Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191
Huyệt thái dương của Tiêu Thế Nam giần giật, trong lúc nhất thời nhịn không được suy nghĩ rốt cuộc là ai đã an bài thiếu nữ giả nam này tới, lại hối hận tự mình làm chủ đưa thiếu nữ này lên thuyền.
Đáng giận nhất chính là thiếu nữ kia cao gầy, lớn lên anh khí, mặc nam trang vào cũng là chẳng nhìn ra điểm gì khác, lúc này mới khiến hắn chẳng có lòng phòng bị!
Nghĩ như vậy hắn lại nhìn về phía bờ sông, các tùy tùng đều đứng ở xe ngựa của Thẩm Thời Ân mà Khương Đào đi tìm phủ An Nghị Bá lý luận cũng chưa về.
Lúc này hắn tứ cố vô thân, nhất thời chẳng biết làm sao cho phải.
Nhưng hắn cũng chẳng phải người gặp chuyện thì trốn tránh, kể cả ở trong tình huống này, hắn cũng sẽ không rời đi luôn.
Đang lúc hắn bó tay không có cách nào, thiếu nữ ngoại bang kia cũng đã đi ra, nàng đã thay xong xiêm y của Tiêu Thế Nam, lại đang đấu tranh với dây áo ngoài.
Tiêu Thế Nam lùi về, trán lại giật giật mấy cái.
Mấy năm nay hắn cao hơn nhiều, xiêm y làm theo dáng người hắn, mặc trên người thiếu nữ có hơi lỏng lẻo, đặc biệt là cổ áo cũng rất rộng, rõ ràng có thể thấy được cần cổ trắng muốt lấp ló sau vạt áo.
Cô nương đoan chính như vậy sao lại làm ra chuyện không hợp lễ như vậy?
“Quần áo Trung Nguyên của các ngươi thật kỳ quái, nhiều đai lưng như vậy làm gì?”.
Nàng nói xong cũng từ bỏ, bỏ đai lưng qua một bên coi như mặc xong rồi.
Tóc nàng còn hơi ướt, khuôn mặt thanh tú bởi vì thay đổi kiểu tóc mà cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Một giai nhân như vậy, Tiêu Thế Nam lại như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú vậy, còn lui về sau hai bước.
Thiếu nữ mím môi, trên mặt còn có một đôi má lúm đồng tiền như có như không, lúc này chẳng ai nhầm lẫn giới tính của nàng nữa – nghiễm nhiên là thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp.
Thiếu nữ nghiêng nghiên đầu nhìn Tiêu Thế Nam, cũng chẳng để ý tới phản ứng kỳ quái này của hắn, mặc quần áo xong bèn ôm quyền, điểm nhẹ gót chân từ thuyền nhảy lên bờ.
Sau đó lưu loát lên ngựa, xoay người rời đi.
Tuy là Tiêu Thế Nam cũng đã luyện quyền cước mấy năm nhưng cũng bị thân pháp uyển chuyện như chim én của nàng kinh diễm một phen.
Chờ tới khi bóng dáng của thiếu nữ nọ biến mất, Tiêu Thế Nam phát hiện không đúng – sao nàng không bắt hắn chịu trách nhiệm!
Mới rồi Tiêu Thế Nam chỉ cảm thấy bị tính kế mà không vui, lúc này chỉ còn thấy mờ mịt.
Lúc này, Khương Đào và Tào thị cũng đã trở lại, nhìn thấy Tiêu Thế Nam đang ngơ ra bên bờ sông, Tào thị liền hỏi hắn làm sao.
Tiêu Thế Nam thấy nương hắn cũng chột dạ ngầm ý thức được không nói gì.
Ba người rất mau quay về xe ngựa cùng Thẩm Thời Ân, Khương Dương, Khương Đào nói chuyện của phủ An Nghị Bá, nhà này trước là thế môn sa cơ thất thế, sau lại qua lần săn thú năm ấy càng là không gượng dậy được. An Nghị Bá còn muốn có người kế thừa, cũng chẳng có nữ tử trong sạch nào muốn. Những thứ nữ này đã trưởng thành, hậu trạch nghiễm nhiên loạn thành nồi cháo.
Cái cô nương nhảy hồ kia cũng vì chuyện lúc trước mà chưa định được hôn sự, trong nhà cũng chẳng có ai có thể trông cậy được, nàng cũng bất chấp tất cả mới làm ra chuyện như vậy. Nhưng đáng giận nhất là nếu không phải Khương Dương phản ứng nhanh, lập tức kéo Tiêu Thế Nam lại, với tính tình thật thà của Tiêu Thế Nam, nói không chừng là thật trúng kế rồi!
Tào thị biết được cũng tức giận, thiệp mời là do bà phát, người là bà mời, còn dám tính kế con trai bà như vậy, chẳng phải là công khai đánh vào mặt bà rồi hay sao?
Bất đắc dĩ, người làm chủ hậu trạch của phủ An Nghị Bá cũng chẳng có ai, một bụng lửa giận của bà cũng chẳng thể xả lên người tiểu bối, cũng chỉ có thể mở miệng dạy dỗ vài câu.
Nói xong Khương Đào còn cảm thán, “Mối hôn sự của Tiểu Nam nhà ta đúng là khó nói, ong bướm bị hấp dẫn thực không ít. Khi ta đi nói với phủ An Nghị Bá, các nữ hài khác còn tức giận hơn ta, ta thậm chí còn nghe được có người bảo “sao lại nhanh chân hơn” gì gì đó. Sau này Tiểu Nam cần phải cẩn thận chút, đừng trúng chiêu những người tâm thuật bất chính kia”.
Tiêu Thế Nam cười cười không nói tiếp, chửi thầm nói không phải hắn cũng mới “trúng chiêu” sao!
Chỉ lạ là nữ hài kia chẳng thể hiện ra cái gì, để hắn chịu trách nhiệm, chẳng lẽ là định để sau đó làm gì!
Sau khi trở về, Tiêu Thế Nam suy nghĩ rất lâu cũng chẳng nghĩ ra, tục ngữ nói ngày nghĩ đêm mơ, khi đêm xuống hắn còn mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.
Trong mơ thấy người rơi xuống nước là thiếu nữ ngoại bang kia, hắn nhảy vào nước cứu người, nhìn thấy mái tóc nàng mềm như rong biển xõa ra trong nước, còn ôm lấy vòng eo nhu nhược không xương của nàng.
Sau lại chuyển cảnh, thiếu nữ đang thay quần áo ở trong khoang thuyền, cởi hết quần áo ướt ra, cánh tay mảnh khảnh, đôi chân thẳng tắp, thân hình đẹp ấy nhìn không sót một cái gì…
Lúc tỉnh lại hắn cảm giác được ít ươn ướt, vội vàng tìm quần mới để thay.
Tiêu Thế Nam rối rắm trong lòng, đã tức chính mình dám khinh nhờn cô nương nhà người ta trong mơ, lại nghĩ đã lâu như vậy sao còn chưa có động tĩnh gì, chính mình nghĩ “hậu chiêu” chẳng lẽ không tồn tại? Không nhịn được có chút tiếc nuối. Lúc phản ứng lại, hắn lại mắng mình hai câu. Tiếc cái gì? Tiếc rằng không bị trúng kế sao? Dở hơi!
Sau Khương Đào và Tào thị lại sắp xếp cho Tiêu Thế Nam và Khương Dương xem mắt, lần này chẳng hưng sư động chúng như vậy, chỉ là mời một ít cô nương đã gặp lần trước, Tào thị cảm thấy đều là những nhà rất tốt. Giống như phủ An Nghị Bá đương nhiên đã bị loại trừ.
Hơn nữa, vì đề phòng lại có người chơi lại tiết mục rơi xuống nước, địa điểm lần này là ở Tướng Quốc Tự.
Nơi tôn nghiêm như vậy, đương nhiên không ai dám làm loạn.
Sáng sớm hôm nay, Tào thị và Khương Đào mang theo hai tiểu tử xuất phát.
Bởi vì trên danh nghĩa nói là các quý nữ đi dâng hương, cho nên Thẩm Thời Ân không có đi theo.
Sau khi tới Tướng Quốc Tự, bọn Khương Đào trước tới dâng hương ở chính diện, sau đó, sai Tiêu Thế Nam và Khương Dương “đi dạo” một chút.
Lần này Tào thị thật sự là hết cách rồi, lúc mời nhà họ mãi cũng biết nếu lần này không thành thì chẳng còn cách nào nữa – những người tới đều là quý nữ có thân phận thế gia, cũng chẳng phải hàng hóa cho người ta chọn, có thể mời tới hai lần đã là không dễ dàng.
Mà hai đương sự là Tiêu Thế Nam và Khương Dương cũng chẳng nóng nảy gì, hai người ra khỏi chính điện, Khương Dương liền đi về phía cửa chính.
Tiêu Thế Nam lập tức cản hắn lại, nói: “Tẩu tử chỉ cho chúng ta hoạt động trong chùa, đệ đừng nghĩ muốn chuồn! Đệ muốn để ta ở lại đây một mình sao? Các nàng khẳng định sẽ trách ta”.
