Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141
Khương Lâm nói xong chính mình lăn ra cười.
Khương Đào chỉ về phía Tiêu Thế Nam và Tiêu Giác muốn nói bọn họ nhưng một người thì trong nhà có chuyện, cha không thương mẹ không yêu khiến người khác đau lòng, một người là đương kim thiên tử, trước giờ mọi người đều giữ gìn thể diện cho hắn.
Nhưng nếu không nói gì, hai người kia thực không biết tốt xấu, nhìn thấy cái xe chở phân cũng phải xem bằng được, đã nhàm chán thành cái dạng gì rồi!
Vì thế một lúc sau tay Khương Đào đổi hướng, chỉ về Thẩm Thời Ân: “Chàng dẫn bọn nó ra ngoài là ta yên tâm nhất mà chàng trông chúng nó như thế à? Để bọn họ chơi ở xe chở phân?”.
Thẩm Thời Ân vô tội nhất, hai tiểu tử lớn như vậy hắn giữ không cho chúng nó chạy loạn đã là không dễ rồi, nào quản được họ đùa nghịch như vậy chứ.
Nhưng hắn chỉ sờ mũi, lập tức nói: “Ừm, ta sai rồi, ta không trông bọn họ kĩ càng”.
Hắn nhận sai nhanh như vậy, Khương Đào cũng không thật sự trách hắn, cuối cùng chỉ có thể chột dạ nói: “Vậy lần tới chàng chú ý hơn ha”. Nói xong liền đi tìm xiêm y cho họ thay.
Tòa nhà ở hẻm Thư Sinh này so với ở hẻm Trà Hồ cũng không khác nhau lắm, cũng là một gian nhà chính hai sương phòng.
Bọn đệ đệ ở như lúc trước, Tiêu Thế Nam lôi Tiêu Giác về sương phòng tay quần áo.
Lúc thay, Tiêu Thế Nam nhịn không được cười nói, “May mà có ngươi ở đây, không thì hôm nay ta ăn mắng chắc rồi”.
Tiêu Giác không biết giận, hắn chỉ là không rõ cái xe bò đấy có gì đáng nhìn, nếu là bình thường đừng nói là xe bò, xe gì hắn cũng không tò mò.
Nhưng Tiêu Thế Nam cứ y như lúc nhỏ ấy, không thay đổi chút nào, chính mình gây họa còn kéo hắn theo.
Cũng may nơi này trừ nhà họ Khương ra, không có người ngoài biết thân phận của hắn, bằng không thật là đến người cũng không cần làm nữa.
Tiêu Giác lạnh lùng nhìn Tiêu Thế Nam một cái, không nói tiếp.
Tiêu Thế Nam bị hắn nhìn tới chột dạ, vội nói: “Lần tới khẳng định không kéo ngươi theo nữa”.
Tiêu Giác nói ngươi thôi đi, “Lời này ta nghe từ nhỏ tới lớn, từ lúc là hoàng tử cho tới khi làm Thái Tử, tới giờ ta đã là hoàng đế rồi”.
Tiêu Thế Nam cười ha ha, bá vai hắn nói: “Sao ngươi thù dai thế?!”.
Tiêu Giác cũng nhịn không được cười rộ lên, hai người thay quần áo xong liền ra ngoài.
Trong nhà chính, Khương Đào đun nước ấm xong, rót cho mỗi người một tách trà nóng.
Tiêu Thế Nam đúng là đang thấy khát nước, lấy chén trà uống liền một hớp, ra một thân mồ hôi, thở ra một tiếng thỏa mãn.
Có một đoạn nhạc đệm như vậy, Khương Đào giới thiệu Tiêu Giác với Khương Dương dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ là bối phận này rất kỳ quái, Khương Dương lại không thể hồn nhiên kêu hắn là “ca ca” như Khương Lâm.
Nhưng Tiêu Giác lại nhỏ hơn Khương Dương hai tuổi, gọi là cữu cữu thì đừng nói Tiêu Giác nói không được, Khương Đào nghe cũng thấy ngượng.
