Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh đẹp trai tự giới thiệu với vẻ mặt nghiêm trọng: “Chào em, anh là Thẩm Thành.”
Khí chất của anh giai này xịn quá làm tôi hơi luống cuống: “Chào ông chủ Thẩm, chào ông chủ Thẩm.”
“Không phải nói giỡn với em đâu.” Thẩm Thành nghiêm túc nói: “Đỗ Hoằng Đình xảy ra chuyện rồi.”
Tim tôi giận thon thót: “Chết rồi à?”
Thẩm Thành “Phụt” một cái: “Nó té xỉu vào bệnh viện thôi.”
Làm tôi sợ bóng sợ gió một hồi: “Xí.”
Anh ta nhấn chân đá một cú: “Xí? Rốt cuộc em có phải là bạn gái nó không thế! Bạn trai đã té xỉu vào bệnh viện rồi mà em còn ‘xí’ với anh……”
Tôi lanh lẹ tránh đi: “Không phải, sao tự dưng em lại thành bạn gái của Đỗ Hoằng Đình?”
“Hai đứa ở chung với nhau rồi còn vờ vịt nỗi gì nữa.”
Ở chung? Hồi nào!
“Anh hỏi đây, người lần trước đến nấu ăn ở nhà nó có phải là em không?”
Tôi nhớ ra rồi, hóa ra anh chân dài nằm trên giường Anh Béo lần đó là anh ta.
Thẩm Thành: “Theo hiểu biết của anh, Đỗ Hoằng Đình cũng chưa ở riêng với người khác phái bao giờ.”
Tôi: “……”
Anh hai ơi, trông cái tướng anh thế này là chưa đủ hiểu Đỗ Hoằng Đình đâu á.
Thẩm Thành: “Lần này nó té xỉu em phải chịu trách nhiệm toàn bộ! Mấy ngày này em phải phụ trách chăm sóc nó.”
Liên quan quái gì tới tôi chứ?
Phụ cái gì mà trách!
Tôi tranh luận không hề nao núng: “Em em em em còn phải đi học……”
Thẩm Thành lập tức nhập vai tổng tài bá đạo: “Vừa nãy em không để ý anh rất thân với giảng viên lớp em à? Đừng nói mấy ngày, không đi học cả kì anh còn có thể đảm bảo em không rớt môn nữa là.”
Tôi: “Em em em em không……”
Tổng tài: “Còn nói linh tinh thêm một chữ nữa thì dù thi max điểm các môn anh cũng sẽ khiến em không thể tốt nghiệp được.”
Bị điên à!
Cuối cùng tôi bị Thẩm Thành xách cổ áo lôi thẳng đến bệnh viện.
Vừa vào phòng bệnh thì, tình cờ quá ha.
Chị dâu hai!
Đỗ Hoằng Đình nằm trên giường bệnh, sắc mặt còn tái nhợt: “Cút.”
Tôi vừa mới mở miệng chuẩn bị nói “Sao anh có thể nói năng với bạn gái như thế”, thì Thẩm Thành đứng sau lưng tôi đã nói trước ——
“Sao mày có thể nói năng với bạn gái tao như thế?”
Ơ kìa……
Lượng tin tức này lớn quá.
Tôi lại nhìn nhìn chị dâu hai. Thấy tôi, chị ta lại còn chẳng mảy may xấu hổ.
Chị ta còn cười tủm tỉm mà rằng: “Vừa hay, bạn gái tới rồi.”
Chị dâu hai, em phục tố chất tâm lý của chị luôn đấy ạ.
Tôi đang muốn mở miệng giải thích, Anh Béo đã hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Không đợi tôi trả lời, Thẩm Thành đã nói: “Cô ấy không thể không tới được.”
Đỗ Hoằng Đình: “Mày im đi.”
Đoạn, Anh Béo nói với tôi: “Em về trước đi, anh không sao đâu.”
Được rồi!
Tôi vừa định xoay người, Thẩm Thành liền trừng mắt, “Em dám ra khỏi cửa thử xem?”
Tôi sợ quá, không dám chạy nữa.
Có lẽ Anh Béo không ưa cái vẻ lúng túng của tôi nên hạ lệnh đuổi khách luôn.
Thật ra tôi muốn chạy lắm đấy, đáng tiếc là không thể chạy được.
Bác sĩ nói cần phải để lại một người trông người ốm, mà lúc ổng bảo thế mọi người chạy hết ráo, còn mỗi tôi.
