đăng cơ đi”.
Khương Đào nghĩ tới tân đế đăng cơ sẽ đại xá thiên hạ, không phải tội ác tày trời gì đều sẽ được đặc xá. Tới lúc đó, Thẩm Thời Ân đương nhiên có thể thoát tội, trở thành người thường.
Chỉ tiếc đời trước nàng quá đần, chỉ nhớ mang mang chuyện năm đó ngoại thích mưu phản, sau cũng không chú ý tình hình chính trị lúc đó.
Hiện tại Thái Tử còn là Thái Tử trước kia chứ? Cả nhà ngoại của hắn đều mưu phản, còn có thể thuận lợi đăng cơ sao?
Tuy vậy không phải là Thái Tử này cũng không sao, chỉ cần tân đế đăng cơ là được, còn lại cũng không phải là chuyện của thường dân bọn họ.
Khương Đào nghĩ nghĩ một lúc, rất mau liền ngủ rồi.
Ban đêm yên tĩnh không tiếng động, một con bồ câu đưa tin vỗ cánh bay vút lên cao, một đường bay từ tiểu huyện này tới kinh thành….
Chút tâm hự của edit: Chúc các bạn nữ sẽ tìm được một người quan tâm bạn tỉ mỉ lúc tới tháng như Thẩm Thời Ân nhé. Ngoài ra các bạn đoán xem tới chương bao nhiêu thì Thái Tử đăng cơ nào?
Kết quả nó lại ở ngay nhà của cô cô hắn, đây là đi tìm mòn gót chẳng thấy, có được lại chẳng tốn công à?
“Tiểu gia hỏa này hóa ra là ở nhà cô cô! Hại con tìm mãi!”.
Khương Đào vừa nghe thấy lời này mắt cũng sáng ngời.
Buổi chiều nàng nghe Thẩm Thời Ân nói, hổ tuyết này là chủng loại quý hiếm ngoài quan ngoại, trong nước hẳn là không có. Nghĩ tới chắc là nhà ai bắt được song trên đường vận chuyển xảy ra vấn đê, trời xui đất khiến bị nàng gặp được.
“Tiểu Vinh, hổ tuyết này là của con?”.
Sở Hạc Vinh vội gật đầu, đem chuyện năm trước nói với Khương Đào.
Nếu là người khác, Khương Đào khẳng định là sẽ nghi ngờ nhưng Sở Hạc Vinh là nửa cái người nhà. Chuyện hắn đánh mất quà mừng Tết không phải bí mật, đúng là bởi hắn làm mất quà nên Khương Đào mới có cơ hội thêu bàn bình, mở ra một loạt cơ hội găp lại Tô Như Thị sau này.
Chỉ là Khương Đào còn chưa nghĩ tới, hết thảy nguyên nhân đều là Tuyết Đoàn nhi.
Tuyết Đoàn nhi thấy thái độ của Sở Hạc Vinh không tốt, xù lông kêu gào.
Khương Đào đi qua ôm nó lên, lúc này tiểu gia hỏa mới ngừng lại.
Tiêu Thế Nam ở bên cạnh nghe cũng hiểu rõ, hỏi Sở Hạc Vinh: “Tuyết Đoàn nhi ở nhà tính tình rất tốt, chưa nhe răng với người nhà bao giờ. Trước đó có phải ngươi ngược đãi nó hay không?”.
Sở Hạc Vinh vội giải thích: “Ta không có! Hổ tuyết hiếm như vậy, ta hầu hạ còn hơn phụ mẫu nhà ta, ngay cả hổ mẹ còn ăn thịt ngon hơn ta ăn ấy!”.
Đương nhiên, thức ăn rất tốt nhưng hổ tuyết kiêu ngạo, không ăn cái gì.
“Chắc là lúc ta bắt hai mẹ con nó, tiểu gia hỏa này ở chỗ tối thấy được, ghi hận ta rồi”. Sở Hạc Vinh suy sụp.
Hắn rất thích động vật nhỏ, trong nhà nuôi gà nuôi chó, hơn nữa đều là nuôi chơi, không có đưa chúng nó đi đánh nhau bao giờ.
