Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Ta Đồng Ý Với Ngươi
Nói thật lòng Đỗ Thư Dao có chút không chịu đựng được, nàng ép tai xuống gối mềm, hít thở rối loạn một lát, giả vờ nghiêm túc trầm giọng nói: "Ngủ!"
Thái Bình Vương quả thật không nói gì thêm, Đỗ Thư Dao mấy ngày rồi không ngủ cùng với hắn, cho rằng mình sẽ không quen được, nhưng mà nằm xuống chưa được bao lâu, đã ngủ rất say.
Hai người cũng coi như ngủ cùng nhau một lần nữa, ngày hôm sau, trường kỷ trong phòng cũng được mang đi, mỗi ngày ngoại trừ khi xử lý công việc, Đỗ Thư Dao đều ở bên cạnh Thái Bình Vương, hy vọng hắn mau khỏe lại.
Nhưng mắt thấy thời tiết đã lạnh dần, thời tiết cuối thu, vết thương của Thái Bình Vương vẫn lặp đi lặp lại, vẫn có xu hướng vỡ mủ và sốt cao lặp đi lặp lại.
Không những làm đám thái y liên quan buồn lo, ngay cả hoàng đế cùng tự mình đến một chuyến, lúc này ở phòng tiếp khách của viện chính, Dương Lâu lại gọi Đỗ Thư Dao đến gặp, hơn nữa còn có dáng vẻ muốn tính sổ, cho Đỗ Thư Dao quỳ trong sảnh lớn nửa canh giờ, Đỗ Thư Dao may mắn trước đó đã bù đắp sự trống rỗng của mình, nếu không nàng thật sự sẽ giống như trong phim truyền hình quỳ đến lúc hôn mê.
Nhưng nàng quỳ thê thảm như vậy, Dương Lâu cũng không nói câu nào, chỉ dùng ánh mắt không chút độ ấm nhìn Đỗ Thư Dao, nhìn đến mức sống lưng Đỗ Thư Dao lạnh buốt, cảm thấy ánh mắt Dương Lâu như biến thành lưỡi dao có thật, đặt xuống cổ nàng, có thể khiến nàng đầu rơi xuống đất bất cứ lúc nào.
Ông ta thật sự có ý muốn giết nàng, sau lưng Đỗ Thư Dao đã đổ đầy mồ hôi.
Có điều cuối cùng Dương Lâu cũng không nói câu nào với Đỗ Thư Dao, cuối cùng Đỗ Thư Dao được Tam Hồng và một tỳ nữ khác nâng dậy, chân đã không đi nổi, phải xoa bóp và chườm ấm rất lâu mới khỏe.
Mà Thái Bình Vương lại đổi thuốc lần nữa, trước khi đi, hoàng đế ra lệnh cho Hỉ Nhạc đưa một cuộn giấy nhỏ đến tay Đỗ Thư Dao, đợi đến khi bọn họ đi rồi, Đỗ Thư Dao mở ra đọc, toàn thân như bị sét đánh đứng nguyên tại chỗ, rất lâu không tỉnh táo lại được.
Dương Lâu có ý muốn giết, ông ta muốn giết Đỗ Thư Dao, nàng cả gan làm loạn lừa gạt vương gia bỏ trốn, Dương Lâu không muốn giết nàng, mà là khi Thái Bình Vương bị trúng tên ở cuộc đi săn mùa thu mấy ngày trước đây, Dương Lâu giận dữ, điều tra ra sự thật lại khiến ông ta ngạc nhiên
Tai nạn lần này không phải có âm mưu đâm chém, mà chính là... Tự sát.
Điều này thật sự khiến tâm hồn Dương Lâu chấn động, khi ông ta tìm hiểu nguồn gốc, trong giây phút tìm ra sự thật cuối cùng, Đỗ Thư Dao trong lòng ông ta đã là một người chết rồi.
Về tình về lý, bất kể là từ khía cạnh nào suy xét, nàng đều phải chết, nếu Thái Bình Vương chỉ là vương gia, giữ cô gái này bên cạnh, tất nhiên chính là tai họa mê hoặc, nếu Thái Bình Vương có thể trổ hết tài năng trong số các hoàng tử, bước vào làm chủ Đông cung, nhất định phải giết cô gái này, nếu không tương lai nàng nhất định là phi tử gian tà hại nước.