Tôi hỏi bác sĩ: “Tại sao anh ấy lại té xỉu vậy ạ?”
Bác sĩ: “Cậu ta bị 3 cao, cứ vận động mạnh quá thì xỉu thôi.”
(Ba cao: cao là mỡ máu cao, huyết áp cao, đường huyết cao.)
Cho nên ——
Vừa rồi Anh Béo vận động gì mạnh đến nỗi té xỉu nhỉ?
Hình ảnh không healthy không balanced hiện lên trong nháy mắt.
Tôi cố gắng khống chế các cơ trên mặt không để mình bật cười, nghiêm khắc khiển trách: “Đúng là coi thường sức khỏe của mình quá!”
“Đúng vậy, lần trước kê thuốc chú đã dặn nó phải ăn ít béo ít đường thôi, phải kiêng khem cẩn thận vào.”
“Không thể nào? Thế sao lần trước cháu làm nhiều thịt Đông Pha và sữa tươi chiên như thế mà anh ấy còn nốc hết nhỉ!”
Bác sĩ hung tợn chỉa vào tôi: “Hóa ra cháu chính là tên đầu sỏ gây tội kia!”
(Thịt ba chỉ kho tàu Đông Pha)
(Sữa tươi chiên giòn)
Tôi bắt đầu hơi hiểu tại sao Thẩm Thành nói tôi phải chịu hoàn toàn trách nhiệm với việc Anh Béo té xỉu.
Tôi trách Anh Béo tại sao không nói sớm, lúc ấy thấy anh ta ăn dè dặt như vậy tôi còn không vui, bắt anh ta ăn thêm mấy bát. Tại sao anh ta không từ chối?
Anh Béo lại thờ ơ đáp: “Anh thích, thì làm sao?”
Em, em lại phải cảm ơn chàng vì đã chiều em quá cơ ạ.
Bác sĩ ra lệnh ép Anh Béo phải nằm viện, Anh Béo nói: “Được.”
Sau đó anh ta dọn đồ đạc về nhà luôn.
Lý do là: Đồ ăn trong canteen không nuốt nổi.
Tôi còn làm sao được nữa?
Tôi gọi điện thoại cho bố tôi, sau đó tìm bố anh ta.
Bố anh ta nói với tôi: “Thật ra ấy mà, chú cũng chẳng quản nổi nó. Cháu quản nó hộ chú đi.”
Tôi: “……”
Bố anh ta còn bắt tôi chuyển lời với anh ta: “Nếu có nguyện vọng làm nhà toán học thì đừng có vừa công bố luận văn trên tạp chí học thuật quốc tế, vừa phát triển App gì gì đó cho bọn bạn rảnh hơi nữa, nhóm nghiên cứu gọi điện phàn nàn với cả bố mày rồi đây này. Lớn thế rồi mà còn không phân biệt được cái gì chính cái gì phụ à……”
Ngại quá chú ơi, cháu chính là đứa bạn rảnh hơi kia đấy ạ.
Nếu tôi mà biết anh ta đang nghiên cứu học thuật ghê gớm như thế, tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh ta.
App thì là cái đíu gì chứ?
Những bài luận văn kia của anh ta còn được đăng lên SCI đấy!
(SCI: Danh mục Trích dẫn Khoa học (Science Citation Index, viết tắt: SCI) là một danh mục trích dẫn do Viện Thông tin Khoa học (Institute for Scientific Information, viết tắt: ISI) xuất bản lần đầu tiên và là công trình do nhà khoa học Eugene Garfield sáng tạo ra vào năm 1960.)
Nhưng thôi nói đi cũng phải nói lại, không ngờ nha, Anh Béo lại là một chàng trai ấm áp như thế.
Suýt thì xao xuyến rồi.
Nhưng anh ta lại là đồ bắt cá hai tay……
Tôi phải kìm chế bản thân lại.
Sau khi Anh Béo vượt ngục khỏi bệnh viện, tôi cầm quà tới thăm nhà theo phép lịch sự.
Đặc điểm của những món mà tôi mang đến có thể được khái quát bằng mấy từ sau ——
Giảm cân, không đường, hạ huyết áp.
Sắc mặt Đỗ Hoằng Đình sầm sì hết sức, kêu tôi cầm đồ ăn cút đi.
Cút thì cút.
Không hợp khẩu vị thôi mà, mắc gì phải gắt thế?