Hổ tuyết này cũng là do hắn muốn, nhờ người đi tìm nhiều năm, làm lễ vật cho lão thái thái.
Không nghĩ tới, lớn thì tuyệt thực chết, nhỏ thì vất vả mới thấy được lại coi hắn như kẻ thù.
Hơn nữa, nếu là người khác nhặt thì thôi đi, hắn đưa bạc chuộc lại là được. Khương Đào nhặt được thì không dễ nói rồi, đây là cô cô hắn, tuy không phải ruột thịt nhưng cũng tính là nửa người nhà. Nhìn bộ dạng thân thiết của con hổ với nàng, Sở Hạc Vinh cũng ngượng đòi về.
Sở Hạc Vinh nói: “Nếu là cô cô nuôi thì sau này để nó ở nhà cô đi”.
Nói là nói vậy nhưng hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm Tuyết Đoàn nhi, tầm mắt luyến tiếc không rời.
Khương Đào đang lo vấn đề nuôi nấng sau này, nghe được lời này liền bật cười: “Tuyết Đoàn nhi cũng là con thích, ta cũng không tiện đoạt với con. Như vậy đi, tiểu gia hỏa này chưa thân với con, cứ để ở nhà ta, sau này con qua đây ở nhiều một chút. Chờ các con thân rồi thì để nó về với con”.
Khương Đào nghĩ chờ bọn họ thân thuộc, Tuyết Đoàn nhi cũng đã lớn, nhà nhỏ ở hẻm Trà Hồ khẳng định không nuôi được. Để nó trở về cùng Sở Hạc Vinh, cũng coi như tìm được chỗ ở tốt cho nó.
“Chỉ cần con đồng ý với ta, không đi săn hổ tuyết nữa. Nếu có thể bị thuần hóa, nó ăn ngon uống ngon cũng không tính ngược đãi chúng nó. Chỉ là ta nghe thúc thúc con nói, hổ tuyết này trời sinh kiêu ngạo, sẽ không dễ dàng bị thuần hóa. Con đã thích thì không cần tạo sát nghiệt”.
Sở Hạc Vinh gật đầu như đảo tỏi, vội nói: “Dù cô cô không nói con cũng sẽ không làm. Trước đó con không biết là bắt hổ tuyết này sẽ khiến nó tuyệt thực, còn cho là con chăm sóc không chu đáo nên hổ mẹ mới tuyệt thực. Nếu giờ đã biết, khẳng định không có lần sau”.
“Vậy được”. Khương Đào ôm Tuyết Đoàn nhi thả vào lòng Sở Hạc Vinh, tuy Tuyết Đoàn Nhi không hung lên nhưng không tình nguyện mà vặn vẹo cơ thể.
Khương Đào cũng không miễn cưỡng nó, giao nó cho Tiêu Thế Nam, trước để cho nó ở cùng phòng với Sở Hạc Vinh.
Chờ mọi người đều về phòng, Thẩm Thời Ân nắm tay Khương Đào về nhà chính.
“Tuyết Đoàn nhi có chỗ ở hẳn là không cần phát sầu nữa?”.
Khương Đào mím môi cười: “Nếu là người khác nuôi, ta có chút không yên tâm, Tiểu Vinh nhìn có hơi ngang ngược nhưng tâm địa dịu dàng, sẽ không bạc đãi Tuyết Đoàn nhi đâu”.
Thẩm Thời Ân gập ngón tay gõ nhẹ lên trán nàng, “Nàng ấy, tuổi không lớn bao mà chuyện nhọc lòng lại không ít”.
Vừa nói, hắn đỡ Khương Đào ngồi lên giường đất, tới nhà bếp lấy nước ấm, để nàng ngâm chân.
Nàng tới ngày, trên người rất lạnh, cởi giày vớ ra, để chân vào trong nước ấm, nhịn không được mà thoải mái thở một tiếng.
Thẩm Thời Ân thấy mày của nàng giãn ra, liền nói: “Thuốc kia đừng uống nữa, không thì trước chưa nói có hại về sau như nào, mỗi lần tới nguyệt sự đều đau như vậy, đủ tra tấn người”. Nói xong lại lấy cho nàng một chén táo đỏ, để trước khi đi ngủ nàng ăn một ít.
