Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Vệ Thường Khiêm rất buồn bực.
Thật vất vả mới tìm được một học sinh hợp ý ông, ông dễ dàng sao?
Sau khi chia tay Khương Dương ở quán sách, ông cũng không hồi phủ, không muốn nhìn thấy Sở Hạc Vinh, liền ở gần đó ăn cơm trưa, sau đó tiếp tục ở quán sách gϊếŧ thì giờ.
Không nghĩ tới vừa ăn cơm trưa xong. Vệ Thường Khiêm chờ được Khương Dương tới rồi.
“Người nhà ngươi nhanh như vậy đã đồng ý?”. Vệ Thường Khiêm kinh ngạc, buổi sáng vội vàng cáo biệt, ông cũng quên nói danh hào của mình cho Khương Dương.
Khương Dương nói: “Tỷ tỷ của ta muốn cho đệ đệ ta thôi học trường tư, ta cả gan muốn hỏi tiên sinh một câu, có thể thu cả đệ đệ của ta hay không?".
Nếu là trước kia, Vệ Thường Khiêm nhất định sẽ không mạo muội thu học sinh trừ phi đụng phải người có thiên phú như Khương Dương.
Nhưng hiện tại không giống, trong nhà đã có một Sở Hạc Vinh. Ông quá cần người như Khương Dương để vãn hồi thanh danh cho mình.
Cho nên Vệ Thường Khiêm cũng không có từ chối, hỏi hắn: “Đệ đệ ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Đã đọc được những sách gì?’.
Khương Dương tuy rằng rời trường từ tháng giêng nhưng mỗi ngày đều giám sát Khương Lâm làm bài tập cho nên đối với tiến độ học tập của thằng bé rất rõ ràng, nói cho ông: “Đệ đệ năm tuổi, vừa mới vỡ lòng, nhập học chưa được một tháng, học qua “Tam Tự Kinh” và “Bách Gia Tính”, hiện tại đang học “Thiên Tự Văn” nhưng trí nhớ đệ ấy tốt, đọc qua là sẽ thuộc. Chỉ là còn nhiều chỗ không hiểu rõ nghĩa, ta cũng không thể dục tốc bất đạt nên muốn hắn có người dạy dỗ”.
Vừa nghe tới đây, Vệ Thường Khiêm kinh hỉ nhướng mày.
Đừng nhìn ba trăm ngàn chữ là cơ bản nhưng học sinh thiên hạ đều là dùng nó nhập môn. Có thể giống như đệ đệ của Khương Dương đọc thuộc được toàn bài cũng coi như nhân tài hiếm lạ.
Nhiều hài tử năm tuổi chỉ biết khóc nháo thôi. Giống như nhi tử của Vệ Thường Khiêm, đọc sách cũng coi như có thiên tư nhưng từ nhỏ đã không ngồi yên được, bắt hắn ngồi vào thư án một lúc là hắn làm ầm ĩ, chốc lại đau đầu, đau bụng, không có được lúc nào yên ổn. Sau đó vẫn là ông phải dùng thủ đoạn ép nhi tử học một năm, học hết các sách nhập môn, sau đó thằng bé mới tĩnh tâm được.
“Đệ đệ ngươi tuổi nhỏ như vậy đã có thể học thuộc sách, xem ra cũng là do ngươi. Hơn nữa không tới một tháng đã biết nhiều như vậy, chắc hẳn cũng giống ngươi gặp qua là sẽ không quên?”.
Khương Dương cười mà không nói.
Trí nhớ của Khương Lâm không kém nhưng nhiều hơn vẫn là bị ca ca này ép hắn.
Tiểu gia hỏa ấy lúc mới học cũng là cảm thấy đọc sách vất vả, oán giận đầy mình. Nhưng có ca ca là hắn nhìn chằm chằm, không có ai bên cạnh chống lưng cho, cũng không dám phản kháng, hơn nữa, Khương Lâm cũng biết danh ngạch nhập học của mình là do ca ca hắn đổi cho, tự giác biết khí thế lùn hơn một đầu, chỉ có thể đâm đầu vào học.
Thấy Vệ Thường Khiêm rất vừa lòng, Khương Dương liền thử thăm dò: “Vậy qua mấy ngày nữa, con mang đệ đệ tới thăm bái phỏng tiên sinh?”.