Khương Dương khí định thần nhàn nói: “Đệ không đi, đệ hẹn người gặp mặt ở gần đây. Nhiều nhất là nửa canh giờ đệ sẽ trở lại, tới lúc đó huynh không nói khẳng định không ai biết”.
Thông chính sử phụ trách thuật lại các khiếu nại của bá tánh, tình hình của thần dân cho nên hiện tại tuy phẩm giai của Khương Dương không cao nhưng tiếp xúc với bá tánh nhiều nhất.
Hắn giúp người giải oan là chuyện tốt, Tiêu Thế Nam thật đúng là không thể ngăn hắn, chỉ có thề thầm mắng tiểu tử khôn lỏi, ngang nhiên tới nơi này làm việc công, mình chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn nghênh ngang rời đi.
Chờ Khương Dương đi rồi, tuy Tiêu Thế Nam không có can đảm tự mình rời đi nhưng cũng không thành thật ở lại, leo lên một cái cây lớn gần đó.
Tướng Quốc Tự đã có lịch sử lâu đời, cây cổ thụ này từ lúc xây chùa đã có, sau này lớn lên cành lá tốt tươi, cao lớn vô cùng.
Tiêu Thế Nam leo ba mươi phút mới lên được một cành cây, ngồi ổn xong hắn cảm thấy vừa mệt vừa khát.
Nhưng lúc này trong viện mơ hồ thấy được tiếng người và tiếng bước chân tới gần, mắt nhìn liền thấy chúng quý nữ đang tới.
Đang lúc Tiêu Thế Nam không biết ở hay đi, một bóng người cao gầy xuất hiện dưới tán cây.
Nàng leo lên cây nhanh như khỉ, chớp mắt đã lên tới nơi.
Động tác ấy hệt như mây trôi nước chảy, chờ Tiêu Thế Nam phản ứng lại, đối phương cũng đã bò tới chỗ hắn.
“Là ngươi a!”. Đối phương thấy hắn liền cười, sau cũng không leo lên nữa, ngồi cạnh Tiêu Thế Nam.
Tiêu Thế Nam nhìn chăm chú cũng nhận ra người mặc nam trang ngắn này vốn là thiếu nữ ngoại bang hôm nọ.
Thần sắc hắn cổ quái, thiếu nữ kia cũng không để bụng, cười chào hỏi với hắn, sau đó móc từ trong lòng ra một gói giấy.
Mở giấy gói ra, bên trong còn là một con gà quay thơm ngon béo ngậy.
Mùi gà quay bay ngay tới mũi Tiêu Thế Nam khiến hắn sáng mới chỉ ăn chay lập tức thấy đói bụng.
Thiếu nữ xé một cái đùi gà cho hắn, Tiêu Thế Nam vẫn là lắc đầu cự tuyệt. Nàng cũng chẳng để bụng, cầm lên ăn.
Không lâu sau, chúng quý nữ đã tới dưới tàng cây.
Lúc này, thời tiết hợp lòng người, các quý nữ vừa ngắm hoa vừa ngâm thơ.
Tiêu Thế Nam vốn là muốn tránh các nàng nên mới leo lên cây, lúc này chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn các nàng.
Gió ấm thổi qua, Tiêu Thế Nam còn phảng phất ngửi được mùi cỏ mát trên người thiếu nữ nọ.
Đây là một mùi thơm rất sạch sẽ, khiến Tiêu Thế Nam nhịn không được ghé mắt.
Nét mặt của thiếu nữ cạnh hắn rất thích chí, vừa ăn đùi gà vừa đung đưa hai chân, thỏa mãn như đang thưởng ngoạn cảnh đẹp gì.
Nếu không phải Tiêu Thế Nam sớm đã biết nàng là nữ nhi, bộ dáng này của nàng hệt như đứa biếи ŧɦái vậy!
Nhận được ánh mắt đánh giá của hắn, nàng quay qua hỏi sao vậy?
Dưới ánh mặt trời, Tiêu Thế Nam mới phát hiện đôi mắt của nàng là màu xanh lam sâu như biển vậy, lại chẳng có chút thâm trầm nào, ngược lại, vừa nhìn liền thấy trong suốt, bình thản. Trong khắc ấy, trong đầy Tiêu Thế Nam bỗng hiện ra hình ảnh trong mộng, thiếu nữ với đôi mắt xanh đang mở to nhìn hắn, hai má trắng nõn ửng hồng…
Tiêu Thế Nam hơi ngẩn ra, sau đó vội vàng đỏ mặt nói: “Nơi này của chúng ta không thể ăn thịt trong chùa miếu”.
Thiếu nữ nghe hắn nói cũng sửng sốt, sau đó nhẹ giọng thầm nói “xin lỗi”, lại gói con gà vào giấy.
Sau đó, thiếu nữ lại cởi túi nước đang đeo, uống ừng ực mấy ngụm.
Mùi quả chua chua ngọt ngọt lan xa, Tiêu Thế Nam lại cạn lời, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chùa miếu của chúng ta cũng không được uống rượu”.
Thiếu nữ xấu hổ mà đóng túi nước lại giải thích nói: “Những hòa thượng ở chỗ ta đều là có thể cưới vợ, chùa miếu của Trung Nguyên mấy người sao lại lắm quy củ như vậy?”.
Vấn đề liên quan tới tôn giáo như này đương nhiên Tiêu Thế Nam cũng không trả lời được, chỉ là thiếu nữ thuận miệng hỏi, cũng không cần hắn phải trả lời.
Những quý nữ dưới tán cây chơi đùa một hồi, chờ tới giữa trưa, các nàng cũng tan đi.
Người dưới tán cây không còn, Tiêu Thế Nam chuẩn bị hỏi nàng vì sao lần nào cũng tới tìm hắn.
Dù sao muốn hắn chịu trách nhiệm hay làm gì cũng phải nói một câu mới được chứ!
Mà hắn không ngờ là, đám người kia vừa đi, thiếu nữ lại nhanh nhẹn bò xuống, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng cho hắn!
Tiêu Thế Nam vội vàng đuổi theo, đáng tiếc hắn chẳng giỏi leo trèo, chờ chân hắn chạm tới mặt đất thì người ta đã đi từ đời nào rồi!
Đây là chuyện gì vậy!
………….
Cuộc xem mắt kết thúc vào trưa hôm ấy, đoàn người lên đường hồi phủ.
Khương Dương nghĩ công sự trong đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiêu Thế Nam vò đầu bứt tai không chịu ngồi yên.
Tào thị vẫn luôn kiềm chế không hỏi tình huống xem mặt hôm nay ra sao, thấy Tiêu Thế Nam như vậy càng khơi lên tính tò mò của bà, trên mặt cũng nhịn không được lộ ra ý cười.
Tuy vậy trước đó bà biểu hiện có hơi vội vàng khiến hắn phản cảm, bèn điên cuồng nháy mắt với Khương Đào, để nàng sau khi trở về tìm hiểu một chút.
Khương Đào hiểu ý, trở về Thẩm gia bèn để Khương Dương về sương phòng, để Tiêu Thế Nam ở lại nói chuyện.
Chỉ còn mình Khương Đào, Tiêu Thế Nam ấp úng chốc lát rồi cũng thành thật nói với nàng.
Khương Đào vốn tưởng là chỉ nghe được chuyện ngây thơ của hắn và quý nữ nào đó, không ngờ là chuyện lại là như này.
Đừng nói là ở thời đại này, ngay cả ở hiện đại, chuyện nam nhìn nữ thay quần áo cũng là chuyện rất xúc phạm!
Nàng vội vàng buông chén trà trong tay xuống, hỏi hắn: “Sau đó thì sao?”.
Tiêu Thế Nam nhún vai nói: “Không có sau đó, hôm nay chúng ta gặp lại ở chùa, cô nương kia vẫn mặc nam trang. Chúng đệ ở trên cây một lúc, khi những quý nữ ngồi dưới tán cây, cũng chưa nói được mấy câu. Sau đó đám người kia rời đi, nàng lại chạy”.
Lượng tin tức hắn đưa ra quá lớn, Khương Đào cũng bỏ qua một điểm là vì sao hắn đi xem mắt mà lại trèo lên cây.
Một lần là trùng hợp, vậy hai lần cũng chẳng phải là ngẫu nhiên đi?
Hơn nữa, còn có chuyện của thứ nữ phủ An Nghị bá làm gương, Khương Đào suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Ta nói với nhị ca đệ một tiếng, để chàng ấy đi hỏi thăm về nữ hài kia. Nếu nàng cố ý tiếp cận, chúng ta sẽ tra xem mục đích của nàng là gì. Nếu thật trùng hợp, vậy thì….”.
Nàng dừng lại một chút, trong lúc nhất thời cũng chẳng nghĩ ra được nếu là trùng hợp thì nên làm gì tiếp.
“Tóm lại cứ để nhị ca đệ tra trước”.