Buổi chiều, Khương Đào bị hắn cho ăn một chén, hiện giờ nhìn thấy táo đỏ thì không muốn ăn nữa.
Nàng nhíu mày, đáng thương nhìn Thẩm Thời Ân xin tha: “Ta đã khá hơn nhiều, bụng cũng không đau nữa, có thể không ăn nữa được không?”.
“Không được”. Lần đầu tiên Thẩm Thời Ân quyết đoán mà cự tuyệt nàng, “Đại phu nói phải ăn”.
Khương Đào hết cách, chỉ có thể ôm một chén lớn lên chậm rãi ăn, Thẩm Thời Ân ngồi xổm bên chậu ngâm chân của nàng, thỉnh thoảng sẽ duỗi tay kiểm tra nhiệt độ nước, nếu nước lạnh rồi sẽ đi thay nước ấm.
Ngâm tầm nửa canh giờ, Khương Đào cũng ăn hết táo rồi.
Thẩm Thời Ân cầm khăn định lau chân cho nàng, Khương Đào vội đè tay hắn lại, buồn cười nói: “Ta lại không phải bị bệnh gì, để ta làm đi”.
Thẩm Thời Ân không tranh với nàng, chỉ nhẹ nhàng đẩy tay nàng lại, vẫn là lau chân cho nàng, sau đó ra ngoài đổ nước ngâm chân.
Đừng nói là Khương Đào sống đến ba đời rồi nhưng là lần đầu tiên được người khác chăm sóc tỉ mỉ như vậy, tuy trước đó cũng có ma ma hay nha hoàn nhưng đều là muốn lấy tiền lương hay tiền thưởng, không có ai tận tâm chiếu cố như vậy.
Nàng khẽ cười, không lâu sau Thẩm Thời Ân lại đổi một chiếc bồn khác vào.
Khương Đào nhận ra đó là bồn tắm nhỏ*, mặt lại trở nên đỏ: “Ta ở bên ngoài rửa là được, chàng lấy vào làm gì?”.
*Khi tới ngày ai cũng phải rửa lại chỗ có máu ấy để tránh nhiễm trùng.
Thẩm Thời Ân đặt bồn xuống, đổ nước ấm vào xong kiểm tra độ ấm rồi lại nói: “Ở trong phòng rửa là được, bên ngoài có gió lạnh, lạnh bụng không tốt”.
Khương Đào thật rất ngại, ngượng nửa ngày cũng không chịu cởi đai quần.
Thẩm Thời Ân liền đứng ngoài cửa, nói: “Nàng rửa xong thì nói với ta một tiếng”.
Khương Đào thấy hắn đưa lưng về phía mình, mới cởi bỏ đai lưng ngồi xổm xuống.
Rửa sạch xong, trên người nàng thoải mái hơn không ít, nàn mặc lại quần xong mới ngồi xổm xuống bưng chậu nước có máu loãng lên. Thẩm Thời Ân nghe được động tĩnh, nhíu mày nói: “Không phải đã nói nàng rửa xong thì gọi ta sao”.
Nói xong liền đoạt cái bồn trong tay nàng.
Mặt Khương Đào đỏ như bốc lửa tới nơi: “Để ta tự đổ là được”.
Thẩm Thời Ân không để ý nàng, duỗi tay đánh khuỷu tay nàng một cái, tay nàng nới lỏng ra thì đoạt lấy cái chậu bưng đi.
“Lên giường nằm đi”.
Khương Đào không tranh, chỉ có thể ngoan ngoãn mà “ừm” một tiếng.
Nằm trong ổ chăn, nàng phát hiện trong chăn rất ấm, cũng không biết Thẩm Thời Ân bỏ bình nước ấm vào đây từ bao giờ.
Không lâu sau, Thẩm Thời Ân cũng rửa mặt xong mang theo một thân hơi lạnh trở lại.
Khương Đào vội xốc chăn cho hắn vào. Hắn lại chỉ đứng bên mép giường, đắp chăn lại cho nàng, nói: “Ta vừa rửa qua bằng nước lạnh, trên người hơi lạnh, đợi chút ta sẽ vào nằm”.