Vệ Thường Khiêm đồng ý, lại cầm lấy sách trong tay Khương Dương.
Hai người một thì thiếu học sinh, một thì thiếu tiên sinh, chẳng khác nào ngủ gà ngủ gật nhặt được cái gối, ăn nhập với nhau.
Nói chuyện một lúc liền quên cả thời gian, tới khi dừng lại đã là sắp tối rồi.
Vệ Thường Khiêm càng nói càng thích hắn, nói chọn ngày không bằng gặp ngày, hiện tại ta có thể về với ngươi để gặp đệ đệ ngươi không.
Khương Dương đương nhiên đồng ý, dẫn Vệ Thường Khiêm đi về nhà.
Trên đường đi, Vệ Thường Khiêm đột nhiên nhớ ra bản thân chưa có báo gia môn, rốt cuộc ở địa vị cao lâu rồi, tự nhiên sinh ra một loại tự phụ “thiên hạ ai không biết ta”.
Ông hỏi Khương Dương: “Ngươi không sợ ta là kẻ lừa đảo sao?”.
Khương Dương cười nói: “Nhà ta nghèo rớt mồng tơi, chỉ dựa vào tỷ tỷ ta nuôi cả nhà, tiên sinh có thể gạt ta cái gì chứ? Lại nói tuy rằng ta không biết tên họ tiên sinh nhưng những vấn đề tiên sinh đưa ra để kiểm tra ta đủ để biết đại tài của tiên sinh”.
Đây cũng không phải lời nói dối, một đề kiểm tra có thể nhìn ra tài năng có người bị hỏi, đồng thời cũng có thể thấy được bản lĩnh của người ra đề.
Vệ Thường Khiêm nghe được thì rất vui. Tuy rằng từ trước tới nay có rất nhiều người tới muốn bái ông làm thầy nhưng đa số chưa từng gặp ông, chính là dựa vào thanh danh của ông thì nhiều hơn, thậm chí có người còn là vì cha ông – Vệ lão tiên sinh mà tới. Dù sao, năm đó, ông tuy rằng có hai bằng tiến sĩ nhưng thời điểm đó cũng đã hai mươi mấy tuổi. Dẫu được coi như thiên chi kiêu tử nhưng người như ông lại chẳng hề thiếu. Ngược lại, cha ông mới là thiên tài chân chính, xuất thân nhà nông, không được danh sư chỉ dạy nhưng một khi thi là lục nguyên, đề tên bảng vàng, sau mới dạy ra được một thế hệ truyền kỳ!
Đừng nhìn Vệ Thường Khiêm đã ở tầm trung niên nhưng hơn nửa đời vẫn núp dưới bóng cha ông.
Khương Dương không giống vậy. Khương Dương chẳng biết ông là ai, càng không biết cha ông là ai, chỉ bội phục cái tài của ông mà muốn ông nhận hắn làm học sinh!
Đè nén nỗi lòng xuống, Vệ Thường Khiêm nhớ lại Khương Dương nói là nhà hắn có chút bần hàn, Vệ Thường Khiêm nhìn sắc trời, nghĩ chính mình tới không báo trước, thấy mình tới chắc phải chiêu đãi?
Không nên làm khó nhà họ bỏ tiền ra, Vệ Thường Khiêm nói ngươi đi về trước, ta ở đầu ngõ mua vài thứ rồi vào.
Khương Dương nói tiên sinh đừng khách khí, Vệ Thường Khiêm không nghe, sau xoay người cười trộm rồi mới đi mua thức ăn.
Nhưng mà ông không nghĩ tới, chờ ông mua xong đồ rồi lại thấy Tần Tử Ngọc khiêu khích Khương Dương.
Ông biết Tần Tử Ngọc, công tử của tri huyện Tần gia, trước đó có gặp qua một lần. Tuy rằng ông không nhận hắn nhưng cũng có chút thưởng thức với hắn, hắn vốn có tài học không kém, hơn nữa, bị cự tuyệt mấy lần cũng không từ bỏ, thấy được tâm tính rất cứng cỏi, chỉ là dính một ít thói hư ăn chơi của con cháu nhà quan, hơn nữa phụ thân hắn là quan phụ mẫu ở đây, không hợp với tiêu chuẩn chọn học sinh của ông.
