Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 24
Edit: Ngày ba bữa
Beta: Cyane
Tuy Vân Sâm đã đồng ý cùng đi ra xem con sông với Tòa Thành Nát, nhưng cô cũng không muốn trì hoãn việc xử lý dây leo dưới lòng đất.
Ban đêm, cô vẫn đi xuống lòng đất xử lý dây leo, cố gắng hoàn thành sớm hơn.
Cô vừa thu dọn đồ đạc, đám dây leo dưới lòng đất đang nằm trên mặt đất ung dung vẫy tay chào tạm biệt cô.
Nhìn dáng vẻ lười biếng tỏ ra ta đây của dây leo, Vân Sâm cạn lời.
Dây leo phát hiện cảm xúc Vân Sâm thay đổi, lập tức lấy lòng nâng lòng bàn tay cô lên rồi cọ cọ, ngoan ngoan vẫy tay chào tạm biệt.
Vân Sâm: “Vậy còn được.”
Cùng với tiến độ xử lý dây leo, dây leo dưới lòng đất và trên mặt đất của Tòa Thành Nát đã liên hệ chặt chẽ, dây leo dưới lòng đất cũng khôi phục chỉ số thông minh nhất định.
Trong con đường tối tăm, chỉ có đèn pin trên đầu và trên tay cô gái phát ra ánh sáng.
Ánh sáng chiếu lên vách động, chất lỏng vừa dính vừa đặc của ma quỷ ngày càng nhiều khiến cô nhíu mày, là do ma quỷ của nơi này càng ngày càng nhiều lên hay sao?
Vân Sâm chú ý tới vách động thiếu rất nhiều viên đá đỏ, mặt đất cũng không có nhiều nữa.
Cô chắc chắn hôm qua trước khi rời đi, số lượng viên đá đỏ tuyệt đối không ít như vậy.
Vân Sâm lo lắng đi ra khỏi con đường, cô không đi ra khỏi động ngay mà ở đó chờ đến khi trời sáng.
Ma quỷ xuất hiện ở cuối con đường.
Lần này có khoảng tám tên.
Đột nhiên Vân Sâm để ý thấy có một con quỷ, khí đen dưới nửa người của nó đang quay cuồng kịch liệt, đó không phải là trạng thái ngủ say của ma quỷ.
Nó hành động rất chậm chạp, giống như động tác đang bị kéo chậm lại.
So với những con quỷ khác, nó cách mặt đất một khoảng nhất định.
Con quỷ này có thể bay, là Vũ Kích.
Vũ Kích thính lực nhanh nhạy…
Vân Sâm không phát ra chút âm thanh nào, lặng lẽ núp vào. Cô không tìm chỗ chuồn đi mà núp ngay chỗ ngoặt len lén quan sát.
Cô phát hiện con quỷ đó đang nhặt mấy mảnh vụn của viên đá đỏ rơi dưới mặt đất.
Sau khi nó nhặt xong, kẽ hở móng tay chảy ra một chất lỏng đen sệt và dinh dính, sau khi dính hết ra viên đá đỏ thì nó nhét vào miệng ăn lấy ăn để.
Động tác chậm chạp lại trở nên linh hoạt, chậm hơn chút so với đám ma quỷ ban đêm, nó vẫn duy trì động tác vừa đi vừa ăn, bay vào trong con đường.
Hình bóng dần dần nở ra như khinh khí cầu, biến mất ở cuối con đường, không biết là đi đâu.
Đám ma quỷ vẫn đang ngủ say bên trong.
Vân Sâm ra khỏi động, hành động khác thường của ma quỷ làm lòng cô nặng nề, viên đá đỏ cũng có ích với đám ma quỷ ư?
Dây leo đã tới nhiệt liệt hoan nghênh cô gái trở về nhà, nhưng nhận thấy cảm xúc của cô, Tòa Thành Nát dừng lại: “Em sao vậy?”
Vân Sâm nhìn anh, kể lại chuyện đã xảy ra dưới đáy động.
Tòa Thành Nát nghiêng đầu: “Hình như chuyện này rất nghiêm trọng, cho nên chúng ta đi xem thử con sông đi, ngắm sông ngắm sông ngắm sông!”
Vân Sâm: “…”
Dáng vẻ đối phương không tim không phổi thế này đánh tan luôn lo lắng của cô.
Đứng đây nghĩ tới nghĩ lui cũng vô dụng, dù gì ma quỷ làm gì dưới đó, Tòa Thành Nát cũng không quản được, cô cũng không thể tới trước mặt đám ma quỷ hét lên: “Tụi bây dừng tay lại cho tao.”