Cho nên Khương Dương chỉ là đứng dậy chắp tay với hắn, Tiêu Giác gật đầu đáp lễ, kêu hắn ngồi xuống nói chuyện.
Tới lúc này, Khương Dương nhìn Tiêu Giác mới biết tỷ tỷ nói không sai – từ lúc xuống thuyền, Tiêu Giác liền thay y phục nhưng chính vì xiêm y bình thường này mà ở trên người hắn lại vô cùng nổi bật, lại thấy dáng vẻ đĩnh bạt và động tác uống trà không nhanh không chậm này, xác thực không phải người bình thường.
Lúc hắn đánh giá Tiêu Giác, Tiêu Giác cũng đang dùng dư quang đánh giá hắn – Khương Dương mặc một bộ áo bào thư sinh nửa cũ nửa mới, nhìn qua cũng mới gần 14, thân hình cao gầy nhưng ở trước mặt hắn lại cung kính mà không hèn mọn, không hề khiếp đảm.
Như vậy làm Tiêu Giác rất bất ngờ, dù sao Khương Đào và Khương Lâm, một nữ tử và một hài tử, có lẽ không đủ mẫn cảm với thân phận hoàng đế của hắn nhưng Khương Dương thì khác, hắn muốn thi cử, vào triều làm quan, coi như Khương gia gắn chặt với quan hệ thân phận của hắn.
Hiện nay Tiêu Giác còn chưa biết tài học của Khương Dương ra sao nhưng khí độ không kiêu ngạo không siểm nịnh này đủ để Tiêu Giác xem trọng hắn.
Khương Đào nói với Khương Dương rằng Thẩm Thời Ân sẽ về kinh với Tiêu Giác trước còn chính mình sẽ ở lại cùng hắn, chờ thi Hương xong, muốn tới kinh thành hay về thôn Cây Hòe, vậy còn phải xem ý của Khương Dương.
Khương Dương mím môi không nói, trong lòng hắn đương nhiên không yên tâm tỷ tỷ tới kinh thành một mình, cũng muốn đi cùng. Nhưng nếu không qua được thi Hương, hắn cũng chỉ là một tú tài, tới kinh thành cũng không giúp được tỷ ấy mà ngược lại có khả năng liên lụy nàng.
Cho nên, hắn chỉ có trúng cử, như vậy năm sau tới kinh thành thi Hội, mới có thể thuận lý thành chương mà tới kinh thành với Khương Đào, trợ lực cho nàng.
Hiểu rõ điểm này, Khương Dương không nói gì thêm, chỉ gật đầu nói mình đã biết, sau đi về thư phòng đọc sách.
Không lâu sau, ngoài trời đã tối sầm, Liễu thị tới mời nhóm Khương Đào qua dùng bữa tối.
Khương Đào nghĩ thân phận của Tiêu Giác không phù hợp nên từ chối, Liễu thị cũng không miễn cưỡng, chỉ đem rượu và thức ăn tới.
Đồ ăn bày ra bàn, Khương Đào đi gọi Khương Dương, hắn chỉ nói mọi người cứ ăn trước, Khương Đào cho là hắn đang nỗ lực, cũng không kiên trì, để lại một phần cơm cho hắn.
Sau khi ăn xong, Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác thương lượng việc hồi kinh.
Bọn họ muốn lập tức trở về, đặc biệt tới tỉnh thành một chuyến cũng là vì Tiêu Giác nể mặt Khương Đào, tới gặp Khương Dương.
Hai người thương lượng hôm sau sẽ về thuyền hoa, nương theo đường thủy về kinh thành.
Tuyết Đoàn nhi không tiện lộ diện, trước đó đang ở thuyền hoa, cũng được bọn họ mang về kinh thành luôn.
Tuy vậy nói tới Khương Lâm, chuyện này lại rất khó.
Khương Đào vốn là muốn bọn họ mang A Lâm về luôn, tiểu gia hỏa tuy lần đầu tiên đi xa nhưng dọc đường đi tinh thần đều rất tốt, có Thẩm Thời Ân trông, Khương Đào cũng yên tâm.