Tiêu Thế Nam chẳng biết sao chột dạ, nhưng chuyện này cũng chẳng thể giấu được, hắn chỉ xin Khương Đào trước khi điều tra rõ thì đừng nói với phụ mẫu hắn – nếu để phụ mẫu hắn biết hắn và một nữ tử ngoại bang dây dưa không rõ, nói không chừng là sẽ bị một đống roi ngựa!
Tuy vậy, điều hắn không ngờ được là tẩu tử đáp ứng không nói cho cha mẹ hắn nhưng chưa được hai ngày, nương hắn vẫn biết rồi!
………..
Khi Tiêu Thế Nam tan làm trở về, nhìn thấy Tào thị và Khương Đào đang nói yến hội gì đó, nụ cười của hắn tức khắc sụp xuống, đáng thương mà nói: “Nhà ta lại làm yến hội ạ?”.
Nói xong hắn bèn nhìn về phía Khương Đào cầu cứu, tẩu tử hắn trước đó đã nói tốt, trước khi điều tra rõ về nữ tử ngoại bang kia sẽ không sắp xếp cho hắn cái gì nữa.
Khương Đào khẽ lắc đầu với hắn, sau đó Tào thị tức giận nói: “Con đừng có tưởng bở! Xem mắt hai lần cũng chẳng ra gì, thật coi những quý nữ nhà nọ là cải trắng ngoài chợ cho con chọn à, cứ ở mãi vậy chờ con chọn! Lần này là phủ An Quốc Hầu và Tĩnh Nam Bá mở yến”.
Tiêu Thế Nam bị Tào thị rống cho, chỉ lầm bẩm nói: “Không phải thì không phải thôi, nương sao lại tức như vậy?”.
Khương Đào kéo Tào thị một phen, sau đó giải thích với Tiêu Thế Nam: “Trước đó không phải tổ chức xem mắt cho đệ hai lần sao, phu nhân An Quốc Hầu thấy cô nương nhà Tĩnh An Bá xong bèn ưng nàng, hai nhà sắp xếp rồi định hôn sự, hiện giờ đã làm lễ xong hết rồi, nhà các nàng mở yến, xem như cảm tạ ta và nương đệ bắc cầu giật dây”.
Rõ ràng là mở yến xem mắt cho hắn, kết quả lại tác thành lương duyên cho người khác, giờ Tiêu Thế Nam mới biết sao nương hắn lại giận như vậy.
Hắn cũng không dám cãi nữa, chỉ có thể cười lấy lòng với Tào thị.
Sau Tào thị đưa Tiêu Thế Nam đi dự yến, Khương Đào phải ở nhà chăm sóc Yểu Yểu đang bị cảm lạnh nên không đi.
Kết quả là trong yến hội nhà người ta, Tiêu Thế Nam lại gặp lại nữ tử ngoại bang kia.
Lúc này nàng không mặc nam trang nữa mà là cải trang thành nha hoàn của nhà ai đó.
Hắn kinh ngạc kéo người tới một góc, không ngờ là cách một bức tường ấy, bên cạnh là Tào thị đang nói chuyện với các nữ quyến.
Vì thế mà mọi người đều nghe được Tiêu Thế Nam hỏi nữ tử kia sao lại xuất hiện ở đây?
Sau đó, không đợi thiếu nữ kia đáp lại, Tiêu Thế Nam vội vàng nói: “Ta biết lần trước ở khoang thuyền nhìn ngươi thay quần áo là không đúng nhưng dù sao cả quá trình ngươi cũng chẳng nói gì, cứ ăn uống xong là lại rời đi”.
Tiêu Thế Nam cũng rất nóng nảy – ngay từ đầu hắn sợ đối phương bẫy hắn rồi bắt hắn chịu trách nhiệm nhưng nữ tử này mỗi lần gặp hắn cũng chẳng để lại lời nào, trong lòng hắn bất an hơn nửa tháng – cứ nhìn nàng vài lần như vậy nữa cũng bị tra tấn tới điên rồi!
Tào thị ở cách vách nghe được kinh ngạc muốn rớt cằm, e sợ tiểu tử nhà mình lại lỡ miệng nói ra cái gì nữa, nàng lập tức gọi tên Tiêu Thế Nam, sau đó đưa người sang cách vách.
Kết quả, chờ tới khi Tào thị qua tới nơi, góc tường viện cũng chỉ còn lại gương mặt ngạc nhiên của Tiêu Thế Nam.
Theo sau Tào thị còn có một đống nữ quyến, nàng không tiện nói gì chỉ có thể kéo Tiêu Thế Nam đi về.
Sau khi trở về, Tiêu Thế Nam còn ngơ ra, nương hắn đột nhiên hét lên là một chuyện, còn chuyện khác là thiếu nữ kia nghe được tiếng động bèn trèo tường bỏ chạy!
Bọn họ tổng cộng gặp nhau ba lần, thiếu nữ này đã phô bày ra hết các kỹ năng cưỡi ngựa, biết bơi, khinh công, leo cây, trèo tường, dùng chân nghĩ cũng biết chẳng phải người thường!
Tào thị nói với Khương Đào chuyện buổi sáng xong bèn bắt đầu hỏi Tiêu Thế Nam giữa hắn và thiếu nữ ngoại bang kia có chuyện gì, lúc này Tiêu Thế Nam không giấu được nữa, chỉ có thể thành thật kể lại một lần.
Tào thị tức tới mức suýt ngã, chỉ vào hắn mắng: “Ta cực khổ tổ chức cho con hai lần xem mắt long trọng như vậy, bao nhiêu cô nương tốt như vậy lại không lọt được vào mắt con mà lại dây dưa không rõ với một nữ tử ngoại bang sao?! Con đây là muốn tức chết ta đúng không? Hay là để cưới nàng ta vào cửa rồi chúng ta thành trò cười cho cả kinh thành này?”.
Triều đình và ngoại bang giao thương với nhau, quan hệ chặt chẽ nhưng có qua lại cũng chỉ là các nhà thương gia.
Địa vị của thương nhân vốn không cao, càng đừng nói là thương nhân ngoại bang.
Mắt thấy Tào thị tức đỏ mắt, Khương Đào bèn đứng ra hòa giải: “Dì đừng tức vội. Tiểu Nam là người ra sao dì còn không rõ hơn con sao? Nó là một đứa trẻ đứng đắn chính trực, trước đó ở thuyền bên hồ nhìn thấy đối phương thay quần áo hẳn là do hiểu lầm. Nữ hài ấy lúc ấy con cũng có gặp qua, khác với người của chúng ta, vừa cao vừa gầy, da cũng không trắng, mặc nam trang vào đúng là khó nhìn ra được. Sau đó tuy hai người họ gặp lại hai lần nhưng đều là xuất phát từ tình cảm, dừng lại ở lễ nghĩa, hôm nay Tiểu Nam cũng do vội vàng nên mới kéo nàng lại, cũng không phải có tư tình gì với nàng”.
Tiêu Thế Nam lập tức phụ họa: “Đúng như tẩu tử nói”.
Tào thị mới bình tĩnh lại, sau đó nàng nghiêm túc nhìn về phía Tiêu Thế Nam: “Con nói thật với nương, con và cô nương kia thật sự không có gì?”.
Tiêu Thế Nam theo bản năng định hô đúng vậy nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới giấc mộng xuân kia, miệng cũng lắp bắp.
Tào thị thấy hắn chột dạ, lại tức giận phất tay áo bỏ đi.
Khương Đào cũng bị biến cố này dọa ngốc, nàng kinh ngạc hỏi: “Đệ thực sự thích người ta?”.
Tiêu Thế Nam xấu hổ, ấp úng không nói rõ được.
Khương Đào thấy hắn không nói được cũng không ép hắn, chờ sau khi Thầm Thời Ân trở về lại nói với hắn, để hắn là ca ca đi hỏi Tiêu Thế Nam.
Huynh đệ bọn họ ở ngoài sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, Thẩm Thời Ân như huynh cũng như cha của Tiêu Thế Nam, bị hắn hỏi tới, hắn cũng thành thật khai báo, cuối cùng còn hỏi ca hắn là như vậy có phải là thích người ta hay không?
Theo lý thuyết mà nói, ở mặt này hắn trưởng thành hơi muộn, dù sao lớn như vậy đừng nói là tình cảm nam nữ, cho dù là xuân cung đồ cũng chưa xem qua, đột nhiên tiếp xúc với trường hợp như này, nằm mơ cũng không có gì lạ.
Nhưng hắn cũng tiếp xúc với không ít cô nương, trước đó còn ngao du với cô nương phủ tướng quân, cũng chẳng thấy hắn có ý nghĩ gì.
Thẩm Thời Ân cũng chẳng hiểu mấy chuyện này, chỉ có thể cầu cứu Khương Đào.