Nhưng nghe xong lời hắn nói, Vệ Thường Khiêm mới biết hóa ra là hắn ghen ghét nhân tài, đấu đá với người cùng trường! May mà ông không thu! Nếu là thu rồi còn đáng sợ hơn cả mười cái Sở Hạc Vinh!
Sau nghe được hắn luôn miệng mắng mình là bọn bịp bợm giang hồ, mặt đen hơn đáy nồi.
Tần Tử Ngọc nghe được Khương Đào nói, quay đầu liền thấy Vệ Thường Khiêm, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
“Vệ tiên sinh sao ngài lại ở đây?”. Hắn cũng hỏi một câu như Khương Đào.
Vệ Thường Khiêm tức cười: “Ta không nhận được một câu “Vệ tiên sinh” của Tần công tử, ta cũng chỉ là bọn bịp bợm giang hồ thôi!”.
Tần Tử Ngọc vội thu lại nụ cười, giải thích: “Ta nào nói tiên sinh như vậy. Ta là nói tới cái người dạy Khương Dương còn chạy tới tận nhà học sinh tặng lễ…”. Nói xong hắn thấy trong tay Vệ Thường Khiêm cầm rất nhiều đồ, trán lập tức đổ mồ hôi, không dám tin tưởng nói: “Ngài chính là tiên sinh của Khương Dương?”.
Vệ Thường Khiêm lười nói nhiều với hắn, đi thẳng qua người hắn.
Tần Tử Ngọc lại hô: “Vệ tiên sinh, là hiểu lầm! Ta cũng không biết là ngài!”.
Vệ Thường Khiêm coi trọng nhất là thanh danh, nếu không thì sau khi biết phải dạy một bao cỏ như Sở Hạc Vinh mà vội vàng đi tìm một học sinh có thể vãn hồi thanh danh cho mình, còn đồng ý về nhà Khương Dương gặp đệ đệ hắn.
Nhưng thế nào cũng nghĩ không ra hành vi nóng vội này của mình, ở trong mắt người ta lại thành “bọn bịp bợm giang hồ”! Hơn nữa còn bị mắng ngay trước mặt học sinh hắn vô cùng vừa lòng nữa!
Tần Tử Ngọc thấy Vệ Thường Khiêm không quay đầu lại mà đi vào tòa nhà thì nôn nóng nói: “Hôm nay thật sự là hiểu làm, ngày mai ta sẽ mang lễ vật tới tạ tội tiên sinh!”.
Vệ Thường Khiêm xoay người cả giận nói: “Không dám, không dám, “bịp bợm giang hồ” như ta nào phiền Tần công tử tới cửa? Ta cũng không vòng vo với ngươi. Khương Dương đã là đệ tử của ta, ta sẽ không thu thêm người khác. Tần công tử sớm thu hồi cái tâm tư của mình đi, cái miếu nhỏ như Vệ gia không chứa được đại Phật như ngươi đâu!”.
Cũng may Vệ Thường Khiêm cũng tu dưỡng nhiều năm nên tuy có tức giận nhưng không hề nói ra những lời khiếm nhã gì.
Chỉ là trong lòng ông ra sao không ai biết, dù sao Khương Đào đoán khẳng định là muốn mắng té tát rồi.
Không đợi Tần Tử Ngọc nói thêm cái gì, Khương Đào bước ra ngoài kéo Khương Dương vào, sau đóng cửa sầm một tiếng.
Tần Tử Ngọc ở bên ngoài hận không thể trèo tường vào dập đầu tạ tội với Vệ Thường Khiêm nhưng nháo lớn như vậy, hàng xóm xung quanh đã vây tới xem rồi, Tần Tử Ngọc còn muốn giữ thể diện, do dự chốc lát chỉ đành ra về.
Khương Đào nghe được bên ngoài không có động tĩnh càng cười tới vui vẻ, đi tới rót trà cho Vệ Thường Khiêm.
Sắc mặt Vệ Thường Khiêm cũng hòa nhã hơn một ít, nói: “Không nghĩ tới A Dương là đệ đệ ngươi. Hai nhà chúng ta cũng coi như có duyên rồi”.
Tô Như Thị thích Khương Đào, muốn nhận nàng làm nghĩa nữ chưa truyền ra ngoài nhưng Vệ Thường Khiêm biết được, chính bởi mối quan hệ với Khương Đào mà nữ nhi nhà mình mới thuận lợi được làm đồ đệ của Tô Như Thị.