Lùi mười nghìn bước mà nói, bây giờ Thái Bình Vương say đắm sâu nặng, thậm chí không tiếc tự sát lót đường cho nàng, nếu Dương Lâu lấy mạng nàng, chính là tự tay lấy mạng đứa nhi tử mình yêu thương nhất.
Dương Lâu đường đường là đế vương, từ trước đến nay vẫn luôn chém giết quyết đoán, đến hôm nay lại bó tay chịu trói với một cô gái, ông ta còn không thể động vào nàng được.
Nhưng ông ta vẫn cho Hỉ Nhạc đưa những sự thật điều tra được đến tay nàng, ngược lại ông ta muốn xem xem, nàng sẽ làm thế nào!
Đỗ Thư Dao quả thật bị nội dung trên giấy làm cho kinh hãi, Thái Bình Vương vậy mà một lòng muốn chết sao?
Lúc này Đỗ Thư Dao vò nát cuộn giấy, bước nhanh đi về phía phòng của Thái Bình Vương, lúc này đang là lúc uống thuốc buổi tối, tỳ nữ đưa thuốc vừa mới từ trong phòng bước ra, trên khay trống trơn, nhìn thấy Đỗ Thư Dao vội vàng cúi đầu khẽ nói: "Vương..."
Đỗ Thư Dao lướt qua nàng ta, đi thẳng vào trong phòng, hung hăng, dáng vẻ như muốn tìm Thái Bình Vương tính sổ.
Chẳng qua nội dung trên cuộn giấy kia thật sự khiến nàng sợ hãi tức giận, lại không ngờ rằng, nàng còn nhìn thấy chuyện khiến nàng khó mà chấp nhận được hơn nữa...
Đỗ Thư Dao tự mình đè chặt vết thương trên ngực, bưng chén thuốc mà thái y dốc hết công sức cân nhắc ra được phương thuốc cho hắn, vừa mới nấu xong, đổ vào chậu hoa bên cạnh cửa sổ.
Thái Bình Vương nghe thấy âm thanh, còn cho rằng là tỳ nữ đưa thuốc vừa nãy, đang định lên tiếng quát mắng, còn chưa hoàn toàn quay đầu lại đã nghe thấy một tiếng quát gầm lên.
"Ngươi đang làm gì thế?" Đỗ Thư Dao bước nhanh đi đến bên cạnh Thái Bình Vương, Thái Bình Vương nhanh chóng quay đầu lại, chén thuốc trong tay đã đổ mất một nửa, bị hắn run tay rơi xuống mặt đất, choang một tiếng, vỡ nát.
Vẻ mặt hắn có thể nói là sợ hãi, lùi lại phía sau hai bước, nhìn thấy Đỗ Thư Dao khí thế hung hăng đi đến trước mặt hắn, Thái Bình Vương ôm ngực, dựa vào bệ cửa sổ sau lưng, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Nhưng bây giờ hắn đã không còn là con chó ngu ngốc làm sai cũng chỉ biết giơ tai ra chịu đòn nữa rồi, trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ, lập tức nặn ra nụ cười, suy yếu nói: "Dao Dao nàng đến rồi..."
Đỗ Thư Dao dùng vẻ mặt khó mà tin nổi nhìn hắn chằm chằm, Thái Bình Vương tiếp tục lắp bắp nói: "Nàng đừng, đừng trách ta, thật sự là thuốc quá đắng... Vừa đắng vừa chua, ta cam đoan sau này sẽ không dám nữa."
Hắn nói xong còn vươn tay ôm bả vai Đỗ Thư Dao, lại bị Đỗ Thư Dao đập mạnh xuống.
"Ngươi đúng là giỏi lắm rồi!" Đỗ Thư Dao nhắm hai mắt lại, trong tay vẫn nắm chặt cuộn giấy kia, thứ hoàng đế đưa cho nàng không thể là giả được, Đỗ Thư Dao nghĩ đến có người muốn hại Thái Bình Vương, nghĩ đến có lẽ hắn bị cuốn vào tranh giành ngôi vua, nghĩ đến... Đủ loại không may, hắn mới trúng mũi tên kia.
Nhưng tuyệt đối không bao giờ ngờ đến, cuối cùng lại chính là con đường chết mà hắn tự sắp xếp cho mình!