E là tụi nó xé cô thành tám mảnh ngay tại chỗ luôn.
Vậy còn suy nghĩ làm gì nữa, chờ vấn đề xuất hiện rồi lại tích cực đối mặt thôi.
Bây giờ cô chỉ cần giữ vững trạng thái của bản thân là được.
Vân Sâm cười nói: “Tôi thay quần áo xong chúng ta sẽ xuất phát.”
Tòa Thành Nát lắc lư nhánh dây leo chính cùng chọn quần áo với cô, một cành khác lặng lẽ thăm dò dưới động, dự định xuống dưới xem kỹ hơn.
Ý thức tòa thành không thể tác động xuống lòng đất, dây leo của anh lan ra được nửa thì dừng lại như một dây leo bình thường.
Phần còn lại của cơ thể làm cách nào để khống chế hành động của dây leo được chứ?
Cô gái trước mặt đã thay quần áo xong.
Lúc mới đến, cơ thể cô vừa gầy vừa ốm yếu.
Bây giờ đã cao hơn, cơ thể cũng trông rắn chắc hơn. Khi mặc quần áo vào, đường cong và cơ bắp cũng hiện ra rõ ràng.
Hai người xuất phát.
Con sông chảy qua toàn bộ tòa thành nằm ở giữa bản đồ, nếu là dây leo trước đây của Tòa Thành Nát thì không thể đến khoảng cách đó được.
Bây giờ thì anh có thể đi đến đó được rồi.
Niệm An muốn ra ngoài với họ, nhưng chân chưa khỏe nên chỉ có thể dưỡng thương ở bức tường. Cửa sắt đóng chặt, nó tức giận đến mức đâm sầm xuống ruộng rau của Vân Sâm.
Dây leo quấn quanh tay Vân Sâm thành chiếc vòng tay màu xanh lá, lắc lư theo cử động của tay cô.
Bên đó khá xa, Vân Sâm phải đi nhanh mới kịp.
Đáng tiếc không tìm thấy phương tiện giao thông nào có thể dùng được hết…
Chưa tới bờ sông, cô đã nghe tiếng nước mạnh mẽ vỗ vào bờ.
Tòa Thành Nát ôm chặt tay cô gái, chính là âm thanh này, âm thanh lặp đi lặp lại trong trí nhớ của anh.
Phía trước là một hàng rào chắn cao, Vân Sâm chống hai tay lên nhảy qua rào chắn.
Cô nhìn thấy một con sông rộng lớn, sóng rít gào vỗ vào bờ.
Mặt sông rộng hàng trăm mét, trước đây có một cây cầu bắc ngang nhưng bây giờ đã gãy giữa chừng, cây cầu rỉ sắt, rêu mốc trên cầu lộ rõ ra.
Các tòa nhà hai bên bờ sông đã sập hơn nửa, trông rất hiu quạnh.
Vân Sâm còn thấy trên mặt sông có rất nhiều xác tàu đắm.
Gió bên sông rất lớn, thổi bay tóc của cô, theo đó là mùi cát bùn.
Một con sông như vậy chảy qua tòa thành chắc là rất hiếm, xem như là một kiến trúc đặc biệt.
Đó là tòa thành nào đây?
Vân Sâm hoàn toàn không nhớ được.
Đáng tiếc mọi người sống sót sau tận thế đều không cần học các kiến thức khác nhau về tòa thành, dù sao người muốn đi xa để rời khỏi tòa thành cũng không nhiều lắm, không ai nguyện ý ra khỏi phạm vi che chở của ý thức tòa thành.
Vân Sâm cũng giống vậy, cô có kiến thức về các tòa thành khác đều là nhờ lúc nhỏ trước khi ngủ được mẹ kể chuyện cho nghe.
Tòa Thành Nát giơ dây leo lên, ngơ ngác nhìn mấy tòa nhà đã bị tàn phá hai bên bờ sông.
Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm xúc, theo như con người nói là “Đau lòng” sao?
Vân Sâm nói: “Không biết nơi này có thể câu cá hay không, tiếc là hơi xa, chờ sau này phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành lớn hơn chút nữa thì chắc chắn có thể thường xuyên tới nơi này.”
Tòa Thành Nát dán vào mặt Vân Sâm, nhẹ nhàng cọ cọ.
Anh muốn đi về rồi.