Tuy vậy, ông cũng có kiêu ngạo của bản thân, nếu Khương Đào lợi dụng việc này mà đưa Khương Dương tới trước mặt ông, ông chướng mắt học sinh cạp váy như vậy.
Nhưng hiện tại không giống, ông ngẫu nhiên gặp được Khương Dương, tán thưởng hắn, mới phát hiện ra tầng quan hệ này, càng thêm thích Khương Dương.
Sau đó Khương Dương gọi Khương Lâm tới để Vệ Thường Khiêm kiểm tra hắn.
Khương Lâm không sợ người lạ, hơn nữa bởi vì không cần tới trường nữa mà tâm tình rất tốt, thoải mái chắp tay sau lưng, Vệ Thường Khiêm hỏi hắn cái gì hắn đáp cái đó.
Kiểm tra một hồi, Vệ Thường Khiêm thích ai thích cả đường đi, đối với tiểu tử này cũng rất vừa lòng, hơn nữa, ông cũng dạy Sở Hạc Vinh từ đầu, thêm một đứa vỡ lòng nữa cũng không sao. Vì thề liền quyết định để hai huynh đệ họ ngày hôm sau tới Vệ gia làm lễ bái sư, bắt đầu đi học.
Khương Đào tuyệt không nghĩ tới chuyện rầu rĩ buổi chiều, tới tối đã được giải quyết, tâm tình rất tốt, bảo Tiêu Thế Nam ra ngoài đặt một bàn tiệc.
Tuy rằng Vệ Thường Khiêm mang tới không ít đồ nhưng đều là món nhẹ, là lão sư của hai đệ đệ nhà mình, nàng cũng không dám thi triển trù nghệ của bản thân, đưa ngân phiếu một trăm lượng cho Tiêu Thế Nam để hắn đi mua về.
Không lâu sau, Tiêu Thế Nam bưng hai cái hộp lớn trở lại.
Bên trong có rượu có thịt, lại khiến Vệ Thường Khiêm cảm động, trong nhà chỉ có một mình Khương Đào làm việc, kiếm ăn, ở cái nhà chật chội như vậy, mỗi người còn không có đồ mới mặc, lại vì ông mà bỏ ra rất nhiều tiền mua đồ ăn, một bữa này đổi lại được mấy tháng tiền của nhà họ chứ?
Vệ Thường Khiêm để bọn Khương Đào ăn trước, Khương Đào cười nói: “Chúng ta đều đang chịu tang, không được ăn mặn, để A Dương uống với ngài vài chén”.
Trước đó, Vệ Thường Khiêm không biết Khương Dương mất cha mẹ, lúc này nghe được, nghĩ tới chịu tang không phải để ba năm sao? Nhưng sau lại thương tiếc hắn, thiên tư thông minh lại gặp đại nạn như vậy, còn bị học sinh trong trường chơi xấu, không thể đi học tiếp. May là gặp ông, bằng không mầm mống tốt như vậy chẳng phải lãng phí rồi sao?
Đây là duyên phận ông trời cho ông!
Nghĩ như vậy, cái gì mà ba năm hay không ông không quan tâm. Dù sao ba năm sau, Khương Dương cũng mới mười sáu mười bảy, thật sự không quá muộn. Chính ông mười sáu mười bảy mới là tú tài.
Hơn nữa, tỷ đệ Khương gia không còn phụ mẫu, ngày tháng sống khổ thành cái dạng gì a? Còn hào phóng chiêu đãi ông như vậy, thật sự rất đáng quý!
Vệ Thường Khiêm trân trọng nâng chén đũa, chậm rãi ăn những thức ăn không dễ có được này.
Tỷ đệ Khương Đào tuy không tính là có nhiều tiền nhưng khi phu thê tam phòng còn trên đời, trong nhà cũng tính là giàu có, ăn mặc không kém là bao so với người thành phố. Sau còn có tiền bán lợn rừng của Thẩm Thời Ân, bán được hai trăm lượng cho nên cả nhà tuy nghèo nhưng lúc cần tiêu tiền sẽ không keo kiệt.
Cho nên lúc này, bọn Khương Đào thấy Vệ Thường Khiêm chốc lại nhíu mày, chốc lại tươi cười, chốc lại thở dài, ăn mỗi miếng đều nhai kĩ như thể ăn được kỳ trân dị bảo gì, trong lòng cũng có một loại cảm giác khó nói thành lời.