Nhưng không ngờ là nó nghe Khương Đào nói muốn tách ra, lập tức mâu thuẫn cảm xúc, nắm vạt áo Khương Đào không chịu buông tay.
Kỳ thật nghĩ kỹ cũng hiểu được, khả năng thích ứng của tiểu hài tử không mạnh như người lớn, đến bây giờ nó cũng không hiểu thế nào là ở một nơi khác, chỉ là vì có Khương Đào bên cạnh nên nó mới yên tâm.
Khương Đào thấy khuôn mặt tròn kia kinh hoảng cũng không muốn ép buộc nó, nói với Thẩm Thời Ân: “Không thì A Lâm cứ ở lại đây với ta, chờ A Dương thi xong, ta sẽ dẫn hắn về kinh cùng”.
Thẩm Thời Ân vốn không yên tâm Khương Đào một mình tới kinh thành, hiện giờ thêm một Khương Lâm 6 tuổi, hắn càng thêm do dự.
Nhưng hắn cũng không thể ở lại, hắn phải về trước với Tiêu Giác, xử lý tốt tất cả mọi chuyện, còn phải thu dọn Thẩm trạch, không thì tới lúc đó tới chỗ ở cũng không có.
Tiêu Thế Nam dứt khoát nói: “Nhị ca không cần lo lắng, huynh và Tiêu Giác về kinh trước, ta ở lại cùng với tẩu tử bọn họ”.
Đây đương nhiên là biện pháp tốt, tuy Tiêu Thế Nam không được trầm ổn nhưng cũng là thiếu niên mười sáu, biết chút quyền cước, có hắn giúp đỡ Khương Đào, cũng không đến mức làm người khác không yên tâm.
Khương Đào có hơi do dự nói: “Để đệ ở lại cùng ta không phải tương đương với việc đệ về kinh thành muộn hơn sao? Đệ không muốn về nhà sớm một tí à?”.
Tiêu Thế Nam đương nhiên là muốn, dọc đường đi hắn là vui mừng nhất, không thì cũng sẽ không điên tới mức đi hỏi thăm xe chở phân.
“Không sao”, Tiêu Thế Nam cười xua tay, “4, 5 năm còn chờ được thì mấy ngày này có đáng là bao?”.
Hắn vì người khác suy nghĩ lại khiến Khương Đào lo lắng, nàng quay đầu nhìn Thẩm Thời Ân, Thẩm Thời Ân hiểu ý nàng, nhẹ nhàng thở dài sau nói: “Đệ qua đây với ta một lát, ta có chuyện cần nói với đệ”.
Đây là muốn nói cho hắn chuyện Anh Quốc Công trình sổ con phong đệ đệ hắn làm thế tử.
Tiêu Thế Nam nghi hoặc gãi đầu, “Chuyện gì mà thần bí như vậy?”. Lại quay đầu ngượng ngùng cười nói với Khương Đào, “Đệ không có chuyện gì không thể nói với tẩu tử cả, không biết sao nhị ca đột nhiên thần bí như vậy, chờ nghe xong ta sẽ quay về nói với tẩu tử”.
Hốc mắt Khương Đào nóng lên gật gật đầu.
Sau đó Thẩm Thời Ân dẫn Tiêu Thế Nam ra khỏi nhà chính, tới sương phòng nói chuyện.
Tiêu Thế Nam không ở trước mặt, Khương Đào lệ nóng tròng doanh, nếu không phải còn Tiêu Giác ở đây, nàng đã mắng phu thê Anh Quốc Công rồi.
Tiêu Giác thấy bộ dáng khổ sở của nàng, cũng khẽ than thở.
Năm ngoái hắn biết Tiêu Thế Nam giả chết, đi theo cữu cữu hắn tới đây làm khổ dịch.
Tra rõ một phen mới biết hoàn toàn là một tay Anh Quốc Công an bài.