Khương Đào còn nghĩ thông suốt nhanh hơn họ, lập tức nói: “Này có cái gì đâu? Thích hay không thích tạm thời chưa nói được nhưng khẳng định là Tiểu Nam có tình cảm với con gái nhà họ. Chỉ cần chúng ta điều tra rõ thân phận của cô nương kia, xác định nàng không phải kẻ xấu, để cho bọn họ ở chung thử xem. Nếu có thể bồi dưỡng tình cảm được, cũng coi như là lương duyên trời định. Bên chỗ của dì ta sẽ khuyên, nhà chúng ta như vậy kỳ thật cũng giống nhau, chẳng cần phải dựa vào mối quan hệ thông gia để tiến thêm một bước, thân phận thực ra cũng chẳng quan trọng như vậy”.
Thẩm Thời Ân cũng chẳng thuộc phái cổ hủ, hắn gật đầu nói được, trước nói lại lời của Khương Đào cho Tiêu Thế Nam, sao đó sai người hỏi thăm tin tức của thiếu nữ ngoại bang kia.
Tuy vậy bọn họ chẳng ngờ được chính là, Thẩm Thời Ân phái người đi tìm hơn tháng cũng chẳng thấy bóng dáng người đâu, ngược lại người ta lại tìm tới cửa rồi!
Ngày ấy, Khương Đào nhận được thiệp mời của sứ đoàn ngoại bang, khi sai người mời người vào còn thấy kỳ quái – sứ đoàn ngoại bang từ lúc lên kinh luôn ru rú trong trạm dịch, không có đi lại khắp nơi, sao sẽ đặc biệt tới bái phỏng nàng chứ?
Chờ gặp được rồi Khương Đào liếc mắt liền nhận ra thiếu nữ kia, cũng hiểu được vì sao mà nhà mình lại chẳng thể tìm được tung tích của đối phương – hóa ra đối phương vốn chẳng phải nhà bình thường mà là công chúa của sứ đoàn ngoại bang!
Lần này, thiếu nữ thay một bộ y phục truyền thống của nước họ, tóc tết lại, trông anh khí mà lại pha chút nghịch ngợm.
Nàng ôm ngực hành lễ với Khương Đào, đi thẳng vào vấn đề nói: “Chào phu nhân, ta là Cổ Lệ. Lần này tới bái phỏng là tới đưa của hồi môn”.
Sau đó nàng vung tay lên, bọn tỳ nữ liền đưa một dãy các hộp gỗ tiến vào.
Khương Đào biết được thân phận của nàng đang rất king ngạc, nghe lời nàng nói xong, nhìn thấy của hồi môn còn bị dọa hơn, tuy vậy rất nhanh nàng đã bình tĩnh lại, vừa sai người đi gọi Tiêu Thế Nam, vừa mời Cổ Lệ ngồi uống trà.
Hai người hàn huyên một phen, Khương Đào nhịn không được hỏi: “Cứ như vậy liền đưa của hồi môn tới, có phải quá nhanh không?”.
Cổ Lệ cười sảng khoái đáp: “Lễ tiết của người Trung Nguyên ta biết nhưng ở nơi của ta, chú trọng chỉ là cái duyên, nếu là nhân duyên trời định, vậy không nên phụ lòng sự sắp xếp này của ông trời”.
Mà lúc này, Tiêu Thế Nam cũng tới ngoài phòng, nghe được cái gì “Nhân duyên trời định”.
Lấy thân phận của Tiêu Thế Nam, từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc, nhìn thấy cô nương nhà người phải thực hàm súc, không được trực diện bày tỏ tình cảm, hiện tại từ mặt tới tai của hắn nóng hết lên, tim cũng đang nhảy loạn mấy nhịp.
Lời nói của Cổ Lệ rất to gan nhưng ánh mắt lại rất trong suốt và chân thành.
Khương Đào không ngờ là ở thời đại này sẽ gặp được nữ hài dám dõng dạc bày tỏ tình yêu của mình như vậy, nàng không nhưng không ghét mà còn có chút kính nể dũng khí này.
Tuy vậy nàng kính nể là một chuyện nhưng còn phải nghe ý tứ của đương sự đã.
Mà Tiêu Thế Nam mặt đỏ như tôm luộc cũng đi tới.
Khương Đào lập tức cười nói: “Tiểu Nam tới đúng lúc, chuyện này đệ thấy sao?”.
Tiêu Thế Nam khó có được lúc ngượng ngùng mà không nói tiếp, nhìn về phía Cổ Lệ nói: “Muội thực sự thấy hôn sự này là nhân duyên trời ban? Muội không hối hận?”.
Cổ Lệ lập tức gật đầu nói: “Ta chính là nghĩ như vậy”.
Tiêu Thế Nam còn có gì để nói nữa? Hắn vốn dĩ vô cùng tò mò với thiếu nữ ngoại bang này, cũng có hảo cảm. Hiện giờ biết thân phận của nàng – công chúa ngoại bang, tuy rằng không biết vì sao mà năm lần bảy lượt xuất hiện gần hắn nhưng cũng chẳng có ý xấu gì, hẳn là vì hắn mà đến. Đường đường là công chúa còn bỏ sự tự tôn của mình xuống để làm tới mức này, chỉ cần không phải là người ý chí sắt đá cũng sẽ động lòng.
“Vậy tẩu tử quyết định đi!”. Mặt Tiêu Thế Nam càng thêm đỏ, nói xong câu này lại mím môi, hệt như tức phụ ngượng ngùng.
Khương Đào trầm ngâm một lúc bèn gật đầu nói: “Ta đương nhiên là không phản đối nhưng còn phải hỏi ý tứ Thánh thượng”.
Tiêu Thế Nam là thế tử quốc công, Cổ Lệ là công chúa ngoại bang, thân phận của hai người đương nhiên là xứng đôi. Nhưng cũng bởi thân phận hai bên đều quan trọng, hôn sự còn liên quan tới bang giao hai nước, chuyện này đương nhiên phải hỏi ý Tiêu Giác.
Cổ Lệ lại mơ màng nghiêng đầu, tuy vậy nàng cũng không nói gì thêm, gật đầu đáp: “Lễ tiết Trung Nguyên phu nhân quen thuộc hơn ta, ta hoàn toàn nghe theo phu nhân”.
Nói xong Cổ Lệ cũng chẳng ở lại Thẩm gia lâu, Tiêu Thế Nam tự mình tiễn nàng ra ngoài.
Trước khi chia tay, Tiêu Thế Nam còn định đảm bảo với nàng rằng chỉ cần thành hôn khẳng định sẽ đối xử tốt với nàng ấy, bất đắc dĩ Cổ Lệ lại lao lên ngựa phi đi như cơn gió.
Tức phụ tương lai của hắn mới rồi ở chỗ tẩu tử hắn còn chủ động như vậy, sao giờ ở chung một chỗ lại thẹn thùng rồi?
Tiêu Thế Nam vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào, lúc trở về lòng cứ lâng lâng.
…………….
Mà bên Cổ Lệ, sau khi lên xe ngựa, tỳ nữ vỗ ngực nói với nàng: “Quy củ của Trung Nguyên thực sự quá nhiều, mới rồi vào phủ Quốc công kia, những động tác và nét mặt của những hạ nhân đó như binh lính vậy, khiến em sợ muốn chết”.
Cổ Lệ trấn an vỗ vai nàng: “Trước đó ta tới hồ, chùa, còn trà trộn vào yến hội của danh môn là để hiểu rõ họ sinh hoạt như nào. Tới giờ ta cũng chưa hiểu đâu? Em mới tiếp xúc một ít với người Trung Nguyên, bị dọa cũng rất bình thường”.
Tỳ nữ lo lắng nói: “Lần này công chúa tới là để thương lượng lại điều ước thông thương giữa hai nước, còn mấy ngày nữa là chúng ta phải tiến cung rồi, nếu tới lúc đó làm ẩu trước mặt hoàng đế Trung Nguyên, vậy chúng ta còn có thể đàm phán thành công sao?”.
Nói tới việc này Cổ Lệ cũng rất đau đầu. Nền tảng dựng quốc của Trung Nguyên mạnh hơn nhiều so với mấy tiểu quốc như nàng, lần đàm phán này hẳn sẽ không thuận lợi như vậy. Cho nên vì lần đàm phán này mà nàng còn mang theo thánh thú của quốc gia, cũng chính là hổ tuyết trong lời người Trung Nguyên, tới lai giống với con ở Thẩm gia.
Hổ tuyết là thần thú tín ngưỡng của họ, địa vị rất cao, tính tình kiêu căng, không dễ dàng nuôi dưỡng được, mấy năm gần đây cũng chỉ nuôi được hai con tính tình ôn thuần hơn. Một con sớm đã tiến cống cho hoàng đế Trung Nguyên nhưng chẳng may sau đó đã chết. Còn có một con là nàng mang tới “hòa thân” lần này!
Cổ Lệ sợ con hổ tuyết này cũng chết tha hương, đặc biệt đưa của hồi môn tới Thẩm gia, chỉ trông mong con hổ tuyết nhà này có thể tốt một chút.
Nghĩ tới chuyện cần cẩn thận với chuyện lai hổ tuyết, còn có bao nhiêu lễ nghi khác đang chờ nàng, Cổ Lệ thở dài một tiếng, càng thêm đau đầu vì buổi đàm phán mấy ngày sau.