Trước đó Đỗ Thư Dao vì muốn bảo vệ hai người, mỗi ngày nơm nớp lo sợ, thậm chí không tiếc dẫn theo hắn từ Hoàng Thành chạy trốn, nhưng bất kể ra sao, nàng cũng thật sự không ngờ được, Thái Bình Vương thế mà lại muốn chết.
Còn sống phải khổ sở đến mức nào, mới có thể muốn chết chứ?
Vừa nãy Đỗ Thư Dao máu nóng xông lên đầu, thật sự muốn vừa vào phòng đã tát hắn một cái, cho hắn tỉnh táo lại, khó khăn từ thế giới kia đến thế giới này, có thể được sống một lần nữa, thậm chí còn có được thân thể của con người, tại sao lại không biết quý trọng?
Nhưng mà khi thật sự nhìn thấy Thái Bình Vương lại cố chịu đau cũng phải bò dậy đổ thuốc đi, Đỗ Thư Dao cũng chỉ nhìn hắn chằm chằm, vành mắt đỏ bừng, miệng mấp máy mấy lần cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nàng thật sự rất tức giận, giận Thái Bình Vương không biết quý trọng cuộc sống.
Nàng vô cùng khó mà hiểu được, Đỗ Thư Dao không khó tưởng tượng ra, rốt cuộc tại sao Thái Bình Vương lại phải làm như vậy, vì trong cuộn giấy hoàng đế đưa cho nàng, đã viết lại rõ ràng mọi chuyện.
Thái Bình Vương đang lót đường cho nàng, đang vơ vét tài sản cho nàng, thậm chí ngay cả tiền của hoàng đế cũng động vào một chút, ngay cả Nhật Thực cũng đã chuẩn bị cho nàng rồi.
Đỗ Thư Dao không biết nên khóc hay nên cười, con chó nàng nuôi hiểu chuyện như vậy, có phải sau khi hắn chết, nàng nên thắp thêm cho hắn mấy nén hương không!
Đỗ Thư Dao biết tình yêu khiến con người chìm đắm khiến người ta điên cuồng, chính nàng lại chưa từng cảm nhận được, nhưng nàng tuyệt đối không ngờ rằng, Thái Bình Vương lại có thể vì tình yêu mà làm mọi chuyện tuyệt tình đến mức độ này, ngay cả mình cũng...
"Ngươi muốn chết phải không?" Đỗ Thư Dao trừng mắt nhìn Thái Bình Vương, nước mắt chuyển động trong vành mắt, vẫn chưa rơi xuống, quật cường hơi vênh mặt lên: "Muốn chết thì đổ thuốc làm gì, ngươi hẳn nên nhặt mảnh vỡ rạch thủng cổ đi, chết như vậy nhanh hơn mà còn chẳng ai có thể cứu được ngươi!"
Sắc mặt Thái Bình Vương tái nhợt, đè lồng ngực mình, vốn dĩ hắn không cảm thấy đau lắm, nhưng mà một câu nói của Đỗ Thư Dao khiến cho hắn đau đớn giống như ngay cả trái tim và lưng đều bị xuyên qua vậy.
"Dao Dao..." Thái Bình Vương gọi nàng.
Đỗ Thư Dao lập tức quát: "Đừng gọi ta! Ngươi có mặt mũi gì mà gọi ta?"
"Ta ngày ngày đêm đêm không ngừng ở bên cạnh chăm sóc ngươi, hầu hạ ngươi, kết quả ngươi một lòng muốn chết." Đỗ Thư Dao oán giận đi lên phía trước, giơ tay lên định đánh Thái Bình Vương, nhưng khi nâng tay đến bên cạnh gương mặt tái nhợt của hắn lại dừng lại, chậm chạp không hạ xuống được.
Hai người cứ giằng co như vậy, Đỗ Thư Dao hai mắt đẫm lệ mơ hồ, trong lòng tràn đầy khó hiểu và phẫn nộ, chỉ chút chuyện như vậy, chẳng qua là nàng không chịu ở cùng hắn... Hắn thế mà làm ra chuyện muốn chết, thật sự dám đi tìm cái chết!
Đỗ Thư Dao cắn môi mình đến mức bật máu, Thái Bình Vương lại không dám vươn tay chạm vào nàng, biết nàng đang thật sự giận dữ, nhưng hắn lại không biết mình có thể làm được gì, bị bắt quả tang là chuyện hắn không thể ngờ được.
Thật ra mấy ngày qua... Hắn càng ngày càng không muốn chết.