An bài như này rất tốt, sau khi đăng cơ, Tiêu Giác nghĩ sau khi mời Thẩm Thời Ân về xong cũng sẽ khen ngợi Tiêu Thế Nam một phen.
Khôi phục vị trí thế tử khỏi nói, vốn là như vậy, hắn còn nghĩ nợ Tiêu Thế Nam, phủ Anh Quốc Công một ân tình.
Nhưng không ngờ là sau khi hắn đăng cơ, chuyện Anh Quốc Công phủ làm đầu tiên là dâng sổ con, thỉnh phong ấu tử hắn làm thể tử, trong sổ con hoàn toàn không đề cập tới sống chết của Tiêu Thế Nam, thật giống như đã hoàn toàn quên mất hắn.
Nếu là năm trước Tiêu Giác không tự mình tới huyện thành một chuyến, hắn chưa nhìn thấy Tiêu Thế Nam, không biết hắn còn sống, có lẽ sổ con kia đã được đóng dấu rồi.
Nhưng hắn tới rồi, hắn biết, lúc nhìn thấy sổ con kia, trong lòng lại ngũ vị tạp trần.
Hai người tâm tình phức tạp ngồi cạnh nhau cũng không nói gì, không lâu sau Tiêu Thế Nam trở lại.
Trên mặt hắn vẫn có ý cười, thấy sắc mặt của Khương Đào và Tiêu Thế Nam, hắn còn cười nói: “Đây là làm sao? Hai người đều xụ mặt xuống như này quá dọa người rồi”.
Biểu hiện của hắn quá mức nhẹ nhàng, cho nên Khương Đào nhịn không được mà nghĩ chẳng lẽ Thẩm Thời Ân nhất thời sửa chủ ý, không nhẫn tâm nói cho hắn chuyện của Anh Quốc Công phủ?
Nhưng sau Thẩm Thời Ân đi vào, hắn gật đầu với Khương Đào, tỏ vẻ đã nói.
“Tiểu Nam, đệ…” Khương Đào suy nghĩ tìm từ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Đệ không sao!”. Tiêu Thế Nam cười hì hì mà ngồi xuống cạnh Khương Đào, không để bụng xua xua tay, “Chẳng phải là chỉ một cái danh thế tử thôi sao, có gì ghê gớm đâu? Tiểu Giác nhà ta là hoàng đế, nhị ca ta là quốc cữu, những thân phận này đệ còn muốn so hơn gì nữa đâu? Lại nói đệ mới bao lớn, không là thế tử thì không làm thôi, sau này Tiểu Giác nâng tay một cái, có rất nhiều cơ hội để ta kiến công lập nghiệp nha!”.
Như một khối đá đè trong lòng được chuyển đi, Tiêu Giác thở nhẹ ra một hơi, cong cong môi nói: “Sớm biết ngươi nghĩ thông như vậy, ta cũng không gạt ngươi làm gì”.
Tiêu Thế Nam cười đi chọt lét Tiêu Giác: “Hay lắm tiểu tử này còn dám gạt ta, còn để nhị ca tới nói cho ta. Sao? Hiện giờ lớn rồi còn biết giữ bí mật với ta à?”.
Đừng nhìn Tiêu Giác tư thái đoan chính nhưng cũng sợ bị chọc lét, thình lình bị sờ bên hông, hắn thiếu chút nữa cười ná thở.
Hai người cười đùa một trận, thời gian cũng không còn sớm, đoàn người đều là bận rộn lên đường, đặc biệt là hôm sau Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác còn phải lên đường về kinh, từng người về phòng không đề cập tới chuyện này nữa.
Nhưng sau khi nằm xuống, trong lòng Khương Đào vẫn không yên tâm, trằn trọc tới nửa đêm, Thẩm Thời Ân ngủ say rồi mà nàng vẫn chưa ngủ, đứng dậy xuống giường.
Nàng khoác áo ra nhà chính, thấy ngọn đèn dầu trong phòng Khương Dương còn chưa tắt, mà ở giếng trời, Tiêu Thế Nam đang ngồi ôm đầu gối ở dưới đất.