Lần tiếp theo gặp lại Anh Béo là trong một hoàn cảnh vô cùng xấu hổ.
Bà chị khóa trên chung phòng ngủ giật dây bắc cầu, giới thiệu một đàn anh khoa Tài chính nghe đồn mến mộ tôi đã lâu cho tôi làm quen.
Tôi nghĩ đến việc hiếm hoi lắm mới có dịp ăn chùa uống chùa như đi xem mắt, bèn tung ta tung tăng đi ngay.
Không ngờ ông anh khóa trên đần thối này lại dẫn tôi đến nhà ma kinh dị.
Cơm còn chưa kịp ăn đã xám cả hồn.
Cho dù anh có đẹp trai như Lộc Hàm, Trần Vĩ Đình, Trương Nghệ Hưng tôi cũng không cho anh cơ hội đâu.
(Từ trái qua phải: Lộc Hàm – cựu thành viên EXO, Trần Vĩ Đình, Trương Nghệ Hưng – thành viên EXO. Hiện tại cả 3 đều đang là diễn viên.)
Không ngờ lại bị vả mặt với vận tốc ánh sáng.
Ông anh khóa trên khoa Tài chính nghe nói bồ kết tôi từ lâu này tên là Quý Á Cốc.
Quý Á Cốc nói với tôi: “Anh mua vé cho hai bọn mình từ trước rồi.”
Tôi: “Em xin lỗi.”
“Không sao, một mình anh vào chơi.”
“Em thật sự xin lỗi anh nhiều.”
Quý Á Cốc: “Nếu cảm thấy có lỗi thật lòng thì phiền em trả anh tiền vé vào cửa của em đi.”
Tôi: “……”
Quý Á Cốc: “Hai trăm tệ, cảm ơn.”
Để tiết kiệm 200 tệ nên tôi cho anh ta cơ hội, đi vào chơi một chút.
Chơi một lúc thì tôi hối hận quá, đúng ra không nên cho anh ta cơ hội.
Mồm thì ra rả là tôi phải cố lên.
Thế mà anh ta cứ mở mồm ra lại gào lên sợ lắm sợ thế xong treo cả tay cả chân lên người tôi như con lười.
Nói thật tôi cũng sợ quá.
Sợ anh ta sẽ đụng phải bộ ngực 80F của tôi.
Mắt thấy sắp không giữ nổi trinh trắng tuổi già thì tôi gặp được người quen ở chỗ rẽ.
Anh Béo!
Theo quy củ cũ, hình như bên cạnh anh ta lại có thêm một chị dâu mới nhậm chức, chị dâu ba.
Tôi như được đại xá: “Đi chung nhé?”
Anh Béo không từ chối, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua Quý Á Cốc.
Con lười rơi xuống đất ngay tắp lự.
Một đám người nhàm chán đến chết tiến về phía trước.
Trong không gian u ám nhỏ hẹp, Đỗ Hoằng Đình tựa như một tòa kim cương vậy, thực sự có cảm giác an toàn.
Không ngờ một luồng sáng xanh lam bỗng nhá lên trong góc.
Tử huyệt của tôi!
Thằng bé trong bộ phim kinh dị《 The Grudge 》 lao về phía đứa gà mờ nhỏ bé yếu ớt nhất trong đội là tôi.
Trong khoảnh khắc kia tôi quả là……
Sợ muốn phọt cả c*t.
Tôi không hề ý thức được mình đã nhào vào lòng một người theo bản năng, lại còn la hét khóc thét run lẩy bẩy như cái sàng.
Đến lúc tôi tỉnh táo lại một chút thì xung quanh đã không còn ai nữa.
Tôi ôm chặt lấy Anh Béo, Anh Béo cũng vòng tay ôm tôi.
Thật là mất mặt quá…… Tôi khụt khịt hồi lâu mà vẫn không có mặt mũi nào ngẩng đầu.
Bàn tay to bự của Anh Béo vỗ về lưng tôi, mặt tôi còn chôn trong ngực anh ta.
Tôi không biết giây phút đấy anh ta nghĩ gì, chứ đầu óc tôi khi đó toàn là ——
Ngực to thế, còn to hơn cả ngực mình……
Trán tôi đột nhiên có cảm giác ấm áp.
Hôn tôi làm gì?
Dù có là an ủi thì cũng hơi quá nhỉ……
Tôi vừa nhấc đầu thì sơ ý.
Đi tong luôn nụ hôn đầu tiên.