Mỗi ngày Đỗ Thư Dao đều ở bên cạnh hắn, mấy chuyện giữa hai người có lẽ đã khôi phục dáng vẻ như trước, thậm chí Thái Bình Vương nghĩ, nếu cứ như vậy cả đời, cả đời cứ như vậy không ai trong số bọn họ thay đổi cả, hắn cứ ích kỷ chiếm lấy Dao Dao như vậy.
Nhưng mà tất cả chuyện này đã bị Đỗ Thư Dao phá vỡ, Thái Bình Vương không biết làm sao bây giờ, hắn không uống thuốc không đến mức sẽ chết ngay lập tức, hắn muốn kéo dài như thế này lâu hơn một chút, thời gian ở cạnh Dao Dao lâu hơn một chút, hắn luyến tiếc.
Bàn tay Đỗ Thư Dao buông xuống, nhưng mà vẫn tức giận đến mức đầu óc choáng váng, trước đó bản thân đã quỳ đến mức đầu gối cực kỳ đau đớn, lảo đảo lùi về phía sau hai bước, suýt nữa ngã xuống mặt đất, bị Thái Bình Vương ôm eo, ấn vào ngực.
Đỗ Thư Dao nhìn thấy miệng vết thương của Thái Bình Vương đã lâu như vậy vẫn không khỏe lại còn đang chảy máu ra ngoài, nhất thời đầu óc kêu ầm một tiếng, lý trí cũng bị thiêu cháy.
"Thời gian dài như vậy, nhiều người hầu hạ ngươi chăm sóc ngươi, ngươi lại biến mình thành ra thế này, mưng mủ chảy nước, nếu muốn chết ngươi cứ dứt khoát một chút." Đỗ Thư Dao đẩy Thái Bình Vương ra, sắc mặt lạnh như băng, xoay người nhặt một mảnh vỡ dưới mặt đất, nhét vào tay Thái Bình Vương, tức giận nói: "Chết ngay bây giờ, ngươi chết cho ta xem, ta xem xem rốt cuộc ngươi chết như thế nào!"
Đây cách Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương vẫn ở bên nhau, mỗi lần hắn lén lút ăn thứ gì đó không thể ăn được, sau khi gây ra tai họa gì đó, Đỗ Thư Dao ngược lại, lấy thứ kia đến trước mặt hắn, lại dạy cho hắn mấy bài học để hắn nhớ kỹ cái gì có thể đụng vào cái gì không thể đụng!
Cách như vậy lần nào cũng đúng, nhưng đó là cách dạy chó, Thái Bình Vương là chó của nàng không sai, nhưng bây giờ hắn đã có trí tuệ của người, hoàn toàn không thể đối xử với hắn như một con chó được nữa.
Hắn cho rằng Đỗ Thư Dao thật sự muốn hắn chết, cầm mảnh vỡ gần như không do dự chút nào rạch lên cổ mình, Đỗ Thư Dao vẫn nhìn hắn, sau khi nhìn thấy động tác của hắn, bước lên một bước đặt tay lên cổ hắn.
Mảnh vỡ rạch lên mu bàn tay Đỗ Thư Dao, giọt máu đỏ tươi xuất hiện.
"Dao Dao!" Ý chí muốn chết của Thái Bình Vương kiên định, nhưng tuyệt đối không muốn tổn thương đến Đỗ Thư Dao, khi hắn nhận ra tay Đỗ Thư Dao đè xuống hắn, đã lập tức giảm sức mạnh đi rất nhiều, nhưng vẫn rạch rách tay Đỗ Thư Dao rồi.
Hắn hoàn toàn không biết phải làm thế nào cho phải, cầm bàn tay chảy máu của Đỗ Thư Dao, sắc mặt tái nhợt như con quỷ thắt cổ, phản ứng đầu tiên chính là cúi đầu xuống liếm.
Toàn thân Đỗ Thư Dao khe khẽ run lên, bị chính mình dọa cho hai chân mềm nhũn, ngã về phía Thái Bình Vương, Thái Bình Vương ôm Đỗ Thư Dao, chống đỡ không để nàng tuột xuống, đôi môi còn mút mu bàn tay của nàng.
Nước mắt Đỗ Thư Dao chảy xuống từng giọt, trong lúc nước mắt đầy mặt, nàng tựa đầu vào ngực Thái Bình Vương, hé miệng giọng nói khàn khàn: "Đồ chó ngươi thắng rồi...."