Khương Đào chỉ về phía Tiêu Thế Nam và Tiêu Giác muốn nói bọn họ nhưng một người thì trong nhà có chuyện, cha không thương mẹ không yêu khiến người khác đau lòng, một người là đương kim thiên tử, trước giờ mọi người đều giữ gìn thể diện cho hắn.
Nhưng nếu không nói gì, hai người kia thực không biết tốt xấu, nhìn thấy cái xe chở phân cũng phải xem bằng được, đã nhàm chán thành cái dạng gì rồi!
Vì thế một lúc sau tay Khương Đào đổi hướng, chỉ về Thẩm Thời Ân: “Chàng dẫn bọn nó ra ngoài là ta yên tâm nhất mà chàng trông chúng nó như thế à? Để bọn họ chơi ở xe chở phân?”.
Thẩm Thời Ân vô tội nhất, hai tiểu tử lớn như vậy hắn giữ không cho chúng nó chạy loạn đã là không dễ rồi, nào quản được họ đùa nghịch như vậy chứ.
Nhưng hắn chỉ sờ mũi, lập tức nói: “Ừm, ta sai rồi, ta không trông bọn họ kĩ càng”.
Hắn nhận sai nhanh như vậy, Khương Đào cũng không thật sự trách hắn, cuối cùng chỉ có thể chột dạ nói: “Vậy lần tới chàng chú ý hơn ha”. Nói xong liền đi tìm xiêm y cho họ thay.
Tòa nhà ở hẻm Thư Sinh này so với ở hẻm Trà Hồ cũng không khác nhau lắm, cũng là một gian nhà chính hai sương phòng.
Bọn đệ đệ ở như lúc trước, Tiêu Thế Nam lôi Tiêu Giác về sương phòng tay quần áo.
Lúc thay, Tiêu Thế Nam nhịn không được cười nói, “May mà có ngươi ở đây, không thì hôm nay ta ăn mắng chắc rồi”.
Tiêu Giác không biết giận, hắn chỉ là không rõ cái xe bò đấy có gì đáng nhìn, nếu là bình thường đừng nói là xe bò, xe gì hắn cũng không tò mò.
Nhưng Tiêu Thế Nam cứ y như lúc nhỏ ấy, không thay đổi chút nào, chính mình gây họa còn kéo hắn theo.
Cũng may nơi này trừ nhà họ Khương ra, không có người ngoài biết thân phận của hắn, bằng không thật là đến người cũng không cần làm nữa.
Tiêu Giác lạnh lùng nhìn Tiêu Thế Nam một cái, không nói tiếp.
Tiêu Thế Nam bị hắn nhìn tới chột dạ, vội nói: “Lần tới khẳng định không kéo ngươi theo nữa”.
Tiêu Giác nói ngươi thôi đi, “Lời này ta nghe từ nhỏ tới lớn, từ lúc là hoàng tử cho tới khi làm Thái Tử, tới giờ ta đã là hoàng đế rồi”.
Tiêu Thế Nam cười ha ha, bá vai hắn nói: “Sao ngươi thù dai thế?!”.
Tiêu Giác cũng nhịn không được cười rộ lên, hai người thay quần áo xong liền ra ngoài.
Trong nhà chính, Khương Đào đun nước ấm xong, rót cho mỗi người một tách trà nóng.
Tiêu Thế Nam đúng là đang thấy khát nước, lấy chén trà uống liền một hớp, ra một thân mồ hôi, thở ra một tiếng thỏa mãn.
Có một đoạn nhạc đệm như vậy, Khương Đào giới thiệu Tiêu Giác với Khương Dương dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ là bối phận này rất kỳ quái, Khương Dương lại không thể hồn nhiên kêu hắn là “ca ca” như Khương Lâm.
Nhưng Tiêu Giác lại nhỏ hơn Khương Dương hai tuổi, gọi là cữu cữu thì đừng nói Tiêu Giác nói không được, Khương Đào nghe cũng thấy ngượng.