Thật vất vả mới tìm được một học sinh hợp ý ông, ông dễ dàng sao?
Sau khi chia tay Khương Dương ở quán sách, ông cũng không hồi phủ, không muốn nhìn thấy Sở Hạc Vinh, liền ở gần đó ăn cơm trưa, sau đó tiếp tục ở quán sách gϊếŧ thì giờ.
Không nghĩ tới vừa ăn cơm trưa xong. Vệ Thường Khiêm chờ được Khương Dương tới rồi.
“Người nhà ngươi nhanh như vậy đã đồng ý?”. Vệ Thường Khiêm kinh ngạc, buổi sáng vội vàng cáo biệt, ông cũng quên nói danh hào của mình cho Khương Dương.
Khương Dương nói: “Tỷ tỷ của ta muốn cho đệ đệ ta thôi học trường tư, ta cả gan muốn hỏi tiên sinh một câu, có thể thu cả đệ đệ của ta hay không?".
Nếu là trước kia, Vệ Thường Khiêm nhất định sẽ không mạo muội thu học sinh trừ phi đụng phải người có thiên phú như Khương Dương.
Nhưng hiện tại không giống, trong nhà đã có một Sở Hạc Vinh. Ông quá cần người như Khương Dương để vãn hồi thanh danh cho mình.
Cho nên Vệ Thường Khiêm cũng không có từ chối, hỏi hắn: “Đệ đệ ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Đã đọc được những sách gì?’.
Khương Dương tuy rằng rời trường từ tháng giêng nhưng mỗi ngày đều giám sát Khương Lâm làm bài tập cho nên đối với tiến độ học tập của thằng bé rất rõ ràng, nói cho ông: “Đệ đệ năm tuổi, vừa mới vỡ lòng, nhập học chưa được một tháng, học qua “Tam Tự Kinh” và “Bách Gia Tính”, hiện tại đang học “Thiên Tự Văn” nhưng trí nhớ đệ ấy tốt, đọc qua là sẽ thuộc. Chỉ là còn nhiều chỗ không hiểu rõ nghĩa, ta cũng không thể dục tốc bất đạt nên muốn hắn có người dạy dỗ”.
Vừa nghe tới đây, Vệ Thường Khiêm kinh hỉ nhướng mày.
Đừng nhìn ba trăm ngàn chữ là cơ bản nhưng học sinh thiên hạ đều là dùng nó nhập môn. Có thể giống như đệ đệ của Khương Dương đọc thuộc được toàn bài cũng coi như nhân tài hiếm lạ.
Nhiều hài tử năm tuổi chỉ biết khóc nháo thôi. Giống như nhi tử của Vệ Thường Khiêm, đọc sách cũng coi như có thiên tư nhưng từ nhỏ đã không ngồi yên được, bắt hắn ngồi vào thư án một lúc là hắn làm ầm ĩ, chốc lại đau đầu, đau bụng, không có được lúc nào yên ổn. Sau đó vẫn là ông phải dùng thủ đoạn ép nhi tử học một năm, học hết các sách nhập môn, sau đó thằng bé mới tĩnh tâm được.
“Đệ đệ ngươi tuổi nhỏ như vậy đã có thể học thuộc sách, xem ra cũng là do ngươi. Hơn nữa không tới một tháng đã biết nhiều như vậy, chắc hẳn cũng giống ngươi gặp qua là sẽ không quên?”.
Khương Dương cười mà không nói.
Trí nhớ của Khương Lâm không kém nhưng nhiều hơn vẫn là bị ca ca này ép hắn.
Tiểu gia hỏa ấy lúc mới học cũng là cảm thấy đọc sách vất vả, oán giận đầy mình. Nhưng có ca ca là hắn nhìn chằm chằm, không có ai bên cạnh chống lưng cho, cũng không dám phản kháng, hơn nữa, Khương Lâm cũng biết danh ngạch nhập học của mình là do ca ca hắn đổi cho, tự giác biết khí thế lùn hơn một đầu, chỉ có thể đâm đầu vào học.
Thấy Vệ Thường Khiêm rất vừa lòng, Khương Dương liền thử thăm dò: “Vậy qua mấy ngày nữa, con mang đệ đệ tới thăm bái phỏng tiên sinh?”.
Vệ Thường Khiêm đồng ý, lại cầm lấy sách trong tay Khương Dương.