Giọng nói Đỗ Thư Dao trúc trắc: "Ta đồng ý với ngươi."
Thái Bình Vương quả thật không nói gì thêm, Đỗ Thư Dao mấy ngày rồi không ngủ cùng với hắn, cho rằng mình sẽ không quen được, nhưng mà nằm xuống chưa được bao lâu, đã ngủ rất say.
Hai người cũng coi như ngủ cùng nhau một lần nữa, ngày hôm sau, trường kỷ trong phòng cũng được mang đi, mỗi ngày ngoại trừ khi xử lý công việc, Đỗ Thư Dao đều ở bên cạnh Thái Bình Vương, hy vọng hắn mau khỏe lại.
Nhưng mắt thấy thời tiết đã lạnh dần, thời tiết cuối thu, vết thương của Thái Bình Vương vẫn lặp đi lặp lại, vẫn có xu hướng vỡ mủ và sốt cao lặp đi lặp lại.
Không những làm đám thái y liên quan buồn lo, ngay cả hoàng đế cùng tự mình đến một chuyến, lúc này ở phòng tiếp khách của viện chính, Dương Lâu lại gọi Đỗ Thư Dao đến gặp, hơn nữa còn có dáng vẻ muốn tính sổ, cho Đỗ Thư Dao quỳ trong sảnh lớn nửa canh giờ, Đỗ Thư Dao may mắn trước đó đã bù đắp sự trống rỗng của mình, nếu không nàng thật sự sẽ giống như trong phim truyền hình quỳ đến lúc hôn mê.
Nhưng nàng quỳ thê thảm như vậy, Dương Lâu cũng không nói câu nào, chỉ dùng ánh mắt không chút độ ấm nhìn Đỗ Thư Dao, nhìn đến mức sống lưng Đỗ Thư Dao lạnh buốt, cảm thấy ánh mắt Dương Lâu như biến thành lưỡi dao có thật, đặt xuống cổ nàng, có thể khiến nàng đầu rơi xuống đất bất cứ lúc nào.
Ông ta thật sự có ý muốn giết nàng, sau lưng Đỗ Thư Dao đã đổ đầy mồ hôi.
Có điều cuối cùng Dương Lâu cũng không nói câu nào với Đỗ Thư Dao, cuối cùng Đỗ Thư Dao được Tam Hồng và một tỳ nữ khác nâng dậy, chân đã không đi nổi, phải xoa bóp và chườm ấm rất lâu mới khỏe.
Mà Thái Bình Vương lại đổi thuốc lần nữa, trước khi đi, hoàng đế ra lệnh cho Hỉ Nhạc đưa một cuộn giấy nhỏ đến tay Đỗ Thư Dao, đợi đến khi bọn họ đi rồi, Đỗ Thư Dao mở ra đọc, toàn thân như bị sét đánh đứng nguyên tại chỗ, rất lâu không tỉnh táo lại được.
Dương Lâu có ý muốn giết, ông ta muốn giết Đỗ Thư Dao, nàng cả gan làm loạn lừa gạt vương gia bỏ trốn, Dương Lâu không muốn giết nàng, mà là khi Thái Bình Vương bị trúng tên ở cuộc đi săn mùa thu mấy ngày trước đây, Dương Lâu giận dữ, điều tra ra sự thật lại khiến ông ta ngạc nhiên
Tai nạn lần này không phải có âm mưu đâm chém, mà chính là... Tự sát.
Điều này thật sự khiến tâm hồn Dương Lâu chấn động, khi ông ta tìm hiểu nguồn gốc, trong giây phút tìm ra sự thật cuối cùng, Đỗ Thư Dao trong lòng ông ta đã là một người chết rồi.
Về tình về lý, bất kể là từ khía cạnh nào suy xét, nàng đều phải chết, nếu Thái Bình Vương chỉ là vương gia, giữ cô gái này bên cạnh, tất nhiên chính là tai họa mê hoặc, nếu Thái Bình Vương có thể trổ hết tài năng trong số các hoàng tử, bước vào làm chủ Đông cung, nhất định phải giết cô gái này, nếu không tương lai nàng nhất định là phi tử gian tà hại nước.
Lùi mười nghìn bước mà nói, bây giờ Thái Bình Vương say đắm sâu nặng, thậm chí không tiếc tự sát lót đường cho nàng, nếu Dương Lâu lấy mạng nàng, chính là tự tay lấy mạng đứa nhi tử mình yêu thương nhất.