Anh đẹp trai tự giới thiệu với vẻ mặt nghiêm trọng: “Chào em, anh là Thẩm Thành.”
Khí chất của anh giai này xịn quá làm tôi hơi luống cuống: “Chào ông chủ Thẩm, chào ông chủ Thẩm.”
“Không phải nói giỡn với em đâu.” Thẩm Thành nghiêm túc nói: “Đỗ Hoằng Đình xảy ra chuyện rồi.”
Tim tôi giận thon thót: “Chết rồi à?”
Thẩm Thành “Phụt” một cái: “Nó té xỉu vào bệnh viện thôi.”
Làm tôi sợ bóng sợ gió một hồi: “Xí.”
Anh ta nhấn chân đá một cú: “Xí? Rốt cuộc em có phải là bạn gái nó không thế! Bạn trai đã té xỉu vào bệnh viện rồi mà em còn ‘xí’ với anh……”
Tôi lanh lẹ tránh đi: “Không phải, sao tự dưng em lại thành bạn gái của Đỗ Hoằng Đình?”
“Hai đứa ở chung với nhau rồi còn vờ vịt nỗi gì nữa.”
Ở chung? Hồi nào!
“Anh hỏi đây, người lần trước đến nấu ăn ở nhà nó có phải là em không?”
Tôi nhớ ra rồi, hóa ra anh chân dài nằm trên giường Anh Béo lần đó là anh ta.
Thẩm Thành: “Theo hiểu biết của anh, Đỗ Hoằng Đình cũng chưa ở riêng với người khác phái bao giờ.”
Tôi: “……”
Anh hai ơi, trông cái tướng anh thế này là chưa đủ hiểu Đỗ Hoằng Đình đâu á.
Thẩm Thành: “Lần này nó té xỉu em phải chịu trách nhiệm toàn bộ! Mấy ngày này em phải phụ trách chăm sóc nó.”
Liên quan quái gì tới tôi chứ?
Phụ cái gì mà trách!
Tôi tranh luận không hề nao núng: “Em em em em còn phải đi học……”
Thẩm Thành lập tức nhập vai tổng tài bá đạo: “Vừa nãy em không để ý anh rất thân với giảng viên lớp em à? Đừng nói mấy ngày, không đi học cả kì anh còn có thể đảm bảo em không rớt môn nữa là.”
Tôi: “Em em em em không……”
Tổng tài: “Còn nói linh tinh thêm một chữ nữa thì dù thi max điểm các môn anh cũng sẽ khiến em không thể tốt nghiệp được.”
Bị điên à!
Cuối cùng tôi bị Thẩm Thành xách cổ áo lôi thẳng đến bệnh viện.
Vừa vào phòng bệnh thì, tình cờ quá ha.
Chị dâu hai!
Đỗ Hoằng Đình nằm trên giường bệnh, sắc mặt còn tái nhợt: “Cút.”
Tôi vừa mới mở miệng chuẩn bị nói “Sao anh có thể nói năng với bạn gái như thế”, thì Thẩm Thành đứng sau lưng tôi đã nói trước ——
“Sao mày có thể nói năng với bạn gái tao như thế?”
Ơ kìa……
Lượng tin tức này lớn quá.
Tôi lại nhìn nhìn chị dâu hai. Thấy tôi, chị ta lại còn chẳng mảy may xấu hổ.
Chị ta còn cười tủm tỉm mà rằng: “Vừa hay, bạn gái tới rồi.”
Chị dâu hai, em phục tố chất tâm lý của chị luôn đấy ạ.
Tôi đang muốn mở miệng giải thích, Anh Béo đã hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Không đợi tôi trả lời, Thẩm Thành đã nói: “Cô ấy không thể không tới được.”
Đỗ Hoằng Đình: “Mày im đi.”
Đoạn, Anh Béo nói với tôi: “Em về trước đi, anh không sao đâu.”
Được rồi!
Tôi vừa định xoay người, Thẩm Thành liền trừng mắt, “Em dám ra khỏi cửa thử xem?”
Tôi sợ quá, không dám chạy nữa.
Có lẽ Anh Béo không ưa cái vẻ lúng túng của tôi nên hạ lệnh đuổi khách luôn.
Thật ra tôi muốn chạy lắm đấy, đáng tiếc là không thể chạy được.
Bác sĩ nói cần phải để lại một người trông người ốm, mà lúc ổng bảo thế mọi người chạy hết ráo, còn mỗi tôi.