Cho nên Khương Dương chỉ là đứng dậy chắp tay với hắn, Tiêu Giác gật đầu đáp lễ, kêu hắn ngồi xuống nói chuyện.
Tới lúc này, Khương Dương nhìn Tiêu Giác mới biết tỷ tỷ nói không sai – từ lúc xuống thuyền, Tiêu Giác liền thay y phục nhưng chính vì xiêm y bình thường này mà ở trên người hắn lại vô cùng nổi bật, lại thấy dáng vẻ đĩnh bạt và động tác uống trà không nhanh không chậm này, xác thực không phải người bình thường.
Lúc hắn đánh giá Tiêu Giác, Tiêu Giác cũng đang dùng dư quang đánh giá hắn – Khương Dương mặc một bộ áo bào thư sinh nửa cũ nửa mới, nhìn qua cũng mới gần 14, thân hình cao gầy nhưng ở trước mặt hắn lại cung kính mà không hèn mọn, không hề khiếp đảm.
Như vậy làm Tiêu Giác rất bất ngờ, dù sao Khương Đào và Khương Lâm, một nữ tử và một hài tử, có lẽ không đủ mẫn cảm với thân phận hoàng đế của hắn nhưng Khương Dương thì khác, hắn muốn thi cử, vào triều làm quan, coi như Khương gia gắn chặt với quan hệ thân phận của hắn.
Hiện nay Tiêu Giác còn chưa biết tài học của Khương Dương ra sao nhưng khí độ không kiêu ngạo không siểm nịnh này đủ để Tiêu Giác xem trọng hắn.
Khương Đào nói với Khương Dương rằng Thẩm Thời Ân sẽ về kinh với Tiêu Giác trước còn chính mình sẽ ở lại cùng hắn, chờ thi Hương xong, muốn tới kinh thành hay về thôn Cây Hòe, vậy còn phải xem ý của Khương Dương.
Khương Dương mím môi không nói, trong lòng hắn đương nhiên không yên tâm tỷ tỷ tới kinh thành một mình, cũng muốn đi cùng. Nhưng nếu không qua được thi Hương, hắn cũng chỉ là một tú tài, tới kinh thành cũng không giúp được tỷ ấy mà ngược lại có khả năng liên lụy nàng.
Cho nên, hắn chỉ có trúng cử, như vậy năm sau tới kinh thành thi Hội, mới có thể thuận lý thành chương mà tới kinh thành với Khương Đào, trợ lực cho nàng.
Hiểu rõ điểm này, Khương Dương không nói gì thêm, chỉ gật đầu nói mình đã biết, sau đi về thư phòng đọc sách.
Không lâu sau, ngoài trời đã tối sầm, Liễu thị tới mời nhóm Khương Đào qua dùng bữa tối.
Khương Đào nghĩ thân phận của Tiêu Giác không phù hợp nên từ chối, Liễu thị cũng không miễn cưỡng, chỉ đem rượu và thức ăn tới.
Đồ ăn bày ra bàn, Khương Đào đi gọi Khương Dương, hắn chỉ nói mọi người cứ ăn trước, Khương Đào cho là hắn đang nỗ lực, cũng không kiên trì, để lại một phần cơm cho hắn.
Sau khi ăn xong, Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác thương lượng việc hồi kinh.
Bọn họ muốn lập tức trở về, đặc biệt tới tỉnh thành một chuyến cũng là vì Tiêu Giác nể mặt Khương Đào, tới gặp Khương Dương.
Hai người thương lượng hôm sau sẽ về thuyền hoa, nương theo đường thủy về kinh thành.
Tuyết Đoàn nhi không tiện lộ diện, trước đó đang ở thuyền hoa, cũng được bọn họ mang về kinh thành luôn.
Tuy vậy nói tới Khương Lâm, chuyện này lại rất khó.
Khương Đào vốn là muốn bọn họ mang A Lâm về luôn, tiểu gia hỏa tuy lần đầu tiên đi xa nhưng dọc đường đi tinh thần đều rất tốt, có Thẩm Thời Ân trông, Khương Đào cũng yên tâm.