Trên đường toàn là đống đổ nát và sạt lở, mơ hồ còn có thể thấy vết máu đã khô trên mấy tòa nhà, cây cối rậm rạp che lắp dấu vết sinh tồn của con người trong tòa thành này, mọi thứ đều trở nên hoang vu như vậy.
Hai người họ cứ đi về phía trước như thế.
Một bức tường cao ráo đứng sừng sững trong rừng cây.
Đó là ngôi nhà mới mà anh và Vân Sâm cùng nhau xây dựng.
Chỉ cần bọn họ không từ bỏ, hy vọng vẫn sẽ luôn tồn tại. Một ngày nào đó, tòa thành này sẽ dần dần khôi phục lại dáng vẻ ban đầu…
Anh di chuyển dây leo, bước lên trước một bước để mở cửa.
Vân Sâm khó hiểu nhìn Tòa Thành Nát nhảy nhót múa may bước đi ở phía trước.
Đứa nhỏ này bị làm sao thế?
Suốt hai ngày nay đều như vậy, hôm qua thì sủa gâu gâu theo con chó, hôm nay lại bày ra dáng vẻ đa sầu đa cảm, đến thời kì dậy thì rồi à?
Nhưng nhìn Tòa Thành Nát vui vẻ, cô gái cũng vui lây.
Sau khi nhìn thấy đống đổ nát, lại nhìn thấy ngôi nhà có bức tường vô cùng an toàn, trong lòng cô thỏa mãn hết sức.
Cô cũng múa may nhảy nhót giống Tòa Thành Nát rồi đi vào nhà, miệng cũng khẽ ngân nga: “Hôm nay là một ngày tốt lành~”
Giọng hát truyền vào bên trong bức tường, Niệm An dựng đôi tai nhỏ của nó lên, lon ton đến trước cửa sắt.
Lão Vương Bát đang tản bộ bên ngoài, chậm rì rì bò lại bậc thang nhìn chằm chằm Niệm An. Hôm nay tên nhóc này đã chiếm địa bàn của nó, đúng là quá đáng.
Lão Vương Bát nghĩ thầm, con chó này sống không lâu bằng nó đâu, nó nhất định sẽ chiếm được hết đồ vật trong tòa thành, sẽ trở thành vị vua cuối cùng của nơi này!
Trước khi trở thành vua, số phận đen đủi đã tới trước một bước bóp chặt mai rùa của nó, cô gái dùng một tay xách nó lên.
“Lão Vương Bát, con rùa như cưng đừng có bò lung tung, cẩn thận Niệm An cắn bay đầu cưng bây giờ.”
Niệm An “Gâu” một tiếng.
Cổ của Lão Vương Bát bị kéo dài ra, mãi cho đến khi bị ném lại vào nồi đá, nó mới trở lại bình thường.
Vân Sâm liếc mắt nhìn, chỉ con rùa, nói: “Tôi luôn cảm thấy mỗi ngày trong lòng Lão Vương Bát đều lén mắng tôi, có phải do nó sống lâu quá nên thành tinh luôn rồi không?”
Tòa Thành Nát khó hiểu nói: “Thành tinh là gì?”
Vân Sâm nói: “Vốn dĩ là một vật không có năng lực tư duy, bỗng dưng một ngày nào đó có năng lực tư duy của chính mình, tức là cùng một loại năng lực tư duy giống con người, đây gọi là thành tinh.”
Tòa Thành Nát trầm ngâm: “Anh cũng thành tinh luôn rồi à?”
Vân Sâm: “… Ý thức tòa thành chắc không tính đâu.”
Cô nói lảng sang chuyện khác: “Vì sao bỗng dưng anh lại muốn đi ra bờ sông vậy?”
Tòa Thành Nát nói: “Hình như anh nhớ lại vài thứ, nghĩ rằng chỉ cần thấy cảnh tượng giống vậy là sẽ có thể kích hoạt lại ký ức nhưng hình như cũng không được, vẫn cần đợi cơ thể hồi phục hoàn toàn đã…”
Vân Sâm lắc tay, cười tươi nói: “Cứ giao cho tôi!”
Những ngày kế tiếp, Vân Sâm duy trì làm việc và nghỉ ngơi của một con cú đêm.
Ban ngày ma quỷ ngủ, cô cũng ngủ.
Ban đêm ma quỷ chui lên mặt đất, cô nhân cơ hội chạy xuống lòng đất hành động.
Ngày ngày trôi qua.
Chân sau của Niệm An đã có thể hoạt động, vẫn chưa linh hoạt lắm nhưng đã không còn phải co chân khi đi nữa.