Tôi hỏi bác sĩ: “Tại sao anh ấy lại té xỉu vậy ạ?”
Bác sĩ: “Cậu ta bị 3 cao, cứ vận động mạnh quá thì xỉu thôi.”
(Ba cao: cao là mỡ máu cao, huyết áp cao, đường huyết cao.)
Cho nên ——
Vừa rồi Anh Béo vận động gì mạnh đến nỗi té xỉu nhỉ?
Hình ảnh không healthy không balanced hiện lên trong nháy mắt.
Tôi cố gắng khống chế các cơ trên mặt không để mình bật cười, nghiêm khắc khiển trách: “Đúng là coi thường sức khỏe của mình quá!”
“Đúng vậy, lần trước kê thuốc chú đã dặn nó phải ăn ít béo ít đường thôi, phải kiêng khem cẩn thận vào.”
“Không thể nào? Thế sao lần trước cháu làm nhiều thịt Đông Pha và sữa tươi chiên như thế mà anh ấy còn nốc hết nhỉ!”
Bác sĩ hung tợn chỉa vào tôi: “Hóa ra cháu chính là tên đầu sỏ gây tội kia!”
(Thịt ba chỉ kho tàu Đông Pha)
(Sữa tươi chiên giòn)
Tôi bắt đầu hơi hiểu tại sao Thẩm Thành nói tôi phải chịu hoàn toàn trách nhiệm với việc Anh Béo té xỉu.
Tôi trách Anh Béo tại sao không nói sớm, lúc ấy thấy anh ta ăn dè dặt như vậy tôi còn không vui, bắt anh ta ăn thêm mấy bát. Tại sao anh ta không từ chối?
Anh Béo lại thờ ơ đáp: “Anh thích, thì làm sao?”
Em, em lại phải cảm ơn chàng vì đã chiều em quá cơ ạ.
Bác sĩ ra lệnh ép Anh Béo phải nằm viện, Anh Béo nói: “Được.”
Sau đó anh ta dọn đồ đạc về nhà luôn.
Lý do là: Đồ ăn trong canteen không nuốt nổi.
Tôi còn làm sao được nữa?
Tôi gọi điện thoại cho bố tôi, sau đó tìm bố anh ta.
Bố anh ta nói với tôi: “Thật ra ấy mà, chú cũng chẳng quản nổi nó. Cháu quản nó hộ chú đi.”
Tôi: “……”
Bố anh ta còn bắt tôi chuyển lời với anh ta: “Nếu có nguyện vọng làm nhà toán học thì đừng có vừa công bố luận văn trên tạp chí học thuật quốc tế, vừa phát triển App gì gì đó cho bọn bạn rảnh hơi nữa, nhóm nghiên cứu gọi điện phàn nàn với cả bố mày rồi đây này. Lớn thế rồi mà còn không phân biệt được cái gì chính cái gì phụ à……”
Ngại quá chú ơi, cháu chính là đứa bạn rảnh hơi kia đấy ạ.
Nếu tôi mà biết anh ta đang nghiên cứu học thuật ghê gớm như thế, tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh ta.
App thì là cái đíu gì chứ?
Những bài luận văn kia của anh ta còn được đăng lên SCI đấy!
(SCI: Danh mục Trích dẫn Khoa học (Science Citation Index, viết tắt: SCI) là một danh mục trích dẫn do Viện Thông tin Khoa học (Institute for Scientific Information, viết tắt: ISI) xuất bản lần đầu tiên và là công trình do nhà khoa học Eugene Garfield sáng tạo ra vào năm 1960.)
Nhưng thôi nói đi cũng phải nói lại, không ngờ nha, Anh Béo lại là một chàng trai ấm áp như thế.
Suýt thì xao xuyến rồi.
Nhưng anh ta lại là đồ bắt cá hai tay……
Tôi phải kìm chế bản thân lại.
Sau khi Anh Béo vượt ngục khỏi bệnh viện, tôi cầm quà tới thăm nhà theo phép lịch sự.
Đặc điểm của những món mà tôi mang đến có thể được khái quát bằng mấy từ sau ——
Giảm cân, không đường, hạ huyết áp.
Sắc mặt Đỗ Hoằng Đình sầm sì hết sức, kêu tôi cầm đồ ăn cút đi.
Cút thì cút.
Không hợp khẩu vị thôi mà, mắc gì phải gắt thế?