Nhưng không ngờ là nó nghe Khương Đào nói muốn tách ra, lập tức mâu thuẫn cảm xúc, nắm vạt áo Khương Đào không chịu buông tay.
Kỳ thật nghĩ kỹ cũng hiểu được, khả năng thích ứng của tiểu hài tử không mạnh như người lớn, đến bây giờ nó cũng không hiểu thế nào là ở một nơi khác, chỉ là vì có Khương Đào bên cạnh nên nó mới yên tâm.
Khương Đào thấy khuôn mặt tròn kia kinh hoảng cũng không muốn ép buộc nó, nói với Thẩm Thời Ân: “Không thì A Lâm cứ ở lại đây với ta, chờ A Dương thi xong, ta sẽ dẫn hắn về kinh cùng”.
Thẩm Thời Ân vốn không yên tâm Khương Đào một mình tới kinh thành, hiện giờ thêm một Khương Lâm 6 tuổi, hắn càng thêm do dự.
Nhưng hắn cũng không thể ở lại, hắn phải về trước với Tiêu Giác, xử lý tốt tất cả mọi chuyện, còn phải thu dọn Thẩm trạch, không thì tới lúc đó tới chỗ ở cũng không có.
Tiêu Thế Nam dứt khoát nói: “Nhị ca không cần lo lắng, huynh và Tiêu Giác về kinh trước, ta ở lại cùng với tẩu tử bọn họ”.
Đây đương nhiên là biện pháp tốt, tuy Tiêu Thế Nam không được trầm ổn nhưng cũng là thiếu niên mười sáu, biết chút quyền cước, có hắn giúp đỡ Khương Đào, cũng không đến mức làm người khác không yên tâm.
Khương Đào có hơi do dự nói: “Để đệ ở lại cùng ta không phải tương đương với việc đệ về kinh thành muộn hơn sao? Đệ không muốn về nhà sớm một tí à?”.
Tiêu Thế Nam đương nhiên là muốn, dọc đường đi hắn là vui mừng nhất, không thì cũng sẽ không điên tới mức đi hỏi thăm xe chở phân.
“Không sao”, Tiêu Thế Nam cười xua tay, “4, 5 năm còn chờ được thì mấy ngày này có đáng là bao?”.
Hắn vì người khác suy nghĩ lại khiến Khương Đào lo lắng, nàng quay đầu nhìn Thẩm Thời Ân, Thẩm Thời Ân hiểu ý nàng, nhẹ nhàng thở dài sau nói: “Đệ qua đây với ta một lát, ta có chuyện cần nói với đệ”.
Đây là muốn nói cho hắn chuyện Anh Quốc Công trình sổ con phong đệ đệ hắn làm thế tử.
Tiêu Thế Nam nghi hoặc gãi đầu, “Chuyện gì mà thần bí như vậy?”. Lại quay đầu ngượng ngùng cười nói với Khương Đào, “Đệ không có chuyện gì không thể nói với tẩu tử cả, không biết sao nhị ca đột nhiên thần bí như vậy, chờ nghe xong ta sẽ quay về nói với tẩu tử”.
Hốc mắt Khương Đào nóng lên gật gật đầu.
Sau đó Thẩm Thời Ân dẫn Tiêu Thế Nam ra khỏi nhà chính, tới sương phòng nói chuyện.
Tiêu Thế Nam không ở trước mặt, Khương Đào lệ nóng tròng doanh, nếu không phải còn Tiêu Giác ở đây, nàng đã mắng phu thê Anh Quốc Công rồi.
Tiêu Giác thấy bộ dáng khổ sở của nàng, cũng khẽ than thở.
Năm ngoái hắn biết Tiêu Thế Nam giả chết, đi theo cữu cữu hắn tới đây làm khổ dịch.
Tra rõ một phen mới biết hoàn toàn là một tay Anh Quốc Công an bài.