Khi vào đông rồi, hắn vẫn luôn có thói quen dùng nước lạnh tắm rửa, ban đầu khi Khương Đào biết được còn lo có thể cảm lạnh không, sau thấy hắn cứ bình thường như vậy, lại chưa từng bị cảm lạnh nên mới không khuyên nữa.
Qua một lúc sau, Thẩm Thời Ân thấy trên người ấm áp rồi mới nằm cùng với Khương Đào.
Khương Đào chui vào lồng ngực hắn, ngượng ngùng nói: “Về sau vẫn nên để ta đi đổ nước đó cho”.
Đều là máu đó, Thẩm Thời Ân là nam nhìn thấy cũng rất ngượng ngùng. Hơn nữa, ở thời này, mọi người đều cho rằng nữ tử có nguyệt sự là chuyện nên kiêng kị, chú ý, đừng nói là đổ máu loãng cho nữ nhân, ngay cả ngủ chung phòng thôi cũng sợ đen đủi.
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn”. Thẩm Thời Ân nhẹ nhàng ôm lấy nàng, bàn tay to vỗ nhẹ sau lưng nàng: “Ta cũng không phải người mê tín, chỉ là nàng không thoải mái thì ta nên chăm sóc nàng nhiều thôi”.
Trong lòng Khương Đào mềm như bông rồi, chôn mặt ở trong ngực hắn cười, sau đó mới nói: “Mỗi tháng ta đều có nguyệt sự, chàng cũng không thể mỗi tháng đều xin nghỉ ở chỗ mỏ đá được chứ. Không bằng cứ giống như Tiểu Nam, như vậy chẳng phải tiện chăm sóc ta hơn hay sao?”.
Nói đến cùng vẫn là đau lòng Thẩm Thời Ân phải ở đó phục dịch thôi, muốn dùng một trăm lượng đổi tự do cho hắn, kể cả hắn không có việc gì khác, không kiếm tiền cũng không sao, chỉ là không muốn hắn chịu khổ thôi.
Thẩm Thời Ân vẫn không đồng ý, nói: “Cứ như bây giờ cũng rất tốt, ta sẽ săn một ít thú đưa tới chỗ quản lý bên kia, xin nghỉ vẫn rất tiện”.
Khương Đào biết Thẩm Thời Ân khẳng định có lý do của mình, nếu hắn không muốn nói, nàng cũng không muốn tuy vấn nhưng vẫn thương hắn, ôn tồn hỏi: “Vậy rốt cuộc bao giờ chàng mới thoát được khỏi chỗ ấy?”.
Thẩm Thời Ân thở dài một tiếng, “Đại khái là khi Thái Tử đăng cơ đi”.
Khương Đào nghĩ tới tân đế đăng cơ sẽ đại xá thiên hạ, không phải tội ác tày trời gì đều sẽ được đặc xá. Tới lúc đó, Thẩm Thời Ân đương nhiên có thể thoát tội, trở thành người thường.
Chỉ tiếc đời trước nàng quá đần, chỉ nhớ mang mang chuyện năm đó ngoại thích mưu phản, sau cũng không chú ý tình hình chính trị lúc đó.
Hiện tại Thái Tử còn là Thái Tử trước kia chứ? Cả nhà ngoại của hắn đều mưu phản, còn có thể thuận lợi đăng cơ sao?
Tuy vậy không phải là Thái Tử này cũng không sao, chỉ cần tân đế đăng cơ là được, còn lại cũng không phải là chuyện của thường dân bọn họ.
Khương Đào nghĩ nghĩ một lúc, rất mau liền ngủ rồi.
Ban đêm yên tĩnh không tiếng động, một con bồ câu đưa tin vỗ cánh bay vút lên cao, một đường bay từ tiểu huyện này tới kinh thành….
Chút tâm hự của edit: Chúc các bạn nữ sẽ tìm được một người quan tâm bạn tỉ mỉ lúc tới tháng như Thẩm Thời Ân nhé. Ngoài ra các bạn đoán xem tới chương bao nhiêu thì Thái Tử đăng cơ nào?