Hai người một thì thiếu học sinh, một thì thiếu tiên sinh, chẳng khác nào ngủ gà ngủ gật nhặt được cái gối, ăn nhập với nhau.
Nói chuyện một lúc liền quên cả thời gian, tới khi dừng lại đã là sắp tối rồi.
Vệ Thường Khiêm càng nói càng thích hắn, nói chọn ngày không bằng gặp ngày, hiện tại ta có thể về với ngươi để gặp đệ đệ ngươi không.
Khương Dương đương nhiên đồng ý, dẫn Vệ Thường Khiêm đi về nhà.
Trên đường đi, Vệ Thường Khiêm đột nhiên nhớ ra bản thân chưa có báo gia môn, rốt cuộc ở địa vị cao lâu rồi, tự nhiên sinh ra một loại tự phụ “thiên hạ ai không biết ta”.
Ông hỏi Khương Dương: “Ngươi không sợ ta là kẻ lừa đảo sao?”.
Khương Dương cười nói: “Nhà ta nghèo rớt mồng tơi, chỉ dựa vào tỷ tỷ ta nuôi cả nhà, tiên sinh có thể gạt ta cái gì chứ? Lại nói tuy rằng ta không biết tên họ tiên sinh nhưng những vấn đề tiên sinh đưa ra để kiểm tra ta đủ để biết đại tài của tiên sinh”.
Đây cũng không phải lời nói dối, một đề kiểm tra có thể nhìn ra tài năng có người bị hỏi, đồng thời cũng có thể thấy được bản lĩnh của người ra đề.
Vệ Thường Khiêm nghe được thì rất vui. Tuy rằng từ trước tới nay có rất nhiều người tới muốn bái ông làm thầy nhưng đa số chưa từng gặp ông, chính là dựa vào thanh danh của ông thì nhiều hơn, thậm chí có người còn là vì cha ông – Vệ lão tiên sinh mà tới. Dù sao, năm đó, ông tuy rằng có hai bằng tiến sĩ nhưng thời điểm đó cũng đã hai mươi mấy tuổi. Dẫu được coi như thiên chi kiêu tử nhưng người như ông lại chẳng hề thiếu. Ngược lại, cha ông mới là thiên tài chân chính, xuất thân nhà nông, không được danh sư chỉ dạy nhưng một khi thi là lục nguyên, đề tên bảng vàng, sau mới dạy ra được một thế hệ truyền kỳ!
Đừng nhìn Vệ Thường Khiêm đã ở tầm trung niên nhưng hơn nửa đời vẫn núp dưới bóng cha ông.
Khương Dương không giống vậy. Khương Dương chẳng biết ông là ai, càng không biết cha ông là ai, chỉ bội phục cái tài của ông mà muốn ông nhận hắn làm học sinh!
Đè nén nỗi lòng xuống, Vệ Thường Khiêm nhớ lại Khương Dương nói là nhà hắn có chút bần hàn, Vệ Thường Khiêm nhìn sắc trời, nghĩ chính mình tới không báo trước, thấy mình tới chắc phải chiêu đãi?
Không nên làm khó nhà họ bỏ tiền ra, Vệ Thường Khiêm nói ngươi đi về trước, ta ở đầu ngõ mua vài thứ rồi vào.
Khương Dương nói tiên sinh đừng khách khí, Vệ Thường Khiêm không nghe, sau xoay người cười trộm rồi mới đi mua thức ăn.
Nhưng mà ông không nghĩ tới, chờ ông mua xong đồ rồi lại thấy Tần Tử Ngọc khiêu khích Khương Dương.
Ông biết Tần Tử Ngọc, công tử của tri huyện Tần gia, trước đó có gặp qua một lần. Tuy rằng ông không nhận hắn nhưng cũng có chút thưởng thức với hắn, hắn vốn có tài học không kém, hơn nữa, bị cự tuyệt mấy lần cũng không từ bỏ, thấy được tâm tính rất cứng cỏi, chỉ là dính một ít thói hư ăn chơi của con cháu nhà quan, hơn nữa phụ thân hắn là quan phụ mẫu ở đây, không hợp với tiêu chuẩn chọn học sinh của ông.
Nhưng nghe xong lời hắn nói, Vệ Thường Khiêm mới biết hóa ra là hắn ghen ghét nhân tài, đấu đá với người cùng trường! May mà ông không thu! Nếu là thu rồi còn đáng sợ hơn cả mười cái Sở Hạc Vinh!