Tâm hự của tác giả: Sắp hết truyện rồi mà tác giả còn chưa hết troll nhau.
Đáng giận nhất chính là thiếu nữ kia cao gầy, lớn lên anh khí, mặc nam trang vào cũng là chẳng nhìn ra điểm gì khác, lúc này mới khiến hắn chẳng có lòng phòng bị!
Nghĩ như vậy hắn lại nhìn về phía bờ sông, các tùy tùng đều đứng ở xe ngựa của Thẩm Thời Ân mà Khương Đào đi tìm phủ An Nghị Bá lý luận cũng chưa về.
Lúc này hắn tứ cố vô thân, nhất thời chẳng biết làm sao cho phải.
Nhưng hắn cũng chẳng phải người gặp chuyện thì trốn tránh, kể cả ở trong tình huống này, hắn cũng sẽ không rời đi luôn.
Đang lúc hắn bó tay không có cách nào, thiếu nữ ngoại bang kia cũng đã đi ra, nàng đã thay xong xiêm y của Tiêu Thế Nam, lại đang đấu tranh với dây áo ngoài.
Tiêu Thế Nam lùi về, trán lại giật giật mấy cái.
Mấy năm nay hắn cao hơn nhiều, xiêm y làm theo dáng người hắn, mặc trên người thiếu nữ có hơi lỏng lẻo, đặc biệt là cổ áo cũng rất rộng, rõ ràng có thể thấy được cần cổ trắng muốt lấp ló sau vạt áo.
Cô nương đoan chính như vậy sao lại làm ra chuyện không hợp lễ như vậy?
“Quần áo Trung Nguyên của các ngươi thật kỳ quái, nhiều đai lưng như vậy làm gì?”.
Nàng nói xong cũng từ bỏ, bỏ đai lưng qua một bên coi như mặc xong rồi.
Tóc nàng còn hơi ướt, khuôn mặt thanh tú bởi vì thay đổi kiểu tóc mà cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Một giai nhân như vậy, Tiêu Thế Nam lại như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú vậy, còn lui về sau hai bước.
Thiếu nữ mím môi, trên mặt còn có một đôi má lúm đồng tiền như có như không, lúc này chẳng ai nhầm lẫn giới tính của nàng nữa – nghiễm nhiên là thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp.
Thiếu nữ nghiêng nghiên đầu nhìn Tiêu Thế Nam, cũng chẳng để ý tới phản ứng kỳ quái này của hắn, mặc quần áo xong bèn ôm quyền, điểm nhẹ gót chân từ thuyền nhảy lên bờ.
Sau đó lưu loát lên ngựa, xoay người rời đi.
Tuy là Tiêu Thế Nam cũng đã luyện quyền cước mấy năm nhưng cũng bị thân pháp uyển chuyện như chim én của nàng kinh diễm một phen.
Chờ tới khi bóng dáng của thiếu nữ nọ biến mất, Tiêu Thế Nam phát hiện không đúng – sao nàng không bắt hắn chịu trách nhiệm!
Mới rồi Tiêu Thế Nam chỉ cảm thấy bị tính kế mà không vui, lúc này chỉ còn thấy mờ mịt.
Lúc này, Khương Đào và Tào thị cũng đã trở lại, nhìn thấy Tiêu Thế Nam đang ngơ ra bên bờ sông, Tào thị liền hỏi hắn làm sao.
Tiêu Thế Nam thấy nương hắn cũng chột dạ ngầm ý thức được không nói gì.
Ba người rất mau quay về xe ngựa cùng Thẩm Thời Ân, Khương Dương, Khương Đào nói chuyện của phủ An Nghị Bá, nhà này trước là thế môn sa cơ thất thế, sau lại qua lần săn thú năm ấy càng là không gượng dậy được. An Nghị Bá còn muốn có người kế thừa, cũng chẳng có nữ tử trong sạch nào muốn. Những thứ nữ này đã trưởng thành, hậu trạch nghiễm nhiên loạn thành nồi cháo.
Cái cô nương nhảy hồ kia cũng vì chuyện lúc trước mà chưa định được hôn sự, trong nhà cũng chẳng có ai có thể trông cậy được, nàng cũng bất chấp tất cả mới làm ra chuyện như vậy. Nhưng đáng giận nhất là nếu không phải Khương Dương phản ứng nhanh, lập tức kéo Tiêu Thế Nam lại, với tính tình thật thà của Tiêu Thế Nam, nói không chừng là thật trúng kế rồi!
Tào thị biết được cũng tức giận, thiệp mời là do bà phát, người là bà mời, còn dám tính kế con trai bà như vậy, chẳng phải là công khai đánh vào mặt bà rồi hay sao?
Bất đắc dĩ, người làm chủ hậu trạch của phủ An Nghị Bá cũng chẳng có ai, một bụng lửa giận của bà cũng chẳng thể xả lên người tiểu bối, cũng chỉ có thể mở miệng dạy dỗ vài câu.
Nói xong Khương Đào còn cảm thán, “Mối hôn sự của Tiểu Nam nhà ta đúng là khó nói, ong bướm bị hấp dẫn thực không ít. Khi ta đi nói với phủ An Nghị Bá, các nữ hài khác còn tức giận hơn ta, ta thậm chí còn nghe được có người bảo “sao lại nhanh chân hơn” gì gì đó. Sau này Tiểu Nam cần phải cẩn thận chút, đừng trúng chiêu những người tâm thuật bất chính kia”.
Tiêu Thế Nam cười cười không nói tiếp, chửi thầm nói không phải hắn cũng mới “trúng chiêu” sao!
Chỉ lạ là nữ hài kia chẳng thể hiện ra cái gì, để hắn chịu trách nhiệm, chẳng lẽ là định để sau đó làm gì!
Sau khi trở về, Tiêu Thế Nam suy nghĩ rất lâu cũng chẳng nghĩ ra, tục ngữ nói ngày nghĩ đêm mơ, khi đêm xuống hắn còn mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.
Trong mơ thấy người rơi xuống nước là thiếu nữ ngoại bang kia, hắn nhảy vào nước cứu người, nhìn thấy mái tóc nàng mềm như rong biển xõa ra trong nước, còn ôm lấy vòng eo nhu nhược không xương của nàng.
Sau lại chuyển cảnh, thiếu nữ đang thay quần áo ở trong khoang thuyền, cởi hết quần áo ướt ra, cánh tay mảnh khảnh, đôi chân thẳng tắp, thân hình đẹp ấy nhìn không sót một cái gì…
Lúc tỉnh lại hắn cảm giác được ít ươn ướt, vội vàng tìm quần mới để thay.
Tiêu Thế Nam rối rắm trong lòng, đã tức chính mình dám khinh nhờn cô nương nhà người ta trong mơ, lại nghĩ đã lâu như vậy sao còn chưa có động tĩnh gì, chính mình nghĩ “hậu chiêu” chẳng lẽ không tồn tại? Không nhịn được có chút tiếc nuối. Lúc phản ứng lại, hắn lại mắng mình hai câu. Tiếc cái gì? Tiếc rằng không bị trúng kế sao? Dở hơi!
Sau Khương Đào và Tào thị lại sắp xếp cho Tiêu Thế Nam và Khương Dương xem mắt, lần này chẳng hưng sư động chúng như vậy, chỉ là mời một ít cô nương đã gặp lần trước, Tào thị cảm thấy đều là những nhà rất tốt. Giống như phủ An Nghị Bá đương nhiên đã bị loại trừ.
Hơn nữa, vì đề phòng lại có người chơi lại tiết mục rơi xuống nước, địa điểm lần này là ở Tướng Quốc Tự.
Nơi tôn nghiêm như vậy, đương nhiên không ai dám làm loạn.
Sáng sớm hôm nay, Tào thị và Khương Đào mang theo hai tiểu tử xuất phát.
Bởi vì trên danh nghĩa nói là các quý nữ đi dâng hương, cho nên Thẩm Thời Ân không có đi theo.
Sau khi tới Tướng Quốc Tự, bọn Khương Đào trước tới dâng hương ở chính diện, sau đó, sai Tiêu Thế Nam và Khương Dương “đi dạo” một chút.
Lần này Tào thị thật sự là hết cách rồi, lúc mời nhà họ mãi cũng biết nếu lần này không thành thì chẳng còn cách nào nữa – những người tới đều là quý nữ có thân phận thế gia, cũng chẳng phải hàng hóa cho người ta chọn, có thể mời tới hai lần đã là không dễ dàng.
Mà hai đương sự là Tiêu Thế Nam và Khương Dương cũng chẳng nóng nảy gì, hai người ra khỏi chính điện, Khương Dương liền đi về phía cửa chính.
Tiêu Thế Nam lập tức cản hắn lại, nói: “Tẩu tử chỉ cho chúng ta hoạt động trong chùa, đệ đừng nghĩ muốn chuồn! Đệ muốn để ta ở lại đây một mình sao? Các nàng khẳng định sẽ trách ta”.