Dương Lâu đường đường là đế vương, từ trước đến nay vẫn luôn chém giết quyết đoán, đến hôm nay lại bó tay chịu trói với một cô gái, ông ta còn không thể động vào nàng được.
Nhưng ông ta vẫn cho Hỉ Nhạc đưa những sự thật điều tra được đến tay nàng, ngược lại ông ta muốn xem xem, nàng sẽ làm thế nào!
Đỗ Thư Dao quả thật bị nội dung trên giấy làm cho kinh hãi, Thái Bình Vương vậy mà một lòng muốn chết sao?
Lúc này Đỗ Thư Dao vò nát cuộn giấy, bước nhanh đi về phía phòng của Thái Bình Vương, lúc này đang là lúc uống thuốc buổi tối, tỳ nữ đưa thuốc vừa mới từ trong phòng bước ra, trên khay trống trơn, nhìn thấy Đỗ Thư Dao vội vàng cúi đầu khẽ nói: "Vương..."
Đỗ Thư Dao lướt qua nàng ta, đi thẳng vào trong phòng, hung hăng, dáng vẻ như muốn tìm Thái Bình Vương tính sổ.
Chẳng qua nội dung trên cuộn giấy kia thật sự khiến nàng sợ hãi tức giận, lại không ngờ rằng, nàng còn nhìn thấy chuyện khiến nàng khó mà chấp nhận được hơn nữa...
Đỗ Thư Dao tự mình đè chặt vết thương trên ngực, bưng chén thuốc mà thái y dốc hết công sức cân nhắc ra được phương thuốc cho hắn, vừa mới nấu xong, đổ vào chậu hoa bên cạnh cửa sổ.
Thái Bình Vương nghe thấy âm thanh, còn cho rằng là tỳ nữ đưa thuốc vừa nãy, đang định lên tiếng quát mắng, còn chưa hoàn toàn quay đầu lại đã nghe thấy một tiếng quát gầm lên.
"Ngươi đang làm gì thế?" Đỗ Thư Dao bước nhanh đi đến bên cạnh Thái Bình Vương, Thái Bình Vương nhanh chóng quay đầu lại, chén thuốc trong tay đã đổ mất một nửa, bị hắn run tay rơi xuống mặt đất, choang một tiếng, vỡ nát.
Vẻ mặt hắn có thể nói là sợ hãi, lùi lại phía sau hai bước, nhìn thấy Đỗ Thư Dao khí thế hung hăng đi đến trước mặt hắn, Thái Bình Vương ôm ngực, dựa vào bệ cửa sổ sau lưng, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Nhưng bây giờ hắn đã không còn là con chó ngu ngốc làm sai cũng chỉ biết giơ tai ra chịu đòn nữa rồi, trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ, lập tức nặn ra nụ cười, suy yếu nói: "Dao Dao nàng đến rồi..."
Đỗ Thư Dao dùng vẻ mặt khó mà tin nổi nhìn hắn chằm chằm, Thái Bình Vương tiếp tục lắp bắp nói: "Nàng đừng, đừng trách ta, thật sự là thuốc quá đắng... Vừa đắng vừa chua, ta cam đoan sau này sẽ không dám nữa."
Hắn nói xong còn vươn tay ôm bả vai Đỗ Thư Dao, lại bị Đỗ Thư Dao đập mạnh xuống.
"Ngươi đúng là giỏi lắm rồi!" Đỗ Thư Dao nhắm hai mắt lại, trong tay vẫn nắm chặt cuộn giấy kia, thứ hoàng đế đưa cho nàng không thể là giả được, Đỗ Thư Dao nghĩ đến có người muốn hại Thái Bình Vương, nghĩ đến có lẽ hắn bị cuốn vào tranh giành ngôi vua, nghĩ đến... Đủ loại không may, hắn mới trúng mũi tên kia.
Nhưng tuyệt đối không bao giờ ngờ đến, cuối cùng lại chính là con đường chết mà hắn tự sắp xếp cho mình!
Trước đó Đỗ Thư Dao vì muốn bảo vệ hai người, mỗi ngày nơm nớp lo sợ, thậm chí không tiếc dẫn theo hắn từ Hoàng Thành chạy trốn, nhưng bất kể ra sao, nàng cũng thật sự không ngờ được, Thái Bình Vương thế mà lại muốn chết.