Sau nghe được hắn luôn miệng mắng mình là bọn bịp bợm giang hồ, mặt đen hơn đáy nồi.
Tần Tử Ngọc nghe được Khương Đào nói, quay đầu liền thấy Vệ Thường Khiêm, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
“Vệ tiên sinh sao ngài lại ở đây?”. Hắn cũng hỏi một câu như Khương Đào.
Vệ Thường Khiêm tức cười: “Ta không nhận được một câu “Vệ tiên sinh” của Tần công tử, ta cũng chỉ là bọn bịp bợm giang hồ thôi!”.
Tần Tử Ngọc vội thu lại nụ cười, giải thích: “Ta nào nói tiên sinh như vậy. Ta là nói tới cái người dạy Khương Dương còn chạy tới tận nhà học sinh tặng lễ…”. Nói xong hắn thấy trong tay Vệ Thường Khiêm cầm rất nhiều đồ, trán lập tức đổ mồ hôi, không dám tin tưởng nói: “Ngài chính là tiên sinh của Khương Dương?”.
Vệ Thường Khiêm lười nói nhiều với hắn, đi thẳng qua người hắn.
Tần Tử Ngọc lại hô: “Vệ tiên sinh, là hiểu lầm! Ta cũng không biết là ngài!”.
Vệ Thường Khiêm coi trọng nhất là thanh danh, nếu không thì sau khi biết phải dạy một bao cỏ như Sở Hạc Vinh mà vội vàng đi tìm một học sinh có thể vãn hồi thanh danh cho mình, còn đồng ý về nhà Khương Dương gặp đệ đệ hắn.
Nhưng thế nào cũng nghĩ không ra hành vi nóng vội này của mình, ở trong mắt người ta lại thành “bọn bịp bợm giang hồ”! Hơn nữa còn bị mắng ngay trước mặt học sinh hắn vô cùng vừa lòng nữa!
Tần Tử Ngọc thấy Vệ Thường Khiêm không quay đầu lại mà đi vào tòa nhà thì nôn nóng nói: “Hôm nay thật sự là hiểu làm, ngày mai ta sẽ mang lễ vật tới tạ tội tiên sinh!”.
Vệ Thường Khiêm xoay người cả giận nói: “Không dám, không dám, “bịp bợm giang hồ” như ta nào phiền Tần công tử tới cửa? Ta cũng không vòng vo với ngươi. Khương Dương đã là đệ tử của ta, ta sẽ không thu thêm người khác. Tần công tử sớm thu hồi cái tâm tư của mình đi, cái miếu nhỏ như Vệ gia không chứa được đại Phật như ngươi đâu!”.
Cũng may Vệ Thường Khiêm cũng tu dưỡng nhiều năm nên tuy có tức giận nhưng không hề nói ra những lời khiếm nhã gì.
Chỉ là trong lòng ông ra sao không ai biết, dù sao Khương Đào đoán khẳng định là muốn mắng té tát rồi.
Không đợi Tần Tử Ngọc nói thêm cái gì, Khương Đào bước ra ngoài kéo Khương Dương vào, sau đóng cửa sầm một tiếng.
Tần Tử Ngọc ở bên ngoài hận không thể trèo tường vào dập đầu tạ tội với Vệ Thường Khiêm nhưng nháo lớn như vậy, hàng xóm xung quanh đã vây tới xem rồi, Tần Tử Ngọc còn muốn giữ thể diện, do dự chốc lát chỉ đành ra về.
Khương Đào nghe được bên ngoài không có động tĩnh càng cười tới vui vẻ, đi tới rót trà cho Vệ Thường Khiêm.
Sắc mặt Vệ Thường Khiêm cũng hòa nhã hơn một ít, nói: “Không nghĩ tới A Dương là đệ đệ ngươi. Hai nhà chúng ta cũng coi như có duyên rồi”.
Tô Như Thị thích Khương Đào, muốn nhận nàng làm nghĩa nữ chưa truyền ra ngoài nhưng Vệ Thường Khiêm biết được, chính bởi mối quan hệ với Khương Đào mà nữ nhi nhà mình mới thuận lợi được làm đồ đệ của Tô Như Thị.