Cún con lớn lên rất nhanh, ở trong tòa thành ăn ngon ngủ ngon, cơ thể đã lớn hơn so với lúc trước.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát vẫn luôn nghĩ rằng nó là một con chó nhỏ hôi hám, nhưng sau khi tắm rửa cho nó, nó liền trở thành một viên kẹo bông trắng như tuyết.
Đôi mắt cún con đen nhánh lúng la lúng liếng, giống y chang đôi mắt đậu long lanh đáng yêu của tượng thành.
Tiến độ làm sạch dây leo dưới lòng đất cũng sắp kết thúc, chắc còn cần làm khoảng ba ngày nữa là Vân Sâm có thể xử lý sạch sẽ hoàn toàn phần bị ô nhiễm.
Tòa Thành Nát với dây leo dưới lòng đất liên hệ càng thêm chặt chẽ.
Dây leo trên mặt đất dường như đã khôi phục hoàn toàn, tràn ngập màu xanh tươi tốt, chúng cũng chịu ảnh hưởng của các dây leo dưới lòng đất, thể tích so với ban đầu cũng lớn mạnh hơn.
Dây leo dưới lòng đất cũng đã có thể nghe hiểu tiếng người, có thể giao tiếp với Vân Sâm, làm lúc cô cưa dây leo không còn buồn chán nữa.
Mỗi ngày Vân Sâm đều sẽ mang những viên đá đỏ về cho Tòa Thành Nát.
Viên đá đó đối với ý thức tòa thành chính là viên đá bổ sung năng lượng cho tòa thành.
Chỉ cần tiến hành hấp thụ một lượng lớn, cho dù mỗi lần tiêu hao năng lượng xong, năng lượng còn sót lại cũng đủ để Tòa Thành Nát lớn lên.
Sự tăng trưởng được thể hiện qua hình thể của tượng thành.
Tượng thành dần dần lớn lên, bây giờ đầu cao gần một mét, phạm vi của hơi thở tòa thành cũng lớn hơn rất nhiều.
Cụ thể lớn bao nhiêu thì Vân Sâm cũng không rõ lắm, dù sao thì bây giờ buổi tối, cô cũng không nhìn thấy ma quỷ nào.
Dựa vào cách nói của Tòa Thành Nát, đây là sự thăng cấp nhiều lần so với ban đầu.
Trải qua cuộc sống bị đảo lộn cả ngày lẫn đêm một thời gian, sắc mặt Vân Sâm tiều tụy đi nhiều.
Nghĩ đến cảnh chì còn ba ngày xử lý cuối cùng là có thể biết tên gốc của Tòa Thành Nát rồi, tinh thần cô liền trở nên phấn khởi.
Cô nóng lòng muốn ở dưới đó cả ngày lẫn đêm, gộp luôn thời gian ban ngày để xử lý cho xong luôn.
Vào lúc chạng vạng, Vân Sâm đứng trước khung cửa, cầm con dao trong tay vạch lên một đường.
Trên khung cửa để lại một vết xước mới, cao thêm một đoạn so với vết cũ.
“He he.” Vân Sâm nhếch miệng cười ngây ngô: “Tôi lại cao thêm rồi nè.”
Cô cũng kẻ một đường đo cho Tòa Thành Nát, nói: “Sau này tôi nhất định sẽ là một người đẹp điện nước đầy đủ.”
Tòa Thành Nát nghi hoặc hỏi: “Điện nước đầy đủ là sao?”
Vân Sâm nói: “Tuy mẹ của tôi ngồi xe lăn nhưng dáng người rất chuẩn. Tôi nhất định sẽ giống bà ấy.”
Cô ra dấu biểu thị đường cong chữ S.
Tòa Thành Nát càng thêm hoang mang, vô cùng thành thật hỏi: “Nhưng bây giờ em là một đường thẳng, phải làm sao mới được như vậy?”
Vân Sâm: “…”
Cô cũng biết chứ bộ.
Tòa Thành Nát mở miệng ra đúng là chỉ để chọc giận người khác.
Cô đội mũ bảo hiểm, đeo balo trên lưng, đi xuống động với vẻ mặt nhăn nhó cùng với màn đêm đen.
Tòa Thành Nát không nhận được câu “Tạm biệt” của cô, đứng tủi thân tại chỗ thật lâu.
Niệm An ngồi ở bên cửa động, tò mò nhìn xung quanh.
Tòa Thành Nát vận dụng năng lượng tòa thành để sửa lại nhà kho cho đẹp hơn chút.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy Niệm An phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.