An bài như này rất tốt, sau khi đăng cơ, Tiêu Giác nghĩ sau khi mời Thẩm Thời Ân về xong cũng sẽ khen ngợi Tiêu Thế Nam một phen.
Khôi phục vị trí thế tử khỏi nói, vốn là như vậy, hắn còn nghĩ nợ Tiêu Thế Nam, phủ Anh Quốc Công một ân tình.
Nhưng không ngờ là sau khi hắn đăng cơ, chuyện Anh Quốc Công phủ làm đầu tiên là dâng sổ con, thỉnh phong ấu tử hắn làm thể tử, trong sổ con hoàn toàn không đề cập tới sống chết của Tiêu Thế Nam, thật giống như đã hoàn toàn quên mất hắn.
Nếu là năm trước Tiêu Giác không tự mình tới huyện thành một chuyến, hắn chưa nhìn thấy Tiêu Thế Nam, không biết hắn còn sống, có lẽ sổ con kia đã được đóng dấu rồi.
Nhưng hắn tới rồi, hắn biết, lúc nhìn thấy sổ con kia, trong lòng lại ngũ vị tạp trần.
Hai người tâm tình phức tạp ngồi cạnh nhau cũng không nói gì, không lâu sau Tiêu Thế Nam trở lại.
Trên mặt hắn vẫn có ý cười, thấy sắc mặt của Khương Đào và Tiêu Thế Nam, hắn còn cười nói: “Đây là làm sao? Hai người đều xụ mặt xuống như này quá dọa người rồi”.
Biểu hiện của hắn quá mức nhẹ nhàng, cho nên Khương Đào nhịn không được mà nghĩ chẳng lẽ Thẩm Thời Ân nhất thời sửa chủ ý, không nhẫn tâm nói cho hắn chuyện của Anh Quốc Công phủ?
Nhưng sau Thẩm Thời Ân đi vào, hắn gật đầu với Khương Đào, tỏ vẻ đã nói.
“Tiểu Nam, đệ…” Khương Đào suy nghĩ tìm từ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Đệ không sao!”. Tiêu Thế Nam cười hì hì mà ngồi xuống cạnh Khương Đào, không để bụng xua xua tay, “Chẳng phải là chỉ một cái danh thế tử thôi sao, có gì ghê gớm đâu? Tiểu Giác nhà ta là hoàng đế, nhị ca ta là quốc cữu, những thân phận này đệ còn muốn so hơn gì nữa đâu? Lại nói đệ mới bao lớn, không là thế tử thì không làm thôi, sau này Tiểu Giác nâng tay một cái, có rất nhiều cơ hội để ta kiến công lập nghiệp nha!”.
Như một khối đá đè trong lòng được chuyển đi, Tiêu Giác thở nhẹ ra một hơi, cong cong môi nói: “Sớm biết ngươi nghĩ thông như vậy, ta cũng không gạt ngươi làm gì”.
Tiêu Thế Nam cười đi chọt lét Tiêu Giác: “Hay lắm tiểu tử này còn dám gạt ta, còn để nhị ca tới nói cho ta. Sao? Hiện giờ lớn rồi còn biết giữ bí mật với ta à?”.
Đừng nhìn Tiêu Giác tư thái đoan chính nhưng cũng sợ bị chọc lét, thình lình bị sờ bên hông, hắn thiếu chút nữa cười ná thở.
Hai người cười đùa một trận, thời gian cũng không còn sớm, đoàn người đều là bận rộn lên đường, đặc biệt là hôm sau Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác còn phải lên đường về kinh, từng người về phòng không đề cập tới chuyện này nữa.
Nhưng sau khi nằm xuống, trong lòng Khương Đào vẫn không yên tâm, trằn trọc tới nửa đêm, Thẩm Thời Ân ngủ say rồi mà nàng vẫn chưa ngủ, đứng dậy xuống giường.
Nàng khoác áo ra nhà chính, thấy ngọn đèn dầu trong phòng Khương Dương còn chưa tắt, mà ở giếng trời, Tiêu Thế Nam đang ngồi ôm đầu gối ở dưới đất.