Khương Dương khí định thần nhàn nói: “Đệ không đi, đệ hẹn người gặp mặt ở gần đây. Nhiều nhất là nửa canh giờ đệ sẽ trở lại, tới lúc đó huynh không nói khẳng định không ai biết”.
Thông chính sử phụ trách thuật lại các khiếu nại của bá tánh, tình hình của thần dân cho nên hiện tại tuy phẩm giai của Khương Dương không cao nhưng tiếp xúc với bá tánh nhiều nhất.
Hắn giúp người giải oan là chuyện tốt, Tiêu Thế Nam thật đúng là không thể ngăn hắn, chỉ có thề thầm mắng tiểu tử khôn lỏi, ngang nhiên tới nơi này làm việc công, mình chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn nghênh ngang rời đi.
Chờ Khương Dương đi rồi, tuy Tiêu Thế Nam không có can đảm tự mình rời đi nhưng cũng không thành thật ở lại, leo lên một cái cây lớn gần đó.
Tướng Quốc Tự đã có lịch sử lâu đời, cây cổ thụ này từ lúc xây chùa đã có, sau này lớn lên cành lá tốt tươi, cao lớn vô cùng.
Tiêu Thế Nam leo ba mươi phút mới lên được một cành cây, ngồi ổn xong hắn cảm thấy vừa mệt vừa khát.
Nhưng lúc này trong viện mơ hồ thấy được tiếng người và tiếng bước chân tới gần, mắt nhìn liền thấy chúng quý nữ đang tới.
Đang lúc Tiêu Thế Nam không biết ở hay đi, một bóng người cao gầy xuất hiện dưới tán cây.
Nàng leo lên cây nhanh như khỉ, chớp mắt đã lên tới nơi.
Động tác ấy hệt như mây trôi nước chảy, chờ Tiêu Thế Nam phản ứng lại, đối phương cũng đã bò tới chỗ hắn.
“Là ngươi a!”. Đối phương thấy hắn liền cười, sau cũng không leo lên nữa, ngồi cạnh Tiêu Thế Nam.
Tiêu Thế Nam nhìn chăm chú cũng nhận ra người mặc nam trang ngắn này vốn là thiếu nữ ngoại bang hôm nọ.
Thần sắc hắn cổ quái, thiếu nữ kia cũng không để bụng, cười chào hỏi với hắn, sau đó móc từ trong lòng ra một gói giấy.
Mở giấy gói ra, bên trong còn là một con gà quay thơm ngon béo ngậy.
Mùi gà quay bay ngay tới mũi Tiêu Thế Nam khiến hắn sáng mới chỉ ăn chay lập tức thấy đói bụng.
Thiếu nữ xé một cái đùi gà cho hắn, Tiêu Thế Nam vẫn là lắc đầu cự tuyệt. Nàng cũng chẳng để bụng, cầm lên ăn.
Không lâu sau, chúng quý nữ đã tới dưới tàng cây.
Lúc này, thời tiết hợp lòng người, các quý nữ vừa ngắm hoa vừa ngâm thơ.
Tiêu Thế Nam vốn là muốn tránh các nàng nên mới leo lên cây, lúc này chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn các nàng.
Gió ấm thổi qua, Tiêu Thế Nam còn phảng phất ngửi được mùi cỏ mát trên người thiếu nữ nọ.
Đây là một mùi thơm rất sạch sẽ, khiến Tiêu Thế Nam nhịn không được ghé mắt.
Nét mặt của thiếu nữ cạnh hắn rất thích chí, vừa ăn đùi gà vừa đung đưa hai chân, thỏa mãn như đang thưởng ngoạn cảnh đẹp gì.
Nếu không phải Tiêu Thế Nam sớm đã biết nàng là nữ nhi, bộ dáng này của nàng hệt như đứa biếи ŧɦái vậy!
Nhận được ánh mắt đánh giá của hắn, nàng quay qua hỏi sao vậy?
Dưới ánh mặt trời, Tiêu Thế Nam mới phát hiện đôi mắt của nàng là màu xanh lam sâu như biển vậy, lại chẳng có chút thâm trầm nào, ngược lại, vừa nhìn liền thấy trong suốt, bình thản. Trong khắc ấy, trong đầy Tiêu Thế Nam bỗng hiện ra hình ảnh trong mộng, thiếu nữ với đôi mắt xanh đang mở to nhìn hắn, hai má trắng nõn ửng hồng…
Tiêu Thế Nam hơi ngẩn ra, sau đó vội vàng đỏ mặt nói: “Nơi này của chúng ta không thể ăn thịt trong chùa miếu”.
Thiếu nữ nghe hắn nói cũng sửng sốt, sau đó nhẹ giọng thầm nói “xin lỗi”, lại gói con gà vào giấy.
Sau đó, thiếu nữ lại cởi túi nước đang đeo, uống ừng ực mấy ngụm.
Mùi quả chua chua ngọt ngọt lan xa, Tiêu Thế Nam lại cạn lời, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chùa miếu của chúng ta cũng không được uống rượu”.
Thiếu nữ xấu hổ mà đóng túi nước lại giải thích nói: “Những hòa thượng ở chỗ ta đều là có thể cưới vợ, chùa miếu của Trung Nguyên mấy người sao lại lắm quy củ như vậy?”.
Vấn đề liên quan tới tôn giáo như này đương nhiên Tiêu Thế Nam cũng không trả lời được, chỉ là thiếu nữ thuận miệng hỏi, cũng không cần hắn phải trả lời.
Những quý nữ dưới tán cây chơi đùa một hồi, chờ tới giữa trưa, các nàng cũng tan đi.
Người dưới tán cây không còn, Tiêu Thế Nam chuẩn bị hỏi nàng vì sao lần nào cũng tới tìm hắn.
Dù sao muốn hắn chịu trách nhiệm hay làm gì cũng phải nói một câu mới được chứ!
Mà hắn không ngờ là, đám người kia vừa đi, thiếu nữ lại nhanh nhẹn bò xuống, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng cho hắn!
Tiêu Thế Nam vội vàng đuổi theo, đáng tiếc hắn chẳng giỏi leo trèo, chờ chân hắn chạm tới mặt đất thì người ta đã đi từ đời nào rồi!
Đây là chuyện gì vậy!
………….
Cuộc xem mắt kết thúc vào trưa hôm ấy, đoàn người lên đường hồi phủ.
Khương Dương nghĩ công sự trong đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiêu Thế Nam vò đầu bứt tai không chịu ngồi yên.
Tào thị vẫn luôn kiềm chế không hỏi tình huống xem mặt hôm nay ra sao, thấy Tiêu Thế Nam như vậy càng khơi lên tính tò mò của bà, trên mặt cũng nhịn không được lộ ra ý cười.
Tuy vậy trước đó bà biểu hiện có hơi vội vàng khiến hắn phản cảm, bèn điên cuồng nháy mắt với Khương Đào, để nàng sau khi trở về tìm hiểu một chút.
Khương Đào hiểu ý, trở về Thẩm gia bèn để Khương Dương về sương phòng, để Tiêu Thế Nam ở lại nói chuyện.
Chỉ còn mình Khương Đào, Tiêu Thế Nam ấp úng chốc lát rồi cũng thành thật nói với nàng.
Khương Đào vốn tưởng là chỉ nghe được chuyện ngây thơ của hắn và quý nữ nào đó, không ngờ là chuyện lại là như này.
Đừng nói là ở thời đại này, ngay cả ở hiện đại, chuyện nam nhìn nữ thay quần áo cũng là chuyện rất xúc phạm!
Nàng vội vàng buông chén trà trong tay xuống, hỏi hắn: “Sau đó thì sao?”.
Tiêu Thế Nam nhún vai nói: “Không có sau đó, hôm nay chúng ta gặp lại ở chùa, cô nương kia vẫn mặc nam trang. Chúng đệ ở trên cây một lúc, khi những quý nữ ngồi dưới tán cây, cũng chưa nói được mấy câu. Sau đó đám người kia rời đi, nàng lại chạy”.
Lượng tin tức hắn đưa ra quá lớn, Khương Đào cũng bỏ qua một điểm là vì sao hắn đi xem mắt mà lại trèo lên cây.
Một lần là trùng hợp, vậy hai lần cũng chẳng phải là ngẫu nhiên đi?
Hơn nữa, còn có chuyện của thứ nữ phủ An Nghị bá làm gương, Khương Đào suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Ta nói với nhị ca đệ một tiếng, để chàng ấy đi hỏi thăm về nữ hài kia. Nếu nàng cố ý tiếp cận, chúng ta sẽ tra xem mục đích của nàng là gì. Nếu thật trùng hợp, vậy thì….”.
Nàng dừng lại một chút, trong lúc nhất thời cũng chẳng nghĩ ra được nếu là trùng hợp thì nên làm gì tiếp.
“Tóm lại cứ để nhị ca đệ tra trước”.
Tiêu Thế Nam chẳng biết sao chột dạ, nhưng chuyện này cũng chẳng thể giấu được, hắn chỉ xin Khương Đào trước khi điều tra rõ thì đừng nói với phụ mẫu hắn – nếu để phụ mẫu hắn biết hắn và một nữ tử ngoại bang dây dưa không rõ, nói không chừng là sẽ bị một đống roi ngựa!