Hướng nó đối diện là bên dưới động…
Beta: Cyane
Tuy Vân Sâm đã đồng ý cùng đi ra xem con sông với Tòa Thành Nát, nhưng cô cũng không muốn trì hoãn việc xử lý dây leo dưới lòng đất.
Ban đêm, cô vẫn đi xuống lòng đất xử lý dây leo, cố gắng hoàn thành sớm hơn.
Cô vừa thu dọn đồ đạc, đám dây leo dưới lòng đất đang nằm trên mặt đất ung dung vẫy tay chào tạm biệt cô.
Nhìn dáng vẻ lười biếng tỏ ra ta đây của dây leo, Vân Sâm cạn lời.
Dây leo phát hiện cảm xúc Vân Sâm thay đổi, lập tức lấy lòng nâng lòng bàn tay cô lên rồi cọ cọ, ngoan ngoan vẫy tay chào tạm biệt.
Vân Sâm: “Vậy còn được.”
Cùng với tiến độ xử lý dây leo, dây leo dưới lòng đất và trên mặt đất của Tòa Thành Nát đã liên hệ chặt chẽ, dây leo dưới lòng đất cũng khôi phục chỉ số thông minh nhất định.
Trong con đường tối tăm, chỉ có đèn pin trên đầu và trên tay cô gái phát ra ánh sáng.
Ánh sáng chiếu lên vách động, chất lỏng vừa dính vừa đặc của ma quỷ ngày càng nhiều khiến cô nhíu mày, là do ma quỷ của nơi này càng ngày càng nhiều lên hay sao?
Vân Sâm chú ý tới vách động thiếu rất nhiều viên đá đỏ, mặt đất cũng không có nhiều nữa.
Cô chắc chắn hôm qua trước khi rời đi, số lượng viên đá đỏ tuyệt đối không ít như vậy.
Vân Sâm lo lắng đi ra khỏi con đường, cô không đi ra khỏi động ngay mà ở đó chờ đến khi trời sáng.
Ma quỷ xuất hiện ở cuối con đường.
Lần này có khoảng tám tên.
Đột nhiên Vân Sâm để ý thấy có một con quỷ, khí đen dưới nửa người của nó đang quay cuồng kịch liệt, đó không phải là trạng thái ngủ say của ma quỷ.
Nó hành động rất chậm chạp, giống như động tác đang bị kéo chậm lại.
So với những con quỷ khác, nó cách mặt đất một khoảng nhất định.
Con quỷ này có thể bay, là Vũ Kích.
Vũ Kích thính lực nhanh nhạy…
Vân Sâm không phát ra chút âm thanh nào, lặng lẽ núp vào. Cô không tìm chỗ chuồn đi mà núp ngay chỗ ngoặt len lén quan sát.
Cô phát hiện con quỷ đó đang nhặt mấy mảnh vụn của viên đá đỏ rơi dưới mặt đất.
Sau khi nó nhặt xong, kẽ hở móng tay chảy ra một chất lỏng đen sệt và dinh dính, sau khi dính hết ra viên đá đỏ thì nó nhét vào miệng ăn lấy ăn để.
Động tác chậm chạp lại trở nên linh hoạt, chậm hơn chút so với đám ma quỷ ban đêm, nó vẫn duy trì động tác vừa đi vừa ăn, bay vào trong con đường.
Hình bóng dần dần nở ra như khinh khí cầu, biến mất ở cuối con đường, không biết là đi đâu.
Đám ma quỷ vẫn đang ngủ say bên trong.
Vân Sâm ra khỏi động, hành động khác thường của ma quỷ làm lòng cô nặng nề, viên đá đỏ cũng có ích với đám ma quỷ ư?
Dây leo đã tới nhiệt liệt hoan nghênh cô gái trở về nhà, nhưng nhận thấy cảm xúc của cô, Tòa Thành Nát dừng lại: “Em sao vậy?”
Vân Sâm nhìn anh, kể lại chuyện đã xảy ra dưới đáy động.
Tòa Thành Nát nghiêng đầu: “Hình như chuyện này rất nghiêm trọng, cho nên chúng ta đi xem thử con sông đi, ngắm sông ngắm sông ngắm sông!”
Vân Sâm: “…”
Dáng vẻ đối phương không tim không phổi thế này đánh tan luôn lo lắng của cô.
Đứng đây nghĩ tới nghĩ lui cũng vô dụng, dù gì ma quỷ làm gì dưới đó, Tòa Thành Nát cũng không quản được, cô cũng không thể tới trước mặt đám ma quỷ hét lên: “Tụi bây dừng tay lại cho tao.”