Lần tiếp theo gặp lại Anh Béo là trong một hoàn cảnh vô cùng xấu hổ.
Bà chị khóa trên chung phòng ngủ giật dây bắc cầu, giới thiệu một đàn anh khoa Tài chính nghe đồn mến mộ tôi đã lâu cho tôi làm quen.
Tôi nghĩ đến việc hiếm hoi lắm mới có dịp ăn chùa uống chùa như đi xem mắt, bèn tung ta tung tăng đi ngay.
Không ngờ ông anh khóa trên đần thối này lại dẫn tôi đến nhà ma kinh dị.
Cơm còn chưa kịp ăn đã xám cả hồn.
Cho dù anh có đẹp trai như Lộc Hàm, Trần Vĩ Đình, Trương Nghệ Hưng tôi cũng không cho anh cơ hội đâu.
(Từ trái qua phải: Lộc Hàm – cựu thành viên EXO, Trần Vĩ Đình, Trương Nghệ Hưng – thành viên EXO. Hiện tại cả 3 đều đang là diễn viên.)
Không ngờ lại bị vả mặt với vận tốc ánh sáng.
Ông anh khóa trên khoa Tài chính nghe nói bồ kết tôi từ lâu này tên là Quý Á Cốc.
Quý Á Cốc nói với tôi: “Anh mua vé cho hai bọn mình từ trước rồi.”
Tôi: “Em xin lỗi.”
“Không sao, một mình anh vào chơi.”
“Em thật sự xin lỗi anh nhiều.”
Quý Á Cốc: “Nếu cảm thấy có lỗi thật lòng thì phiền em trả anh tiền vé vào cửa của em đi.”
Tôi: “……”
Quý Á Cốc: “Hai trăm tệ, cảm ơn.”
Để tiết kiệm 200 tệ nên tôi cho anh ta cơ hội, đi vào chơi một chút.
Chơi một lúc thì tôi hối hận quá, đúng ra không nên cho anh ta cơ hội.
Mồm thì ra rả là tôi phải cố lên.
Thế mà anh ta cứ mở mồm ra lại gào lên sợ lắm sợ thế xong treo cả tay cả chân lên người tôi như con lười.
Nói thật tôi cũng sợ quá.
Sợ anh ta sẽ đụng phải bộ ngực 80F của tôi.
Mắt thấy sắp không giữ nổi trinh trắng tuổi già thì tôi gặp được người quen ở chỗ rẽ.
Anh Béo!
Theo quy củ cũ, hình như bên cạnh anh ta lại có thêm một chị dâu mới nhậm chức, chị dâu ba.
Tôi như được đại xá: “Đi chung nhé?”
Anh Béo không từ chối, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua Quý Á Cốc.
Con lười rơi xuống đất ngay tắp lự.
Một đám người nhàm chán đến chết tiến về phía trước.
Trong không gian u ám nhỏ hẹp, Đỗ Hoằng Đình tựa như một tòa kim cương vậy, thực sự có cảm giác an toàn.
Không ngờ một luồng sáng xanh lam bỗng nhá lên trong góc.
Tử huyệt của tôi!
Thằng bé trong bộ phim kinh dị《 The Grudge 》 lao về phía đứa gà mờ nhỏ bé yếu ớt nhất trong đội là tôi.
Trong khoảnh khắc kia tôi quả là……
Sợ muốn phọt cả c*t.
Tôi không hề ý thức được mình đã nhào vào lòng một người theo bản năng, lại còn la hét khóc thét run lẩy bẩy như cái sàng.
Đến lúc tôi tỉnh táo lại một chút thì xung quanh đã không còn ai nữa.
Tôi ôm chặt lấy Anh Béo, Anh Béo cũng vòng tay ôm tôi.
Thật là mất mặt quá…… Tôi khụt khịt hồi lâu mà vẫn không có mặt mũi nào ngẩng đầu.
Bàn tay to bự của Anh Béo vỗ về lưng tôi, mặt tôi còn chôn trong ngực anh ta.
Tôi không biết giây phút đấy anh ta nghĩ gì, chứ đầu óc tôi khi đó toàn là ——
Ngực to thế, còn to hơn cả ngực mình……
Trán tôi đột nhiên có cảm giác ấm áp.
Hôn tôi làm gì?
Dù có là an ủi thì cũng hơi quá nhỉ……
Tôi vừa nhấc đầu thì sơ ý.
Đi tong luôn nụ hôn đầu tiên.