Còn sống phải khổ sở đến mức nào, mới có thể muốn chết chứ?
Vừa nãy Đỗ Thư Dao máu nóng xông lên đầu, thật sự muốn vừa vào phòng đã tát hắn một cái, cho hắn tỉnh táo lại, khó khăn từ thế giới kia đến thế giới này, có thể được sống một lần nữa, thậm chí còn có được thân thể của con người, tại sao lại không biết quý trọng?
Nhưng mà khi thật sự nhìn thấy Thái Bình Vương lại cố chịu đau cũng phải bò dậy đổ thuốc đi, Đỗ Thư Dao cũng chỉ nhìn hắn chằm chằm, vành mắt đỏ bừng, miệng mấp máy mấy lần cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nàng thật sự rất tức giận, giận Thái Bình Vương không biết quý trọng cuộc sống.
Nàng vô cùng khó mà hiểu được, Đỗ Thư Dao không khó tưởng tượng ra, rốt cuộc tại sao Thái Bình Vương lại phải làm như vậy, vì trong cuộn giấy hoàng đế đưa cho nàng, đã viết lại rõ ràng mọi chuyện.
Thái Bình Vương đang lót đường cho nàng, đang vơ vét tài sản cho nàng, thậm chí ngay cả tiền của hoàng đế cũng động vào một chút, ngay cả Nhật Thực cũng đã chuẩn bị cho nàng rồi.
Đỗ Thư Dao không biết nên khóc hay nên cười, con chó nàng nuôi hiểu chuyện như vậy, có phải sau khi hắn chết, nàng nên thắp thêm cho hắn mấy nén hương không!
Đỗ Thư Dao biết tình yêu khiến con người chìm đắm khiến người ta điên cuồng, chính nàng lại chưa từng cảm nhận được, nhưng nàng tuyệt đối không ngờ rằng, Thái Bình Vương lại có thể vì tình yêu mà làm mọi chuyện tuyệt tình đến mức độ này, ngay cả mình cũng...
"Ngươi muốn chết phải không?" Đỗ Thư Dao trừng mắt nhìn Thái Bình Vương, nước mắt chuyển động trong vành mắt, vẫn chưa rơi xuống, quật cường hơi vênh mặt lên: "Muốn chết thì đổ thuốc làm gì, ngươi hẳn nên nhặt mảnh vỡ rạch thủng cổ đi, chết như vậy nhanh hơn mà còn chẳng ai có thể cứu được ngươi!"
Sắc mặt Thái Bình Vương tái nhợt, đè lồng ngực mình, vốn dĩ hắn không cảm thấy đau lắm, nhưng mà một câu nói của Đỗ Thư Dao khiến cho hắn đau đớn giống như ngay cả trái tim và lưng đều bị xuyên qua vậy.
"Dao Dao..." Thái Bình Vương gọi nàng.
Đỗ Thư Dao lập tức quát: "Đừng gọi ta! Ngươi có mặt mũi gì mà gọi ta?"
"Ta ngày ngày đêm đêm không ngừng ở bên cạnh chăm sóc ngươi, hầu hạ ngươi, kết quả ngươi một lòng muốn chết." Đỗ Thư Dao oán giận đi lên phía trước, giơ tay lên định đánh Thái Bình Vương, nhưng khi nâng tay đến bên cạnh gương mặt tái nhợt của hắn lại dừng lại, chậm chạp không hạ xuống được.
Hai người cứ giằng co như vậy, Đỗ Thư Dao hai mắt đẫm lệ mơ hồ, trong lòng tràn đầy khó hiểu và phẫn nộ, chỉ chút chuyện như vậy, chẳng qua là nàng không chịu ở cùng hắn... Hắn thế mà làm ra chuyện muốn chết, thật sự dám đi tìm cái chết!
Đỗ Thư Dao cắn môi mình đến mức bật máu, Thái Bình Vương lại không dám vươn tay chạm vào nàng, biết nàng đang thật sự giận dữ, nhưng hắn lại không biết mình có thể làm được gì, bị bắt quả tang là chuyện hắn không thể ngờ được.
Thật ra mấy ngày qua... Hắn càng ngày càng không muốn chết.