Tuy vậy, ông cũng có kiêu ngạo của bản thân, nếu Khương Đào lợi dụng việc này mà đưa Khương Dương tới trước mặt ông, ông chướng mắt học sinh cạp váy như vậy.
Nhưng hiện tại không giống, ông ngẫu nhiên gặp được Khương Dương, tán thưởng hắn, mới phát hiện ra tầng quan hệ này, càng thêm thích Khương Dương.
Sau đó Khương Dương gọi Khương Lâm tới để Vệ Thường Khiêm kiểm tra hắn.
Khương Lâm không sợ người lạ, hơn nữa bởi vì không cần tới trường nữa mà tâm tình rất tốt, thoải mái chắp tay sau lưng, Vệ Thường Khiêm hỏi hắn cái gì hắn đáp cái đó.
Kiểm tra một hồi, Vệ Thường Khiêm thích ai thích cả đường đi, đối với tiểu tử này cũng rất vừa lòng, hơn nữa, ông cũng dạy Sở Hạc Vinh từ đầu, thêm một đứa vỡ lòng nữa cũng không sao. Vì thề liền quyết định để hai huynh đệ họ ngày hôm sau tới Vệ gia làm lễ bái sư, bắt đầu đi học.
Khương Đào tuyệt không nghĩ tới chuyện rầu rĩ buổi chiều, tới tối đã được giải quyết, tâm tình rất tốt, bảo Tiêu Thế Nam ra ngoài đặt một bàn tiệc.
Tuy rằng Vệ Thường Khiêm mang tới không ít đồ nhưng đều là món nhẹ, là lão sư của hai đệ đệ nhà mình, nàng cũng không dám thi triển trù nghệ của bản thân, đưa ngân phiếu một trăm lượng cho Tiêu Thế Nam để hắn đi mua về.
Không lâu sau, Tiêu Thế Nam bưng hai cái hộp lớn trở lại.
Bên trong có rượu có thịt, lại khiến Vệ Thường Khiêm cảm động, trong nhà chỉ có một mình Khương Đào làm việc, kiếm ăn, ở cái nhà chật chội như vậy, mỗi người còn không có đồ mới mặc, lại vì ông mà bỏ ra rất nhiều tiền mua đồ ăn, một bữa này đổi lại được mấy tháng tiền của nhà họ chứ?
Vệ Thường Khiêm để bọn Khương Đào ăn trước, Khương Đào cười nói: “Chúng ta đều đang chịu tang, không được ăn mặn, để A Dương uống với ngài vài chén”.
Trước đó, Vệ Thường Khiêm không biết Khương Dương mất cha mẹ, lúc này nghe được, nghĩ tới chịu tang không phải để ba năm sao? Nhưng sau lại thương tiếc hắn, thiên tư thông minh lại gặp đại nạn như vậy, còn bị học sinh trong trường chơi xấu, không thể đi học tiếp. May là gặp ông, bằng không mầm mống tốt như vậy chẳng phải lãng phí rồi sao?
Đây là duyên phận ông trời cho ông!
Nghĩ như vậy, cái gì mà ba năm hay không ông không quan tâm. Dù sao ba năm sau, Khương Dương cũng mới mười sáu mười bảy, thật sự không quá muộn. Chính ông mười sáu mười bảy mới là tú tài.
Hơn nữa, tỷ đệ Khương gia không còn phụ mẫu, ngày tháng sống khổ thành cái dạng gì a? Còn hào phóng chiêu đãi ông như vậy, thật sự rất đáng quý!
Vệ Thường Khiêm trân trọng nâng chén đũa, chậm rãi ăn những thức ăn không dễ có được này.
Tỷ đệ Khương Đào tuy không tính là có nhiều tiền nhưng khi phu thê tam phòng còn trên đời, trong nhà cũng tính là giàu có, ăn mặc không kém là bao so với người thành phố. Sau còn có tiền bán lợn rừng của Thẩm Thời Ân, bán được hai trăm lượng cho nên cả nhà tuy nghèo nhưng lúc cần tiêu tiền sẽ không keo kiệt.
Cho nên lúc này, bọn Khương Đào thấy Vệ Thường Khiêm chốc lại nhíu mày, chốc lại tươi cười, chốc lại thở dài, ăn mỗi miếng đều nhai kĩ như thể ăn được kỳ trân dị bảo gì, trong lòng cũng có một loại cảm giác khó nói thành lời.