E là tụi nó xé cô thành tám mảnh ngay tại chỗ luôn.
Vậy còn suy nghĩ làm gì nữa, chờ vấn đề xuất hiện rồi lại tích cực đối mặt thôi.
Bây giờ cô chỉ cần giữ vững trạng thái của bản thân là được.
Vân Sâm cười nói: “Tôi thay quần áo xong chúng ta sẽ xuất phát.”
Tòa Thành Nát lắc lư nhánh dây leo chính cùng chọn quần áo với cô, một cành khác lặng lẽ thăm dò dưới động, dự định xuống dưới xem kỹ hơn.
Ý thức tòa thành không thể tác động xuống lòng đất, dây leo của anh lan ra được nửa thì dừng lại như một dây leo bình thường.
Phần còn lại của cơ thể làm cách nào để khống chế hành động của dây leo được chứ?
Cô gái trước mặt đã thay quần áo xong.
Lúc mới đến, cơ thể cô vừa gầy vừa ốm yếu.
Bây giờ đã cao hơn, cơ thể cũng trông rắn chắc hơn. Khi mặc quần áo vào, đường cong và cơ bắp cũng hiện ra rõ ràng.
Hai người xuất phát.
Con sông chảy qua toàn bộ tòa thành nằm ở giữa bản đồ, nếu là dây leo trước đây của Tòa Thành Nát thì không thể đến khoảng cách đó được.
Bây giờ thì anh có thể đi đến đó được rồi.
Niệm An muốn ra ngoài với họ, nhưng chân chưa khỏe nên chỉ có thể dưỡng thương ở bức tường. Cửa sắt đóng chặt, nó tức giận đến mức đâm sầm xuống ruộng rau của Vân Sâm.
Dây leo quấn quanh tay Vân Sâm thành chiếc vòng tay màu xanh lá, lắc lư theo cử động của tay cô.
Bên đó khá xa, Vân Sâm phải đi nhanh mới kịp.
Đáng tiếc không tìm thấy phương tiện giao thông nào có thể dùng được hết…
Chưa tới bờ sông, cô đã nghe tiếng nước mạnh mẽ vỗ vào bờ.
Tòa Thành Nát ôm chặt tay cô gái, chính là âm thanh này, âm thanh lặp đi lặp lại trong trí nhớ của anh.
Phía trước là một hàng rào chắn cao, Vân Sâm chống hai tay lên nhảy qua rào chắn.
Cô nhìn thấy một con sông rộng lớn, sóng rít gào vỗ vào bờ.
Mặt sông rộng hàng trăm mét, trước đây có một cây cầu bắc ngang nhưng bây giờ đã gãy giữa chừng, cây cầu rỉ sắt, rêu mốc trên cầu lộ rõ ra.
Các tòa nhà hai bên bờ sông đã sập hơn nửa, trông rất hiu quạnh.
Vân Sâm còn thấy trên mặt sông có rất nhiều xác tàu đắm.
Gió bên sông rất lớn, thổi bay tóc của cô, theo đó là mùi cát bùn.
Một con sông như vậy chảy qua tòa thành chắc là rất hiếm, xem như là một kiến trúc đặc biệt.
Đó là tòa thành nào đây?
Vân Sâm hoàn toàn không nhớ được.
Đáng tiếc mọi người sống sót sau tận thế đều không cần học các kiến thức khác nhau về tòa thành, dù sao người muốn đi xa để rời khỏi tòa thành cũng không nhiều lắm, không ai nguyện ý ra khỏi phạm vi che chở của ý thức tòa thành.
Vân Sâm cũng giống vậy, cô có kiến thức về các tòa thành khác đều là nhờ lúc nhỏ trước khi ngủ được mẹ kể chuyện cho nghe.
Tòa Thành Nát giơ dây leo lên, ngơ ngác nhìn mấy tòa nhà đã bị tàn phá hai bên bờ sông.
Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm xúc, theo như con người nói là “Đau lòng” sao?
Vân Sâm nói: “Không biết nơi này có thể câu cá hay không, tiếc là hơi xa, chờ sau này phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành lớn hơn chút nữa thì chắc chắn có thể thường xuyên tới nơi này.”
Tòa Thành Nát dán vào mặt Vân Sâm, nhẹ nhàng cọ cọ.
Anh muốn đi về rồi.