Mỗi ngày Đỗ Thư Dao đều ở bên cạnh hắn, mấy chuyện giữa hai người có lẽ đã khôi phục dáng vẻ như trước, thậm chí Thái Bình Vương nghĩ, nếu cứ như vậy cả đời, cả đời cứ như vậy không ai trong số bọn họ thay đổi cả, hắn cứ ích kỷ chiếm lấy Dao Dao như vậy.
Nhưng mà tất cả chuyện này đã bị Đỗ Thư Dao phá vỡ, Thái Bình Vương không biết làm sao bây giờ, hắn không uống thuốc không đến mức sẽ chết ngay lập tức, hắn muốn kéo dài như thế này lâu hơn một chút, thời gian ở cạnh Dao Dao lâu hơn một chút, hắn luyến tiếc.
Bàn tay Đỗ Thư Dao buông xuống, nhưng mà vẫn tức giận đến mức đầu óc choáng váng, trước đó bản thân đã quỳ đến mức đầu gối cực kỳ đau đớn, lảo đảo lùi về phía sau hai bước, suýt nữa ngã xuống mặt đất, bị Thái Bình Vương ôm eo, ấn vào ngực.
Đỗ Thư Dao nhìn thấy miệng vết thương của Thái Bình Vương đã lâu như vậy vẫn không khỏe lại còn đang chảy máu ra ngoài, nhất thời đầu óc kêu ầm một tiếng, lý trí cũng bị thiêu cháy.
"Thời gian dài như vậy, nhiều người hầu hạ ngươi chăm sóc ngươi, ngươi lại biến mình thành ra thế này, mưng mủ chảy nước, nếu muốn chết ngươi cứ dứt khoát một chút." Đỗ Thư Dao đẩy Thái Bình Vương ra, sắc mặt lạnh như băng, xoay người nhặt một mảnh vỡ dưới mặt đất, nhét vào tay Thái Bình Vương, tức giận nói: "Chết ngay bây giờ, ngươi chết cho ta xem, ta xem xem rốt cuộc ngươi chết như thế nào!"
Đây cách Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương vẫn ở bên nhau, mỗi lần hắn lén lút ăn thứ gì đó không thể ăn được, sau khi gây ra tai họa gì đó, Đỗ Thư Dao ngược lại, lấy thứ kia đến trước mặt hắn, lại dạy cho hắn mấy bài học để hắn nhớ kỹ cái gì có thể đụng vào cái gì không thể đụng!
Cách như vậy lần nào cũng đúng, nhưng đó là cách dạy chó, Thái Bình Vương là chó của nàng không sai, nhưng bây giờ hắn đã có trí tuệ của người, hoàn toàn không thể đối xử với hắn như một con chó được nữa.
Hắn cho rằng Đỗ Thư Dao thật sự muốn hắn chết, cầm mảnh vỡ gần như không do dự chút nào rạch lên cổ mình, Đỗ Thư Dao vẫn nhìn hắn, sau khi nhìn thấy động tác của hắn, bước lên một bước đặt tay lên cổ hắn.
Mảnh vỡ rạch lên mu bàn tay Đỗ Thư Dao, giọt máu đỏ tươi xuất hiện.
"Dao Dao!" Ý chí muốn chết của Thái Bình Vương kiên định, nhưng tuyệt đối không muốn tổn thương đến Đỗ Thư Dao, khi hắn nhận ra tay Đỗ Thư Dao đè xuống hắn, đã lập tức giảm sức mạnh đi rất nhiều, nhưng vẫn rạch rách tay Đỗ Thư Dao rồi.
Hắn hoàn toàn không biết phải làm thế nào cho phải, cầm bàn tay chảy máu của Đỗ Thư Dao, sắc mặt tái nhợt như con quỷ thắt cổ, phản ứng đầu tiên chính là cúi đầu xuống liếm.
Toàn thân Đỗ Thư Dao khe khẽ run lên, bị chính mình dọa cho hai chân mềm nhũn, ngã về phía Thái Bình Vương, Thái Bình Vương ôm Đỗ Thư Dao, chống đỡ không để nàng tuột xuống, đôi môi còn mút mu bàn tay của nàng.
Nước mắt Đỗ Thư Dao chảy xuống từng giọt, trong lúc nước mắt đầy mặt, nàng tựa đầu vào ngực Thái Bình Vương, hé miệng giọng nói khàn khàn: "Đồ chó ngươi thắng rồi...."
Giọng nói Đỗ Thư Dao trúc trắc: "Ta đồng ý với ngươi."