Tuy vậy, điều hắn không ngờ được là tẩu tử đáp ứng không nói cho cha mẹ hắn nhưng chưa được hai ngày, nương hắn vẫn biết rồi!
………..
Khi Tiêu Thế Nam tan làm trở về, nhìn thấy Tào thị và Khương Đào đang nói yến hội gì đó, nụ cười của hắn tức khắc sụp xuống, đáng thương mà nói: “Nhà ta lại làm yến hội ạ?”.
Nói xong hắn bèn nhìn về phía Khương Đào cầu cứu, tẩu tử hắn trước đó đã nói tốt, trước khi điều tra rõ về nữ tử ngoại bang kia sẽ không sắp xếp cho hắn cái gì nữa.
Khương Đào khẽ lắc đầu với hắn, sau đó Tào thị tức giận nói: “Con đừng có tưởng bở! Xem mắt hai lần cũng chẳng ra gì, thật coi những quý nữ nhà nọ là cải trắng ngoài chợ cho con chọn à, cứ ở mãi vậy chờ con chọn! Lần này là phủ An Quốc Hầu và Tĩnh Nam Bá mở yến”.
Tiêu Thế Nam bị Tào thị rống cho, chỉ lầm bẩm nói: “Không phải thì không phải thôi, nương sao lại tức như vậy?”.
Khương Đào kéo Tào thị một phen, sau đó giải thích với Tiêu Thế Nam: “Trước đó không phải tổ chức xem mắt cho đệ hai lần sao, phu nhân An Quốc Hầu thấy cô nương nhà Tĩnh An Bá xong bèn ưng nàng, hai nhà sắp xếp rồi định hôn sự, hiện giờ đã làm lễ xong hết rồi, nhà các nàng mở yến, xem như cảm tạ ta và nương đệ bắc cầu giật dây”.
Rõ ràng là mở yến xem mắt cho hắn, kết quả lại tác thành lương duyên cho người khác, giờ Tiêu Thế Nam mới biết sao nương hắn lại giận như vậy.
Hắn cũng không dám cãi nữa, chỉ có thể cười lấy lòng với Tào thị.
Sau Tào thị đưa Tiêu Thế Nam đi dự yến, Khương Đào phải ở nhà chăm sóc Yểu Yểu đang bị cảm lạnh nên không đi.
Kết quả là trong yến hội nhà người ta, Tiêu Thế Nam lại gặp lại nữ tử ngoại bang kia.
Lúc này nàng không mặc nam trang nữa mà là cải trang thành nha hoàn của nhà ai đó.
Hắn kinh ngạc kéo người tới một góc, không ngờ là cách một bức tường ấy, bên cạnh là Tào thị đang nói chuyện với các nữ quyến.
Vì thế mà mọi người đều nghe được Tiêu Thế Nam hỏi nữ tử kia sao lại xuất hiện ở đây?
Sau đó, không đợi thiếu nữ kia đáp lại, Tiêu Thế Nam vội vàng nói: “Ta biết lần trước ở khoang thuyền nhìn ngươi thay quần áo là không đúng nhưng dù sao cả quá trình ngươi cũng chẳng nói gì, cứ ăn uống xong là lại rời đi”.
Tiêu Thế Nam cũng rất nóng nảy – ngay từ đầu hắn sợ đối phương bẫy hắn rồi bắt hắn chịu trách nhiệm nhưng nữ tử này mỗi lần gặp hắn cũng chẳng để lại lời nào, trong lòng hắn bất an hơn nửa tháng – cứ nhìn nàng vài lần như vậy nữa cũng bị tra tấn tới điên rồi!
Tào thị ở cách vách nghe được kinh ngạc muốn rớt cằm, e sợ tiểu tử nhà mình lại lỡ miệng nói ra cái gì nữa, nàng lập tức gọi tên Tiêu Thế Nam, sau đó đưa người sang cách vách.
Kết quả, chờ tới khi Tào thị qua tới nơi, góc tường viện cũng chỉ còn lại gương mặt ngạc nhiên của Tiêu Thế Nam.
Theo sau Tào thị còn có một đống nữ quyến, nàng không tiện nói gì chỉ có thể kéo Tiêu Thế Nam đi về.
Sau khi trở về, Tiêu Thế Nam còn ngơ ra, nương hắn đột nhiên hét lên là một chuyện, còn chuyện khác là thiếu nữ kia nghe được tiếng động bèn trèo tường bỏ chạy!
Bọn họ tổng cộng gặp nhau ba lần, thiếu nữ này đã phô bày ra hết các kỹ năng cưỡi ngựa, biết bơi, khinh công, leo cây, trèo tường, dùng chân nghĩ cũng biết chẳng phải người thường!
Tào thị nói với Khương Đào chuyện buổi sáng xong bèn bắt đầu hỏi Tiêu Thế Nam giữa hắn và thiếu nữ ngoại bang kia có chuyện gì, lúc này Tiêu Thế Nam không giấu được nữa, chỉ có thể thành thật kể lại một lần.
Tào thị tức tới mức suýt ngã, chỉ vào hắn mắng: “Ta cực khổ tổ chức cho con hai lần xem mắt long trọng như vậy, bao nhiêu cô nương tốt như vậy lại không lọt được vào mắt con mà lại dây dưa không rõ với một nữ tử ngoại bang sao?! Con đây là muốn tức chết ta đúng không? Hay là để cưới nàng ta vào cửa rồi chúng ta thành trò cười cho cả kinh thành này?”.
Triều đình và ngoại bang giao thương với nhau, quan hệ chặt chẽ nhưng có qua lại cũng chỉ là các nhà thương gia.
Địa vị của thương nhân vốn không cao, càng đừng nói là thương nhân ngoại bang.
Mắt thấy Tào thị tức đỏ mắt, Khương Đào bèn đứng ra hòa giải: “Dì đừng tức vội. Tiểu Nam là người ra sao dì còn không rõ hơn con sao? Nó là một đứa trẻ đứng đắn chính trực, trước đó ở thuyền bên hồ nhìn thấy đối phương thay quần áo hẳn là do hiểu lầm. Nữ hài ấy lúc ấy con cũng có gặp qua, khác với người của chúng ta, vừa cao vừa gầy, da cũng không trắng, mặc nam trang vào đúng là khó nhìn ra được. Sau đó tuy hai người họ gặp lại hai lần nhưng đều là xuất phát từ tình cảm, dừng lại ở lễ nghĩa, hôm nay Tiểu Nam cũng do vội vàng nên mới kéo nàng lại, cũng không phải có tư tình gì với nàng”.
Tiêu Thế Nam lập tức phụ họa: “Đúng như tẩu tử nói”.
Tào thị mới bình tĩnh lại, sau đó nàng nghiêm túc nhìn về phía Tiêu Thế Nam: “Con nói thật với nương, con và cô nương kia thật sự không có gì?”.
Tiêu Thế Nam theo bản năng định hô đúng vậy nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới giấc mộng xuân kia, miệng cũng lắp bắp.
Tào thị thấy hắn chột dạ, lại tức giận phất tay áo bỏ đi.
Khương Đào cũng bị biến cố này dọa ngốc, nàng kinh ngạc hỏi: “Đệ thực sự thích người ta?”.
Tiêu Thế Nam xấu hổ, ấp úng không nói rõ được.
Khương Đào thấy hắn không nói được cũng không ép hắn, chờ sau khi Thầm Thời Ân trở về lại nói với hắn, để hắn là ca ca đi hỏi Tiêu Thế Nam.
Huynh đệ bọn họ ở ngoài sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, Thẩm Thời Ân như huynh cũng như cha của Tiêu Thế Nam, bị hắn hỏi tới, hắn cũng thành thật khai báo, cuối cùng còn hỏi ca hắn là như vậy có phải là thích người ta hay không?
Theo lý thuyết mà nói, ở mặt này hắn trưởng thành hơi muộn, dù sao lớn như vậy đừng nói là tình cảm nam nữ, cho dù là xuân cung đồ cũng chưa xem qua, đột nhiên tiếp xúc với trường hợp như này, nằm mơ cũng không có gì lạ.
Nhưng hắn cũng tiếp xúc với không ít cô nương, trước đó còn ngao du với cô nương phủ tướng quân, cũng chẳng thấy hắn có ý nghĩ gì.
Thẩm Thời Ân cũng chẳng hiểu mấy chuyện này, chỉ có thể cầu cứu Khương Đào.
Khương Đào còn nghĩ thông suốt nhanh hơn họ, lập tức nói: “Này có cái gì đâu? Thích hay không thích tạm thời chưa nói được nhưng khẳng định là Tiểu Nam có tình cảm với con gái nhà họ. Chỉ cần chúng ta điều tra rõ thân phận của cô nương kia, xác định nàng không phải kẻ xấu, để cho bọn họ ở chung thử xem. Nếu có thể bồi dưỡng tình cảm được, cũng coi như là lương duyên trời định. Bên chỗ của dì ta sẽ khuyên, nhà chúng ta như vậy kỳ thật cũng giống nhau, chẳng cần phải dựa vào mối quan hệ thông gia để tiến thêm một bước, thân phận thực ra cũng chẳng quan trọng như vậy”.