Trên đường toàn là đống đổ nát và sạt lở, mơ hồ còn có thể thấy vết máu đã khô trên mấy tòa nhà, cây cối rậm rạp che lắp dấu vết sinh tồn của con người trong tòa thành này, mọi thứ đều trở nên hoang vu như vậy.
Hai người họ cứ đi về phía trước như thế.
Một bức tường cao ráo đứng sừng sững trong rừng cây.
Đó là ngôi nhà mới mà anh và Vân Sâm cùng nhau xây dựng.
Chỉ cần bọn họ không từ bỏ, hy vọng vẫn sẽ luôn tồn tại. Một ngày nào đó, tòa thành này sẽ dần dần khôi phục lại dáng vẻ ban đầu…
Anh di chuyển dây leo, bước lên trước một bước để mở cửa.
Vân Sâm khó hiểu nhìn Tòa Thành Nát nhảy nhót múa may bước đi ở phía trước.
Đứa nhỏ này bị làm sao thế?
Suốt hai ngày nay đều như vậy, hôm qua thì sủa gâu gâu theo con chó, hôm nay lại bày ra dáng vẻ đa sầu đa cảm, đến thời kì dậy thì rồi à?
Nhưng nhìn Tòa Thành Nát vui vẻ, cô gái cũng vui lây.
Sau khi nhìn thấy đống đổ nát, lại nhìn thấy ngôi nhà có bức tường vô cùng an toàn, trong lòng cô thỏa mãn hết sức.
Cô cũng múa may nhảy nhót giống Tòa Thành Nát rồi đi vào nhà, miệng cũng khẽ ngân nga: “Hôm nay là một ngày tốt lành~”
Giọng hát truyền vào bên trong bức tường, Niệm An dựng đôi tai nhỏ của nó lên, lon ton đến trước cửa sắt.
Lão Vương Bát đang tản bộ bên ngoài, chậm rì rì bò lại bậc thang nhìn chằm chằm Niệm An. Hôm nay tên nhóc này đã chiếm địa bàn của nó, đúng là quá đáng.
Lão Vương Bát nghĩ thầm, con chó này sống không lâu bằng nó đâu, nó nhất định sẽ chiếm được hết đồ vật trong tòa thành, sẽ trở thành vị vua cuối cùng của nơi này!
Trước khi trở thành vua, số phận đen đủi đã tới trước một bước bóp chặt mai rùa của nó, cô gái dùng một tay xách nó lên.
“Lão Vương Bát, con rùa như cưng đừng có bò lung tung, cẩn thận Niệm An cắn bay đầu cưng bây giờ.”
Niệm An “Gâu” một tiếng.
Cổ của Lão Vương Bát bị kéo dài ra, mãi cho đến khi bị ném lại vào nồi đá, nó mới trở lại bình thường.
Vân Sâm liếc mắt nhìn, chỉ con rùa, nói: “Tôi luôn cảm thấy mỗi ngày trong lòng Lão Vương Bát đều lén mắng tôi, có phải do nó sống lâu quá nên thành tinh luôn rồi không?”
Tòa Thành Nát khó hiểu nói: “Thành tinh là gì?”
Vân Sâm nói: “Vốn dĩ là một vật không có năng lực tư duy, bỗng dưng một ngày nào đó có năng lực tư duy của chính mình, tức là cùng một loại năng lực tư duy giống con người, đây gọi là thành tinh.”
Tòa Thành Nát trầm ngâm: “Anh cũng thành tinh luôn rồi à?”
Vân Sâm: “… Ý thức tòa thành chắc không tính đâu.”
Cô nói lảng sang chuyện khác: “Vì sao bỗng dưng anh lại muốn đi ra bờ sông vậy?”
Tòa Thành Nát nói: “Hình như anh nhớ lại vài thứ, nghĩ rằng chỉ cần thấy cảnh tượng giống vậy là sẽ có thể kích hoạt lại ký ức nhưng hình như cũng không được, vẫn cần đợi cơ thể hồi phục hoàn toàn đã…”
Vân Sâm lắc tay, cười tươi nói: “Cứ giao cho tôi!”
Những ngày kế tiếp, Vân Sâm duy trì làm việc và nghỉ ngơi của một con cú đêm.
Ban ngày ma quỷ ngủ, cô cũng ngủ.
Ban đêm ma quỷ chui lên mặt đất, cô nhân cơ hội chạy xuống lòng đất hành động.
Ngày ngày trôi qua.
Chân sau của Niệm An đã có thể hoạt động, vẫn chưa linh hoạt lắm nhưng đã không còn phải co chân khi đi nữa.
Cún con lớn lên rất nhanh, ở trong tòa thành ăn ngon ngủ ngon, cơ thể đã lớn hơn so với lúc trước.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát vẫn luôn nghĩ rằng nó là một con chó nhỏ hôi hám, nhưng sau khi tắm rửa cho nó, nó liền trở thành một viên kẹo bông trắng như tuyết.
Đôi mắt cún con đen nhánh lúng la lúng liếng, giống y chang đôi mắt đậu long lanh đáng yêu của tượng thành.
Tiến độ làm sạch dây leo dưới lòng đất cũng sắp kết thúc, chắc còn cần làm khoảng ba ngày nữa là Vân Sâm có thể xử lý sạch sẽ hoàn toàn phần bị ô nhiễm.
Tòa Thành Nát với dây leo dưới lòng đất liên hệ càng thêm chặt chẽ.
Dây leo trên mặt đất dường như đã khôi phục hoàn toàn, tràn ngập màu xanh tươi tốt, chúng cũng chịu ảnh hưởng của các dây leo dưới lòng đất, thể tích so với ban đầu cũng lớn mạnh hơn.
Dây leo dưới lòng đất cũng đã có thể nghe hiểu tiếng người, có thể giao tiếp với Vân Sâm, làm lúc cô cưa dây leo không còn buồn chán nữa.
Mỗi ngày Vân Sâm đều sẽ mang những viên đá đỏ về cho Tòa Thành Nát.
Viên đá đó đối với ý thức tòa thành chính là viên đá bổ sung năng lượng cho tòa thành.
Chỉ cần tiến hành hấp thụ một lượng lớn, cho dù mỗi lần tiêu hao năng lượng xong, năng lượng còn sót lại cũng đủ để Tòa Thành Nát lớn lên.
Sự tăng trưởng được thể hiện qua hình thể của tượng thành.
Tượng thành dần dần lớn lên, bây giờ đầu cao gần một mét, phạm vi của hơi thở tòa thành cũng lớn hơn rất nhiều.
Cụ thể lớn bao nhiêu thì Vân Sâm cũng không rõ lắm, dù sao thì bây giờ buổi tối, cô cũng không nhìn thấy ma quỷ nào.
Dựa vào cách nói của Tòa Thành Nát, đây là sự thăng cấp nhiều lần so với ban đầu.
Trải qua cuộc sống bị đảo lộn cả ngày lẫn đêm một thời gian, sắc mặt Vân Sâm tiều tụy đi nhiều.
Nghĩ đến cảnh chì còn ba ngày xử lý cuối cùng là có thể biết tên gốc của Tòa Thành Nát rồi, tinh thần cô liền trở nên phấn khởi.
Cô nóng lòng muốn ở dưới đó cả ngày lẫn đêm, gộp luôn thời gian ban ngày để xử lý cho xong luôn.
Vào lúc chạng vạng, Vân Sâm đứng trước khung cửa, cầm con dao trong tay vạch lên một đường.
Trên khung cửa để lại một vết xước mới, cao thêm một đoạn so với vết cũ.
“He he.” Vân Sâm nhếch miệng cười ngây ngô: “Tôi lại cao thêm rồi nè.”
Cô cũng kẻ một đường đo cho Tòa Thành Nát, nói: “Sau này tôi nhất định sẽ là một người đẹp điện nước đầy đủ.”
Tòa Thành Nát nghi hoặc hỏi: “Điện nước đầy đủ là sao?”
Vân Sâm nói: “Tuy mẹ của tôi ngồi xe lăn nhưng dáng người rất chuẩn. Tôi nhất định sẽ giống bà ấy.”
Cô ra dấu biểu thị đường cong chữ S.
Tòa Thành Nát càng thêm hoang mang, vô cùng thành thật hỏi: “Nhưng bây giờ em là một đường thẳng, phải làm sao mới được như vậy?”
Vân Sâm: “…”
Cô cũng biết chứ bộ.
Tòa Thành Nát mở miệng ra đúng là chỉ để chọc giận người khác.
Cô đội mũ bảo hiểm, đeo balo trên lưng, đi xuống động với vẻ mặt nhăn nhó cùng với màn đêm đen.
Tòa Thành Nát không nhận được câu “Tạm biệt” của cô, đứng tủi thân tại chỗ thật lâu.
Niệm An ngồi ở bên cửa động, tò mò nhìn xung quanh.
Tòa Thành Nát vận dụng năng lượng tòa thành để sửa lại nhà kho cho đẹp hơn chút.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy Niệm An phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.
Hướng nó đối diện là bên dưới động…