Thẩm Thời Ân cũng chẳng thuộc phái cổ hủ, hắn gật đầu nói được, trước nói lại lời của Khương Đào cho Tiêu Thế Nam, sao đó sai người hỏi thăm tin tức của thiếu nữ ngoại bang kia.
Tuy vậy bọn họ chẳng ngờ được chính là, Thẩm Thời Ân phái người đi tìm hơn tháng cũng chẳng thấy bóng dáng người đâu, ngược lại người ta lại tìm tới cửa rồi!
Ngày ấy, Khương Đào nhận được thiệp mời của sứ đoàn ngoại bang, khi sai người mời người vào còn thấy kỳ quái – sứ đoàn ngoại bang từ lúc lên kinh luôn ru rú trong trạm dịch, không có đi lại khắp nơi, sao sẽ đặc biệt tới bái phỏng nàng chứ?
Chờ gặp được rồi Khương Đào liếc mắt liền nhận ra thiếu nữ kia, cũng hiểu được vì sao mà nhà mình lại chẳng thể tìm được tung tích của đối phương – hóa ra đối phương vốn chẳng phải nhà bình thường mà là công chúa của sứ đoàn ngoại bang!
Lần này, thiếu nữ thay một bộ y phục truyền thống của nước họ, tóc tết lại, trông anh khí mà lại pha chút nghịch ngợm.
Nàng ôm ngực hành lễ với Khương Đào, đi thẳng vào vấn đề nói: “Chào phu nhân, ta là Cổ Lệ. Lần này tới bái phỏng là tới đưa của hồi môn”.
Sau đó nàng vung tay lên, bọn tỳ nữ liền đưa một dãy các hộp gỗ tiến vào.
Khương Đào biết được thân phận của nàng đang rất king ngạc, nghe lời nàng nói xong, nhìn thấy của hồi môn còn bị dọa hơn, tuy vậy rất nhanh nàng đã bình tĩnh lại, vừa sai người đi gọi Tiêu Thế Nam, vừa mời Cổ Lệ ngồi uống trà.
Hai người hàn huyên một phen, Khương Đào nhịn không được hỏi: “Cứ như vậy liền đưa của hồi môn tới, có phải quá nhanh không?”.
Cổ Lệ cười sảng khoái đáp: “Lễ tiết của người Trung Nguyên ta biết nhưng ở nơi của ta, chú trọng chỉ là cái duyên, nếu là nhân duyên trời định, vậy không nên phụ lòng sự sắp xếp này của ông trời”.
Mà lúc này, Tiêu Thế Nam cũng tới ngoài phòng, nghe được cái gì “Nhân duyên trời định”.
Lấy thân phận của Tiêu Thế Nam, từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc, nhìn thấy cô nương nhà người phải thực hàm súc, không được trực diện bày tỏ tình cảm, hiện tại từ mặt tới tai của hắn nóng hết lên, tim cũng đang nhảy loạn mấy nhịp.
Lời nói của Cổ Lệ rất to gan nhưng ánh mắt lại rất trong suốt và chân thành.
Khương Đào không ngờ là ở thời đại này sẽ gặp được nữ hài dám dõng dạc bày tỏ tình yêu của mình như vậy, nàng không nhưng không ghét mà còn có chút kính nể dũng khí này.
Tuy vậy nàng kính nể là một chuyện nhưng còn phải nghe ý tứ của đương sự đã.
Mà Tiêu Thế Nam mặt đỏ như tôm luộc cũng đi tới.
Khương Đào lập tức cười nói: “Tiểu Nam tới đúng lúc, chuyện này đệ thấy sao?”.
Tiêu Thế Nam khó có được lúc ngượng ngùng mà không nói tiếp, nhìn về phía Cổ Lệ nói: “Muội thực sự thấy hôn sự này là nhân duyên trời ban? Muội không hối hận?”.
Cổ Lệ lập tức gật đầu nói: “Ta chính là nghĩ như vậy”.
Tiêu Thế Nam còn có gì để nói nữa? Hắn vốn dĩ vô cùng tò mò với thiếu nữ ngoại bang này, cũng có hảo cảm. Hiện giờ biết thân phận của nàng – công chúa ngoại bang, tuy rằng không biết vì sao mà năm lần bảy lượt xuất hiện gần hắn nhưng cũng chẳng có ý xấu gì, hẳn là vì hắn mà đến. Đường đường là công chúa còn bỏ sự tự tôn của mình xuống để làm tới mức này, chỉ cần không phải là người ý chí sắt đá cũng sẽ động lòng.
“Vậy tẩu tử quyết định đi!”. Mặt Tiêu Thế Nam càng thêm đỏ, nói xong câu này lại mím môi, hệt như tức phụ ngượng ngùng.
Khương Đào trầm ngâm một lúc bèn gật đầu nói: “Ta đương nhiên là không phản đối nhưng còn phải hỏi ý tứ Thánh thượng”.
Tiêu Thế Nam là thế tử quốc công, Cổ Lệ là công chúa ngoại bang, thân phận của hai người đương nhiên là xứng đôi. Nhưng cũng bởi thân phận hai bên đều quan trọng, hôn sự còn liên quan tới bang giao hai nước, chuyện này đương nhiên phải hỏi ý Tiêu Giác.
Cổ Lệ lại mơ màng nghiêng đầu, tuy vậy nàng cũng không nói gì thêm, gật đầu đáp: “Lễ tiết Trung Nguyên phu nhân quen thuộc hơn ta, ta hoàn toàn nghe theo phu nhân”.
Nói xong Cổ Lệ cũng chẳng ở lại Thẩm gia lâu, Tiêu Thế Nam tự mình tiễn nàng ra ngoài.
Trước khi chia tay, Tiêu Thế Nam còn định đảm bảo với nàng rằng chỉ cần thành hôn khẳng định sẽ đối xử tốt với nàng ấy, bất đắc dĩ Cổ Lệ lại lao lên ngựa phi đi như cơn gió.
Tức phụ tương lai của hắn mới rồi ở chỗ tẩu tử hắn còn chủ động như vậy, sao giờ ở chung một chỗ lại thẹn thùng rồi?
Tiêu Thế Nam vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào, lúc trở về lòng cứ lâng lâng.
…………….
Mà bên Cổ Lệ, sau khi lên xe ngựa, tỳ nữ vỗ ngực nói với nàng: “Quy củ của Trung Nguyên thực sự quá nhiều, mới rồi vào phủ Quốc công kia, những động tác và nét mặt của những hạ nhân đó như binh lính vậy, khiến em sợ muốn chết”.
Cổ Lệ trấn an vỗ vai nàng: “Trước đó ta tới hồ, chùa, còn trà trộn vào yến hội của danh môn là để hiểu rõ họ sinh hoạt như nào. Tới giờ ta cũng chưa hiểu đâu? Em mới tiếp xúc một ít với người Trung Nguyên, bị dọa cũng rất bình thường”.
Tỳ nữ lo lắng nói: “Lần này công chúa tới là để thương lượng lại điều ước thông thương giữa hai nước, còn mấy ngày nữa là chúng ta phải tiến cung rồi, nếu tới lúc đó làm ẩu trước mặt hoàng đế Trung Nguyên, vậy chúng ta còn có thể đàm phán thành công sao?”.
Nói tới việc này Cổ Lệ cũng rất đau đầu. Nền tảng dựng quốc của Trung Nguyên mạnh hơn nhiều so với mấy tiểu quốc như nàng, lần đàm phán này hẳn sẽ không thuận lợi như vậy. Cho nên vì lần đàm phán này mà nàng còn mang theo thánh thú của quốc gia, cũng chính là hổ tuyết trong lời người Trung Nguyên, tới lai giống với con ở Thẩm gia.
Hổ tuyết là thần thú tín ngưỡng của họ, địa vị rất cao, tính tình kiêu căng, không dễ dàng nuôi dưỡng được, mấy năm gần đây cũng chỉ nuôi được hai con tính tình ôn thuần hơn. Một con sớm đã tiến cống cho hoàng đế Trung Nguyên nhưng chẳng may sau đó đã chết. Còn có một con là nàng mang tới “hòa thân” lần này!
Cổ Lệ sợ con hổ tuyết này cũng chết tha hương, đặc biệt đưa của hồi môn tới Thẩm gia, chỉ trông mong con hổ tuyết nhà này có thể tốt một chút.
Nghĩ tới chuyện cần cẩn thận với chuyện lai hổ tuyết, còn có bao nhiêu lễ nghi khác đang chờ nàng, Cổ Lệ thở dài một tiếng, càng thêm đau đầu vì buổi đàm phán mấy ngày sau.
Tâm hự của tác giả: Sắp hết truyện rồi mà tác giả còn chưa hết troll nhau.